Vân lấy tay đè lên môi Kha ngăn lại, rồi bắt đầu kể chuyện của mình: - Ba ngày qua anh không tới, anh có biết chuyện gì xảy ra không? Ba mẹ nuôi mời anh Sĩ Thăng trị bệnh cho em đó - Thật sao? - Mắt Kha sáng lên một tia mừng rỡ. - Dĩ nhiên là anh rất vui rồi. Thế Sĩ Thăng nói sao? - Thật, sao anh thấy thế nào? - Dĩ nhiên là anh rất vui rồi. Thế Sĩ Thăng nói sao? - Anh Thăng nói là có cơ hội. - Trời ơi! - Kha mừng quá kêu lên - Tiểu Vân! Vậy là em sắp nói chuyện được rồi... - Chợt Kha xịu mặt - Nhưng mà như vậy em sẽ mang ơn anh ta. - Cái gì nữa đây? Anh lại... - Thôi, thôi, anh không dám nói nữa. Xin lỗi, xin lỗi. Tiểu Vân nguýt thật dài: - Chết anh đó nha! - Đó... đó... chưa gì em đã ăn hiếp anh rồi. - Tại anh có lỗi chứ bộ. Ai biểu nghi ngờ người ta. - Ai bảo em xinh đẹp làm gì? Kha ghé mặt muốn hôn người yêu. Mắt Vân lấm lét nhìn lên rồi đẩy Kha ra xạ Kha vòi vĩnh: - Mấy ngày qua nhớ em quá đi. - Em còn chưa hỏi là anh bận chuyện gì đó nha. - Bận chuyện gì ư? - Kha thì thầm - Anh bận xin mẹ cưới vợ cho anh đó. - Cưới vợ? - Ừm. Cưới em về làm con dâu của mẹ. Vân đỏ mặt: - Không thèm. - Cho em hay, anh đã phải đấu tranh rất vất vả đó - Kha nhớ lại ba ngày tự giam mình trong phòng. Mẹ cứ tưởng là chàng nhịn đói nhịt khát nên cuối cùng đã chiều theo ý thằng con trai cứng đầu, cứng cổ. - Thôi được, ta chịu thua con đó. - Lúc đó, mẹ đứng bên ngoài nói vọng vào - Hãy mau ra ngoài ăn cơm rồi chở con bé ấy đến gặp ta.Khỏi nói cũng biết, lúc ấy Kha vui mừng đến nhường nào rồi. Chàng giả vờ ăn uống qua loa rồi lập tức chạy đến đây tìm Tiểu Vân. Tiểu Vân bỗng không vui: - Thế mẹ có biết... Kha không để nàng nói hết: - Mẹ biết, biết tất cả em à. - Em không tin là mẹ đồng ý chấp nhận một người con gái khuyết tật như em. Kha nghiêm trang: - Anh không dối em là mẹ đã phản đối. Đó là tâm lý chung của các bà mẹ. - Em biết. - Nhưng mà Tiểu Vân nè! Anh yêu em là bởi vì em có tư cách hơn hẳn những người con gái khác. Mẹ chỉ vì chưa nhìn thấy em đó thôi, chứ sau này đã là người một nhà rồi, anh tin mẹ sẽ mê em cho mà xem. - Em chỉ sợ mình không làm vừa lòng mẹ. Kha siết tay người yêu trong tay mình: - Tin anh đi Tiểu Vân. Em rồi sẽ làm cho mẹ thương mến thôi mà. Nhưng bây giờ anh nghĩ hãy chờ đợi một thời gian, biết đâu lúc ấy em sẽ khỏi bệnh. Vân gật đầu chấp nhận. Phân vân một chút nàng bỗng nói: - Tại sao anh nhất định phải chọn em, hả Đình Kha? - Vì sao ư? - Kha nhìn nàng thật gần, ánh mắt dịu dàng âu yếm - Bởi vì em là Tiểu Vân, là áng mây nhỏ của lòng anh. oOo Chỉ có hai vợ chồng trong phòng riêng của họ. Bích Lâm nói lên nỗi lo âu của mình - Bách Tùng! Anh có thấy Sĩ Thăng với Thảo Nhi, hai đứa chúng nó lợt lạt với nhau lắm không, đâu có vẻ gì là hai kẻ đang yêu? - Ừ. - Bách Tùng đồng tình - Anh cũng đang lo đây nè. - Không khéo chuyện cũ lại tái diễn, sợ rằng Thảo Nhi nó không chịu đựng nổi đâu. Bách Tùng đứng lên đi trong phòng, nhưng không tìm cách giải quyết ổn thỏa nào. Bích Lâm lại nói: - Không phải em trách Tiểu Vân, nhưng dường như con bé là khắc tinh của Thảo Nhi vậy. Anh thử nghĩ lại xem, có phải là sự hơn thua, ganh tỵ ngấm ngầm đã có từ tám, chín năm trước rồi không? - Anh thì không trách đứa nào cả. Mỗi đứa con của chúng ta có một lý do riêng, một hoàn cảnh riêng khác biệt Bích Lâm thở dài, than: - Thấy Thảo Nhi nó có Sĩ Thăng, em những tưởng mọi chuyện sẽ êm ấm. Ai dè bây giờ lại như thế này... không hiểu Tiểu Vân nó có cái gì mà thu hút