Chương 33

    
ôi vẫn kêu to “Richard…Richard...” đến lạc cả giọng, vừa lăn xe qua phòng trống của Ambrose để đến phòng Gartred.
Lạy Thượng đế! Họ đánh nhau dưới ánh trăng màu bạc lạnh lùng tràn qua cửa sổ. Gartred đứng nép mình ở đầu giường, một vết thương dài đẫm máu cắt nát mặt. Ambrose mặc chiếc áo ngủ lấm đầy máu, vừa lui lại vừa cố đưa tay không, chống đỡ những nhát kiếm của Robin, cho đến khi ông ta rút được kiếm trong đống quần áo để trên ghế. Cả hai đấu thủ dậm chân trên sàn nhà, hơi thở đứt quãng. Họ như hai con ma, khi tỏ, khi mờ, đánh nhau những đòn chí tử.
“Richard...” tôi vẫn kêu gào, bởi vì án mạng đang xảy ra trước mặt tôi. Gartred thu mình trong một góc, bàn tay ôm lấy mặt, máu tuôn qua các kẽ tay.
Cuối cùng Richard đến, không kịp mặc áo, tay cầm kiếm. Dick và Bunny chạy theo sát gót người chú, tay cầm đèn.
- Đủ rồi, lũ ngốc - Richard nạt lên một tiếng, nhảy bổ vào giữa, nắm lấy cổ tay của Robin.
Ambrose Manaton lùi lại sát tường, Bunny giữ chặt lấy ông ta.
Robin và Ambrose nhìn nhau, như hai con ác thú, ngực căng phồng, mắt đỏ ngầu và bất thình lình, khi thấy khuôn mặt đẫm máu của Gartred hiểu điều mình đã làm. Anh ta lắp bắp không nói ra lời. Anh ta run cả người. Richard đẩy Robin ngồi xuống ghế bành, đồng thời quay sang nói với tôi:
- Hãy gọi Matty mang nước và băng lên đây.
Cả nhà đều thức dậy, các người hầu sợ hãi nhốn nháo trong đại sảnh, đèn đuốc thắp sáng.
- Các người cứ đi ngủ lại - Richard nói với các người hầu - Chỉ một mình Matty đủ rồi. Không có chuyện gì trầm trọng cả, chỉ là một tai nạn thường.
Các gia nhân xì xào giải tán và trở về phòng. Matty có mặt liền sau đó. Chỉ liếc mắt một cái, cô ta hiểu ngay điều gì xảy ra. Matty đổ nước đầy chậu và xé những miếng vải mỏng để làm băng. Căn phòng bây giờ được soi sáng bởi sáu ngọn đèn. Không còn bóng ma nữa. Sự thật phủ phàng đang phơi bày trước mắt.
Ambrose phải tựa người vào vai Bunny, tay ôm chặt vết thương để cầm máu, tóc ông ta ướt đẫm mồ hôi. Robin ngồi trên ghế, gục đầu vào hai tay. Richard đứng bên cạnh, nghiêm khắc, quả quyết. Và tất cả chúng tôi đều nhìn Gartred nằm trên giường, mặt bị cắt một đường dài từ lông mày bên phải xuống tận cằm. Tôi nhận thấy Dick cũng hiện diện trong phòng.
Mặt Dick xanh như xác chết và khi máu từ vết thương của Gartred chảy ra nhuộm đỏ khăn trải giường và lấm đầy trên hai tay của Matty, Dick chợt quỵ người xuống bất tỉnh.
Richard vẫn không nhúc nhích. Chàng làm ngơ trước tấm thân bất động của con trai.
- Hãy mang thằng chó con này lên phòng nó - Richard nói với Bunny, răng chàng nghiến lại.
Bunny thi hành ngay. Một hồi sau, nó quay lại, tay cầm chai rượu brandy. Mỗi người thay phiên nhau tu một chút. Robin uống chậm rãi. Ambrose nhắp từng ngụm nhỏ, mặt lấy lại sắc hồng. Gartred rên khe khẽ, đầu tựa trên vai Matty. Mái tóc bạch kim của cô ta cũng lấm máu.
Richard thong thả nói:
- Tôi không có ý định điều tra sự việc. Dù sao chuyện đã xảy ra rồi. Chúng ta đang đứng trước những việc trọng đại khác liên quan đến vận mệnh cả một vương quốc. Bây giờ không phải lúc cấu xé lẫn nhau vì tình cảm riêng tư. Các anh đã tuyên thệ với tôi, các anh phải vâng lời tôi.
Không ai trả lời. Robin hối hận, cúi gầm mặt xuống đất.
- Bây giờ chúng ta hãy cố ngủ trong vài giờ còn lại cho đến sáng. Tôi sẽ ở lại với Ambrose trong phòng của ông ta, còn Bunny ngủ với Robin. Sáng mai, tất cả sẽ đi Caerhayes. Còn cô, Matty, xin cô vui lòng ở lại đây với bà Gartred.
