CHƯƠNG 14.

Cô Mai Bắc, một thời gian biến mất trên con đường Tự Do, nay xuất hiện. Cô đã lấy chồng. Một anh tàu biển khá bảnh trai, con một ông lớn. Cả hai làm đám cưới ở ngoài Bắc, nghe nói tiệc tùng, quà cáp nhiều lắm. Khách toàn đi xe hơi. Cô khoe đã mua được một căn nhà khá tươm tất cho cha mẹ, chia vốn cho anh em, ai cũng có “lợi tức” ra vào đủng đỉnh.
Ông bà già chồng sau đó cũng chuyển công tác vô Nam. Chỗ đất lành chim đậu mà. Theo giọng điệu cô Mai Bắc khi tắc lưỡi, khoe.
“Ông nói, ăn cướp... úy, nói nhầm, chiến thắng miền Nam thật chiếm được cái mỏ vàng, ăn hoài không hết. Ấy, mới sáng con mắt ra...Mày biết không, ông già chồng tao đòi thờ hình bác, bà già tao xua như xua tà...Thôi tôi lạy ông, thờ “cái tai họa cho cả nước” để nó vận vô gia đình mình hả...Bà già nói mà ông già bịt miệng không kịp. Nghe nói tại cái miệng bà già không kín mà ông già có thời bị đì mãi, mới gỡ được đây thôi....Còn tớ à? Tớ bây giờ khỏe ru, lo cho cha mẹ trả hiếu rồi, bây giờ mới là “xả láng” đây.”
Lạ không. Còn con gái muốn “chơi” sao thì chơi. Có chồng phải lo tu tỉnh. Tuyết chà ngạc nhiên lắm.
“Bồ nói ngược ngạo quá. Có chồng rồi thì lo mà tu tỉnh bà ơi...”
“Lấy chồng...tàu biển là lấy tiền. Có tiền mà không ăn chơi thì có tiền để làm gì? Tụi này mua được nhà lớn, vi-la kia, nhưng thằng chồng đi tàu viễn dương, vắng nhà hoài, nằm nhà chán bỏ mẹ. Mà nó về đến thì cũng “xì” mẹ nó hết hơi rồi. Thằng chả ra ngoài, cũng nếm món ăn lạ, nhịn sao nổi mà nhịn. Dân con nhà “cán”, có tiền nứt mắt đã hư, huống hồ thằng chả. Cho nên, tớ cứ là...có cũng như không đằng ấy ạ”
“Không làm dâu?”
“Ối giời. Ngu gì vác mặt về bên đó để bị sai vặt. Chưa kể về đến nhà là phải nhận “công tác” bà già giao.”
“Bà già chồng bồ làm cơ quan nào?”
“Làm “sếp” của ông già chồng tớ, được chưa. Gớm, bà ghen kinh hồn luôn. Đàn bà Hà Đông, tụi mày nghe tiếng “sư tử Hà Đông” rồi chứ nhỉ? Đó. Chính hiệu bà lang trọc. Ông ngót nghét sáu mươi, chưa về hưu. Sau giải phóng, có tiền, sâm nhung, cao hổ cốt, thuốc Bắc, tẩm bổ, đang như bộ xương khô, trở nên béo tốt phương phi mà bà già chồng tớ tuy cũng “sổ” người ra, tròn vo. Mà không tròn đều mới phiền bỏ mẹ. Mọi cái đều béo tốt, phình ra nhưng “cái đó” khô quắt mẹ nó rồi, hết làm ăn được mới chán. Muốn nó “hoạt động” phải xịt keo chúng mày ạ. Xịt keo, rồi thuốc “cường”. Kệ xác ông già. May một điều là ông bênh tớ chầm chập, các bà biết sao hôn?”
Tuyết Chà cà chớn:
“Thấy mày ngon quá chớ gì. Mẹ, cái mặt mày, bố chồng bộ mày tha?”
“Ê, đừng nói bậy, con này coi vậy mà đâu ra đó, trên ra trên, dưới ra dưới, không trở đầu nằm “lộn” bao giờ. Mười phương cũng chừa một. Có điều tao nắm được tẩy ông già nên dù tao có làm gì thì ông há miệng mắc quai...”
Bữa đó, Mai Bắc nhớ quá con đường Tự Do, nơi vang bóng một thời của cô, nên mới lên xích lô tìm đám bạn. Nằm trên căn lầu của Tuyết Chà, dạo này đã gắn máy lạnh, gát chân lên nhau, hàn huyên thiệt là đã.
