Chương 2

    
úc ấy người hàng xóm chưa ngủ. Hắn nhìn đồng hồ treo tường. Mười một giờ đêm. Hắn thay chiếc sơ mi màu sáng đang mặc bằng cái áo pull màu đen. Hắn ra khỏi phòng, khép cửa rồi bước lại cầu thang. Giờ này các hộ trong khu tập thể đã ngủ. Cầu thang tối. Hắn dò từng bước xuống đến giữa cầu thang thì dừng lại, đứng nép vào tường, lẫn trong bóng tối.
Chừng mười phút sau đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng. Từ trong bóng tối lờ mờ, cái dáng quen thuộc hiện ra, tóc búi gọn trên gáy, vai đeo túi vải. Ngọc đã đánh hơi được có người rình nên dừng lại. Hai bàn chân to bè của người hàng xóm xuất hiện như dấu chân con quái thú đang nằm bất động trên bực cấp của cầu thang.
Những lần trước hắn cũng rình như thế nhưng nàng không sợ vì cả khu tập thể còn thức. Lần này mọi người đã ngủ hết và hắn thì nồng nặc mùi rượu. Tuy nhiên Ngọc không dám kêu chồng vì biết Hùng đang giận.
–Ði đâu về trễ vậy?
–Ði đâu kệ tui.
-Ði theo trai hả?
Ngọc nạt:
–Ðồ điên!
Nàng rấn tới. Không ngờ hắn chụp lấy cổ tay Ngọc, nắm chặt cứng như hai gọng kìm. Ngọc vùng vẫy cố hết sức gỡ cổ tay ra nhưng hắn giữ chặt quá, miệng thì càm ràm:
–Chồng con như thế không lo, đêm nào cũng đi.
Ðột nhiên hắn quỳ xuống dưới chân Ngọc, buông cổ tay nàng ra. Hắn cúi rạp xuống, lạy.
Ngọc hấp tấp bước lên cầu thang nhưng hắn cũng bò theo bén gót, vừa bò vừa lạy.
–Ngọc ơi! Xin hãy thương tôi! Xin hãy thương!
Hắn bò sát cửa nhà Ngọc, đập đầu xuống sân. Ngọc kéo cánh cửa nhưng nó đã được cài chốt bên trong.
–Anh Hùng ơi! Anh Hùng!
Bên trong vẫn im lặng. Ngọc gõ cửa. Vẫn không thấy tiếng trả lời. Người hàng xóm vẫn quỳ dưới hiên nhà:
–Xin hãy thương tôi!
Ngọc nói:
–Về đi! Ông Hùng ra, ổng nện cho một trận bây giờ.
Nhưng hắn vẫn phủ phục như đã biến thành đá rồi.
Lát sau cánh cửa sịch mở, Ngọc lách vào trong, đóng cửa lại.
–Cô đi đâu vậy?
–Em đi lấy hàng.
–Chớ không phải đi hẹn với tình nhân à?
Người chồng rút trong túi lá thư của Phan, ném ra trước mặt.
–Thư của ai vậy? Ngọc hỏi.
–Ðừng làm bộ. Không nhận ra nét chữ của cái thằng khốn khiếp ấy à?
–Ừ, thì người ta viết thư cho tôi đó là quyền của người ta. Chừng nào tôi làm chuyện ấy anh hãy trách tôi.
–Thế đi đêm có đáng trách không?
–Cho dù tôi có đi chơi đi nữa thì cũng được. Vì tôi làm việc suốt ngày mệt nhọc, suốt ngày ngồi một chỗ, đến chiều tối cũng phải đi chơi một lát chứ.
–Nhưng cô không được đi một mình. Cô phải dẫn con theo hoặc cô phải đi với tôi đây này.
Ngọc nói:
–Anh có bao giờ đi chơi với tôi đâu. Anh là ông thầy tu và từ lâu anh đã biến căn nhà này thành cái chùa. Hãy nhớ mà xem, bao nhiêu lần tôi rủ, anh có đi đâu.
Người chồng hằm hằm, lấy cái roi mây trong xó nhà ra.
–Ðừng già hàm! Hãy khai thực đi: hồi tối giờ cô đi đâu?
Ngọc nhìn thẳng vào mặt chồng:
–Anh định làm gì mà cầm roi đấy?
–Tao đánh mày nát xương.
Rồi ông ta bước lại bàn, mở ngăn kéo, lôi ra một mớ giấy nhàu nát thảy trước mặt.
–Những bài thơ này cũng là của cái thằng nhà báo chó chết ấy. Nó tặng cô cách đây sáu năm rồi vậy mà cô còn giữ tận dưới đáy vali.
–Anh có quyền gì mà lục vali tôi.
–Tôi là chồng. Tôi có quyền. Cô khai đi, không đừng có trách tôi.
–Tôi không khai báo gì cả. Ðây là nhà tôi chứ không phải là đồn công an.
