Tòa biệt trang của Độc chủ Bá Nghị tọa lạc trên một ngọn đồi nằm ở ngoại vi trấn Hàm Dương ba mươi dặm về hướng Bắc. Khi Kim Tiêu và Ngọc Lan tìm đến nơi thì trời cũng đã chạng vạng tối, hai người thả con hắc thố rồi mới tiến vào biệt trang của lão Độc chủ Bá Nghị.Trong biệt trang của lão Độc chủ vắng lặng như tờ, phảng phất mùi tử khí.Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan.- Nàng có cảm nhận gì?- Ngọc Lan có cảm nhận mình đang đi vào cõi chết.Kim Tiêu thì cảm nhận mùi tử khí rõ mồn một.Hai người tiến đến trước cửa tòa chính sảnh biệt trang. Kim Tiêu đẩy cửa tòa chính sảnh. Chàng và Ngọc Lan chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng khủng khiếp trong tòa chính sảnh.Xác người nằm la liệt khắp mọi nơi, trong đủ mọi tư thế.Kim Tiêu nhíu mày:- Không thể vậy được.Vừa nói Kim Tiêu vừa bước vào trong tòa chính sảnh, những môn hạ của Độc chủ cùng bọn gia nhân nằm chết với đủ mọi tư thế. Nhìn quanh những xác chết đó, Kim Tiêu chỉ còn biết lắc đầu.Ngọc Lan nói:- Ngạn huynh, họ chết bởi kiếm và ám khí. Ai tạo ra cảnh huyết sát kinh thiên động địa này.- Ta cũng như Ngọc Lan mới vào đây làm sao biết được là ai.Kim Tiêu dừng lại trước bốn cái xác đều bị chẻ đôi như người ta chẻ củi.Chàng quan sát những cái xác vô hồn đó rồi quay lại nói với Ngọc Lan.- Ngọc Lan... kiếm thuật của môn phái nào tà nhân vậy chứ?Ngọc Lan lắc đầu:- Muội chưa từng chứng kiến những cái chết tạo ra bằng thứ kiếm pháp tàn nhẫn này.- Nếu nói Tà Nhân Vô Diện sát tử thì thật là hồ đồ. Tà Nhân Vô Diện không bao giờ giết người kiểu này. Nhìn qua cục trường, huynh có thể đoán biết những gia nhân của lão độc bị giết bởi năm cao thủ thượng thặng, tất cả đều có võ công tà quái và tàn nhẫn.Kim Tiêu vuốt cằm:- Họ là ai?Kim Tiêu và Ngọc Lan đi rảo qua những cái xác, nhưng không thấy xác của Độc chủ Bá Nghị.Kim Tiêu nói:- Không có xác của Độc chủ Bá Nghị.- Vậy hy vọng lão độc còn sống.Chàng và Ngọc Lan đi vào hậu điện rồi đến gian biệt thất của Độc chủ Bá Nghị.Cửa gian biệt thất mở toang, Kim Tiêu và Ngọc Lan bước vào gian biệt thất đó.Mùi tử khí nồng nặc xông vào mũi Kim Tiêu và Ngọc Lan. Hai người định nhãn về phía tràng kỷ đã buông rèm.Ngọc Lan nhìn qua chàng:- Ngạn huynh... chúng ta đến xem thử.- Cẩn thận thì hơn.Hai người cẩn thận bước tới bên tràng kỷ, Kim Tiêu vén rèm. Cảnh tượng trên tràng kỷ buộc Kim Tiêu và Ngọc Lan phải thối lại ba bộ.Thi thể của lão độc Bá Nghị nằm dài trên giường chẳng có lấy một mảnh vải che thân. Hai mắt lão trợn trừng, điều lạ lùng là chỗ kín của lão vẫn trong trạng thái khoái cảm, nhưng vùng Đan điền thì đã bị rọc làm hai, lôi tất cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.Kim Tiêu và Ngọc Lan vội vã quay bước bỏ ra ngoài, cả hai không thể nào chịu đựng được khi thị chứng cái chết thê thảm của lão độc.Kim Tiêu hỏi Ngọc Lan:- Muội nghĩ gì?Ngọc Lan lắc lầu:- Ngọc Lan không biết gì cả.