Trần Dũng lấy điếu thuốc đốt một sợi lông gáy của con voi và nói to giữa rừng vì hai người bỗng nhiên bị hai thớt voi tách ra khá xa:- Đến suối chưa?- Qua khỏi trảng cỏ này là đến.- Nước có trong không?- Trong lắm.Trảng cỏ đã bị vượt qua và bây giờ người nài cho voi rẽ vào một khoảng rừng rậm vì thế lão khỉ đột vượt lên trước Trần Dũng. Con voi của lão có vẻ hung hăng lắm. Lão nói:- Chúng ta sẽ dừng lại bên suối để ăn trưa. Lúc nãy anh có nghe tiếng máy bay không?- Không.Rừng xanh mát. Đoàn người đi chậm lại vì dây leo mọc lan ra lối mòn, chằng chịt trên cao. Họ dùng cái xà gạc nhỏ để dứt dây mở những khoảng trống cần thiết. Người nài bảo Trần Dũng:- Con đường này tụi tôi đi biết bao nhiêu lần nhưng cứ cách chừng vài tháng là dây leo lại chằng chịt y hệt như chưa có ai đặt chân đến. Ông xem kìa, những vết chém còn rải rác rất nhiều.Người vừa nói là một thổ dân miền ngược nhanh nhẹn, nói tiếng Việt rất trôi chảy.Tiếng suối róc rách đã theo gió vọng lại từ nãy giờ nhưng đi hoài không tới.- Sắp đến suối chưa? Hắn hỏi người nài.Người nài chỉ tay về phía trước. Quả nhiên con suối đã hiện ra thấp thoáng sau những đám lá to bản.Mọi người xuống voi. Hắn thấy hai chân tê rần, lão khỉ đột ngáp dài mấy cái. Lão hỏi:- Cậu vẫn không nghe tiếng máy bay à.- Có, hắn đáp. Nhưng đó không phải là loại thám thính L19. Đó là tiếng máy bay dân sự DC4.Người nài đem các bi đông đến múc nước bên dòng suối, xong hắn cởi truồng trầm mình xuống dòng nước mát.Nước từ trên cao đổ xuống tạo thành một cái lòng chảo khá lớn. Nước trong vắt và sâu thẳm. Mặt trời bị những tàn cây che khuất nhưng nhìn tia nắng chiếu thẳng đứng xuống mặt nước Trần Dũng hiểu rằng trời đã đứng bóng. Tuy vậy hắn vẫn chưa muốn ăn vội, hắn cởi truồng ra và phóng xuống cái hồ nước xanh ngắt ấy, bơi tới gần người nài lúc ấy đang lăm lăm một chiếc mác nhỏ.- Lặn xuống đi, người nài bảo, coi có gì trong đó.Trần Dũng làm theo lời anh ta và ngạc nhiên khi thấy trong hốc đá những con cá lớn đang ung dung há miệng chờ đớp những cái bọt nước to như trứng gà.Hắn trồi lên, vuốt mặt nói:- Trời ơi, nó dạn quá.- Nó ít khi gặp người nên dạn lắm. Để tôi bắt cho coi.Và anh ta biến mất dưới làn nước xanh, chỉ một lát sau anh ta trồi lên với con cá cắn ngay miệng. Con cá to bằng bàn tay, mập tròn, quẫy đuôi phành phạch đánh mạnh lên má người nài.