ó điều gì đó không ổn với Jon. Maryellen đã suy nghĩ rất nhiều về cách cư xử lạ lùng của anh kể từ khi anh đến đón Katie tối hôm trước. Sáng thứ hai khi Maryellen đưa xe vào bãi đậu xe ở phòng tranh, cô vẫn không ngừng băn khoăn lo lắng. Con phố Harbor uốn cong theo bờ vịnh bừng sáng lên với những ngọn đèn Giáng sinh và những cây nến treo lơ lửng trên các cột đèn đúng theo truyền thống của mùa lễ hội.Jon vẫn rất chăm sóc và yêu thương Katie, nhưng gần đây anh không bao giờ nán lại nhà Maryellen quá một hay hai phút mỗi lần đến đón con nữa. Anh thậm chí còn thông báo sẽ trả Katie ở nhà Kelly chứ không qua chỗ Maryellen.Trước đó, Jon luôn nghĩ ra lý do để được bên cô, nhưng giờ đây dường như anh không còn mong muốn điều đó nữa. Lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ được là anh có một người phụ nữ khác. Maryellen sợ rằng mình đang ghen, và cô thấy ghét chính bản thân mình vì những cảm xúc này.Vào giữa buổi sáng, Maryellen quyết định cần phải tìm hiểu nguyên nhân.Người đầu tiên mà cô gọi để tìm ra manh mối là em gái cô gọi để tìm ra manh mối là em gái cô. Ngay khi người khách mua hàng bước ra khỏi cửa, Maryellen gọi cho Kelley và em gái cô trả lời điện thoại ngay.“Em à”, Maryellen nói, cố tỏ ra vui vẻ. “Chị chỉ muốn biết xem Jon đã đưa Katie đến chỗ em chưa?”.“Katie ở đây rồi. Jon đưa con bé đến đây được một tiếng rồi chị ạ”.“Vậy thì tốt rồi”. Cô vẫn cố gắng duy trì một giọng nói bình thường mặc dù cô rất tò mò muốn biết về anh. “Anh ấy thế nào hả em?”.“Jon à? Em không thấy có gì khác biệt so với những lần trước cả. Anh ấy đưa Katie đến, ở lại vài phút, đùa với Tyler một lúc rồi đi ra cửa. Có chuyện gì hả chị?”.“Chị thấy gần đây anh ấy rất khác”.“Khác thế nào? Ý chị là sao?”.Maryellen ép chặt điện thoại vào tai mình. Cô không muốn nói với em gái rằng dạo Jon đã không còn quan tâm đến mình nữa, đặc biệt là khi ai cũng nghĩ rằng việc Jon có quan tâm đến cô hay không không phải là một vấn đề nghiêm trọng, vì họ không là vợ chồng, mà cũng chẳng phải là đang yêu nhau.“Em không thấy lạ rằng anh ấy muốn đưa Katie qua chỗ em thay vì đến chỗ chị sao?”, cô hỏi.“Em thấy không có vấn đề gì cả”. Kelly rất thẳng thắn. “Anh ấy làm vậy cũng có lý do đấy chứ. Nếu anh ấy đưa trả Katie tại nhà chị thì anh ấy phải ra khỏi nhà từ bảy giờ mười lăm, còn nếu qua nhà em anh ấy có thể ngủ thêm và trả Katie vào bất cứ lúc nào anh ấy muốn.“Ồ”. Em gái cô hiển nhiên đã nói một điều hoàn toàn có lý. Nhưng nó lại khiến Maryellen cảm thấy tất cả mọi chuyện thêm rối tung lên.“Thế chị nghĩ là có chuyện gì xảy ra với Jon à?”.Maryellen thấy mình như đang mắc chứng hoang tưởng. Bởi sự lo lắng này liên quan đến cảm nhận của cô về Jon nhiều hơn là cách xử sự của anh. “Chiều hôm qua khi anh... anh ấy đến đón Katie, anh ấy không nán lại đến một phút”.Kelly thở dài. “Có lẽ anh ấy có việc bận. Anh ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, chị biết mà”.