Dịch giả : Lý Lan
Chương 5
Hơi bị nhớt

Harry và cụ Dumbledore tiến đến gần cửa sau của Hang Sóc, chung quanh vương vãi những thứ đồ vứt đi thân quen như ủng cũ và vạc rỉ; Từ đây Harry có thể nghe tiếng những con gà mái ngái ngủ cục cục vọng lại từ chuồng gà ở xa xa. Cụ Dumbledore gõ cửa ba lần và Harry thấy có một chuyển động thình lình bên trong cửa sổ nhà bếp. Một giọng lo lắng vang lên mà Harry nhận ra ngay là giọng của bà Weasley:
“Ai đó? Hãy tự danh.”
“Tôi đây, Dumbledore, đem Harry đến.”
Cửa mở ra tức thì. Và đứng nagy cửa là bà Weasley, thấp người, phúng phính, và mặc một cái áo ngủ màu xanh lá đã cũ.
“Ôi, Harry cưng! Phước đức quá, cụ Albus, cụ làm tôi hơi hoảng, cụ nói đừng có trông cụ cho tới trước khi trời sáng mà!”
“Tại chúng tôi hên,” cụ Dumbledore nói, đẩy Harry bước qua ngưỡng cửa. “Thầy Slughorn tỏ ra dễ dụ khi hơn là tôi tưởng. Dĩ nhiên là chính Harry làm được việc ấy. A, chào cô Nymphadora!”
Harry ngó quanh và nhận thấy bà Weasley không ở một mình trong bếp, mặc dù vào cái giờ khuya khoắt này. Một phù thủy trẻ có gương mặt hình trái tim nhợt nhạt và một mái tóc nâu xù đang ngồi bên cạnh bàn, ấp một cái tách bự giữa hai bàn tay. Cô ta nói:
“Chào giáo sư. Khỏe hả Harry!”
“Chào cô Tonks.”
Harry nghĩ cô Tonks trông có vẻ u sầu, thậm chí bệnh, và có gì đó gượng gạo trong nụ cười của cô. Chắc chắn là bề ngoài của cô kém màu mè hơn bình thường khi cô không trang điểm bằng cái tán quen thuộc của mái tóc màu hồng kẹo bong bóng.
“Tôi phải đi thôi,” cô nói vội, vừa khoác tấm áo choàng quanh vai. “Bà Molly, cám ơn bà đã mời trà và thông cảm.”
“Xin đừng ra đi chỉ vì tôi đến đấy,” cụ Dumbledore khách sáo nói. “Tôi không thể ở lại lâu đâu, tôi còn vài vấn đề khẩn cấp cần bàn bạc với ông Rufus Scrimgeour.”
“Không, không. Tôi cần phải đi mà,” cô Tonks nói, tránh nhìn vào mắt cụ Dumbledore. “Ngủ ngon!”
“Này cưng, sao không ghé ăn cơm tối vào cuối tuần, cả Remus và Mắt-điên cũng tới…?”
“Không, thực tình là không thể, bà Molly à… Dù sao cũng cám ơn bà… Chúc tất cả ngủ ngon nhé.”
Cô Tonks  bước vội ngang qua cụ Dumbledore và Harry để đi ra sân, cách ngưỡng cửa vài bước, cô đứng quay tại chỗ và biến mất vào không trung. Harry nhận thấy bà Weasley có vẻ phiền muộn.
“Thôi, thầy sẽ gặp lại con ở trường Hogwarts, Harry!” cụ Dumbledore nói. “Bảo trọng. Thưa bà Molly, kẻ tôi tớ xin cáo từ.”
Cụ cúi rạp trước bà Weasley rồi nối bước  cô Tonks, biến mất tại đúng y cùng một địa điểm. Bà Weasley đóng cánh cửa mở ra khoảng sân trống trơn và rồi nắm vai Harry xoay trong vùng sáng rạng rỡ  của ngọn đèn trên bàn để kiểm tra vóc dáng nó.
“Con giống thằng Ron,” bà thở dài, nhìn nó từ trên xuống. “Cả hai đứa bay trông như là bị ếm xì bùa Kéo giãn. Bác thề là thằng Ron đã cao thêm một tấc hai kể từ khi bác mua cho nó bộ đồng phục năm ngoái. Con có đói không, Harry?”
“Dạ, con đói,” Harry nói, bất thình lình nhận ra nó đang đói cồn cào.
“Ngồi xuống đi cưng. Bác sẽ dọn ra cái gì đó.”
Khi Harry ngồi xuống, một con mèo lông xù vàng khè có cái mặt tròn bạnh như trái bầu nhảy phóc lên đầu gối của nó an tọa rồi kêu rừ rừ.
“Vậy là Hermione cũng ở đây ạ?” Harry vui vẻ hỏi, vừa cù nhẹ sau tai con mèo Crookshanks.
