Chương 1

Từ ngoài đường, Vĩnh Kỳ đã nghe mùi xào nấu xộc vào mũi mình. Nếu như mọi khi anh đã hớn hở chạy vào, nhưng hôm nay... Vĩnh Kỳ chạy nhanh vào, anh đi xộc ra sau bếp quát tướng lên:
– Trời đất! Ai bảo đến đây còn nấu nướng vậy? Ai khiến hả?
Hoàng Cúc ngơ ngác quay lại:
– Anh Vĩnh Kỳ! Gì vậy? Rút cây đũa cả trên tay Hoàng Cúc, Vĩnh Kỳ giận dữ ném sang một bên. Anh nắm mạnh cánh tay cô lôi lên nhà trên:
– Làm ơn đi về giùm cái đi.
Bỏ tiền ra đi chợ, rồi cất công nấu nướng, chẳng những không được khen mà còn bị quát tháo Hoàng Cúc giận dỗi:
– Người ta muốn lo cho anh mà, tại sao anh lại khó chịu?
– Ừ, tôi khó chịu như vậy đó. Mai mốt hay từ rầy sấp lên đừng có đến đây, bà chủ nhà bả đuổi đi nữa bây giờ.
– Sao bà chủ nhà lại đuổi anh đi được?
Em từ Hà Tiên lên đây với anh, bả biết chớ bộ?
– Nhưng mà tôi nói không được.
Nước mắt Hoàng Cúc rơm rớm:
– Có phải anh không còn thích em, lên Sài Gòn, anh đã thay đổi rồi, đúng không?
– Ừ, anh thay đổi đó.
– Em không tin.
– Thôi, em làm ơn đi về giùm anh đi Cúc.
– Em không về.
– Vậy chứ em muốn gì đây?
– Muốn ở lại đây đó.
Vĩnh Kỳ đưa hai tay lên đầu khổ sở.Giá như Hoàng Cúc hiểu, cô đừng đeo theo anh, nhưng làm sao nói ra đây?
Mặc cho Vĩnh Kỳ nhăn nhó, Hoàng Cúc mở túi xách ra, cô lấy ra cái áo sơ mi đựng trong hộp giấy kiếng, cười:
Vĩnh Kỳ! Em mua cho anh cái áo sơ mi nè, để mặc đi làm, anh mặc thử xem.
Vĩnh Kỳ hờ hững cầm cái áo, mất chợt sáng lên:
Em mới lãnh lương hả?
– Chi?
Cho anh mượn đi, anh rất cần.
Hoàng Cúc thật thà:
– Anh muốn mượn bao nhiêu?
Trời đất! Cô ta hỏi muốn mượn bao nhiêu, có nghĩa là cô ta có rất nhiều tiền!
Vĩnh Kỳ nhíu mày:
Em có bao nhiêu?
– Thì lương của em là một triệu, em làm tăng ca thêm giờ và tiền thưởng nữa, nên có khoản triệu rưỡi.
– Vậy anh mượn một triệu đi, lãnh lương anh trả.
Hoàng Cúc vui vẻ mở ví, Vĩnh Kỳ gần như nín thở nhìn theo tay cô. Hoàng Cúc đếm tiền và đưa Vĩnh Kỳ:
Vĩnh Kỳ chú ý đến xấp tiền dày:
Tiền kia ở đâu em có nhiều dữ vậy?
– À! Tiền này của công ty, tiền trợ cấp bảo hiểm y tế. Em đi rút về để nhập vào quỹ y tế công ty.
– Bao nhiêu lận?
– Dạ, mười triệu:
– Cho anh mượn luôn đi.
– Anh cần tiền chi nhiều vậy?
– Em có cho anh mượn hay là không?
Một triệu có lương anh trả. Mười triệu kia, một tuần được không?
Hoàng Cúc mỉm cười:
– Nếu anh đúng hẹn thì được.