“Ồ. Chị biết chứ”. Em gái cô không thể hiểu được mối liên hệ đặc biệt giữa cô và Jon. Trước đây Jon rất hay đến thăm hai mẹ con, đôi khi anh ở lại cả tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ có vẻ như không muốn điều đó nữa.Thật buồn là Maryellen đã quen với sự có mặt của Jon. Cô luôn cảm thấy bị cuốn hút vào những cuộc trò chuyện của họ. Hôm chủ nhật, khi thấy Jon không tìm cách nán lại với mình như mọi bận, Maryellen đã ủ rũ đi đi lại lại trong nhà, cô không biết tại sao Jon lại thay đổi một cách đột ngột như thế.“Nếu chị thực sư băn khoăn về điều này thì chị nên hỏi thẳng anh ấy”. Kelly khuyên.“Chị không thể làm như vậy được”. Em gái cô nói không sao, nhưng Maryellen không thể tự ý xen vào cuộc đời Jon được. Vì suy cho cùng, chính cô là người hắt hủi anh trước.“Hoặc chị có thể hỏi anh ấy một cách gián tiếp”. Kelly lại gợi ý.Từ khi ly hôn đến giờ Maryellen chưa hề hẹn hò với ai, nên cô thấy mình thật kém cỏi khi phải đối mặt với những tình huống có liên quan đến đàn ông.“Vì Chúa, chị chỉ hỏi anh ấy thôi mà, có gì là to tát đâu.” Kelly nói.Thấy Kelly có vẻ mất kiên nhẫn, Maryellen kết thúc cuộc gọi bằng cách hứa là mình sẽ hỏi Jon về chuyện này.Cô gác điện thoại và nghĩ về những điều em gái vừa nói, rằng cô có thể tự mình tìm hiều bằng cách gián tiếp hỏi anh. Đó cũng là một ý hay.Tất nhiên lúc nào cô cũng có thể nói chuyện với Justine. Justine và Seth là chủ cửa hàng ăn nơi Jon làm đầu bếp chính. Maryellen khá thân với Justine, và cả hai đều vừa sinh con vào mùa hè. Vì vậy việc hỏi về nhà hàng và Jon không phải là một điều quá khó khăn với Maryellen. Nhưng cô vẫn cảm thấy tìm hiểu thông tin bằng cách này không được chính đáng cho lắm.Có lẽ Kelly nói đúng. Cô nên hỏi Jon - một cách gián tiếp.Maryellen vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào để đạt được mục đích của mình mà không khiến Jon cảm thấy khó chịu và bị làm phiền. Hai ngày sau cô chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Cô sẽ mời Jon cùng đón Giáng sinh với cô và Katie. Đây sẽ là Giáng sinh đầu tiên của Katie và thật bất tiện nếu đưa con bé đi đi về về vào ngày lễ. Họ có thể cùng nhau đón lễ Giáng sinh. Đúng là một ý tưởng hoàn hảo. Câu trả lời của anh sẽ gián tiếp giải đáp những thắc mắc của Maryellen.Maryellen chờ đợi cơ hội. Cô đợi thêm một tuần đến ngày Jon đến đón Katie. Khi anh gọi điện để hẹn gặp, cô đã đề nghị họ gặp nhau ở công viên Bến Cảng. Đó là một ngày thật đẹp. Cảnh vật như bừng sáng bời bầu không khí ấm áp. Cảnh chúa giáng sinh đã được nhà thờ Hội giám lý dựng lên ở cái vọng lâu nhỏ trước mặt họ. Hàng năm, các thành trong nhà thờ thay nhau cải trang thành Đức mẹ Mary và Chúa hài đồng Joseph.Jon đang đứng đợi Maryellen, anh đứng cách xa khỏi đám đông, máy ảnh đeo trên cổ. Anh tựa người vào rào chắn và khi nhìn thấy Maryellen, anh đứng thẳng người lên.Cô giơ tay lên vẫy và đẩy chiếc xe nôi tiến nhanh hơn về phía anh. Katie đang ngủ ngon lành, túi đồ được đặt ở bên cạnh xe đấy.