“Ờ phải, con bé vừa tới ngày hôm kia,” bà Weasley đáp, vừa gõ nhẹ vào cái nồi sắt tổ tướng bằng cây đũa phép. Cái nồi nhảy phóc lên mặt lò, kêu lên một tiếng keng to và ngay lập tức bắt đầu sôi ùng ục.
“Mọi người đều đang ngủ, dĩ nhiên rồi, vì bọn bác tưởng còn mấy tiếng đồng hồ nữa con mới đến. Đây, con ăn đi.”
Bà lại gõ cái nồi một lần nữa, nó tự nhấc mình lên không trung, bay về phía Harry, rồi lật nghiêng, bà Weasley đẩy một cái tô tới ngay bên dưới cái nồi vừa đúng lúc để đón món súp hành đặc bốc khói đang chảy xuống.
“Bánh mì không con?”
“Cám ơn, bác Weasley.”
Bà vẫy cây đũa phép qua vai; một ổ bánh mì và một con dao cắt bành duyên dáng bay ào tới đáp xuống bàn ăn; khi ổ bánh mì đã tự cắt ra thành từng lát và cái nồi súp đã rớt xuống mặt lò, bà Weasley ngồi xuống đối diện với Harry.
“Vậy là con đã thuyết phục được thầy Horace Slughorn đi dạy lạ?”
Harry gật đầu, mồm miệng nó đang ngốn đầy súp nóng nên nó không thể nói được.
Bà Weasley nói:
“Thầy từng dạy cả bác trai Arthur và bác. Thầy đã dạy ở Hogwarts từ thời xưa lơ xưa lắc, bác nghĩ thầy bắt đầu dạy cùng thời với cụ Dumbledore. Con có thích thầy ấy không?”
Miệng Harry giờ đây lại ngốn đầy bánh mì, nó chỉ nhún vai và đung đưa cái đầu một cách vô thưởng vô phạt.
“Bác hiểu ý con,” bà Weasley nói, gật gù một cách khôn ngoan. “Dĩ nhiên khi nào thầy ấy muốn thành hấp dẫn thì cũng thành hấp dẫn, nhưng bác Arthur chẳng bao giờ ưa thầy ấy. Bộ Pháp thuật bây giờ bừa phứa bọn hot cưng của thầy ấy, chúng luôn luôn giỏi giang chuyện thằng quan tiến chức, nhưng chẳng bao giờ dành nhiều thì giờ cho bác Arthur – dường như chẳng hề nghĩ là bác ấy có đủ tham vọng trèo đèo. Thôi, chỉ là nói cho con biết, ngay cả  Thầy Slughorn cũng phạm sai lầm. Bác không biết Ron có viết thư cho con chưa – chuyện mới đây thôi – nhưng bác Arthur của con vừa được thăng chức!”
Quá rõ ràng là bà Weasley chỉ lăm le nổ ra tin sốt dẻo này.
Harry nuốt một họng đầy súp rất nóng và nghĩ rằng nó cảm giác được cổ họng mình đang phồng rộp lên. Nó thổi phều phều, nói:
“Tuyệt quá!”
“Con thiệt là dễ thương,” bà Weasley cười rạng rỡ, có lẽ tưởng nó ứa nước mắt vì mừng vui cảm động trước cái tin đó. “Ừ, ông Rufus Scrimgeour đã thiết lập thêm nhiều Sở mới để đáp ứng tình hình hiện tại, và bác Arthur hiện nay đnưgiáo sư đầu Sở Phát hiện và Tịch thu Bùa chú phòng chống và Vật thể Bảo vệ giả mạo. Đó là một công tác lớn lao, dưới quyền của bác ấy bây giờ có tới mười người báo cáo.”
“Chính xác thì…”
“Chà, con thấy đó, trong cơn hoảng hốt vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, khắp nơi rộ lên bán đủ thứ kỳ cục, những thứ được coi là để bảo vệ chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và bọn Tttt. Con có thể hình dung ra những thứ đó – như cái gọi là Độc dược bảo vệ thực ra là nước xốt pha thêm một chút mủ củ hạch, hay hướng dẫn phòng vệ tà ma thì lại làm văng mất vành tai người ta… Ôi, đại để là thủ phạm mấy vụ đó chỉ là những người như lão Mundungus Fletcher, những người chẳng bao giờ làm được một ngày công trung thực trong đời và đang thừa lúc mọi người quá hoảng sợ mà trục lợi. Thỉnh thoảng đó đây lại xuất hiện những thứ đáng kinh tởm. Hôm nọ bác Arthur tịch thu được một cái hộp Kính Mách lẻo đã ếm bùa mà gần như có thể chắc chắn là do một Tttt gài đặt. Vậy là, con hiểu chứ, đó là một công tác rất quan trọng, và bác nói với bác trai thiệt là ngu nếu không xử lý luôn mấy cái bu-gi ô tô và đám lò nướng bánh bằng điện cùng tất cả những thứ còn lại trong mớ rác rưởi của dân Muggle.”
Bà Weasley kết thúc bào diễn văn bằng một cái nhìn nghiêm nghị, như thể chính Harry là kẻ đề xuất rằng bỏ qua mấy cái bugi là tự nhiên thôi.
