Gia Uyên rón rén đi dọc hành lang băng ngang qua phòng ông Đạt. Cô thấy an tâm vì ông đang say sưa với quyển tạp chí trên tay. Uyên thở phào nhẹ nhõm. Bước đầu thế là ổn. Cầm cái máy chụp hình, cô bước ra sân và lách mình khỏi cánh cổng chỉ mở he hé. Hít vào một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, Uyên mạnh dạn đi qua đường bước dần về phía hắn. Hơn nửa tháng mai danh ẩn tích, hắn đã chịu xuất đầu lộ diện vào hôm qua. Tiếc rằng lúc ấy cô và ba đi vắng. Khi về nghe dì Năm nói lại, lòng Uyên bỗng rộn ràng, giấc mơ lãng đãng đêm nào chợt quay về khuấy động hồn cô. Suốt ngày hôm nay Uyên bồn chồn không yên, và bây giờ cô nhất định hành động mà không cho dì Năm và ba biết. Đúng là hắn rồi. Tim Uyên đập mạnh khi càng lúc càng nhìn rõ hắn hơn. Đó là một người đàn ông cao lớn, hai tay cho vào túi quần, mắt hướng về phía Gia Uyên. Cô cố kềm sự lo sợ, mím môi đưa máy ảnh lên bấm liên tục ba bốn pô. Gã đàn ông bước vội về phía Gia Uyên, giọng lạnh tanh không chút ngạc nhiên hay khó chịu: - Nầy! Tôi đâu phải người mẫu, sao cô bé lại tốn nhiều phim thế! Bình tĩnh bước lùi lại, Gia Uyên cố bấm thêm một pô thật gần rồi lẹ làng cho máy ảnh vào túi áo gió: - Xin lỗi nha! Tôi chụp góc phố trong buổi chiều tà chớ đâu có ý chụp ông. Bước đến đối diện với Gia Uyên, hắn... hiền từ: - Có ý hay không cô bé cũng.. chộp dính tôi rồi. Sao lại làm thế nhỉ? Giọng nói ấm áp, cách nói mềm mỏng, trách cứ nhẹ nhàng của hắn làm Gia Uyên bối rối. Gương mặt khá đẹp của hắn lộ ra dưới ánh đèn đường khiến cô bị choáng hết mấy giây. Lấy lại bình tĩnh thật nhanh, Gia Uyên nghênh mặt: - Tôi đã trả lời rồi còn gì... Hắn nhún vai: - Pô ảnh đầu thì có thể bỏ qua. Nhưng pô cuối cùng thì rõ ràng cô bé cố ý chụp chân dung tôi đấy! Gia Uyên nổi máu bướng lên: - Ai bảo ông làm tôi sợ. Hắn bật cười ngạo nghễ: - Tôi chẳng có gì để làm cô bé sợ hết. Cô bé sợ vìchụp hình lén và bị tôi bắt gặp. Đúng không? Gia Uyên chưa kịp trả lời, giọng hắn lại thổn thức: - Cô bé cho biết lý do tại sao cố tình chụp hình tôi đi chứ! Gia Uyên có vẻ khiêu khích: - Nếu tôi nói tôi thích chụp ảnh những người có hành tung mờ ám, ông nghĩ sao? Giọng thản nhiên, hắn đáp: - Tôi nghĩ rằng cô bé đã hiểu lầm. Gia Uyên bĩu môi: - Không dám lầm đâu! Tôi để ý thấy ông hay lảng vảng ở đây và hay... hay... nhìn vào phòng tôi vào những lúc trời nhập nhoạng tối. Hắn xác nhận: - Cô nói đúng! Tôi vẫn hay nhìn vào cửa sổ căn phòng đó, nhưng không phải la nhìn cô.. Gia Uyên cứng người vì lời nói thật đầy... phũ phàng ấy... Thế hắn nhìn cái gì nhỉ? Hắn trầm ngâm: - Tôi nói thật đấy. Khung cửa sổ đó với tôi có rất nhiều kỷ niệm. Gia Uyên tò mò: - Ngôi nhà này trước kia là của ông à? Hắn lắc đâu: - Không! Nhưng người tôi yêu từng sống trong căn phòng cô bé đang sống hiện giờ. Gia Uyên hỏi tới: - Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Sao ông không tới chỗ cô ấy mà lại quanh quẩn nơi đây? Hắn im lặng. Lâu lắm Uyên mới nghe thấy tiếng thở dài và giọng nói nghèn nghẹn: - Người ta bảo với tôi cô ấy đã mất rồi! Gia Uyên ồ lên rồi vội