bọn con trai đến như vậy? - Bây giờ không phải một mà là hai chàng thanh niên xuất sắc đến cùng lúc rồi đấy. - Nhưng mà Bách Tùng! Chúng ta phải làm sao để an ủi Thảo Nhi đây? - Em hãy dành cho nhiều thời giờ ở bên con gái, quan tâm, chăm sóc cho nó. Bây giờ Sĩ Thăng đang trị bệnh cho Tiểu Vân, chúng ta không thể nào tách rời hai đứa chúng nó được. - Anh có giận thì em chịu, cứ nếu biết trước như vậy, ngày xưa em đã không nhận nuôi Tiểu Vân. Bách Tùng chẳng những không trách mà còn an ủi vợ: - Anh biết em mà. Nhưng hơn tám năm qua, Tiểu Vân nó dần dần đi vào lòng chúng ta, tình cảm đều có khác gì ruột thịt nữa. Bích Lâm không đồng ý cũng không phải nhận lời nói của chồng. Tình cảm của bà bây giờ, tuy không phải là oán ghét Tiểu Vân, nhưng ít nhiều không còn sâu đậm nữa. oOo Thấy con vào mà có một mình, bà Ngọc Phượng hỏi: - Sao, chẳng phải là con đi mời người ta về đây gặp mẹ sao? Kha sà xuống ngồi cạnh mẹ: - Mẹ à! Hay là chờ thêm một thời gian nữa nhé mẹ. - Cái gì, bắt mẹ phải chờ đợi à? - Mẹ Ơi! Tiểu Vân bây giờ chưa có tới đây ra mắt mẹ được. - Vì sao vậy chứ? - Bí mật, rồi mẹ sẽ biết mà. Nói rồi Kha chạy nhanh lên lầu, bà Phượng nhìn theo nói với một mình: - Cái thằng kỳ cục. Ba hồi nhịn ăn, nhịn uống, nằng nặc đòi dẫn con bé về đây cho mình xem mắt, bây giờ lại bắt mẹ phải chờ đợi Có tiếng chuông reo. Lát sau, Nhã Trúc theo chân vú Lan vào phòng: - Cháu chào bác. - Ờ. Nhã Trúc tới chơi hả cháu? - Dạ, cháu tới thăm bác, nhân tiện biếu bác một chút nhân sâm, ba cháu mau về từ Hông Kông. Bà Phượng nhìn cô gái thở dài: - Cháu làm bác khó xử quá. Chuyện hôn nhân của cháu và Đình Kha này đã không thành rồi, vậy mà cháu vẫn tới đây với bác thế này, thiệt là... - Bác à! Là cháu thương bác chứ đâu phải vì anh Đình Kha. Nhã Trúc là một cô gái khôn ngoan, sắc sảo. Nàng yêu Đình Kha, nhưng biết là mình không đủ sức chinh phục tình cảm của chàng. Lợi dụng khuyết điểm của Tiểu Vân, Nhã Trúc ra sức lấy lòng bà Phương hòng qua bà có thể lôi kéo được Đình Khạ Tuy rằng bây giờ hy vọng mỏng manh, nhưng Nhã Trúc vẫn không nản lòng. Mỗi lúc một ít, nàng tìm cách nói xấu Tiểu Vân: - Nếu như anh Kha chọn được người vợ hiền vừa ý thì cháu đâu cũng cảm thấy an ủi. Đằng này... Cô gái bỏ dở câu nói, chờ xem thái độ của bà Phượng. - Đứa con của bác nó thật là dại dột. Nhưng khổ nổi, bác không thể nào lao chuyển được tình cảm của nó. Nhã Trúc! Con như là cháu không có duyên với gia đình bác rồi. oOo Sĩ thăng liên tục đốt thuốc. Đã hai ngày qua chàng nghĩ cách, nhưng vẫn không tìm được phương pháp hữu hiệu nào để trị cho Tiểu Vân. Chàng trai bực bội di mẩu thuốc lá hút dở vào gạt tàn rồi thở khì một tiếng. Bỗng sau lưng chàng có giọng nói khàn khàn của cha: - Có chuyện gì không giải quyết được, phải không Sĩ Thăng? - Ba! - Thăng đứng lên đở ba ngồi xuống - Ba không được khỏe sao không ở trong phòng nằm nghỉ? Ông Sĩ Đông mệt nhọc ngồi xuống ghế, khẽ ho vài tiếng rồi đáp: - Nghe con Hiền nói, hai ngày qua, con không ăn cơm, ba lo quá! Thăng chợt nhớ mình vì bệnh tình của Tiểu Vân mà ăn uống thất thường. Chàng nói để ba yên lòng: - Không có gì đâu bạ Con chỉ là gặp một ca bệnh khó chữa mà thôi. - Con cần gì phải lao nhọc như vậy? Như ba đây chỉ vần ngồi ở nhà mà vẫn có tiền. - Làm nghề cho vay nặng lãi như ba, con thấy thật là không có lương tâm. - Con nói cái gì mà lương tâm? Ba cho vay chứ nào phải trộm cướp gì đâu? - Nhưng mà con nhìn thấy cảnh con nợ đến quỳ lạy, van