Quy Thọ cũng cả mừng vì mình suýt gây nên một việc khá nguy hiểm,may mà võ công của Thúy Sơn kinh người khiến việc nguy hiểm đó thành ra một dịp để Quy Thọ được lòng Hân cô nương. Y bèn đi tới cạnh mâm thủ tịch rót một chén rượu rồi lớn tiếng nói: -Chúng tôi được nghe oai danh của Võ Ðang thất hiệp đã lâu, nay mới mục đích thần công của Trương ngũ hiệp, chúng tôi cảm phục võ công. Tiểu nhân xin kính chúc Trương ngũ hiệp một chén. Nói xong y uống cạn chén rượu. Thúy Sơn lên tiếng đáp: -Tôi không dám. Nói xong, chàng cũng nâng chén uống cạn. Trên mâm của Cự Kình bang bỗng có một đại hán áo vàng đứng lên lớn tiếng nói: -Võ công của Trương ngũ hiệp quả thật thần diệu, nhưng điều đó chỉ là một thứ yếu thôi, còn nhân tam hiệp cốt của ngũ hiệp mới thật khiến cho người ta kính nể hơn nữa. Ngũ hiệp không giống như nhưng tiểu nhân gian trá nham hiểm, quỷ kế đa đoan. Tại hạ cũng xin kính chúc ngũ hiệp một chén. Nói xong,y giơ chén rượu uống cạn. Người đó thân hình vạm vỡ, nhưng bộ áo của y đang mặc vừa ngắn vừa chật không xứng với người chút nào. Thúy Sơn đưa mắt nhìn kỹ mới hay người đó là Mạch thiếu bang chủ của Cự Kình bang mà đêm hôm qua bị lật thuyền, suýt chết đuối ở sông Tiền Ðường, sau nhờ mình lên tiếng, Thường Kim Bàng mới cho người vớt lên. Chàng biết Mạch thiếu bang chủ nói như vậy là để cám ơn mình đã cứu sống y,hay là trách mắng Thường Kim Bàng đã dùng gian kế khiến thuyền của y lật chìm. Chờ Mạch thiếu bang chủ uống cạn chén rượu đó rồi, Thúy Sơn tủm tỉm cười và nâng chén rượu khác lên, nói: -Không dám! Tại hạ xin kính lại Mạch thiếu bang chủ một chén. Chàng đưa chén lên uống cạn. Năm tên Hương chủ ngồi phía sau Kim Bàng lớn tiếng cười rồi chỉ tay vào Mạch thiếu bang chủ nói: -Tối hôm qua, bạn uống nước chưa no phải không? Cho nên hôm nay bạn còn ở đây uống rượu. Mạch thiếu bang chủ sầm nét mặt lại, đang định lên tiếng cãi vã, thì Bạch Quy Thọ đã đứng dậy lớn tiếng nói: -Tệ giáo gần đây được một thanh bảo đao tên là Ðồ Long. Người ta thường nói: "Võ lâm chí tôn bảo đao Ðồ Long, hiệu triệu thiên hạ, mặc cảm bất tòng". Ðoạn y ngừng lại giây lát, hai mắt lóng lánh liếc tả nhìn hữu. Thân hình của y không vạm vỡ lắm, nhưng tiếng nói của y rất lớn,đôi mắt thật sáng oai nghiêm vô cùng. Thấy vậy Mạch thiếu bang chủ không dám nổi giận ra mặt, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi ngồi xuống ghế. Bạch Quy Thọ lại tiếp: -Hân giáo chủ của tệ giáo định gởi thiếp mời tất cả anh hùng thiên hạ đến hành sơn đại hội, để cho mọi người được thưởng thức bảo đao. Nhưng làm như vậy thì tốn rất nhiều thời giờ. Tuy nhiên sợ anh hùng thiên hạ không biết tệ giáo đã có được bảo đao, tệ giáo mới mười quí vị giá lâm xem thanh bảo đao đó. Nói xong y phẩy tay một cái, tám tên đệ tử của y quay mình đi vào trong sơn động lớn ở về phía Tây. Mọi người tưởng tám tên đó đi lấy bảo đao, đều đưa mắt nhìn theo. Ngờ đâu mọi người thấy tám tên đó quay trở ra, mình trần trùng trục, đang khiêng một cái đỉnh sắt lớn. Trong đỉnh sắt có ngọn lửa lớn đang cháy và bốc cao hơn trượng. Tám người đệ tử đó đặt cái đỉnh sắt ở giữa quan trường. Hơi lửa bốc lên khiến mọi người ngồi quanh bị hơi nóng hắt vào. Tiếp theo, có bốn người ở trong động bước ra, hai người đi trước khiêng cái đe sắt, hai người đi sau khiêng cái búa lớn. Bạch Quy Thọ liền nói: -Thuờng Ðàn chủ làm ơn dương đao lập oai