Hồi 33
Vân liễm thiên mạt

Đại yến được bày ra trên đại sảnh dịch quán Đổng phủ, tất cả mọi người đều có mặt. Kim Tiêu nhìn qua một lượt mọi người rồi định nhãn nhìn về phía Tống Thừa Ân. Chàng điểm nụ cười mỉm giả lả rồi nói:
- Chư vị trưởng bối, Tống huynh, Đổng thúc thúc và cả Đổng đại ca nữa. Đại yếu hôm nay do Ngạn Kim Tiêu thiết đãi mọi người. Vì sao có buồi đại yến này, cái gì cũng phải có nguyên nhân cả, Kim Tiêu thiết đãi đại yến bởi vì Kim Tiêu vừa có một báu vật vô giá, mà từ cỗ chí kim chưa một ai trong chúng ta tận mục sở thị.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu:
- Kim Tiêu hãy nói báu vật đó đi.
- Lúc này chưa phải lúc?
Chàng nhướng mày nhìn Thừa Ân.
- Sau buổi đại yến này, tất cả mọi người sẽ được chiêm ngưỡng báu vật vô giá đó.
Kỹ Thượng lên tiếng:
- Ngạn Kim Tiêu úp úp mở mở như thế khiến mọi người tò mò.
Kim Tiêu cười khẩy rồi nói:
- Uống rượu đi rồi Kim Tiêu sẽ nói.
Kim Tiêu bưng chén rượu đưa đến trước mặt mọi người:
- Mời mọi người.
Thiên Hựu đạo trưởng, Giác Viễn đại sư và tất cả mọi người cùng bưng chén:
- Mời Ngạn công tử.
Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn.
Tất cả mọi người cùng dốc rượu uống cạn. Mọi người vừa đặt chén xuống thì lần lượt đổ sầm xuống bàn.
Thừa Ân chau mày nhìn Kim Tiêu:
- Ngươi là ai?
Vừa nói Tống Thừa Ân vừa vận công qui nạp độc tửu toan phun ra nhưng Kim Tiêu nhanh hơn điểm vào Tịnh huyệt của Thừa Ân.
Thừa Ân đứng phỗng ra như tượng:
- Ngươi có phải là Ngạn Kim Tiêu không?
- Đích thị là Ngạn Kim Tiêu rồi.
- Là Ngạn Kim Tiêu, sao đệ lại điểm huyệt ta.
- Ngạn Kim Tiêu muốn phân biệt rành rẽ ai là Tà Nhân Vô Diện, còn ai không phải là Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu đặt tay lên vai Thừa Ân:
- Huynh còn nhớ trước đây đệ nói điều gì không?
- Thừa Ân đáu thể nào nhớ hết những lời của Ngạn Kim Tiêu.
- Huynh không nghe thì Ngạn Kim Tiêu nhắc lại cho huynh nhớ. Kim Tiêu từng nói Tà Nhân Vô Diện có thể dụng bí thuật dị dung hóa trang thành tất cả mọi người. Nhưng có có một người y không thể nào dị dung được.
- Ai?
- Những hòa thượng Thiếu Lâm tự. Nếu y dụng dị dung thuật hóa trang thành các hòa thượng thì cũng phải cạo đầu trọc. Một khi cạo đầu trọc thì y chỉ có thể làm hòa thượng được mà thôi. Chắc chắn điều đó y không bao giờ muốn.
Thừa Ân cau mày:
- Chẳng lẽ...
Thừa Ân bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Kim Tiêu cướp lời Thừa Ân:
- Trước khi Kim Tiêu cho mọi người thấy Ngọc ấn để đánh động Tà Nhân Vô Diện thì muốn mọi người thảy đều trở thành hòa thượng tất.
- Ngươi cạo đầu tất cả à?
- Ngoại trừ những vị cao tăng Thiếu Lâm. Bởi họ đâu còn tóc để mà cạo.
Thừa Ân lắc đầu:
- Làm như vậy, Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm và thất lễ với người võ lâm.
