Meg và Jo đều vội vàng đứng dậy khi cửa mở và người thanh niên mà nãy giờ họ đang bàn tán xuất hiện ngay trước mặt."Chào các em!".John mở lời,"anh đến thăm bác một lát.Mong rằng bác không bị mệt sau chuyến đi vừa rồi chứ?""Bố em đang nằm nghỉ trong nhà."Jo đáp"Chắc bố em muốn gặp anh.Em đi báo cho bố biết anh đã đến đây"."Nhưng đừng đánh thức nếu bác đang ngủ nhé,Jo!""Không đâu,em đóan bố đang đọc sách thôi."Nói rồi cô nhanh chóng rút lui khỏi phòng,chỉ còn Meg và John ở lại."Bây giờ thì để xem điều gì xảy ra...."Jo nhủ thầm."Mình chẳng vội báo cho bố biết làm gì,cứ để hai người có thời gian nói chuyện với nhau thỏai mái.Sẽ đỡ khó cửa hơn khi biết rõ thái độ của hai người!"Jo vừa đi,Meg cũng vội bước về phía cửa."Có lẽ mẹ em muốn gặp anh."Meg khẽ nói."Anh ngồi chơi để em vào gọi mẹ."Mặt John trông buồn hẵn,anh nói khẽ:"Đừng đi,Meg.Em sợ anh sao"Chưa bào giờ anh gọi cô là Meg và Meg ngạc nhiên trước lời xưng hô ngọt ngào ấy.Meg muốn tỏ ra tự nhiên,gần gũi với anh hơn,cô đưa tay phân bua:"Làm sao em có thể sợ anh được khi anh đã quá tốt với gia đình em như vậy!Em chỉ muốn làm gì đó để cám ơn tấm lòng của anh"."Thế em có muốn anh mách bảo cho em biết cách tỏ lòng biết ơn không?"John hỏi.Anh nắm lấy tay cô,đôi mắt nâu nhìn cô đầy trìu mến,yêu thương khiến Meg tưởng chừng như trái tim nhỏ nhoi của mình sắp nhảy tung khỏi lồng ngực.Cô biết đã đến lúc mình nên bỏ chạy nhưng thâm tâm cô lại muốn ở lại,nghe những lời anh sắp nói ra."Meg,anh yêu em...yêu tha thiết.Em có yêu anh không...dù chỉ rất ít?"ở một nơi nào đó trong sâu thẳm đáy lòng,những lời Meg đã khăng khăng với Jo.Như vọng lại,nhắc Meg nhớ đã đến lúc cô nên chối từ,cúi đầu chào,rồiđi thật nhanh ra khỏi phòng...Thế nhưng không rút tay lại và tất cả những gì cô đáp lại được lúc ấy là:"Ôi...xin anh đừng nói thế.Em không..."Meg chỉ thầm thì,đầu cúi thấp nên John không nghe rõ những lời ngập ngừng ấy."Anh không muốn làm phiền em,nhưng anh chỉ muốn hỏi em có...để ý đến anh không...dù chỉ rất ít?"."Em..em không biết."Meg quay mặt đi,bối rối.Chỉ cần có thế,anh hòan tòan hài lòng với câu trả lời ấy.Anh nhìn cô mỉm cười âu yếm nói:"Em thử hỏi lòng mình xem?Anh rất muốn biết điều đó.Nếu em yêu anh,anh sẽ làm việc hết sức vì tương lai của đôi ta,nhưng nếu chưa biết thái độc cuối cùng của em thì...Meg à,anh chưa thể bắt tay làm gì được."Meg nhận ra nụ cười của anh.Chợt trong đầu cô thóang một ý nghĩ rất lạ...Cô nhớ có một lần Anna Moffat nói với cô:"Đừng để những chàng trai nghĩ rằng họ có thể làm gì tùy thích.Phải bắt họ biết thế nào là chờ đợi,như vậy sau này bạn mới chinh phục được anh ta." John vẫn nắm chặt tay Meg,nhưng rụt lại và nói:"Em chưa thể nói gì với anh đựơc.Xin anh hãy đi và để em được yên.""Em thật sự muốn nói vậy sao,Meg?"Nụ cười đã tắt trên,khuôn mặt chàng trai trẻ tuổi.Anh hỏi giọng run run."Vâng,em không muốn bị phân tâm vì những chuyện như thế này.Bố nói em chưa nên nghĩ ngợi nhiều:Em còn quá nhỏ.Bây giờ em không muốn nói thêm gì nữa.""Anh không hy vọng một ngày nào em sẽ suy nghĩ lại sao?Anh sẽ đợi và không làm phiền em nữa,đến khi nào em quyết định.Xin đừng làm anh phải đau khổ,Meg à.Anh không nghĩ em lại nỡ làm như vậy."John Brooke đứng lặng nhìn Meg,trong đôi mắt nâu buồn rầu của anh chan chứa một tình yêu vô hạn khiến Meg cảm thấy áy náy vô cùng.Chàng trai lầm lũi đi về phía cửa,Meg bước theo tiễn chân anh.Đột nhiên,cánh cửa phòng bật mở,và một người khác lạ bước vào."Dì March!"Meg thốt lên không tin vào mắt mình.Một chuyến viếng thăm thật đường đột và hiếm hoi!Dì March khựng lại nơi lối ra vào,hết nhìn Meg lại sang người thanh niên đứng cạnh.Mặt chàng trai tái lại,còn cô gái thì đỏ bừng thẹn thùng.Chỉ cần vậy đã đóan biết được mọi chuyện!"Cái gì thế này?"Bà dì lớn tuổi gắt lên,đập mạnh chiếc gậy xuống mặt bàn."Đây là bạn của bố con.Ôi...con...con thật ngạc nhiên khi dì tới chơi."Meg cố giữ bìnht ĩnh."Chỉ nhìn mặt ta cũng biết ngạc nhiên rồi".Dì March nói to rồi ngồi xuống ghế.John Brooke xin phép đi gặp ông March rồi lặng lẽ lui ra."Cậu ta là ai thế?Bạn của bố con?Bạn gì?"Bà dì tra hỏi vẻ không ưa."