đi! Thường Kim Bàng đáp: -Tuân lệnh! Nói xong,y quay lại la lớn: -Lấy đao ra. Hai tên Hương chủ đại lực sĩ khiêng đá vừa đi thẳng vào trong sơn động, lúc chúng trở ra thì một tên nâng một cái bọc bằng lảnh vàng, còn một tên đi cạnh hộ vệ. Tên Hương chủ đi trước đưa bọc lảnh vàng đó cho Kim Bằng, rồi cùng tên nọ chia ra làm hai bên đứng ra bảo vệ. Thường Kim Bàng mở cái bọc ra, để lộ một thanh đao. Y nâng thanh đao đó lên, ngước mắt nhìn mọi người, rút thanh đao ra khỏi cái bao và nói: -Thanh đao này là Ðồ Long bảo đao, được tôn quí nhất trong võ lâm. Mời các vị nhìn kỹ. Nói xong, y giơ con đao lên thái độ rất là cung kính. Quần hào nghe tiếng Ðồ Long bảo đao đã lâu, nhưng bây giờ mới thấy tận mắt đen sì. Con đao không có vẻ gì đặc biệt cả, nên ai cũng tỏ vẻ hoài nghi và nghĩ: -Sao con đao này lại xấu xí thế? Không biết thực hay hư đây? Thường Kim Bàng từ từ đưa con đao đó giao cho người Hương chủ đứng cạnh và nói: -Ðem thử báu sắt đi Hương chủ nọ đỡ lấy đơn đao lên trên đe sắt, luỡi đao hướng lên trời. Một tên hương chủ đại lực sĩ khác liền giơ cái búa sắt khổng lồ lên bổ xuống lưỡi đao, chỉ nghe "soẹt" một tiếng rất nhẹ, cái búa sắt đứt ra làm đôi, một nửa còn dính ở cán, một nửa rơi xuống đất. Quần hào kinh hãi vô cùng, đều đứng dậy cả. Phải biết bảo đao, bảo kiếm chặt vàng chém ngọc tuy rất hiếm trong võ lâm, nhưng không phải tuyệt nhiên không có, còn đao Ðồ Long này cắt búa cũng như miếng tàu hủ vậy. Cả tiếng kêu "leng keng" cũng không có. Nếu con đao này không phải là thần vật thì chắc phái Bạch Mi làm giả cũng nên. Thần Quyền môn và Cự Kình bang đều có một người đi đến cạnh cái đe sắt, nhặt nửa mảnh búa lên xem, thấy đường cắt phẳng lì bóng nhoáng, quả thật búa sắt bị chém làm đôi. Hai tên Hương chủ cầm búa còn dính cán kia lên, đập mạnh vào lưỡi đao, mảnh búa đó lại ứt làm hai. Lần này quần hào đã chứng nhận là bảo đao thật, liền vỗ tay khen ngợi. Thúy Sơn nghĩ thầm: -Con đao quí như thế này quả thật ta chưa hề thấy và cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Kim Bàng từ từ đi tới giữa quản trường, cầm thanh bảo đao đó lên và xử dụng thế Ðột Phích Hoa Sơn, chỉ nghe kêu "soẹt" một tiếng thật khẽ thì cái đe sắt đã bị y chém đứt làm đôi rồi. Y đột nhiên chạy sang trái, múa đao chém vào một cây thông cổ. Tiếp theo y chém luôn mười tám cây khác nhưng những cây ấy vẫn còn nguyên, không bị sứt mẻ và gẫy đổ. Ai nấy đang hoài nghi, bỗng Bạch Quy Thọ cả cười một hồi,rồi y đi tới cây thông thứ nhất, dùng tay áo khẽ phất một cái, cây thông đó gẫy đôi và đoạn trên rơi xuống đất. Mọi người mới hay là cây thông đã bị chém đứt làm đôi rồi. Mười mấy cây khác bị chấn động bởi cái đổ của cây trước cùng đổ theo. Bạch Quy Thọ vừa cười vừa cầm thanh bảo đao ném vào đống lửa ở giữa đỉnh sắt. Những tiếng cây đổ ầm ầm chưa dứt, mọi người bỗng nghe từ đằng xa cũng có tiếng ầm ầm vọng lại, tựa nh ở đàng ấy cũng có người đốn ngã vậy. Quy Thọ và Kim Bàng ngạc nhiên quay mình về phía có tiếng động thì thấy những cột buồm ở các thuyền đều gẫy cả. Những cột buồm ấy đều có treo những lá cờ của Bạch Mi giáo, Cự Kình bang, Hải Sa bang và Thần Quyền môn. Các thủ lãnh các môn phái thấy cột cờ của Bang phái mình bị gãy gục như vậy, đều kinh hãi và tức giận, liền sai thủ hạ đi điều tra. Nhưng, tiếp theo mọi người lại nghe tiếng kêu "bình bùng" liên tiếp. Chỉ trong chốc lát tất