- Thất lễ là tiểu tiết còn đại tiết chính là vạch bộ mặt Tà Nhân Vô Diện. Đệ đã quyết định rồi, một khi Tà Nhân Vô Diện biết Ngọc ấn đang trong tay Kim Tiêu thì sẽ mò đến. Kim Tiêu dễ dàng nhận ra gã thôi. Tống đại ca không muốn điều đó à?
- Ngạn Kim Tiêu cạo cả đầu Thừa Ân.
- Không loại trừ, Tà Nhân Vô Diện đã từng dị dung giống tạc như Tống huynh.
- Ngươi...
- Tống huynh vì tóc của mình hay muốn trả thù của tân nương Dương Đình Tuyết Anh. Tống huynh còn bất kể mạng sống cần gì đến mái tóc chứ. Đây là kế sách độc của Nghiêm Thục đó.
Chàng xoa tay.
- Các môn khách của Đổng gia thì đã bỏ đi cả rồi, không còn bao nhiêu người. Sau khi cạo đầu xong, thì Đổng gia sẽ là lãnh địa nội bất xuất ngoại bất nhập. Còn bất cứ ai muốn vào làm môn khách thảy đều cạo đầu.
- Thiên hạ sẽ cười vào mũi chúng ta.
- Cười thì cười mặc kệ họ. Người thứ nhất sẽ là Tống huynh.
- Tại sao ta lại là người thứ nhất.
- Bởi Tống huynh có mục đích hẳn hòi.
Thừa Ân buông tiếng thở dài:
- Được! Ngạn Kim Tiêu muốn làm gì thì làm.
Kim Tiêu ôm quyền:
- Đa tạ Tống đại ca đã cho Kim Tiêu được thực thi kế sách này.
Kim Tiêu nói rồi rút ngọn truy thủ dưới ống giày thoăn thoắt cạo đầu Tống Thừa Ân.
Chân diện Thừa Ân nghiêm hẳn lại với sắc đỏ tím. Kim Tiêu vừa cạo vừa nói:
- Tống huynh thấy đệ có tài cạo đầu thiên hạ không?
- Ta không còn biết nói với ngươi thế nào nữa.
- Hây... vì đại cuộc ta có thể hy sinh tính mạng mình mà tiếc gì một mái tóc.
Kim Tiêu cạo xong đầu Thừa Ân thì giải huyệt. Bước lại một bộ, niễng đầu ngắm Thừa Ân, Kim Tiêu nói:
- Không chừng Tống huynh đẹp ra hơn với cái đầu hòa thượng này.
Thừa Ân thở hắt ra một tiếng rồi phun bụm rượu có mê độc ra ngoài. Kim Tiêu đặt ngọn trủy thủ vào tay Thừa Ân.
- Kim Tiêu nhờ huynh giúp cho những người này.
- Ta không biết ngươi còn định giở trò gì nữa đây.
- Như thế này thì Tà Nhân Vô Diện không còn hóa trang được thành ai nữa cả.
Tống Thừa Ân nhìn chàng:
- Ngươi cũng cạo đầu luôn chứ?!
- Không.
- Sao lại không?
- Đệ không cạo đầu vì đệ là mồi nhử Tà Nhân Vô Diện mà. Nếu y hóa trang thành Kim Tiêu, nhất định đệ sẽ nhận ra ngay.
Kim Tiêu chìa hữu thủ đến trước, nghiêm giọng nói:
- Giữa lòng bàn tay Ngạn Kim Tiêu có một dấu xăm kỳ lạ. Gã Tà nhân kia không có được dấu xâm này đâu.
- Vậy còn Đổng Kỹ Thượng?
Kim Tiêu nhíu mày rồi nói:
- Đổng huynh là một thi nhân không có võ công, nhưng Tà Nhân Vô Diện vẫn có thể dị dung thành Đổng huynh. Cạo luôn.
- Ngạn Kim Tiêu không chừa một ai à?
Kim Tiêu gật đầu:
- Ngoại trừ một mình Ngạn Kim Tiêu.
- Còn Ngọc Lan tiểu thư?