vàng đưa tay bịt miệng mình. Cái cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng lại ập đến khiến cô liên tiếp rùng mình. Uyên lắp bắp: - Vì... vì... lý do gì thế? Hắn buồn bã: - Tai nạn giao thông.. nhưng tôi vẫn không tin. Gia Uyên chăm chú nhìn hắn. Cô thấy khó hiểu vì câu nói lấp lửng đó nên hỏi lại: - Ông không tin chuyện gì? Ngước mắt nhìn lên căn phòng có khung cửa sổ đóng kín trên cao, hắn hạ giọng gần như thì thầm: - Tôi không tin Huệ Linh đã chết. Nhất là mỗi khi nhìn vào khung cửa ấy. Tôi có cảm giác Huệ Linh vẫn đứng đó đợi tôi mỗi buổi chiều. Gia Uyên bất chợt đưa mắt nhìn theo hắn rồi la lên: - Ông đừng làm tôi sợ nghen! Gã đàn ông vội vàng trấn an: - Xin lổi! Đó chỉ là cảm giác của riêng tôi, chớ không có thật đâu! Gia Uyên lầm bầm: - Cảm giác gì mà ghê vậy? Bỗng dưng hắn thở mạnh, giọng bứt rứt: - Thật ra Huệ Linh còn sống hay đã chết như lời người ta nói, cho đến bây giờ tôi vẫn không được rõ, dù tôi và Linh cùng ngồi trong một chiếc xe khi xảy ra tai nạn. Uyên chưa kịp hỏi gì thêm đã nghe có tiếng gọi mình đầy bức xúc. Quay lại cô ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang đi như chạy tới. Ánh mắt anh khó chịu nhìn xoáy vào mặt gã đàn ông lạ. Gia Uyên ngỡ ngàng: - Ủa! Sao anh lại ra đây? Hoàng nói: - Tình cờ nhìn sang đường, anh thấy em... chúng ta về nhà thôi. Dây dưa với hạng người này không hay đâu! Gã đàn ông khó chịu: - Đừng vội đánh giá qúa sớm về người khác đấy anh bạn. Hoàng gằn giọng: - Hừ! Tối tối lại rình rập, nhìn trộm vào phòng đàn bà con gái thì phải gọi anh là hạng người gì mới đúng đây? Gia Uyên vội lên tiếng: - Đây chỉ là một sự hiểu lầm của em... Hoàng nhíu mày: - Sao em lại bênh hắn nhỉ? Gia Uyên ôn tồn: - Tại em đã hiểu lý do khiến ông ta thường xuất hiện nơi này. Hoàng có vẻ cay cú: - Khi bị bắt quả tang, thiếu gì chuyện hắn... phịa ra để tin em chứ! Chống nạnh nhìn gã đàn ông lạ đầy thách thức, Hoàng nhấn mạnh từng lời: - Uyên là vợ sắp cưới của tôi. Tôi cảnh báo anh từ giờ trở đi không được bén mảng tới đây, không được làm phiền cô ấy. Nếu để tôi bắt gặp lần nữa, thì đừng có trách đấy! Gã đàn ông nhếch môi: - Chẳng biết ai làm phiền ai nữa. Đúng là lố bịch! Hết sức lố bịch! Hắn thản nhiên bỏ đi trước sự tức tối của Hoàng. Thái độ không hề đếm xỉa tới cô của hắn khiến Gia Uyên bực bội lẫn hụt hẫng. Cô trút cả vào Hoàng: - Ai cho phép anh bảo tôi là vợ chưa cưới của anh chứ? Cười cầu tài, Hoàng nói: - Anh nói vậy để hắn không dám tán tỉnh em nữa. Uyên mím môi: - Hắn không hề tán tôi! - Bữa nay thì chưa, nếu không răn đe, hắn sẽ tiến tới mấy hồi. Anh nói thế cũng vì lo cho em. Uyên mai mỉa: - Anh tốt thật đó! Hoàng cười toe: - Còn hơn cả tốt kìa! Gia Uyên liếc một cái thật bén: - Đúng là dễ ghét! Vừa nói cô vừa băng băng qua đường. Hoàng bước theo sau, giọng kể lể: - Anh có gì xấu đâu? Nếu không luôn nghĩ tới em, vì em thì cú điện thoại của bác Đạt vừa rồi không đủ sức để anh lao tới đây đâu! Gia Uyên kêu lên: - Thì ra là thế! Thì ra ba đã điện gọi Hoàng tới để canh kẻ xấu nào đã rình rập nhà ông. Hừ! Ba định