“Bác trai vẫn còn ở sở làm ạ?” Harry hỏi.
“Ừ, bác trai đang làm việc. Thực ra thì bác ấy về trễ một chut… bác trai nói sẽ về nhà vào khoảng nửa đêm…”
Bà quay lại nhìn cái đồng hồ to tướng đang ngồi chông chênh trên một đống vải trải giường trong giỏ đồ chờ đem giặt ở cuối cái bàn. Harry nhận ra cái đồng hồ ngay tức thì. Nó có chín cây kim, mỗi cây khắc tên của một người trong gia đình, và thường thường được treo trong phòng khách nhà Weasley, mặc dù vị trí hiện giờ của nó cho thấy là bà Weasley đã rinh nó đi khắp nhà với bà. Lúc này mỗi cây kim trong tổng cộng chín cây đều chỉ vào chữ nguy hiểm chết người.
“Dạo này nó cứ chỉ như vậy,” bà Weasley nói bằng một giọng tự nhiên không được thuyết phục lắm, “từ hồi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại công khai. Bác cho là bây giờ ai cũng lâm vào cảnh nguy hiểm chết người… bác không nghĩ chỉ riêng gia đình mình… nhưng bác không biết ai khác nữa có cái đồng hồ giống như cái này, nên không thể kiểm tra được. Ô!”
Kêu lên một tiếng đột ngột, bà Weasley chỉ vào mặt đồng hồ. Cây kim ông Weasley đã chệch snag chữ đang đi lại.
“Ảnh sắp về nhà!”
Vừa đúng, chỉ một tí sau là có tiếng gõ cửa. Bà Weasley bật dậy vội vàng chạy ra cửa; một tay đặt lên núm cửa và áp sát mặt vào lớp gỗ, bà gọi khẽ:
“Arthur, anh đó hả?”
“Ừ,” giọng mệt mỏi của ông Arthur vang lên. “Nhưng nếu anh là một Tttt anh cũng nói vậy, cưng à. Hãy hỏi một câu nào đi!”
“Ôi, thiệt tình…”
“Molly!”
“Được rồi, được rồi… Tham vọng tha thiết nhất của anh là gì?”
“Tìm ra cách thức làm sao máy bay giữ được trên trời.”
Bà Weasley gật đầu và vặn núm cửa, nhưng rõ ràng là ông Weasley đang nắm chặt nó ở phía bên kia cửa, bởi vì cánh cửa vẫn đóng vững vàng.
“Molly! Anh phải hỏi em câu hỏi của em trước!”
“Anh Arthur, thiệt tình, chuyện này chỉ là trò ngốc…”
“Em muốn anh gọi em là gì khi chỉ có hai đứa mình với nhau?”
Thậm chí trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn lồng Harry cũng có thể thấy bà Weasley ngượng đỏ cả mặt; chính nó cũng bỗng nhiên cảm thấy ấm quanh tai và cổ, và nó hấp tấp húp súp sồn sột, khua muỗng trong tô thiệt to.
“Molly lắc lư,” một bà Weasley thẹn thùa thì thầm vào cái khe của kẹt cửa.
“Đúng,” ông Weasley nói. “Bây giờ thì em có thể để anh vô nhà.”
Bà Weasley mở cửa để hiện ra ông chồng của mình, một phù thủy gầy, hói, tóc đỏ hoe, đeo một cặp kính gọng sừng và mặc một cái áo choàng lữ hành dài và bụi bặm.
“Em vẫn không hiểu tại sao chúng ta cứ phải thông qua thủ tục đó mỗi lần anh trở về nhà,” bà Weasley nói, mặt bà vẫn còn hồng hồng khi giúp chồng cởi áo choàng. “Ý em nói là một Tttt vẫn có thể ép anh phun ra câu trả lời trước khi hắn giả dạng anh được mà.”
“Anh biết, em à, nhưng đó là thủ tục của Bộ, và anh phải làm gương. Mùi gì thơm quá… súp hành hả?” Ông Weasley khấp khởi hy vọng quay về phía cái bàn ăn và kêu lên, “Harry! Bọn bác cứ tưởng tới sáng mới được gặp con!”
Hai bác cháu bắt tay nhau, và ông Weasley ngồi phịch xuống một cái ghế bên cạnh Harry trong khi bà Weasley đặt một tô súp trước mặt ông.
“Cám ơn em, Molly. Thiệt là một đêm vất vả. Có một thằng điên  nào đó bắt đầu tung ra bán Mề-đay Biến-dạng. Chỉ cần đeo nó quanh cổ là mình có thể biến đổi ngoại hình theo ý muốn. Một trăm ngàn kiểu ngụy trang, giá chỉ có mười Galleon!”
“Mà thực ra sẽ có chuyện gì xảy ra nếu đeo nó vô?”