Kim Tiêu giả lả nói:
- Kim Tiêu đã cạo đầu Ngọc Lan rồi.
Thừa Ân lắc đầu:
- Ta không còn gì để nói.
- Mau giúp Kim Tiêu đi, kẻo mê dược hết công hiệu thì lỡ việc hết.
Thừa Ân buông tiếng thở dài rồi nói:
- Thừa Ân không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.
- Tống huynh yên tâm. Kim Tiêu có thừa xảo ngôn để nói với mọi người mà.

*

Khi mọi người tỉnh lại, tất cả đều ngơ ngác bởi đập vào mắt họ là một cảnh tượng quái đảng có một không hai. Tất cả mọi người đều bị cạo đầu chẳng khác nào những hòa thượng.
Thiên Hựu đạo trưởng đập tay xuống bàn:
- Chát...
Thiên Hựu đạo trưởng rít giọng nói:
- Thế này là thế nào?
Thiên Hựu đạo trưởng vừa nói dứt câu mọi người đồng phá lên cười. Nghe mọi ngươi cười, Thiên Hựu đạo trưởng đỏ mặt:
- Bần đạo đâu phải là hòa thượng.
- Ngạn Kim Tiêu đâu?
Kỹ Thượng xoa đầu mình:
- Ngạn đệ làm cái gì thế nhỉ?
Kim Tiêu từ sau bức bình phong bước ra. Thiên Hựu đạo trưởng trừng mắt nhìn Kim Tiêu:
- Ngạn tiểu đệ! Sao ngươi dám cạo đầu bần đạo. Ngươi tính bỡn cợt bần đạo à?
Ngươi thật hết muốn sống rồi.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ rồi nói:
- Đạo trưởng đừng giận Kim Tiêu. Kim Tiêu làm như vậy có lý do của mình.
Thiên Hựu đại trưởng rít giọng nói:
- Lý do gì? Ngươi phải giải trình cho rõ, bằng không bần đạo sẽ kết liễu nạng sống ngươi.
Thừa Ân lo lắng nhìn Kim Tiêu.
Thiên Hựu đạo trưởng nói dứt lời rút soạt trường kiếm.
Kim Tiêu khoát tay:
- Đạo trưởng... hãy nghe vãn bối giải trình đã. Nếu như vãn bối nói không xuôi, xin được giao thủ cấp cho đạo trưởng.
- Ngươi nói đi.
Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói:
- Ngạn Kim Tiêu thân hành vào cấm thành thỉnh cầu Thiên tử cho mượn Ngọc ấn.
Vì chỉ có Ngọc ấn mới có uy lực lột được dung diện của Tà Nhân Vô Diện. Nhân tiện có Ngọc ấn trong tay Kim Tiêu muốn cho mọi người cùng thưởng lãm. Cả một đời người chưa chắc trong các vị có ai tận mục sở thị báu vật đó đâu. Tóc thì sẽ mọc nhưng chưa chắc có lần thứ hai chiêm ngưỡng được báu vật vô giá kia. Còn vì sao Kim Tiêu cạo đầu mọi người, bởi Thiên tử nói không có mặt thiên tứ ai muốn nhìn qua Ngọc ấn phải cạo đầu để tỏ lòng trung kiên với Thiên tử. Do đó Kim Tiêu buộc phải mạo phạm thất lễ với mọi người.
Kim Tiêu nói rồi bước ra sau bức bình phong rồi quay trở lại đội trên đầu một chiếc mâm đồng. Chàng trịnh trọng đặt chiếc mâm đồng xuống giữa chính điện.
Kim Tiêu trịnh trọng mở tấm lụa phủ trên chiếc mâm đồng. Một vầng hào quang ngũ sắc óng ánh phát ra từ khối Ngọc ấn.
Kim Tiêu ôm quyền hướng về Thiên Hựu đạo trưởng:
- Kim Tiêu mời đạo trưởng thưởng lãm.
Thiên Hựu đạo trưởng tra kiếm vào vỏ rồi ôm quyền:
- Ngạn công tử... Có hiểu lòng dạ của công tử... Bần đạo mới hiểu...
