Nghiêng đầu ngắm mình trong gương, Khanh cắn môi phụng phịu. Nãy giờ cô đã tập đi tập lại đủ cách mở đầu, nhưng vẫn chưa chọn được cách nào để bắt đầu câu chuyện với Việt.Khanh đã quyết định tối nay sẽ nói với Việt rằng, cô không thể sống thiếu anh. Chắc anh sẽ về khuya, nhưng có sao đâu. Khanh nhất quyết chờ cho bằng được mới thôi.Hít vào một hơi thật sâu, cô tiếp tục độc thoại, nhưng cứ tưởng Việt đang ở trước mặt. Cô nói quanh quẩn dài dòng hết sức trơn tru, nhưng tới ba tiếng “ Em yêu anh “, lưỡi Khanh chợt líu lại, người sượng sùng cứng ngắt. Thế mới biết lời yêu không dễ tỏ bầy chút nào, dù đã một lần cô nói với Hiển.Chuông điện thoại chợt vang lên hối hả giữa lúc chẳng ai chờ. Khanh bỗng rùng mình khó chịu. Cô đẩy cửa phòng bước ra ngay lúc bà Năm cầm máy lên.Khanh tò mò theo dõi những biểu hiện trên giương mặt bà Năm.Giọng bà lúc nào cũng lịch sự và chừng mực:- Dạ, nhà riêng của tổng giám đốc Việt đây ạ.Bỗng dưng bà Năm kêu lên hốt hoảng:- Sao ư! Trời ơi! Ở đâu ạ? Vâng. Vâng. Chúng tôi sẽ tới ngay.Khanh xộc tới khi thấy bà Năm run rẩy đổ nhào xuống ghế.- Chuyện gì vậy, dì?Bà Năm thều thào:- Việt bi... bị đánh. Vết thương rất sâu.Nuốt nước bọt, bà cố nhả từng chữ:- E là..là... không qua khỏi.Khanh nhìn bà trân trối trong khi miệng nhắc đi nhắc lại như vậy.- Dì nói sao? Dì nói sao chứ?Rồi Khanh lặp lại:- Bị đánh. Vết thương rất nặng. Tại sao lại bị đánh? Người ta có nhầm lẫn không?Giọng bà Năm khàn đặc:- Gọi di động cho Việt xem sao?Tay lẩy bẩy, Khanh nhấn số, nhưng điện thoại reo mãi mà không ai nghe.Bà Năm lấy lại vẻ tỉnh táo vốn có khá nhanh, bà lên giọng:- Chúng ta phải tới bệnh viện ngay. Con gọi taxi đi.Khanh lại nhấn số điện thoại, cô trấn tĩnh, nhưng cô vẫn nghe giọng mình run lẩy bẩy.Bà Năm lẩm bẩm tính toán những thứ phải mang theo, trong khi lòng Khanh như có lửa đốt.Lên taxi, Khanh bắt đầu thút thít, còn bà Năm ngồi yên như pho tượng. Tới bệnh viện, cô chạy như bay đến phòng cấp cứu và được biết Việt được chuyển sang phòng săn sóc đặc biệt với vết thương vô cùng nguy hiểm. Khi được đưa vào bệnh viện, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê và mất khá nhiều máu.Đầu óc Khanh như cuộn chỉ rối, cô không làm sao đoán lý do nào Việt lại bị đâm ác như vậy. Thời gian trôi chậm hơn rùa bò. Cô đi tới đi lui trước phòng bệnh với cảm giác nếu mình đứng lại, Việt sẽ chết.Quân và Hiển hấp tấp bước vào, giọng Quân lo lắng:- Ông Việt sao rồi?Khanh mệt nhọc lắc đầu. Cô chẳng buồn hỏi sao hai người biết Việt bị nạn mà vào đây.Quân nói với bà Năm:- Người ta điện thoại đến công ty báo tin, người trực gọi ngay tôi và cậu Hà. Chậc! Không biết Việt bị ai đâm nữa. Mà ông ấy có thù oán gì với ai không?Giọng Hà chủ quan:- Có thể là ông Việt bị cướp.Quân chép miệng:- Chỉ ông ấy mới biết lý do thôi.Cửa phòng xịch mở, Khanh nhào tới trước tiên khi người y tá gọi thân nhân của Việt rồi đẩy anh ra tren cái băng ca trắng toát.Khanh choáng váng khi nghĩ anh đã chết rồi. Hai chân khuỵu xuống, cô té nhào vào người Hà và không biết trời đất gì nữa.Người cô thấy đầu tiên khi tỉnh lại là bà Năm. Bà đang xoa dầu cho Khanh. Đẩy tay bà ra, cô nhổm dậy:- Việt đâu? Có phải ảnh chết rồi không? Con phải gặp Việt ngay mới được.Giữ chặt Khanh lại, bà Năm bảo:- Không được đâu. Việt vẫn còn hôn mê, bác sĩ chưa cho vào thăm.Nhìn và với vẻ nghi ngờ, cô