Chương 2

Mãi đến lúc ra về, Hoàng Cúc mới ý, thức được tấn kịch của mình, cô kêu lên:
– Anh nói ngày mai đám cưới?
– Phải.
Tôi phải đám cưới với anh sao?
– Phải. Tôi không còn cách nào khác.
Nhưng làm sao tôi có thể đám cưới với anh, tôi còn bao nhiêu chuyện phải làm kết toán cuối tháng và còn kiểm quỹ tiền mặt nữa.
– Sẽ có người làm cho cô.
Hoàng Cúc la lên:
– Anh là giám đốc của tôi chắc.
– Nếu cô không là người cứu tôi, tôi đã ra quyết định đuổi việc cô rồi. Cô có biết tội lấy tiền công ty dùng vào việc cá nhân sẽ bị như thế nào không?
– Bị đuổi việc và cao hơn là đi tù.
– Còn tôi, tôi không thể để nội tôi bẽ mặt hay tức giận vì tôi, ngày cưới đến cô dâu đi mất. Cô không còn lựa chọn nào đâu.
Hoàng Cúc rên lên. Bỗng dưng cô lầm vào cái hoàn cảnh trớ trêu lỡ khóc lỡ cười này vậy? Mặc áo cưới và làm đám cưới với một người không quen, anh ta hoàn toàn xa lạ với cô. Cô thấy giận Vĩnh Kỳ ghê gớm, tại sao anh nỡ đẩy cô vào tình huống này vậy chứ?
Bỗng dưng rồi áo cưới và mọi thứ linh tinh phiền phức khác quay cô mòng mòng đến mệt lả.
Hoàng Cúc vừa mở cửa, trợ lý Vinh kêu lên:
– Sao là cô vậy?
Hoàng Cúc ngơ ngác nhìn mớ đồ trên tay Vinh, toàn là đồ đám cưới. Anh mang đi đâu vậy?
– Thì giám đốc Đoàn Lộc bảo mang đến cho cô.
– Giám đốc Đoàn Lộc?
– Làm giám đốc của công ty mình đó.
– Cô làm việc cho công ty mà không biết giám đốc Đoàn Lộc sao?
Ôi trời! Suýt một chút nữa, Hoàng Cúc kêu lên như nhà bị cháy. Hèn nào ngày hôm qua anh ta lặp đi lặp lại câu nói đuổi việc cô, lúc đó cô đã không chú ý mấy.
Hóa ra anh là sếp của cô, và nếu không có chuyện thay thế cô dâu này, chắc chắn anh ta bỏ tù cô rồi.
Vinh vô tình khuân hết mọi thứ vào nhà, anh ta cười:
– Đúng ra cô không biết giám đốc mới cũng phải, ổng về nước mới có một tháng nay. Bữa nay là ngày đám cưới của ổng.
Thôi, tôi đi nghen.
Hoàng Cúc đứng ngẩn người ra nhìn mọi thứ, giống như một trò đùa hay lúc còn nhỏ chơi trò đám cưới.
Điện thoại reo, Hoàng Cúc đi lại nhấc máy điện thoại lên. Bên kia đầu dây là giọng của Đoàn Lộc:
Sao, thông suốt rồi chưa?
– Dạ rồi... thưa giám đốc.
– À!
Lời lẽ của Hoàng Cúc cho Đoàn Lộc biết cô đã nhận ra anh là sếp của cô.
Anh lạnh nhạt ra lệnh:
– Chuẩn bị sẵn sàng, mười giờ là có xe đến rước cô đến nhà thờ làm lễ.
Hoàng Cúc kêu lên:
Trời ơi! Có chuyện này nữa sao giám đốc? Trước mặt chúa...
Không để cho Hoàng Cúc nói dứt lời. Đoàn Lộc ngất ngang:
Không có thay đổi nào cả. Nên nhớ, nếu như có thế trước mặt chúa, thì người thề trước mặt chúa là Kim Mai, không phải cô. Hãy làm tất đi, tôi sẽ không để cô thiệt thòi.
Đoàn Lộc nói bằng giọng thản nhiên của một ông giám đốc quen ra lệnh, còn Hoàng Cúc, cô cứ như người ngồi trên đống lửa.
Nhân viên trang điểm đến. Hoàng Cúc có cảm giác như mình là một con rối để bị điều khiển, nhào nắn... Xong trang điểm, chiếc khăn voan đội đầu phủ lên, cô được dắt ra xe, đến nhà thờ.
Không khí trang nghiêm của một đám cưới làm cho Hoàng Cúc run sợ, cô cũng hiểu Đoàn Lộc không còn cách nào lựa nào khác hơn, nên anh đành phải ''vớ'' lấy cô.
Một cô kế toán dám sử dụng tiền quỹ cho người tình. Đây là cái giá Hoàng Cúc phải trả cho lòng tin và cho tình yêu của cô.
