Có anh trong đời
Chương 23

     ã ba tuần rồi Maryellen không gặp Jon, chỉ trừ những lúc anh ghé qua.
Cô luôn tìm cớ níu giữ Jon mỗi khi anh đến đón Katie, nhưng anh luôn viện lý do này nọ để rời đi ngay khi vừa đên.
Trái tim bướng bỉnh của Maryellen đã dần hiểu thông điệp không lời ấy: Jon không còn muốn là một phần của cuộc đời cô nữa. Càng ám ảnh với cách cư xử của anh, cô càng tin chắc rằng anh đã có một ai khác.
Hầu như với mọi người thân, gần gũi nhất, Maryellen vẫn có thể che giấu được nỗi đau và sự thất vọng của mình. Em gái cô còn bận rộn với gia đình.
Những ngày này Kelly bận bịu với việc mang bầu lần thứ hai và dường như không còn để ý gì đến xung quanh ngoài thế giới nhỏ của mình. Maryellen không trách em. Nếu ở trong hoàn cảnh đó thì cô cũng sẽ làm y như vậy.
Mẹ cô lại là một chuyện khác. Một năm trước Maryellen cảm thấy thân thiết, gần gũi với mẹ hơn bất kỳ ai khác, như điều này đã thay đổi vì một lý do nào đó mà cô không hiểu. Dạo mang bầu Katie, cô và mẹ đã có những lần tâm sự rất tuyệt vời. Nhưng gần đây Grace tỏ ra chểnh mảng, lơ đãng và Maryellen cảm thấy như bị loại ra khỏi cuộc sống của mẹ.
Kỳ lạ thay, người mà cô có thể tâm sự lại là người thợ sửa móng tay. Rachel đã sửa móng tay cho Maryellen ba năm nay, trong suốt quãng thời gian ấy, cô vừa là kẻ xưng tội vừa là người cố vấn.
Có gì đó như một cảm giác tự do khi ngồi đối diện với Rachel thế này. Ngay khi Rachel cầm tay cô thì bức tường ngăn cách giữa hai người dần hạ xuống.
Mặc dù mối quan hệ của họ khá thân nhưng thời gian bên nhau chỉ gói gọn trong những lần hẹn gặp không thường xuyên.
Maryellen cảm thấy mình có thể tâm sự với Rachel những điều cô không dám thổ lộ với cả mẹ và em gái mình. Chính Rachel là người đầu tiên đoán được cô mang thai mặc dù Maryellen đã cố gắng giữ bí mật càng lâu càng tốt.
Rachel cũng là người đầu tiên nhận thấy cô đã yêu Jon, một điều mà chính bản thân cô không hề hay biết. Sự tinh ý và sắc sảo của Rachel là một món quà đối với cô trong những ngày này.
Đã sắp hết tháng hai. Maryellen ngồi đối diện với Rachel trong tiệm sửa móng, bỗng cô nhìn lên và thấy Rachel đang chăm chú quan sát mình.
“Có chuyện gì vậy?” Maryellen giơ hai tay ra.
Rachel cau mày. “Tôi đang phân vân nhưng giờ thì tôi biết chắc. Gần đây chị không liên lạc với Jon phải không?”.
“Điều đó hiển nhiên như vậy sao?”. Maryellen cố gắng bông đùa nhưng không có kết quả.
“Đúng vậy”. Rachel nâng hai bàn tay Maryellen lên kiểm tra. “Chị cứ nhìn móng tay mình mà xem. Trông chúng thật khủng khiếp. Tôi luôn nói được khi nào thì chị đang có chuyện bằng cách nhìn vào móng tay chị”.
“Tôi biết, tôi biết”. Cô đã làm bong nước sơn của hai móng và gãy một móng khác. Rachel nói đúng; trông cô thật luộm thuộm.
Rachel thờ ơ lấy bông và nước lau móng. “Tôi gặp Jon mấy hôm trước đây, ở phía cảng, cùng với Katie. Nhìn cái cách anh ấy cõng con bé trên lưng và máy ảnh đeo trên cổ, ai cũng thấy hai cha con họ thật dễ thương”.
Maryellen đã trông thấy Jon và Katie như vậy phải đến hàng chục lần. Cô rất kinh ngạc khi nhận ra anh là một người cha tốt đến thế nào. Cô chắc rằng Katie cũng rất mong muốn và thích thú được đi chơi bên ngoài không kém gì Jon.
“Nhân nhắc đến Katie, con bé thế nào rồi?”. Rachel hỏi. “Lần trước chị đến đây, con bé mới khỏi bị cảm và viêm tai. Tội nghiệp”.
“Katie đã khá hơn nhiều”. Maryellen phần nào nhẹ cả người. Con ốm là một cơn ác mộng đối với cô. Cô cũng thấy ngạc nhiên tại sao mình vẫn làm việc được trong tình trạng thiếu ngủ như vậy. Nhưng không vì thế mà cô muốn thử lại cảm giác này. “Katie đang bò quanh nhà rồi. Tôi cá là con bé sẽ biết đi sớm”.