- Vâng, thưa ngài cứ yên tâm.
- Mạch đập của Gartred thế nào? Cô ta có mất nhiều máu lắm không?
- Cô ta đã đỡ nhiều, thưa ngài. Giấc ngủ và nghỉ ngơi là liều thuốc tốt nhất
- Không có gì nguy hiểm đến tính mạng chứ?
- Hoàn toàn không, thưa ngài. Vết thương không sâu lắm, nhưng sắc đẹp bị tổn thương. Ambrose Manaton không nhìn về phía giường. Hình như người phụ nữ nằm đó xa lạ
Đối với anh ta. “Thế là chấm dứt tình cảm giữa hai người - tôi nghĩ - Gartred sẽ là bà Ambrose và không được hưởng gia tài giàu có của ông ta nữa”.
Tôi quay mặt đi để khỏi nhìn Gartred, mặt trắng nhợt và nằm bất động. Richard đặt tay lên thành xe lăn.
- Còn em nữa, em đã quá mệt rồi đấy - chàng nói. Chàng đưa tôi về phòng và bế tôi đặt trên giường.
- Em ngủ nhé - chàng nói.
- Em không tin rằng sẽ ngủ được.
- Em hãy nằm nghỉ đi. Chúng ta sắp lên đường rồi. Chỉ còn vài giờ nữa thôi và mọi sự đều kết thúc. Chiến tranh là một liều thuốc đa năng khiến người ta quên đi những xích mích riêng tư.
- Em tự hỏi…
Nhưng chàng đã bước ra để đến phòng của Ambrose, không phải vì lo lắng cho ông ta, nhưng tôi biết chàng đến đó chỉ để nắm chắc rằng gia tài kếch sù của ông ta không vuột khỏi tay chàng trước ngày tổng khởi nghĩa.
Những giờ trôi qua và bất giác tôi nhớ đến Dick đang ở một mình trong phòng nhỏ cạnh phòng tôi. Tôi nghĩ rằng thằng bé đang cựa mình, khó ngủ về những cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi và biết đâu nó đang cần có tôi.
- Dick... Dick... - tôi khẽ gọi.
Tôi gọi lại một lần nữa, nhưng không có tiếng trả lời. Chắc nó ngủ say. Không yên tâm, tôi leo lên xe lăn để tới mở cánh cửa thông với phòng bên. Giường của Dick trống rỗng...
Mệt mỏi, tôi trở về giường nằm. Có lẽ nó đi gặp Bunny trong phòng Robin. Nhưng khuôn mặt xanh xao, sợ hãi của nó cứ ám ảnh tôi.
Khi tôi thức dậy thì phòng của tôi chan hòa ánh nắng. Những chuyện xảy ra hồi hôm chỉ còn là ác mộng. Tôi muốn quên hết mọi chuyện đó như người ta muốn quên đi một giấc mộng khủng khiếp. Nhưng Matty mang điểm tâm lên, lại kéo tôi về tới thực tế đáng buồn.
- Vâng, bà Gartred hơi khó ngủ - cô ta trả lời tôi. Matty ít nuôi trong lòng sự sợ hãi đối với Gartred.
- Vết thương của cô ta có thể lành lặn được không? - tôi hỏi.
- Cô ta sẽ mãi mãi mang vết sẹo này. Kể từ bây giờ, cô ta khó có thể dùng sắc đẹp để hái ra tiền nữa. Cô ta đáng bị thế!
Có thật vậy không? Phải chăng thượng đế đã muốn thế, hay là tất cả chúng tôi đều là đồ chơi của vận mệnh? Có điều tôi biết rằng tôi không còn ghét Gartred nữa từ sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt cô ta.
- Còn các ông đang ăn điểm tâm đấy chứ? - bất chợt tôi hỏi.
- Vâng.
- Dick có cùng ăn không?
- Thưa có. Cậu ta đến trễ hơn những người khác, nhưng em thấy cậu ta trong phòng ăn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi được tin Dick vẫn còn an toàn trong nhà.
Vì tế nhị, tôi không muốn vào phòng của Gartred. Bây giờ, sắc đẹp của cô ta đã bị hủy hoại, chúng tôi cùng một cảnh ngộ như nhau. Nếu là người đàn bà khác, họ sẽ giả vờ thương hại, nhưng trong lòng thì lại vui sướng, nhưng Honor Harris không thuộc loại người đó.
Tôi gặp anh Robin trong hành lang, đứng gần cửa sổ, vẻ buồn bực, cánh tay phải bị băng. Khi tôi đến gần, anh ta quay sang tôi, nhưng rồi lại lảng tránh cái nhìn của tôi.
- Em tưởng anh đi Caerhayes với Bunny rồi chứ? - tôi nói.