”...Biết hông. Bữa tớ lên Biên Hòa, thấy ông già chở một con lên trên đó, vô “túp lều lý tưởng” của nhà hàng. Sau đó tớ thấy hai ông bạn của ông vô trong lâu lắm. Lúc dìu con đó ra xe, tớ nhận mặt quen mà không biết đứa nào. Mới đây, tìm, hỏi, thì ra cái con Đuông bụi đời mới nhỏ xíu đây mà trỗ mã nhanh quá. Bữa sau tớ qua thăm ông bà già chồng với chục cam. Cứ có quà là ông bà mặt mày tươi rói rồi. Lúc bà già chồng vào trong, tôi bèn mí mí hỏi bữa thấy ba ở nhà hàng...trên Biên Hòa....Ông chột dạ liền, hỏi sao tớ biết. Tớ nói bữa đó tớ đi giao hàng trên đó, được mời đi ăn, ngồi phòng gần “lều tranh” của ông. Tớ hỏi ba vui vẻ không làm ông ấm ớ luôn.”
Tuyết Chà cười rung cả giường. Mai Bắc kể tiếp:
”...Lúc tớ nói tới tên con nhỏ bụi đời mặt ông già từ tái đổi sang tím, từ tím đổi sang xanh như tắc kè thay màu vậy...Tớ cũng chừa cho ông con đường hẻm, nói bộ bữa đó ba họp gì vậy, họp gì mà có con gái? Sợ bà nghe, ông xua tay nói ba có những công tác mật do Đảng giao phó, không thể tiết lộ được, con đừng hở ra, má con biết bà nghi ngờ lôi thôi rồi ảnh hưởng tới công việc của ba...Tớ cười gật đầu nói con hiểu, con hiểu....Ông già tằng hắng muốn tắt giọng lúc bà già trở lại phòng khách làm tớ nhịn cười đau cả bụng. Còn bà già thì dễ lắm đằng ấy ơi. Cứ có quà cáp nhỏ lớn gì cũng vui nhận không bao giờ chê, thế mới dễ thương...”
“Mày xạo sự đủ rồi mày ơi. Dám mày đi với thằng kép nào lên trển chớ ở đó mà đi giao hàng...Hàng “tươi sống há mỳ?”
“Ừ, thì cũng là một cách giao hàng tiền trao cháo múc. Thôi, xin đằng ấy, đừng đi đôi guốc gỗ của đằng ấy vào đời tư của tớ...”
“Hơ, tao nghĩ mày hượm đã, vội lấy chồng làm gì kìa!”
“Tớ đã nói là cần chỗ dựa. Vụ đưa người ra Bắc đi vượt biên tuyến Hải Phòng suýt chút nữa bị bể, không có ông già chồng tao là tớ đi tù mút mùa rồi. Thằng chồng tớ nhỏ hơn tớ cả sáu bảy tuổi nhưng nó cũng già quắc, vì dân con nhà giàu, ăn chơi sớm....”
“Mày biết vậy sao còn lấy?”
“Biết vậy mới lấy. Lấy đứa đàng hoàng mà tớ “ngựa”, nó biết nó không chặt khúc ra à? Thằng này còn sữa lắm, tớ “già rơ” hơn. Nó vắng nhà là tớ “chơi”, nó về tới là tớ đóng vai vợ hiền vài ba tuần là nhiều, sau đó, nó lại đi cả hai ba tháng...tớ lại “phi”...Cứ là “ông ăn chả, bà ăn nem” mày ạ.”
Tuyết Chà thở dài nhẹ, chỉ mình mình biết. Cô trạnh lòng nhớ tới mối tình “đã ra đi” với anh chàng nhạc sĩ. Chấm hết. Biệt mất tăm. Không có một cơ hội gặp lại. Lòng cô còn cay đắng lắm. Còn nhớ nhung lắm. Tây, Tàu, Nhật, đen trắng, đủ cỡ, nhưng lạ lùng quá, hình như cô chỉ thương có một người. Mà thương hay cay cú? Hình như cay cú nhiều hơn. Nhưng cũng đã hết cách. “Còn tụi mày. Dạo này ra sao? Về ngoài, có đêm tớ nhớ con đường này quá, thiệt vậy, nhớ như nhớ quê, mày biết không? Phản. Mày chửi cũng đúng. Còn gì nữa, nơi nào nuôi mình, có đủ tiền sống thì mình nhớ nó chứ sao nữa. Ra ngoài bu tớ cũng chửi như tát nước vào mặt nhưng tiền đưa thì bà cứ lận vào thắt lưng...Nói ra chỉ có buồn, chán bỏ mẹ. Ờ nhỉ, còn con Lan, dạo này nó tới “tẩm quất” nữa không? Làm sao kêu nó lại...Mấy bà, đi đâu hết rồi...”
“Đi đâu? Còn cả. Đâu như mày, phản bè phản bạn, không nói một tiếng, đi là đi, về là về. Được. Muốn gọi là gọi được ngay. Mày nằm đây để tao xuống nhắn tụi tới, luôn tiện mua cái gì đem lên ăn...”
“Mua quà vặt ấy. Tớ thèm và nhớ quà vặt ở đây gì lạ! Lấy chồng đúng là ngu bỏ mẹ. Nhưng lấy thằng tàu biển cũng không đến nổi nào...”