“Hầu hết trường hợp thì người ta chỉ biến đổi sang một màu cam hơi dị, nhưng có hai người đã nổi mụn cóc giống gai tua bạch tuộc khắp mình mẩy. Làm như thể bệnh viện Thánh Mungo còn thiếu việc để làm ấy!”
“Nghe giống như mấy cái thứ mà thằng Fred với thằng George thấy vui ấy,” bà Weasley ngập ngừng nói. “Anh có chắc là…”
“Dĩ nhiên anh chắc,” ông Weasley nói. “Mấy thằng nhóc sẽ không làm mấy thứ như thế, nhất là khi ai nấy đang khao khát tìm sự bảo vệ.”
“Vậy đó là lý do anh về trễ à, mấy cái Mề-đay Biến-dạng ấy?”
“Không, bọn anh đánh hơi ra một Bùa Phản thùng bậy bạ dưới chỗ Con voi và Lâu đài, nhưng hên là khi bọn anh tới nơi thì Đội Thi hành Luật Pháp thuật đã giải quyết xong vấn đề rồi…”
Harry ráng nhịn một cái ngáp dài sau bàn tay che miệng.
“Đi ngủ,” một bà Weasley không thể bị qua mắt nói ngay lập tức. “Bác đã dọn phòng của Fred và George cho con, nó sẽ là phòng riêng của con.”
“Ủa, hai anh đâu ạ?”
“Ôi, tụi nó ở dưới Hẻm Xéo, ngủ trong một căn phòng nhỏ ngay bên trên cái tiệm giỡn của tụi nó tại vì tụi nó bận lắm,” bà Weasley nói. “Bác phải nói là ban đầu bác không tán thành lắm, nhưng rồi tụi nó có vẻ cũng có một chút nhạy bén trong kinh doanh. Thôi, đi ngủ đi con, hòm xiểng của con ở trên phòng rồi.”
“Chúc bác ngủ ngon, bác Weasley,” Harry nói, đẩy lui cái ghế. Con Crookshanks nhảy xuống khỏi đùi nó và lỉnh ra khỏi phòng.
“Ngủ ngon, Harry,” ông Weasley nói.
Khi rời khỏi nàh bếp, Harry thấy bà Weasley liếc vào cái đồng hồ ngồi trong cái giỏ đồ giặt. Tất cả kim đồng hồ lại một lần nữa cùng chỉ vào chữ nguy hiểm chết người.
Phòng ngủ của Fred và George ở trên tầng thứ hai. Bà Weasley chĩa cây đũa phép lên một ngọn đèn đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ, cái đèn bật sáng lên ngay tức thì, tràn ngập căn phòng một thứ ánh sáng vàng óng dễ chịu. Mặc dù một bình hoa to tướng đã được đặt trên bàn giấy trước một cái cửa sổ nhỏ, hương hoa vẫn không ngụy trang được một mùi hôi vướng vất trong phòng mà Harry nghi là mùi thuốc súng. Một phần khá lớn mặt bằng căn phòng được dành chỗ cho một số lượng khổng lồ những cái hộp giấy cạc tông dán kín và không ghi dấu hiệu gì hết. Nằm giữa đống hộp đó là cái rương của Harry. Căn phòng trông có vẻ như đã được tạm thời làm kho chứa.
Con Hedwig rúc lên mừng rỡ chào Harry từ chỗ nó đậu trên nóc tủ quần áo, rồi bay qua cửa sổ; Harry biết là nó đã chờ gặp lại Harry rồi mới đi săn mồi. Harry chúc bà Weasley ngủ ngon, rồi mặc quần áo ngủ vào, và trèo lên một cái giường. Có cái gì đó cưng cứng trong chiếc gối nó nằm. Nó mò mẫm bên trong gối và lôi ra được một cục kẹo tím-và-cam, mà nó nhận ra là kẹo ói. Tự mỉm cười một mình, Harry trở mình và ngủ ngay tức thì.
Mấy giây sau, (hay là Harry nghĩ như vậy), nó bị đánh thức bởi một thứ nghe như tiếng nổ của súng thần công khi cánh cửa mở bung ra. Ngồi bật dậy, nó nghe soàn soạt tiếng tấm màn bị kéo ra: ánh nắng chói chang dường như chọc mạnh vô hai mắt nó. Giơ một tay che mắt, Harry dùng tay kia mò mẫm tìm đôi mắt kính của nó một cách không mấy hy vọng.
“Cứi gì vựi?”
“Tụi này không dè bồ đã ở đây rồi!” Một giọng nói to và hào hứng vang lên, và Harry nhận được một cú đấm thình lình ngay trên đỉnh đầu.
“Ron, đừng đánh trò ấy!” Một giọng con gái đầy vẻ quở trách.
Bàn tay của Harry đã tìm được cặp kính, nó bèn đeo ngay vào, tuy nhiên ánh snagiáo sư vẫn chói lọi khiến nó đằng nào cũng chẳng thấy gì. Một cái bóng to thù lù và dài sọc đung đưa ngay trước mặt nó, nó chớp chớp mắt và Ron Weasley hiện rõ ra, đang nhe răng cười với nó.