gặng:- Có thật không vậy? Thật không?Dì Năm nhẫn lại:- Dì nói láo làm chi. Y tá cho biết vết thương cách tim độ một centimet. Ơn trời phật. Cầu xin tại quan nạn khỏi dì ăn chay một tháng. Việt mạng lớn, phước lớn, nếu không chắc là... là... Khanh lắc đầu không cho bà Năm nói tiếp. Cô gượng từng bước về phiá hành lang chỗ Hà và Quân đang đứng. Chẳng hiểu cả hai đang nói gì mà vừa thấy cô im bặt.Sau đó, Hà lên tiếng trước:- Em về nghỉ ngơi đi. Anh sẽ lo cho Việt.Khanh phản đối:- Không được. Săn sóc Việt là bổn phận của tôi.Quân cười đểu giả:- Trừ phi em không nhận bổn phận đó, chớ bọn anh đâu ai dành với em. Thật không ngờ em lại chí tình chí nghĩa đến thế. Vậy mà người ta đồn sống với Việt, em hồn một nơi, xác một nẻo.Ném về phía Hà cái nhìn gay gắt, Khanh nhấn mạnh:- Người ta đồn đãi gì mặc họ. Tôi là vợ Việt và điều này sẽ không bao giờ thay đổi.Đến phòng trực, Khanh năn nỉ một hồi lâu, mới được vào thăm Việt. Nhìn anh xanh xao năm nhắm mắt, cô như đứt từng khúc ruột.Người đàn ông to lớn, mạnh mẽ, lịch lãm, phong trần như Việt phải nằm trên giường với bịch máu đang truyền, với vết thương suýt thấu tim trông khổ làm sao. Khanh nâng niu bàn tay Việt trong tay mình cô áp nó vào mặt, vào môi và chợt vững lòng. Đã qua giai đoạn hiểm nghèo rồi. Anh sẽ bình phục để còn làm thân cổ thụ che chở cho em nữa. Khanh nồng nàn nhin Việt. Đây là lần đầu trong đời cô ngắm anh kỹ thế này.Bất giấc Khanh thì thầm:- Em yêu anh. Em yêu anh.Và tưởng như Việt đã nghe hết những lời cô vừa nói. Ngồi một lát, không chịu nổi cái lạnh của máy điều hoà, Khanh bỏ ra ngoài với cái mũi nghẹt cứng. Quân đi dâu không biết chỉ còn lại Hà và bà Năm.Anh ta kéo Khanh ra ghế đá ngoài khuôn viên, giọng quan trọng:- Nãy giờ tụi anh đã điện thoại đi nhiều nơi để hỏi thăm và được biết Việt bị đâm vì lý do cá nhân chớ không phải bị cướp.Khanh nhíu mày:- Lý do cá nhân gì vậy?Hà nhún vai:- Có thể vì phụ nữ, hay vì một vụ làm ăn khuất lấp nào đó.Quắc mắt nhìn Hà, Khanh quát:- Anh nói bậy, Việt không phải hạng người như thế.Hà cười nhạt:- Ngủ chung giường với chồng còn chưa chắc biết gì về anh ta, huống hồ chi như em và Việt.Khanh cứng họng, cô giận mình đã dễ tin chị Yến, để bây giờ chuyên thầm kín của vợ chồng cô đâu đâu cũng biết.Thấy Khanh lặng thinh, Hà tấn công tới:- Anh nghĩ nhận dịp này em ly dị Việt là vừa rồi. Dù biết em buồn, anh vẫn phải nói thẳng, Việt bị đánh vì dành gái ở vũ trướng đấy.Khanh lắc đầu:- Tôi không tin.Hà nhún vai:- Anh cũng không tin. Nhưng người ta nói thế, anh không phịa đâu.Nhìn đồng hồ, Hà bảo:- Một giờ khuya rồi. Em về không, anh đưa em về?Khanh gượng gạo:- Cám ơn anh. Em phải ở lại.Hà hỏi nhỏ:- Em có nhắn gì với Hiển không?Khanh đáp thật khẽ:- Không.Rồi cô quay trở vào, mặc Hà đứng tần ngần trông theo.Đã qua một ngày mới, nhưng trời vẫn còn tối đen. Có lẽ Khanh sẽ thức trắng, cô sẽ đón bình minh và chưa bao giờ cô thấy thời gian đối với mình quan trọng đến thế. Khanh đang đếm từng giây chờ lúc Việt tỉnh lại.Cô muốn người anh trông thấy đầu tiên là mình. Cô muốn Việt biết tình yêu của cô dành cho anh rất nồng nàn và chân thật, dù trong tim anh đã có người khác.Cô muốn nói với Việt rất nhiều, rất nhiều chuyện và mong điều mong ước của mình chóng thành hiện thực.Việt tỉnh dậy với cơn đau buốt ở ngực. Anh lơ mơ nhìn xung quanh.Căn phòng trắng toát, lạ hoắc không phải phòng của anh, rồi bịch máu treo cao đang nhỏ từng giọt. Đây là bệnh viện mà. Tất cả làm anh nhớ ngay chuyện đã xảy ra cho mình. Việt gượng nhỏm người dậy, vết thương nhói lên khiến anh choáng váng.Ngay lúc ấy, anh nghe giọng Khanh kêu lên:- Anh cứ nằm yên, không thôi vết thương sẽ bị động đấy.Vừa nói, Khanh đỡ anh nằm xuống, nhưng Việt không chịu. Anh tỏ vẻ muốn ngồi, Khanh đành chiều ý anh mà không yên chút nào.Việt thều thào:- Mấy giờ rồi?