Hùng lại bàn lấy một xấp giấy trắng và một cây bút. Ông đặt các thứ ấy trước mặt vợ.
–Viết tờ kiểm điểm đi!
–Tôi không viết.
–Không viết thì cô ngồi đó tới sáng.
Ông ta nói xong ngồi xuống ghế đối diện, tay lăm lăm cây roi mây, mắt nhìn Ngọc chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hai người đối diện nhau trong tư thế ấy chừng mười phút. Ngọc buồn ngủ quá. Chị nhìn tờ giấy, thấy nó trống trơn, trắng bạc và trơ trẽn một cách khốc liệt, rồi nhìn cái roi mây run bần bật trên tay chồng và những bài thơ Phan tặng đang vung vãi dưới sàn nhà. Nỗi chán chường làm nghẹn cổ họng. Chị không hiểu tại sao đời mình lại bị mắc kẹt giữa khung cảnh này, giữa những con người này. Tất cả đều nhảm nhí và đang trơ cái bộ mặt lố bịch ra dưới ánh sáng mệt mỏi của ngọn đèn huỳnh quang cũ kỹ.
Ngọc định chiều theo ý chồng nhưng chị ngán ngẩm đến độ không cầm bút được. Ðột nhiên chị cảm thấy mình bị xúc phạm một cách nhục nhã, bị người ta coi như một đứa trẻ con, một kẻ tội phạm, một vật sở hữu. Cơn giận cũng từ đó bốc lên. Ngọc đưa tay gạt phăng mớ giấy đi.
–Trò hề!
Chị đứng bật dậy, vào phòng nằm.
Ngọc rất buồn ngủ, hai mắt díp lại. Nhưng vừa lơ mơ được một lúc thì bị nắm ngực áo lôi dậy. Ngọc mở mắt, chạm vào một khuôn mặt to bè, đỏ gay, nồng nặc mùi rượu.
–Không được ngủ. Dậy viết kiểm điểm đi đã.
Nhưng Ngọc lại nhắm mắt, mềm rũ, nằm vật xuống giường. Người chồng lại ghế ngồi, lấy thuốc lá ra hút. Chưa hết điếu thuốc, ông đã bật dậy, đến bên giường, nắm hai ngón chân cái vợ kéo mạnh:
–Chưa ngủ được đâu! Tôi bảo cô phải viết kiểm điểm. Cô nghe rõ chưa?
Ngọc cứ nhắm mắt mặc cho người chồng lay gọi.
Khi cảm thấy không làm gì được, Hùng bèn buông hai bàn chân vợ xuống, thở dài rồi bước ra khỏi phòng. Lúc ấy bé Hoa vừa thức dậy đến bên ba, nó hỏi:
–Chuyện gì vậy, ba?
Hùng không trả lời. Cô bé nhìn thấy những giọt nước mắt.
–Sao vậy?
–Con vô ngủ với ba nhé?
Ông bế con, bước vô phòng ngủ, nằm trên chiếc giường nhỏ kê bên giường Ngọc. Hai cha con nằm cạnh nhau nhưng vẫn im lặng. Một lúc nước mắt ông lạt trào ra.
-Sao ba khóc?
Ông rên hừ hừ, run lẩy bẩy.
Ðứa bé sợ hãi, đến bên giường lay mẹ:
–Mẹ ơi!
Ngọc mở mắt.
–Dậy cạo gió cho ba, mẹ ơi!
Ngọc vòng tay ôm lấy con, kéo nó xuống nằm cạnh mình.
–Ngủ đi, không sao đâu.
–Ba đang rên dữ lắm. Run lập cập.
–Mẹ nghe rồi. Ba con nhõng nhẽo đó. Không có gì đâu.
Tiếng rên nghe càng lúc càng lớn, giống như tiếng của người sắp chết. Ngọc hé mắt nhìn, thấy tay chân ông chồng đang giựt lia lịa. Chị ngồi dậy vuốt mớ tóc bạc lốm đốm của chồng.
–Thôi ngủ đi. Em bật quạt nhé?
Tiếng rên nhỏ lại, chân tay cũng bớt co giật. Ngọc cúi xuống hôn nhẹ lên trán chồng, lại bảo:
–Ðể em pha nước chanh nóng cho anh?
Hùng gật đầu, mở mắt ra nhìn vợ nhưng miệng vẫn rên nho nhỏ.
Ngọc đem nước chanh đến. Người đàn ông nắm lấy tay vợ.
–Anh yêu em lắm.
–Em biết.
–Em đừng bỏ anh nhé?
–Em không bỏ anh đâu. Nhưng anh phải tỏ ra độ lượng và phải hiểu em chứ. Nói tóm lại là anh phải thay đổi.
Hùng ngồi dậy, bưng ly nước chanh uống. Ông nói:
-Anh sẽ cố gắng