ang Tiểu Tình mua nhà thành công đã kích thích bạn trai ở bờ bên kia Đại Dương và bà mẹ sống cùng dưới một mái nhà.
Trương Hải Châu liên tiếp chất vấn:
– Cầm đồ? Trung Quốc vẫn còn cầm đồ sao? Đó chẳng phải là chuyện của xã hội cũ sao? Em đừng lừa anh nữa, Tiểu Tình, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc là lấy tiền ở đâu? Hỏi vay ai? Nam hay nữ? Vì sao người ta cho em vay tiền?
Nói đi nói lại Trương Hải Châu cũng không tin. Thế kỉ hai mốt rồi mà Tang Tiểu Tình có thể xoay được tiền từ hiệu cầm đồ. Cầm đồ, chẳng phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn sao? Lỗ Tấn đã mất bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn tàn dư của xã hội phong kiến? Không thể nào! Xem ra ngoài những hình ảnh đẹp, khoảng cách còn tạo ra những ý nghĩ lệch lạc.
Tiểu Tình khó có thể nói rõ ràng được, chỉ nói:
– Anh không cho em vay, lại không cho người khác cho em vay? Sức hút nhân cách, không tin thì thôi.
Mẹ Tiểu Tình càng đau lòng hơn:
– Mày đúng là cái đồ phá gia chi tử, có còn biết suy nghĩ không hả? Mày đúng là càng ngày càng to gan, dám mang xe đi đặt! Lúc quan trọng sao bạn trai của mày lại làm ra vẻ đáng thương thế? Lại còn ở Canada, tao thấy nó chẳng khác gì cái bọn nhà quê nghèo kiết xác! Sau này đừng có mở miệng nói về bạn trai với mẹ mày nữa. Mày nhận thằng đó, còn chúng tao không dám nhận thằng con rể ấy! Con gái mua nhà, trả nợ, bây giờ lãi cao thế nào biết không? Tự nhiên mỗi tháng phải dâng tiền cho ngân hàng, mất không mất hỏng, sao mày không cho mẹ mày? Mày nhanh chóng trả nhà đi, mang tiền về đây cho mẹ! Lời mẹ nói mày có nghe không? Mẹ muốn tốt cho mày, sau này giá nhà giảm, lúc ấy chỉ có mày khóc thôi.
Trong tiếng cằn nhằn không ngớt của mẹ, Tiểu Tình cùng đồng nghiệp Diệp Thuần thuê một căn phòng hai người ở. Cô tìm hai chiếc vali, thu dọn quần áo của mình, chuyển ra ngoài trong một đêm trăng thanh gió mát.
Diệp Thuần và Tiểu Tình tốt nghiệp cùng một năm, quen nhau trong cuộc thi tuyển vào tòa soạn. Hai người đều rất may mắn, thi viết, phỏng vấn đều qua, cuối cùng được chọn vào tòa soạn, trở thành đồng nghiệp của nhau. Người mới thường bị xăm xoi, hai cô gái ngày nào cũng cùng nhau ăn trưa, tưởng tượng có thể nấu nhừ những đồng nghiệp xấu và lãnh đạo, cố gắng nuốt những hạt cơm cứng hơn cả đạn trong nhà ăn của công ty.
Diệp Thuần là người ngoại tỉnh. Từ hồi mua xe, mỗi năm Tiểu Tình đều giúp cô ấy chuyển nhà một hai lần. Nghe nói Tang Tiểu Tình sắp mua nhà, Diệp Thuần giơ hai tay tán thành, ủng hộ hết mức về tinh thần. Đáng tiếc là không thể ủng hộ Tiểu Tình về vật chất. Bởi vì Diệp Thuần là cô gái nghèo không có tiền tiết kiệm. Dù gì Tiểu Tình cũng biết mua hàng giảm giá. Diệp Thuần thì mặc kệ, ra tay rút tiền cứ như trong nhà chất một núi tiền, rất có tiềm năng lấy được đại gia.
Sắp đến cuối năm, Tang Tiểu Tình phải loại bỏ tất cả mọi phiền phức, kiên quyết hoàn thành kế hoạch quảng cáo năm nay! Đặt xe ở hiệu cầm đồ, tiền lại một tháng là 3%, ngoài ra còn phải nộp phí đỗ xe sáu tệ một ngày! Lại sắp phải trả tiền nhà, bao nhiêu khoản cộng lãi, một tháng không ăn không uống gì cũng phải mất mấy nghìn tệ.
Tiểu Tình không khỏi than thở:
– Biết rõ xã hội bây giờ là vòng xoáy khổng lồ, vì công danh lợi lộc, người phàm tục như mình vẫn phải nhảy xuống.
Diệp Thuần cười cô:
– Nhanh chóng kết hôn, kết hôn rồi, hai người cùng nhảy xuống cũng có bạn.
– Cậu bảo mình kết hôn, thế còn cậu? Sắp biến thành bà cô già rồi đấy. – Tiểu Tình hỏi lại.
– Mình kéo dài như vậy, dĩ nhiên là muốn tìm một người thích hợp về mọi mặt.
– Người ta thường nói hôn nhân giống như giày dép, đi vừa chân hay không là quan trọng nhất. Cậu cũng đừng kén chọn nữa, nhân lúc vẫn chưa quá già, nhanh chóng tìm một đôi vừa chân đi.