- Đã chín giờ sáng. Anh nằm mê suốt đêm qua làm em và dì Năm muốn điên vì sợ.Việt nhếch môi:- Anh không dễ chết đâu.Để dì Năm lo cho anh, em về nhà đi.Mặt Khanh khựng lại, cô lắc đầu:- Em muốn ở cạnh anh.Giọng Việt nhỏ, nhưng cương quyết:- Không cần đâu. Việc chính của em là đi học chớ không phải ở đây.- Nhưng mà... em đã nghỉ hè rồi.Việt cáu gắt:- Anh không cần em.Dứt lời anh nhăn mặt đau đớn khiến Khanh cuống cuồng lên khi thấy máu tứa ra ở chỗ vết thương.Cô nghẹn ngào:- Em sẽ về ngay, anh không cần phải giận.Đợi Việt khó nhọc nằm xuống, Khanh tức tưởi mở cửa phòng.Thái độ của Việt ngay lúc này đã nói lên tất cả: “ Anh không cần em “. Thử hỏi còn câu nói nào đau đớn hơn nữa không?Gặp bà Năm ngoài hàng lang, cô nức nở:- Việt đuổi con về. Ảnh bảo là không cần con.Bà Năm ngạc nhiên:- Thật vậy à? Chắc vết thương làm cậu ấy cấu kỉnh chớ gì?Ngần ngừ một chút, bà bảo:- Con về nghỉ đi, để dì xem Việt muốn gì.Khanh lặng lẽ chùi nước mắt, cô lầm lũi bước ra cổng trong ánh mắt ái ngại của dì Năm.Vào phòng, bà đến gần Việt.- Mừng cậu qua cơn hiểm ngheò.Việt mệt nhọc:- Khanh đâu?- Vừa khóc, vừa về rồi. Tại sao cậu lại đuổi con bé?Việt không trả lời.Anh mím môi nhìn từng giọt máu đang nhỏ vào ống cao su. Vết thương đêm qua đúng là hiểm. Kẻ ra tay lại bất ngờ nên dù có võ, Việt cũng không tránh kịp.Nhưng bất ngờ nhất có lẽ là những lời hắn nói trước khi đánh anh. Tuy là một câu ngắn nhưng lại in sâu vào tiềm thức Việt. Nó khiến anh dù mới tỉnh dậy, vẫn nhớ rõ từng chữ để phản ứng ngay khi thấy Khanh.Giọng bà Năm vang lên:- Chuyện gì đã xảy đến với cậu vậy? Thật khó tin một người “ có nghề “ lại bị đâm trọng thương.Việt tiếp tục làm thinh, bà Năm kể lể:- Đêm qua, con nhỏ thức trắng. Nó xỉu lên xỉu xuống vì tưởng cậu chết. Vậy mà lúc tỉnh dậy, cậu nỡ đuổi con nhỏ về.Thật tôi hiểu hai người không nổi.Việt nói sang chuyện khác:- Công ty đã biết chưa?- Hồi khuya, Quân và Hà có vào. Họ bảo người ta gọi điện đến công ty báo tin.- Điện thoại cầm tay của tôi đâu?- Không thấy. Chắc.. chúng lượm mất rồi.Việt ra lệnh:- Nhắn Khanh mang cái của cô ấy vào cho tôi.Bà Năm gắt:- Trời ơi! Cậu mới chết đi sống lại mà. Tội tình gì cơ chứ?- Công ty có nhiều chuyện phải giải quyết. Tôi đâu thể nằm yên nhìn người khác múa. Ngay bây giờ, dì ra điện thoại công cộng gọi trợ lý Đạo vào đây.Bà Năm lại kêu trời:- Trời ơi! Đợi ngay mai không được sao? Tôi không đi gọi ai hết.Việt mím môi:- Tôi sẽ đi.Nhìn bịch máu treo trên xe, bà Năm hỏi:- Với dây nhợ, thuốc men lòng thòng như vậy à?Không trả lời, Việt nghiến răng chống tay ngồi dậy, mới đặt chân xuống đất, anh đã thấy trời đất tối sầm.Bà Năm luýnh quýnh đỡ anh và nói:- Tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu. Nằm xuống đi.Việt nói với theo khi bà tới cửa:- Bảo Đạo mang điện thoại cho tôi, không cần phiền Khanh.Anh chợt đau lòng khi tỏ vẻ không cần Khanh. Mà