Đứng bên cạnh Đoàn Lộc và trước mặt cha cố, Hoàng Cúc cố trấn tĩnh mình:
Có Nguyễn Kim Mai, cô đồng ý lấy ông Đoàn Lộc làm chồng và cùng chia sẻ ngọt bùi đắng cay chứ?
– Vâng.
Cha cũng hỏi Đoàn Lộc như vậy. Anh gật đầu, rồi đeo nhẫn vào tay cô. Anh ôm nhẹ qua người cô và hôn vào má cô. Hoàng Cúc run đến nỗi Đoàn Lộc nhận ra, anh cau mày:
– Có bình tĩnh đi chứ?
– Vâng.
Nhạc thánh ca vang lên, hoa và dây tơ hồng tung cao chúc mừng. Cuộc đời người con gái có lẽ hạnh phúc nhất là một đám cưới long trọng rỡ ràng, nhưng ở vào hoàn cảnh này, Hoàng Cúc chợt thấy buồn cười, buồn đến rơi nước mắt.
Chúa hỏi cô dâu Nguyễn Kim Mai chứ đâu phải Đỗ Hoàng Cúc Mẹ của cô ở quê, bà có uống miếng rượu mừng nào đâu. Cô thấy căm giận Vĩnh Kỳ.
Một tiệc cưới long trọng nữa, Hoàng Cúc lắng nghe lời chúng mừng, “Bách niên giai lãó', ''sắc cầm hảo hợp'' mà muốn cười cho to lên:
Và bây giờ cô trở về ''nhà chồng'' vào căn phòng tân hôn lộng lẫy, hai chiếc gối màu hồng, đrap trắng tinh phẳng phiu, mọi thứ đều sang trọng, nhưng...
Chán quá, Hoàng Cúc vứt bỏ hoa cài đầu cô, nhìn Đoàn Lộc khó chịu:
Tôi không dám nghĩ là giám đốc dẫn dắt vào một trò đùa giống như tên chăn dê bị bịt mắt và bảo anh ta phải đi bắt dê vậy?
– Sao, cô không vui?
– Không vui và khó chịu là cái chắc.
Tôi đã đồng lõa vôi giám đốc để gạt bà nội ông, cha mẹ cũng giả, cô dâu giả, nhưng thề trước chúa Jesus lại là thật.
Đoàn Lộc lạnh lùng:
– Cô đã đồng ý leo lên thang dây để leo đỉnh núi và chỉ được quyền leo lên.
Khi nào tôi cho phép, cô mới được quyền đi xuống. Cô chỉ nhân danh Kim Mai để thề trước chúa là làm vợ tôi suốt đời mà thôi. Người thề trước chúa Jesus là Kim Mai chứ không phải cô.
Hoàng Cúc la lên:
– Ông là người dối chúa và dối cả bà nội mình.
– Nếu như điều lừa dối đó vô hại và danh dự của tôi không hoen ố. Nhưng còn tôi, người yêu của tôi, anh ta sẽ nghĩ như thế nào, khi tôi đã qua một lần mặc áo cưới?
Ánh mất Đoàn Lộc trở nên chế giễu:
– Cô vẫn mong cái tên lừa đảo ấy trở về với cô?
– Không phải, nhưng tôi cũng như ông, lẽ nào không đau khổ khi người mình yêu quay lưng?
Câu nói của Hoàng Cúc khiến. Đoàn Lộc chùng lại. Anh đã cố giấu nỗi đau của mình vì sự biến mất của Kim Mai, để làm đám cưới. Anh có yêu mới muốn cưới. Kim Mai làm vợ, là thư từ biệt đẩy anh vào cơn đau, cái đau của một kẻ bị từ chối.
Cơn giận bỗng như bị thổi bùng lên, giống như cơn gió, khơi dậy đống tro tàn, Đoàn Lộc quấc mát:
– Cô im đi! Tôi muốn có im, rõ chưa?
Đóng trọn vẹn một vai kịch cô không phải vào tù cô rõ chuyện này hơn ai hết mà. Bà nội của tôi sẽ lưu lại Việt Nam cao lắm là hai tháng.
Hoàng Cúc rên lên:
– Có nghĩa là tôi phải làm vợ giả của anh hai tháng nữa.
– Phải. Tôi sẽ trả cho cô thêm mười triệu nữa.
Mười triệu. Nó bằng bảy tháng lương làm việc của cô. Hoàng Cúc cúì nhìn xuống chân mình. Cô có sự lựa chọn nào khác hơn hay sao?
– Tối nay cô có thể ngủ trên cái giường kia. Còn tôi ngủ ở chiếc ghế bố này:
Cô cũng đừng có trước mặt bà nội tôi cứ ''tôi tôi” và "giám đốc''.
– Đoàn Lộc mở cánh cửa nhỏ thông sang bên phòng làm việc của anh vả ở luôn bên đó Hoàng Cúc ngồi lên giường. Mọi thứ đối với cô ngoài sức tưởng tượng, cô cứ bềnh bồng như người đang bơi trên sóng lôn. Đêm.tán hôn giả, cô dâu nằm ngủ một mình, chú rể nằm bên kia..