- Vãn bối chỉ làm theo những gì mà Thiên tử căn dặn thôi à.
Thiên Hựu đạo trưởng dắt trường kiếm ta sau lưng rồi bước đến. Lão đạo sĩ Võ Đang đứng ngay ra nhìn khối Ngọc ấn phát hào quang.
Hai tay Thiên Hựu đạo trưởng nắm lại rồi nhẩm nói:
- Giang sơn xã tắc đây mà.
Kim Tiêu rù rì nói vào tai Thiên Hựu đạo trưởng:
- Đạo trưởng không còn tiếc búi tóc của mình chứ?
Lời nói của Ngạn Kim Tiêu như có động lực khiến Thiên Hựu đạo trưởng đưa tay lên xoa chiếc đầu trọc. Lão nhìn Kim Tiêu, giả lả cười:
- Không tiếc nữa... không tiếc nữa...

*

Kim Tiêu bưng chén rượu liếc trộm Thừa Ân, cái đầu trọc cửa Tống Thừa Ân lọt vào hai con ngươi chàng. Kim Tiêu nén lắm nhưng vẫn gượng cười. Thừa Ân không khỏi sượng sùng khi tiếp nhận nụ cười của Ngạn Kim Tiêu. Nhìn Kim Tiêu, Thừa Ân buột miệng nói:
- Ta đáng cười lắm à?
- Tống huynh đâu có gì đáng cười.
- Ta vừa thấy Kim Tiêu cười.
- Kim Tiêu cười bởi vì thấy huynh lạ quá.
- Ta lạ chỗ nào?
- Nhìn kỹ Tống huynh giống như một vị hòa thượng đạo cốt. Tăng tướng của huynh rất phương phi. Xem chừng Tống huynh rất có tăng tướng, nếu như huynh xuất gia đầu Phật, rủ bỏ bụi tình và những phiền lụy trong cõi trần tục, không chừng Tiêu Diêu Khách sẽ thế vào chỗ của đại sư Giác Chân được đó.
Thừa Ân lắc đầu:
- Thừa Ân không có ý niệm xuất gia đầu Phật đâu.
- Tống huynh không có ý niệm đó à?
- Không!
- Trở thành tăng nhân cũng là một điều tốt. Huynh đã được giới võ lâm tặng cho ngoại hiệu là Tiêu Diêu Khách. Ngoại hiệu đó cũng có hàm ý huynh rất thích tiêu diêu, không màn đến sự đời.
Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Thừa Ân rồi nói tiếp:
- Cảnh giới Phật môn cũng là cảnh giới tiêu diêu. Đúng với ngoại hiệu của huynh. Còn gì hơn nữa mà huynh không chịu.
Chàng nói rồi dốc rượu uống cạn.
Thừa Ân rời căn biệt lầu, bước đến trước mặt Kim Tiêu:
- Ngươi muốn Tống Thừa Ân xuất gia đầu Phật lắm à?
- Kim Tiêu chỉ nói như thế thôi mà. Nếu như huynh trả được hận cho Dương Đình Tuyết Anh tỷ tỷ rồi huynh có nghĩ đến chuyện đó không?
Kim Tiêu mỉm cười nói tiếp:
- Phàm người ta có tâm sự ưu uẩn nhất là ưu uẩn trong tình trường thì hay tìm đến cửa Phật để khỏa lấp niềm ưu uẩn của mình. Dù Tống đại ca không nói ra nhưng Kim Tiêu cũng biết Thừa Ân huynh có tâm sự ưu uẩn bởi cái chết của tân nương trong ngày song hỷ hoàn minh.
Thừa Ân buông tiếng thở dài.
- Ta chỉ có một ưu uẩn duy nhất, đó là đối mặt với Tà Nhân Vô Diện kia.
Chấp tay sau lưng, Kim Tiêu hỏi:
- Trước sau gì thì Tà Nhân Vô Diện cũng đến mà.