Cô lấy cọc tiền đặt vào tay Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ vội vâng cầm lấy như sợ Hoàng Cúc đổi ý – Nhớ nghen anh Kỳ, một tuần lễ thôi nghen anh. Anh chậm trả là chết em.
– Ờ anh nhớ mà.
Có tiền rồi, Vĩnh Kỳ đứng lên:
– Thôi, em về đi há! Anh phải đi đây.
– À! Nhớ đi về bấm khóa nhà lại giùm anh.
Vĩnh Kỳ lao ngay ra đường, Hoàng Cúc vội vã đuổi theo:
– Ở nhà ăn cơm rồi hãy đi, anh Vĩnh Kỳ.
– Em ăn một mình đi, anh không ăn đâu.
Vĩnh Kỳ chạy biến đi, Hoàng Cúc ngơ ngẩn nhìn theo. Cô không hiểu nổi Vĩnh Kỳ, anh thay đổi rồi, thời gian rỗi rảnh anh không còn dành cho cô nữa.
Nghĩ đến số tiền mười triệu, Hoàng Cúc lo lo. Nếu như số tiền mười triệu đó, Vĩnh. Kỳ không hoàn lại cho cô, sẽ là một ''đại họa" chứ chẳng phải chơi.
Quay vào, Hoàng Cúc tần ngần nhìn con cá vàng đang chiên trên chảo, nó đang biến thành màu đen, khói bốc lên một màu đen...
Vĩnh Kỳ ngồi sà xuống bên Hoài Nhân, anh vui vẻ ôm qua vai Hoài Nhân:
– Bữa nay em muốn ăn gì, anh đãi em?
Hoài Nhân lạnh nhạt nhích người ra:
– Anh có tiền hay sao?
– Dĩ nhiên là có.
Vĩnh Kỳ thò tay vào túi áo, hào phóng rút năm tờ giấy bạc một trăm ngàn đặt vào tay Hoài Nhân.
– Cho em đó.
Hoài Nhân trợn mắt:
– Ê! Hôm nay anh ''trúng mánh'' hay sao?
– Ừ, em muốn mua chiếc nhẫn hôm nọ, một 1át anh dẫn em đi mua.
Hoài Nhân hớn hở hôn vào má Vĩnh Kỳ:
– Ôi! Anh thật đáng yêu.
Hoài Nhân nũng nịu cọ người vào Vĩnh Kỳ. Cái tên ngu đần này, một lần gần gũi thôi, hắn mê Hoài Nhân như điếu đổ, và con bồ ngu ngốc của hắn không biết là hắn ''trái chứng'' thích quen với con trai hơn là con gái.
– Vậy mình đi ngay đi anh.
Hoài Nhân yểu điệu đứng lên:
– Anh cầm lái xe nghen.
– OK.
Vĩnh Kỳ sung sướng cười. Anh hoàn toàn quên mất Hoàng Cúc, cuộc sống sa đọa biến chất, biết sai nhưng Vĩnh Kỳ vẫn cứ muốn dấn sâu vào. Vì đồng tính luyến ái, đang trở thành một mode thời thượng của giới trẻ mà.
Kim Mai!
Đoàn Lộc đẩy cánh cửa bước vào anh hốt hoảng trước căn phòng trống không, mọi vật dụng và quần áo của Kim Mai không còn nữa. Như thế này là thế nào?
Một tờ giấy trắng nằm chênh vênh trên bàn:
Thư của Kim Mai. Đoàn Lộc vội chụp lấy:
''Anh Lộc. Em phải trở về Canada.Vội quá, nên em không tiện giải thích, sau này em gọi điện thoại cho anh. Xin lỗi là em không thể làm đám cưới được, dù em rất muốn làm vợ anh. Tạm thời em mượn tất cả số nữ trang cưới và một trăm triệu bên công ty Thăng Long.
Anh thông cảm.
Kim Mai.
Đoàn Lộc buông tờ thư, anh lảo đảo. gieo người xuống ghế. Tại sao lại như thế này. Còn mấy hôm nữa đám cưới, cô dâu ôm hết nữ trang cưới bay về Canada. Rồi anh ăn nói như thế nào với mọi người và nhất là bà nội của mình đây. Đây là người vợ anh lựa chọn.