- Còn Kim Tiêu thì có thể khẳng định lão Độc chủ Bá Nghị đã chết bởi tay một nữ nhân mà lão không ngờ tới.Hai người bước ra ngoài hành lang.Ngọc Lan hỏi:- Sao huynh biết Độc chủ Bá Nghị chết bởi tay một nữ nhân?- Giải trình điều này Kim Tiêu nghĩ Ngọc Lan sẽ không nghe lọt lỗ tai nhưng chắc chắn lão Độc chủ Bá Nghị chết bởi tay một nữ nhân. Người này lão lại không ngờ tới.- Vậy là chúng ta không còn tìm được gì tại đây nữa?Kim Tiêu buông tiếng thở dài:Ngọc Lan nhìn chàng.- Ngạn huynh thở ra vì cái gì?Chàng khẽ lắc đầu:- Huynh đang suy nghĩ đến Mộng Di Hoa phải không?- Nếu lão độc chết, rõ ràng Mộng Di Hoa đã không được bình yên?- Ai cũng có số mạng cả mà. Ngạn huynh đã làm tất cả những gì cần làm.- Nhưng huynh và Ngọc Lam chưa thấy xác Mộng Di Hoa. Mộng Di Hoa chưa hẳn đã chết đâu.Kim Tiêu nhìn lại nàng:- Kim Tiêu cũng hy vọng như Ngọc Lan.Chẳng biết lời nói này của Kim Tiêu tác động thế nào đến Ngọc Lan mà ánh mắt của nàng bỗng chốc trở nên xa xôi, với nét buồn phảng phất.Ngọc Lan nói:- Ngạn huynh... chúng ta sẽ biết hung thủ là ai mà, có thể là một kẻ thù của lão độc.Ngọn Lan nhìn Kim Tiêu:- Huynh và muội đành phải quay về Đổng phủ.- Huynh sẽ phải nói thế nào với Đổng huynh đây.- Ngọc Lan sẽ nói giùm huynh. Huynh và mọi người đâu muốn chuyện này xảy ra, chắc chắn Đổng huynh cũng không trách mọi người được. Cho dù Đổng huynh có đau đớn thế nào thì thời gian cùng sẽ khiến người nguôi ngoai. Nhưng điều chắc chắn Mộng Di Hoa chưa hẳn đã chết. Di Hoa chưa chết thì vẫn có thể tìm thấy nàng.- Di Hoa chỉ còn biết tin vào mạng số của nàng thôi.Kim Tiêu thốt ra câu nói đó bởi nghĩ đến những lời nói của Di Hoa trong đêm giao tình với chàng.Kim Tiêu nghĩ thầm:- “Cứ như Di Hoa đã biết chuyện này vậy. Nàng biết trước chuyện sẽ xảy đến với mình, nên mới ân ái với ta một lần và luôn miệng chỉ có đêm nay và chẳng còn đêm nào khác”.Kim Tiêu nhìn lại Ngọc Lan:- Ta và Ngọc Lan quay về Đổng gia vậy. Nàng phải dùng lời nói thế nào để an ủi Đổng huynh đó. Kim Tiêu không làm tròn chức phận với Đổng huynh ta áy náy vô cùng.Hai người đi theo lối cửa sau, tránh bước ngang qua đại sảnh để chứng kiến những cái chết khủng khiếp.Kim Tiêu và Ngọc Lan vừa ra khỏi tòa đại đường độc môn thì chạm trán với một người có thân hình mập và lùn, lại vận trường y lụm thụm trông như một gã hề đang khoanh tay chặn đường.Ngọc Lan nheo mày. Nàng ôm quyền thủ lễ rồi nói:- Thất tôn giá cũng đến đây ư...?Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân định nhãn nhìn Ngạn Kim Tiêu.Thất Thành Nhân cất tiếng the thé, nhạt nhẽo nói:- Đổng tiểu thư hãy tránh qua một bên ta có chuyện muốn thanh toán với Ngạn Kim Tiêu.Kim Tiêu nhíu mày:- Vãn bối đâu có chuyện gì để thanh toán với Thất tôn giá?Ngọc Lan nhìn Thất Thành nhân, ôn nhu nói:- Thất tôn giá nói vậy có ý gì?Thất Thành Nhân vẫn giữ giọng nói the thé, biểu thị sự tức giận của mình:- Tiểu thư tránh qua, đừng chen vào chuyện này.