Bánh cuốn.Bò bía. Chục cóc chín rệu gọt vỏ sẳn có gói muối ớt kèm theo. Xoài xanh mắm ruốc. Chùm ruột ngâm. Tuyết bày hết lên chiếc bàn kê sát một góc vào cạnh đầu giường.
“Lâu lắm mới nhìn thấy bọn bây...”
Mai Bắc nuốt nước miếng, mở gói mắm ruốc, chấm một miếng nạc xoài ươm vàng. Mới ngửi mùi đã thấy cay thắt trong cuống họng. Hai người bạn ăn hết món này sang món khác. Khen, hít hà, ho sặc và cười. Họ nhắc tới đủ các nhân vật trên lề đường Tự Do. Tuyết Chà cay cú:
“Tao còn chưa trả đũa được con mẹ già chủ quán trên đường Nguyễn Du. Con mẹ chỉ tiếp khách ngoại quốc, còn thấy Việt Nam thì cái mặt cất lên trời, ghét lắm....”
Mai Bắc cười:
“Báu gì. Cái ổ công an đấy. Muốn không? Muốn thì bữa nào tớ bảo ông gìa chồng dẫn vô, tíu tít mà tiếp chứ ở đó....”
“Phải. Quậy một bữa cho bà già “nể” luôn.”
“Đi với ông già tớ là yên trí. Còn khỏi phải trả tiền nữa cơ... Còn bà điên..còn ở truồng không? Tớ nhớ bà ta..nói khó ai tin, trong lòng như nhớ người thân, như bà con gì đâu...”
“Còn...vẫn ở truồng. Ai cho quần là bị mất liền hôm đó. Tiên sư bọn chó đẻ, đến vậy mà cậu biết không, chúng cũng không tha. Có bữa tụi công an trực còn kéo bà vô trong đồn, sáng thả bà ra, máu me chỗ đó chảy tùm lum tội nghiệp lắm...Vậy mà đi ra không thấy chửi bới gì hết trơn...”
“Có chuyện đó nữa? Giời đất, sao cái giống đó ở đâu cũng ác giống nhau...”
“Con Liên “địa” cũng thăng rồi, cậu biết! Ho lao, chết ở ngoài bờ sông, nghe tụi nó kể mắt không nhắm, răng cứ nhe ra rùng rợn lắm...”
“Bởi vậy, không ngoi đầu lên là bị đạp xuống như con giun đất, cậu biết không. Nghĩ cho cùng, tớ còn chút nhan sắc, không mau vội kiếm tiền thì thời gian qua mau lắm, thấy mấy cái gương trước mắt mà lạnh lùng...Ê, còn cậu, giờ sống ra sao? Vẫn một mình? Thôi đi, cậu mà “bỏ trống” được?”
Tuyết Chà tâm sự:
“Từ ngày tụi này “đường ai nấy đi”, mình cũng qua tay vài ba mối nhưng nói cho ngay, có là cho có vậy thôi chứ “hận lòng” thì vẫn còn căng no đây...Hết muốn gì rồi, chỉ mong bắt được một tên ngoại rồi vù ra nước ngoài cho xong...”
“Chuyện dễ vậy mà không làm được?”
“Cũng đang đây...Nhưng tụi nó cũng khôn vàng trời, cặp thì cặp, kiểu ăn bánh trả tiền, nhưng vấn đề kia không dễ à nghen...”
Mai Bắc dí trán bạn:
“Bởi cậu cứ thích “kép nhí”, thằng con nít nào dám vác cậu về nước. Chịu khó kiếm một thằng già coi có “đường binh” hơn. Nghe tớ đi. Coi, cậu mới sửa mắt phải không? Cắt mí dưới nhiều quá nên mắt cậu cứ trợn trừng lên, không đẹp...”
“Cái thằng bác sĩ đã làm chui còn bịp. Lỡ rồi, phải chờ một thời gian nó trở lại bình thường...”
“Có bơm vú không?”
“Tao chờ đi ra nước ngoài, ở đây không bảo đảm. Có bộ đồ làm ăn, hư cái là bỏ mẹ luôn.”
Mai Bắc đưa tay nắn ngực bạn:
“Xài nhiều quá, thành trái mướp là tiêu”den” nghe bà. Coi mới xa bà mấy tháng mà bà đã bèo nhèo quá. Không “sửa sai” là làm ăn khó khăn. Tớ đây mà còn lo, tụi mới lớn nó đã trẻ mà còn đẹp. Trời ơi, cái con Đuông bụi đời mới đây khô quắt, đen thui, mắt đầy rử ghèn, ngủ dậy sáng ra nó đã như con bé lọ lem được hóa phép. Nó lại được thằng Tám Địa Ngục bao thì còn ai dám đụng vào nó nữa. Chưa kể ông già chồng tao cũng chết chìm vào cái lỗ cống của nó mới phiền...”