sắm cho Hoàng vai anh hùng, hiệp sĩ, và anh ta có vẻ hào hứng với vai đó. Chỉ tiếc rằng Uyên ghét nhất là sự giả tạo, sự sắp xếp trong lãnh vực tình cảm. Chính sự sắp đặt đầy chủ ý của ba chiều nay đã phá vỡ cuộc chạm trán bất ngờ thú vị của Uyên và hắn. Nếu Hoàng đừng xuất hiện một cách vô duyên vào thời điểm gây... ép phê nhất, có lẽ Uyên đã biết thêm về ngôi nhà cô đang ở, về cái chết của Huệ Linh nào đó và về bản thân hắn, gã đàn ông có gương mặt và một phong cách lành lạnh đầy ấn tượng. Giọng Hoàng lại vang lên khi cô bước vào tới hành lang: - Nhất định anh sẽ xin cưới em! Gia Uyên nghênh mặt: - Đừng hòng có chuyện đó! Hoàng tự tin: - Sao lại không khi ba em rất muốn như thế? Uyên gằn từng tiếng trước khi vô phòng khách: - Tôi không thích bị bất cứ ai áp đặt. Nếu muốn giữ tốt mối quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ anh nên dẹp cái ý tưởng ấy đi! Giọng ông Đạt vui vẻ vọng ra: - Sao? Con đòi dẹp cái gì thế con gái? Gia Uyên phụng phịu ngồi xuống salon: - Con sẽ dẹp cái gì con không thích. Ong Đạt lại hiểu sai lời của Uyên: - À! Hai đứa đã... dẹp được cái gã rình rập nhà mình rồi à? Hoàng... ăn cơm hớt: - Vâng! Cháu đã tống cổ nó đi rồi. Đúng là hạng bụi đời thứ thiệt. Nếu cháu tới không kịp chẳng biết nó còn mồm mép để gạt Gia Uyên những gì nữa. Gia Uyên khó chịu: - Chả biết ai gạt ai. Anh mà không ra... người ta còn điều tra hắn được khối việc. Hoàng nhăn nhó: - Xời ơi! Hắn phịa mà em cũng tin. Phớt lờ lời của Hoàng, Uyên quay sang ba mình và nói bằng giọng nghiêm trọng: - Thì ra căn phòng con đang ở đã từng có một người chết vì tai nạn. Ông Đạt nhíu mày: - Ai nói vậy? Uyên ngập ngừng: - Gã lạ mặt đã nói thế với con. Và cô gái ấy từng là người yêu của hắn. Chính vì chưa quên được cô ta nên thỉnh thoảng hắn lại tới đây để đứng ngắm trông vời. Chắc con hết dám ở trong phòng đó rồi! Hoàng lắc đầu ra vẻ kẻ cả: - Nó nói thế mà em cũng tin rồi sợ. Đúng là vừa ngây thơ vừa khờ dại! Gia Uyên vênh váo: - Kệ người ta! Ông Đạt nói: - Phụ nữ đều như thế! Gã đàn ông đó đã gạt con rồi! Gia Uyên trợn mắt: - Hắn gạt con để làm gì? Lúc kể chuyện ấy, hắn có vẻ rất chân thật! Ông Đạt bật cười: - Người xưa từng dạy rằng " tri nhân tri diện bất tri tâm". Mới trò chuyện vài ba câu mà con dám bảo kẻ lạ mặt ấy là chân thật. Ba sợ con luôn! Ba dám... cá rằng gã ấy đã nói dối. Gia Uyên xoa hai tay vào nhau giọng chắc nịch: - Nêu không phải thế dễ gì người ta bán rẻ ngôi biệt thự này cho ba. Ông Đạt nhìn Hoàng và hỏi: - Cháu có nghe đồn về chuyện ấy không? Lắc đầu thật nhanh, Hoàng khẳng định: - Cháu dám bảo đảm là không có chuyện này. Chắc gã kia có ý đồ gì đó nên mới bịa với Gia Uyên như thế! Gia Uyên lầu bầu: - Lúc nào cũng nghĩ xấu về người ta... Ông Đạt bênh Hoàng ra mặt: - Hoàng nói đúng đó. Chắc chắn thằng đó có ý đó. Ba cấm con không được tiếp xúc với nó nữa. Từ giờ trở đi nếu thấy nó xuất hiện cứ điện thoại báo công an. Hừ! Nếu nó không phải kẻ gian thì cũng dở hơi hay tâm thần. Gia Uyên giận dỗi: - Con tin hắn nên con cũng thuộc hạng mad dây nặng. Nếu thế con