Nụ cười giả lả lại xuất hiện trên hai cánh môi của Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu bây giờ giống như một con mồi lớn cùng với Ngọc ấn. Còn Tống huynh là người câu cá. Huynh phải câu cho khéo đó, nếu câu không được sẽ bị mất cả cần câu lẫn mồi. Không chừng ngay cả người câu cá cũng có thể tán mạng bởi con cá lớn kia.
Thừa Ân buông một tiếng cụt lủn:
- Cá sẽ cắn câu thôi.
- Nếu cá không cắn câu thì sao?
- Với miếng mồi ngon như thế này cá không thể từ chối được. Thừa Ân tin cá sẽ cần câu.
- Nếu Tống huynh đoán chắc như vậy thì phải ráng giữ cần câu và con mồi kia cho chắc đó.
Thừa Ân chuốc rượu từ tịnh bình ra chén. Y chưa kịp bưng chén rượu thì Kim Tiêu đã bưng trước. Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn rồi nhìn Thừa Ân nói:
- Kim Tiêu giao miếng mồi Ngọc ấn cho Tống huynh đó.
- Ngươi giao cho ta à?
- Tống huynh cần miếng mồi to này chứ đâu phải Kim Tiêu. Chỉ cần Tống huynh giữ miếng mồi này cho chắc là được rồi. Nếu như để mất Ngọc ấn vào tay Tà Nhân Vô Diện.
Kinh Tiêu chắc lưỡi rồi ve cằm:
- Ai chà! Không biết tìm đâu ra miếng mồi ngon thứ hai đâu. Ngạn Kim Tiêu không muốn vào điện Thái Hòa rồi tự cỡi bỏ trang phục làm người quái dị để người ta chiêm ngưỡng dung mạo khả tú của mình đâu.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân.
- Tống đại ca cần thận đó. Kim Tiêu đi đây.
- Kim Tiêu đi đâu?
Kim Tiêu buông một câu cụt lủn:
- Đi trốn.
Thừa Ân nhíu mày:
- Đi trốn là sao?
- Tống huynh còn hỏi nữa. Lúc này không ai đi trốn thì còn chờ đến lúc nào nữa. ở bên cạnh Tống huynh đúng hơn là ở bên cạnh miếng mồi ngon Ngọc ấn, có thể bị cá to nuốt chung cùng với miếng mồi ngon đó lắm. Trên đại sảnh dịch quán Đổng gia, Kim Tiêu đã ngầm thấy không chỉ có một con cá lớn Tà nhân vô diệu đâu mà còn có cả một bày lòng tong rập rình thèm thuồng Ngọc ấn đó.
Chàng ve cằm:
- Lúc này Kim Tiêu lại không tiện ở bên Ngọc ấn. Huynh biết vì sao rồi chứ?
Thừa Ân gật đầu:
- Ta hiểu.
Nụ cười mỉm lại hiện trên hai cánh môi của Ngạn Kim Tiêu Một lần nữa. Phải tiếp nhận nụ cười giả lả của Kim Tiêu, Thừa Ân chỉ còn biết buông tiếng thở dài.
Thừa Ân miễn cưỡng nói:
- Kim Tiêu bảo trọng.
- Tống huynh yên tâm. Một khi Ngạn Kim Tiêu đã trốn rồi thì khó có ai tìm ra được Ngạn Kim Tiêu lắm.
- Ta biết, Ngạn Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu mà Kim Tiêu có thừa những thủ đoạn để lẩn tránh thiên hạ.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân.
- Trước khi Kim Tiêu rời khỏi đây, một lần nữa Kim Tiêu muốn nói với huynh. Kim Tiêu và Tống huynh câu con cá lớn chứ không phải chày những con cá lòng tong đâu nhé. Mồi ngon thì không để câu cá nhỏ, huynh nhớ cho Kim Tiêu điều đó.
Thừa Ân gật đầu:
- Ta nhớ Kim Tiêu ôm quyền:
- Tăng tướng của Tống huynh rất phương phi đạo cốt. Kim Tiêu chúc mừng huynh có được tăng tướng này.
- Ngươi...