Bữa ăn chưa xong, còn ngổn ngang thì cô Lan “tẩm quất” tới. Ào ào như gió. Đặt cái tráp đồ nghề xuống góc nhà, miệng bai bãi:
“Mèn ơi, cô Mai Bắc. Tưởng ai...Trời, trắng ra, mập hơn, đẹp ra. Cô ăn phải cái gì vậy?”
“Ăn phải cái củ sâm thằng Cao Ly...”
Tuyết chà nói và cười rũ. Lan cũng cười:
“Phải. Phải. Ăn thứ đó bổ lắm, hèn chi trông cổ phây phây...Mà củ sâm màu gì đây, cô? Tự nhiên biến làm nhớ quá trời luôn...”
“Phải không đó?”
“Em thề. Thiệt, nhớ cô quá trời...mà hổng phải mình em đâu nghe, ở con đường này hổng ai là hổng nhớ cái tên Mai Bắc. Tụi tàu biển hễ gặp em là níu lại, hỏi cho được, em biết cô đang ở phương trời nào mà khai báo.”
Cửa lại mở. Mộng Trinh bước vào. Vất cái ví xuống bàn, nằm chồm lên người Mai Bắc:
“Trời ơi. Con quỷ. Mày ở đâu hiện ra vậy? Ông cố nội mày, tưởng mày đã cá ăn rồi chớ. Vậy sao nghe nói mày vượt biên?”
Mai Bắc cười. Đưa tay chống đỡ. Trinh vật bạn ôm lăn một vòng, rơi xuống đất.
“Còn nữa, nghe mày lấy chồng. Nhiều tin lắm biết tin nào đúng hả con quỷ mặt xanh nanh vàng, con ma lai rút ruột kia...”
Có tiếng gõ cửa khe khẽ, ngập ngừng. Tuyết chà hô:
“Vô đi. Cửa không khóa.”
Một khuôn mặt phấn son trét dày. Tai đeo bông, cổ dây chuyền, nhìn nam không ra nam nữ không ra nữ trên một thân hình cao lêu đêu, gầy quắc.
“Cái gì. Thằng bê đê này đến đây làm gì vậy mấy bà?”
Mai Bắc mở lớn hai con mắt. Chị Lan cười cười:
“À, khách của em, cô Mai. Chị Hạnh vẫn thường tới đây để em “tẩm quất” và chà cho bớt mỡ...”
Như khúc gỗ khô, có chút mỡ nào mà xoa với chà? Mai Bắc vẫn không sao hiểu ra.
“Chị...là chị Mai Bắc phải hôn? Em nghe nói về chị nhiều lắm, em rất ái mộ...”
“Cậu làm sao biết tôi?”
“Em...hi hi...Em là Đức Hạnh, cũng con gái như mấy chị thôi mà. Chị Mai hỏi mấy chị ở đây coi, em thường tới đây để...hi hi...”
Hạnh ngó chị Lan. Lan gật đầu.
“Phải đó cô Mai. Cô Hạnh dễ thương lắm, bây giờ cổ là người “em gái” dễ thương nhất trong “băng” của cô Tuyết đó cô. Phải không cô Tuyết? Xác nhận một câu đi.”
“Đúng vậy. Ê, đứa nào ăn thì ăn, đứa nào cởi áo cho con Lan nó chà thì cứ tuần tự. Bọn mình nhường cho con Mai trước đi...”
Vui vẻ, Mai trút bỏ quần áo. Chị Lan trầm trồ:
“Cô Mai càng ngày càng đẹp, coi thân hình cô có “ác” hông...Cô ngồi xuống em bẻ cái cổ, rồi bẻ tới hai tay...”
Khỏe khoắn làm sao khi những lóng xương trong người được kéo dãn ra, kêu cái cắc. Lâu lắm, Mai mới được hưởng cái lạc thú mà cô đã từng ghiền. Cái con Lan này, nhớ nó như nhớ tình nhân vậy. Nó xoa đầu, còn mân mê cái này cái nọ, thoa thoa bóp bóp, hít hà.
“Thôi mày, sao mà “dê” thế.”
“Thiệt đó, em mà còn cầm lòng không đậu huống chi người ta, cô Mai thiệt là “của” trời cho.”. Mèn ơi, hổng được. Hổng được rồi. Cái bụng của cô Mai mỡ nó đang dày lên nè. Bởi cô bỏ bê nó, hổng săn sóc là không được. Thấy hông cô Mai.”
“Nó hết thuốc chữa rồi. Mày xoa nắm phí công thôi, nó lấy chồng mai mốt cái bụng cũng phồng lên thôi..hơi đâu....”
“Tớ không ngu. Tớ con nhà nghèo cực khổ lâu ngày, chỉ mong làm sao có bát ăn bát để...”
Mai đưa hai chân lên, đôi chân trần thon dài, trắng phau.
“Cô nằm xấp xuống em giựt lưng...”
