Chương 23
Jo và Laurie

Suốt một năm trời Laurie học hành chăm chỉ chẳng uổng công,cuối năm anh ra trường với một tấm bằng danh dự cao qúi.
Khi buổi lễ tốt nghiệp trang trọng kết thúc,anh lại được cùng Jo sánh vai rảo bước về nhà.
"Anh giỏi quá,Laurie à!"Jo vui vẻ khen ngợi,"Em rất tự hào về anh ấy!Thế sắp tới anh đinh làm gì nào?"
"Điều đó hòan tòan do em quyết định."Laurie nói giọng nghiêm trang khiếm Jo lập tức hiểu rằng cái giờ phút mà bấy lâu cô e sợ,cố tìm mọi cách trì hõan càng lâu càng tốt,cuối cùng cũng đến.
"Jo,"Laurie tiếp"Em cầm phải nghe anh nói.Chúng ta cần nói chuyện với nhau,càng sớm càng tốt cho cả hai.?"
"Vậy muốn nói gì,anh cứ nói đi.Em đang nghe đây."
"Em chắc chắn đã biết những gì anh sắp nói ra..."Laurie bắt đầu,"Jo,anh yêu em ngay từ giây phút đầu gặp gỡ...Anh không thể tự dối lòng mình được,em thật tốt với anh.Đã bao lần anh định nói ra điều đó nhưng lại bị em ngăn cản.Bây giờ anh muốn em trả lời...Anh không thể mãi cứ tiếp tục như thế này được."
"Em..em rất muốn giúp ahn thóat khỏi tình trạng này,Laurie à."Jo phân trần."Nhưng em nghĩ anh hiểu..."
"Anh biết lòng tốt của em.Nhưng con gái quả rất lạ,không thể đóan được họ muốn gì.Họ thường nói"không"khi lòng họ nghĩ"có"để rồi xua đi trong tâmtrí hình ảnh người con trai nào đó...Chỉ đùa cho vui."
"Nhưng Laurie,anh biết rõ em không phải là người như vậy kia mà!Em rất mến anh.Anh là người bạn tốt nhất từ trước tới nay..Bốn năm đại học,anh đã đạt được những thành tích tốt đẹp làm em rất tự hào.nhưng...Em không thể yêu anh như anh muốn được.Em đã cố,nhưng không thể".
"Thật vậy sao Jo?"
"Ôi,Laurie,em rất tiếc!"Jo đau xót,"em mong rằng anh đừng quá buồn vì điều đó.Em không thể chịu được đâu..Anh biết rằng người ta không thể ép con tim mình yêu bất cứ ai...Một tình yêu như thế cả."
"Có những người làm được mà..."
"Nếu có,em không tin đó là một tình yêu cao cả và em không muốn lừa dối anh cũng như chính mình."
Họ vẫn đi bên nhau,im lặng.Một lát sau,Jo lên tiếng:
"Laurie...Em muốn nói với anh điều này."
Cảm thấy tim mình nhói đau,Laurie lắc đầu bước lùi ra,kêu lên:
"Không!Đừng nói với anh điều đó,Jo:Anh không thể chịu đựng được đâu!"
"Nhưng có điều gì cơ chứ?"
"Nói rằng em đã yêu người đàn ông lớn tuổi ấy."
"Người đàn ông nào hả Laurie?"
"Quí ông người Đức mà thư nào em cũng viết về ông ta ấy...Anh đã đọc tất cả rồi!Nếu em bảo rằng...em yêu ông ta,anh không biết mình sẽ phải làm gì đây?!"Laurei nói nửa tuyệt vọng nửa như van nài.Jo thấy tức cười trước sự hiểu lầm ấy,nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang."Đừng có ngốc nghếch như thế Laurie!ít ra em cũng không yêu ông ấy hay bất kì ai cả.Ông ấy không lớn tuổi,không có gì xấu xa cả mà rất tốt,tử tế với em và...Ngòai anh ra,ông ấy là người bạn tốt nhất của em."Vẻ mặt Laurie trông bơ phờ buồn bã:"Điều gì sẽ xảy ra cho anh đây..."Anh hỏi giọng thì thào.
"Một chàng trai tốt như anh sẽ yêu được một người con gái khác rồi anh sẽ quên tất cả những phiền muộn của ngày hôm nay thôi!"
"Anh không thể yêu ai khác được nữa.Anh sẽ không bao giờ quên em,Jo.Không bao giờ,không bao giờ!"
Nói xong,Laurie nhảy qua cổng bước vội ra phía bờ sông.