- Không, anh còn chở Peter Courtney - Robin âu sầu đáp - Sao bây giờ nó vẫn chưa về.
- Cổ tay của anh còn đau không? - tôi dịu dàng hỏi. Anh ta lắc đầu, mắt vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ.
- Khi nào hết loạn lạc - tôi nói - hai anh em mình sẽ về ở Lanrest nhé. Robin không đáp nhưng tôi thấy mắt anh ta ươn ướt.
- Khá lâu nay hai anh em mình đều thương người thuộc dòng họ Grenvile - tôi nói - và mỗi người thương một cách. Đã đến lúc phải dạy cho họ biết chớ coi thường chúng ta.
- Từ ba mươi năm nay, họ có làm gì đâu - Robin đáp – bằng giọng mệt mỏi - Chính chúng ta lệ thuộc vào họ.
Đó là những lời cuối cùng của Robin khi chúng tôi trao đổi với nhau về đề tài này. Từ đó chúng tôi không hề nhắc đến nữa, dù rằng chúng tôi sống gần nhau từ năm năm nay.
Cửa mở và Richard bước vào, theo sau là Bunny.
- Tôi chẳng hiểu sao - chàng nói, vừa lo âu đi qua đi lại - đã gần trưa rồi mà Peter vẫn chưa về. Nếu nó rời khỏi Caerhayes từ sáng sớm, nó phải có mặt ở đây từ lâu.
- Nếu ngài cho phép - Robin từ tốn nói - tôi sẽ lên đường để kiếm Peter. Có lẽ nó đang ăn trưa trong nhà gia đình Sawle ở Penrice.
- Theo tôi thì nó đang ngồi tình tứ với một đứa con gái nào đó sau một bụi rào. Lạy Chúa! Lần sau nếu có đánh nhau, tôi chỉ tuyển những hoạn quan mà thôi. Thôi được! Anh cứ thử đi kiếm nó xem sao, nhưng phải tránh đường cái.
Chúng tôi nghe tiếng vó ngựa của Robin. Những giờ trôi qua. Mười hai giờ, rồi đến một giờ. Bữa ăn trưa gồm thịt nguội và bia. Ai cũng ăn uống uể oải. Lúc một giờ rưỡi, có tiếng bước chân trong cầu thang, tiếng bước nặng nề, chậm chạp. Tôi thấy Ambrose Manaton ngước mắt nhìn lên trần nhà và đứng lui lại gần cánh cửa sổ. Cửa sổ mở, Gartred xuất hiện, mặc đồ đi đường, một nữa mặt che khuất bằng miếng khăn voan, áo choàng khoác vai. Trông như một bóng ma.
- Tôi muốn quay về Orley Court - cô ta nói - Hãy kiếm cho tôi một cổ xe ngựa.
- Em đòi hỏi điều không thể thực hiện được - Richard nói - Trong vài giờ nữa, các đường sẽ bị cắt.
- Em chấp nhận nguy hiểm - cô ta nói - Nếu em bị rơi vào tay loạn quân thì cũng mặc kệ. Em đã làm điều anh yêu cầu. Vai trò của em đã chấm dứt.
Gartred nhìn thẳng vào mặt Richard, không hề liếc sang Manaton. Richard và Gartred, Robin và tôi... Trong hai cô em gái, người nào đáng tha thứ hơn cả và phải trả một giá quá đắt hơn cả? Không thể trả lời được câu hỏi đó.
- Anh rất tiếc - Richard nói - Anh không thể giúp ích gì được cho em. Em phải ở lại đây. Bọn anh có nhiều chuyện khác đáng lo hơn là phương tiện chuyên chở cho một bà góa bị thương.
Bunny là người đầu tiên nghe tiếng ngựa phi trong hoa viên. Nó chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Tiếng vó ngựa lớn dần và bất thình lình một kỵ sĩ đang phi qua cổng. Chính là Peter Courtney, đầu trần, mình lấm đầy bụi, tóc rối bù xõa trên vai. Thảy dây cương cho một người hầu, Peter chạy vội vào hành lang.
- Lạy Chúa, hãy chạy trốn mau lên! Có người làm phản. Cha con Trelawney, Charles Trevannion, Arthur Bassett và những người khác đã bị bắt. Sáng nay, cảnh sát trưởng Thomas Herle đã huy động một lực1ượng đến bao vây. Các bạn ta chống lại, nhưng họ quá đông. Tôi phải nhảy đại qua cửa sổ của tầng lầu và bị trật chân. Sau đó tôi nhảy liều lên lưng một con ngựa và chạy thoát. Chỗ nào cũng có lính. Cầu St Blazey đã bị chốt chận. Trên đỉnh đồi Polmear cũng có lính gác...
Nói đến đây, Peter đưa mắt nhìn quanh như có vẻ tìm ai.