xin... con thật là không nỡ. - Con thiệt là... không có giống ba chút nào cả. - Mẹ con dại dột thì có, đương không lại bỏ nhà đi tu. - Mẹ nói là người bị ám ảnh bởi một hình ảnh kinh hoàng nào đó. Từ ngày đi tu, người sống yên ổn và thanh thản hơn. - Nhắn mới nhớ, ba con mình đi thăm bà ấy đi. - Nhưng mà ba không được khỏe. - Không sao. Ba bệnh đã bốn năm rồi, nếu có chết thi nay đã không còn ngồi đây nói chuyện với con nữa. - Ba thiệt là... Không có gì ngăn cản được ý muốn của ba cả. Hai cha con họ đứng lên đi ra nhà xe Sĩ Đông nói trên đường đi: - Ít ra con cũng giống họ Ở điểm đó. Muốn đi làm bác sĩ là nhất định phải đi, mặc tình ông già này phải đối thế nào cũng không được. Sĩ Thăng chỉ cười cười không nói. Dẫu không cùng chung chí hướng, nhưng hai cha con họ bao giờ cũng rất hợp với nhau mỗi khi trò chuyện hoặc tranh luận. Thăng gọi tài xế đánh xe đua họ đi. Đó là Tư Cao, người vừa lái xe vừa kiêm làm vệ sĩ cho ông Sĩ Đông từ mười mấy năm qua, cũng là một tay đòi nợ rất thiện nghệ. Không con nợ nào là không sợ Ông ta. - Ông chủ. Chúng ta đi đâu đây? - Đến chùa đi. Trí Cao lẳng lặng cho xe ra khỏi cổng. Ông ta đã quen thuộc với những chuyến đi như thế này. Xe dừng trước một ngôi chùa nhỏ. Khoảng sân rộng được che mát bởi tàn cây cổ thụ già có đến hàng trăm tuổi. Trong khoảng bóng mát mênh mông đó, một ni cô đang khoan thai quét từng chiếc lá về một hướng. Nghe tiếng động, ni cô ngẩn đầu nhìn lên, đó là Ánh Ngọc ngày xưa. Người đàn bà đã cùng ông Sĩ Đông đến nhà Tiểu Vân đòi nợ hơn tám năm đó. Sĩ thăng chính là con trai của họ. - Mẹ... Thăng gọi, chàng và Tư Cao dìu ông Sĩ Đông đi dần về phía ni cộ Miệng chàng rối rít hỏi: - Mẹ có khỏe không mẹ? - Ta vẫn khỏe. Hai cha con lại đến đây làm gì? - Chúng tôi đến thăm bà không được sao? Ni cô thở dài: - Nhân duyên đã dứt rồi, còn quyến luyến làm chi nữa.- Ai nói là nhân duyên đã dứt? Lão già này đêm đêm vẫn nhớ bà đến ngủ không được, như thế làm sao gọi là dứt nợ được chứ? - Tôi không thèm nói với ông nữa. - Bà quay sang Sĩ Thăng - Dạo này con làm gì, Sĩ Thăng? Thăng chưa kịp đáp thì cha chàng đã nhanh miệng nói: - Đó... đó... chẳng phải là bà vẫn còn quan tâm đến gia đình sao? Ánh Ngọc à! Bà theo cha con tôi về nhà đi. Ni cô nghiêm khắc cắt lời Sĩ Đông: - Tôi bây giờ là Diệu Hoa. - Rồi bà ngẩng nhìn lên trời xanh bao lạ, nói như than - Đó chính là cái dở của tôi, có tu hết kiếp này cũng không thành chính quả được. Sĩ Thăng đỡ cha và mẹ cùng ngồi xuống bậc thềm trước cổng chùa. Chàng nói với mẹ: - Mẹ à! Điều cốt lỗi là mẹ đã thành tâm sám hối, còn những từ xưng hô, chỉ là hình thức mà thôi. Làm người, ai mà không có tình cảm, nhất là những tình cảm máu mủ thiêng liêng. Những kẻ tu hành cũng không ngoại lệ mà mẹ. Người đàn bà khoác áo nấu sồng bỗng nhìn con trìu mến: - Con đã thật sự trưởng thành rồi đó, Sĩ Thăng. - Rồi bà quay sang chồng - Sĩ Đông! Tôi khuyên ông một lần nữa, hãy vì tương lai của đứa con này mà từ bỏ việc làm thất đức của mình. Ông Sĩ Đông khoát tay bực dọc: - Thôi, thôi... chúng tôi đến đây để thăm bà chứ không phải nghe giảng đạo. Ở nhà sung sướng không chịu, đến đây để làm ni cô, sáng sáng chiều chiều quét lá đa chi cho cực thân, cực xác, Người đàn bà thở dài: - Ông vần còn chưa chịu tỉnh ngộ. - Cái gì mà tỉnh ngộ với không chứ? Sĩ Đông này mấy chục năm qua làm nghề cho vay có bao giờ thấy mình thua thiệt đâu. Thiếu phụ bỗng quay sang con: - Sĩ Thăng! Con đi dạo một chút