Mai Bắc ngoan ngoãn nghe lời. Cô úp mặt xuống chiếu, chờ đợi cái cảm giác sướng ngất người khi mấy đốt xương được kéo giựt lên, kêu cái cắc. Hai ba đốt xương được giật kêu liền liền làm Mai Bắc không kềm hãm được tiếng kêu rên sướng khoái khi cảm giác “sướng ngất” rần rật khắp châu thân...Đang ngây ngất như vậy thì bàn tay chị Lan ngừng lại. Tiếng cửa mở. Mai Bắc hé mắt nhìn lên:
“Quỷ thần ơi. Hoa mỡ, mày cũng còn tới đây cơ à...”
“Sao không, mày. Có mày là trốn biệt tăm biệt tích, con phản bạn kia. Đéo mẹ mày, giàu bỏ bạn hả mày...”
Mai Bắc cười ha hả:
“Tiên nhân nhà mày, chửi hả! Mày chửi còn “dòn” lắm, có điều coi bộ càng ngày mày càng dày mỡ thì còn làm ăn gì được con kia...”
Hai bàn tay chị Lan đã làm việc lại, chà xát trên mảng lưng trần trắng bóc của Mai Bắc, miệng tía lia:
“Không chắc vậy, cô Mai. Cô Hoa mỡ hiện nay đắt giá nhứt đó, cổ...”
Tuyết Chà tiếp:
“Nó đang được “ông lớn họ Mai” thỉnh thoảng “nhập cung” nên cũng được kể như hàng thứ phi đó mày...”
“Chớ sao. Không phải đồ bỏ đâu nghe. Bữa mới đây nè, tụi phường xóm hỗn, tưởng đêm tao “làm ăn” như thường lệ, bày đặt vô khám nhà. Chỉ mới gặp thằng hộ vệ canh cửa thôi đã hồn vía thất lạc, rút êm re. Từ nay hết “dọa” tao được...Cũng không phải dễ, tao may mắn lắm, do sự giới thiệu của một ông cũng khá có quyền, quan trên mới đoái hoài tới con Hoa mỡ này...”
“Kể rõ chi li ra cho cả bọn nghe với, chuyện vui à bây...”
Mỗi cô một câu, Hoa mỡ hứng chí:
“Rồi, để kể. Nhưng dặn nè, chuyện hổng phải bạ đâu nói đó nghe. Đến tai ổng là có chuyện rồi đừng kêu trời tại mần răng tui xui. Mấy chuyện này họ kín lắm, tao cũng được dặn đi dặn lại, cũng thề búa xua rồi....”
“Thôi bà ơi, đừng xạo sự, làm như hổng ai biết gì về bà hết trơn. Hoa mỡ cả nước biết tên biết tuổi. Đi chơi đĩ mà còn bày đặt dấu...”
“Nhưng bà tổ có dạy cái miệng phải kín như bưng mới mần ăn nghề này được, bà biết mà. Sợ là sợ bể nồi cơm...”
Mai Bắc giọng chua như dấm:
“Còn nồi niêu nguyên lành gì mà sợ bể. Hứ, nghe sốt ruột. Có bể là bể...hi hi...”
Chị Lan cười rung cả người, chai dầu nóng trên tay sóng đổ, Mai Bắc né người tránh...
“Nè, dầu nóng đổ ra rơi trúng vào cái...bà là kêu cha kêu mẹ lên nghe chưa...Ha, nói chuyện bể, ê Hạnh, mày có bể thì bể ở chỗ nào nhỉ?”
“Em há? Bể đằng sau. Em thì lúc nào chả bể, mấy chị thấy hông, cái đít em nó cũng bể làm hai mảnh đó thôi....”
Giỡn cười đã, rồi cũng tới lượt Hoa mỡ không dấu nổi, bật ra:
“Cái gì. Tui nói dốc. Tui thề. Thề độc cho mấy bà tin. Đúng chắc mẻm là cái ông họ Mai. Hoa mai đàng hoàng nghe, hổng phải hoa cứt lợn, mõm chó gì đâu mà mấy bà ngạo. Đã nói có người móc ngoặc đàng hoàng. Chớ sao, mấy ông lớn cũng muốn nếm cái mùi “chơi đĩ” ra sao. Hì, tụi nó thượng vàng hạ cám chi cũng muốn biết. Bao năm khổ cực, giờ mới gỡ gạc được chừng nào hay chừng đó nên nôm nã vội vàng lắm mấy bà ơi. Thiệt bữa đó nếu không có tụi phường khóm bất thình lình tới kiểm tra hộ khẩu thì ông cố nội tui cũng hổng biết ông ta là ai. Chỉ biết có một ông muốn bao một đêm. Thì vẫn cái phòng mọi khi vẫn thuê đó thôi, tui bao tháng mà. Ông tới, thì cũng coi như khách thường, cũng cổi đồ ra chờ...”
“Phải có khác người ta chớ bà....”