còn gì nữa để đau lòng. Con bé đang đóng kịch khi thấy anh vẫn sống đấy thôi.Việt nhớ rành rành câu nói như sấm sét của thằng nhóc đầu tabu, khi nó chận anh lại ngay cửa bar Nữ Hoàng. Câu nói ấy làm anh tê dại mất mấy giây, và đúng thời điểm ấy, nó đã đập cây gập nhọn vào ngực anh.Những lẽ nào Khanh đành lòng làm như thế? Có thể cô bé nhẫn tâm, nhưng còn Hiển? Hắn dám bất chấp thủ đoạn để loại tình địch lắm chứ?Nỗi ghen tuông lại bùng lên làm Việt ngột ngạt. Anh nằm thẳng đơ trên giường, đầu óc vô số chuyện đan xen vào nhau.Tất cả khiến anh rối mù, mụ mị.Bà Năm trở vào, giọng nhát gừng:- Cậu Đạo bảo họp xong sẽ vào ngay.Việt nhíu mày:- Họp à? Sao lại họp nhỉ?- Tôi không biết.Tốt hơn hết, cậu nên nghỉ ngơi chớ đừng ỷ y mình có sức khoẻ tốt.Việt nhắm mắt, anh không đủ sức để tranh cãi với bà Năm. Đúng là anh cần tĩnh dưỡng vì những cử động của anh nãy giờ đà bắt đầu có tác dụng xấu. Việt cứ mơ mơ tỉnh tỉnh.Trong những lúc chầp chờn đó, đầu óc anh lại làm việc một cách vô thức. Việt nhớ thái độ của Quân hồi sáng hôm qua trong cuộc họp thường kỳ.Anh ta luôn bất đồng với Việt, nhưng trước đây chỉ ngầm ngầm. Lần này, Quân tỏ vẻ lớn lối chỉ trích Việt làm việc quá nguyên tắc, không quan tâm, thấu hiểu đời sống của thuyền trưởng, tài công và đám anh em trên tàu.Quân cho rằng ngoài việc chở hàng đúng hợp đồng cho khách, tài công, thuyền trưởng được quyền chở thêm ba món gì đó cho người khác để kiếm thêm tiền. Việt cương quyết không đồng ý. Bầu không khí lúc ấy khá ngột ngạt. Việt biết đám tài công, thuyền viên rất ủng hộ ý kiến của Quân, nhưng nếu Việt chấp thuận ý đó, khác nào anh vẽ đường cho hươu chạy.Hừ! Bây giờ Việt đang cấm triệt chuyện chở trái phép này mà bọn họ vẫn lén lút kiếm thêm, huống hồ chi anh gật đầu OK. Việt biết Quân và Hà đang có những hoạt động ngầm dựa trên lực lượng tàu thuyền của công ty, nhưng anh vẫn chưa nắm được cớ. Giờ mới bắt đầu lập kế hoạch chống chuyện chở lậu này thì đã bị nạn. Không có anh điều hành, công ty sẽ ra sao? Không khéo, mồ hôi xương máu bao nhiêu năm của ba và anh đổ sông, đổ biển hết.Việt cứ vật vã bởi những suy nghĩ trong đầu và bởi cơn đau của vết thương. Khi mở mắt ra, anh thấy người ta đã thay bịch máu bằng một chai nước biển. Thế là ổn rồi. Anh sẽ mau chóng bình phục thôi mà.Bà Năm dẫn Đạo, trợ lý của Việt vào. Anh chàng chưa kịp thăm hỏi, Việt đã lên tiếng trước:- Cậu làm gì giờ này mới tới?Đạo nói:- Ông Quân chủ trì một cuộc họp đột xuất, ổng tuyên bố tạm thời điều hành công ty thay tổng giám đốc.Việt nóng nảy ngắt, lời Đạo:- Anh ta cho phép chở thêm chứ gì?Đạo liếm môi:- Ổng chả đề cập tới vấn đề đó, nhưng ai cũng ngầm hiểu như thế.Việt rít lên:- Mẹ kiếp! Bọn chúng đang tức sao tôi còn sống.Đạo buột miêng:- Công an đã bắt được thằng hại anh rồi.Việt sững lại, anh bỗng ngập ngừng:- Nó có khai gì không?Đưa mắt nhìn bà Năm, Đạo ngần ngừ khiến Việt phải gắt:- Cứ nói đi.Đạo lúng túng:- Nó khai chính vợ ông mướn nó.Bà Năm kêu lên:- Vô lý... họ có bắt Khanh không?Đạo do dự:- Chắc họ đã mời cô ấy đến thẩm vấn.Việt nói nhưng không tin lắm vào lời mình.- Vợ tôi không dính líu tới chuyện này.Bà Năm nhấp nhổm:- Cậu phải làm sao, nếu không, tội nghiệp Khanh lắm.Cô ấy sẽ mặc cảm.Rồi bà nói:- Tôi phải điện thoại về nhà xem sao.Đợi bà ra khỏi phòng, Đạo mới nói tiếp:- Tôi nghi đây là chiêu bài của ông Quân.Việt ngạc nhiên:- Cậu nghĩ sao mà nói vậy?