Kim Mai ơi! Em đùa phải không?
Đoàn Lộc bật dậy. Nhưng căn phòng trống hoác cho anh hiểu đây là sự thật.
Sự thật. Điện thoại reo, Đoàn Lộc vội vàng nhấc máy:
Đoàn Lộc nghe đây.
Chào anh. Anh nhận ra em chứ anh. Lộc?
Minh An! Chi Kim Mai em đang ở đâu?
– Chị ấy đã về Canada. Ngày hôm qua anh Tony Nguyễn đã sang dây.
– Khốn nạn!
Đoàn Lộc buông máy. Vậy là Kim Mai chọn Tony, cô đã đi theo hắn. Ngực Đoàn Lộc đau như có cả ngàn nhát dao xuyên qua tim. Tại sao em có thể đối xử với anh như vậy hả Kim Mai? Anh phải làm sao đây đám cưới cử hành không có cô dâu, khi mà mọi thứ sắp đặt chu đáo:
Bà nội chắc chắn sẽ giận dữ, bà lại sẽ mắng anh làm việc theo chủ quan và cảm tính.
Bất cứ giá nào đám cưới cũng phải cử hành. Nếu không, người ta sẽ cười vào mặt anh. Vị giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai nhà tỉ phú trẻ của Việt Nam, trong ngày cưới đã bị vợ sấp cưới bỏ rơi.
Đôi hàm răng Đoàn Lộc nghiến lại. Cằm bạnh ra trong cơn giận dữ lẫn đau lòng.
– Anh Vĩnh Kỳ!
Hoàng Cúc mừng rỡ đứng lên. Nãy giờ ngồi đợi anh ngót một tiếng đồng hồ, cô cứ sợ anh không đến. Yêu nhau mà gặp nhau khó khăn quá, vì dường như anh không còn là của cô nữa, cái thuở cá hai dắt dìu nhau từ quê về thành phố.
Nhưng trái với thái độ Cúc, Vĩnh Kỳ kéo ghế ngồi, mặt anh nhăn lại, giọng anh cáu kỉnh khó chịu.
– Em có biết là anh bận lắm không?
Nụ cười tắt trên môi Hoàng Cúc:
– Em biết là anh bận, nhưng cả tháng nay, anh có điện thoại hay đi gặp em đâu.
Vĩnh Kỳ xua tay:
– Nào, em tìm anh có chuyện gì không? À! Tháng này em lãnh lương chưa vậy?
Một câu hỏi làm cho Hoàng Cúc "cứng họng'', Cô hẹn anh ra đây để hỏi số tiền mười triệu anh mượn của cô, nói là làm vốn mua dụng cụ điện, mười ngày trả lại, nhưng bây giờ đã hai tháng và kỳ kiểm quỹ định kỳ, cô không thể không trả số tiền đó vào quỹ.
Lắc đầu, Hoàng Cúc thu hết can đảm:
– Vĩnh Kỳ số tiền mười triệu hồi đó anh nói mượn mười ngày trả, mà đã hai tháng, đến kỳ kiểm quỹ rồi, anh phải trả cho em.
Vĩnh Kỳ giật mình, anh vờ như nhớ đến số nợ ấy.
– Sao trong điện thoại em không nói cho anh lo?
– Thì bây giờ anh lo cho em đi, hai ngày nữa trả lại cho em.
Giọng Vĩnh Kỳ xẵng:
– Mười triệu mà lo hai ngày, em tưởng dễ lắm sao.
– Nhưng hồi đó, anh nói nếu em cần nói trước một ngày, anh sẽ đưa lại cho em mà.
– Anh đang kẹt muốn chết, định hỏi em lãnh lương chưa, em đi hỏi tiền anh.