“Dỹ nhiên là vậy. Tui cũng được dặn trước là phải biết “mần việc” cho đáng đồng tiền bát gạo. Đàn em đã dặn trước nên tui cũng phải đem ngón nghề “bí quyết” ra. Con Hoa mỡ này nổi tiếng là có ngón nghề “lưng chừng thả lỏng” mà, mấy bà biết rồi đó. Buồn cười lắm mấy bà ơi, dù quan to ông lớn gì, nạt nộ người dưới, đi đứng oai nghiêm nhưng hễ mắc vào cái chuyện đó thì đàn ông chúng nó giống nhau y hệt. Quýnh quáng lên là tay bắt chuồn chuồn, miệng thở dốc như sắp tàn hơi thở...”
“Có kêu bác không?”
“Im, mấy bà. Bộ muốn chuyển hộ khẩu lên trại trừng giới hay sao đây. Hi hi, hổng kêu vậy, mà cái mặt “ông lớn” cũng rúc vô... em bé bà đây thôi...Cái mặt của ổng lúc mới bước chân vô lầm lầm lì lì, coi con người ta khinh bạc lắm. Những hễ vô tay con Hoa mỡ này là quay như dế, mặt mũi xanh lè, đứt bóng luôn...”
“Mẹ, lại dóc...”
Mặt Tuyết chà ngớ ra. Chỉ có chị Lan cười rũ:
“Thôi bà ơi, thêm mắm thêm muối nhiều quá, mặn, đắng họng làm sao nuốt vô...Biết bà quá mà, mỗi lần mỗi chiện. Như chiện bà kể thằng phó công an phường phải chắp tay lạy bà thì hỏi có bà nào ở đây tin không?”
Mai Bắc nhìn đôi vú của Hoa mỡ nây nây, gật gật:
“Tao tin. Coi cái vóc dạng của nó thì mấy thằng yếu bóng vía phải lạy như tế sao mà thôi...”
Hoa mỡ nẩy ngực, dạng hai chân, đưa hai tay ra dấu xiết cổ:
“Nếu tui muốn là “từ chết tơi bị thương”. Mấy đồ nghề này là để xiết cổ quân thù...”
Đã tới lượt “cô gái” Đức Hạnh. Em cũng cỡi đồ, nằm xuống cho chị Lan bẻ tay bẻ chân. Tuyết Chà và Hoa mỡ xúm lại, rờ rịt, chọc vọc “cô gái”.
“Đừng làm em nhột. Ái da, nhột thí bà à...hi hi, đừng làm vậy chịu hổng thấu...”
“Còn cái xì líp, cổi cha nó ra đi cho rồi...”
“Hổng được đâu. Hổng được. Kỳ lắm...”
Đức Hạnh đưa cả hai tay túm lấy như sợ bị giật chiếc quần xì nhỏ xíu ra. Riết rồi Mai Bắc cũng thấy “cô gái” này dễ thương, bình thường như cả bọn. Lỗi đâu phải ở “cô ta”, mà do sự “cố” của ông trời.
Chị Lan làm công việc thường ngày của chị. Ở nhóm này cũng mất ba tiếng đồng hồ. Nhưng cũng chưa hết đâu, xong đây, chị lại có hẹn với một nhóm các bà khác. Hàng chục câu chuyện dày kín trên con đường Tự Do này đã làm chị cười đến chảy nước mắt. Nhưng buông tay ra, lòng chị chỉ nặng mối lo toan. Đồng tiền càng ngày càng mất giá, nhưng chị không thể tăng lên. Chồng con, miếng cơm manh áo, mồ hôi nước mắt không ngừng vây hãm chị.
Nụ cười của chị tắt khi bước chân ra ngoài, tất tả đi tới một chỗ khác.
“Này, chị kia...”
Chị quay lưng lại. Gọi chị là một người đàn ông, mặt mũi y chang giống một thứ người, mà bất cứ ai cũng có thể nhận biết bằng linh tính.
“Chị là chị Lan phải không?”
Chị nghi ngại nhưng cũng gật đầu.
“Có việc làm cho chị.”
Họ đứng dưới một hàng hiên trước tiệm sơn mài. Người đàn ông giống cán bộ nói:
“Tôi sẽ đem chị tới nhà bà giám đốc của tôi. Bà cần chị làm việc mỗi ngày. Tiền công tới đó bà chủ thương lượng...”
Chị Lan nhớ tới những mối thường ngày đã có.
“Tui không đi xa à nhe...”
“Không đi đâu mà xa. Ngay đây thôi”.
“Hôm khác được không? Lúc này tui bận.”
“Bận gì thì cũng ghé vô một lát gặp bà chủ. Gần lắm.”
Căn nhà có cánh cửa sắt đóng im ỉm. Phải bấm chuông tới lần thứ tư, cánh cửa mới được kéo ra. Chị Lan được đưa lên lầu, vào một căn phòng. Không có bà chủ, mà là một người đàn ông.
“Chị vô đi...”
“Không. Tui chỉ xoa bóp cho đàn bà...”
“Vẽ chuyện. Đàn ông đàn bà gì thì cũng thế. Ai biểu chị phân biệt. Ông đây cần chị xoa bóp, nghe nói chị làm hay lắm phải không?”