Hoàng Cúc thật khó chịu, vì mùi hương đàn ông mùi hương của Đoàn Lộc.
Cơ không thoải mái chút nào trong vai trò cô dâu giả này.
Có tiếng gõ cửa, Hoàng Cúc hoảng hồn.
dập nhẹ cửa phòng Đoàn Lộc. Anh cũng vội vàng trỗi dậy, ra hiệu cho cô im lặng. Anh nắm tay cô cùng tiến lại cửa và mở ra.
Là bà Thục Nghiêm, bà vui vẻ:
– Phong tục xưa cũng tốt lắm đó Lộc:
– Bà muốn con với Kim Mai, cùng ăn một chén chè ỷ, sau này sinh nhiều cháu cố cho nội.
Đoàn Lộc cố nén tiếng thở dài.
– Dạ....
– Vậy hai vợ chồng con ăn hết chén chè ỷ này đi nhé.
Hoàng Cúc bưng hai chén chè vào, cô bực dọc:
– Anh mới là người phải ăn chén chè này chứ không phải tôi:
– Không ăn thì man di đổ, có sao đâu.
– Đổ? Hoàng Cúc nhăn mặt.
– Anh phí phạm như vậy? Kẻ phí phạm sau này sẽ nghèo đó.
Đoàn Lộc nhủn vai:
– Vậy thì cô ăn đi.
Anh đi sang phòng bên, mặc cho Hoàng Cúc "đánh vật” với hai chén chè ỷ.
Ăn mà Hoàng Cúc nhớ đến chén chè ỷ mẹ hay nấu ở quê.
Bỏ vào chén thức ăn của Hoàng Cúc miếng thịt hong khói, bà Thục Nghiêm âu yếm:
Ăn đi cháu! Cháu gầy quá, cần mập hơn một chút nữa mới đẹp. Phụ nữ phương Tây họ đẹp và tự tin nhờ vào vóc dáng khỏe mạnh đó.
Nhận miếng thịt của bà, Hoàng Cúc lí nhí:
– Cám ơn nội à! Hôm nay nội muốn đi chơi đâu không, con đi với nội.
– Khỏi! Nội đi với trợ lý Vinh. Con và Đoàn Lộc có đi hưởng tuần trăng mật cứ đi đi, Đoàn Lộc lắc đầu:
– Nội về Việt Nam ở có bao lâu đâu, cho nên vợ chồng con không đi hương tuần trăng mật, mà ở nhà với nội.
– Đâu có được con? Vợ chồng cưới nhau đẹp nhất là lúc này. Sau này những lúc cãi nhau hay giận nhau, kỷ niệm của tuần trăng mật, sẽ khiến hai con quên tất cả những điều giận nhau. Đi đi con!
Đoàn Lộc quay nhìn Hoàng Cúc:
– Em tính sao Mai?
Hoàng Cúc cúi đầu:
– Em tùy anh. Nhưng chúng ta ở nhà với nội cho nội vui đi anh ạ.
– Cũng được!
Bà Thục Nghiêm vui vẻ vuốt tóc Hoàng Cúc:
– Bà hoàn toàn hài lòng về cháu đó Kim Mai.
Vậy lát nữa nội đi đâu, con đi với nội nghen!
– Ờ! Nội chỉ thích ngồi trên xe, ngắm đường phố Sài Gòn thôi.
– Hay là con đưa nội đi tham quan cảnh Đầm Sen, cũng thú vị lắm.
– Ô, Nhưng coi chừng thằng Lộc nó giận nội bắt cóc vợ của nó.
Đoàn Lộc nhăn mặt:
– Đâu có nội. Hay con đi với nội luôn?
– Ờ, thì còn gì bằng.
Hoàng Cúc kêu khổ thầm. Vậy là cô và Đoàn Lộc lại phải đóng vai đôi vợ chồng mới cưới đang yêu nhau tha thiết:
Những lúc ''bị ôm'' vào lòng đối với Hoàng Cúc không dễ chịu chút nào. Còn bà nội, luôn bắt.Đoàn Lộc phải quan tâm đến vợ mình hơn.
Nội thích sang năm, khi nội về một lần nữa, nội sẽ được bồng cháu, lúc đó lên đến chức cố. Nội sẽ chờ con chứ chưa chết sớm đâu.
Đoàn Lộc nhãn nhó:
– Nội cứ ''chết chết" hoài! Phải hai mươi năm nữa nghe nội?
– Không đâu con, năm nay nội bảy mươi rồi.
– Nội sẽ sống đến trăm tuổi luôn. Phải không Kim Mai?
Đoàn Lộc nháy mắt với Hoàng Cúc, cô gật đầu. Bỗng nhận ra anh ấy cũng có nhiều điểm đáng yêu, hơn hẳn một Vĩnh Kỳ đã lừa dối cô và đưa cô vào hoàn cảnh lỡ khóc lỡ cười này đâu.
Chợt bà Thục Nghiêm nghiêm mặt:
– Nội muốn biết, tại sao con phải ngủ ở phòng làm việc vậy?
Giật mình một cái, Đoàn Lộc chối phăng:
– Dạ đâu có, nội! Con làm việc rồi ngủ quên luôn.
– Chứ không phải là con yêu thích cuộc sống độc thân? Kim Mai! Tại sao con chịu làm vợ một người như cháu bà vậy?
– Không có đâu bà ơi! Anh Lộc nói...ảnh không quên ngủ bị ôm.
Bà Thục Nghiêm cười lớn:
– À! Tính nó từ nhỏ là vậy đó con. Cũng đừng có trách bà để ý. Tại bà muốn hai đứa phải mặn nồng với nhau trong thời trăng mật, sau này đôi khi có con, lại không có thời gian để trăng mật.
– Nội tin đi, chúng con đang hạnh phúc mà.
Đến lúc về phòng và đóng cửa lại, Đoàn Lộc và Hoàng Cúc mới thở phào.
Hình như nội bắt đầu nghi ngờ vì việc họ không tự nhiên với nhau.
Hoàng Cúc ngồi một góc và Đoàn Lộc ngồi một góc:
– Anh tính sao đây? Tôi mến bà của anh thật, nhưng đóng vai vợ của anh chẳng phải dễ dàng.
– Em nói bộ tôi muốn hôn em hay ôm em lắm sao, mỗi lần tôi chạm vào em là tôi có cảm giác em sợ tôi đến... nổi da gà.
Hoàng Cúc đỏ mặt:
– Anh cũng phải hiểu xưa nay Vĩnh Kỳ chưa từng hôn tôi.
– Yêu nhau mà không hôn nhau?
– Vậy anh nói yêu nhau phải hôn nhau mới là yêu?
– Dĩ nhiên!
– Hoàng Cúc lắc đầu nguầy nguậy. Tuy nhiên, cô không thể không công nhận được cái cảm giác thật lạ khi Đoàn Lộc hôn vào má cô. Có một chút rung động nhẹ nhàng.
Một bóng đen đứng trước mặt Hoàng Cúc buộc cô phải nhíu lên:
Xin lỗi, chị cần gì?
Như không nghe hỏi câu hỏi của Hoàng Cúc, cô gái cứ nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn một cách sỗ sàng, cái nhìn bất lịch sự khiến Hoàng Cúc khó chịu.
– Cô cần gì?
– Cô là Hoàng Cúc?
– Phải.
Cũng là Kim Mai dỏm. Tôi cần cho cô biết, tôi là Kim Mai thật.
Đôi hàm răng Hoàng Cúc cấn lại. Cô gái đứng trước mặt cô đẹp thật, nước da trắng mịn màng, cách ăn mặc quí phái và hợp thời trang. Lấy lại bình tĩnh, Hoàng Cúc lạnh nhạt:
Chị muốn gì?
Tôi cần gặp anh Đoàn Lộc.
Kim Mai nện mạnh gót giày đi về phòng giám đốc. Có nhiều đôi mất ngạc nhiên nhìn theo. Họ ngạc nhiên vì Kim Mai từng đến đây, thiệp cưới mang tên Kim Mai nhưng cô dâu lại là Hoàng Cúc.Trong đám cưới, Hoàng Cúc đẹp rực rỡ, nhưng sau đó trở về với công việc, chiếc áo sơ mi trắng giản dị và mắt kính cận xóa đi nét đẹp ấy, còn lại là nét chân quê mộc mạc, nhưng không phải không duyên dáng ưa nhìn, giống như một viên ngọc chưa được người mải giũa.
Rồi họ quay nhìn Hoàng Cúc, cô cúi đầu xuống với công việc của mình. Nhưng chắc chẳng thể nào bình thản được.
Bà Thục Nghiêm sắp về Mỹ, Kim Mai xuất hiện. Vai trò cô dâu giả sắp chấm dứt. Và lọ lem lại trở về với cuộc đời lọ lem, tuy nhiên tâm hồn Hoàng Cúc có lẽ không còn lạnh lùng như thuở nào, một Vĩnh Kỳ lừa dối ra đi, để cho Đoàn Lộc hiện hữu.
– Vào đi!
Đoàn Lộc còn chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, anh ngỡ Hoàng Cúc vào phòng mình, nên nói mà không nhìn lại.
– Có chuyện gì vậy Hoàng Cúc?
– Em là Kim Mai không phải Hoàng Cúc.
– Câu nói làm Đoàn Lộc quay phất lại, chiếc ghế quay tròn theo cử động của anh.
Kim Mai cười nhẹ:
– Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy em?
– Hai tháng nay em đi đâu?
– Em trở về Canada.
Đoàn Lộc giận dữ:
– Em trở về Canada? Em có thể nói với anh như vậy sao?