cả các cột buồm thuyền của các môn phái đều bị gãy sạch. Hình như những thuyền đó vì bão gió hay những con hải quái phá vỡ vậy. Quần hào đứng trên ngọn núi thấy tai biến đột nhiên xảy ra, đều ngẩn người nhìn nhau không ai nói được nửa lời. Lúc đầu mọi người còn nghi Bạch Mi giáo lập tâm phá huỷ thuyền của các bang phái,nhưng về sau họ thấy chính thuyền của Bạch Mi giáo cũng chung số phận, nên mới không còn nghi ngờ nữa. Bọn người thứ hai lại chạy đi điều tra và dò xét. Chỗ mọi người đang đứng cách hải cảng không xa mấy, không hiểu tại sao hai bọn người đi dò xét đã lâu mà không thấy có người trở về. Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau và thắc mắc vô cùng, Bạch Quy Thọ liền sai một tên hương chủ: -Ngươi thử đi dò xét xem sao? Hương chủ đó vâng lời đi ngay. Bạch Quy Thọ cố làm ra vẻ bình tĩnh vừa cười vừa nói: -Chắc ngoài biển có biến cố gì đây! Quí vị chớ lo âu, dầu tất cả các thuyền bị phá huỷ hết, chúng ta cũng có thể làm bè để về được. Nào lại đây, quí vị hãy cạn chén này đã. Quần hào trong lòng tuy sợ hãi, nhưng bề ngoài không ai dám tỏ vẻ hèn kém. Ai nấy cũng đều nâng chén, vừa đưa tới nơi, đã nghe phía hải cảng có tiếng kêu là thảm khốc vọng tới, hình như có người bị chém ngang lưng vậy. Quần hào đột nhiên đứng phắt dậy, những kẻ nhát gan làm rơi cả chén rượu. Những người đó, thấy một vài người bị giết là chuyện rất thường, nhưng chính vì những tiếng kêu là kia quá khủng khiếp nên họ mới kinh hồn hoảng vía. Bạch Quy Thọ và Thường Kim Bàng nhận thấy tiếng kêu la thảm khốc ấy chính là tiếng kêu của tên Hương chủ vừa được sai đi. Cả hai đang ngơ ngác nhìn nhau, thì có tiếng chân người đi rất nặng nề vọng tới. Tiếng chân càng lúc càng gần.tiếp theo đó là tên Hương chủ nọ đi tới trước mặt mọi người, hai tay ôm mặt, máu ở khe tay rỉ ra và đỉnh đầu, y mất một miếng da lớn, quần áo tả tơi, mình mẩy đầy những vết thương,đầm đìa những máu. Ai cũng tưởng y bị một con mãnh thú nào cào cấu phải. Bạch Quy Thọ vội chạy lại giơ tay định đỡ y thì tên Hương chủ giọng run run nói: -Kim Mao Sư Vương! (chúa sư tử lông vàng),Kim Mao Sư Vương. Bạch Quy Thọ liền hỏi: -Có phải là một con sư tử không? Hương chủ đáp: -Không, không phải! Ðó là một con người, chính nó đã giết những người đi do thám.Tất cả các thuyền cũng bị y đánh đắm cả rồi. Nói tới đó tên Hương chủ không sao gượng được,ngã gục chết. Bạch Quy Thọ liền nói lớn tiếng: -Ðể Bạch Mỗ ra ngoài bến xem sao? Thường Kim Bàng vội tiếp lời: -Cho đệ cùng đi với. Bạch Quy Thọ đáp: -Hiền đệ hãy ở lại bảo vệ Hân cô nương, để mình ngu huynh đi được rồi. Y biết tên Hương chủ vừa chết, võ công rất cao vốn là một tay hữu hạng của Bạch Mi giáo, thế mà còn bị đánh chí tử, đủ thấy kẻ địch không phải tầm thường. Trong khi Bạch Quy Thọ quay mình ra ngoài bến, bỗng nghe có tiếng ho rồi một giọng nói vang lên: -Kim Mao sư vương đã ở đây lâu rồi. Mọi người nghe thấy tiếng nói phát lên một cách đột ngột, kinh hãi vô cùng, đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy hình bóng nào cả. Tiếng nói rõ ràng phát ra từ một nơi rất gần, nhưng không ai có thể đoán người đó núp chỗ nào. Tiếp theo đó mọi người lại nghe có tiếng thở dài và một giọng nói vang lên: -Ðồ ngu! Ðồ ngu! Rồi đột nhiên nghe vù một tiếng, một tảng đá lớn bay lên một người từ đáy hòn đá chui ra. Thì ra người đó đã núp sau cổ thụ, đào đất chui xuống