“Tui...”
Chỉ một cái ấn nhẹ, chị Lan đã bị đẩy vào bên trong. Cánh cửa đóng lại. Phòng máy lạnh. Giường Hồng Kông, người đàn ông ngồi trên giường tuổi cũng tới lục tuần là ít, nhưng béo tốt, đỏ da thắm thịt.
“Nó đây à?”
“Dạ thưa...đúng là chị ta. Nghe nói hễ chị ta đụng vào người là “ghiền” luôn.”
Người đàn ông tắng hắng:
“Mỗi ngày chị tới đây làm việc. Người ta trả bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu, giỏi còn thưởng nữa...”
“Dạ cháu không dám...”
“Chị không muốn làm?”
“Dạ hổng phải...nhưng...dạ thưa ông, cháu đi làm lâu nay là làm cho mấy bà, còn mấy ông thì cháu chưa làm qua....”
“Không sao. Bữa nay chị làm thử, đàn ông đàn bà thì có gì phân biệt....”
Thằng chả nói chuyện vô duyên. Đàn ông với đàn bà mà không phân biệt thì thằng chả là người gì đây? Chị Lan nghĩ thầm.
“Chú ra ngoài đi.”
“Dạ”.
Hắn biến. Chị Lan lấy đồ nghề ra.
“Dạ ông bỏ áo ra”.
Không những bỏ áo, mà ông ta vứt bỏ hết những gì vướng víu. Mặt chị Lan sượng trân mà ông ta không ngượng. Thôi thì cứ nhắm mắt mà làm. Chị Lan xoa nắn, vầy vò một đống thịt nhão nhẹt, bầy nhầy. Ngón nghề bẻ tay, bẻ chân kêu “cụp cụp” là món ruột của chị Lan mà. Lúc bắt ông ta nằm xấp kéo đốt xương sống, chị Lan phải dùng đùi của mình đè lên người ông ta, vậy mà sướng khoái cũng làm ông thót người, rên rĩ. Buổi đầu tiên chị đã được tiền thưởng và biết ông ta là cán lớn mới về hưu, nhưng con cái ông ta đều là các giám đốc, thủ trưởng “bự”.
“Chị người trong Nam?”. Ông già hỏi.
“Dạ”
“Nhà có người đi học tập cải tạo không?”
Chị nói láo:
“Dạ chồng cháu chết lâu rồi, cháu một mình nuôi con.”
“Thế à.”
“Dạ, cháu đông con lắm. Dạ cả ngày đầu tắt mặt tối cũng không đủ ăn.”
“Chị bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, đã gần bốn mươi rồi...Dạ, ông thấy cháu già lắm phải không? Cực nên chi mau già....”
“Không, chị còn được lắm...Thôi về đi. Mai tới.”
“Dạ”.
“Tới sớm.”
“Dạ”.
“Dặn chị. Việc làm phải kín đáo, đừng phổ biến...Chị hiểu chứ?”
“Dạ thưa ông, hiểu.”
“Tốt.”
Chị gặp người đàn ông đã đưa chị vào. Bây giờ thì chị đã biết hắn là đàn em của một giám đốc, con trai của ông lão về hưu.
“Ông cụ dặn làm sao thì chị phải làm vậy.”
“Dạ”.
Chị tới nhóm thứ hai trể hẹn. Đã có vài bà chờ không nổi bỏ đi. Nhưng chị vui trong lòng, vì ở chỗ mới này, chị được tiền thưởng, số tiền nhiều hơn mọi ngày. Chị tự hứa là phải khéo léo không để cho anh biết, ảnh ghen cũng dữ dằn lắm. Nhưng chị có làm gì trái với lương tâm đâu...
Yên lòng, hôm sau chị trở lại.
Ông ta chờ chị, nằm dài trên giường. Thấy chị, ông ta cỡi áo, nằm sấp, trần truồng. Cũng phải nhắm mắt cho qua thôi. Cái thân hình không có gì hấp dẫn nhưng chị thấy nhờn nhợn, ghê ghê khi bàn tay đụng chạm vào.
“Chỗ này. Mạnh tay một chút.”
Ông ta ra lệnh.
“Làm kỷ. Đừng cái kiểu qua quít.”
Phải mất thì giờ gấp đôi. Chị than thầm trong lòng. Nhưng chị biết sẽ được hậu hĩnh tiền bạc, nếu ông ta vừa ý. Công việc mệt nhọc làm chị toát mồ hôi, mặc dù tiếng máy lạnh trong phòng vẫn rù rì. Lúc chị chà lượt dầu thứ hai trên lưng ông ta để coi như kết thúc thì ông ta chụp tay chị.
“Thoa thoa chỗ này. Đừng cho dầu vào đó...”
Chỗ này là nơi bẹn háng của ông. Tay chị chùn lại.
“Làm đi rồi nhận tiền...”
Chị nhắm mắt đưa tay...”