đi. Hiểu ý mẹ, Thăng đứng lên kéo tay Tư Cao cả hai bước quanh cảnh chùa tinh khiết. Còn lại hai người, ni cô từ từ nói: - Cho đến bây giờ, hơn tám năm rồi mà tôi vẫn chưa hết ám ảnh bởi cái chết thê thảm của hai vợ chồng Hạ Quyên ngày xưa. Và còn bao nhiều cái chết khác nữa? Mỗi người một cách, mỗi gia đình một hoàn cảnh, nhưng ít ra cũng có vài trường hợp vì chúng ta mà tan nát cả gia đình. - Có phải là ta ép họ đâu - Ông Đông bảo vệ lý lẽ của mình - Chính họ đến năn nỉ, van xin để vay nợ chúng ta kia mà. - Những món nợ cắt cổ để rồi họ không đủ sức trả, phải tán gia bại sản, tự vẫn mà chết. - Họ tự nguyện vayy, chúng ta nào có ép buộc họ đâu. - Nói cho đến cùng, ông vẫn còn chưa hiểu. Chỉ đến khi nào quả báo trước mắt, ông mới chịu tỉnh ngộ. Sĩ Đông! Ông hãy nhìn lại xem chưa đầy năm mươi tuổi mà đã gần đất xa trời. Không phải tôi nói gở, chứ thật ra, ông còn được hưởng giàu san, phú quý bao lâu nữa đâu. Sĩ Đông ngửa cổ cười dài: - Bà thật là khéo lọ Tôi hưởng sung sướng bấy nhiêu đó cũng qúa đủ rồi. - Tôi chỉ lo cho Sĩ Thăng mà thôi. Nó sẽ phải nhận lãnh nghiệp chướng của cha mẹ. - Nói cho cùng vẫn là nhân quả với nghiệp chướng. Những thứ ấy không có thật ở trên đời này đâu, bà già ạ. Ni cô đứng lên, không trách khỏi giận hờn, dù bà đã khoác lên người chiếc áo màu nâu: - Con người ngang ngược như ông, có nói nhiều cũng vô ích mà thôi. - Anh Ngọc... Ánh Ngọc... Sĩ Đông gọi theo, nhưng người đàn ba đã đi khuất sau cổng chùa. Sĩ Thăng từ xa chạy tới: - Ba lại chọc giận mẹ ư? Sĩ Đông bực mình: - Hừ! Bà ta điên rồi. - Thật ra mẹ cũng có lý do của mẹ mà ba. Sĩ Đông ho húng hắng trong cổ: - Ta không có hơi để mà trang luận nữa. Tư Cao nhắc: - Chúng ta về thôi ông chủ. Sức khỏe ông yếu kém, ở ngoài trời lâu không tốt đâu. Thăng lại dìu cha ra xe. Người đàn ông oai lẫm ngày xưa bây giờ trong thật héo tàn. oOo Cuối cùng rồi Thăng cũng nghĩ ra cách điều trị, lúc đó chàng đàng cùng ba ăn cơm. Buông vội chén cơm xuống bàn, Thăng hớn hở: - Có cách rồi. May quá. Ta đã có cách rồi. Sĩ Đông nhìn con kinh ngạc: - Chuyện gì vậy? Con có điên không vậy Thăng? Sĩ Thăng nói như reo: - Con đã có cách trị bệnh cho bệnh nhân của con rồi, ba ơi. - Đồ khùng! Có như vậy mà cũng hét toáng lên. Thăng nhăn mặt: - Ba làm con mất hứng rồi. Sĩ Đông nghi ngờ: - Mà nè! Bệnh nhân nào mà trông con có vẻ quan trọng vậy? Thăng bỗng hói, giọng chăng hạ thấp: - Thế ba có muốn dâu không vậy ba? - Là có ích cho việc điều trị. Tiểu Vân! Đây là mệnh lệnh của bác sĩ chứ không phải một lời mời suông đâu. Đôi mắt Vân lúc này nhìn Kha chờ đợi. Kha nói, chàng không muốn ích kỷ, dù cho điều ấy có làm cho chàng đau lòng: - Em sửa soạn rồi đi với anh Sĩ Thăng - Chàng hạ giọng - Anh ở nhà chờ em. Vân nhẹ gật đầu rồi nhìn sang cha mẹ. Bách Tùng nói: - Con vô sửa soạn rồi đi, đừng để cậu Thăng chờ lâu. Lát sau, ba người nối nhau ra cổng. Đình Kha muốn tiễn người yêu một đoạn nên chàng đã tự nguyện làm người thứ ba ở đây. Đi cạnh Kha, Sĩ Thăng nói chỉ để hai người nghe với nahu: - Đình Kha! Anh không phiền tôi chứ? Kha cố gắng trầm tĩnh: - Không có gì. - Xin lỗi vì đã quấy rầy anh, nhưng mà... Thú thật, Tiểu Vân làm cho tôi không cưỡng được lòng mình. - Dẫu sao tôi cũng lấy làm tự hào vì có một đối thủ như anh. Trước đây, tôi có một lợi thế là người đến trước, bây giờ anh là bác sĩ riêng của Tiểu Vân. Có nghĩa chúng ta đã bắt đầu cạnh tranh công bằng rồi đó. Sĩ Thăng bỗng chìa tay ra: - Tôi