“Có sao không?”
“Chưa bao giờ đã hơn vầy,” Harry nói, vừa xoa đỉnh đầu, vừa thụp trở xuống đống gối. “Còn bồ?”
“Không đến nỗi nào,” Ron đáp, kéo một cái thùng các tông tới gần và ngồi lên. “Bồ đến hồi nào? Má mới nói cho tụi này biết tức thì!”
“Khoảng một giờ sáng nay.”
“Mấy người Muggle ra sao? Họ đối xử với bồ OK không?”
“Vẫn như mọi khi,” Harry nói, trong khi Hermione ngồi ghé lên mép giường của nó. “Họ chẳng nói gì nhiều với mình, nhưng mình lại thích vậy hơn. Còn bồ thì sao, Hermione?”
“Ôi mình vẫn khỏe,” Hermione nói. Cô nàng chăm chú ngắm Harry như thể thằng này đang khó ở trong mình vì cái gì đó.
Harry nghĩ là nó biết đằng sau điều này là cái gì, và bởi vì nó chẳng có chút lòng dạ nào mà chuyện trò về cái chết của chú Sirius hay bất cứ một đề tài khốn khổ nào khác vào lúc này, nó nói:
“Mấy giờ rồi ta? Mình lỡ bữa điểm tâm rồi sao?”
“Đừng lo chuyện đó, má đang bưng lên cho bồ nguyên một khay, má cho là bồ bị suy dinh dưỡng,” Ron nói, hai mắt trợn dọc. “Vậy, có chuyện gì xảy ra hả?”
“Chẳng có gì nhiều. Thì mình lâu nay vẫn kẹt ở nhà dì dượng mình thôi, đúng chưa nào?”
“Thôi đi bồ!” Ron nói. “Bồ đi suốt với cụ Dumbledore mà!”
“Đâu có ly kỳ vậy! Cụ chỉ muốn mình giúp cụ thuyết phục một ông giáo già đừng nghỉ hưu nữa. Tên ổng là Horace Slughorn.”
“Ôi, tụi này cứ tưởng...” Ron nói, tỏ ra thất vọng. Hermione bèn nhá một tia mắt răn đe về phía Ron, và Ron đổi hướng một cái rẹt, “...tưởng tượng ra chuyện gì đại loại vậy.”
“Vậy hả?” Harry tức cười.
“Phải... phải rồi, bây giờ mụ Umbridge đã ra đi, thì rõ ràng chúng ta cần một giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới, đúng không? Vậy, ơ, ổng như thế nào?”
“Ổng trông hơi giống một con hải mã, và trước đây từng là giáo viên Chủ nhiệm Nhà Slytherin,” Harry nói. “Chuyện gì vậy Hermione?”
Hermione đang chăm chăm ngắm Harry như thể chờ đón những triệu chứng lạ có thể bộc lộ bất thình lình. Cô nàng vội vàng điều chỉnh lại nét mặt bằng một nụ cười chẳng thuyết phục lúc nào.
“Không, dĩ nhiên là không có gì! Vậy, ơ, Thầy Slughorn coi bộ có là một thầy giáo tốt không?”
“Ai mà biết,” Harry nói. “Nhưng chắc không thể tệ hơn mụ Umbridge được, đúng không?”
“Em biết có người còn tệ hơn mụ Umbridge,” một giọng nói vang lên từ phía cửa. Cô em gái của Ron lững thững đi vô phòng, vẻ mặt cáu kỉnh.
“Chào anh Harry.”
“Em mắc chứng gì vậy?” Ron hỏi.
“Bả chứ chứng gì!” Ginny nói rồi quăng mình ngồi xuống giường Harry một cái phịch. “Bả làm em phát điên.”
Hermione tỏ ra thông cảm:
“Bả lại làm cái gì nữa vậy?”
“Cái kiểu bả nói chuyện với em ấy – chị mà nghe thì tưởng em mới lên ba!”
“Chị biết,” Hermione hạ thấp giọng. “Bả quá tự phụ.”
Harry hết sức kinh ngạc khi nghe Hermione nói về bà Weasley như thế và không có gì đáng trách khi Ron giận dữ nói:
“Hai người không thể bỏ bả qua một bên chừng năm giây hay sao?”
Ginny cự lại:
“Ờ phải mà, bênh bả đi. Tụi này biết thừa là anh chưa thấy ớn bả mà.”
Lời chỉ trích này nếu dành cho má Ron thì dường như hơi nặng. Nên Harry bắt đầu cảm thấy dường như có cái gì đó mình chưa hiểu, nó hỏi:
“Mấy bồ đang nói về ai…?”
Nhưng câu hỏi chưa kịp hỏi xong thì đã được trả lời. Cánh cửa phòng ngủ lại mở rộng một lần nữa, và Harry theo phản xạ tự nhiên kéo chăn trải giường lên tới cằm mạnh đến nỗi cả Hermione và Ginny đều bị tuột xuống sàn.