Rachel thở dài và lau màu sơn Forever French cũ khỏi móng tay Maryellen.
“Tôi thực sự muốn có một đứa con Maryellen ạ, đồng hồ sinh học trong tôi giờ đây còn kêu to hơn cả chuông tháp Big Ben. Tôi đã gần ba mươi rồi, và nếu tôi không nhanh chóng gặp được ai đó thì tôi có cảm giác là tôi sẽ không bao giờ gặp được”.
Đàn ông hay việc thiếu đàn ông luôn là một chủ đề bất tận của họ. Rachel luôn nói răng cơ hội để cô gặp được một người đàn ông có thể lấy làm chồng trong tiệm làm tóc và móng thì cũng giống như việc giảm cân với chế độ ăn kiêng có kẹo ngọt và bánh kem. Cô đã từng lang thang ở quán bar hoặc tất cả những nơi mà đàn ông hay đến. Một năm trước đây, thậm chí cô còn đăng ký khóa học cơ khí ở một trường cao đẳng địa phương. Kết quả vẫn không có một cuộc hẹn nào và Rachel cảm thấy nản lòng.
“Bất cứ khi nào chị muốn mượn Katie cho đỡ buồn thì cứ nói với tôi”, Maryellen nói.
“Có thể”, Rachel tống những miếng bông đã dùng vào sọt rác và lấy cái giũa móng. “Kể thế là đủ về tình yêu thảm hại của tôi rồi, hãy nói cho tôi biết về chị và Jon đi”.
Maryellen ngập ngừng. “Đáng tiếc là hình như đã hết hy vọng rồi”.
“Tại sao?”.
Một câu hỏi như vậy thật không dễ trả lời. Cô không định nói với Rachel mối nghi ngờ của cô, nhưng những suy nghĩ cứ thoát ra thành lời một cách tự nhiên. “Tôi nghĩ là anh ấy đã có người khác”.
Rachel ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào Maryellen. “Tôi không tin có chuyện đó”.
Maryellen lẩm bẩm trả lời, đầu cúi xuống. Cô thấy xấu hổ khi những khách hàng ngồi xung quanh nghe thấy.
“Gì cơ?” Rachel hỏi. “Tôi không nghe thấy chị nói gì.”
Maryellen xấu hổ. “Không chỉ một mà đã hai lần tôi mời gọi Jon, nhưng anh ấy từ chối tôi cả hai lần”. Cô thì thầm, giọng khàn khàn. Cái buổi sáng khi họ thức dậy cùng nhau trên giường và anh bỏ đi, đó là một sự mất điểm của cô.
“Đó chính là điều mà tôi muốn nói”, Rachel sôi nổi thì thầm lại với cô. “Nếu Jon không yêu chị thì anh ấy đã không ngần ngại làm điều đó với chị, chỉ để thỏa mãn cho riêng mình. Và rồi sẽ bỏ đi không ngoái đầu lại. Nhưng chị có để ý thấy rằng Jon không làm vậy mà cố gắng kiềm chế”.
“Nhưng tại sao?” Maryellen hỏi. Nếu Jon thực lòng yêu cô, cô sẽ biết và cảm nhận được điều đó. Nếu anh thực sự quan tâm đến cô thì cô đã không cảm thấy cay đắng khi anh bỏ đi như vậy.
“Điều này thì tôi cũng không trả lời được”, Rachel lẩm bẩm trong khi vẫn tiếp tục giũa móng cho Maryellen.
“Có lẽ anh ấy đang hẹn hò với một trong số những người phụ nữ làm việc cùng”, Maryellen nói và trái tim nặng trĩu khi nghĩ đến điều đó. Nhà hàng Hải Đăng tuyển rất nhiều nhân viên phục vụ bàn nữ trẻ trung, xinh đẹp, độc thân.
Trong bếp cũng có vài phụ nữ khác. Và những bức ảnh anh chụp đang ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm. Maryellen đã làm việc nhiều với giới nghệ sỹ và hiểu rằng phụ nữ rất thích những người đàn ông sáng tạo.
“Không có ai khác đâu”, Rachel nói một cách chắc chắn khiến vài ba cái đầu quay sang phía họ.
“Làm sao chị có thế quả quyết như vậy?”.
Rachel vẫn tập trung vào việc giũa móng. “Giá như tôi có thể đưa cho chị những bằng chứng cụ thể thì hay biết bao, nhưng tôi không có. Tuy vậy, tôi tin chắc rằng Jon yêu chị”.
Có lẽ đó chỉ là một suy nghĩ viển vông nhưng Maryellen cũng rất muốn tin.
“Chị biết mà”, Rachel đột nhiên nói. “Tôi nghĩ thế này, chị hãy hỏi xem anh ấy có ai khác không?”.
Maryellen lập tức lắc đầu.
“Tại sao không chứ?”.
“À, bởi vì...”. Maryellen nghĩ ngay được một lý do nào và tự thấy mình lắp bắp. “Không thể bàn tới việc này được”, cuối cùng cô cũng thốt ra lời.
Rachel lại dừng tay. “Chị không muốn biết phải không?”.
