Chương 5

    
i! Cuộc đính hôn điên khùng kỳ lạ, vội vàng, quyết định trong chớp nhoáng, không hỏi ý kiến ai hết! Mẹ tôi và các anh tôi cũng không cản nổi. Hai chị em Edward Champernowne tức giận quay về Radford và Jo cũng đi theo họ, không thiết tha gì đến tôi nữa, vợ anh ta không muốn tiếp tôi nữa sau khi tôi từ chối không lấy em trai của chị ấy, người ta còn cho tôi biết rằng tiếng xấu về tôi lan truyền khắp vùng Devon. Họ đồn tôi trốn đi với Richard Gienvile và bây giờ cần thiết phải lấy anh ta, họ đồn tôi đã ăn ở với chàng trong ba tháng. Mặc cho những lời dị nghị, Richard và tôi chỉ mỉm cười. Trước đó, chàng dự định đưa tôi tới luân đôn, ở đó tôi sẽ tá túc trong dinh của quận công Buckingham. Nhưng vào cái lúc điên khùng này, Bevil đích thân tới Lanres và với độ duyên dáng, lịch sự thường ngày, Bevil thuyết phục gia đình tôi cho phép tôi đi Stowe để làm lễ thành hôn. Bevil đã khéo léo dàn xếp ổn thỏa. Vài ngày sau, mẹ tôi và tôi đến Stowe, nơi mà cách đây tám năm khi đã rời khỏi với tư cách là chồng của Gartred. Lúc ấy tôi đang yêu nên chẳng chú ý gì đến ai khác, tôi không nhớ rõ điều gì đã làm hay đã thấy, chỉ nhớ rằng xung quanh tôi toàn là những người trong họ Grenvile, ai cũng tóc màu hồng nâu như chị Dringet đã có lần mô tả. Tôi nhớ mọi hôm vừa đi dạo trong vườn vừa lơ đễnh nghe cha chồng là ngài Bernard Grenvile đang long trọng đề cập đến những bất đồng giữa Đức Vua và Nghị viện. Tôi cũng nhớ là phải đứng hàng giờ trong một căn phòng - phòng của vợ chồng Bevil - để cho các bà các cô thử chiếc áo cưới. Tôi ít thấy Richard. Tôi thuộc về các bà. - chàng nói - vào những ngày cuối cùng này. Những ngày cuối cùng... Ôi, phải chăng là điềm báo trước?
Không còn gì tồn tại trong ký ức tôi ngoài buổi trưa cuối cùng tháng năm. Mặt trời đi qua và lại đi qua sau những đám mây. Gió vẫn thổi. Khách khứa đã tề tựu trên thảm cỏ, để chuẩn bị cho cuộc đi săn bằng chim ưng. Sau cuộc đi săn là đến bữa yến tiệc.
Các con chim ưng đang đậu trên giá, dùng mỏ vuốt lông cho láng, hai cánh vỗ phành phạch.
những người phụ trách nuôi dạy chim săn lo cột và đội mũ cho chúng. Cùng lúc đó, những người hầu giữ ngựa lo dắt ngựa đến, đàn chó tham gia cuộc đi săn đã nhảy nhót và gầm gừ.
Richard đỡ tôi lên lưng một con ngựa cái sắc hồng, và trong khi chàng đang quay đầu nói chuyện với một người hầu, tôi thấy các kỵ sĩ tụ tập ở rào cản để chào một người mới đến.
ai vậy cà? - Richard nói.
Người hầu đưa bàn tay lên mắt để che nắng, quay mặt mỉm cười với chủ nhân.
- Thưa ngài, đó là Bà Denys từ Orley Court đến. Chim ưng đỏ của ngài có dịp đọ sức với chim ưng trống của bà ta.
Richard ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi:
- Gartred đã quyết định đến.
Họ liền tới gần chúng tôi và tôi tự hỏi sẽ cảm thấy gì khi gặp lại kẻ thù thời thanh xuân. Định mệnh kỳ lạ xui khiến tôi về làm dâu nhà cô ta, trong khi trước đây cô về làm dâu nhà tôi. Gartred không hề viết một lá thư, không một lời chúc mừng, nhưng tính hiếu kỳ tự nhiên của cô ta rốt cuộc đã thắng.
- Chào cô em - Richard nói, giọng chế giễu - rốt cuộc thì em cũng tới để khiêu vũ mừng đám cưới của anh phải không?
- Có lẽ - Gartred trả lời - Em chưa có quyết định gì cả vì hai con của em không được khỏe.