Một phụ nữ trẻ đang đứng ngay ngưỡng cửa, một phụ nữ mà vẻ đẹp hớp hồn khiến cho căn phòng dường như thiếu không khí một cách lạ lùng. Nàng cao và yểu điệu với mái tóc dài màu vàng và dường như tỏa ra một vầng ánh sáng bạc lung linh. Để hoàn chỉnh hình ảnh hoàn hảo này, nàng bưng đến một cái khay chất đầy đồ điểm tâm.
“Arry. Cũn khá lâu mới gặp lại há?” Nàng nói bằng giọng cổ họng hơi khàn khàn.
Khi nàng lướt ra khỏi ngưỡng cửa đi về phía Harry, bà Weasley hiện ra, xàng xê theo sau bước chân nàng, trông đến khốn khổ.
“Không cần bưng khay lên đâu, tôi sắp tự xuống nhà bếp ăn mà.”
“Không có chi,” FLEUR DELACOUR nói, vừa đặt cái mâm lên đầu gối Harry rồi xà xuống hôn lên cả hai má nó. Harry cảm thấy chỗ mà môi cô nàng chạm tới nóng bừng lên. “Tôi vữn mong gặp lại cậu ấy. Cậu còn nhớ em gái của tôi không Gabrielle ấy? Em nó cứ nhắc mãi anh Arry Potter. Nó sẽ rớt mừng được gặp lại cậu đó.”
Harry rầu rĩ thốt lên:
“Ối… bạn ấy cũng ở đây à?”
“Không… không, chú ngốc ạ,” Fleur bật ra một tiếng cười ngân nga. “Ý tôi nói là vào mùa hè tới, khi tụi này… Nhưn mà cậu biết chưa?”
Đôi mắt to màu xanh lơ của cô nàng mở lớn nhìn bà Weasley với vẻ hờn trách, bà Weasley bèn nói:
“Chúng tôi chưa có đủ thì giờ để quây quần nói chuyện với Harry.”
Fleur bèn quay lại nhìn Harry, hất hất mái tóc ánh bạc khiến nó quất ngang mặt bà Weasley.
“Anh Bill và tôi sắp kết hôn!”
“Ồ,” Harry vô tư kêu lên. Nó không thể không nhận thấy tất cả mọi người, từ bà Weasley đến Ginny và Hermione đều tránh nhìn vào mắt nhau như thế nào.
“Chà. Ơ... Chúc mừng!”
Nàng lại sà xuống Harry và hôn nó.
“Lúc này anh Bill rứt bận, làm việc vất vã, và tôi chĩ làm việc bán thời gian ở Gringotts đễ luyện tiếng Anh, cho nên anh Bill đưa tôi về đơi đễ hiễu gia đình anh ấy rõ hơn. Tôi đã rất vui lúc nghe tin cậu sắp đến đơi... Ỡ đơi chẵng có gì nhiều đễ làm cã, trừ khi cậu thích nấu nướng và gà qué. Thôi... dùng bữa điễm tâm cũa cậu đi, Arry!”
Nói xong những lời này, nàng duyên dáng quay đi và dường như lướt nhẹ ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng lại cánh cửa sau lưng mình.
Bà Weasley phát ra một âm thanh nghe như:
“Chà.”
“Má ghét bả,” Ginny khẽ nói.
“Má không ghét nó!” Bà Weasley thì thầm vẻ chịu đựng. “Má chỉ nghĩ là hai đứa nó hơi vội vàng đính ước, thế thôi.”
“Họ biết nhau cả năm trời rồi,” Ron nói, trông nó có vẻ choáng váng và vẫn còn đang nhìn đăm đăm cánh cửa đã đóng lại.
“Ối, một năm thì đâu có gì là lâu. Dĩ nhiên là má biết tại sao lại xảy ra như vậy. Chỉ tại tình hình bất an này với việc trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mọi người cứ nghĩ có thể chết ngay vào ngày mai, cho nên họ hấp tấp trong đủ loại quyết định mà thường thì vẫn phải dành cho nhiều thời gian hơn. Lần trước khi hắn đang hùng mạnh cũng tương tự như vậy, thiên hạ lấy nhau tán loạn, cánh tả cũng lấy, cánh hữu cũng lấy, trung lập cũng lấy...”
“Kể cả ba và má,” Ginny ranh mãnh nói.
“Ừ thì, ba tụi mày và má được tạo ra là để cho nhau thì chờ đợi mà làm gì?” bà Weasley nói. “Trong khi đó, Bill và Fleur... hừm... hai đứa nó thì có điểm nào giống nhau hả? Bill là một loại người siêng năng thực tế, trong khi con đó là...”
“Một con bò cái,” Ginny gật đầu nói. “Nhưng anh Bill cũng chẳng được thực tế cho lắm. Ảnh là một Phá-nguyền-sư, đúng không, ảnh hơi bị khoái phiêu lưu, khoái cái đẹp huyền ảo... Con đoán đó là nguyên nhân ảnh mẹ con mẹ Nhớt.”