rất thích tính phóng khoáng của anh, Đình Kha ạ. Hy vọng đã có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là bạn. Kha bắt tay Sĩ Thăng: - Đồng ý! Điều tôi mong mỏi nhất bây giờ là nghe được nghe giọng nói của Tiểu Vân. Nếu như anh làm được điều đó thì... trên thế gian này ngoài anh ra, không có bất cứ ai là đối thủ của tôi cả. Họ chia tay ở cổng. Dẫu sao Kha cũng được an ủi là trước khi đi, Tiểu Vân đã nắm tay chàng siết nhẹ. Cũng như Đình Kha, Sĩ Thăng đưa nàng đến một nơi rất yên tĩnh. Tiểu Vân bỗng cảm thấy có một cái gì rất khác thường. Trong ánh mắt Thăng nhìn nàng lúc này, ánh mắt làm Vân bối rối: - Anh nhìn như là trên mặt em có lọ vậy. Vân viết vào bảng đen. Thăng xem rồi nghiêm nghị: - Không phải lo mà là vì mặt em đẹp, quá đẹp. Tiểu Vân đỏ mặt nhìn đi nơi khác, lát sau nàng viết: - Chẳng phải anh nói chuyến đi này là vì mục đích chữa bệnh cho em sao? Thăng lại nghiêng đầu ngắm nàng rồi nghĩ miên man đến hoàn cảnh của mình. Rõ ràng là Tiểu Vân và Đình Kha đã yêu nhau, ý định chinh phục của Thăng bây giờ trở nên vô cùng khó khăn. Nều như bắt đầu bằng cái công thức quen thuộc của tình yêu: Làm quen - mời đi chơi - rút ngắn khoảng cách - rồi cuối cùng thì tỏ tình thì đã muộn mất rồi. Thăng muốn làm một cái gì đó thật gây ấn tượng, chàng quyết định thật mạo hiểm: - Nếu như em thú thật là chỉ muốn gần gũi, trò chuyện riêng tư vớ em thôi thì sao? Tiểu Vân bối rối nhìn Thăng rồi cảm thấy tức vì bị lừa gạt. Nàng chưa kịp bày tỏ thái độ thì anh chàng bác sĩ tâm lý đã nói tiếp: - Chắc là em sẽ giận anh lắm, nhưng mà Tiểu Vân, bởi vì em có một mãnh lực thu hút, làm cho anh không cưỡng lại được lòng mình. Anh không dám khẳng định đó là tình yêu, nhưng mà anh rất là ngưỡng mộ em. Vân mở to mắt nhìn chàng trai, nàng bỗng nghĩ đến Thảo Nhi. Ý nghĩ ấy làm cô hoảng sợ hơn là giận Sĩ Thăng. Chẳng lẽ định mệnh lại sắp đặt nàng thêm một lần nữa có lỗi với ba mẹ nuôi? Vân đứng lên, buồn bã đi xa dần Sĩ Thăng. - Em giận anh có phải không? - Thăng bước theo nàng, thì thầm nói - Anh biết là anh không phải, nhưng mà nói được ra nỗi lòng của mình, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Tiếc rằng anh không được may mắn như Đình Kha, nhưng mà... Thăng bỏ dở câu nói, giọng buồn của chàng làm Tiểu Vân xúc động. Có ai trách được khi người ta dành cho mình những cảm tình cao đẹp dường ấy. Nhưng khổ nỗi, Tiểu Vân không chỉ rơi vào tình cảm yêu đương ngang trái, mà còn có tình cảm mâu thuẫn trong gia đình. Nàng quay lại đối mặt với Sĩ Thăng: - Em rất cảm ơn tình cảm của anh dành cho em. Nhưng đối với em, một người vốn thiếu tình cảm ngay từ khi nhận lãnh bất hạnh, những gì Đình Kha dành cho em, là những gì thiêng liêng không bao giờ em quên được. Thăng cười buồn, tự trách vì sao mình không sớm hiểu rằng: Một người con gái nhiều phẩm hạnh như Tiểu Vân, không dễ gì mà thay đổi tình cảm. Chàng bắt đầu hiểu vì sao Đình Kha dễ dàng chấp nhận thử thách và anh ta rất tự tin. Thăng đổi đề tài: - Bây giờ chúng ta nói về việc điều trị cho em. Vân lắc đầu: - Em không muốn nữa... - Đừng có như vậy chứ Tiểu Vân. Chữa bệnh cho em làm một việc, còn tình cảm anh dành cho em làm một việc. Nếu như mà không chữa được bệnh cho em, anh sẽ rất lấy làm ân hận. Tiểu Vân bây giờ không còn thấy cuộc đời mình lẻ loi và cô đơn nữa. Bên cạnh nàng giờ đây ngoài ba mẹ nuôi ra, còn có Đình Kha và Sĩ Thăng, tất cả họ đều tốt với nàng. Bà Bích Lâm nhìn thấy nỗi buồn của con gái