Đó là anh Brooke,một người bạn rất tốt của gia đình con trong suốt thời gian bố bị bệnh.Khi nhà con nhận được điện khẩn,anh ấy đã tình ngụyên đi Washington cùng mẹ con và đã kề cận bên bố những ngày khó khăn.Dịp Noen vừa rồi chính anh ấy đưa bố về.Không có anh ấy, không biết mọi chuyện sẽ ra sao.""A`,dì nhớ rồi,Brooke,thầy giáo của cậu bé nhà Laurence.Con đang yêu cậu ta à?""Ôi,dì nói khẽ chứ!"Meg kêu lên lo lắng nhìn lui,"Anh ấy có thể nghe đấy ạ.Để con đi gọi mẹ nhé?""Khoan đã.Dì có điều này muốn nói với con và phải nói ngay.Bây giờ, nói cho dì biết,con có định cưới cậu thanh niên này không?Nếu có thì từ nay trở đi đừng mong dì cho con một xu nào.Nhớ đấy và chớ có hành động ngu ngốc."Chính những lời đe dọa của dì March đã xua đi những ý nghĩ ngu xuẩn vừa nảy ra trong đầu Meg,cô chợt nhật ra John Brooke không phải muốn làm gì cũng được.Sẽ có người cản ngăn.Meg không còn muốn làm anh phải đau khổ hay bắt anh đỡi chờ để gìanh quyền cai quản nữa vì cô biết mình cũng y6eu John Brooke."Con sẽ lấy người con yêu,dì ạ.Còn tiền dì thích ai dì cứ cho người ấy!"Meg can đảm nói,không hề dấu diếm ý nghĩ của mình.Dì March trông rất tức giận."Rồi người sẽ phải ân hận!"Bà dằn từng tiếng,"Đừng tưởng một túp liều tranh hai quả tim vàng...!""Con không sợ nghèo".Meg nói to."Từ bấy đến nay con đã sống hạnh phúc,và con biết mình sẽ được hạnh phúc khi sống với anh ấy vì anh ấy yêu con và con..."Meg khựng lại,vì cô vừa nhớ ra mình chưa quyết định đìêu gì,chính cô đã bảo John hãy đi đi để mình được yên,có thể anh ấy đang đứng đâu đó rất gần và đã nghe được tòan bộ cuộc nói chuyện giữa cô và bà dì.Một cái gì đó rắn rỏi trên khuôn mặt hạnh phúc của cô cháu gái khiến dì March cảm thấy dù bà rất giàu có nhưng lại chỉ là một bà già sống lủi thủi,độc thân."Được rồi,đã thế thì từ nay đừng hòng mong đợi gì ở ta nữa.Cô quả là một con bé dại dột và cô sẽ không ngờ mình đã đánh mất rất nhiều khi dám nói với a những lời lẽ như vậy.Ta đến gặp bố cô nhưng bay giờ chẳng còn gì để mà nói nữa.Trước khi về ta muốn nói với cô những lời cuối cùng.Ta đã và đang sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho cô nhưng một khi đã là vợ của John Brooke rồi thì đừng trông mong gì sự giúp dỡ của ta nữa.Cứ để cho lũ bạn của hắn chăm sóc cô,còn ta thì chẳng có gì cho cô đâu."Dì March gằn mạnh từng lời đến nỗi ai trong nhà cũng nghe được.Bà quay người đi ra cỗ xe ngựa đang đợi mình ngòai cổng,lên xe và phẫn nộ bỏ đi.Khi Meg chỉ còn lại một mình trong phòng cô không biết mình nên cười hay nên khóc nữa.Chưa kịp hòan hồn những suy nghĩ đang rối tung trong đầu thì John đã bước vào.Anh xúc động tiến về phía Meg:"Ôi,Meg.Anh không thể nén đuợc sự tò mà của mình và anh sung sướng biết bao khi được nghe tất cả những gì em nói với dì ấy.Em thật can đảm và tốt bụng!Vậy là em có chút nào đó yêu anh,phải không Meg?"Đến bây giờ khi dì March nói những lời như thế về anh,em mới thực sự biết được tình cảm của mình đối với anh.""Nghĩa là anh không cần phải ra đi,mà có thể hạnh phúc ở lại bên em,đúng không Meg?"Một lần nữa, đây lại là dịp Meg có thể nói ra những lời lẽ vốn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng,những lời mà Meg đã cam đoan với Jo là cô sẽ đáp lại John trước khi nghiêng người cúi chào anh rồi bước ra khỏi phòng.Nhưng cô đã không hành động theo lý trí, nhìn ánh mắt khẩn thiết của chành trai,Meg khẽ gật đầi:"Vâng,John ạ."Và sau đó cô ngã vào vòng tay của anh,họ trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết.Khi Jo đi xuống,bắt gặp hau người ngồi chung trong một chiếc ghế,cô hiểu ngay thế là hết.Meg đứng bật dậy,nét mặt ửng hồng thẹn thùng lẫn hạnh phúc.John Brooke lộ rõ vẻ chân tình,đặt tay lên vai Jo và trước sự ngạc nhiên đến sửng sốt của cô,anh ta hôn lên má cô:"Hãy chúc mừng cho anh chị đi Jo,em gái của ta!"Anh đề nghị vui vẻ.Jo vung mạnh hai tay,chạy bộ ra khỏi phòng không nói một lời nào.