- Robin không có đây sao?... Thôi đúng rồi, tôi gặp ông ta đang đấu kiếm với năm sáu thằng. Tôi không dám đến giúp ông ta, vì nhiệm vụ chính của tôi là phải về đây báo cho mọi người. Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Tất cả chúng tôi đều quay nhìn người chỉ huy. Richard đứng lặng yên, lạnh lùng, không chút lộ vẻ thất vọng. Chàng quay sang Bunny:
- Cháu hãy đi ngay Pridmouth và cho thuyền ra khơi về hướng nam cho đến khi nào gặp chiến thuyền đầu tiên của hạm đội Pháp. Hãy hỏi thuyền của công tước Hopton và trao cho ngài tờ giấy này.
Richard cúi xuống viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy.
- Ngài gọi họ đến à? - Ambrose Manaton hỏi - Ngài có tin rằng họ đến kịp không? Mặt Ambrose xanh như tàu lá, hai nắm tay xiết lại.
- Không phải thế - Richard vừa đáp vừa gấp lá thư lại - Tôi chỉ yêu cầu họ giương buồm trở về Pháp. Sẽ không có nổi dậy. Hoàng từ De Galles sẽ không đổ bộ lên Cornouailles tháng này.
Richard trao lá thư cho Bunny, và mỉm cười nói:
- Chúc cháu may mắn. Cho chú gửi lời thăm Jack.
- Còn chú - Bunny hỏi - Chú không đi với cháu sao? Mọi sự chậm trễ đều là điên rồ. Căn nhà này sẽ bị bao vây.
- Chú sẽ hội ngộ lại với các cháu khi cần thiết - Richard nói - Còn hôm nay, chú yêu cầu cháu cứ thi hành mệnh lệnh.
Bunny nhìn người chú một lúc, đoạn lui ra, đầu ngẩng cao.
- Nhưng làm sao bây giờ? - Ambrose nói - Lạy Chúa, tại sao tôi lại dính líu vào chuyện này?
Ông ta quay sang Peter đang nhún vai.
- Nhưng ai là kẻ phản bội?
- Biết làm gì - Richard nói - bởi vì sự thể đã xảy ra rồi? Này Peter, hãy nói với người hầu chuẩn bị một con ngựa cho ông Ambrose Manaton và cả anh nữa. Hãy trốn đi, nhanh lên!
- Ngài không cùng đi với chúng tôi sao?
- Không, ta ở lại.
Peter lưỡng lự, liếc nhìn tôi.
- Thưa ngài, nếu họ bắt được ngài, điều đó không tốt lành gì đâu.
- Tôi biết.
- Viên cảnh sát trưởng nghi ngờ sự hiện diện của ngài ở Cornouailles. Câu hỏi đầu tiên của ông ta với Trevannion là: “Anh có che giấu Richard Grenvile ở đây không? Hãy giao nộp hắn cho chúng tôi và anh sẽ được trả tự do tức khắc. Có một thằng nhóc báo cho lính tuần của chúng tôi biết rằng Richard và các anh sẽ có mặt ở Caerhayes trong vài giờ nữa?”.
- Thằng nhóc - Richard mỉm cười nói - Hãy quên nó đi. Ambrose Manaton tiến tới, chỉ tay về phía Richard nói lớn.
- Chính ông đấy, Richard, chính ông là kẻ phản bội. Từ đầu việc này cho đến lúc cuối, tôi đã ngờ sự thể xảy ra như vậy. Hạm đội Pháp sẽ chẳng bao giờ đến giúp ta. Sẽ không có khởi nghĩa gì cả. Chính ông muốn trả thù việc ông bị Hoàng tử ra lệnh bắt giữ ở Launceton cách đây bốn năm.
Ambrose vừa nói vừa run rẩy, còn Peter thì lùi lại một bước, vẻ chưng hửng, kế đó là sự sợ hãi lóc lên trong mắt.
Richard đứng bất động quan sát họ, kế đó chàng chỉ tay ra cửa, ngụ ý bảo họ đi đi… Tiếng ngựa phi ra cổng. Ambrose Manaton đi đầu, nón sụp tận mí mắt, áo choàng phồng lên trong gió. Peter theo sát ông ta, sau một cái liếc nhìn về phía cửa sổ của chúng tôi.
Chuông đồng hồ trên tháp điểm hai tiếng. Một con chim bồ câu trắng ngà bay là là trên sân. Richard đứng gần cửa sổ, chắp hai tay sau lưng. Gartred, nằm dài trên đi-văng, hơi mỉm cười, nụ cười tương phản với vết thương còn ửng đỏ trên má. Dick đứng chờ đợi, bất động trong một góc.
- Chỉ còn lại ba người thuộc dòng họ Grenvile có muốn họp riêng với nhau không? - tôi chậm rãi nói.