Biết như thế này anh không đến, đã tốn tiền xe còn mất thời gian. Hoàng Cúc sững sờ nhìn Vĩnh Kỳ. Anh đã thực sự thay đổi, một chút quan tâm đến cô cũng không. Anh có còn yêu cô nữa hay không? Sự đau đớn khiến cô chỉ còn biết nhìn anh. Vĩnh Kỳ làm lơ:
– Em xem ở đầu đó, chạy tiền đắp vô đi anh không có tiền trả cho em đâu.
Vĩnh Kỳ đứng, lên:
– Thôi, anh đi đây.
Hoảng sợ, Hoàng Cúc chụp tay Vĩnh Kỳ lại:
– Anh để em lo số tiền đó, làm sao em lo cho nổi, người ta sẽ đình chỉ công tác, người ta sẽ bỏ tù em. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải lo số tiền đó cho em.
Vĩnh Kỳ giật mạnh tay lại cau có:
– Anh nói chưa có. Sau này, anh sẽ tìm cách trả cho em.
Pin... pin... tiếng còi xe inh ôi ngoài đường, rồi một giọng nam nhão nhoẹt gọi Vĩnh Kỳ như tiếng con gái:
Mau lên đi anh Vĩnh Kỳ ơi, làm gì lâu dữ vậy?
Vĩnh Kỳ lùi ra cửa:
– Bạn anh gọi, anh phải đi đây. Anh sẽ điện thoại cho em sau.
Vĩnh Kỳ chạy ra cửa, Hoàng Cúc hốt hoảng chạy theo. Vĩnh Kỳ bấp tấp lên một chiếc xe chờ sẳn, xe vọt đi để lại làn khói trắng mỏng:
Hoàng Cúc đứng chôn chân chết điếng.
Mười triệu đâu phải số tiền nhỏ. Cô tìm đâu ra số tiền đó, khi ngày kiểm quỹ đến sát một bên:
Vĩnh Kỳ thật tàn nhẫn, anh đã bỏ mặc cô xoay trở. Cô tìm anh vất vả, để lại lời nhấn không biết bao nhiêu lần, rồi ngồi ở đây đợi cả giờ đồng hồ, cuối cùng là công cốc rồi.
Làm sao đây? Chưa bao giờ Hoàng Cúc thấy khổ sở như thế này.
Chợt một cái bóng to sắm sầm đứng trước Hoàng Cúc, cô đứng lùi lại. Gã đàn ông xa lạ nhìn cô.
– Chúng ta nói chuyện một chút đi!
Hoàng Cúc cảnh giác:
– Tôi và ông không quen với nhau, có chuyện gì để nói?, – Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.
– Ông nói gì?
– Muốn giúp cô và cả cho tôi nữa?
Hoàng Cúc cau mày:
Tôi không hiểu ý ông?
– Lại bàn ngồi đi?
Hoàng Cúc máy móc bước theo anh ta. Cô yên tâm vì cách ăn mặc cùng dáng dấp của anh ta, trí thức, phong độ, không có vẻ gì ''lưu manh'' cả.
Anh ta gọi hai ly cà phê rồi nhìn Hoàng Cúc:
– Tôi là Đoàn Lộc. Tôi sẽ cho cô mượn mười triệu.
Hoàng Cúc cười nhạt:
– Với một điều kiện chứ gì?
– Cô cũng thông minh đấy.
Hoàng Cúc châm biếm:
– Trên đời này không cố ai giúp ai mà không có điều kiện cả.
– Vậy cô cho người bạn trai của cô mượn tiền vì cái gì?
– Anh ấy là bạn cùng quê Hà Tiên với tôi:
Tôi yêu anh ấy, tôi tin anh ấy, nhưng không ngờ.
Giọng Hoàng Cúc nghẹn ngào. Cô thực sự đau đớn và tuyệt vọng trước sự tráo trở của Vĩnh Kỳ. Và giờ đây người đàn ông ngồi trước mặt cô, anh ta nói anh ta giúp cô, dĩ nhiên là có một sự trao đổi sòng phẳng rồi.
