Chương 21

    
áng hôm sau tôi tiên đoán thế nào anh tôi cũng xuất hiện trước cửa phòng và lạnh lùng tuyên bố thẳng thừng với tôi rằng nhà cửa anh ta không phải là chốn lui tới của bọn vô biên. Tôi rất hiểu những lối nói như thế, vì danh dự của con người có địa vị như anh ta, vì hạnh phúc và tương lai của con trai và tình cảm tế nhị của người em dâu Philippa. Mặc dù ảnh hưởng chiến tranh, những người thuộc giới chúng tôi vẫn phải tôn trọng một số điều lệ. Trong khi tôi sẵn sàng tư tưởng để về tá túc tại nhà chị Cecilia ở Mothercombe và chuẩn bị sẵn những lời xin lỗi, thì nghe tiếng quân hành quen thuộc bên ngoài. Matty chăm chú nhìn qua cửa sổ và cho tôi hay rằng một đại đội mang phù hiệu Grenvile đang đến trước cửa nhà. Hành động này chắc chắn như dầu đổ thêm vào lửa.
Bản tính hiếu kỳ vẫn lấn át và thay vì nằm trong phòng như một đứa trẻ cảm thấy mình có lỗi, tôi yêu cầu các người hầu đưa tôi xuống đại sảnh. Ở đấy tôi gặp anh Jo đang lớn tiếng tranh cãi với một viên sĩ quan trẻ măng. Người này vừa lạnh lùng tuyên bố, không chút bối rối, rằng tướng Richard đã quyết định tạm thời đặt tổng hành dinh tại Radford, vì tòa nhà này là địa điểm lý tưởng để quan sát trọng pháo của quân địch ở núi Batten, Viên sĩ quan yêu cầu được sử dụng những căn phòng nhìn ra hướng tây bắc. Anh ta còn trấn an Jo rằng tướng Richard sẽ mang theo lính hầu, đầu bếp và thực phẩm riêng.
- Tôi phản đối – anh tôi nói – sự việc các ông làm hoàn toàn không bình thường. Nhà tôi không đủ rộng để chứa các ông. Ngay tôi đây cũng bận rộn nhiều công việc của lãnh địa…
- Tướng Richard đã nói với tôi – viên sĩ quan ngắt lời Jo – rằng ngài có chiếu chỉ của Hoàng thượng cho phép trưng dụng bất cứ nhà nào ở Devon Cornouailles. Ngài đã thực hiện điều ấy ở nhiều nơi. Các chủ nhân đã nhường nhà cho ngài và đi kiếm một chỗ khác để ở. Nhưng đối với ông, ngài không có ý định áp dụng biện pháp cứng rắn như thế. Xin ông hãy hướng dẫn tôi đi tham quan các phòng.
Jo mím môi nhìn viên sĩ quan, đoạn quay gót, dẫn người ấy lên cầu thang trong khi tôi
Đang xuống. Tôi lảng tránh cái nhìn của Jo.
Suốt buổi sáng, đại đội bộ binh lo bố trí ở cánh bắc của ngôi nhà.
Khi Jo bước xuống thang, anh ta nghiêm nét mặt mỉa mai nói với tôi:
- Cả nhà đều biết ơn em về sự chiếm đóng này.
- Em chẳng biết tí gì về việc đó – Tôi đáp.
- Thôi nào! Chẳng phải em và Richard đã âm mưu với nhau từ tối hôm qua sao?
- Hoàn toàn không có điều đó.
- Thế cả hai người làm gì trong căn phòng đóng kín.
- Chúng em trải qua thời gian để hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa. Im lặng một lúc, Jo lại nói:
- Anh nghĩ rằng ở hoàn cảnh em hiện nay nhớ lại kỷ niệm xưa chỉ càng thêm đau khổ.
- Em cũng nghĩ thế. Jo bặm môi nhìn tôi.
- Em lúc nào cũng là một đứa con gái trơ trẽn – anh ta nói – Anh chị đã quá nuông chiều em. Bây giờ, đã ba mươi bốn tuổi rồi, vậy mà em còn hành động như một đứa con gái lang bang.