Maryellen há miệng kinh ngạc.
“Chị đang e ngại sự thật”, Rachel quả quyết.
Maryellen bắt đầu chống đỡ nhưng rồi cũng phải thừa nhận rằng Rachel đúng.
“Điều tồi tệ nhất có thế xảy ra là gì?”, Rachel nói tiếp “Mẹ tôi thường hỏi tôi như vậy mỗi khi thấy tôi gặp vấn đề. Và điều đó khiến tôi luôn phải suy nghĩ”.
Maryellen nhận thấy cô cũng cần phải suy nghĩ. Tình trạng giữa cô và Jon đã khiến cô thật đáng thương và trước mắt cô chưa tìm được giải pháp gì.
“Chị yêu anh ấy, Maryellen ạ”.
“Tôi biết điều đó”.
“Tôi không hiểu tại sao hai người yêu nhau, quan tâm đến nhau như vậy mà vẫn chưa tìm được hạnh phúc”. Rachel thở dài. “Tôi phải nói với chị rằng điều này khiến những người như tôi thấy nản lòng”.
“Rồi chị sẽ tìm được một người chồng”, Maryellen nói. Chắc chắn một người phụ nữ đáng yêu, thực tế và đơn giản là tốt như Rachel rồi sẽ tìm được một người đàn ông.
“Chắc chắn là vậy”, Rachel đồng ý, “nhưng phải là người không có tiền sử tội phạm, nghiện hút hay suốt ngày say xỉn”.
“Vấn đề của chị là ở đó”, Maryellen trêu. “Chị quá là kén cá chọn canh”.
Peggy đã chứng kiến những thay đổi của Bob từ một năm trước, nhưng sự thay đổi lớn nhất là sau cuộc viếng thăm của cảnh sát trưởng Davis. Chồng chị không ngủ ngon và thường đi lang thang vào buổi đêm. Anh cũng không còn hứng thú với xưởng mộc. Trước đây anh thường dành nhiều thời gian làm việc ở đó, nhưng bây giờ nhiều công việc vẫn còn dang dở đang vứt nằm bên trong xưởng. Gần đây anh không còn quan tâm đến gì nữa.
Mới vài tuần qua thôi anh đã tham gia những buổi gặp mặt thường kỳ của Hội những người cai rượu: hai mốt buổi gặp mặt trong hai một ngày. Kể từ ngày đầu tiên tham gia vào hội này anh cũng chưa bao giờ đi liên tiếp như vậy.
Bob không chịu nói ra những suy nghĩ của anh và thường bật lại khi chị có ý định tra hỏi. Bây giờ chị quyết định tốt nhất là để anh yên. Cuối ngày hôm nay họ sẽ gặp Hannah Russell; có thể họ sẽ có được câu trả lời mà họ vẫn đi tìm kiếm.
Sau một đêm mà chính bản thân mình cũng mất ngủ, Peggy gọi điện cho Corrier McAfee. Họ gặp nhau ít nhất mỗi tuần một lần, đi mua sắm, trao đổi công thức nấu ăn, nói về việc làm vườn. Chị là người mà Peggy có thể trao đổi về cuộc gặp sắp tới.
“Peggy đây”, chị nói khi Corrier nhấc máy.
“Xin chào”, bên kia đầu giây một giọng phụ nữ vui vẻ đáp lại. “Chị có khỏe không?”.
“Tôi nhờ chị một chuyện nhé?”. Bụng Peggy quặn đau, tinh thần của chị bây giờ cũng không khá gì hơn Bob.
“Tất nhiên rồi?”.
“Chiều nay chị và anh Roy có thể qua đây được không? Chúng tôi đã hứa với cảnh sát trưởng Davis là sẽ gặp cô gái này nhưng bây giờ tôi không chắc liệu mình có nên không”.
“Để tôi nói chuyện với Roy”, Corrie nói và giữ máy trong khi nói chuyện với Roy.
Peggy cắn môi, dựa lưng vào tường bếp và đợi Corrie. Buổi gặp gỡ với Hannah thật khó khăn với tất cả mọi người. Peggy không biết sẽ phải nói gì với con gái của Max Russell; cô bé đang tìm kiếm một câu trả lời và thật không may là họ cũng không thể cho cô một lời giải thích thỏa đáng.
Corrie quay lại nói chuyện với Peggy. “Roy đã thu xếp công việc và chúng tôi sẽ đến”.
Peggy cho Corrie biết thời gian buổi hẹn rồi nói thêm, “Tôi chưa nói chuyện này với Bob nhưng tôi sẽ báo trước cho anh ấy biết là hai bạn sẽ đến”. Chị cảm thấy cần phải cho bạn của mình biết điều này.
“Không sao đâu”, Corrie đảm bảo. “Đừng lo lắng Peg à, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Peggy ước gì mình có thể tin được điều đó.
Suốt cả buổi chiều Peggy và Bob đều căng thẳng và nổi cáu với nhau. Bob đồng ý với sự có mặt của hai vợ chồng nhà McAfee, điều này khiến Peggy nhẹ nhõm vì chị muốn có sự ủng hộ về mặt tinh thần.