“Anh đã bắt đầu quen với mái tóc ngắn của em rồi”, anh nói và nhìn Maryellen lâu hơn một chút. “Trông em có vẻ hợp với kiểu đầu này đấy”.“Cám ơn anh”. Mọi việc có vẻ tốt hơn cô nghĩ. Cô cảm nhận được ánh mắt ấm áp của anh, nó khiến cô thấy an tâm. “Trông anh cũng rất có phong cách đấy” cô nói, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Anh nhún vai, với lấy tay cầm của chiếc xe đẩy. Có vẻ như anh đã muốn đi.Trái tim cô như muốn vỡ tan. Sao anh không nén lại với cô thêm một chút?“Anh có vài phút không, em muốn nói chuyện với anh?”, cô hỏi và bước chậm lại trên con đường men theo bến cảng ra phía bến du thuyền. Vào mùa hè khu vực quanh bến cảng này ngập tràn những lều và hàng quán - của phiên chợ nông dân. Vào những thời điểm khác, đoạn đường gần vọng lâu lại trở thành một bãi đỗ xe lớn. Tuy nhiên, vào dịp lễ Giáng sinh như thế này, thì bến cảng chợt lột xác và trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết.“Tất nhiên rồi”, Jon nói và đẩy chiếc xe nôi đi chậm lại cùng cô.“Em đang nghĩ”, cô ngập ngừng nói, tim cô đập loạn xạ. Cô thấy mình thật ngốc nghếch. Cô rất bồn chồn và cảm thấy hơi bực mình.Thấy Maryellen im lặng, Jon quay lại nhìn.“Vào dịp Giáng sinh”, cô nói. “Em đang nghĩ về chuyện hai chúng ta chia sẻ Katie thế nào?”.“Anh sẽ đón con bé vào đêm Giáng sinh, còn ban ngày sẽ để nó ở với em”.Jon gợi ý.“Anh đã rất linh động về thời gian”, cô nói với giọng biết ơn. Trong hầu hết mọi trường hợp, Jon luôn đồng ý với những thay đổi về lịch đón Katie theo yêu cầu của Maryellen. “Nhưng em muốn anh đón Giáng sinh với Katie... Ý em là với em và Katie”.“Vậy là đêm Giáng sinh anh không thể đón con bé về với mình?”.“Không, không, anh vẫn có thể đưa con bé đi vào bất cứ lúc nào anh muốn”.“Em đang muốn anh đón Giáng sinh cùng em?”. Giọng anh lộ vẻ ngạc nhiên.“Em rất muốn anh đến ngày hôm đó”. Cô cười ngượng ngùng. Cô cũng thấy kinh ngạc bởi mong muốn của mình, mong muốn anh đến đón Giáng sinh với cô và con gái.Trong một chốc lát, anh dường như rất hài lòng khi nhận được lời mời.Nhưng rồi vì lý do gì đó mà cô không thể lý giải, nụ cười của anh dần tắt, anh quay lưng lại với cô theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. “Anh rất cám ơn và trân trọng lời mời của em. Nhưng anh không thể”.“Anh... không thể”. Maryellen không buồn che giấu nỗi thất vọng trong giọng nói của mình.“Anh đã có kế hoạch khác rồi”.“À”. Cô đã có câu trả lời cho mình, nhưng nó hoàn toàn không phải là một câu trả lời mà cô mong đợi. Jon đã có người khác. Bây giờ thì cô đã rõ. “Lẽ ra em phải mời trước khi anh có kế hoạch phải không?”. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Có thể chúng ta sẽ cùng nhau đón Giáng sinh vào năm sau”.“Có lẽ vậy”, anh nói. Nhưng Maryellen biết điều đó xa vời lắm.Ngay sau đó, Jon đưa Katie đi. Maryellen run run dạo bộ dọc bến cảng. Cô cảm thấy mình bị từ chối, điều này khiến cô mất hết tinh thần. Một cảm giác buồn chán dâng đầy khiến cổ họng cô ứ nghẹn.Không muốn quay về căn nhà trống trải, cô lái xe đến chỗ mẹ ở hẻm Rosewood. Đây là nơi Maryellen đã sinh ra và lớn lên. Cô yêu ngôi nhà nhỏ với cửa số gác mái và hàng hiên cũ kỹ này biết bao. Khi còn nhỏ, cô đã bao lần chơi đùa nơi bậc thềm này.Xe của mẹ cô đang đậu trong ga-ra và cửa đang để mở. Con Buttercup nằm bên ngoài, nó sủa vang khi cô dừng xe trước lối vào. Ngay khi nhận ra cô, nó vẫy đuôi mừng rối rít. Maryellen xoa đầu nó, âu yếm nựng người bạn của mẹ mình, rồi cô gõ cửa bếp và tự đi vào.Khi Maryellen bước vào, Grace đang ngồi trước máy tính, mẹ cô rất chăm chú dõi theo màn hình.“Mẹ”, Maryellen nói bằng giọng chán nản.Grace ngoái đầu lại, mắt mở to đầy ngạc nhiên.“Con đến từ lúc nào vậy?”.“Con vừa đi vào. Con có gõ cửa mà”.“Đợi mẹ một chút”. Mẹ cô quay lại máy tính và nhanh chóng gõ gì đó trên bàn phím. Rồi Grace tắt máy, đứng lên và đi vào bếp phía bàn ăn nơi Maryellen đang ngồi.“Điều gì đã đưa con đến đây vậy?”, mẹ cô hỏi.Thái độ của mẹ thật lạ, Maryellen nghĩ. Cứ như thể mẹ cô đang làm điều gì phạm pháp vậy. Rõ ràng là Grace đang có chuyện gì giấu giếm. Nếu Maryellen đang không quá buồn về chuyện riêng của mình thì Maryellen sẽ phải hỏi mẹ cho ra nhẽ.“Mẹ à, con nghĩ Jon đã có bạn gái”, Maryellen thốt ra, và ngay lập tức cô nhận ra mình thật trẻ con.Mẹ cô với lấy chiếc ấm pha trà và đổ nước vào. “Điều gì khiến con nghĩ vậy?”.“Con vừa mới biết. Anh ấy đang lẩn tránh con”. Maryellen cố gắng nhớ lại xem điều này đã bắt đầu từ khi nào, nhưng cô không thể nhớ nổi. “Con mời anh ấy đón Giáng sinh cùng con và Katie. Nhưng anh ấy từ chối và nói rằng đã có kế hoạch khác”.Grace ngồi xuống bên chiếc bàn ở bếp và quan sát con gái. “Mẹ có một câu hỏi cho con”.“Vâng mẹ cứ hỏi đi”. Điều mà Maryellen cần lúc này là một lời khuyên, một lời an ủi chứ không phải là một câu hỏi.“Tại sao con lại quan tâm đến điều đó?”.“Tại sao con lại quan tâm đến điều đó ư?” Maryellen ấp úng nhắc lại. “Tại sao con lại quan tâm?”, cô lặp lại một cách vô thức. “À... chỉ bởi vì con quan tâm thôi”.“Chính con từng khăng khăng là con không cần Jon trong cuộc đời của mình mà”.“Đúng là con muốn thế”, cô buột miệng, và tự biết rằng đó chỉ là một lời nói dối nên sửa lại. “Trước đây con đã từng muốn như vậy”, cô nói tiếp, “nhưng bây giờ trái tim con đã thay đổi”.“Vấn đề là ở chỗ đó”, Grace nói. Chị đứng dậy khi thấy ấm nước sôi.“Mẹ có ý gì vậy?”. Maryellen hỏi.“Có lẽ trái tim Jon cũng đã có sự thay đổi giống như con”.