- Hạnh kiểm của em tối hôm qua – tôi nói – hoàn toàn khác với hạnh kiểm của một cô gái lang bang.
- Anh sung sướng nghe em nói thế. Cảm tưởng của anh chị hoàn toàn khác hẳn. Richard đã mang nhiều tai tiếng xấu. Hắn ở với em suốt hơn một tiếng đồng hồ trong căn phòng đóng kín. Không có lý lẽ nào để biện minh cho hành động đó.
- Em lại thấy có hơn chục cách để biện minh.
Jo hầm hầm bỏ đi sau khi yêu cầu tôi phải biết tôn trọng anh ta là chủ nhà.
Tôi đành nuốt giận cả ngày hôm đó. Buổi tối, khi Richard trở lại và ra lệnh cho người hầu dọn hai phần ăn trên phòng tôi, tôi bỗng dưng cảm thấy khoái trá một phần nào khi nghĩ đến các anh tôi đang ủ rủ dùng bữa với nhau, trong khi tôi thưởng thức món gà quay với tướng Richard.
- Bởi vì em từ chối về Buckland ở - chàng nói – nên anh phải tới đây với em.
- Muốn lấy lòng một người phụ nữ thì đừng nên làm mất lòng anh em người ấy – tôi nói.
- Anh Robin của em đã đi Tavistock, đồng thời anh đã phái chú em Percy đi công tác gần Hoàng thượng. Chỉ còn một mình Jo. Có lẽ nên gửi anh ta qua phục vụ Hoàng hậu nước Pháp.
- Anh vẫn chưa chiếm được thành Plymouth sao? Chàng lắc đầu, tỏ vẻ ngờ vực:
- Chúng ta đã củng cố hệ thống phòng ngự - chàng nói – Nếu Hoàng thượng nghe theo ý kiến của anh, chịu ở lại đây thêm hai tuần, thì bây giờ, chúng ta đã vào Plymouth. Nhưng không! Hoàng thượng lại nghe lời Hyde, tiến quân về Dorset, để anh ở lại đây với quân số không tới một ngàn.
- Anh không thể chiếm được thành phố bằng cuộc tấn công trực diện sao?
- Không, trừ phi anh có thêm một ngàn quân nữa. Anh phải tuyển mộ thêm lính, nhưng phải trả lương cho họ, nếu không, họ không chiến đấu tận tình và anh cũng không thể trách họ được.
- Anh kiếm đâu ra được chai rượu bougogne đó – tôi hỏi.
- Ở lâu đài Lanhydrock. Anh không ngờ tên hầu tước Robartes lại có cả một hầm rượu ngon tuyệt. Anh đã cho chở hết rượu của hắn về Buckland
Chàng nâng ly rượu lên, nhìn ngắm nó dưới ánh đèn và mỉm cười.
- Anh có biết rằng hầu tước Robartes đã tàn phá Menabilly chỉ vì lý do duy nhất là anh
Đã cướp phá lãnh địa của hắn?
- Hắn là kẻ ngông cuồng.
- Nói đến cướp bóc, em thấy cả hai bên không khác nhau chút nào cả. Một người lính bảo hoàng cũng biết phá hủy như một lính phiến loạn. Chắc Dick cũng cho anh biết rằng Gartred đã có mặt ở Menabilly?
- Em gái của anh muốn tìm gì ở đó?
- Kho bạc của lãnh địa.
- Nó chỉ muốn làm giàu. Anh mà được số bạc đó tha hồ trả lương lính.
- Cô ta rất khéo lấy lòng hầu tước Robartes.
- Anh chưa thấy người đàn ông nào làm phật ý nó.
- Em nghĩ rằng cô ta làm gián điệp cho phe Nghị viện.
- Em lầm rồi. Gartred có thể làm tất cả, trừ việc ấy. Em quên câu tục ngữ xưa có nói rằng trong ba gia đình nổi tiếng nhất ở Cornouailles này thì họ Godolphin không hề thiếu trí tuệ, họ Trelawney không thiếu can đảm còn họ Grenvile luôn luôn trung tín. Gartred là người mang dòng máu Grenvile, còn chuyện cô ta bồ bịch lăng nhăng với hàng chục đàn ông, điều ấy không quan trọng.
Tôi thầm nghĩ rằng người anh luôn bênh vực cho em gái mình. Biết đâu, anh Robin cũng làm thế đối với tôi.
Richard đứng dậy, nhìn qua cửa sổ về hướng Cattewatter va Plymouth ở xa xa.
- Tối này – chàng bình thản nói – anh đã đánh một ván bài lớn. Nếu thành công Plymouth sẽ thuộc về anh sáng mai.
- Anh muốn nói gì?
Chàng vẫn dõi mặt nhìn về những ánh đèn xa xăm của thành phố.
- Anh đã bí mật cho người quan hệ với đại tá Searle, chỉ huy phó quân phiến loạn ở thành Plymouth. Có lẽ với số tiền ba ngàn liu, hắn ta sẵn sàng bán đứng thành phố. Anh muốn thử biện pháp dùng tiền hối lộ trước khi phải hy sinh nhân mạng tấn công phe đối phương.
Phương án thật liều lĩnh, và chẳng hiểu tại sao tôi không có cảm tình với phương án này.
- Anh đã làm những gì rồi? – cuối cùng tôi hỏi
- Thằng Joseph thân yêu của anh đã bí mật lẻn qua phòng tuyến đối phương lúc trời chập choạng tối và giờ này nói đang ẩn núp trong thành. Nó mang trong người bức thư của anh gửi cho đại tá Searle cùng với lời hứa chắc chắn sẽ trao cho hắn ba ngàn đồng liu.
Tôi nghĩ đến người thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt nâu đầy dũng khí.
- Giả sử - tôi chậm rãi nói – bọn chúng bắt được Joseph?
- Thằng bé biết tự giữ mình – Richard mỉm cười nói.
Nhưng tôi nhớ lại lần cuối cùng khi gặp hầu tước Robartes. Thái độ của hắn ta trong cơn thất bại, căm thù dòng họ Grenvile như thế nào.
- Nếu trưa mai, em nghe một loạt đạn đại bác nổ trong thành Plymouth, như thế có nghĩa là quân của anh đã vào thành sau một trận chiến ngắn ngủi và đẫm máu.
Nói xong, hai tay chàng ôm lấy đầu tôi và chàng chúc tôi ngủ ngon. Tôi phải trằn trọc một hồi lâu mới ngủ được.
Khoảng năm giờ rưỡi sáng, tôi nghe tiếng chân chàng và ban tham mưu ra đi, rồi liền sau đó, tôi lại ngủ thiếp đi trong tình trạng mệt mỏi.
Khi tôi thức dậy, đã hơn mười giờ sáng, một ngày u ám, phảng phất hương vị mùa thu. Tôi chẳng thiết ngồi dậy lẫn ăn trưa. Tôi lắng nghe những tiếng động trong nhà, tiếng giầy lính đi đi lại lại. Lúc giữa trưa, tôi chống khuỷu tay lên giường và nhìn về phía bên kia con sông. Mười hai giờ năm. Rồi mười hai giờ một khắc, mười hai giờ rưỡi. Vẫn không có tiếng đại bác. Ngay cả tiếng súng cá nhân lẻ tẻ cũng không. Lúc hai giờ trưa, trời bắt đầu đổ mưa. Ngày có vẻ bất tận. Những linh cảm xấu thi đua nhau lung lạc tinh thần tôi. Lúc năm giờ. Matty bưng mâm cơm chiều lên và tôi uể oải ăn qua loa.
Tôi hỏi Matty có tin tức gì mới lạ không. Cô ta không biết gì cả. Nhưng một hồi sau, khi trở lại lấy mâm, Matty có vẻ bối rối.
- Gì thế? – tôi hỏi.
- Một người lính cho em hay rằng một trong những sĩ quan trẻ ưu tú nhất của tướng Richard đã bị hầu tước Robartes bắt làm tù binh, và bị hội đồng quân sự bên phe phiến loạn kết án tử hình. Tướng Richard đã đề nghị chuộc lại tù binh nhưng bọn chúng không chịu.
- Người bị bắt tên gì?
- Em không biết.
- Hiện nay tù binh ra sao?