- Nướng, nướng gấp!Lão khỉ đột cười vang như trẻ con.Trần Dũng và người nài lại lặn xuống. Đàn cá đứng trừng trừng nhìn hai người. Anh nài phóng ngọn mác tới cắm phập vô bụng một con cá lớn bằng bắp đùi, nó lộn mấy vòng rồi từ từ chìm xuống. Trần Dũng đạp chân lướt theo con cá bị thương, hắn vươn tay ra chụp nhưng hụt, con cá định trốn trong một hốc đá nhưng hắn đã chẹn ngang, chụp gọn. Lúc hắn trồi lên thì người nài cũng vừa tìm được ngọn mác.Giây lát, một ngọn lửa nhỏ đã được nhóm lên. Bữa cơm du mục đem lại hương vị đặc biệt của rừng.Buổi chiều bọn họ đến một cái buôn nhỏ dưới thung lũng hẹp. Bốn phía là sườn núi thoai thoải trồng toàn bắp. Đã hơn năm giờ chiều, trời tối rất nhanh. Lão khỉ đột hướng dẫn mọi người vào làng. Trong các đám bắp thỉnh thoảng có những ánh lửa và tiếng cười nói của đàn bà con gái. Những người trong làng có vẻ vui mừng khi thấy lão khỉ đột đến, họ túa ra reo hò. Lão xuống voi, ra hiệu cho những người nài vác các bao quần áo cũ và muối để đổi lấy da thú.Bọn thiếu nữ đứng thành hai hàng bên lối đi rảy nước lên mình khách. Lão khỉ đột bảo Trần Dũng:- Họ chào mừng đó. Đừng giận.Dũng không hề giận nhưng hắn buồn cười mặc dù nước làm cho hắn lạnh buốt.Cuối cùng mọi người cũng đến được chỗ nhà làng. Dường như ở đây đang có lễ lạt gì. Đám đông tụ họp rất huyên náo, họ ăn mặc sặc sỡ, nói cười tíu tít.Khi Trần Dũng và lão khỉ đột bước vào nhà khách thì đã có người đợi sẵn, trao cho họ những bộ quần áo đặc biệt của bộ lạc. Một cái xà rông ngắn và chiếc khăn rằn bịt đầu. Trần Dũng cảm thấy mình cổ quái trong y phục này. Hắn bảo lão khỉ đột là hắn không muốn gặp lão tù trưởng vì hắn không ưa các lễ nghi rắc rối. Lão khỉ đột đồng ý, hắn mừng quá vội chạy đi kiếm mấy người nài đúng lúc các người này đang tán chuyện với các thanh niên nam nữ. Họ nướng bắp trên than hồng. Người nài giới thiệu Trần Dũng với một thiếu nữ trẻ nhất trong đám, tuy vậy cô gái cũng búi tóc gọn ghẽ như một người đàn bà. Không hiểu người này nói gì nhưng khi Dũng vừa ngồi xuống thì cô gái đã nắm lấy tay hắn, ra hiệu đi theo cô.Hai người tách khỏi đám đông biến mất trong bóng đêm vừa bao trùm rừng núi.Cô gái dừng lại bên một lùm tre lớn cách đống lửa không xa lắm nhưng rất khuất tịch.- Cái dây. Cô gái nói.Trần Dũng hỏi lại:- Cái dây? Dây gì?Nhưng rồi hắn cũng hiểu ra, mò mẫm chung quanh bứt một sợi dây leo đưa cho cô gái. Cô ta rút trong thắt lưng ra một con dao nhỏ. Trong chớp mắt nàng đã nhảy thót lên một cành cây, vói tay níu lấy ngọn tre vít sát xuống đất. Bằng một động tác nhanh nhẹn nàng vung con dao chém đứt tiện ngọn tre. Nàng lấy trong gùi ra một chiếc bình nhỏ bằng gỗ, đút ngọn tre vào đó rồi cột chặt nó vào một gốc cây nhỏ.- Cô làm gì vậy? Trần Dũng hỏi.Nàng chỉ cười, hình như hắn nói nàng không hiểu. Nàng kéo tay hắn trở lại chỗ cũ.Sáng hôm sau khi mọi người đã lên voi thì người thiếu nữ đêm qua đem chiếc bình bằng gỗ đến trao cho Trần Dũng.- Tôi cho.Nói xong nàng ném cái bình lên cao, Trần Dũng chụp lấy và lúc ấy mới biết là trong bình đựng đầy nước. Hắn vẫy tay chào người thiếu nữ lúc con voi bước đi. Lát sau hắn hỏi người nài:- Nàng cho tôi rượu hả?