tảng đá lớn, vì thế y ở cạnh nách mà không ai hay biết. Mọi người càng kinh hãi thêm, Tố Tố cũng thất thanh kêu ủa một tiếng rồi nhanh chân chạy đến cạnh Thúy Sơn. Mọi người thấy kẻ vừa lộ diện, thân hình vạm vỡ vô cùng, bề cao và vai hơn người thường một thước.Tóc vàng khè, dài xuống tận vai, hai mắt xanh biếc. Tay y cầm một chiếc lang nha bổng, dài chừng trượng bảy, tám, trông rất oai phong không khác gì một vị thiên thần. Thúy Sơn thấy vậy nghĩ thầm: -Kim Mao sư vương? Có lẽ vì bộ tóc vàng của y mà y được biệt hiệu đó chăng? Y là ai,sao không nghe sư phụ ta nói tới? Nghĩ tới đó, chàng lại đưa mắt nhìn Kim Mao sư vương, thấy cái áo dài của người nọ vá víu bằng các lại da thú dữ tuy nhiên thủ công rất khéo léo, phải do người thợ cao tay lắm mới may được. áo đó có đủ các loại da thú dữ ở rừng chỉ thiếu có da sư tử thôi. Chàng đoán chắc người nọ tự xưng là Kim Mao sư vương nên tôn trọng sư tử mà không dùng da của con thú đó làm áo? Chiếc lang nha bổng của người nọ cũng quái dị vô cùng. Cái bổng đó từ đầu chí cuối đều sáng chói nhưng không phải là vàng. Lang nha bổng thường chỉ một đầu có đinh thôi mà cây bổng này không những vừa to vừa dài,hai đầu đều có đinh. Mọi người thấy người đó quá oai dùng, nên không ai dám lên tiếng. Bạch Quy Thọ cố gượng,tiến lên mấy bước cất tiếng hỏi: -Chẳng hay tôn giá quí tính đại danh là gì? Người nọ đáp: -Không dám, tại hạ họ Tạ tên Tốn, biệt hiệu là Thoái Tư và còn một ngoại hiệu nữa là Kim Mao sư vương. Thúy Sơn đưa mắt ra hiệu cho Tố Tố rồi cả hai đều nghĩ thầm: -Người này oai mãnh như vậy, nhưng sao tên của y lại nho nhã đến thế? Chỉ có ngoại hiệu là đúng như người của y thôi. Bạch Quy Thọ thấy người đó ăn nói lễ phép trong lòng mới bớt hãi sợ,nói tiếp: -Thế ra là Tạ tiên sinh? Ngài với chúng tôi xưa nay không quen biết nhau, sao ngài vừa tới đảo này đã đánh đắm thuyền và giết người như vậy? Tạ Tốn mỉm cười để lộ bộ răng trắng rất bóng loáng, rồi ung dung trả lời: -Quý vị tụ họp ở đây làm gì? Bạch Quy Thọ nghĩ thầm: -Việc này không thể giấu y được.Tuy võ công y lợi hại thật, nhưng y chỉ có một mình còn ta với Thường Ðàn chủ liên tay, thêm Trương ngũ hiệp và Hân cô nương ở cạnh tương trợ, thế nào cũng diệt trừ nổi y. Ðoạn Bạch Quy Thọ lớn tiếng đáp: -Gần đây, tệ giáo Bạch Mi mới tìm được một thanh bảo đao nên triệu tập các bạn trên giang hồ tới quan sát một phen. Tạ Tốn trợn trừng mắt nhìn con đao Ðồ Long đang nằm trong đỉnh sắt, lửa đang cháy rất hồng mà con đao đó không suy suyển chút nào, quả là thần vật, lợi khí. Y liền bước tới gần cái đỉnh sắt. Kim Bằng thấy y giơ tay định cầm lấy cán đao, liền là lớn: -Ngừng lại! Ngừng lại! Tạ Tốn quay đầu lại nhếch mép cười và hỏi: -Ngươi cản lại làm gì? Kim Bằng liền đáp: -Con đao này là sở hữu của tệ giáo, bạn họ Tạ chỉ có thể đứng xa mà nhìn, chớ không được động tới. -Các ngươi cướp được con đao này của người khác, bây giờ ta cướp lại của các ngươi, vậy rất công bằng, sao lại không được? Nói xong y quay mình lại, chộp luôn thanh bảo đao. Kìm Bằng thấy vậy liền rút Luu tinh chuỳ hình trái dưa hấu và quát lớn: -Bạn họ Tạ kia, nêu không ngừng tay lại thì bổn Ðàn chủ đành phải vô lễ vậy. Lời cảnh cáo của Thường Ðàn chủ vừa dứt, trái Lưu tinh chuỳ ở cánh tay trái của y cũng đã phi tới sau lưng Tạ Tốn. Ngờ đâu Tạ Tốn không thèm quay đầu lại, chỉ đưa lang nha bổng về phía sau, khẽ đỡ một cái liền nghe kêu "koong" một tiếng thực lớn, là trái Lưu tinh chuỳ của Kim Bàng đã vỡ làm mười bảy mười tám mảnh, bắn ra tứ phía. Thì ra nội lực của Tạ Tốn đã truyền từ lang nha bổng đẩy mạnh vào Lưu tinh chuỳ,mượn sức mạnh kháng sức mạnh nên Kim Bàng mới thiêt mạng ngay. Năm tên Hương chủ thuộc Chu Tước Ðàn, thấy Ðàn chủ của mình mới đánh có một chuỳ mà đã chết, đều thất kinh xông ngay lại định cứu Kim Bàng vừa tiến công Tạ Tốn. Hai tên chạy đến đỡ Kim Bàng còn ba tên kia múa binh khí nhắm Tạ Tốn đánh tới. Tạ Tốn tay trái cầm Ðồ Long Ðao, tay phải cầm Lang nha bổng thọc vào cái đỉnh sắt rồi hất mạnh, cái đỉnh nặng mấy trăm cân bỗng tung lên, rơi ngay vào đầu ba tên Hương chủ. Cái đỉnh sắt lăn lông lốc đẩy cả hai tên Hương chủ đang đỡ Kim Bằng, thế là năm tên Hương chủ và cái xác của Kim Bằng đều bị bén lửa. Bốn tên Hương chủ bị đỉnh sắt đè bẹp, chết không kịp ngáp, còn tên thứ năm lăn lộn trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết. Mọi người thấy Tạ Tốn mạnh như thiên thần, ai nấy đều sợ hãi đến mất cả hồn vía. Năm tên giang hồ hảo thủ thế mà chỉ thoàng một cái bốn tên đã bị giết, còn tên Hương chủ kia, tuy chưa chết, nhưng bị thương quá nặng cũng khó bề thoát khỏi tử thần. Thúy Sơn tuy tuổi không lớn lắm, nhưng từ khi chàng ra giang hồ, cũng đã gặp rất nhiều cao thủ, nhưng chưa hề thấy ai có võ công kỳ lạ và thần lực ghê gớm như Tạ Tốn. Chàng nghĩ thầm: -Y mạnh như vậy, ta không phải là địch thủ của y đâu. Nếu có đại sư ca hay nhị sư ca ở đây, chắc cũng không đấu lại y, mà dù Võ Ðang thất hiệp có liên tay đối địch cũng chưa chắc thắng nổi y. Trên đời này, trừ phi sư phụ ta chắc không người thứ hai có thể địch nổi y? Tạ Tốn cầm thanh đao Ðồ Long đưa lên dùng ngón tay búng thử một cái, nghe tiếng kêu không giống kim khí bình thuờng và cũng không giống đồ gỗ, liền gật đầu khen: -Con đao này vô thanh vô sắc, quả là thần vật. Y ngẩng lên thấy cái bao của Ðồ Long đao ở cạnh Bạch Quy Thọ, liền hỏi: -Bảo đao kia có phải là của thanh đao Ðồ Long không? Ðem lại đây cho ta! Trước tình cảnh này, Bạch Quy Thọ biết tính mạng mình như chuông treo chỉ mành,nếu y nghe lời đưa bảo đao cho Tạ Tốn thì tên tuổi của y sẽ bị tiêu tan. Vả lại sau này khi giáo chủ truy ra, thế nào y cũng bị xử tử mà chết càng thảm khốc hơn. Vì thế, y biết dầu phản kháng Tạ Tốn mà có thể bị giết,cũng còn hơn là sẽ bị Giáo chủ xử tử về sau này. Nên y liền tỏ vẻ kiêu ngạo và trả lời: -Ngươi muốn giết thì giết, họ Bạch này không phải là kẻ huý tử tham sanh đâu! Và ta cũng không phải là đứa tiểu nhân để cho người khác bắt nạt một cách dễ dàng đâu. Tạ Tốn mỉm cười nói: -Cứng thật! Cứng thật! Bạch Mi giáo quả còn có vài nhân vật,tạm gọi là anh hùng. Y vừa dứt lời, liền giơ tay phải lên ném mạnh thanh đao Ðồ Long sang phía Bạch Quy Thọ, Bạch đàn chủ đã đề phòng từ trước, nên khi thấy bảo đao phóng ra khỏi tay đối phương, đã biết sức người rất mạnh, y không dám dùng khí giới chống đỡ, cũng không dám giơ tay ra đón bắt, bèn nhảy sang bên tránh né. Tiếp theo, Tạ Tốn giơ cây lang nha bổng, lẹ làng quất và móc một cái, thanh đao Ðồ Long lẫn cái bao đã trở lại trước mặt y. Tạ Tốn thuận tay bắt luôn thanh bảo đao, cắm vào lưng. Rồi y liếc nhìn quần hào một lượt và nói: -Tại hạ định lấy thanh bảo đao này, có vị nào phản kháng không? Y hỏi luôn mấy tiếng, không ai trả lời, bỗng ở mâm rượu của