Kim Tiêu không để Thừa Ân nói hết lời mà cướp lời y:
- Trong lãnh địa Đổng gia lúc này, ai có tăng tướng cả. Ai cũng là hòa thượng trọc đầu cả, không chỉ có một mình Tống Thừa Ân đâu. Tống huynh đừng ngại.
Kim Tiêu nói rồi lẩn ngay ra khỏi biệt phòng mình.
Kim Tiêu đi rồi, Thừa Ân còn lại một mình Thừa Ân nhìn chiếc tráp bằng gỗ trầm hương, trong chứa Ngọc ấn mà nhủ thầm:
- “Dương Đình Tuyết Anh. Huynh sẽ thanh toán những oan nợ với Tà Nhân Vô Diện”.
Thừa Ân bước lại sau chiếc tráp trầm hương đựng Ngọc ấn, rồi ngồi xuống bên cạnh bệ để chiếc tráp đó. Y đặt hai tay lên bắp đùi ngồi kiết đà trông như một vị hòa thượng đang chìm vào cõi tham thiền nhập định.
Thừa Ân không phải tham thiền chờ đợi lâu, cánh cửa đại sảnh biệt lầu dịch mở.
Hai người vận hắc y bó chấn, che mặt bằng vuông lụa đen, đầu chít khăn đen.
Cả hai tiến đến trước mặt Tống Thừa Ân. Thừa Ân nhìn hai gã hắc y nhân. Y chậm rãi nói:
- Hai ngươi đi đi. Người ta chờ không phải là hai ngươi.
Gã đứng bên phải lừ mắt nhìn Thừa Ân rồi nói:
- Tiêu Diêu Khách muốn huynh đệ của ta đi, thì hãy giao Ngọc ấn cho huynh đệ chúng ta.
- Ngọc ấn không dành cho hai người. Lời sau cùng của ta nói với hai ngươi nên rời khỏi đây. Ngọc ấn chỉ dành cho một người ta chờ đợi.
Hai hắc y nhân nhìn nhau rồi quay lại đối nhãn với Thừa Ân.
Gã đứng bên phải lại nói tiếp:
- Huynh đệ của ta chỉ rời khỏi đây khi nào có Ngọc ấn trong tay mình.
Nói dứt lời, cả hai gã hắc y nhân cùng cất lên một tiếng nghe như tiếng ễnh ương gọi trời mưa. Liền sau tiếng kêu thô thiển quái gở đó, hai gã đồng loạt xuất thủ. Cả hai cùng sử đụng một thứ công phu “Hàm Mô công” tợ như hai con ếch với bốn đôi trảo nhảy thộp tới chụp xuống thân ảnh của Tống Thừa Ân.
Vẫn trong tư thế kiết đà, Thừa Ân dựng đứng song thủ. Đôi bản thủ xoay tròn tạo ra hai đĩa ảo khí huyền hoặc tiếp nhận lấy bốn đôi trảo quỷ của hai gã hắc y nhân.
Ầm...
Hai gã hắc y nhân giao thẳng chiêu công với Tống Thừa Ân, bị hất ngược trở lại.
Cả hai lộn vòng trong không trung rồi hạ mình xuống trong tư thế quỳ, hai tay chống xuống sàn gạch, miệng phình to cất ra những tiếng kêu “Quệt... quệt...”
Thừa Ân định nhãn nhìn hai gã đó:
- Hóa ra hai người là Song Tàn Lãnh Diện Dục Thức Bằng và Dục Thức Trị.
Song Tàn Lãnh Diện đồng loạt lột bỏ chiếc khăn lụa che mặt quăn xuống sàn gạch.
Cả hai vẫn giữ tư thế quỳ như ễnh ương.
Dục Thức Bằng nói:
- Tống Thừa Ân... Huynh đệ ta muốn có Ngọc ấn...
- Ngọc ấn không thuộc về hai người. Huynh đệ các ngươi cũng không đủ bản lĩnh để giữ Ngọc ấn đâu.
Dục Thức Bằng nhìn sang Dục Thức Trị. Cả hai trao đổi với nhau bằng mắt rồi nhìn lại Thừa Ân.