– Mẹ em ốm nặng, em không thể không về?
– Em có thể để sau đám cưới, anh đi cùng với em được mà.
– Anh có, thể đi với em, khi vừa đám cưới và cò bà nộị của anh cất công từ Mỹ về?
– Nhưng dù sao đi nữa, em cũng không được đặt anh vào một tình thế ''ngày mai đám cưới, mà lễ cưới không có cô dâu".
– Nhưng anh đã có người thay thế, cô ta cũng đẹp đó chứ.
– Bây giờ em trở về gặp anh để làm gì?
– Em muốn đòi lại những gì là của em.
– Những gì là của em?
– Anh và vai trò làm vợ.
– Em nghĩ là anh chịu?
– Chẳng lẽ mới hai tháng mà anh đã thay đổi tình cảm?
– Thay đổi hay không, không quan trọng mà đây là lần thứ hai, em đã làm tổn thương anh sâu sắc.
Nếu như vậy, em xin lỗi.
Kim Mai bước lại sau lưng Đoàn Lộc, cô ôm cổ anh, cố tình để cho bộ ngực của cô chạm trên vai anh, bộ ngực mềm mại và mùi hương quyến rũ. Quen thuộc. Cô kéo cho chiếc ghế anh quay lại và ngồi vào lòng anh.
– Em không tin là anh không còn yêu em.
Cô để môi cô chạm vào môi Đoàn Lộc và cuốn lấy môi anh để khêu gợi một ngọn lửa tình cho bùng lên.
Đoàn Lộc rùng mình. Đây là cách làm lành sau mỗi khi cả hai giận nhau.
Anh giận dữ đẩy mạnh cô ra:
– Phải, anh đã hết yêu em. Em nghĩ là anh không biết em đi đâu và làm gì sao?
– Em trở về Canada để suy nghĩ và cân nhắc em nên chọn anh hay Tony, dù em đã bằng lòng làm đám cưới với anh.
Đôi hàm răng Đoàn Lộc cắn lại, anh giễu cợt.
– Và em đã quyết định – Phải. Em chọn anh..
– Muộn rồi! Em nghĩ một ly nước đã đổ đi thì lấy lại còn nguyên vẹn ư?
– Nên nhớ, trên mặt pháp lý em là vợ anh. Em có thể đến nhà để gặp bà nội anh, hay phun ra trên báo chí anh đã làm một việc như vậy đó.
Đoàn Lộc giận run:
– Em đã đẩy anh vào tình huống như vậy, bây giờ em lại lấy những điều này để uy hiếp anh:
Kim Mai! Thật ra em muốn gì đây?
Kim Mai mỉm cười:
Anh bao giờ cũng thông minh. Dĩ nhiên là em muốn tiền. Bởi vì nếu bà nội anh về Mỹ, anh có thể phản bội lại em.
Bao nhiêu nói đi?
Năm chục ngàn USD.
Cô làm tiền tôi đó sao?
– Anh muốn nghĩ như thế nào cũng được.
Đoàn Lộc nhìn Kim Mai đăm đăm. Cô đẹp thật, chính vì vậy mà anh đã yêu cô, yêu tha thiết đắm đuối. Nhưng lúc này đây, anh có cảm giác, cô là một con hồ ly được đội lên vẻ đẹp rực rỡ.
Bất gặp cái nhìn của anh, Kim Mai nhún vai:
Hay là anh dẫn em về gặp bà nội, nói thật tấn kịch anh dựng lên đi.
– Không bao giờ đâu!
– Đoàn Lộc giận dữ mở tủ lụt tờ chi phiếu viết số tiền, anh xé nó ra khỏi cùi và vất lên bàn:
– Cầm lấy, hãy biến đi đi!
Không chút xấu hổ, Kim Mai cầm lên xem, xong cô bỏ vào ví và bước lại gần hôn vào má Đoàn Lộc.
– Khi nào nội đi, em sẽ gặp anh.
– Không cần! Cô đi đi giùm tôi.
Cánh cửa khép lại, cơn giận của Đoàn Lộc bùng lên, anh giận dữ hất đổ mọi thứ trên bàn. Tại sao Kim Mai lại cư xử với anh như vậy? Cô nỡ chà đạp lên tình yêu của anh? Những tiếng ầm ầm cô đọng trong phòng của Đoàn Lộc. Kim Mai thản nhiên đi đầu cô hất cao kiêu hãnh một cách giả tạo. Đến bàn làm việc của Hoàng Cúc, Kim Mai dừng lại:
– Khi nào bà nội về nước, cô cũng phải lập tức biến đi, Tôi sẽ về nhà đó.
Kim Mai nói to quá, mấy chục nhân viên trong phòng làm việc quay nhìn cả hai. Họ đoán được tấn kịch.
Những nụ cười ganh tỵ được dịp nở ra.
Thì ra ''ly miêu tráo chúá'.