- Không phải rượu đâu. Nước tre đấy.- Ủa, trong cây tre có nước à?- Nhiều lắm. Một cây tre lấy được hai lít nước. Nó trị được bệnh sốt rét rừng đấy.Trần Dũng mở nút bình ra, nếm thử thấy vị lạt như nước suối nhưng có mùi thơm nhẹ và hơi đăng đắng.Người nài nói:- Họ quý anh lắm đấy.Buổi trưa đoàn người bắt đầu vô rừng già. Trời tối đột ngột, một thứ bóng tối khác hẳn với bóng râm. Không khí trở nên ẩm ướt, một mùi hăng hắc bốc lên từ dưới lớp lá khô lâu đời. Những tán lá trên cao càng lúc càng dầy đặc, không biết dày bao nhiêu nhưng rõ ràng nó khiến cho người ta có cái cảm giác bị nuốt chửng, bị giam giữ, bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Chống giữ cái mái vòm khổng lồ ấy là những thân cây cổ thụ hai vòng tay ôm, vươn thẳng tắp lên cao.Vì rừng âm u nên không có một loài cây con, loài cỏ dại nào có thể mọc được bên dưới. Chỉ có lá khô và lá khô, nơi đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sột soạt của loài bò sát.Chiếc xà gạt trong tay những người nài vung lên sàn sạt nhưng dây leo vẫn chằng chịt, trùng trùng điệp điệp như những tấm lưới.Buổi trưa mọi người ăn cơm trên lưng voi. Trần Dũng ngủ một giấc chập chờn theo nhịp voi đi, tới khi tỉnh dậy hắn coi đồng hồ mới biết là đã xế chiều. Ánh sáng vẫn không có gì đổi khác. Trần Dũng lật bản đồ ra dùng la bàn chấm toạ độ, bảo lão khỉ đột:- Chúng ta sắp đến khu vực nguy hiểm rồi đấy.Rồi quay sang những người nài, hắn bảo:- Chuẩn bị vũ khí sẵn sàng trước khi chúng ta qua biên giới.Lão khỉ đột nói:- Phải dừng lại ăn cơm chiều chứ?- Không nên. Chúng ta ăn trên lưng voi được rồi.Nói xong Trần Dũng ra hiệu cho người nài lách voi vượt lên trước để dẫn đường vì sang biên giới là nhiệm vụ của hắn. Đây là khu vực rất nguy hiểm, hắn có trách nhiệm về sinh mạng và tài sản của nhiều người.Đoàn người đi được chừng nửa tiếng đồng hồ nữa thì trời đã xế chiều. Trần Dũng ra lệnh cho voi băng theo một lối mòn nhỏ, đi chừng mười lăm phút nữa thì đến một cái chòi dựng đơn sơ giữa hai thân cây. Hắn huýt sáo mấy tiếng rồi dừng lại nghe ngóng. Lát sau một bóng đen nhỏ thó từ trên chòi cao đu xuống chỗ hắn đứng bằng một sợi dây rừng.- An ninh không? Trần Dũng hỏi.- Không tốt. Tối nay phải ngủ lại đây. Và có thể còn ngủ lại nhiều ngày nữa. Tụi nó mở cuộc hành quân ba hôm nay.- Cách chúng ta bao xa?- Độ mười lăm cây số đường chim bay.- Mục tiêu của cuộc hành quân là gì?- Dường như họ chặn bắt tụi buôn bán gái mại dâm qua biên giới.Trần Dũng trao cho người nọ một ít lương thực và thuốc lá rồi quay voi lại.- Trục trặc rồi phải không? Lão khỉ đột hỏi.- Không sao, chuyện này cũng thường xảy ra.- Thế đêm nay có đi không?