mình trước tiên. Lúc Thảo Nhi lặng lẽ rút lui khỏi phòng khách, bà háy mắt với chồng rồi đi theo con. Thảo Nhi đi ra vườn sau, ngồi trên ghế xích đu, dưới tàn cây trứng cá. Cho đến lúc có tiếng gọi khẽ khàng ở sau lưng, nàng mới giật mình quay lại, tay vội lau mấy giọt lệ trên gò má. Mẹ dịu dàng ngồi xuống, ôm cô vào lòng. - Coi kìa, sao con lại khóc? Được dịp, nước mắt càng chảy nhanh hơn, cô nghẹn ngào: - Mẹ, có phải là con vô dụng lắm không mẹ? - Tại sao con lại có ý nghĩ kỳ quặc như vậy chứ, Thảo Nhi? - Đầu tiên là Đình Kha, bây giờ lại tới Sĩ Thăng, cả hai người đều coi con không ra gì cả. Bà Bích Lâm thấy tội cho con quá. Rõ ràng là con gái bà đang bị tổn thương về tình cảm, nó cảm thấy tự ái. - Con thương Sĩ Thăng lắm sao, Thảo Nhi? - Không phải đâu, chỉ vì con muốn tốt cho Tiểu Vân và Đình Kha nên con mới giả vờ như vậy. Nhưng mà Sĩ Thăng, cuối cùng rồi anh ấy cũng chọn Tiểu Vân. Điều đó chứng tỏ con chẳng là cái gì cả. Thì ra là vậy - Bà Bích Lâm vỡ lẽ - Không ngờ con gái bà cũng có những hành động cao cả đến thế. Ôi, sao mà tội nghiệp cho con bé quá. Người mẹ trìu mến vuốt tóc con:- Không phải đâu, Thảo Nhi. Chỉ vì hai thằng khờ ấy nó không nhìn thấy ưu điểm của con mà thôi. Nước mắt vẫn còn rơi, Thảo Nhi lắc đầu nói: - Không phải đâu. Mẹ chỉ an ủi con mà thôi. Bà Bích Lâm biết mình cũng không thể gạt được con gái vì mấy lời nói suông ấy. Bà ôm con vào lòng, nói: - Mặc kệ bọn con trai khờ ấy đi, chỉ cần ba mẹ lúc nào cũng thương con là đủ rồi, Thảo Nhi ạ. - Mẹ Ơi! Bên cạnh Tiểu Vân, lúc nào con cũng chỉ là một thứ bỏ đi mà thôi. Ôi! Con gái của bà. Tội nghiệp cho nó biết chừng nào. Bà tự nhủ là từ nay sẽ dành hết tình thương cho Thảo Nhi. Đình Kha nóng lòng đi lại trong phòng. Thời gian như trôi chậm lại, cố tình trêu chọc làm cho lòng Kha cứ rối lên từng chút. Tiểu Vân ơi, giờ này em đang làm gì chứ. Sĩ Thăng, con người ấy không có tầm thường đâu. Anh ta biết cách chinh phục, và anh sợ em sẽ mềm lòng. Ông Bách Tùng hiểu rõ tâm trạng của Đình Kha lúc này, bâng quơ ông nói: - Trong tình yêu, đòi hỏi phải có lòng tin với nhau. Đình Kha, bác tin con gái của bác. Kha dừng lại, nhìn người đàn ông mà chàng rất ngưỡng mộ, hỏi: - Thưa bác, chẳng lẽ bác cũng biết Sĩ Thăng và Thảo Nhi... - Bác biết chứ, chúng nó có phải là tình nhân của nhau đâu. Kha thán phục: - Cháu thật là kính nể bác. Không điều gì có thể qua mắt bác được. - Khi cháu làm ba, cháu cũng như bác mà thôi. Kha nhìn đồng hồ, nói: - Cho đến giờ họ vẫn chưa về. - Cháu không tin Tiểu Vân sao? Kha đỏ mặt, bối rối: - Thưa không, chỉ vì cháu đánh giá cao Tiểu Vân mà thôi. - Bác thật không ngờ, có hai người con trai cùng lúc đến với Tiểu Vân. Họ trò chuyện một lúc nữa thì Sĩ Thăng và Tiểu Vân về tới. Đình Kha biết ngay là có chuyện khi nhìn vào mắt Tiểu Vân. Nhưng chàng chưa có cơ hội trò chuyện, bởi vì ngay sau đó, Sĩ Thăng đề nghị chàng và ông Tùng ra vườn để bàn bạc. Ba người đàn ông quây quần bên mâm rượu được bày ra ở nhà thủy tạ. Cũng chẳng có gi ngoài mấy lon bia và vài con khô mực nướng do chị hai chuẩn bị. Ông Bách Tùng và Đình Kha lắng nghe Sĩ Thăng trình bày: - Bệnh tật của Tiểu Vân, do bác trai nói, là do xuất phát sau một cơn ngất xỉu do xúc động mạnh. Vấn đề ở đây là Tiểu Vân đã nhìn thấy điều gì trước đó. Ông Bách Tùng đáp ngay: - Là cha mẹ của nó bị chết cháy trong phòng khách gia đình. - Tiểu Vân cũng nói với cháu như vậy, ngoài ra cổ con kể thêm một số chi tiết tỉ mỉ khác. Đình Kha nôn nóng: - Vậy thì hướng điều trị của anh như thế nào? - Không có một cơ sở khoa học nào chứng minh cho những điều cháu sắp trình bày sau đây. Nhưng trên phương diện tâm lý mà suy đoán, có thể nói: Tiểu Vân có 50% hy vọng. - Như thế cũng tốt lắm rồi. Đó là giọng ông Bách Tùng. Đình Kha giục: - Anh hãy nói cụ thể đi. - Được, là như thế này: Tiểu Vân vì chứng kiến những hình ảnh thương tâm của ba mẹ, thét lên một tiếng rồi hãi hùng ngất xỉu. Nguyên nhân cô ấy không nói được có thể là do tiếng thét này. Bây giờ chúng ta dựng lại khung cảnh ngày xưa rồi đột ngột đưa Tiểu Vân đến đó để cô ấy một lần nữa chứng kiến. Hy vọng vì kích thích quá độ, cô ấy sẽ hét lên một tiếng, mốt tiếng thét sau tám năm trời. - Ý kiến hay! - Ông Bách Tùng lập tức tán thành. Đình Kha thắc mắc: - Nhưng mà chúng ta làm sao dựng lại cảnh cũ? - Vấn đề này tôi đã nghĩ kỹ rồi, để khung cảnh thật giống, nhằm gây sự xúc động cho Tiểu Vân, chúng ta phải mua lại miếng đất ngày xưa của gia đình cô ấy. Tôi cũng có hỏi Tiểu Vân về cách kiến trúc của ngôi nhà cũ. Chúng ta cần phải xây lại một ngôi nhà gần giống như thế. - Nhưng còn hai người cháy trong biển lửa? - Chúng ta đối chiếu theo hình ảnh, làm hai hình nộm có gương mặt hao hao như thế. Vấn đề ở đây là phải gây bất ngờ tuyệt đối, cho nên chúng ta phải bí mật hành động. Ông Bách Tùng gật đầu: - Xem ra kế hoạch của cháu Thăng rất là có triển vọng. Đình Kha hớn hở: - Tiểu Vân mà nói được, cô ấy chắc chắn sẽ vui mừng lắm. Sĩ Thăng! Không cần biêt kết quả sẽ như thế nào, tôi cũng xin cụng ly với anh trước. Hai chàng trai lúc này nhìn nhau đấy ngụ ý. Cả hai đều đang có những lợi thế nhất định để chinh phục Tiểu Vân.Tiểu Vân rúc vào lòng Đình Kha. Hơi ấm từ chàng lan truyền, làm cho cô có cảm giác an bình. Họ trong vòng tay thật lâu, cô mới thoát ra, viết vào bảng: - Sau này anh đừng bao giờ rời xa em nữa nha Đình Kha. - Sĩ Thăng... Tiểu Vân xua tay: - Em không muốn anh nhắc đến anh ấy nữa. - Được rồi, anh sẽ không nhắc nữa. - Kha khẽ hôn lên trán nàng rồi hỏi - Sau này khi đã nhìn thấy được, anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, nghe giọng nói của em. - Nhưng nếu lỡ như em không bao giờ nói được nữa? - Dù bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng nguyện suốt đời che chở, bảo vệ cho em. Tiểu Vân, em bằng lòng làm vợ anh nha? Ánh mắt Kha nhìn nàng sâu hun hút. Ở đó Kha bắt gặp cái gật đầu ưng thuận của nàng. Chàng sung sướng ôm chặt Tiểu Vân vào lòng: - Em có biết anh vui mừng đến dường nào không Tiểu Vân? - Nhưng mà anh thật lòng với em chứ? Kha phiền trách: - Cho đến bây giờ em còn hỏi anh câu ấy nữa sao, Tiểu Vân? Cô cười thật hiền: - Em chỉ là không yên lòng mà thôi. Kha thấy tội nghiệp cho nàng xiết bao. Bây giờ đây, đâu phải có chàng là duy nhất nhưng Tiểu Vân vẫn sợ mất chàng, điều ấy chứng tỏ tình yêu nàng dành cho chàng không có gì có thể so sánh được. - Khờ quá! Ngoài em ra, anh đâu còn yêu ai được nữa. - Thật chứ? - Anh không bao giờ gạt em cả, áng mây nhỏ của anh. Tiểu Vân mỉm cười sung sướng. Đối với nàng, Đình Kha mãi mãi là duy nhất. - Cái gì? Các người định mua miếng đất này à? Ông chủ tôi đâu có định bán nó. - Chuyện là như vậy ông ạ. - Ông Bách Tùng ôn tồi giái thích, sơ lược kể lại câu chuyện của Tiểu Vân. - Cô gái bị câm ấy à? Tôi có biết cô ấy. Thỉng thoảng cô ấy đến đây, ngỗi hàng mấy giờ liền dươi gốc mai già kia kìa. Thì ra câu chuyện là như vậy, thật là tội