không ở đây để làm phiền ba nữa đâu. Dứt lời cô dằn gót bước lên lầu mặc cho Hoàng thảng thốt gọi tên mình. Lao vào phòng, Uyên đóng chốt cửa và thu người trên giường, mở to mắt nhìn xung quanh thật kỹ. Phải nói căn phòng của Uyên vừa gọn vừa đẹp với balcon và cửa sổ hướng về phía mặt trời mọc. Dưới balcon là một giàn dạ lý hương đêm nào cũng tỏa hương ngào ngạt. Chính vì giàn hoa ấy mà Uyên đòi ở phòng này cho bằng được. Không ngờ... Cô chợt rợn óc khi tưởng tượng có âm hồn nào đó đang lởn vởn đâu đây. Nên tin những lời hắn nói hay không nhỉ? Cũng có thể vì muốn... hù Uyên cho bõ ghét cái tội chụp hình lén, hắn đã nói dối. Nhưng dối như thế chẳng khác nào... trù người yêu của mình chết. Nhìn bề ngoài hắn không phải thuộc dạng trời ơi đất hỡi đó!... Phải chi lúc nãy Hoàng đừng xuất hiện... Nghĩ tới Hoàng, Gia Uyên bực bội quá sức. Cô đoán không lầm chắc anh ta là người trung gian giới thiệu ba cô mua ngôi biệt thự đó. Điều này chứng tỏ ông rất coi trọng và tin tưởng Hoàng. Nếu đúng như vậy, Gia Uyên sẽ gặp khó khăn khi từ chối anh ta. Lòng nặng trĩu lo âu, Uyên lăn một vòng trên giường. Nỗi lo sợ hồn ma bóng quế bỗng tan nhanh thay vào đó là nỗi lo sợ cụ thể vào một con người bằng xương bằng thịt. Ở khía cạnh nào đó, Hoàng còn hắc ám hơn cả người chết, Gia Uyên bỗng lâm nhâm vái: - Chị Huệ Linh ơi... Nếu có linh thiêng, chị hãy phù hộ cho em và giúp em không phải lấy một người chồng dễ ghét như Hoàng. Đọc xong tập hồ sơ, Khanh lạnh lùng gấp lại và đẩy về phía Duy rồi thong thả châm cho mình một điếu thuốc. Thái độ im lặng như bất cần của anh làm Duy sốt ruột: - Thế nào? Anh không có nhận xét gì hả? Lưng tựa vào ghế, chân gác chéo, Khanh nói mà không nhìn Duy: - Không xem qua thì sợ mày buồn chứ thật lòng anh chả hứng thú chút nào. Duy bực bội dằng lấy xấp hồ sơ: - Đây là kế hoạch phát triển của công ty. Anh phải có trách nhiệm giúp bao mới phải, tại sao lại không hứng thú? Trên đời này mấy ai hứng thú với trách nhiệm. Khi nói không hứng thú nghĩa là anh không nhúng tay vào, không đếm xỉa đến công việc chứ gì? Khanh nhếch môi: - Chậc! Mới một năm làm trợ lý giám đốc anh thấy mày chững chạc hẳn ra. Mày thừa sức thay anh quán xuyến công việc, do đó đừng lôi anh vào cuộc nữa. Duy ôn tồn: - Anh đâu có thể nghĩ như thế được. Suốt một năm trời nằm trong bệnh viện, bây giờ đã tới lúc anh trở lại công việc. Anh phải chứng tỏ mình vẫn có khả năng như xưa chứ! Dứt nhanh điếu thuốc khỏi môi, Khanh dụi mạnh vào gạt tàn bằng thủy tinh, giọng cộc lốc: - Anh không thích và cũng không cần thiết. Duy nhấn mạnh: - Anh không thích việc làm hay không thích cái công ty đang lớn mạnh của mình? Khanh mệt mỏi: - Tao thấy chán tất cả. Mày chưa bị nằm một chỗ như tao để suy ngẫm về cuộc đời nên mày hăng như một chú ngựa non háu đá. Những công sức mày bỏ ra cuối cùng kẻ hưởng lợi là ai khác. Duy nhíu mày: - Anh trách ba à? Khanh có vẻ ngạo mạn: - Nói trách e răng hơi nặng. Nhưng ba nhu nhược khi chỉ nghe lời bà ta. Duy ngập ngừng: - Đó là nhược điểm của ba, có điều em nghĩ chuyện ấy cũng chả