phái Hải Sa có người đứng lên lớn tiếng nói: -Tạ tiền bối đức cao vọng trọng, tiếng tăm lừng lẫy bốn bể, con đao này đáng thuộc sở hữu của Tạ tiền bối, anh em chúng tôi xin tán thành. Tạ Tốn hỏi tiếp: -Các hạ có phải là Nguyễn Quản Ba tổng trại chủ của phái Hải Sa đó chăng? Quản Ba thấy Tạ Tốn biết rõ tên tuổi của mình, vừa mừng vừa sợ, liền đáp: -Vâng,chính tại hạ đây. Tạ Tốn hỏi tiếp: -Ngươi có biết sư phụ của ta là ai không? Ta thuộc môn phái nào? Ta đã làm những việc thiện gì rồi? Nguyễn Quản Ba ấp úng đáp: -Việc này Tạ tiền bối... Sự thật Quản Ba không biết gì về người khách lạ. Lúc ấy Tạ Tốn lạnh lùng đáp: -Việc của ta ngươi không biết tí gì, sao ngươi dám bảo ta là đức cao vọng trọng, tên tuổi lừng lẫy bốn bể? Con đao này vốn do phái Hải Sa của ngươi cướp được trước nhứt, sau mới bị Trường Bạch Tam Cầm cướp, rồi lọt vào tay Dư Ðại Nham của phái Võ Ðang... Thúy Sơn nghe Tạ Tốn nói tới "lọt vào tay Dư Ðại Nham" bèn nghĩ thầm: -Lời nói của người họ Tạ có lẽ đúng đấy! Thì ra con đao này có liên can đến Tam sư ca mình. Chàng lại nghe Tạ Tốn nói tiếp: -... Bạch Mi giáo lén hạ độc thủ, cướp con đao này trong tay Dư Ðại Nham. Hừ,hừ phái Hải Sa các ngươi thấy không đủ tài cướp lại thanh đao, nên mới nói con đao này thuộc sở hữu của ta, và ai nấy đều tán thành. Bình sinh ta rất ghét những kẻ xu nịnh như mi, đặt điều nói bậy, vô sỉ khôn tả, có mau ra đứng đây không? Nguyễn Quản Ba không dám trái lệnh, cúi đầu đi tới trước mặt Tạ Tốn hãi sợ đến chân tay run lẩy bẩy. Thúy Sơn vừa ngẫm nghĩ lời nói của Tạ Tốn vừa liếc nhìn Tố Tố luôn, chàng thấy Tố Tố cũng đang suy tính việc gì. Tạ Tốn lại tiếp: -Võ nghệ của Hải Sa phái các ngươi rất tầm thường, chỉ nhờ có chút muối độc để hãm hại người. Cũng như năm ngoái chẳng hạn, các ngươi dùng muối độc giết cả nhà Trương Văn Ðăng, già trẻ mười một người. Hồi đầu tháng ngươi lại giết hại Âu Dương Thanh ở ngoài Hải Môn. Quản Ba kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm: -Hai vụ đó ta ra tay rất bí mật, tại sao y lại biết rõ? Tạ Tốn quát lớn: -Ngươi bảo thủ hạ đem hai bát muối độc ra để ta xem đó là thứ muối gì? Bang chúng phái Hải Sa đi tới đâu cũng mang theo muối độc ấy. Quản Ba không dám trái lệnh, vội gọi thủ hạ đem hai bát muối độc ấy ra. Tạ Tốn cầm một bát lên ngửi, rồi đổ vào mồm mấy hớp nuốt thử rồi nói: -Chúng ta mỗi người hãy ăn một bát muối này. Quản Ba vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Y hãi sợ là vì đối thủ bắt mình nuốt bát muối này, còn mừng là vì thứ muối này độc khôn tả, đối thủ nuốt một bát thế nào cũng chết ngay. Tạ Tốn cắm cây lang nha bổng xuống đất, giơ tay ra túm cổ và bẻ hàm dưới của Quản Ba rời khỏi khớp xương để y không sao mím lại được, rồi đổ cả bát muối độc vào mồm tên bang chủ phái Hải Sa. Gia đình của Trương Văn Ðăng bị giết sạch, và Hải Môn Âu Dương Thanh bị kẻ thù giết ở trong khách điếm là hai vụ nghi án lớn nhất trong võ lâm đương thời. Không ai ngờ lại do phái Hải Sa gây nên. Mọi người lại thấy Quản Ba bị bắt ép nuốt bát muối độc, ai nấy đều khoái trí vô cùng. Bắt Quản Ba nuốt hết bát muối độc rồi, Tạ Tốn cầm bát thứ hai lên và nói: -Ta họ Tạ đây, bình sinh làm việc gì cũng công bằng chính trực. Ngươi đã nuốt một bát, tất nhiên ta cũng phải nuốt một bát mới là công bằng. Nói xong y há mồm đổ bát muối độc ấy vào bụng. Mọi người không ngờ Tạ Tốn lại liều lĩnh