Đạo gãi đầu:- Trong công ty, người ta vẫn to nhỏ chuyện vợ anh từng là người yêu của em trai ông Hà.Họ còn biết rằng em ổng đã bỏ Hà Nội về SG với lời thề sẽ dành lại người yêu cũ.Việt hậm hực:- Hừ! Láo toét.- Chính ông Hà và bà Yến thầm thì chuyện này.Thậm chí bà Yến còn nói em gái bã ngủ với cây gậy trên tay.Gương mặt vốn đã tái xanh vì mất máu của Việt lại xanh hơn. Anh quát:- Đủ rồi.Đạo tiu nghỉu làm thinh. Việt nhăn nhó:- Xin lỗi cậu.Tôi hơi nóng.Tay ôm chỗ bị thương, Việt hỏi nhỏ:- Chuyện gia đình tôi liên quan gì đến Quân.Đạo đắn đo một hồi mới lên tiếng:- Tôi nghĩ ông Quân muốn loại anh nên mới mướn người làm việc đó rồi đổ cho Khanh. Ông Quân xem ông Hà như tay mặt của mình. Nói đây là chiêu bài của Quân nhưng chắc kế hoạch do Hà thảo ra.Việt sững sốt nhìn Đạo. Đây là điều có nằm mơ anh cũng không bao giờ nghĩ tới. Quân và anh đúng là lắm điểm bất đồng. Nhưng chẳng lẽ anh ta lại thâm độc đến thế? Rồi Hà nữa. Việt khó tin người có thể trở thành anh em cột chèo với mình nhẫn tâm loại bỏ anh vì tư lợi. Trớ trêu sao, Việt lại tin Khanh làm điều đó vì yêu Hiển.Trời ơi! Lòng ghen tuông đã khiến anh trở nên mê muội mất rồi. Nhưng lời Đạo nói chỉ là phỏng đoán của cá nhân anh ta. Chắc gì đã đúng, trong khi lời gã tội phạm khai vẫn có giá trị của nó. Việt lại đau đớn đến khốn khổ vì ghen.Giọng Đạo đều đều:- Họ thâm thật. Nếu anh có bề gì, Quân sẽ thay thế anh. Hà chắc chắn sẽ được cân nhắc để leo lên một chức vụ nào đó hơn hẳn hiện giờ. Hung thủ đã mớm lời khai từ trước, hắn bị bắt cũng chẳng dính dấp đến họ.Việt đã mệt lại càng mệt hơn với những gì vừa nghe.Anh nhếch môi:- Cám ơn những thông tin lý thú cậu đã cung cấp. Thời gian sắp tới cần làm gì chắc cậu đã biết. Tôi luôn tin tưởng cậu.Đạo nhỏ nhẹ:- Tôi sẽ không phụ lòng tin của anh đâu. Tịnh dưỡng, nghỉ ngơi và đừng nghĩ quẩn về bà xã là điều tôi thành thật khuyên anh.Bà Năm bước vào ngay khi Đạo đẩy cửa bước ra.Giọng bà bức xúc: - Không ai nhấc máy dù tôi đã gọi bốn lần. Này! Sao cậu làm thinh vậy?Bà Năm vẫn tiếp tục lải nhải:- Cậu tin lời khai của hung thủ à?- Tôi đang cố không tin đây.- Chắc chắn Khanh không làm thế.- Dì có phải là cô ấy đâu, mà nói như đinh đống cột vậy?Bà Năm chưng hửng:- Trời ơi! Phải cậu không đó? Gậy đâm cách tim vẫn còn xa, sao cậu có thể nói năng như một kẻ vô tâm vậy?Việt lạnh lùng:- Tôi nhớ rất rõ trước khi hai tôi, thằng nhãi ấy đã nói rằng: “ Đây là quà tặng của Khanh, vợ mày.”- Ạ! Chính vì vậy nên cậu đã đuổi xua con bé. Tôi nghĩ có người muốn giết và muốn gieo tiếng xấu cho Khanh.Cậu nên bình tâm suy xét lại, nếu không sẽ ân hận.Im lặng một chút, bà Năm bảo:- Phải mất khá nhiều thời gian và công sức cậu mới khiến Khanh động lòng. Con bé vừa hướng về cậu thì lại xảy ra chuyện. Nếu biết cậu nghi ngờ điều động trời này, chắc chắn cậu sẽ vĩnh viễn mất Khanh.Việt nuốt tiếng thở dài, sự nghi ngờ, nỗi ghen tuông vào bụng.Anh liếm môi:- Dì điện sang bên ấy xem Khanh có về với mẹ không?Bà Năm lệch bệch lê từng bước, giọng càu nhàu:- Đừng tưởng chỉ mình cậu mệt. Từ tối hôm qua đến giờ, tôi chưa hề ngả lưng. Cứ chạy tới chạy lui kiểu này, chắc... sụm bà chè quá.Việt mệt nhọc xoay người. Một chai nước biển nữa sắp hết, nhưng anh không thấy khoẻ hơn chút nào. Trái lại, Việt bắt đầu thấm mệt vì vết thương thân xác và nỗi