có gì quan trọng. Khanh cười nhạt: - Rồi sẽ tới lúc lời nói của chúng ta không còn trọng lượng nữa. Lúc đấy mày sẽ hiểu chuyện ấy quan trọng hay không? Duy nói: - Tai nạn vừa qua là một cú sốc mạnh với anh, nhưng không nên vì vậy mà đâm ra đa nghi. Nhất là đối với bà Vân Huyền. Em biết anh vẫn còn ác cảm với dì ấy, nhưng phải công bằng mà nói từ ngày có dì ấy ba yêu đời hơn rất nhiều. Khanh nhún vai: - Điều đó thì ai lại chẳng thấy. Làm con thấy cha minh vui sống, yêu đời đương nhiên là phải mừng, nhưng cần cảnh giác trước người đàn bà thủ đoạn đó, nếu không cái cơ nghiệp này sẽ rời khỏi chúng ta không sớm cũng muộn. Duy chép miệng thở than: - Anh lại gieo ấn tượng xấu về dì Huyền cho em rồi. Thôi, chúng ta trở lại vấn đề đi. Khanh khô khan: - Anh đã bảo không rồi mà! Duy nhỏ nhẹ: - Cứ cho là anh ghét, không muốn làm. Nhưng anh thử nghĩ lại xem. Suốt 8 tháng dài nằm viện ở nước ngoài, ai bỏ tiền ra lo cho anh? Không phải em kể, nhưng để anh đi đứng bình thường như vầy tốn kém đâu có nhỏ... Ngưng lại như để quan sát phản ứng của Khanh, Duy nói tiếp: - Em nghĩ đã tới lúc anh phải làm việc để chứng tỏ mình không là gánh nặng của ai hết. Khanh chống tay lên trán thật lâu rồi mới lên tiếng: - Có lẽ mày nói đúng. Nhưng anh cần có thời gian để suy nghĩ. Giọng Duy thúc giục: - Cần gì phải suy nghĩ nữa. Anh đã phí mất một năm rồi. Thời gian không đợi ai hết. Nên bắt tay vào công việc. Anh sẽ thấy yêu đời, ham sống hơn. Duy ngập ngừng: - Cái gì qua hãy cho qua luôn. Khanh lắc đầu: - Anh vẫn chưa quên được. Duy gắt gỏng: - Người ta nói cô ấy chết rồi, sao anh vẫn không chịu tin? - Anh thừa biết như vậy. Nhưng linh tính vẫn cho anh biết dường như Huệ Linh vẫn đang tồn tại. Đẩy tập hồ sơ tới trước mặt Khanh, Duy vừa nài nỉ vừa ra lệnh: - Làm ơn đọc và cho ý kiến giúp em. Khanh nhát gừng: - Nếu chú mày kiên nhẫn chờ được... Duy hỏi: - Bản kế hoạch này rất quan trọng, anh còn phí thời gian vào việc gì mà bắt em chờ vậy? K đáp: - Ít nhất anh cũng phải sửa sang lại căn nhà đó rồi mới bắt tay vào công việc chứ! Duy ngập ngừng: - Về ở chung với em không hay hơn sao? K nhỏ nhẹ: - Nếu chỉ có mình em anh sẽ về, khổ là còn ba và bà Huyền nữa. Anh chưa vượt qua được bản thân, quên những chuyện xưa nên làm sao tự nhiên khi đối mặt với bà ta. Anh sợ có anh không khi gia đình sẽ ngột nhạt, ba sẽ mất vui còn em lúc nào cũng áy náy. Duy thân tình: - Vậy em sẽ cho người tới sửa sang nhà theo ý anh. Khanh khoát tay: - Nói là sửa sang lại nghe cho có vẻ trịnh trọng, chớ thật ra chỉ cần quét vôi, sơn cửa cho sạch sẽ rồi sắp xếp ngăn nắp là ổn rồi. Không cần mày phải lo! Duy buột miệng: - Tùy anh. Nếu cần gì, anh cứ cho em biết. K ngần ngừ: - Mày mua hộ anh vài bức tranh. Được chứ! Mặt Duy tươi hẳn lên: - ỌK! Em đang quen một nhỏ học Mỹ Thuật vẽ tranh cũng độc lắm. Thế nào cũng có tranh ấn tượng cho anh. K mỉm cười: - Vậy thì tốt quá! Con bé ấy chắc dễ thương hả? Duy hào hứng: - Ít ra cô bé cũng có nhiều điểm tương đồng với em hơn những cô đã quen. K bùi ngùi: - Nếu đã yêu thì ráng giữ gìn, một khi đã