như vậy. Thúy Sơn thấy Tạ Tốn ra tay hung ác thật, nhưng vẻ mặt lại rất chính khí, huống hồ những kẻ bị giết đều là những tên hung ác xưa nay nên chàng có vẻ thiện cảm với y ngay và lớn tiếng nói: -Tạ tiền bối, những kẻ gian này đáng chết lắm. Tiền bối hà tất phải bắt chước chúng làm gì? Tạ Tốn quay mặt lại, trợn mắt lên nhìn Thúy Sơn một cái. Ngờ đâu Thúy Sơn chỉ mỉm cười, chớ không hề sợ hãi chút nào. Tạ Tốn liền hỏi: -Các hạ là ai? Thúy Sơn đáp: -Hậu sinh là Võ Ðang Trương Thúy Sơn, kính chào tiền bối và chúc tiền bối mạnh giỏi. Tạ Tốn hỏi tiếp: -Ồ, bạn là Trương ngũ hiệp của phái Võ Ðang đấy? Bạn cũng đinh tới đây cướp thanh Ðồ Long bảo đao này phải không? Thúy Sơn lắc đầu đáp: -Hậu sinh tới Vương Bàn Sơn này, mục đích chỉ muốn điều tra nguyên uỷ Tam sư ca Dư Ðại Nham tại sao bị thương. Hình như Tạ tiền bối đã biết rõ mọi chuyện, vậy mong tiền bối chỉ giáo. Tạ Tốn chưa kịp trả lời, đã nghe Quản Ba rú lên một tiếng, hai tay ôm bụng, nằm xuống đất lăn đi lăn lại,rồi chân tay co lại mà chết. Thúy Sơn vội nói: -Tạ tiền bối mau uống thuốc giải đi. Tạ Tốn đáp: -Ta chẳng cần uống thuốc giải gì cả. Lấy rượu lại đây cho ta. Một tên thủ hạ của Bạch Mi giáo cầm chén và rượu đem ra. Tạ Tốn quát lớn: -Sao Bạch Mi giáo hà tiện thế? Mau đưa bình lớn cho ta. Tên thủ hạ của Bạch Mi giáo vội ôm một hũ rượu lớn tới, cung kính đưa cho Tạ Tốn và nghĩ thầm: -Ngươi đã uống thuốc độc,lại còn uống rượu như vậy thì chết sớm hơn. Tạ Tốn lại nói: -Mạc Bang chủ, hồi tháng năm năm nay, ngươi đánh cướp một chiếc thuyền của Viễn Ðông hải thuyền ở cửa biển tỉnh Phúc Kiến phải không? Mạc Kình sắc mặt như gà cắt tiết, rụt rè đáp: -Vâng. Tạ Tốn lại hỏi tiếp: -Các hạ làm nghề giặc biển, nếu không đánh cướp lấy gì mà mưu sinh? Ðiều ấy ta không chỉ trích các hạ, nhưng có một điều là ngươi đẩy tất cả các khách thương vô tội xuống biển rồi lần lượt hãm hiếp cả bảy thiếu nữ chí chết mới thôi. Nhân vật anh hùng trên giang hồ có bao giờ làm những việc luân thường bại lý thế không? Mạc Kình ấp úng đáp: -Việc này...việc ấy... do các anh em trong bang, chớ...tôi...không dính líu tới. Tạ Tốn lại hỏi: -Bộ hạ của bạn làm những việc mất sĩ diện như vậy, cũng bởi tại bạn không nghiêm mình. Hơn nữa như vậy có khác gì bạn đã đích thân ra tay hành động không? Vậy những tên nào đã dự cướp hôm đó? Trước hoàn cảnh éo le này, Mạc Kình chỉ mong làm sao cho riêng mình được khỏi chết, nên y rút luôn thanh đao ở bên lưng ra và nói: -Thái Tứ, Hoa Thanh Sơn, Hai Mã Hề Lục...ba người ra đây. Vụ cướp hôm đó, ba người có dính tay vào phải không? Y vừa nói dứt, không để cho ba tên thủ hạ đó biện bạch, đã giơ đao lên chém luôn, thoáng cái, mọi người đã thấy ba cái đầu lâu lăn lóc dưới đất. Tạ Tốn lớn tiếng khen: -Thế mới là anh hùng! Chỉ tiếc là bạn ra tay hơi muộn một chút. Nếu ngay sau lúc đánh cướp, bạn giết ngay ba tên nọ tại chỗ thì ngày hôm nay Tạ mỗ không đòi tỷ võ với Mạc bang chủ, chẳng hay bạn sở trường môn võ công nào nhất? Mạc Kình biết không sao tránh khỏi, liền nghĩ: -Ở trên lục địa tỷ võ, có lẽ ta địch không nổi ba hiệp, nhưng ở dưới đáy biển thì y địch đâu lại ta? Dẫu có đánh bại ta cũng có cách tẩu thoát. Chẳng lẽ ở dưới nước y cũng giỏi hơn ta sao? Ðoạn y đáp: -Tại hạ muốn lãnh giáo võ công ở dưới nước của Tạ tiền bối. Tạ Tốn nhận lời ngay: -Ðược lắm! Chúng ta ra ngoài biển tỷ thí ngay. Ði được vài