- Không, Trần Dũng đáp. Tối nay tôi sẽ đi một mình nắm tình hình. Cùng lắm chúng ta sẽ cắt một con đường khác để qua biên giới.°Trần Dũng quyết định đi trinh sát ở tuyến phía Bắc. Hắn đem theo một người nài, cả hai đều vũ trang tiểu liên và ná mọi. Họ cắt rừng đi trong đêm tối. Nhờ cả hai đều đã quen thuộc đường lối, họ đến địa điểm rất sớm. Đó là một túp lều cỏ dựng sơ sài bên giao lộ giữa khoảng rừng thưa. Trần Dũng ra hiệu cho người nài dừng lại ở một khoảng cách chừng mười mét để quan sát động tĩnh, khi thấy không có dấu hiệu gì nghi ngờ họ quyết định tiến sát tới. Nhưng khi đến nơi thì thấy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Hai người đi vòng quanh một vòng túp lều cỏ nhưng không một bóng người. Trần Dũng sinh nghi, hắn nói:- Rút lui!Và họ biến mất trong rừng. Chặng về họ đi gần như chạy. Sự im lặng của rừng đêm thật đáng sợ. Nài nói:- Tôi linh cảm thấy có điều gì bất thường.Trần Dũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh ta tắt thuốc lá. Đi được mười lăm phút thì nghe tiếng voi rống.Người nài nói:- Chẳng lẽ lại là voi của mình?- Có thể lắm. Đúng là hướng mà chúng ta dừng quân.Họ đi hấp tấp hơn.Một lát sau họ đã tới sát khu vực ém quân của mình nhưng chưa vào vội. Trần Dũng đưa tay lên miệng giả tiếng cú mèo. Hắn nghe ngóng một lúc vẫn không thấy có tiếng đáp lại. Hai người di chuyển thận trọng trong đêm. Hắn lại giả tiếng cú mèo nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.Đột nhiên một loạt súng nổ. Đạn bay sàn sạt trong lá cây. Họ nằm rạp xuống như con rắn mối.Thêm một loạt đạn nữa từ phía trái bắn sang, lửa tóe sáng trong đêm tối.- Bị phục kích rồi.Hắn nói và ném cái ná mọi đi. Khẩu tiểu liên trên tay hắn sẵn sàng nhả đạn. Người nài nói:- Trời tối quá. Coi chừng lạc nhau.Tiếng voi lại rống lên một cách thảm thiết, cái bóng đen lù lù của nó đã ở ngay trước mặt, hình như nó đang lăn lộn, dày xéo cả một vùng cây cối rộng lớn cách hai người không đầy hai mươi mét.Không thấy tăm dạng con voi thứ hai đâu cả.- Đầu hàng đi!Tiếng gọi từ phía lùm cây trước mặt vang lên. Nhưng chiếc ná mọi trên tay người nài đã bật lên một tiếng tách. Tiếp theo là một tiếng rú đau đớn. Hai người lại thay đổi vị trí.Tiếng súng rộ lên khắp nơi.Một trái hoả pháo được bắn lên không. Ánh sáng của nó xoi mói trong ruột rừng.- Tiến về bên phải đi, Trần Dũng bảo người nài, lão già đang núp sau xác con voi, hình như lão đang bị thương.Vừa lúc ấy hai cái bóng đen nhảy ra khỏi lùm cây.- Bặc! Bặc!Một trong hai cái bóng ấy ngã xuống. Lão khỉ đột dời chỗ núp chạy tới gần sát Trần Dũng và người nài đang nằm. Lưới lửa đạn chéo trên đầu lão, lão lăn đi mấy vòng, núp vào một hốc đá.Trần Dũng ra hiệu cho người nài di chuyển tới chỗ lão già đang núp nhưng người nài vừa nhích lên được một bước thì đã ngã chúi xuống. Bàn chân của anh ta bị trúng đạn, máu tuôn ra xối xả. Một tay cầm súng, một tay kẹp nách bạn, Trần Dũng cố hết sức trườn tới phía gộp đá. Hai hàm răng hắn cắn chặt, mắt đổ lửa.