Ba giờ chiều, chuông cửa reo, Peggy đã gần như suy sụp, căng thẳng và Bob cũng không khá gì hơn. Mặc dù bao năm nay có tiếng là một bà chủ nhà giàu kinh nghiệm, nhưng chị vẫn cứ loanh quanh trong bếp chuẩn bị tách uống cà phê, bánh quy và đĩa như chưa đón khách bao giờ.
Roy và Corrie đến trước. Bob bắt tay Roy và đưa hai người vào phòng khách. Corrie và Roy ngồi chung trên chiếc sô-pha dài, để lại hai chiếc ghế đơn bên cạnh lò sưởi.
Bob đợi đến khi cả hai đã ngồi xuống mới nói, “Peggy kể với tôi rằng cô ấy mời vợ chồng anh chị đến đây cùng chúng tôi. Thật sự tôi rất biết ơn sự có mặt của hai anh chị”.
“Tôi rất vui nếu giúp gì được anh”, Roy nói với Bob.
Chuông cửa lại reo lên lần nữa, tim Peggy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bob nhìn chị và cũng đờ người ra trong giây lát. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại trạng thái cân bằng, tiến ra mở cửa bằng những bước chân dứt khoát.
Một người phụ nữ trẻ bước vào nhà, dáng cao và gầy, khiến Peggy liên tưởng đến hình ảnh kỳ dị về một con diệc xanh đi rón rén dọc bờ biển đầy đá cuội ở vịnh. Cảnh sát trưởng Davis đi sau cô gái.
Hannah dường như cũng tầm tuổi với bọn trẻ nhà chị, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu vàng, quần màu xanh hải quân và một chiếc áo len.
“Rất vui khi được gặp cháu, Hannah”, Bob nói và giúp cô gái cất áo khoác.
“Giá như ở trong một hoàn cảnh dễ chịu hơn”.
“Cháu cũng vậy”. Cô hồi hộp nhìn quanh phòng.
Roy đứng lên để giới thiệu, Peggy cho rằng đây là một hành động rất chu đáo. Rồi anh bắt tay với cảnh sát trưởng Davis. Nếu viên cảnh sát không có câu hỏi gì về sự có mặt của gia đình McAfee thì ông cũng sẽ không lên tiếng.
Khi tất cả mọi người đã ngồi xuống - cảnh sát Davis và Hannah ngồi ở hai chiếc ghế gần lò sưởi - Peggy gợi ý sẽ nói chuyện trước rồi sau đó sẽ dùng cà phê và bánh quy.
“Cháu cũng nghĩ như vậy là tốt nhất”, Hannah nói. Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà trầm bổng. Cô cúi người ra phía trước và đặt hai tay lên đùi, dáng điệu như một cô nữ sinh. Trông cô còn rất trẻ và có vẻ dễ tổn thương. Peggy vẫn giữ dáng ngồi co ro với hai vai thu lại.
“Tôi hy vọng chúng tôi có thể trả lời câu hỏi của cháu”, Bob bắt đầu.
“Cháu cũng hy vọng như vậy”, Hannah hít một hơi thật sâu để lấy sức.
“Sáng nay cháu đã đến gặp cảnh sát trưởng Davis”, Hannah nói và gật đầu với Bob. “Bác Davis đã giao cho cháu tro của bố Max. Cháu sẽ mang về California và gửi trong lăng mộ gần bên mẹ cháu”.
Peggy có thể hình dung được việc này khó khăn thế nào với một cô gái trẻ như Hannah. “Cô hy vọng bây giờ khi cháu đã tìm thấy cha thì mọi việc có thể khép lại”, Peggy nói, nhưng tự thấy lời nói của mình nghe thật sáo rỗng và nhàm chán.
“Cháu nghĩ mọi chuyện không thể khép lại nếu cháu không tìm hiểu được tại sao cha cháu lại đến vịnh Cedar”, Hannah đáp. “Như cháu đã nói với cảnh sát trưởng Davis, gia đình cháu không quen ai ở bang Washington. Và như cháu được biết thì trước đây cha cháu chưa từng đến vịnh và khi rời nhà ra đi, ông có thái độ rất bí ẩn. Cha cháu không muốn cháu biết ông sẽ đi đâu - điều này thì hiển nhiên rồi. Cháu cũng không biết là ông có ý định đi xa nếu hôm đó cháu không ghé qua thăm ông. Cô chú có thể nói cho cháu biết tại sao không?”, cô van nài.
“Giá như chú có thể”, Bob trả lời, “nhưng cô chú cũng lúng túng như cháu vậy”.
Peggy thì thầm đồng ý.
“Chú cho rằng cháu muốn biết những gì xảy ra vào đêm hôm đó phải không?” Bob nói và vươn người ra phía trước.
“Vâng ạ. Bất cứ điều gì”.
Bob bắt đầu kể lại mọi chi tiết, miêu tả mọi việc như anh và Peggy đã nói cùng nhau nhiều lần, cũng như những gì đã nói với cảnh sát.