- Ngọc Lan muốn biết.- Ta sẽ cho tiểu thư biết sau.Kim Tiêu lắc đầu miễn cưỡng nói:- Tôn giá có thể không cho Ngọc Lan biết sau, nhưng với Kim Tiêu thì phải cho Kim Tiêu biết cái gì đã khiến tôn giá muốn thanh toán với Ngạn Kim Tiêu.- Ngươi đáng chết lắm, nói như thế ngươi đủ hiểu rồi, không cần ta giải trình.Kim Tiêu lắc đầu:- Kim Tiêu chẳng hiểu Thất tôn giá định nói gì.Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân dấn bộ bước tới.Ngọc Lan bước lách ngang án ngữ trước mặt Kim Tiêu.- Ngọc Lan không cho tôn giá làm càn đâu.- Tiểu thư đừng để ta phải mạo phạm với tiểu thư. Hôm nay ta không lấy mạng tên tiểu tử Ngạn Kim Tiêu. Ta sao có thể chịu đựng nổi sự dày vò trong tâm não chứ.Ngọc Lan gắt giọng nói:- Thật ra có chuyện gì?- Sau này cần thiết ta sẽ nói. Bây giờ ta chỉ muốn giết gã tiểu tử họ Ngạn kia mà thôi.Nói dứt lời Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân vận chuyển công lực vào bản thủ.Đôi bản thủ to bè của lão chuyển qua xanh rờn rồi biến hóa thành một trảo công.Ngọc Lan gắt giọng nói:- Thật tôn giá không xem Ngọc Lan có trong mắt ngươi ư?- Tạ không muốn mạo phạm đến tiểu thư.Kim Tiêu nheo mày nói với Ngọc Lan:- Ngọc Lan tránh ra đi.Vừa nói Kim Tiêu vừa đẩy Ngọc Lan qua bên, vận hóa chân ngươn vào Đan điền phòng bị.Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân gắt giọng nói:- Như vậy mới là nam tử hán đại trượng phu.Y nói rồi rống lên một tiếng, điểm mũi giày lướt lên cao năm trượng. Tựa một cánh chim sắt, Hoạt Hồn sứ giả chụp trảo xuống Kim Tiêu.Kim Tiêu nghĩ thầm:- “Để xem bổn công tử thẩm chứng võ công của lão”.Cùng với một ý niệm đó, Kim Tiêu không né tránh trảo công của đối phương mà dụng “Thiên Cang chỉ” đón thẳng đỡ thẳng.Khi trảo và chỉ sắp chạm thẳng nhau thì mắt Kim Tiêu tối sầm, tứ chi bủn rủn giống hệt lần trước. Sự biến đột ngột đó khiến Kim Tiêu hốt hoảng nhưng người muốn biến thể né tránh cũng không được.Đôi trảo đầy uy lực của Hoạt Hồn sứ giả thộp thẳng vào song thủ của chàng.- Bộp...Kim Tiêu rú lên:- A...Thần thức chàng tối sầm, không còn nhận được điều gì. Kim Tiêu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bị Hoạt Hồn sứ giả quay vòng vòng.Ngọc Lan lo lắng thét lên:- Thất tôn giá.Chẳng màng đến lời nói của nàng, Hoạt Hồn sứ giả quăng Kim Tiêu về phía vách tòa đại đường độc môn. Thể pháp Kim Tiêu chẳng khác nào một viên cuội bị lão quẳng đi, đầu hướng vào vách tường, mà không có phản xạ gì.Cái chết đã đoạt xuống mạng số của chàng, nếu như không có người kịp ra tay cản lại. Nếu như Kim Tiêu va đầu vào vách, rõ ràng chàng sẽ phải nhận một cái chết vô cùng khủng khiếp.Ngọc Lan rú lên:- Ngạn huynh...Tính mạng của chàng như ngàn cân treo sợi tóc, thì bất thình lình có một võng lưới kết bằng tơ tới ghịt lại.La Sát Ngọc Diện chính là cứu tinh của Ngạn Kim Tiêu trong thời khắc sau cùng khi lưỡi hái tử thật phạt xuống.Kim Tiêu được Nghiêm Thục dùng màn lưới tơ kéo lại, rồi nhẹ nhàng hạ xuống chân bên cạnh Ngạn Kim Tiêu.Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân trừng mắt nhìn chàng từ từ hạ song thủ xuống, lão miễn cưỡng nói:- Nghiêm Thục... nàng cản tay ta à?Hừ nhạt một tiếng, Nghiêm Thục nói:- Bổn nương cản tay lão thì sao nào?Nói rồi Nghiêm Thụ vòng tay qua thắt lưng Ngạn Kim Tiêu, thi triển khinh công dìu chàng đi.Ngọc Lan bối rối nói:- Nghiêm nương... chờ Ngọc Lan với.Nàng toan rượt theo Nghiêm Thục nhưng Nghiêm Thục bất ngờ vung hữu thủ về phía sau.Một đạo khí thoát ra từ hữu thủ của Nghiêm nương đẩy bạt Ngọc Lan đi.Nghiêm Thụ vừa cắp Kim Tiêu đi vừa nói:- Bổn nương không thích tiểu thư đi cùng.Ngọc Lan bị đạo kình hất ngã sõng soài dưới đất.Khi nàng đứng lên thì Ngọc diện la sát Nghiêm Thục đã mất hút rồi.Ngọc Lan nhìn lại Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân:- Thất tôn giá, tại sao tiền bối lại muốn giết Ngạn Kim Tiêu huynh?Lão thở hắt ra một tiếng, gắt giọng nói:- Tại hắn tạo ra cả mà thôi ta không chỉ muốn giết hắn mà còn muốn băm hắn ra trăm mảnh.Ngọc Lan gắt giọng bỏi:- Sao tiên sinh có ý đó?Hoạt Hồn sứ giả gằn giọng nói:- Tên tiểu tử đó đã cướp Nghiêm Thục của lão... tiểu thư biết rồi chứ.Nói rồi Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân thi triển khinh công bỏ đi theo hướng Nghiêm Thục vừa mới cắp Kim Tiêu rời khỏi độc môn.Còn lại một mình, Ngọc Lan người ngơ ngẩn chẳng hiểu chuyện gì cả. Nàng nhẩm nói:- Kim Tiêu đã làm gì khiến lão Thất giận dữ vậy. Huynh ấy cướp Nghiêm nương là sao... chẳng lẽ...?Nàng lắc đầu như muốn xua những tâm niệm trong trí của mình.Ngọc Lan nhẩm nói:- Không thể có chuyện đo được. Kim Tiêu đã đi cướp Nghiêm nương của Hoạt Hồn sứ giả Thất Thành Nhân. Đúng là hoang đường. Chẳng lẽ Ngạn Kim Tiêu là Đạo Hoa Tặc.Nàng lại lắc đầu:- Không thể như vậy được.Những tâm niệm còn đọng trong tâm thức Ngọc Lan thì từ trong bóng tối một lão nhân bước ra.Ngọc Lan nhìn lão nhân đó.- Tiền bối...Lão nhân xoa tay vuốt râu rồi nói:- Lão phu là Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư... tất cả những chuyện xảy ra lão phu đã chứng kiến rồi. Lão phải là bằng hữu của Ngạn Kim Tiêu, có một điều này lão muốn nói với Đổng tiểu thư.Ngọc Lan ôm quyền nói:- Tiền bối muốn nói gì?Lão Bửu Chình Tư vuốt râu, nhìn Ngọc Lan:- Nếu không cứu kịp Ngạn Kim Tiêu thì xem như mạng số của y đúng là cái mạng chết yểu.Ngọc Lan lo lắng hỏi:- Tiểu nữ phải làm gì đây?- Tiểu thư muốn thông tin cho Tống Thừa Ân... Thừa Ân sẽ cứu được Ngạn Kim Tiêu. Thừa Ân không thể bỏ mặc Ngạn Kim Tiêu đâu.Ngọc Lan sẽ báo với Tống đại ca:- Càng nhanh càng tốt, tiểu thư nói với Thừa Ân rằng, lão phu cũng thỉnh cầu Thừa Ân.Lão Bửu lói rồi thi triển kinh công bỏ đi.Ngọc Lan gọi theo.- Tiền bối...Mặc dù nghe tiếng gọi của Ngọc Lan, nhưng lão Bửu không dừng bước, thậm chí còn hối hả đi nhanh hơn.