Chương 22

    
ó một ngọn núi gọi là Núi Vua.
Đó là một ngọn núi cao chót vót, đỉnh núi quanh năm mây mờ, tuyết phủ.
Vũ Tuân và Thường Như phóng ngựa dọc theo dòng sông Ngân, đã nhiều ngày qua họ luôn đi bên nhau, trong tiếng gió vi vu trên thảo nguyên bao la, trong tiếng reo của những bông cỏ lau ngút ngàn tầm mắt.
“Tình yêu của chúng ta đơn sơ như một bài ca”…
Thảo nguyên bây giờ là của họ, thời gian bây giờ là của họ… Họ cùng nhau phiêu bạt… và bây giờ dừng lại bên chân Núi Vua.
Vũ Tuân kể: có một cao thủ nổi tiếng tên là Phiêu Vân Tử, ông ta sử dụng một thanh đao là Phiêu Vân Đao, năm xưa huynh đã gặp ông ta trên đỉnh núi này.
Ông ta có cuộc sống phiêu bạt khắp nơi như mây trời, vì thế mới tự nhận mình là Phiêu Vân Tử, còn huynh lúc đó cũng mới nổi tiếng, đang sử một thanh bảo đao tên là Yến Nguyệt Đao.
Sau hơn năm mươi chiêu thì huynh phát hiện không phải ngẫu nhiên mà Phiêu Vân Tử thách đấu với huynh ở đây. Thanh Phiêu Vân Đao của ông ta rất nhẹ, bản thân lại quen sống trên đỉnh núi cao, còn huynh sử thanh Yến Nguyệt Đao rất to và nặng, trên đỉnh cao không khí rất loãng, rất khó thở, vì thế huynh cảm thấy nội lực suy giảm trầm trọng, còn Phiêu Vân Tử thì tỉnh bơ như chẳng có gì, sắp thua đến nơi thì huynh đột nhiên thấy trong kẽ đá có một thanh đao nhỏ phát ra ánh vàng chóe…
Vũ Tuân vận toàn lực phóng thanh Yến Nguyệt Đao về phía Phiêu Vân Tử, sau đó ngã người lấy được thanh đao nhỏ kẹp vào cánh tay, khi Phiêu Vân Tử gạt văng thanh Yến Nguyệt Đao ra xa, ông ta nghĩ là chắc thắng liền sấn tới thì thấy một ánh vàng lóe lên như chớp, thanh đao nhỏ đã kề ngay cổ.
Vũ Tuân đưa thanh đao nhỏ cho Thường Như xem, nàng thấy đó chỉ là một con dao bình thường dài khoảng ba tấc.
Thường Như nói: vậy mà mọi người nói đây là một thanh đao thần gọi là Tụ Lý Đao.
Vũ Tuân: một thanh bảo đao không thể nằm vất vưởng trên đỉnh núi được.  Đây chỉ là một con dao bình thường do một người thợ săn nào đó bỏ quên.
Khi con dao này lọt vào tay Vũ Tuân thì mọi người cứ tưởng nó là một bảo đao.
Vũ Tuân nói tiếp: sau cuộc chiến đó huynh không còn dùng đến Yến Nguyệt Đao nữa. Huynh ngộ ra một điều, đó là “đao nào cũng là đao, miễn là ta biết dùng nó đúng nơi, đúng chỗ và đúng lúc…”
Y nói: muội có kỷ niệm nào về những cuộc chiến kể cho huynh nghe đi.
Thường Như kể cho Vũ Tuân nghe rất nhiều về thời thơ ấu của nàng, về những cuộc chiến mà nàng đã trải qua.
Nàng nói: Tuyết Hoa Phi Hổ có cú cắn thật là… thần sầu quỷ khốc…
Vũ Tuân: Nhị Hổ có võ công rất cao, chồng bà ta theo về với Minh Chủ nên mới bị sư huynh là Cửu Trùng Thiên giết chết… ông ta sau này bị đày xuống Luyện Ngục.
Thường Như: khi muội mới đến thảo nguyên, đi dọc theo dòng sông Ngân thì gặp một ông già câu cá bên sông, ông ta sử dụng một cây cần câu…
Vũ Tuân: cây cần câu đó không phải là cần câu thường, đó chính là Phúc Vũ Kiếm, người ngư phủ đó có tên là Ngư Phúc.
Sau vài chục chiêu thì mũi câu điểm trúng cổ tay Thường Như, nàng buông rơi thanh kiếm. Ngư Phúc nói: kiếm pháp của cô còn nặng nề lắm.
Ông nói tiếp: kiếm pháp phải như mưa rơi, liên tu bất tận, dày đặc và thấm sâu…
Thường Như nói: mũi của Phúc Vũ Kiếm rung động không ngừng nên rất khó xác định, nhờ ông ta mà đường kiếm của muội sau này trở nên thanh thoát và linh hoạt hơn.
Ngư Phúc sống phiêu bạt trên dòng sông Ngân, rất khó gặp được, Vũ Tuân nói: huynh đi khắp thảo nguyên đã nhiều năm mà chưa một lần gặp được người đó, muội đúng là có “duyên đường xá”…
Họ ghé qua Mãn Đình Viện, Mãn Ngọc vui mừng nói: muội lo cho tỷ đến mức ăn ngủ không được.
Mãn Đình Viện lúc nào cũng rực rỡ trong hoa và hương thơm ngào ngạt.
Mãn Ngọc nhìn Vũ Tuân và Thường Như, thấy họ là một cặp thật đẹp đôi, thật hạnh phúc.
Mọi người cùng ngồi dùng trà, không khí thật là ấm áp, Vũ Tuân nhìn thấy thanh Kinh Hồng Kiếm thì nói với Mãn Ngọc: sư phụ của muội trước đây rất nổi tiếng, ông là một kiếm thủ vô địch. Nếu huynh mà biết Hồng Lão Nhân về già ẩn cư nơi đây thì đã ghé để được gặp ông từ lâu…
Y thở dài: có ba người mà huynh muốn gặp trong đời mà số phận lại không có duyên, đó là Hồng Lão Nhân với Kinh Hồng Kiếm, ông già Ngư Phúc sử dụng cây cần câu và một người nữa tên là Cuồng Kiếm Vô Song…
Mãn Ngọc pha trà rất ngon, Vũ Tuân nói: kiếm đạo sâu xa, nhưng trà đạo cũng sâu xa không kém.
Mãn Ngọc vui vẻ nói: sư phụ cũng từng nói như vậy…
Thường Như cũng mỉm cười.
Nàng là người dám chiến đấu và dám yêu, yêu đến từng hơi thở cuối cùng.
Khi đỉnh núi kia chẳng còn những góc cạnh…
Khi nước sông thôi ngừng chảy…
Khi thời gian dừng lại..chẳng còn ranh giới giữa ngày và đêm...
Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô..thì Em cũng không thể nào phân ly với Anh...Không thể nào phân ly với Anh
Dịu dàng của Anh là sự mong đợi lớn nhất đời Em
Hãy để đôi ta được bầu bạn dưới chốn hồng trần..sống tự do thoải mái
Được phi ngựa vút nhanh và sống cuộc đời oanh oanh liệt liệt
Được uống rượu hát ca..ngày đêm kề cận hát về những niềm vui bất tận
Oanh liệt hào hùng của tuổi thanh xuân
Khi Mặt Trời không còn mọc nữa..khi Trái Đất ngừng quay
Khi bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông không thay nhau biến đổi
Khi cỏ cây hoa lá lụi tàn thì Em cũng không thể nào chia tay với Anh… không thể nào chia tay với Anh
Nụ cười của Anh đã là nỗi quyến luyến lớn nhất cuộc đời Em
Hãy để đôi ta được bầu bạn dưới chốn hồng trần..được ngày ngày bình thản nắm tay nhau giữa nhân gian..
sống những ngày tháng tự do thoải mái không gò bó trong khuôn khổ
Được phi ngựa vút nhanh và sống cuộc đời oanh oanh liệt liệt
Được uống rượu hát ca..tay nhẹ lướt trên phím đàn..sống cuộc đời ung dung tự tại
Trong mơ Em nghe thấy tiếng Anh nói...nguyện trọn đời che mưa che gió cho Em
Trong mơ Em nghe thấy tiếng Anh nói...xây cho Em bức tường thành Tình Yêu
Từng lời nói...từng câu chữ...đều nói về thiên trường địa cửu của đôi ta
Trong mơ Em nhìn thấy ánh mắt Anh nhìn Em..lấp lánh biết bao nhiêu mơ ước kì vọng
Trong mơ Em nhìn thấy từng giọt lệ của Anh đang vì Em mà tuôn chảy
Trời mênh mông...đất bao la..Anh là ÁNH SÁNG soi lối cho Em giữa màn đêm
Dẫu cho núi kia không còn góc cạnh...dẫu cho thiên địa hợp..