mất sẽ ân hận suốt đời đấy! Duy trầm giọng: - Em hiểu! Khanh liếc vào đồng hồ rồi bảo: - Anh về đây! Bước ra hành lang, K gật đầu đáp lại những lời chào hỏi của các nhân viện trong công ty mà một năm trước đây anh đã là phó giám đốc. Vừa từ Úc trở về được gần 2 tháng, anh vẫn có cảm giác mình là một người lạ trong cái công ty của chính mình. Vết thương thể xác đã hoàn toàn bình phục, nhưng vết thương trong tầm hồn như ngày một sâu hơn. K không thể nào quên Huệ Linh. Anh lang thang trên những con phố quen như để tìm nhân ảnh cũ. Đứng như một gã tâm thần trước ngôi nhà đã đổi chủ với khao khát được trông thấy một người không còn tồn tại. Rõ ràng lý trí của anh chưa ổn lắm nếu không nói là mình... mad nặng. Khanh cười một mình. Anh sải chân băng qua đường rồi bước vào siêu thị. Đang loay hoay lựa đồ hộp, Khanh bỗng nghe giọng con gái tằng hắng: - Hơ.. Ơ.. ưm... Chào ông! Ngước lên K bắt gặp đôi mắt nghịch ngợm đang tinh quái và hình như đang rất vui nhìn mình. Tự nhiên Khanh buột miệng: - Chào Gia Uyên... Rồi đứng yên vì không hiểu sao mình có thể nhớ tên lẫn chữ lót của cô bé chỉ gặp qua một lần này. Có lẽ Gia Uyên cũng ngạc nhiên, nên mới nói như reo: - Ông nhớ cả tên tôi à? Hay thật! Khanh chợt bối rối, anh phân bua: - Có lẽ tại Gia Uyên là người đặc biệt. Nghiêng nghiêng đầu, Uyên cao giọng: - Đặc biệt vì tôi ở trong căn phòng đó chứ gì? Nè! Sao hôm rày ông không... xuất hiện? Khanh xoay xoay lon cá hộp trên tay: - Giấc mơ đã bị phá vỡ, tôi hết hứng thú rồi. Gia Uyên trách móc: - Ông thật ác khi gieo vào lòng tôi những điều huyễn hoặc rồi biến mất. Khanh nói ngay: - Cô bé sợ à? Huệ Linh hiền lắm, cô ấy không hại ai đâu. Uyên cong môi: - Chỉ tưởng tượng thôi đã đủ mất ngủ rồi, đợi tôi... hại ai, chắc tôi cũng về.. bên kia theo chị ấy quá! Ngập ngừng Uyên trỗi giọng tò mò: - Tại sao ông không biết chắc chắn chuyện sống chết của người mình yêu, kỳ vậy? Khanh không trả lời mà hỏi lại: - Chắc Uyên còn đang đi học? Gia Uyên gật đầu: - Vâng! - Đại học báo chí à? - Sao ong lai hoi the? Khanh thản nhiên đáp: - Lần đầu gặp Uyên tôi bị... bấm liên tục mấy pô, làn thứ hai lại bị phỏng vấn ngay giữa chợ, nếu cô không là nhà báo cũng là điều tra viên. Gia Uyên tỉnh queo: - Bản chất của phụ nữ là tò mò và lắm chuyện. Tôi có thể làm nhà báo cho riêng mình mà! - Nếu thế tôi có quyền từ chối trả lời những câu hỏi mình không thích. Uyên nghênh mặt tuôn một hơi: - Xí... Tại tôi nghĩ ông đang cần người để tâm sự cho vơi buồn, nên mới tế nhị buông câu thăm dò cho ông có đà tuôn trào những nỗi niềm chất chứa trong lòng. Ông không thích thì thôi! Khanh nhếch môi: - Cám ơn lòng tốt của Uyên. Gia Uyên chuyển hệ ngay: - Tôi vẫn chưa biết tên ông đấy! - Bộ điều đó cần lắm sao? Gật đầu, Uyên nhấn mạnh: - Cần chứ! Nếu ông không muốn bị tôi réo... ê.. ê ngoài phố lỡ khi gặp lần thứ ba. Khanh thảy mấy gói phở ăn liền vào giỏ, giọng thản nhiên: - Nếu chỉ vì lý do đó, cô cứ tự nhiên réo ê a gì cũng chẳng sao. Khi đi ngoài phố, tôi có thói quen không quay lại dù bị gọi đích danh. Gia Uyên nói: - A! Tôi