nghiệp. - Vậy ông có thể giúp chúng tôi được không ạ? - Tôi chỉ có thể giới thiệu quý vị với chủ nhân của ngôi nhà này. Còn việc bán hay không là của người ta, tôi chỉ là người làm công mà thôi. Cuối cùng họ cũng mua được miếng đất. Chủ nhân vì thông cảm cho hoàn cảnh Tiểu Vân, với lại nghe nói có người chết trên đất của mình nên cũng không muốn giữ lại làm gì. Tuy vậy ông kêu giá hơi cao, nhưng vì thương con, ông Bách Tùng cũng bấm bụng mà mua. Đình Kha tìm phòng làm việc của ông Bách Tùng vào lúc 11 giờ trưa. Thư ký đưa Đình Kha vào phòng giám đốc rồi đi ra ngoài. Ông Bách Tùng mời: - Ngồi đi Kha. - Cám ơn bác. - Cháu tìm bác có chuyện gì không? - Cháu muốn phụ bác một phần phí tổn - Kha nói nhanh, sợ rằng ông Bách Tùng từ chối - Cháu muốn đóng góp một phần nhỏ vào công việc điều trị cho Tiểu Vân. Thưa bác, bởi vì cháu muốn được cưới Tiểu Vân làm vợ, coi như cũng là trách nhiệm của cháu. Ông Bách Tùng vỗ vai Đình Kha: - Tiểu Vân nó thật là may mắn khi gặp cháu. - Xin bác nhận cho. - Được rồi, đây là tấm lòng của cháu mà, phải không? Sau đó, Bách Tùng cho người xây lại căn nhà như lời Tiểu Vân kể. Phần Đình Kha, chàng đối chiếu theo mấy bức họa của Tiểu Vân, làm hai hình nộm có gương mặt y hệt cha mẹ nàng ngày xưa. Gần một tháng thì công việc hoàn tất. oOo Tiểu Vân không hiểu vì sao người đàn ông trong vườn tìm được nhà nàng, cũng không hiểu vì sao ông ta nhắn nàng đến đây vào ngày hôm nay? Cánh cổng mở rộng có làm Vân ngạc nhiên đôi chút. Sau một thoáng phân vân, nàng bước chân vào khu vườn quen thuộc. Cảnh sắc ở đây thay đổi làm Vân ngờ ngợ nhớ lại tổ ấm của nàng tám năm về trước. Rồi ngôi nhà hiện ra trước mắt. Nàng kinh ngạc đến sững sờ trước sự thay đổi diệu kỳ trước mắt. Vân thì thầm trong lòng: - Không lẽ lè nhà của ta đây sao? Rồi bỗng dưng trong giây phút sững sờ ấy, nàng nhìn thấy khói bốc lên, sau đó thì lửa bùng cháy dữ dội trong căn nhà ấy. Hình ảnh kinh hoàng của tám năm về trước làm Vân co thắt lại. Nàng bỗng rơi chiếc xắc tay cũng như ngày xưa nàng buông rơi những thứ nàng vừa mau cho cha từ ngoài tiệm. Rồi cũng như cô bé Tiểu Vân năm nào, người con gái bây giờ cắm đầu chạy thật nhanh trên con đường trải sỏi dẫn vào nhà mình. Tiếng kêu xé lòng của cô bây giờ không vang vọng vào khoảng không như năm xưa, nó âm ỉ trong lòng như cũng không kém phần dữ dội, thê lương... - Ba... mẹ... Nàng nhìn thấy những khung cửa đóng kín... Rồi nàng chạy tới bên của sổ y hệt như ngày xưa nàng đã làm. Bên trong, cha mẹ nàng như hai ngọn đuốc đang quằn quại giữa biển lửa. Tiểu Vân không còn phân biệt được thời gian nữa, không còn nhớ là tám năm trước, cha mẹ nàng đã một lần chết như thế này. Sự xúc động mãnh liệt dồn nén từ trong lòng nàng, bức phá mãnh liệt và cuối cùng, cô gái đã thốt được một tiếng, tiếng thét sau tám năm dài câm lặng: - Trời ơi! Ba mẹ Ơi! Cô gái bấu tay vào cửa kính từ từ ngã qụy trên nền cỏ xanh rì, khóe mắt nàng còn kịp lăn nhanh hai giọt lệ. Bách Tùng, Bích Lâm, Đình Kha, Sĩ Thăng, người đàn ông trông vườn, năm người bọn họ chạy ùa ra vực Tiểu Vân dậy. Sau đó, hai chiếc xe nối nhau rời khỏi ngôi nhà, hướng về phía bệnh viện. Ngược chiều với họ là hai chiếc xe cứu hỏa đang hết còi ỉnh ỏi, lao về phía xảy ra hỏa hoạn. Trong phòng riêng của mình, Thảo Nhi ngồi bó gối nhìn ra khoảng trời xanh bao lạ Nàng biết bây giờ, mọi người đang vây quanh Tiểu Vân, lo lắng cho người con gái ấy. Nhi bỗng thấy cuộc đời mình cô đơn đến lạ.