“Cảnh sát trưởng Davis đã nói, đợi khi những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể là một đầu mối quan trọng để tìm ra câu trả lời”.
Một khoảng lặng bao trùm lên bầu không khí.
“Cháu có thể trả lời một vài câu hỏi của bác được không?” Roy hỏi Hannah.
“Cháu sẽ trả lời nếu có thể”.
Cảnh sát trưởng Davis cau mày nhưng ông không can thiệp.
“Theo như bác biết, cha cháu bị thương trong một vụ tai nạn ôtô đã cướp đi mẹ cháu phải không?”.
Khuôn mặt Hannah đột nhiên sầm lại. “Cha cháu không bao giờ tha thứ cho mình về những gì đã xảy ra”.
“Điều gì đã gây ra tai nạn?”.
Mắt cô gái mở to ra. “Cuộc điều tra đã đi đến kết luận rằng lỗi tại cha cháu”.
“Bác đã đọc bản báo cáo về vụ tai nạn”, Roy nói chậm rãi, “cha cháu có nói là do không điều khiển được tay lái”.
“Đúng là ông có nói vậy”, Hannah đồng ý, “nhưng các nhân viên điều tra tai nạn không tìm thấy vấn đề gì với hệ thông lái. Điều duy nhất họ có thể giả định là ống dẫn đến hệ thống lái tự động bị lỗ hổng không khí. Điều này đôi khi cũng có thể xảy ra nhưng rất hiếm, và do không có bằng chứng để đi đến kết luận nên cha cháu phải chịu trách nhiệm”. Cô ngừng lại và nhìn cảnh sát Davis. “Cháu nghĩ về mặt nào đó, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cha cháu cũng chết vào ngày hôm đó”.
“Mặc cảm tội lỗi phải không?”, Troy hỏi.
“Chính nó”, cô nói, “cộng với tháng này qua tháng khác trải qua cuộc giải phẫu và liệu pháp phục hồi thể chất”.
“Cha cháu có bạn bè gì không?”.
Hannah cúi đầu xuống nhìn. “Cha cháu là một người khá cô đơn. Ông không có nhiều bạn bè. À - có một người bạn cũ cùng trong quân đội, chú ấy đưa ông vào bệnh viện VA để điều trị. Nhưng ngoài ra...”. Cô lắc đầu. “Mẹ cháu nói trước chiến tranh ông là một người hoàn toàn khác. Sau chiến tranh cha mẹ cháu mới bắt đầu quay lại và bà vẫn giữ tất cả những lá thư của ông. Cứ khi nào cãi nhau, mẹ cháu lại ngồi trên giường đọc lại các bức thư. Bà nói chúng khiến bà nhớ lại cha cháu như thế nào trước khi xảy ra chiến tranh”.
“Cháu có còn giữ những bức thư đó không?”, Roy hỏi.
“Ta muốn xem chúng nếu cháu vẫn còn giữ”, cảnh sát trưởng Davis nói trước khi Roy kịp hỏi.
“Vâng ạ, nhưng sau đó cháu muốn xin lại”.
“Tất nhiên rồi”. Troy Davis đảm bảo với cô.
“Chú và bố cháu có quen nhau, đúng không ạ?”. Câu hỏi của Hannah hướng về phía Bob.
Anh gật đầu. “Chú và bố cháu đã sống cùng nhau một năm ở Việt Nam”.
“Chú nói cho cháu biết lúc đó bố cháu như thế nào được không ạ?”.
Bob tựa lưng vào ghế và mất một lúc để sắp xếp lại các suy nghĩ. “Điều chú nhớ nhất về Max là cây ghi ta. Vào cuối ngày, bọn chú ngồi quanh và cậu ta lại lôi chiếc đàn ra đánh vài bản. Cháu không thể tưởng tượng được âm nhạc có thể khiến ta quên đi hiện tại thế nào, nhất là trong hoàn cảnh lúc đó của chú và cha cháu”.
“Cháu không hề biết là cha cháu chơi đàn ghi ta”.
“Sau này thì không...” Bob đột ngột dừng lại và ấp úng. “Có một số điều xảy ra trong cuộc chiến đã tác động đến cả chú và cha cháu. Chiến tranh là thế. Nó có thể hủy diệt tâm hồn con người”.
“Cha cháu không bao giờ nhắc tới chiến tranh”, cô nhẹ nhàng nói.
Bob cũng vậy. Khi mới quay về từ Việt Nam, Peggy đã nghĩ chắc sẽ nhẹ nhàng hơn nếu chồng chị chia sẻ với chị những gì đã xảy ra, nhưng Bob đã từ chối. Nếu chị biết rằng ma quỷ nào luôn săn đuổi, ám ảnh anh thì chị đã có thể khuyên bảo anh, nhưng anh luôn có nhiều điều giấu chị. Chỉ đến khi anh chìm trong hơi men chị mới hiểu tại sao, và lúc đó đã quá muộn.
“Cháu có muốn hỏi chúng ta việc gì nữa không?”, Peggy hỏi.
