Khi tôi quay lại phòng mình thì có lẽ đã hai giờ sáng. Thằng Hương, thằng Chánh đã nằm chèo queo trên giường ngủ ngon lành. Lúc này tôi mới thấy trần nhà sao lâu nay nhện ở đâu giăng lung tung dữ vậy? Thằng Kiệt đang ngồi ngoài sân hút thuốc một mình. Hắn mặc mỗi một chiếc quần đùi và liên tục đưa tay đập muỗi. - Mày đi đâu mà bây giờ mới về? Tao với Kim Oanh đi tìm mày khắp nơi sao không thấy. Mày đi đâu vậy? Tôi lắc đầu:- Tao đi chơi chứ đi đâu.- Không lẽ mày quên lời hẹn với Kim Oanh rồi sao?- Không, tao vẫn nhớ. Nhưng tao không thích Kim Oanh nữa.- Mày ngu lắm. Kim Oanh dù sao nó cũng có cảm tình với mày, nó học giỏi, nhan sắc được bảy điểm. Vậy cớ gì mà mày hờ hững vậy?- Mày đợi tao chút xíu.Tôi trở vào phòng thay quần áo và tắt ngọn đèn để bọn thằng Chánh dễ ngủ. Tôi cắm bếp điện và đặt lên đó một ấm nước. Chỉ cần mười phút sau là chúng tôi có thể pha một bình trà ngon lành.- Kiệt ơi! Mày chịu khó vào phòng kiếm mấy cái chén đi rửa cho sạch để chút nữa bọn mình uống trà chơi. Nhưng nhớ rửa cho sạch nghe ông nội, chiều nay ăn cơm với mắm tôm nên chén hôi lắm.Tôi tìm hai cái chén liệng ra ngoài sân cho thằng Kiệt đi rửa. Những con gián chạy tứ tung... Thằng KIệt không nói không rằng đứng dậy lò mò lượm mấy cái chén mang ra ngoài bể nước. Khi nó trở vào, chúng tôi đã có một bình trà thơm ngát.- Nè Lê! Không hiểu sao vài chủ nhật này tao không thấy Kim Loan lên đây chơi nữa.- Mấy lần như vậy tao tưởng là mày với em Loan đã hẹn hò bí mật gì qua thư từ chứ!- Đâu có gì đâu! Cách đây khá lâu tao có viết thư rủ em lên xem Hội diễn văn nghệ nhưng tao không thấy em hồi âm hồi dương gì cả.- Hay mày ghi lộn địa chỉ?- Bộ tao điên hay sao mà ghi lầm địa chỉ. Tao nhớ như in trong đầu chứ đâu có giỡn chơi mày.Uống một hớp trà đắng, tôi nói tiếp:- Hay là em có người mới? Xa xôi quá. Từ Saigon lên đây thì các em dễ bỏ cuộc nửa chừng lắm...- Nè Lê, hay là sáng mai bọn mình đạp xe về đó chơi đi, nhân tiện để tao xem sự tình ra sao? Thấy tôi ngần ngừ im lặng, thằng Kiệt nói thêm:- Mày đi với tao cho vui, một mình tao còng lưng đạp qua cầu Saigon là cũng muốn đứt hơi rồi. Lâu lâu chiều ý bạn bè một chút chứ có sao đâu? - Nhưng thú thật tao không một xu dính túi. Không lẽ xuống đó nhịn đói à?Thằng Kiệt đập muỗi ở bắp chân mình rồi nói:- Mày đừng lo, nhà em Kim Loan bán cơm bình dân chứ lo cái gì? Thấy bọn mình xuất hiện là em sẽ cho một chầu cơm tất ngay. Ăn cơm sường, uống trà đá "ngon cơm".Nghe thằng Kiệt mở ra một viễn cảnh, một bữa ăn ngon lành như thế nên tôi đâm ra khoái và xiêu lòng...- Thôi được, mai bọn mình đi chung với nhau. Nhưng đi trễ trễ, khoảng chín giờ khởi hành là vừa.- Trăm phần trăm đồng ý.Chúng tôi nâng ly trà lên tay cụng vào nhau như một lời hứa hẹn chắc chắn. Thằng Kiệt hỏi tôi:- Bây giờ đến phiên mày, mày kể cho tao nghe thử chuyện giữa mày với Kim Oanh, với Bích Châu ra sao ra sao? Sao mà tao thấy rắc rối quá!- Rắc rối là rắc rối cái gì?- Còn cái gì nữa. Khi thì viết thư cho em này, khi thì yêu em kia. Mày cứ yêu với đương lung tung như vầy thì tao sợ hết giờ mà học tập nghe mậy!Thằng Kiệt nói đúng. Tôi thanh minh thanh nga cho trường hợp "éo le" của mình, tôi bộp chộp nói:- Tao không thích em Kim Oanh nữa!- Tại sao?Tại sao nhỉ? Tôi cũng không biết trả lời ra sao cho rành rẽ và thuyết phục. Thằng Kiệt chậm rãi nói với tôi - Cái giọng rù rù như ông già Nam Bộ:- Theo tao là mày nên chấm dứt sự tơ tưởng với em Bích Châu. Thứ nhất, em Bích Châu không hề có một cảm tình "đặc biệt" gì với mày. Thứ hai là tao nghi em đã có "bồ" rồi. Cái tay gì đó hay qua phòng em ngồi chuyện trò lắm. Mày ít qua bên đó nên mày không nắm được tình hình thời sự sốt dẻo như vậy đâu!Tôi hỏi lại cho chắc ăn:- Mày nói thiệt hay nói thêm để thuyết phục tao?