Bích Vân mai mỉa:
– Hết việc rồi, lọ lem về chỗ cũ Đếm chén còn mấy cái, mẻ tùm lum.
Bếp núc giống như sạp hàng giữa chợ Bỏ áo chúa, lọ lem mếu khóc ròng.
Hoàng Cúc ngồi lặng im. Hai tháng nay, họ chỉ dám nói sau lưng cô, và bây giờ đã đến lúc họ lên tiếng. Cuộc đời là sự thay đen đổi trắng.
Buổi cơm chiều diễn la trong im lặng, bà Thục Nghiêm kêu lên:
.
– Hai đứa sao vậy? Cãi nhau, giận nhau à?
Hoàng Cúc cười gượng:
– Dạ, đâu có đâu nội.
Lộc thì pha trò, con thì ríu rít kể chuyện, vậy mà chiều nay, hai đứa như nuốt cơm không vào, không giận thì là gì?
– Con và anh Lộc đều thấy không khỏe nội ạ.
– Nếu như vậy, một lát đi nghỉ sớm đi Kim Mai này, hay là con có tin mừng?
– Dạ, nội nói tin mừng gì ạ?
Thì con sấp có em bé. Nếu có em bé lúc này là nhanh đó, nhưng mà nhanh thì nội càng mừng.
Hoàng Cúc đỏ mặt:
– Chưa đâu nội.
Cô liếc nhanh Đoàn Lộc, đang lúc anh cũng nhìn lại cô, cả hai cùng nhìn sang chỗ khác. Đều này không tránh được đôi mắt tinh tường của bà Thục Nghiêm, bà nghiêm mặt:
– Hình như là con ngủ ở phòng làm việc ban đêm, sao vậy Lộc?
– Đoàn Lộc giật mình:
– Dạ, đâu có, con làm việc hơi khuya một chút.
– Con còn nữa, gối mền của con để bên phòng làm việc. Con ham làm việc như vậy thì bao giờ con mới có cháu gọi nội bằng cố đây?
– Rồi nội sẽ có mà.
– Đừng để cho nội biết con lạnh nhạt với Kim Mai là nội không tha cho con đâu.
Đoàn Lộc cố ăn cho hết chén cơm – Nội ơi? Tối nay tivi chiếu tiếp phim ''Cô gái Đồ Long'' đó.
Nghe Đoàn Lộc nhắc đến phim ''Cô gái Đồ Long'', mặt bà Thục Nghiêm tươi lên Phải đó, ăn nhanh lên để xem phim, Kim Mai!
Hoàng Cúc thở nhẹ. Cô mong cho bà trở về Mỹ và tấn kịch chấm dứt, nhưng ngày tháng sao cứ đi chậm chạp.
Lúc chỉ có hai người trong phòng, Đoàn Lộc mới nhẹ nhàng:
– Ngày nay em đã gặp Kim Mai rồi chứ?
– Rồi. Em cũng muốn biết có thay đổi nào không?
– Không cho đến lúc nội về Mỹ. Cô ta sẽ không tìm chúng ta nữa đâu.
– Nhưng cô ấy đã đi đâu vậy?
Đoàn Lộc nhún vai im lặng. Sự im lặng cho Hoàng Cúc biết, cô chỉ nên biết những điều nên biết. Cô đứng lên đưa tay che miệng ngáp, để chứng tỏ với Đoàn Lộc cớ muốn đi ngủ, nhưng dường như anh chẳng có ý đi ra, mà kéo cô vào một góc toa-lét và chỉ lên phía trên. Hoàng Cúc há hốc mồm, cô nhận ra ngay chiếc máy quay phim nhỏ xíu. Chính bà Thục Nghiêm đã bí mật gắn nó vào. Hèn nào cô hiểu tại sao Đoàn Lộc cứ kéo cô vào một gốc, để tránh tầm của máy quay phim.
Anh thì thầm:
Không biết bà nội nghi ngờ chuyện gì nữa, nhưng có lẽ vì bà biết anh ngủ- bên phòng làm việc.
Hoàng Cúc lo lắng:
– Như vậy chúng ta làm sao?
– Em lại đây!
Giữa lúc Hoàng Cúc chưa hiểu chuyện gì, anh đẩy cô ngã xuống nệm và hôn cô.Giọng anh thật khẽ:
.
– Em nằm im đi!
Trời ạ! Sự đụng chạm gần gũi không thể tưởng tượng được, có một chút gì đó rung động và cũng thật dễ chịu. Giây phút này, sao cô bỗng muốn kéo dài mãi. Dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn chùm, cô nhận rõ ánh mắt màu sáng nhạt, một gương mặt đầy nam tính và vòng tay mạnh mẽ. Bất giác, cô nhắm mắt lại tận hưởng cái cảm xúc tuyệt vời ấy.
Tiếng rè rè thật khẽ của máy quay phim tắt Đoàn Lộc nhỏm dậy, anh cười khẽ:
– Xin lỗi em.