Hannah lắc đầu. “Cháu rất biết ơn cô chú đã cho cháu cơ hội gặp mặt. Cháu chỉ phân vân. Ai cũng sẽ vậy. Cha cháu đã mất... cả cha mẹ cháu. Cháu chỉ phân vân...”.
Cũng như Hannah, Peggy tự hỏi không biết chị và Bob có khi nào tìm được sự bình yên.
Rosie cố gắng không day đi day lại lời thú nhận của Zach rằng anh cũng có tình cảm với cô trợ lý riêng của anh. Điều cốt yếu là Zach thừa nhận đã yêu một phụ nữ khác. Sâu thẳm trong trái tim cô vẫn biết anh đã không thành thực và anh cũng đã chứng minh rằng ít nhất có phần nào đó là cô đúng. Rosie chỉ có thể tự biện cho những gì đã xảy ra, nhưng - theo như anh thú nhận - cuối cùng Zach cũng có thể trở thành người tình của Janice.
Cuộc ly hôn của họ đã qua đi hàng tháng, lẽ ra Rosie phải sẵn sàng để đi tiếp. Nhưng thay vì vậy cô lại có cảm giác đang ngày càng rơi sâu xuống vực thẳm của sự không chắc chắn và buồn đau.
Chiều chủ nhật, cô đợi cho đến khi biết chắc rằng Zach đã ra khỏi nhà rồi mới đến. Việc cô đến cũng không gây ra xáo trộn gì. Eddie đang đọc một tập truyện Harry Potter còn Allison đang đóng cửa trong phòng ngủ.
“Bữa tối có gì thế mẹ?”. Eddie hỏi và ngước lên khi thấy cô đi vào, xách theo hai túi rau.
“Mì Ý nhé”. Cô hỏi vì biết đây là món tủ của cậu con trai.
“Tối qua chúng con đã ăn món đó rồi, và con thích nước sốt của bố làm hơn của mẹ”.
“Cám ơn con”, cô càu nhàu. Con trai cô dù sao cũng không có ý gì ngoại trừ tính thật thà.
Khi Rosie bước vào bếp, cô đặt túi rau lên kệ bếp và nhìn quanh đầy kinh ngạc. Căn phòng sạch sẽ đến tỉ mỉ. Sàn nhà sạch bóng đến độ có thể soi gương.
Không chỉ vậy, trên mặt kệ cũng đã được dọn đẹp và lau chùi. Bếp thì sáng bóng chưa từng thấy kể từ khi họ dọn đến đây. Rosie đi đến chỗ lò nướng âm tường và mở ra. Không nghi ngờ gì, bên trong cũng không có lấy một vết bẩn.
“Ai dọn dẹp bếp vậy?”. Rosie nói vọng ra phía cậu con trai.
“Bố”.
Rosie thấy đau nhói trong lòng khi phải thú nhận rằng chồng cũ thạo nấu nướng và việc nhà hơn mình. Rosie cố gắng để không cảm thấy hối tiếc cho bản thân. Cô phải thấy sung sướng thay vì ý định phàn nàn. Gian bếp không có một tỳ vết. Đã nhiều tuần nay cô muốn lau dọn nó, nhưng thậm chí trong những ngày còn làm mẹ, làm vợ cô cũng chưa bao giờ làm được điều tương tự như sự hoàn hảo đang bày ra trước mắt cô bây giờ.
“Chào mẹ”, Allison nói và thơ thẩn vào bếp. Con bé mở tủ và lấy một lon sođa.
Không cần nhìn cô cũng biết nó chắc rất sạch sẽ.
“Bữa tối với món sloppy joes được không con?”.
“Chắc là được”.
Với một lòng nhiệt tình như vậy. “Con có nghĩ là bố nấu ăn khéo hơn mẹ không?”. Rosie không hiểu tại sao mình lại bận tâm hỏi đến điều đó. Con gái cô sẽ lại xát muối vào vết thương vẫn chưa lên da non của cô.
“Mẹ có muốn con nói thật không?”. Allison nói và bật nắp lon nước sô- đa.
Nghe như vậy thôi là cũng đủ hiểu rồi. Rosie khoanh tay để sẵn sàng đón nhận câu trả lời. “Con cứ nói đi”.
Allison uống một ngụm lớn sô- đa. “Lúc đầu bố cũng nấu những món như mẹ nhưng rồi bố thực sự thích thú với việc này. Mẹ biết đấy, bố không có nhiều thời gian, nên bố thường có những ý tưởng ngộ nghĩnh như sa- lát gà với nho, dứa và rau diếp. Đôi khi con cũng giúp bố”, con bé nói thêm một cách tự hào. “Con và bố dùng nước sốt đóng chai - thứ cho người sành ăn. Ngon tuyệt mẹ ạ. Con sẽ cho mẹ công thức nếu mẹ muốn”.
“Không, cám ơn con”.
“Món mỳ Ý cũng rất ngon. Bố đã cho thêm những lát ôliu và tối qua còn cho cả một hộp jalapenos. Thật tuyệt. Bố gọi đó là nấu kiểu hỗn hợp”.
“Nó là gì cơ?”.