Cô ta thúc ngựa đến trước mặt tôi và tôi thấy lại trên môi đối phương nụ cười mỉm thâm hiểm quen thuộc.
- Thế nào cô khỏe chứ, Honor?
- Cũng kha khá - tôi nói
- Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được cô sẽ làm dâu nhà Grenvile.
- Tôi cũng thế,
- Mánh trời thật oái oăm! Mà đây cô chưa biết mặt chồng tôi phải không
Tôi chào người lạ cưỡi ngựa cạnh Gartred, già hơn cô ta rất nhiều. Atony Denys đấy! Người đã tạo bao âu lo cho ông anh Kit đáng thương của tôi trước khi chết.
- Chúng ta đi săn ở đâu đây? - Gartred hỏi Richard.
- Đi ra cánh đồng, về hướng bở biển.
Cô ta nhìn con vật trên tay Richard.
- Chim ưng đỏ - cô ta nói lông mày dựng lên - nó còn chưa mọc hết lông cánh. Anh tính làm gì với con vật còn non này.
- Nó đã lớn khôn rồi đấy, và hôm nay anh định cho nó săn bắt hạc.
- Săn bắt hạc - Gartred mỉm cười giễu cọt - Sức nó chỉ bắt được con chim ô thước.
- Em dám cho con ưng trống của em đấu với nó không?
- Ưng trống của em sẽ giết nó trước, rồi giết con hạc sau.
- Để xem.
Cả hai con vật trừng mắt ngó nhau như hai đấu thủ chuẩn bị sắp chiến. Richard đã kể cho tôi nghe rằng loài vật này đánh nhau từ khi còn nằm trong tổ. Lần đầu tiên, tôi có linh cảm ngày hôm nay sẽ kết thúc bằng một tai biến. Trong giây lát, tôi tự hỏi có nên viện cớ mệt để ở lại phía sau không. Tôi lên lưng ngựa không phải vì sở thích tàn sát. Đi săn bằng chim ưng không bao giờ là thú tiểu khiển của tôi.
Hình như Gartred đoán biết tôi lưỡng lự. Cô ta cười:
- Hôn thê của anh nhụt khí rồi. Cô ấy không thể theo chúng ta được đâu.
- Sao? - Richard thất vọng hỏi tôi, em không đi với anh sao?
- Có chứ - tôi vội vàng trả lời - Em muốn thấy anh giết hạc.
Chúng tôi phi ngựa giữa cánh đồng. Gió tạt vào mặt mũi và tiếng sóng biển vỗ vào bãi đá vọng đến tai chúng tôi. Thoạt đầu, chẳng có gì để săn. Chúng tôi chỉ thấy một con chim mỏ nhát. Loài chim ưng nuôi trong nhà chỉ dùng móng vuốt bấu chặt vào người con mồi thay vì giết ngay như loài chim ưng hoang, con ưng đỏ của Richard và con ưng trống của Gartred vẫn còn bị chụp mũ trên đầu, bởi vì chúng tôi chưa đến vùng có hạc. Con ngựa cái của tôi sốt ruột dậm hai vó trước. Vì lối đi chật hẹp, chúng tôi phải ghìm ngựa chạy chậm. Gần một khu rừng nhỏ, chúng tôi tìm cách xua khỏi tổ ba con chim ô thước, kế đó tháo mũ trên đầu chim ưng và tung chúng lên săn đuổi. Nhưng những con chim tinh khôn kia không để bị bắt dễ dàng, chúng lượn từ hàng rào này sang hàng rào khác. Nhiều khi phải mất đến hai mươi phút mới bắt được một con chim ô thước.
Kết quả nghèo nàn quá! - Gartred bĩu môi nói - Chúng ta không thể tìm thấy con mồi nào xứng đáng hơn sao?
Richard đưa tay lên mắt che nắng, nhìn về hướng tây. Một dãy đất hoang đầy hoa thạch thảo trải ra trước mặt chúng tôi, ở đó có một đầm lầy, nơi ẩn nấu của loại vịt trời vào những hôm trời xấu và là nơi tụ tập quanh năm của loài chim biển, chim mỏ nhát, hải âu và vạc trắng.
Không có một con mồi nào ở đây ngoại trừ một con chim sơn ca. Đầm lầy, nơi lui tới của loài hạc, ở xa chúng tôi hai dặm.