Cả hai nhìn nhau ngượng nghịu vì vở kịch, nhưng hình như mọi thứ đang ''lộng giả thành chân''.
Giọng anh bây giờ thật nghiêm:
– Anh đang lo thủ tục ly hôn. Em yên tâm đi, nội sẽ về Mỹ trong tuần sau.
Hoảng Cúc nghe lòng mình se lại. Có nghĩa là tấn kịch sẽ kết thúc. Lọ Lem trở về với cuộc đời lọ lem.
Trở mình, Đoàn Lộc nhè nhẹ đẩy chân Hoàng Cúc sang một bên, một chân cô gác lên một chân của anh. Cô ngủ say thật. Mấy ngày nay anh ngủ cùng giường với cô, cái gối ôm chân ở giữa, tối nay cái gối ôm bị tuột xuống khỏi chân và cô nằm sát vào anh, gần như rúc vào anh lạnh. Anh kéo cái mềm đắp lên người cô, rồi nằm ngấm cô. Trong giấc ngủ, Hoảng Cúc dễ thương như cô tiên trong chuyện cổ tích:
Trời sang đông lạnh thật, trong cảm giác ấm ấp ấy, Đoàn Lộc đi mau vào giấc ngủ,.. Ái! Suýt một chút nữa, Hoàng Cúc kêu lên, vì cô đang đắp chung với Đoàn Lộc một cái mền, nhưng là cô ôm anh, chứ không phải anh ôm cô. Cô vội nằm lăn ra xa và ngắm anh.
Anh cũng đẹp trai đấy chứ. Vở kịch của cô và anh sấp chấm dứt, trong vài ngày nữa thôi, bà nội sẽ trở về Mỹ với công việc bên ấy. Những cảnh trái khoáy này không còn nữa, nhưng cũng là lúc Hoàng Cúc nhận ra một điều:
hình như cô bắt đầu có tình cảm với anh.
Từ đưa đón nhau đi về và bên nhau cận kề như thế này mình phải lòng rồi sao? Là giả thôi, đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Hoàng Cúc ơi. Hãy nhớ một điều mi là con lọ lem xấu xí. Xong vở kịch, lọ lem lại trở về vị trí của mình. Vết mực loang trên áo, tẩy sạch thế rồi thói, và anh là anh, một con người. khác hẳn thế giới của cô, gặp nhau trong một phút nào đó ở điểm vô cực.
Những ngày cuối cùng thật bận rộn, mua sắm và tiệc tùng, tiễn bà nội về Mỹ, có nghĩa những ngày huy hoàng với Hoàng Cúc sẽ chấm dứt. Mình sẽ rời nơi này ư.
– Con ngồi ngoài này sao Kim Mai?
Bà Thục Nghiêm đi ra, Hoàng Cúc giật mình vội đứng lên:
– Bà nội! Nội chưa ngủ?
– Ờ, bà nội tối nay cũng khó ngủ như con vậy.
– Ngày mai nội về Mỹ, cần ngủ sớm.
– Nội muốn hỏi con chuyện này.
– Dạ chuyện gì hả nội?
Hoàng Cúc lo lắng. Hay là chuyện cô không phải là Kim Mai bị bà phát hiện?
– Ngồi xuống đây đi con.
Bà Thục Nghiêm thân mật ôm vai Hoàng Cúc:
– Bà nội thật mến con vì tính cách giản dị và hồn nhiên của con.
– Cám ơn nội đã thương con.
– Con hãy thay bà nội chăm sóc cho Đoàn Lộc, lớn rồi chớ chẳng biết lo cho mình đâu.
– Dạ.... con sẽ lo cho anh Lộc, ảnh là...chồng của con mà.
– Nội muốn cho con cái này. Con cầm đi!
– Nội...
Hoàng Cúc sững sờ, bà Thục Nghiêm lấy chiếc vòng đeo vào tay Hoàng Cúc.
– Quà của nội cho con.
Hoàng Cúc cảm động:
– Cám ơn nội.
– Sau này con nhớ mau sinh cho bà nội một đứa cháu, nội mong như vậy thôi.
Hoàng Cúc cúi đầu. Bà có hiểu chăng, ngày mai bà đi thì tấn kịch làm vợ của cô cũng kết thúc.
– Thôi, vào nhà ngủ đi con! Chắc là Đoàn Lộc cũng thức giấc, nó đi tìm con đấy:
Có bóng Đoàn Lộc thấp thoáng rồi hiện ra.
– Nội! Sao giờ này nội chưa ngủ.?
Ờ, nội dặn dò vợ con. Con có người vợ như Kim Mai là nội yên tâm.Vợ là người sẽ sống với mình cả đời, cho nên phải biết quý trọng nhau, cô như vậy mới sống đời được với nhau.
Dạ, con hiểu rồi – Thôi, khuya rồi, đi ngủ đi con.
– Dạ.
Nhìn theo bà nội, Đoàn Lộc lo lắng:
– Có chuyện gì vậy em?