“Hỗn hợp. Nào mẹ. Mẹ làm thử xem”.
Vì nhiều lý do, Rosie không muốn điều tra quá tỉ mỉ, lệ ứ lên trong mắt và lăn xuống hai gò má. Cô cố gắng giấu con gái nhưng không thành công.
“Mẹ, mẹ đang khóc ạ?”.
Rosie nhún vai và quay lưng lại phía Allison.
“Mẹ phải nói cho con biết có chuyện gì?”.
“Mẹ cũng không biết - mẹ chỉ quá đỗi vui mừng vì lại có con”. Cô quay lại và vòng tay ôm con gái. Allison giờ đã cao hơn cả cô - không biết từ bao giờ?
“Con có đi đâu”. Allison phản đối.
“Nhưng con có đấy”, Rosie nói và nâng khuôn mặt xinh xắn của con gái. “Mẹ tưởng mẹ đã mất con. Mẹ thật mừng vì con đã lại là con của mẹ”.
Allison liếc mắt. “Không có gì phải khóc về chuyện đó mẹ ạ”.
“Mẹ biết”. Rosie không khỏi suy nghĩ khi cô không phải là người mà con gái cần đến mà là một người phụ nữ gần như xa lạ đã bước vào và đóng vai trò một cố vấn. Rosie bây giờ có thể kể thêm một thất bại nữa vào danh sách: ngoài việc là một người vợ tồi, một người nội trợ không xứng, cô còn là một người mẹ rất tệ.
Đột nhiên mọi thứ trở nên nặng nề, Rosie kéo ghế ra, ngồi xuống và lấy hai tay che mặt khóc.
“Mẹ vẫn ổn chứ mẹ?”.
“Mẹ không sao... mẹ xin lỗi, hãy cho mẹ một phút”.
“Hãy nói cho con biết có chuyện gì nào mẹ”. Allison vẫn không chịu buông tha.
Làm sao cô có thể nói? Rosie vẫn cứ che mặt và tiếp tục khóc. Cô nghe thấy Allison và Eddie thì thầm với nhau điều gì đó nhưng cô không còn tâm trí nào mà để ý.
Sau khoảng mười phút, cô đứng dậy, dỡ rau quả trong túi ra và đặt một cái chảo lên bếp. Cô không đói nhưng có lẽ bọn trẻ con thì đã đói rồi. Cô thấy mình đã đủ tồi tệ không cần phải thêm điều này vào danh sách tội lỗi.
Cửa chính mở tung, Rosie nhanh chóng quệt tay lên má và lấy khăn giấy xì mũi. Khi ngẩng lên cô phát hiện ra Zach đang đứng ở cửa bếp.
“Có chuyện gì vậy?”, anh hỏi.
Allison và Eddie vây quanh bố chúng. “Mẹ đừng nổi giận nhé. Chúng con đã gọi bố đấy ạ”.
“Tại sao các con phải làm vậy?”, cô hỏi mặc dù biết nghe rất phòng thủ.
Nhưng lúc này cô cũng không quan tâm.
Allison tiến lên một bước. “Bởi vì mẹ không chịu ngừng khóc”.
“Bố con...”.
Zach nghiến chặt hàm. “Anh đã ở ngay đây rồi, Rosie. Đừng nói như thể không có mặt anh trong phòng này”.
Cô chống hai tay lên hông và nhìn anh đầy giận dữ. “Bây giờ là thời gian của em với các con”.
“Thế nào cũng được. Anh chỉ rẽ qua và đi ngay đây”.
“Không được”. Eddie là người nói trước.
Allison cũng hòa theo. “Không được bố ạ. Mẹ cần bố”.
“Mẹ không cần”. Rosie lẩm bẩm.
“Mẹ có cần”. Allison nói. “Bây giờ hãy nói chuyện với nhau, hai bố mẹ. Con và Eddie sẽ nấu bữa tối”.
Eddie định phản đối nhưng Allison liếc sang và thế là nó ngậm ngay miệng.
Rosie và Zach cùng cau mày nhìn nhau một lúc trước khi Zach chỉ tay sang phòng khách. “Có vẻ như chúng ta đã nhận được lệnh rồi”.
Rosie lấy thêm một tờ khăn giấy và miễn cưỡng đi theo chồng cũ của mình.
Họ cố ngồi cách xa nhau. Rosie ngồi ở mép ghế sôpha còn Zach thì ngồi một góc chiếc ghế gấp. Cả hai không nói gì, vài phút trôi qua hết sức căng thẳng.
“Anh muốn giải thích về những gì anh nói hôm trước”. Zach bắt đầu.
Rosie không có tâm trạng nào để nghe thêm một lời thú tội nữa. Cô phác một cử chỉ bảo anh ngừng lại. “Xin anh, đừng. Thực sự em không muốn nghe tiếp”.
Zach không quan tâm đến lời cô nói. “Thật không công bằng nếu anh còn úp úp, mở mở”.
“Anh không nghe thấy em nói gì sao?”, Rosie tỏ vẻ sốt ruột.
“Hãy cho anh cơ hội được giải thích”.