đau tâm hồn. Yến đan những ngón tay sơn bạc vào nhau, giọng mềm như nhung:- Lẽ ra mẹ dã vào thăm anh, nhưng khi biết nhỏ Khanh là người gây ra chuyện, bà bị sốc, nằm vùi như người ốm nặng, đi không nổi.Thấy Việt vẫn lặng thinh, Yến nói tiếp:- Con bé đã không hại anh trên giường mà nhờ người khác ra tay. Ba tôi có sống lại cũng không dám tin đây là sự thật. Công nhận cứ y như phim hình sự. Chả hiểu anh có mua bảo hiểm nhân thọ, để con bé được lãnh bảo hiểm khi chồng... chết không?Không quan tâm đến cách móc méo của Yến, Việt nghiêm mặt:- Có thật Khanh không ở bên ấy không?Yến nhơn nhơn như nói với một người lạ:- Nó có về để phân trần với mẹ rồi hấp tấp bỏ đi, tới bữa nay không thấy quay lại. Mà chắc chắn Khanh có chỗ ở, anh lo cho kẻ muốn giết mình chi cho mệt. Tôi nghĩ tổ chim câu của Khanh hẳn phải xinh xắn và ấm cúng lắm.Việt tê tái vì những lời độc điạ của Yến. Dầu biết bản chất của cô là thế, anh vẫn hết sức khó chịu.. Khanh là em ruột, nhưng Yến vẫn ác mồm nói như nói người dưng, thì có gì mà cô ta từ... Việt trầm giọng: - Khanh đã phân trần gì với mẹ?Yến nhún vai:- Nó bảo nó bị vu khống. Nó không bao giờ làm chuyện đó vì nó yêu anh.Yến che miệng:- Khanh yêu anh ra sao, ai lại không biết, bởi vậy nó đâu thể chối tội được.Việt khó chịu:- Yến không thương Khanh sao mà nói thế?Yến săm soi những ngón tay:- Thương, nhưng đâu có nghĩa tha thứ việc nó làm. Nói thật, tôi muối mặt khi ra đường vì có đứa em gái như nó.Yến ôm hai vai:- Thuê người giết chồng để dễ bề quan hệ với người tình cũ. Trời ơi! Cái tội nghe mới đáng sợ làm sao. Khanh đã bôi tro trát trấu vào mặt tôi và mẹ. Nó làm nhục vong linh ba. Thôi không tha thứ cho Khanh đâu.Việt nói:- Nhưng tôi sẵn sàng tha thứ, nếu đúng Khanh làm điều đó.Yến phán:- Anh quả là một người chồng cao thượng, vị tha nhưng ngốc, vì nếu nhỏ Khanh dám làm, nó cũng chả cần sự tha thứ của anh.Việt bình thản:- Đó là suy nghĩ của Yến, chớ không phải của Khanh.Anh chuyển đề tài:- Công ty mấy bữa nay thế nào?Yến nói:- Hoạt động bình thường. Ông Quân điều hành rất tốt. Lựơng khách tăng nhiều, ghe tàu không còn chiếc nào neo lại. Tháng này chắc chắn doanh thu tăng cao.Việt nhếch mép:- Yến có phải kế toán của công ty đâu mà nói nghe ngon ăn thế.- Tôi chỉ nhận xét thôi. Làm giám đốc, anh nên tiếp thu nhận xét của nhân viên, nếu muốn tồn tại và phát triển.Việt xoa cầm:- Một lời khuyên chí lý. Còn gì nữa không?Yến cao giọng:- Nhiều người xì xầm rằng: " Làm việc với ông Quân dẽ thở hơn với ông Việt."Việt gật gù:- Trong bọn họ chắc thế nào cũng có Hà của cô? Nguyên tắc là cung cách làm việc của tôi. Nhờ nguyên tắc tôi đã đứng vững đến bây giờ. Sáng này Quân và Hà có đến. Tôi đã nhắc họ vấn đề này, dù biết họ sẽ để ngoài tai.Yến nhấn mạnh:- Mỗi người có cách giải quyết công việc riêng. Anh đâu thể bắt người khác theo cách của mình.Việt xua tay:- Tranh luận mãi cũng chẳng tới đâu khi em đã cố ý hiểu đề theo nghĩa khác.Yến im lặng. Gương mặt đăm chiêu, suy nghĩ khá lâu.Một lát sau cô ngập ngừng:- Sau chuyện này chắc anh và Khanh phải chia tay thôi.Việt thản nhiên:- Tôi biết Yến sẽ đề cập tới vấn đề này vì quyền lợi của mình. Nhưng dường như hơi sớm, hơn nữa chắc gì Khanh chịu chia tay khi chúng tôi vẫn thấy cần có nhau.Yến bật cười:- Đã tới nước này còn gì nữa mà..mà... Mặt nghiêm lại, Yến thẳng thừng:- Ý tôi muốn