“Đừng có gọi nó như vậy, Ginny,” bà Weasley rầy ngay, trong khi Hermione và Harry phá ra cười. “Thôi, má đi lo công chuyện thì hơn... Harry, con ăn trứng đi kẻo nguội.”
Bà Weasley ra khỏi phòng, vẻ hốc hác vì lo lắng. Ron trông vẫn còn có vẻ lừ đừ; nó thử lúc lắc cái đầu như một con chó đang rũ nước khỏi vành tai.
Harry hỏi:
“Sống chung một nhà mà các bạn không quen được chị ấy sao?”
“Ôi, riết rồi quen thôi,” Ron nói. “Nhưng nếu như bà ấy cứ đột nhiên nổi khùng với mình, giống như kỳ đó...”
“Thiệt là thống thiết,” Hermione tức tối nói, rảo bước đi thật xa khỏi Ron, đến tận bức tường rồi quay lại khoanh tay nhìn Ron. Ginny hỏi Ron một cách ngờ vực:
“Anh đâu có thực lòng muốn bả ở chung mãi mãi hả?”
Khi Ron chỉ nhún vai đáp lại, Ginny nói:
“Chà, má sắp hành động để ngăn chặn vụ này, em dám cá bất cứ thứ gì luôn.”
“Bác gái sẽ thu xếp thế nào?” Harry hỏi.
“Má cứ cố mời cô Tonks đến ăn tối. Em nghĩ má đang hy vọng anh Bill sẽ phải lòng cô Tonks thay vì bà Nhớt. Em hy vọng ảnh sẽ thích cô Tonks, em thích cô Tonks trong gia đình mình hơn.”
“Ừ, như vậy hay à,” Ron chế nhạo. “Nghe đây nhé. Không thằng nào đầu óc sáng suốt mà lại phải lòng cô Tonks trong khi có Fleur quanh quẩn bên cạnh. Ý anh nói là cô Tonks trông cũng được khi cổ không làm những chuyện ngốc nghếch với đầu tóc và cái mũi của ấy, nhưng...”
“Cô ấy tỉ lần đẹp hơn con mẹ Nhớt,” Ginny nói.
Và Hermione từ góc phòng bổ sung.
“Và cô Tonks thông minh hơn, cô ấy là một Thần Sáng!”
“Fleur cũng đâu có ngu,” Harry nói. “Chị ấy đủ giỏi để vô chung kết cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật mà.”
Hermione nói giọng chua chát:
“Thì bồ cũng đâu có ngu.”
Ginny hỏi giọng khinh miệt:
“Em đoán là anh khoái cái kiểu Nhớt gọi anh ‘Arry à’ lắm há?”
“Đâu có,” Harry nghĩ phải chi nãy giờ mình  đừng nói gì hết. “Anh chỉ muốn nói… Nhớt, tức là Fleur ấy…”
Ginny nói:
“Em thích có cô Tonks  trong gia đình mình hơn. Ít ra cô ấy là một người vui nhộn.”
“Dạo gần đây cô ấy chẳng còn là một người vui nhộn nữa.” Ron nói. “Mỗi lần anh gặp cô ấy, trông cô càng giống con ma khóc nhè Myrtle.”
“Không công bằng!” Hermione chen ngang nói nhanh. “Cô Tonks vẫn chưa hồi phục lại sau những gì đã xảy ra… Mấy bồ biết mà… Ý mình nói, chú ấy là bà con của cô ấy.”
Trái tim Harry chùng xuống. Họ lại nói tới chú Sirius. Nó cầm lên cây nĩa và bắt đầu xúc món trứng chiên vô miệng, hy vọng né tránh được những lời rủ rê tham gia vào phần này của cuộc chuyện trò.
“Cô Tonks và chú Sirius hồi ấy gần như không biết nhau,” Ron nói. “Chú Sirius bị giam trong ngục Azkaban một thời gian bằng nửa cuộc đời của cô Tonks, và trước đó gia đình họ chưa hề gặp gỡ nhau.”
“Đó không phải là nguyên nhân chính,” Hermione nói. “Cô Tonks nghĩ chú Sirius chết vì lỗi của cô ấy.”
“Làm sao mà cô ấy lại kết luận như vậy?” Harry buột miệng hỏi, bất chấp ý đồ của mình.
“Thì vầy, cô ấy đang chiến đấu với mụ Bellatrix Lestrange, đúng không? Mình nghĩ cô ấy cảm thấy là nếu cô ấy dứt điểm được mụ Bellatrix, thì mụ ta đâu có thể giết chú Sirius.”
“Tầm bậy!” Ron nói.
“Đó là mặc cảm tội lỗi của người sống sót.” Hermione nói. “Mình biết thầy Lupin đã cố gắng giải tỏa cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cứ sa sút tinh thần. Cô ấy đang thực sự gặp khó khăn với kỹ năng biến hình của cô ấy.”
“Kỹ năng gì...?”