biết tại sao rồi.. Khanh nhíu mày: - Tại sao cái gì? Uyên nghếch mũi lên: - Chắc anh thiếu nợ.. dữ dằn lắm nên lúc ra đường nghe gọi mới không dám quay lại. Khanh bật cười: - Cô bé giỏi tưởng tượng thật! Uyên reo lên: - Không ngờ ông cũng biết cười. Nếu cười thường xuyên hơn tôi nghĩ trông ông sẽ dễ coi hơn. Khanh khó chịu: - Xin lỗi! Tôi đang vội!... Rồi không thèm chào dù chỉ là một cái gật nhẹ, Khanh lạnh lùng xách giỏ ra quầy tính tiền. Gia Uyên xịu mặt vì quê. Cô vùng vằng một mình bên hàng kệ đựng đủ thứ loại xà bông, dầu gội đầu, bột giặt, nước rửa chén mà không biết mình phải chọn món nào nữa. Sau bữa rửa hình ra đến nay, hầu như ngày nào cô cũng nhìn hình của hắn ít nhất hai lần, cô đã thuộc nằm lòng những đường nét lạnh lùng trên gương mặt rất đàn ông của hắn rồi tưởng tượng ra trăm ngàn thứ về... nhân vật này. Cô đã tính toán, sắp xếp những câu hết sức ngọt ngào lãng mạn trong đầu để khi gặp lại sẽ nói với hắn. Không ngờ những câu đó cô đã quên tuốt, và khi gặp hắn, cô lại nói những lời đúng là vô duyên hết sức. Cuối cùng hắn bỏ đi, đến tên tuổi là cái Uyên muốn biết nhất, cô cũng không biết đượoc. That là... dễ quê. Chẳng lẽ cô chạy theo... bắt chuyện với hắn nữa? Hạ mình như vậy thì không nên. Nhưng lòng Uyên sao buồn bã thế nhỉ? Đem giỏ tới quầy tính tiền, Uyên thoáng thấy dáng hắn lầm lũi bước ra cửa. Cô chợt đau nhoi nhói ở ngực khi nghĩ sẽ không còn được gặp hắn lần nữa... Xách mấy bịch xà bông ra cửa, Uyên chưa kịp băng qua đường thì trời mưa. Cơn mưa bất chợt không báo trước đã cản chân cô. Gia Uyên lóng ngóng nép vào hiên và băng quơ đưa mắt tìm với hy vọng nhìn thấy hắn cùng trú mưa đâu đó, nhưng hắn đã biến mất tự bao giờ. Uể oải quay trở vào siêu thị, Uyên ngồi nghỉ chân bên cái hồ nước nhỏ không hề có một con cá nào, và mua một bịch Snack. Đang ngó vẩn vơ những cảnh mua sắm và đang... vô tư nhai bánh, Uyên không để ý tới người vừa ngồi xuống gần mình. Đến khi nghe hắn lên tiếng, cô mới quay lại và buột miệng reo lên: - Tôi tưởng ông về rồi chứ! Khanh thản nhiên không chút cảm xúc: - Nếu trời không mưa tôi đã về rồi! Uyên ấp úng: - Tôi cũng thế! Chìa bịch snack ra, Uyên hơi ngập ngừng: - Mời ông! - Cám ơn! Tôi không thích quà vặt. Nhưng hút thuốc chắc không phiền Gia Uyên chứ! - Ồ không đâu! Đàn ông hút thuốc trông hay hay! Khanh vừa bật quẹt vừa nói: - Tôi lại không nghĩ thế! - Vậy sao ông lại hút? - Tại thói quen, tôi chưa bỏ được thuốc lá! Gia Uyên cắc cớ: - Nghĩa là một ngày nào đó ông sẽ bỏ được? Khanh làu bàu: - Ngày nào là ngày nào? Đây là cách nói gạt ta lừa người. Tôi không thích! Gia Uyên nhún vai: - Ông khó chịu quá! Khanh im lặng phà khói, Uyên cũng chẳng nói thêm gì. Hắn ta có vẻ khó gần gũi, không cởi mở và dường như khá tự cao. Vậy mà suốt thời gian qua Uyên lại thường xuyên nghĩ tới hắn mới kỳ. Vừa rồi cô chủ động chào hỏi hắn trước. Có lẽ thái độ vồn vã của Uyên làm hắn thấy mình có giá nên nói lời nào ra cũng khó nghe. Đã thế thì nhất định Uyên không thèm hé môi cho tới khi cô và hắn mỗi người một ngả. Hết điếu thuốc thứ nhất, Khanh ngần ngu định châm tiếp điếu thứ hai trong khi Gia Uyên vẫn nhân nha từng... cọng Snack tôm thơm béo. Cuối cùng người lên tiếng trước là Khanh. Anh thong thả hỏi: - Uyên dổi đến ngôi nhà đó bao lâu rồi? Cô đáp cụt ngủn: - Gần 2 tháng. - Cô bé có biết người chủ cũ hiện giờ ở đâu không? Uyên lắc đầu: - Không! Ba tôi mua qua trung gian nên đâu biết gì về chủ cũ. Nhưng ông mua khá rẻ. Nghe đâu vì người chủ cũ cần tiền nên đành phải bán hạ giá. Ngập ngừng một chút, Gia Uyên nói tiếp: - Cũng có thể tại ngôi biệt thự này có người chết trẻ vì tai nạn nên... nên... - Nên giá không co cho gi? Có lẽ cô đoán đúng. Thở dài một cái, Khanh nói: - Phải chi lúc đó còn ở Việt Nam, tôi đã mua nó rồi! Nghe cách nói đầy luyến tiếc lẫn bình thản của Khanh, Gia Uyên đoán già đoán non... chả lẽ hắn giầu có đến mức bỏ tiền ra mua ngôi biệt thự này với mục đích tưởng nhớ người yêu? Nhưng nếu giàu như thế sao lại phải tự đi chợ để mua phở ăn liền? Nhìn hắn đâu có giống những người thích... nổ? Do không bỏ được tật tò mò, cô nhìn xung quanh rồi rào đón nhăm đi sâu hơn để khai thác hắn: - Siêu thị này bán cũng được chứ? Khanh gật đầu, nhát gừng: - Có thể nói thế! Uyên hỏi tới: - Ông là khách thường xuyên ở đây à? Khanh đáp: - Ở Úc tôi quen đi siêu thị nên khi về Việt Nam tôi vẫn chưa quên thói quen đó. Cô thử nghĩ xem. Nếu lúc này vào chợ chúng ta làm gì có chỗ đụt mưa lý tưởng như vậy? Gia Uyên khịt mũi: - Chắc ở bên Úc có nhiều cái lạ lắm! Khanh nhếch môi: - Tôi ở Úc gần một năm nhưng chủ yếu là điều trị chỉnh hình sau tai nạn, nên cũng chẳng đi đâu để hiểu biết nhiều về đất nước đó. Uyên nhịp nhịp chân: - Nhưng ông có thể so sánh Úc với Việt Nam chứ! Giọng vẫn lành lạnh, Khanh nói: - Mọi sự so sánh đều khập khễnh, bởi vậy so sánh để làm gì? Gia Uyên nhón thêm một... cọng Snack nữa: - So sánh để dễ hình dung, để hiểu hơn về một điều gì đó mình chưa hiểu. Ví dụ như tôi cơ thể quan sát và so sánh ông với ai đó để suy nghĩ ra những đặc điểm của riêng ông. Khanh khinh mạn: - Thế à! Hy vọng Uyên không so sánh tôi với ông chồng sắp cưới của mình. Mặt Uyên bỗng đỏ lên: - Anh ta không phải là chồng sắp cưới của tôi đâu. Anh ta nói dối đó! Khanh nhíu mày: - Để làm gì? Hy vọng cô bé không bị gia đình ép uổng. Gia Uyên bỗng buột miệng: - Ba tôi đang thuyết phục, nhưng tôi không chịu. - Thế mẹ cô thì sao? Bác ấy ngả về bên nào? Uyên buồn hiu: - Mẹ tôi mất từ lâu. Nếu không tôi đã có đồng minh rồi. Khanh bồn chồn: - Tôi xin lỗi đã làm cô nhớ tới mẹ. Nhưng Uyên nè! Tôi luôn mong cô không gặp điều bất hạnh như Huệ Linh. Nhất là cô đang sống trong can phòng cô ấy từng sống. Nếu không ưng gã đàn ông đó, cô phải tỏ rõ thái độ và dứt khoát không đầu hàng số phận... Đang lúc Gia Uyên chưa hiểu được tại sao Khanh lại nói thế, thì anh đã trầm giọng: - Tôi nhiều lời quá, Uyên đừng trách nhé! Đứng phắt dậy, Khanh hơi nhếch môi: - Bớt mưa rồi, tôi đi trước vậy! Dù mưa chỉ mới vừa ngớt, Khanh vẫn vội vã bước ra ngoài bằng bước đi của người hết sức tất bật, mặc cho Gia Uyên ngơ ngác nhìn theo với ức tỉ hậm hực.