Đoàn Lộc nhịp một ngón tay trên bàn.
– Tôi cũng là một kẻ đau khổ vì tình như cô. Ngày mai đám cưới, tôi chợt phát hiện. ra vợ sắp cưới của mình ôm tất cá nữ trang cưới biến mất, cô ta còn đến những chỗ quen biết của tôi lấy tiền. Tiền mất tôi cố thể lấy lại được, nhưng danh dự mất đi...
– Có nghĩa là anh muốn tôi đóng vai có dâu giùm anh.
– Vâng.
– Tại sao anh phải làm như vậy? Cứ hủy đám cưới là xong.
– Không được! Sau đám cưới này, tôi mới chính thức được thừa hưởng gia tài của nội tôi.
Thì ra như vậy.
Đoàn Lộc trầm ngâm:
– Nhưng quan trọng nhất là danh dự, cô hiểu không? Tôi không thể bị mất mặt vì cô dâu đã ôm tiền và nữ trang bỏ đi trong ngày cưới. Nếu như cô bằng lòng, tôi sẽ giúp cô hoàn lại quỹ tiền mặt số tiền cô đã lấy.
– Nhưng rồi sau đám cưới?
Cô sẽ ở lại nhà tôi hai tháng cho đến khi nội tôi về Mỹ.
Hoàng Cúc chế giễu:
– Nhưng... liệu tôi sau khi làm đám cưới giả, làm vợ của anh thật hay giả đây?
– Dĩ nhiên là hoàn toàn giả.
Hoàng Cúc lạ lùng nhìn Đoàn Lộc.Chuyện anh ta vừa nói với cô sao giống như một... trò đùa. Tuy nhiên, cồ bây giờ giống như một người chết đuối giữa dòng nước, không bám vào phao để bị chết hay sao?
Thời gian quá gấp, nên Đoàn Lộc chị có thể dẫn Hoàng Cúc đi thuê đồ cưới và mua sắm nữ trang.
Mặc bộ quần áo mới xong vào người, Hoàng Cúc nhìn mình trong gương, hình như là cô gái xa lạ nào đó chứ không phải cô. Xưa nay Hoàng Cúc chỉ quen mặc áo sơ mi và quần tây, bây giờ mặc bộ quần áo sang trọng này, chiếc áo hơi rộng cổ khiến Hoàng Cúc xấu hổ làm sao ấy.
Cô ngập ngừng mãỉ rồi mới dám bước ra, nói nhỏ xíu gần như trong cổ họng – Tôi xong rồi:
Đoàn Lộc quay lại, ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, vì sự thay đổi hoàn toàn kia. Hoàng Cúc duyên dáng xinh xắn và như trẻ ra, anh cứ ngẩn ra nhìn cô.
Hoàng Cúc lo lắng:
– Dạ.... chắc là không được?
Giá như cô ấy đừng mang kính cận, cái kính cận làm cho già đi mấy tuổi vậy. Bắt gặp đôi mắt Đoàn Lộc nhìn mình chăm chú, Hoàng Cúc có vẻ ngượng, dù rằng đôi mắt của anh là để đánh giá xem cô có thể thay thế được Kim Mai hay không.
Cô ngập ngừng:
Có lẽ tôi không xinh và sang trọng như cô ấy?
Không! Nếu như cô chịu mặc những bộ quần áo hợp với vóc dáng của cô, cô sẽ rất xinh. Mặc bộ đồ hồi sáng và đeo kính cận, trông cô già như đã ba mươi vậy. Nói thật nghe, bạn trai của cô có thể bỏ rơi cô cũng vì thế.
Hoàng Cúc cắn nhẹ môi. Anh ta lại vừa nhắc cho cô nỗi đau bị lừa dối và may là Vĩnh Kỳ đã rời bỏ cô sớm.
– Cô tự ái à?