– Nội dặn em lo cho anh. À! Bà tặng em chiếc vòng này.
– Vậy à! Em cứ đeo đi!
Đoàn Lộc liếc Hoàng Cúc, ngập ngừng:
Sau này:... em cứ giữ. kỷ niệm của bà mà:
– Vâng.
Một khoảng không im lặng, cả hai cùng nghĩ đến ngày mai, vở kịch kết thúc.
Có một điều gì đó, anh không muốn thay đổi.Lẽ nào đêm nay là đêm cuối cùng được bên nhau.
Đưa bà Thục Nghiêm ra sân bay, và rồi cùng với Đoàn Lộc trở về nhà, sao lòng Hoàng Cúc không thấy nhẹ như cô tưởng. Xe về đến nhà, Đoàn Lộc không lái xe vào, anh dừng bên ngoài:
– Em vào nhà đi, chờ anh đi công việc xong, anhsẽ về. Nhớ đấy!
Hoàng Cúc gật.đầu rồi mở cửa bước xuống xe. Có nghĩa cô chỉ được rời nhà lúc anh trở về nhà, cô còn phải, trả lại cho anh những nữ trang cưới. Khi cô đến với vài bộ quần áo, thì ra đi cũng như thế, anh trả công hai tháng qua cho cô hậu hỉ quá rồi còn gì. Hai mươi triệu, một số tiền phải gần hai năm làm việc cô mới có, cô còn phải trả tiền nhà tiền ăn uống và mọi chi tiêu cần thiết khác:.
Mở cửa và bước vào phòng, Hoàng Cúc thở dài nhìn mọi thứ. Đây là những giây phút cuối cùng cô còn lưu lại đây, rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại. Cái ý nghĩ này làm cho cô thấy buồn, không phải vì tiếc nuối cuộc sống xa hoa và giàu sang mà vì... anh.
Từ bao giờ, hình ảnh anh len vào từng chút một trong tâm hồn cô. Đóng cửa phòng lại Hoàng Cúc đi ra vườn hoa. Nắng chiều nhuộm vàng một gốc vườn.
Hoàng Cúc ngồi xuống chiếc ghế đá, thần thờ nhìn những hoa cúc vàng vẫn nở, hoa mười giờ khép lại, còn những chiếc lá xanh. Cô chợt thấy mình cô đơn, nếu như cô quay về căn nhà trọ cũ của mình, sống với người bạn chung phòng. Và cũng lâu lắm rồi cô không gặp Vĩnh Kỳ. Kỳ lạ là có đã quên anh, quên nỗi đau anh gây ra cho cô.
Bóng tối buông dần, nhưng chừng như Hoàng Cúc ván không thoát ra những suy nghĩ cô đọng trong tâm hồn cô. Chợt ngọn đèn vườn hoa sáng lên, Đoàn Lộc bước ra:
– Em ở ngoài này à.
– Dạ. Anh mới về!
Hoâng Cúc đứng lên:
Em xếp sẳn mọi thứ hết rồi. Chờ anh về em trả nữ trang cưới lại cho anh.
Cô bước ngang qua chỗ anh đứng để đi vào nhà.
– Hoàng Cúc! - Anh nắm cánh tay cô giữ lại - Anh đâu lấy lại những thứ đó làm gì.
Nhưng nó là tiền, là những vật quý giá, là tài sản, em cần phải trả lại cho anh.
– Nhưng nếu anh yêu cầu em ở lại, em có ở không?
– Em không hiểu?
Hoàng Cúc ngỡ ngàng nhìn Đoàn Lộc, cô không hiểu anh muốn gì ở cô.
– Em về nhà trọ vẫn phải trả tiền thuê nhà mà, phải không.
– Và nếu như em về đó người ta sẽ nghĩ như thế nào đây:
Hoàng Cúc cười nhẹ.
– Sài Gòn rộng lớn, anh sợ người ta cười anh hay sao?
– Anh không sợ, nhưng thật sự là anh cần em. Anh cần em, Cúcạ!
Anh kéo mạnh cô vào vòng tay anh và cúi xuống tìm môi cô. Hoàng Cúc đờ người ra, nhưng rõ ràng cô, không hề chống cự lại nụ hôn của anh, nụ hôn cháy bỏng và như muốn đốt cháy trên thân thể cô. Rời khỏi vòng tay anh, Hoàng Cúc còn ngẩn ngơ. Vì rõ ràng cô đã đón nhận nụ hôn của anh bằng người yêu trao gởi cho người yêu. Cô nghe thoảng mùi rượu Cham-pagne trên môi anh. Anh đến với cô vì rượu hay vì tình yêu đây?
– Em sẽ ở lại chứ Hoàng Cúc?
Hoàng Cúc nói mà không quay lại.
– Vâng.
Cô với anh là gì đây? Là tình yêu hay vì anh đã quen với sự có mặt của cô bên cạnh anh?