- Người lính không đề cập đến vấn đề này.
Tôi lại nằm xuống, bàn tay che mắt để tránh ánh đèn. Chưa bao giờ linh tính đánh lừa tôi.
Mãi tới khuya, có tiếng vó ngựa đến trước cửa nhà. Những bước chân nặng nề bước lên thang, tiếng cửa đóng sầm, kế đó là im lặng. Tôi chờ đợi rất lâu. Khoảng nửa đêm, chàng vào phòng tôi. Cả nhà đang ngủ say. Chàng ngồi sụp bên giường và tôi đặt tay lên đầu chàng.
- Anh cứ nói cho em biết đi, nói cho vơi nỗi sầu.
- Chúng đã treo cổ thằng bé trên cao bờ thành để anh và mọi người có thể nhìn thấy. Chúng đã treo cổ Joseph ngay trước mắt anh. Viên đại tá Searle khốn kiếp đã trở mặt. Đích thân anh đã đi tới chân thành đề nghị thương thuyết với Robartes để chuộc lại hoặc trao đổi tù binh. Hắn không trả lời. Trong khi anh còn chờ ở đó, hắn treo cổ thằng bé ngay trên đầu thành…
Richard không đủ sức nói tiếp. Chàng gục đầu vào vai tôi.
- Chiến tranh là thế đó – tôi nói – Ngày mai chỉ cần một viên đạn vào đầu, hoặc một nhát rìu, hoặc bị ngã ngựa. Điều đó xảy ra hằng ngày. Joseph đã chết trong khi thừa hành nhiệm vụ như nó từng mong muốn.
- Không – chàng đáp giọng ồ ồ - Không, đó là lỗi của anh. Anh thật đáng nguyền rủa chỉ vì một sự xét đoán lầm.
- Linh hồn Joseph sẽ tha thứ cho anh.
- Nhưng anh, anh không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Ăn miếng trả miếng. Phe Nghị viện không bao giờ quên được hành động xỏ lá của chàng vào mùa xuân vừa qua khi chàng giả vờ kết bạn với họ rồi mang theo bí mật quân sự của họ về với phe bảo hoàng. Họ không quên cảnh tù binh bị Richard hành hình không cần xét xử, cảnh hàng ngàn người lính phiến loạn bị treo cổ ở quảng trường chợ Saltash. Còn hầu tước Robartes đã đòi hỏi công lý và báo thù cho lãnh địa Lanhydrock bị tàn phá, bằng cách hành hình sứ giả của Grenvile.
Hình như ý trời đã định sứ giả này không họ hàng xa gì với Richard Grenvile, mà chính là con ruột của chàng.
- Richard … - tôi thì thầm bên tai chàng. Richard, anh yêu dấu…
Nhưng chàng đứng dậy, chậm chạp đến gần bên cửa sổ, vén màn và đứng ngay giữa ánh trăng chiếu sáng cây kiếm đeo bên hông.
- Anh sẽ trả thù cho thằng bé – chàng nói – Không nương tay nữa. Không tha thứ nữa. Không một tên nào được sống sót. Kể từ lúc này, mục đích duy nhất trong đời anh là giết sạch bọn phiến loại. Để thực hiện điều ấy, anh phải nắm quyền chỉ huy quân đội. Anh không nghe ý kiến hay theo lệnh của ai hết. Hoàng thượng đã phong cho anh là “ tướng miền tây”. Anh thề trước Chúa rằng cả thế giới sẽ biết điều ấy.
Từ lúc ấy, tôi biết rằng quỷ đã đột nhập vào người chàng và làm chủ cả hồn lẫn xác. Nếu chúng tôi là vợ chồng hay một đôi uyên ương thật sự, có lẽ tình thân đó cho phép tôi có những giây phút để xoa dịu lòng chàng. Nhưng định mệnh đã khiến tôi trở thành một cái bóng mờ trong cuộc sống của chàng, một bóng ma. Tối nay chàng đến bởi vì chàng cần tôi, nhưng không có giọt nước mắt nào, lời phản kháng nào, tình cảm nào ngăn chặn được chàng chạy đến vực thẳm bất hạnh.