“Cô ấy không thể thay đổi hình dạng như cô ấy thường làm trước đây nữa,” Hermione giải thích. “Mình nghĩ sức mạnh của cô ấy bị chấn thương, hay bị sao sao đó.”
“Mình không hề biết là chuyện đó có thể xảy ra,” Harry nói.
“Mình cũng không dè,” Hermione nói. “Nhưng mình nghĩ nếu người ta thực sự suy nhược tinh thần...”
Cánh cửa lại mở ra và bà Weasley thò đầu vô. Bà thì thầm:
“Ginny, xuống bếp phụ má nấu bữa trưa.”
“Con đang nói chuyện với mọi người mà!” Ginny nói, vô cùng tức tối.
“Xuống ngay!” bà Weasley nói, và thụt đầu ra.
“Má chỉ muốn em có mặt để khỏi phải ở một mình với mụ Nhớt,” Ginny cấm cẳn. Nó hất mái tóc dài ra sau trong một điệu bộ nhái giống y như Fleur rồi nhảy tưng lên, băng ngang qua căn phòng với hai cánh tay giơ cao như một nữ diễn viên vũ ba lê.
“Mấy người cũng nên xuống nhà lẹ lên!” Cô bé nói khi đi ra khỏi phòng.
Harry bèn lợi dụng sự im lặng ngay lúc đó để ăn nhiều hơn. Hermione thì săm soi mấy cái hộp của Fred và George, mặc dù thỉnh thoảng cô nàng lại liếc chừng về phía Harry. Ron, lúc này đang ăn ké món bánh mì nướng của Harry, vẫn còn mơ màng chằm chằm nhìn ra cánh cửa.
“Cái gì đây?” cuối cùng, Hermione hỏi, vừa giơ lên một cái gì đó giống như một cái kính thiên văn nhỏ.
“Ai mà biết!” Ron nói. “Nhưng nếu anh Fred và George để nó lại đây, thì có lẽ nó chưa thật sẵn sàng để bày bán ở ngoài tiệm giỡn, thành ra hãy cẩn thận.”
“Má bồ nói cái tiệm làm ăn khấm khá lắm,” Harry nói. “Nói Fred và George thực sự có óc kinh doanh nhạy bén.”
“Ấy là nói bớt đi rồi,” Ron nói. “Họ đang kiếm ra bạc Galleon! Mình háo hức muốn coi cái tiệm đó lắm, tụi mình vẫn chưa đi Hẻm Xéo, bởi vì má nói ba phải đến đó để tăng cường an ninh, vì vậy ba bận việc ghê lắm, nhưng mà cái tiệm nghe có vẻ tuyệt vời.”
“Còn anh Percy ra sao?” Harry hỏi. Người con trai lớn thứ ba trong nhà Weasley đã rơi ra khỏi quỹ đạo của gia đình. “Anh ấy có nói chuyện lại với ba má bồ không?”
“Không,” Ron nói.
“Nhưng bây giờ đây anh ấy cũng đã biết là ba bồ đúng hết trong vụ Voldermort trở lại rồi...”
“Cụ Dumbledore nói người ta dex dàng tha thứ cho người khác vì đã sai hơn là đã đúng,” Hermione nói. “Mình nghe cụ nói vậy với má bồ, Ron à.”
“Nghe đúng kiểu mấy điều thông thái mà cụ Dumbledore vẫn hay nói,” Ron đáp.
“Thầy sắp dạy riêng mình niên học này,” Harry vui chuyện, nói.
Ron sặc miếng bánh mì nướng, còn Hermione thì há hốc miệng.
“Bồ kín tiếng dữ à!” Ron nói.
“Mình mới sực nhớ ra thôi,” Harry thành thật nói. “Thầy mới nói với mình hồi hôm trong cái chòi để chổi của nhà bồ.”
“Mèn ơi... Lớp riêng với cụ Dumbledore!” Ron nói, coi bộ hơi sững sờ. “Mình thắc mắc là không biết tại sao cụ...”
Giọng Ron nhỏ dần đi. Harry thấy Ron và Hermione trao đổi ánh mắt với nhau. Harry đặt dao và nĩa xuống, tim nó đập khá nhanh mặc dù chẳng làm gì ngoài việc ngồi im trên giường. Cụ Dumbledore nói nó phải làm việc đó... Tại sao không làm ngay bây giờ? Nó chăm chú ngó cái nĩa đang sáng óng lên trong ánh nắng tràn vào tận đùi nó, và nói:
“Mình không biết chính xác tại sao thầy lại mở lớp riêng cho mình, nhưng mình nghĩ chắc vì lời tiên tri.”
Cả Hermione lẫn Ron không nói gì. Harry có ấn tượng là cả hai đều sững sờ. Nó tiếp tục, vẫn nói với cái nĩa của mình.
“Mấy bồ biết đó, cái mà chúng đã cố gắng đánh cắp khỏi Bộ ấy.”
“Nhưng mà đâu có ai biết cái đó nói gì?” Hermione nói nhanh. “Nó bị bể rồi mà.”