“Tai sao anh lại cứ kéo lòng tự trọng của em xuống bùn đen vậy? Được rồi, anh có chuyện tình cảm với người phụ nữ khác. Em đã nghe một lần rồi và em hiểu điều đó”.
Zach gục đầu. “Nhưng anh chưa bao giờ có quan hệ thể xác với Janice”.
“Vấn đề không phải ở đó. Mà anh đã yêu cô ta”.
“Không”, anh nhanh chóng sửa lại. “Không, anh chỉ có mối quan hệ tình cảm với cô ấy, và điều này hoàn toàn khác”.
Rosie không biết có đúng như vậy không. Tất cả những gì cô biết là chồng cô, người đàn ông mà cô yêu, đã muốn một người phụ nữ khác.
“Khi anh nhìn lại tất cả những gì dẫn đến sự đổ vỡ của chúng ta”, Zach nói tiếp “anh hiểu lúc đó em đã cảm thấy như thế nào. Thay vì giải đáp những khúc mắc trong em thì anh đã cho em là một người ghen tuông”.
“Thì em đã như vậy mà”, Rosie nhẹ nhàng thú nhận. Cô nhắm mắt, cảm thấy xấu hổ vì những gì đã nói, đã cư xử với chồng mình.
“Anh xin lỗi, Rosie. Anh không thể nào hối tiếc hơn được nữa. Anh đã làm tổn thương em, tổn thương các con và cả anh nữa”.
Cô hít mạnh. “Em cũng xin lỗi, nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến em khóc. Zach”, cô khóc to hơn, “phòng bếp sạch không thể chê vào đâu được”.
“Em cũng thấy như vậy hả”, anh thở ra, có chút thỏa mãn trong giọng nói. “Anh muốn làm điều gì đó cho em và đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ ra”.
“Anh là một người quản gia tốt hơn em rất nhiều”, cô thổn thức.
“Nào chúng ta mỗi người đều có mặt mạnh mặt yếu mà”.
“Và là một đầu bếp giỏi hơn nữa”.
Anh nhún vai, trêu cô với một nụ rười rất hấp dẫn. “Điều này thì anh không đồng ý với em”.
Rosie hỉ mũi. “Bọn trẻ thì không nghĩ vậy. Eddie nói món mì Ý của anh ngon hơn”.
“Em dùng những thứ trong lọ, còn anh thì làm tươi”.
“Anh hiểu ý em không?”.
“Được rồi”, Zach thừa nhận, “món mì Ý của anh ngon hơn nhưng không ai nướng bánh cam ngon bằng em cả”.
Cô nhìn anh hết hy vọng. “Công thức nằm ngay bìa hộp bánh mà”.
“Em có nghĩ ai quan tâm đến điều đó không, quan trọng là bánh ngon mà”.
Anh cười với cô, và cô cũng ngượng nghịu cười lại.
Allison và Eddie bước vào phòng.
“Mẹ thấy tốt hơn chưa?”. Cô con gái đang độ tuổi thiếu niên xem chừng rất hài lòng với những gì mình làm.
Rosie gật đầu. “Mẹ khá hơn rất nhiều rồi, cám ơn hai con”. Rồi cô nhìn sang Zach. “Cám ơn cả anh nữa”.
Chồng cũ của cô đứng lên, rõ ràng là đang chuẩn bị đi.
“Bố”, Eddie nói khẽ. “Bố đề nghị mẹ đi”.
“Đề nghị gì hả con?”. Zach thì thầm lại.
“Hẹn hò”.
“Cái gì?”. Rosie nhìn con trai chằm chằm.
“Con nghĩ bố nên hẹn hò với mẹ”. Eddie giải thích.
Zach cau mày, không nhìn Rosie. “Mẹ con bây giờ đang hẹn hò với một người góa vợ mà”.
Allison lắc đầu. “Không phải đâu”.
“Không phải?” Zach quay sang Rosie.
“Không. Em và anh ấy chỉ đi chơi một lần và đã không thành công. Cả em và anh ấy đều không sẵn sàng cho một mối quan hệ mới”.
“Vậy thì”, Zach cười. “Em có muốn đi ăn tối không?”.
“Bố”, Allison gào lên. “Bố phải lãng mạn chứ. Bố hỏi lại mẹ đi và lần này thì phải làm đúng đấy”.
Với điệu bộ trang trọng một cách khôi hài, Zach cúi đầu Rosie, “em có thể làm ơn đi ăn tối với anh vào thứ Năm này chứ?”.
“Mẹ không đi được đâu”, Eddie trả lời. “Đó là ngày hướng đạo”.
“Đúng rồi”. Zach lẩm bẩm.
“Bố đưa mẹ đi luôn tối nay đi”. Allison khẩn khoản. “Con sẽ nấu bữa tối cho hai chị em còn bố mẹ hãy đi và trò chuyện nhé. Được không?”.
Rosie nhìn Zach và anh cũng nhìn cô. Một nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt anh khi anh đưa tay ra cho cô. Và không chút ngập ngừng, cô đặt tay vào tay anh.