Dục Thức Trị nhạt nhẽo nói:
- Tôn giá không giao Ngọc ấn cho huynh đệ chúng tôi à?
- Hai người có quan hệ thế nào với Tà Nhân Vô Diện?
Song Tàn Lãnh Diện đồng lên tiếng:
- Chẳng có quan hệ gì cả.
- Vậy cần Ngọc ấn để làm gì?
- Ngọc ấn là báu vật.
- Chỉ như thế thôi? Nếu hai người cho Ngọc ấn là báu vật, nên nảy sinh lòng tham thì hãy đến đây lấy Ngọc ấn.
Dục Thức Bằng nói:
- Huynh đệ ta đến đây với mục đích đó mà.
- Hai người tự dẫn xác vào tử lộ, đừng trách Tống Thừa Ân.
Thừa Ân vừa nói dứt lời, thì Song Tàn Lãnh Diện cất ra những tiếng ễnh ương kêu quền quệt. Trong khi hai gã giống như hai con cóc phùn mang trợn má, với cái bụng phình to lên, đặng tạo ra những âm thanh đó.
Cả hai ngưng tiếng ễnh ương kêu một lượt, vừa ngưng phát ra những âm thanh quền quệt, Song Tàn Lãnh Diện nhảy thốc đến Thừa Ân. Cùng với một chiêu công giống hệt như lần trước, nhưng lần này Song Tàn Lãnh Diện đã dồn đến mười thành công lực vào trảo thủ, quyết một chiêu định đoạt thắng bại với Thừa Ân để có được báu vật Ngọc ấn.
Không né tránh, cũng chẳng chút e dè, Thừa Ân dựng song thủ xoay tròn tạo ra hai chiếc đạo ảo khí. Vùng chỉ khí do đôi bản thủ của Thừa Ân tạo ra dày đặc hơn và có những âm thanh rì rì phát ra, đón thẳng lấy trảo quỷ Hàm mô công của Song Tàn Lãnh Diện.
Ầm...
Hai gã họ Dục giao nhau chiêu công thứ hai với Tống Thừa Ân, trảo công của họ chạm vào hai chiếc đạo khí, bật ngược trở lại như hai con cóc bị quăng đi bởi hai đạo bạo phong có uy lực san núi lấp đồi.
Huynh đệ họ Dục rơi huỵch xuống sàn gạch. Cả hai nằm dài dưới sàn gạch một lúc rồi chỏi tay lồm cồm ngồi lên:
Họ nhìn Thừa Ân.
Thừa Ân nhạt nhẽo nói:
- Đến lượt Tống mỗ.
Cùng với lời nói đó, hai chớp sáng vụt lướt ra khỏi song thủ của Thừa Ân, nhanh hơn tinh sa. Song Tàn Lãnh Diện vừa thấy hai chớp sáng kia xuất hiện thì một bức màn trắng chụp thẳng xuống ánh mắt chúng, cùng với bức màn trắng đó, cả hai ngỡ như có một tia sét trời bổ thẳng vào tam tinh chúng.
Song Tàn Lãnh Diện đang quỳ trong tư thế ễnh ương, chỏi hai tay bật ngược ra sau, nện ót xuống sàn gạch. Tứ chi của huynh đệ họ Dục co quắp lại, rồi giật nảy liên tục.
Cuối cùng thì bất động, với tư thế giang rộng tứ chi, trương to hai cái bụng, ngay giữa tam tinh chúng xuất hiện một đốm máu nhỏ bằng hai hạt đậu.
Thừa Ân nhìn xác hai gã Dục với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Y nhẩm nói:
- Ta không phụ bá nhân, nhưng tại huynh đệ các người tìm đến tử lộ. Đừng trách Tống Thừa Ân mà hãy tự trách mình.
Sát tử Song Tàn Lãnh Diện mà Thừa Ân không hề thay đổi tư thế ngồi của mình, nhưng Thừa Ân cũng không phải chờ đợi lâu để có đối thủ thứ hai. Lỗ tai bên trái của Thừa Ân giật nhẹ một cái, mắt hướng về phía cửa biệt sảnh.