- Nào! Ngựa anh phải đua với ngựa em, con ưng đỏ thì đấu với ưng trống - Richard đột nhiên nói vừa tháo mũ trên đầu con ưng đỏ.
Chàng tung nó lên trên không, đồng thời thúc hai gót vào hông ngựa, không đầy mười giây, Gartred đuổi kịp theo Richard. Cả hai đang lao trên bãi hoa thạch thảo về hướng đầm lầy, hai con chim ưng như hai chấm đen phía trên đầu họ.. Như bị kích thích, con ngựa cái của tôi cũng vụt lao theo, khiến suýt nữa sợi dây cương rời khỏi tay tôi. Con vật lồng lộn chạy như điên sau lưng hai người kia, càng chạy nhanh hơn bởi tiếng sủa của đàn chó và tiếng reo hò của đám tùy tùng. Lần phi ngựa cuối cùng. Mặt trời trong mắt tôi, gió quật vào mặt tôi, dưới thân tôi con vật lắc lư, tiếng vó nện như sấm, mùi cây kim tước chỉ thoang thoảng cùng với âm thanh của sóng biển. Tất cả những cái đó không sao quên được, mãi mãi khác ghi trong ký ức tôi. Trong trái tim tôi. Tôi thấy Richard và Gartred chạy song song với nhau, vừa thốt lên những tiếng chửi rủa. Bất thình lình, một con hạc từ dưới đầm lầy bay lên, xòe rộng đôi cánh, duỗi hai cẳng dài ra. Tôi nghe Richard la lên một tiếng, Gartred đáp lại ngay, và trong chớp mắt, hai con chim ưng phóng lên trời xanh đến khi chỉ còn là hai chấm nhỏ. Con hạc đánh hơi biết mình bị lâm nguy cũng bay lên thật cao, lượn tròn như tia chớp, một con chim ưng - không biết là của Richard hay của Gatred - phóng vào người con hạc nhưng bắt hụt. Ít giây sau, con chim ưng thứ hai đâm vào con mồi nhưng cũng không trúng.
Tôi cố kìm dây cương lại, nhưng vô ích. Gartred và Richard bây giờ đang chạy về phía đông, theo sau con hạc. Cả ba chúng tôi đều phi ngựa trên một đường thẳng. Mặt hất dần dần cao lên về phía một khu vực đầy đá giữa đầm lầy.
- Coi chừng sụp hố! - Richard la to vào tai tôi, nhưng chàng vượt nhanh như gió và tôi không kịp gọi chàng.
Bây giờ thì con hạc đang bay ở phía trên đầu tôi, con chim ưng thì không thấy đâu. Tôi thấy Gartred la lên đắc thắng:
- Trúng rồi! Trúng rồi! Chim ứng của em chụp được nó rồi!
Tôi thấy trên bầu trời một con chim ưng đang bám vào con bạc. Cả ba con vật hợp nhau thành một khối duy nhất rơi xuống trước mặt tôi, cách hai mươi thước.
Tôi muốn rẽ sang một bên, nhưng không tài nào làm chủ được con vật. Khi vượt qua mặt Gartred, tôi hỏi lớn:
- Hố ở đâu?
Nhưng cô ta không trả lời. Tôi lao về phía đống đá, hai mắt chói lòa ánh nắng. Con hạc hấp hối và con chim ưng đẫm máu đang rơi thẳng từ trên không xuống một cái vực trước mắt tôi. Tôi nghe tiếng kêu của Richard vang dội bên tai...
Thế đấy Honor Harris ở Lanrest đã trở thành một người tật nguyền như thế! Từ đó hai chân tôi vĩnh viễn trở thành vô dụng, và từ hai mươi năm nay, tôi chỉ nằm hoặc ngồi mà không bào giờ cảm nhận được mặt đất dưới bàn chân.
Các bạn nào nghĩ rằng kẻ tật nguyền không thể đóng vai anh hùng được, thì cứ việc đóng sách lại. Bởi vì các bạn sẽ không báo giờ thấy tôi lấy người tôi thương và làm mẹ các con của chàng. Nhưng các bạn sẽ không biết rằng mối tình này không hề tắt, và mặc dù bao sự thăng trầm, mối tình này càng nảy nở lớn hơn, sâu đậm hơn? nói hai chúng tôi, không khác gì chúng tôi đã thành hôn với nhau. Các bạn sẽ biết rằng bằng cách nào tôi vẫn có thể đảm nhiệm vai chính trong vở thảm kịch tiếp diễn, mặc dù tàn tật, bất lực.