“Lên một tí...một tí...đó, cái đó. Ừ, nhè nhẹ....”
Không biết ông ta dở trò gì đây. Chị vừa xấu hổ vừa lo sợ. Nhẽ nào ông ta đang cơn hứng, sẽ bắt chị chìu ông cái “điều” kia.
“Thưa ông, cháu....”
“Chị có muốn tiền không?”
“Dạ, tiền thì ai cũng muốn. Nhưng cháu chỉ làm nghề tẩm quất, còn nghề kia....”
Ông ta nạt:
“Ai cần chị cái kia. Có làm việc đàng hoàng không? Thôi được, xoa nhiều dầu, nhiều vào, ở bụng dưới....”
Chị làm theo.
“Xong.”
Ông ta đẩy chị ra. Trả và thưởng tiền. Đã có một cái chuông rung đặt trên đầu giường, ông ta rung chuông. Cánh cửa thông phòng bên mở ra. Một cô gái chừng mười bảy tuổi bị đẩy vào, người còn ngơ ngác như ở dưới quê mới lên.
“Chị về được rồi.”
Người hầu ông cụ ra lệnh.
Chị quay lưng. Ra đến ngoài chị mới thở ra nhẹ nhõm. Những lần sau chị đều làm vậy mà đã dạn tay hơn. Chị còn kể chuyện tiếu lâm để khuyến khích ông già. Và câu chuyện ông bắt chị kể đi kể lại hoài là câu chuyện “xịt keo” mà chị đã nghe lóm được của cô Mai Bắc. Chị vừa xoa nắm vừa kể mà không sợ bị nguy hiểm, vì những lúc này, ông cụ đã có con mồi.
“Chuyện kể một thằng bé được ông nội dẫn lên bờ đê chơi. Thấy có con giun bò ra khỏi lỗ, ông nội bèn đố cháu:
“Đố thằng Tèo, cháu làm sao cầm con giun bỏ trở lại vào cái lỗ....”
“Thế nội làm được không?”
Ông nội cố cầm con giun thử bỏ vào cái lỗ nhưng không tài nào làm được. Thằng Tèo cười:
“Cháu có cách...”
Vậy là nó chạy vù về nhà. Lát sau, tay cầm bình keo xịt tóc của má nó. Nó cầm con giun kéo ra, rồi bơm keo xịt tóc lên. Con giun thẳng đơ và thằng Tèo bỏ vào cái lỗ dễ dàng. Ông nội bèn thưởng cho nó năm trăm rồi bảo nó cứ đi chơi đi, ông về nhà.
Một tiếng đồng hồ sau, nó mò về nhà. Nó gặp bà nội, thấy bà nội mặt mày tươi rói, còn đưa tay vẫy và xoa đầu nó:
“Thằng Tèo giỏi, nội thưởng cho năm trăm nữa nè....”
Mấy ngày sau, mẹ nó kêu nó, bảo:
“Con đừng nghịch keo xịt tóc của má chứ. Sao hộp keo nào má vừa khui ra cũng hết cái vèo vậy. Thằng Tèo ngơ ngác, từ hôm xịt có tí keo vào con giun biểu diễn cho ông nội xem đến giờ, nó đâu có dụng đến mấy bình keo xịt tóc....vậy mà bị má nó la lối om sòm....”.
Đến đoạn này là ông cụ cười sặc cả cổ. Và cũng đến lúc chị phải thu dọn ra về. Chị muốn kể chuyện này để làm quà trong lúc “làm việc” với mấy cổ. Nhưng đồng tiền là huyết mạch, chị phải dấu kín như bưng. Mất việc này như bị mất vàng vậy. Và chưa chắc mấy bã đã tin là mỗi lần như vậy chị được nguyên vẹn trở về mà không bị dày vọc. Kể ra có tiền cũng sướng đời. Người ta nói có tiền mua tiên cũng được mà. Bảo đảm ông già thời mới vô Nam ốm nhom ốm nhách, sốt rét rừng xanh lè là đằng khác. Vậy mà chỉ mấy năm, thức ăn, đồ bổ, người cũng khác. Có mang tiếng “đi ăn cướp” cũng không uổng công lao cách mạng. Chị nghĩ đơn giản vậy thôi, nhưng ngu gì nói ra bằng lời. Trại cải tạo đang mùa mọc như nấm gặp mưa, ngu cũng ngu vừa thôi, giữ cái mỏ để còn có cái mà ăn. Mấy bà hay nói với nhau, thời buổi này khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống. Con ve cái kiến còn ham sống. Coi trên con đường này, thằng Bò người không ra người, thú cũng chẳng ra thú, vẫn ham sống. Mấy đứa bụi đời, khổ ơi là khổ, vẫn ham sống. Mấy đứa làm gái bị dập vùi, cũng ham sống như điên đó!!!4259_13.htm!!! Đã xem 103899 lần.


Nguồn: VietBao.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 11 năm 2004