- Tao cần gì cái thuyết phục mốc xì đó. Mày nên bình tĩnh im lặng để nghe tao nói tiếp. Thứ ba, hiện em Kim Oanh đang rất mê mày. Sao mày lại bỏ hình để bắt bóng? Trong trường tình người ta không bao giờ sử dụng chiến lược ngu ngốc như vậy đâu. Mày hiểu chưa? Nói tóm lại, trong tình yêu không nên cầu xin một điều thương hại nào cả. Mày cần gì ở sự thương hại của Bích Châu?Thằng Kiệt đã dồn tôi vào chân tường của sự tự ái. Tôi nổi sùng hét lên:- Ừ, tao cần gì ở sự thương hại nhảm nhí đó. Tao nghe lời mày...Thằng Kiệt hứng chí:- Mày nghe lời tao là đúng, chứ có bao giờ tao phá hoại gì mày đâu. Nhớ chưa?Thằng này sao khôn quá vậy? Nó đổ hết mọi chuyện cũ cho thằng Chánh với thằng Hương gánh chịu. Không muốn tranh cãi gì thêm nên tôi nín thinh. Càng khuya, muỗi bay vo ve càng nhiều. Uống hết bình trà, tôi bắt đầu buồn ngủ.- Hay bọn mình đi vào ngủ đi Kiệt, ngày mai còn về Saigon nữa mà...- Nhưng mày phải vào trước bật đèn sáng lên nghe.Tật của thằng Kiệt là vậy, khi ngủ phải để đèn sáng đến thâu đêm suốt sáng. Khi ánh đèn sáng choang nó mới chịu bước vào phòng để leo lên giường ngủ. Bỗng thằng Kiệt gọi giật tôi:- Ê Lê mày xem giùm tao cái gì đây?Tôi vội mở mùng đưa đầu ra nhìn theo hướng tay thằng Kiệt chỉ. Ngay dưới giường thằng Chánh là một quyển sổ lớn, được bọc ni- Lông trang trọng, tôi cảm thấy ngờ ngợ một điều gì đó bất ổn... Lâu nay, chưa bao giờ tôi thấy quyển sổ này của anh em trong phòng cả. Hay là tài liệu bí mật với những nội dụng "đen"? Cảnh giác vẫn hay hơn, biết đâu được chuyện gì đó đang xảy ra? Tôi rụt rè cúi xuống lượm lên đọc. Lật ra trang đầu tiên tôi cảm thấy bàng hoàng. Tôi sửng sốt. Lẽ nào sự thật điều đó. NHẬT KÝ ĐỜI SINH VIÊN. Và phía dưới là dòng chữ nghiêm túc "Người duy nhất trên cuộc đời này có thể đọc được ngoài tôi là Bích Châu." Vậy thì sự thật đã rõ. Không phải chỉ mỗi một tôi Bích Châu mà còn có thêm thằng Chánh nữa. Thế cũng hay đấy. Chánh ơi, mày đang bị kỳ đà cản mũi - Thằng Phát bên khoa Vật lý - Mày có biết hay chưa? Tôi kẹp quyển nhật ký vào nách và nói với thằng Kiệt:- Kiệt ơi! Mày ra ngoài này tao nói chuyện quan trọng lắm!- Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy? Mày là chúa hay quan trọng hóa vấn đề!- Không quan trọng sao được, bộ mày biết thằng Chánh yêu ai chưa?- A, có thật không Lê?- Thật mà, tao có đời nào biết nói xạo đâu. Đây, mày nhìn xem.Vừa lúc đó tôi chìa ngay quyển nhật ký của thằng Chánh vào mũi thằng Kiệt:- Nói có sách, mách có chứng. Mày ngửi xem nó thơm mùi gì? Mùi tình yêu hay là mùi cơm nguội?Thằng Kiệt mừng như bắt được vàng. Hắn lật đi, lật lại quyển nhật ký này như soi mói một điều gì đó rất "ngon cơm" và nói nhỏ với tôi:- Lê! Mày xem thử là bọn mình chọc quê thằng Chánh như thế nào đây? Mày nói nhỏ thôi, chứ nói lớn thằng Chánh nghe được rồi thức dậy là hỏng bét hết mọi chuyện.- Thôi được, tạm thời tao cứ giữ quyển nhật ký này. Sáng mai rủ thêm thằng Hương nữa rồi bọn mình sẽ tính chuyện.- Không được đâu, tao giữ thì hay hơn. Mày giữ thằng Chánh biết được thì nó ngờ vực "ghen tuông" thì rắc rối lắm.Kiệt nói vậy cũng có cái lý của nó. Tôi đưa quyển nhật ký của thằng Chánh "sáng tác" cho thằng Kiệt giữ. Trước khi đưa tôi tranh thủ đọc vài trang, đại loại những dòng chữ mùi mẫn như: "Ngày tháng năm Châu yêu dấu, có ai hiểu được tấm lòng yêu đơn phương của tôi không? Yêu Châu từ năm học thứ nhất nhưng chẳng bao giờ tôi muốn nói với Châu cả. Bởi vì:"Gió mưa là bệnh của giờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàng"Hoặc "Ngày tháng năm, Châu ơi! Yêu nhau không phải nhìn nhau mà cùng nhìn về một hướng. Ai đã nói một câu như thế? Tôi đố Châu đấy. Nếu Châu trả lời đúng thì tôi sẵn sàng mời Châu đi uống cà phê ở quán bà Tư Cày. Còn nếu trả lời sai thì sao? Thì Châu sẽ... kiss tôi nhé!" Mỗi trang thằng Chánh chỉ viết dài dòng ngắn cũn như thế. Tôi phì cười... Mày lạc quan tếu rồi Chánh ơi!