Thì Anh vẫn mãi là Thiên trường Địa cửu của Em
Cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta tương ngộ
Từ khi có Anh...cuộc đời luôn xuất hiện những kì tích
Bao nhiêu niềm vui..Bao nhiêu khổ đau đều thêu dệt thành một kí ức tuyệt vời
Cảm ơn Gió...Cảm ơn Mây
Cảm ơn ánh mặt trời chiếu rọi khắp nhân gian
Cảm ơn sự có mặt của Anh trong đời Em
Đã khiến thế giới của Em trở nên tươi đẹp hơn
Cùng nhau phiêu bạt...lưu lạc trong những tháng ngày đều là vị ngọt của những người say.
Sông có thể cạn...Đá có thể mòn..Trời có thể sập...Đất có thể lìa,
Nhưng chúng ta vẫn tay trong tay kề sát bên nhau Cùng đi đến nơi cùng trời cuối đất
 Sai lầm của Vũ Tuân là dẫn Thường Như quay lại Kinh Thành, giả sử họ đi luôn về phía biển xa thì có lẽ câu chuyện đã khác. Vũ Tuân muốn từ giã mọi người trước khi cùng Thường Như xây dựng cuộc đời mới… y là kẻ luôn tin tưởng ở bạn bè và những người cộng sự.
Vũ Tuân nói: trước khi gặp muội huynh lúc nào cũng cảm thấy dường như thiếu thiếu một cái gì đó, cảm thấy mình không hoàn hảo…
Thường Như: muội cũng cảm thấy như vậy…
Vũ Tuân phấn khởi nói: Hy vọng khi sống cùng nhau, hai chúng ta sẽ bổ sung cho nhau và trở thành một đôi hoàn hảo.
Thường Như cầm lấy bàn tay Vũ Tuân, giờ đây họ lúc nào cũng tay trong tay, khi đó họ cảm thấy có thể vượt qua được bất kỳ cách trở nào.
Khi trở về Kinh Thành, Thường Như nhận thấy có nhiều ánh mắt nhìn hai người với vẻ khác lạ. Nàng nói điều đó với Vũ Tuân, y nói: có lẽ là do họ tò mò khi thấy huynh và muội đi chung với nhau.
Nếu Vũ Tuân biết rằng đây là giây phút cuối cùng họ được ở bên nhau thì lúc đó y sẽ nói khác.
Y nói: muội hãy chờ huynh ở Hàn Yên Các.
Thường Như ngồi chờ mãi…
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Nàng không biết rằng Vũ Tuân đã… bị đày xuống Luyện Ngục, Minh Chủ cũng cho y một đặc ân, ông ta nói: ta không giết Thường Như mà chỉ trục xuất cô ta khỏi Kinh Thành vĩnh viễn. 
Thường Như vẫn cố đợi chờ, có người đưa tin từ Minh Chủ: nếu muốn Vũ Tuân sống thì phải ra đi mãi mãi…
Nàng biết một kẻ như Minh Chủ thì không nói đùa, nàng không ra đi thì Vũ Tuân nhất định phải chết. Minh Chủ không thèm giết nàng, ông ta muốn Thường Như phải chịu đau khổ dày vò, phải cảm nhận sự đau thương, giằng xé, mất mát…
Tiếng yêu ngày nào cho em nhớ anh tơi bời.
Với bao ngọt ngào ta vun xới,
Xót xa này từng đêm thao thức em đong đầy,
Ðêm vẫn là những đêm hao gầy.
 
Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời,
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi,
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời,
Xa vắng rồi những khi bên người.
Vó ngựa đưa Thường Như chầm chậm ra khỏi cổng thành, tà áo trắng của nàng như bạc đi dưới cái nắng chói chang của mặt trời nhiệt đới. Bỏ lại sau lưng tất cả… tất cả những gì gọi là xa hoa, nhiệt náo, lộng lẫy, nguy nga… tình yêu và say đắm… Bây giờ Thường Như đã hiểu vì sao Trịnh My Châu lại gọi đó là “nơi tận cùng cuộc sống”…/.
Ghi chú: Trong truyện có trích dẫn thơ và nhạc của nhiều tác giả