– Không. Anh nói thật tôi tự ái làm gì. Hơn nữa, người ta cũng từng nói ''cái khó bó cái khôn''. Tôi đã sợ mất anh ấy vì nghèo nên cứ luôn chứng tỏ với ảnh tôi cô tiền, bao nhiêu tiền lương đưa hết và may là chỉ mới có mười triệu.
– Bỏ chuyện ấy đi! Chúng ta đi thôi.
Nên nhớ, gọi tôi là anh Đoàn Lộc và, cô là Kim Mai!
''Đoàn Lộc'', cái tên quen quá, hình như Hoàng Cúc từng nghe đến. Tuy nhiên cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vì Đoàn Lộc đã lôi cô đi.
Chiếc Madaz De Lux sang trọng, Hoàng Cúc rụt lè ngồi lên. Cô chua chát với ý nghĩ cô đang đóng kịch để lấy tiền. Vĩnh Kỳ lừa dối cô, cả hai dắt díu từ quê lên thành phố tìm việc làm, mỗi ngày Vĩnh Kỳ mỗi xa cô hơn. Chiếc vòng kim cương đắt tiền và xâu chuỗi ngọc tôn vẻ trang đài, đài các của cô, giống như ''cô bé lọ lem'' trong một thoáng chốc làm nữ hoàng một đêm.
Có một ngày lọ lem lên ngôi chúa Chuyện nấu ăn quét dọn tiền nong... khỏi bận lòng.
Hết một đêm, Lọ Lem về chỗ cũ.
Đếm chén còn mấy cái... ôi, mẻ tùm lum...
Đoàn Lộc cho xe chạy qua mấy con đường, rồi dừng lại trước một căn biệt thự kín cổng cao tường đồ sộ.
Anh bấm nút tự động cho cửa mở ra, rồi lái xe vào. Người làm trong nhà vội chạy ra đón.
– Bà nội đang chờ cậu và cô.
Hoàng Cúc bước xuống xe, cô hồi hộp quá nên không thấy đôi mắt của gã người làm trợn tròn nhìn cô. Đoàn Lộc vỗ vai anh ta nói gì đó.
Hoàng Cúc nhìn quanh căn nhà cô sấp vào. Đó là một ngôi nhà hai tầng màu trắng, trông tráng lệ. Cổng vào được lát sỏi trắng, và một vườn hoa nhiều cáy cánh hình con thú, chứng tỏ chủ nhân của nó là người ưa thích chơi cây cảnh:
Đoàn Lộc bước qua, anh quàng tay qua vai Hoàng Cúc. Cái quàng vai thân mật, một cử chỉ đụng chạm đầu tiên, làm cô giật mình lùi lại.
– Em làm sao vậy Kim Mai?
– À...
Hoàng Cúc nhớ ngay vai trò của mình, cô cười gượng và cũng rất nhập vai:
– Anh làm em giật mình.
– Nên nhớ cô là Kim Mai, bà nội tôi rất tinh ý đó.
Anh ôm qua vai cô dắt vào nhà. Nơi bộ salon đặt giữa căn phòng khách sang trọng là một bà cụ mặc toàn trắng, mái tóc bạc trắng như chiếc áo bà đang mặc.
Toàn bộ người bà toát nên vẻ quý phái và phúc hậu.
Hoàng Cúc lễ phép.
– Cháu chào bà nội.
Cô xà lại và ôm cánh tay bà:
– Nội đẹp hơn ý nghĩ của con, trông bà y như bà tiên ước trong truyện ''cô bé Lọ Lem'' vậy.
Bà Thục Nghiêm cười khanh khách:
– Con biết nịnh lắm đó Kim Mai:
Nhưng mà kiểu nói con là cho bà vui. Đoàn Lộc, con thật là khéo chọn.
Đoàn Lộc nháy mắt:
– Bà nội phải nhớ, con là cháu bà nội.
Những tiếng cười vang to vui vẻ và sảng khoái. Hoàng Cúc trở bên linh hoạt hơn. Và chính cô cũng không ngờ mình đóng vai hồn nhiên vô tư của cô gái sắp về nhà chồng đạt đến như vậy.