nói rằng hiện giờ Khanh đang trốn tránh, nhưng trước sau nó cũng phải ngồi tù.Việt gằn:- Yến đang mong điều đó à?Yến có vẻ quê, cô lúng túng:- Đây là sự thật mà. Tôi chỉ... chỉ... Việt đanh giọng:- Tôi mệt rồi. Yến về đi.Anh khinh bỉ nhìn Yến gầm mặt bước đi. Không ngờ Khanh lại có người chị như thế. Nếu trước kia Việt cưới cô ta chắng hiểu đời anh đã ra sao rồi.Nhưng nếu Việt cưới Yến, cô ta đâu hận anh và ghét luôn cả Khanh như vầy. Tim Việt lại nhức nhói khi nhớ đến con bé. Giờ này em đang ở đâu, tại sao lại dại dột bỏ đi khi vừa xảy ra điều tệ hại đó? Anh biết em giận anh đã không tin em, đáng trách thật là anh nghi em phạm một tội tầy trời. Ôi chao! Tại sao đã có lúc anh ngốc đến thế.Giọng bà Năm vang lên cắt ngang suy nghĩ của Việt:- Yến có nói gì về Khanh không?Việt chán nản:- Cô ta tin Khanh làm việc đó.Bà Năm đong đỏng:- Chị trời đánh! Thế còn bà Phi?- Mẹ Khanh đổ bệnh rồi.Bà Năm mỉa mai:- Chắc bà ấy cũng nghĩ như Yến nên mới bổ bệnh vì sợ chớ gì. Còn cậu? Cậu nghĩ sao?Việt chua chát:- Tôi chỉ nghĩ rằng Khanh không hề yêu thương tôi, bởi vậy cô bé mới bỏ đi vào lúc tôi thập tử nhất sinh.Bà Năm dài giọng:- Chớ không phải cậu đuổi con bé đi?- Thử hỏi ai có thể bình tĩnh trước chuyện như vậy? Nhưng ít ra Khanh cũng phải gặp tôi để phân trần chứ.Bà Năm xua tay:- Phần trần à? Biết cậu tin không hay lại bảo công an tới bắt. Nếu là tôi, tôi cũng trốn cho yên.Đạo bước vào với vẻ mặt nghiệm trọng khiến Việt phải hỏi ngay:- Có chuyện gì vậy?Đạo nói một hơi:- Tàu của mình đụng một sà lan chớ cát, tài công và thuyền trưởng trốn cả rồi.- Sao lại trốn.- Vì trên tàu chở nhiều nguồn hàng không rõ xuất xứ.Việt kêu lên tức tối:- Hàng lậu! Mẹ khiếp... thằng Quân. Tôi đã dằn mặt nhưng nó không nghe, giờ thì sao?Đạo nhún vai:- Tất nhiên ông ta chối biến chuyện này, mọi tội đổ cho người đã trốn.- Còn hàng của khách?- Bị niêm phong chung với hàng lậu. Hư hao, mất mát công ty phải chịu.Việt chép miệng:- Làm ăn kiểu này, khách hàng quay lưng là chết.- Họ định giấu anh chuyện bê bối này.Việt cười khẩy:- Bộ dễ vậy sao? Thứ hai tôi sẽ đi làm trở lại.Đạo không tin:- Anh đùa hòai.Việt nghiêm mặt:- Tôi nói thật đó. Vắng tôi ngày nào, công ty thiệt hại ngày ấy. Hừ! Họ đừng hòng qua mặt tôi.Giọng dịu lại, Việt hỏi:- Còn việc tôi nhờ cậu, tới đâu rồi?Đạo kể:- Tôi vào trường cô Khanh học và được biết lớp cô ấy đang công tác hè ở Cần Giờ. Họ đang vào " chiến dịch mùa hè xanh » gì gì đấy.- Cậu có hỏi cụ thể địa điếm không?- Dạ có.Việt chắc nhịch:- Tôi muốn tới Cần Giờ.- Ý trời! Qua hai cái phà, bị thương như anh làm sao đi nổi, đã chắc gì Khanh có ở chỗ đó nếu cô đang trốn.Việt nói:- Bên cảnh sát có tới gặp tôi. Họ bảo không tin lời khai cúa hung thủ. Họ cũng đã gặp Khanh và cũng chẳng đề cập gì vấn đề này. Bởi vậy tôi nghĩ Khanh bỏ đi vì giận tôi đã nghi ngờ cô ấy chớ không phải Khanh bỏ trốn như lời người ta đồn đại.Đạt gật gù:- Anh cho rằng Khanh đang ở Cần Giờ cùng bạn bè?- Đúng vậy.- Tôi sẽ tìm Khanh cho anh.- Chỉ sợ Khanh không chịu về... Đạo im lặng. Bỗng dưng anh thấy giám đốc của mình hôm nay giống cậu trai mới lớn vừa biết yêu đang hồi hộp lo âu vì bị người yêu giận. Nhận xét này khiến anh buồn cười nhưng Đạo vốn.. lịch sự, anh không cười mà thấy ái ngại cho Việt. Thì ra giám đốc của anh cũng si tình như ai.Việt lên tiếng:- Tôi sẽ tự giải quyết chuyện gia đình. Cám ơn cậu đã hết lòng vì tôi.