bước,Tạ Tốn bỗng ngừng chân lại và nói: -Hãy khoan, ta đi khỏi đây, chỉ sợ những người kia tẩu thoát hết. Mọi người nghe thấy Tạ Tốn nói vậy, trong lòng kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm: -Y sợ chúng ta bỏ chạy, chẳng lẽ y định giết hết chúng ta hay sao? Vớ được dịp may này, Mạc Kình vội đáp: -Sự thực xuống dưới nước tỷ võ, tại hạ cũng không phải là địch thủ của Tạ tiền bối. Như vậy chi bằng tại hạ chịu thua trước có hơn không? Tạ Tốn liền nói: -Thế lại càng đỡ tốn công. Nếu bạn đã nhận thua rồi thì giơ đao lên tự sát ngay đi. Mạc Kình nghe nói giật mình kĩnh hãi liền đáp: -Việc này...tỷ thí võ nghệ thắng bại là việc rất thường,hà tất phải tự sát... Tạ Tốn quát lớn: -Bậy nào! Người là cái thá gì mà dám đòi tỷ võ với ta? Ngày hôm nay ta tới đây mục kích chỉ đòi nợ mấy tính mạng của những kẻ đã làm việc luân thường bại lý hay đã giết những người vô tội. Ta không tha thứ một tên nào cả. Chỉ sợ các ngươi chết mà không chịu phục nên mới gọi từng người một để cho bọn mi giở hết bình sinh tuyệt kỹ ra. Quí hồ ai có một môn gì tài ba hơn ta là ta tha chết cho liền. Tạ Tốn nói xong bỗng cúi đầu nhặt hai nắm đất, đổ rượu vào cho ướt như hai nắm bùn rồi tiếp: -Thi tài dưới nước, ai chịu đựng được lâu là người đó thắng. Bây giờ ta với ngươi mỗi người dùng một nắm bùn này bịt kín mồm mũi, hễ ai chịu không nổi, bỏ nắm bùn ra trước thì người ấy phải tự sát ngay. Nói xong, y không cần hỏi Mạc Kình có đồng ý hay không giơ luôn nắm bùn ở bàn tay trái lên nhét vào mồm đối phương. Tiếp theo y cũng dùng tay phải tự bịt kín lấy mồm mũi của mình. Mọi người thấy vậy, tuy rất buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng. Trước khi bị bịt kín mồm mũi, Mạc Kình đã hít một hơi thật mạnh, nên y vội ngồi xuống mặt đất để tỷ thí với Tạ Tốn. Mạc Kình đã yên trí thế nào cũng thắng trận này, vì y học bơi lội từ thuở lên nảy lên tám, có thể lặn xuống đáy biển từ lúc thắp nhén hương tới khi nén hương tắt mà cũng không hề ngộp. Vì thế y mới không sợ hãi và bình thản ngồi xuống. Còn Tạ Tốn không ngồi yên như Mạc Kình, đi tới trước mâm tiệc của Thần Quyền Môn, liếc mắt nhìn người trưởng môn Quá Tam Quyền một lúc. Quá Tam Quyền thấy Tạ Tốn nhìn, lòng kinh hãi vô cùng, vội đứng dậy chắp tay chào và nói: -Xin chào Tạ tiền bối. Tại hạ là Thần Quyền Môn Quá Tam Quyền. Tạ Tốn mồm đã bịt kín, không sao nói chuyện được chỉ dùng ngón tay trỏ nhúng vào chén rượu, rồi viết lên trên mặt bàn ba chữ. Quá Tam Quyền thấy ba chữ đó sắc mặt biến đổi như người chết đuối vì y sợ hãi khôn tả. Các thủ hạ của y đưa mắt nhìn ba chữ đó thì thấy là: Thôi Phi Yến. Mấy tên thủ hạ không hiểu gì cả, nghĩ thầm: -Thôi Phi Yến hình như là tên của thiếu nữ nào. Tại sao sư phụ thấy ba chữ ấy lại sợ hãi đến thế. Thì ra Thôi Phi Yến là con gái sư phụ của Quá Tam Quyền. Lúc sư phụ chết, Quá Tam Quyền đã dụ dỗ sư muội, phá trinh nàng xong lại bỏ rơi mà không cưới nàng làm vợ. Phi Yến vừa hổ thẹn vừa tủi thân, nên ngoài Quá Tam Quyền ra, không còn người thứ hai rõ chuyện. Không ngờ, chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm, mà Tạ Tốn lại đột nhiên viết tên nàng. Quá Tam Quyền liền nghĩ: -Lát nữa, y thắng Mạc Kình xong, bỏ nắm bùn ra thế nào cũng loan tin đó cho mọi người biết. Dầu sao y cũng không buông tha ta chi bằng nhân lúc này ta đấm cho y mấy quyền thì thế nào y cũng thua Mạc Kình.