Đời sống sinh viên có khá nhiều hấp dẫn nên không có một "sự kiện" nào dừng lại lâu trong trí nhớ của mọi người. Tôi cũng vậy. Bữa cơm ngon lành ở chùa trong Chợ Lớn cũng sẽ phai đi, nếu không có chuyện tình cờ xảy ra. Tình cờ hay sắp đặt trước? Trong những ngày cuối năm học, do đã thi gần hết các bộ môn nên chúng tôi tương đối rảnh rỗi nhiều hơn. Tối thứ bảy, bốn đứa trong phòng chúng tôi chưa kịp phân tán đi chơi, thì Phong Lan đã qua réo: - Anh Kiệt ơi! Mấy đứa trong phòng em mời mấy anh sang phòng bọn em chơi. Mấy khi rồng đến nhà tôm, mong mấy anh đi đông đủ, đi đúng giờ...Phong Lan chỉ thập thò ngoài cửa chứ không bước vào phòng. Thằng Kiệt lật đật xỏ dép ra hỏi:- Chuyện gì vậy Phong Lan?- Không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ ngồi nói chuyện cho vui thôi.- Rồi, nhất trí trăm phần trăm. Bọn anh sửa soạn xiêm y rồi qua ngay.Thế là câu chuyện chúng tôi đang bàn luận phải tạm thời thay đổi. Chúng tôi đang thảo luận để tìm ra nguyên nhân "Tại sao mối tình giữa Kiệt và Loan có nguy cơ tan vỡ?". Mọi người đều đồng ý cho rằng: Bạo phát thì bạo tàn! Yêu chớp nhoáng thì chia tay cũng chớp nhoáng. Đại khái là như vậy, nhưng thằng Kiệt chưa đồng ý lắm. Hắn cứ khăng khăng lấy ánh sáng của triết học mà soi rọi vào mối tình này, chẳng hạn, hạ tầng cơ sở quyết định thượng tầng kiến trúc v.v... và v.v... nghe đến mà nhức đầu. Trước khi đi thằng Chánh nói:- Theo tao là qua đó mấy em sẽ đãi bọn mình một chầu cơm nguội rang với đường.Thằng Hương vội hỏi:- Sao mày biết như vậy?- Dạo này trời nóng nên sinh viên lười ăn cơm. Cơm thừa tùm lum. Nếu để lại cho nhà bếp thì uổng. Nếu đổ đi thì mang tội với Diêm Vương. Bọn con gái là chúa tính toán, mày không thấy chúng nó đem phơi khô à?Thằng Hương nghe giải thích vậy, reo lên:- A, thằng Chánh thế mà thông minh, vậy là bọn mình có một chầu ăn uống ngon lành rồi.Thằng Chánh đã nói đúng. Thông thường khi bước vào đầu năm học và cuối năm học thì cơm của anh em sinh viên bao giờ cũng thừa rất nhiều. Đầu năm học do chưa quen với những bữa ăn đạm bạc trong nhà bếp tập thể, và trong túi vẫn có xúng xính một ít tiền nên mọi người hay ăn ngoài quán. Còn về cuối năm do các môn thi không còn "đoạn đầu đài" nên những sinh viên có nhà ở Saigon thường về với gia đình, nhường lại những suất cơm đó cho những người bám trụ tại ký túc xá. Do đó, trong các bữa ăn, cơm thừa rất nhiều. Chúng tôi đã tận dụng bằng cách đem phơi khô, sau đó bỏ vào bao ni- Lông gói kỹ. Khuya khuya mỗi lần ngồi tán gẫu với nhau, bọn tôi lại đem rang cho vào một ít đường hoặc một ít xì dầu, ăn rất ngon lành. Có lẽ tối nay các bạn nữ phòng 4B cũng chiêu đãi chúng tôi như vậy chăng? Bọn tôi hí hửng bước sang phòng của các em. Nhưng điều mong đợi đã không xảy ra. Các bạn nữ thân mến của chúng tôi, mỗi người đều đang ngồi trên giường - Đó là một "giang sơn" riêng bất khả xâm phạm của từng người. Khi chúng tôi bước vào thì chẳng thấy một ai niềm nở cả. Điều đó làm bọn tôi cụt hứng. Bốn thằng đang đứng lơ ngơ lóng ngóng, Phong Lan nói:- Xin mời, xin mời mấy anh cứ tự nhiên an tọa. Cứ tự nhiên như đang ở phòng của mình. Xin mời.Chúng tôi kéo ghế ngồi. Thằng Chánh ghé vào tai tôi nói nhỏ:- Cơm rang đường để đâu mà tao không thấy? Hay là mấy em định chiêu đãi món chè đậu xanh?- Có thể lắm?Nhưng chè cháo chưa thấy gì thì Thu An đã hỏi:- Anh Chánh ơi! Anh có quen với ai tên Ái Linh không?Chà, cái tên này nghe lạ đó nghen. Chánh ơi! Mày chỉ có cách biến thành chim mà bay đi, hoặc chui xuống đất đi cho rồi. Thằng Chánh ngẩn tò te:- Ái Linh nào vậy Thu An?- Ái Linh bạn ngày xửa ngày xưa với anh đó "Đôi ta chúng nón, đôi ta chung trường", bộ anh quên rồi sảoThằng Chánh tiếp tục hỏi:- Ái Linh này có phải nhà ở đường Bùi Viện không?