Đạo nhìn đồng hồ:- Tôi phải về công ty đây.- Cậu tìm cách kiểm tra sổ sách tay Quân đang giữ, giúp tôi, tôi rất cần những số liệu ấy.Bước ra cửa, Đạo quay lại nói:- Tôi sẽ hết sức cố gắng.Tới văn phòng, Đạo đụng đầu Hà. Anh ta lừ lừ mắt nhìn Đạo:- Anh đi đâu trong giờ làm việc vậy?Đạo trả lời thật trơn tru.- Giám đốc Việt điện thoại gọi tôi mang báo cáo vào cho ông.- Trước khi đi, anh có báo với ai không?Đạo lắc đầu:- Không. Từ hồi nào tới giờ tôi chỉ báo với gíam đốc.Hà hừ bằng mũi:- Bắt đầu hôm nay, muốn đi đâu anh phải xin ý kiến cúa ông Quânn. Nhớ đó!Đạo nhịn nhục:- Vâng.Hà bực bội ra nhà xe. Anh nhảy lên chiếc Citi phóng vội về nhà. Hà ngạc nhiên khi thấy Hiển đang nằm dài trên salon, miện phì phèo thuốc lá.Vừa dựng chống xe, anh vừa hỏi:- Không giữ kho sao lại ở đây?Hiển lầu bầu trong mồm:- Ông Bảy bảo em nghỉ.- Sao lại thế?Hiển cau có:- Anh đi mà hỏi ổng. Chắc tại vụ đụng tàu làm hàng ổng bị cộng an tóm nên em bị nghỉ chớ gì? Tự nhiên em bị văng miểng mới đau.Hà nhăn nhó:- Tai nạn mà. Đâu ai muốn.- Lão Bảy Khả đang chuyển kho tới nơi khác. Lão không tin em như anh tưởng đâu. Nhất là sau vụ thằng Việt bị hại, lão nói không muốn vây vào công an bất cứ chuyện to chuyên bé nào. Khổ nỗi công an có làm việc với em về chuyện thằng Việt. Hôm đó em hơi ngu khi khai đang giữ kho hàng... Hà chửi thề:- Mẹ khiếp! Sao bây giờ mày mới nói?- Vì hôm đó em không nghĩ vậy là ngu... Nhưng tất cả cũng tại anh. Bày ra chuyện chết người ấy làm chi cho khổ.Hà đanh giọng:- Tao vì mày để bây giờ mày trách tao phải không? Ai ngờ thằng chó ấy mạng lớn đến thế.Hiển vò đầu:- Sao lại mớm cho nó khai Khanh thuê chớ?Hà run đùi:- Khai như vậy, thằng Việt không chết cũng chả còn tình nghĩa gì với con Khanh. Hai đứa ly dị, xem như kế hoạch của mình thành công. Tất cả cũng vì mày.Hiển ủ rủ như dân "ken" thiếu thuốc:- Thành công đâu chả thấy, chỉ tội Khanh không biết đang trốn nơi nào.Mặt Hiển chợt loé lên tia phẫn nộ:- Vì tôi à? Thật vô lý. Nếu người ta tin lời khai của thằng đâm Việt, Khanh chắc chắn phải ngồi tù. Người hưởng lợi trong chuyện này là anh và Yến. Anh thật khốn nạn.Hà vội vàng nói:- Sao mày nông nổi vậy? Nếu phải ngồi tù giỏi lắm dăm ba tháng, nhưng sau đó hai đứa sẽ được sống với nhau.Hiển phẫn nộ:- Tôi không phải đứa trẻ lên ba để dễ tin những lời quá sức thô thiển của anh. Khanh vô tội, cô bé không thể ngồi tù, dù một ngày.Hà hất mặt lên:- Vậy mày cứ tố cáo tao đi thằng vô ơn kìa. Uổng công tao coi mày như em ruột, uổng công tao cứu mạng mày từ ngày chú thím chết cho tới bây giờ.Hiển rên rỉ:- Anh im đi.Hà bước loanh quanh trong phòng. Một lát sau anh ta cất giọng ngọt ngào:- Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng người bản lãnh phải nhìn xa trông rộng. Trước mắt Khanh và em đều khốn khổ, nhưng về sau hai đứa sẽ hạnh phúc bên nhau. À, Yến không hề biết những gì anh làm. Em đừng hé môi nhé.Hiển ngồi bật dậy:- Đủ rồi. Tôi sợ nghe giọng giả nhân giả nghĩa cúa ông lắm.Dứt lời, Hiển dắt chiếc Astrea ra cổng phóng đi mất.Hà văng tục và đá mạnh vào cái bàn khiến ly tách bên trên rơi xuống đất loảng choảng. Mục đích của anh là cưới Yến rồi vươn lên bằng số tài sản của vợ. Bởi vậy bất cứ giá nào Hà cũng đạt được mục đích đề ra.Một ngày không xa, nhất định Hà sẽ có những cái anh đang khát khao, mong muốn.