- Lẹ lên. Lão khỉ đột nói, tôi đang ở đây.Trái sáng lại được bắn lên làm cho bóng những thân cây nghiêng ngả trong rừng. Lão khỉ đột vừa phát hiện ra hai cái bóng vừa tiến sát lưng Trần Dũng. Lão giương ná mọi lên. Mũi tên trúng ngay bả vai khiến cái bóng ấy rú lên. Trần Dũng lợi dụng lúc ấy kéo người nài vào được hốc đá, chỗ lão khỉ đột đang núp:Trần Dũng hỏi:- Chúng nó tấn công lúc nào vậy?- Anh đi được một lát là chúng đến. Vây kín bốn mặt.Trần Dũng cúi đầu nói:- Thế thì phải liều.Hắn rút trong túi áo jacket ra băng đạn mới, lắp vào khẩu tiểu liên. Người nài tuy bị thương ở chân nhưng cũng ném chiếc ná mọi đi, rút khẩu AK cầm tay.Súng tiếp tục nổ. Trần Dũng nói:- Chúng ta phải mở đường máu để thoát thân.Lão khỉ đột liếc nhìn người nài, lắc đầu. Người nài nói:- Đừng bận tâm tới tôi. Tôi tự đối phó được.Tiếng loa từ ngoài vọng vào:- Các anh hết hy vọng rồi. Đầu hàng đi.Nhưng người nài bướng bỉnh đã trả lời câu nói ấy bằng một loạt đạn. Dường như khói thuốc súng làm cho anh ta hăng máu. Anh ta gượng đứng dậy, nhảy lò cò trên một chân, xông ra, khẩu tiểu liên trên tay anh ta khạc đạn tới tấp. Đột nhiên anh bật ngửa ra, khẩu súng văng lên bụi cây, ánh thép của nó ngời lên trong vùng sáng của hoả châu.Vòng vây siết chặt lại. Trần Dũng cảm thấy nóng rực cả người còn lão khỉ đột thì mắt long lên sòng sọc. Trần Dũng nói:- Tôi bắn bên trái, bác bắn bên phải nhé. Mở đường máu.Hắn bước ra khỏi vị trí khi ánh hoả châu vừa tắt. Lúc ánh sáng lóe lên trở lại thì hai người đã khai hoả dữ dội. Vừa bắn vừa chạy.Dứt một loạt đạn, tiếng loa lại vang lên:- Đừng liều lĩnh, hãy đầu hàng đi.Lão khỉ đột bắn về phía có tiếng nói.Họ lại tháo chạy khi ánh hoả châu vừa chợp tắt.Họ chạy được một đoạn khá xa nhưng súng chung quanh vẫn nổ. Trần Dũng ném khẩu tiểu liên xuống ngay trước mặt lão khỉ đột.- Hết đạn rồi.Lão khỉ đột bấm thử cò súng mình. Một viên đạn xé màn đêm lao tới rồi thôi. Lão nói:- Đó là viên đạn cuối cùng.Trần Dũng nhảy lên mô đá, đứng dạng chân, nói to cho đối phương nghe:- Tớ hết đạn rồi. Cho vay hai băng đi.Lập tức một loạt đạn bắn quanh chân hắn. Bụi đá bốc lên mù mịt.Từ sau những gốc cây nhiều bóng người bước ra, tay lăm lăm súng.Vòng vây siết chặt lại. Môt người sĩ quan công an bước tới trước mặt Trần Dũng và lão khỉ đột, móc còng số tám ra.Trần Dũng nhận ra ngay thiếu uý Chương.Chương nhếch môi cười, chào hắn.- Rất hân hạnh được gặp lại anh.- Tôi cũng rất hân hạnh.Trần Dũng nói và lặng lẽ bước theo những người có vũ trang.