- Em đâu có rành, bạn anh thì anh biết chứ sao mà em biết nhà cô ta ở đâu?Thằng Kiệt quay qua tôi thì thâm:- Kế hoạch X.30 phá lưới đang diễn ra đó nghe mày.Tôi im lặng, tim đập như trống chầu.- Anh Chánh ơi! Chắc là anh quên rồi để em đọc một đoạn thư này thì anh sẽ rõ.Các bạn nữ của chúng tôi dường như chỉ chờ có vậy, mọi người nhao nhao lên:- Đọc đi Thu An, đọc rõ ràng, đúng chính tả. Cấm bịa thêm.Thu An giả vờ hục hặc ho rồi lên giọng đọc:- "Bích Châu ơi! Xin tự giới thiệu, tôi là Ái Linh, là người yêu của anh Quốc Chánh. Tôi viết thư này nhằm mục đích như sau: Không biết Bích Châu suy nghĩ gì mà đã tranh giành anh Chánh với tôi? Quyển nhật ký của anh Chánh viết cho Bích Châu với bao nhiêu lời vàng ngọc là tim tôi càng tan nát bấy nhiêu".Thu Anh đang đọc một cách du dương thì Phong Lan đã lên tiếng:- Khoang, tạm thời dừng lại ở đó. Thay mặt cho các bạn nữ phòng 4B chúng tôi xin hỏi anh Chánh một câu: Anh với Bích Châu yêu nhau hồi nào mà lại kể cho Ái Linh người yêu của anh nghe?Thằng Chánh thộn mặt ra. Trán ướt đẫm mồ hôi, hắn lắp bắp:- Ái Linh này là Ái Linh nào vậy?- Là Ái Linh đã viết thơ này chứ Ái Linh nào nữa!Phong Lan đã trả lời quyết liệt như vậy, thằng Chánh quay sang cầu cứu thằng Kiệt:- Tao không hiểu nổi tại sao có chuyện lạ lùng như vậy. Mày đính chính giùm tao coi.Thằng Kiệt tỉnh bơ:- Thôi mày đừng có xạo xự nữa. Ái Linh nhà ở Bùi Viện đó. Con nhỏ mà mày quen hôm về Saigon mày có nhớ không?Vậy là thằng Kiệt đã nhập vai kịch kọt này một cách xuất sắc.- Quen hồi nào?Thằng Kiệt chưa kịp trả lời thì Thủy Đại đã nói:- Em đề nghị anh Chánh không được làm bộ làm tịch như vậy? Tại sao anh lại nói là không quen với Ái Linh? Nếu không quen làm sao có thư từ sờ sờ ra đây?Lúc này thằng Hương mới mở miệng:- Ái Linh là ai thì mình khoan vội tìm hiểu. Nhưng cái tìm hiểu chính Bích Châu có yêu thằng Chánh hay không?Cả phòng nữ cười lên rần rần... Thằng Chánh lại càng lúng túng:- Nhưng quyển nhật ký này có đúng là của tui hay không?Thu An chìa quyển nhật ký cho thằng Kiệt thấy:- Đây anh Kiệt xem thử có phải là của anh Chánh hay không?Thằng Kiệt ngước lên nhìn rồi xuýt xoa:- Đẹp ghê, quyển nhật ký đẹp ghê. Chữ của thằng Chánh chứ còn của ai nữa.Thằng Kiệt này đóng kịch tài thật. Đồ ba trợn. Thằng Chánh ngồi im như thóc. Tôi trông thấy hắn mím môi lại, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Nhưng cánh con gái không để cho thằng Chánh ngồi im.- Anh Chánh ơi! Anh đã gặp má Bích Châu hồi nào mà anh tưởng tượng giỏi quá vậy. "Chắc má không trách anh đâu. Dù anh thấy má nhai trầu dễ thương".Phong Lan vừa dứt lời thì Thủy Đại đã kê tiếp toa thuốc cho thằng Chánh.- "Má mời khéo léo làm chi. Khi anh thi sĩ biết gì xã giao. Ôi ba giờ có là bao. Anh đớ lưỡi trước dạt dào của em." (Thơ Đoàn Vị Thượng). Bích Châu ơi! Mày với anh Chánh tâm sự gì mà đến ba tiếng đồng hồ dữ vậy?Hồi nãy đến giờ Bích Châu vẫn im lặng không có ý kiến gì cả. Giữa lúc mọi người chọc quê mình như vậy, thằng Chánh tẽn tò nói:- Thu An ơi Thu An! Bọn em cho anh xin lại quyển nhật ký đó nghe...- Không được. Tịch thu để đưa vào viện bảo tàng tình yêu.Mọi người tán thưởng câu nói đó bằng những tràng pháo tay rôM rả. Thằng Chánh tiếp tục năn nỉ:- Làm ơn làm phước cho anh xin lại đi Thu An.- Ai biểu anh đưa cho Ái Linh đọc để cô ta lại gửi cho Bích Châu? Hay là anh muốn khoe tình yêu với người khác?Câu nói chanh chua của Thủy Đại đã làm tan đi bao hy vọng của thằng Chánh. Tôi và thằng Kiệt chỉ biết ngồi cười khì khì. Còn thằng Hương không hiểu gì lắm cho nên chỉ biết ngồi nghe mà thôi. Tôi đoán chắc, sau khi rời phòng này về thế nào thằng Chánh cũng sẽ "bùng nổ" với bọn tôi.