– Tiểu Tình, xem cách cậu nói kìa, chẳng giống với con gái thời đại mới gì cả. Không sai, kết hôn giống như đi giày, nhưng ngoài việc vừa chân, cũng phải xem nó có đẹp hay không chứ? Không nói đến những thứ như Gucci, Kangnai, dù gì chúng ta cũng phải đi Belle, Staccato chứ? Một đôi dép nhựa năm tệ bán ở hàng rong ngoài đường, đi vào rất dễ chịu, nhưng chúng ta có thể đi nó chạy khắp nơi được không? – Diệp Thuần phản bác.
– Cậu đúng là kén chọn, đừng viện lí do nữa!
– Mình kén chọn! Mình kéo dài như vậy, không tìm thì thôi, nếu tìm phải tìm người thích hợp nhất.
Vì chuyện vay tiền không thành, lúc phải đối diện với Thành Cương, Tiểu Tình cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thành Cương nghe nói Tiểu Tình đã mua được nhà, liền vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại gần chúc mừng cô:
– Phụ nữ độc lập cũng tốt. Tôi thấy phụ nữ bây giờ không phải là nửa thế giới, cả thiên hạ đều là của các cô.
Câu nói ấy khiến các nữ đồng nghiệp bật cười. Thành Cương tỏ ra rất đắc chí, tiện tay vỗ vai Tiểu Tình:
– Buổi chiều đến văn phòng bất động sản Kim Thành gặp giám đốc Lưu, em đi với anh.
Giám đốc Lưu cũng là người quen. Thời gian qua đã đăng rất nhiều quảng cáo ở tòa soạn nên dần dần nghĩ rằng ngoài việc lãnh đạo công ty của mình còn có thể lãnh đạo tòa soạn, thường yêu cầu Tiểu Tình viết những tổng kết, báo cáo, phát biết rất mơ hồ. Vì tiền mà Tiểu Tình phải ép mình làm những việc không phải là của mình.
Trong văn phòng rộng lớn của giám đốc Lưu, giám đốc Lưu ngồi sau chiếc bàn làm việc ro như quan tài, gần như chỉ nhìn thấy mỗi cái đầu. Thành Cương và Tang Tiểu Tình ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa đối diện với bàn giám đốc ở phía xa. Văn phòng tầng trên đang sửa chữa, giọng nói của giám đốc Lưu lẫn với tiếng thi công, không nghe rõ ông ta nói gì, chỉ nhìn thấy cái đầu rất to lúc thì gật, lúc thì lắc.
Ở thế yếu phải cầu cạnh người ta, Thành Cương và Tang Tiểu Tình phải làm ra vẻ giống như tri kỉ, nghe thấy hết, hiểu hết, gật đầu lia lịa, hiểu ý mỉm cười, giống như đang diễn kịch câm.
Đột nhiên, tiếng động trên tầng vụt tắt, giọng nói của giám đốc Lưu bỗng chốc cao vút:
– Lúc nãy nói nhiều như vậy, ý của tôi là năm nay đã đăng không ít quảng cáo ở quý tòa soạn, cuối năm thì thôi.
Thông tin này đúng là tin dữ, nụ cười trên khuôn mặt Tang Tiểu Tình bỗng chốc đông cứng lại. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là: Chiếc xe ở hiệu cầm đồ không lấy về được.
Thành Cương cũng ngạc nhiên, vội nói:
– Giám đốc Lưu, hợp tác lâu như vậy rồi, cuối năm ông nhất định phải ủng hộ.
Giám đốc Lưu xua tay:
– Truyền thông nhiều như vậy, ai cũng là anh em,ủng hộ cậu không ủng hộ người ta, như thế không được.
Thấy giám đốc Lưu đứng dậy chuẩn bị tiễn khách, Tang Tiểu Tình làm ra vẻ đáng thương:
– Giám đốc Lưu từ trước tới nay là người hiệp nghĩa, lúc quan trọng như thế này, nhất định phải giúp đỡ chúng tôi, nếu không kế hoạch năm không hoàn thành, cuối năm chúng tôi chết đói mất.
Rõ ràng câu nói này khiến giám đốc Lưu cảm thấy rất kiêu hãnh. Ông ta vươn vai rồi ngồi xuống ghế, mỉm cười với Thành Cương một cách đầy ẩn ý:
– Hahaha, trưởng phòng Thành, Tiểu Tình của các cậu đúng là ai nhìn cũng phải yêu quý, khuôn mặt thanh tú, năng lực cũng rất cừ.
Thành Cương thấy không khí được xoa dịu, lập tức chuyển sang vấn đề quan trọng nhất:
– Hoa đẹp đến đâu cũng phải được tưới tắn. Tiểu Tình nợ mấy chục vạn tiền nhà, chỉ chờ vào tiền thưởng cuối năm để cải thiện cuộc sống! Giám đốc Lưu nhất định phải giúp đỡ! Quảng cáo! Quảng cáo chính là tính mạng của chúng tôi. Nhất định giám đốc Lưu phải đểtâm giúp đỡ.
Tang Tiểu Tình thấy các dây thần kinh trên trán giật giật, ngọn lửa tức giận bùng cháy trong lòng nhưng phải mỉm cười:
– Đúng đây ạ, mong giám đốc Lưu để tâm giúp đỡ.
– Không còn sớm nữa, mời hai người ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện. – Giám đốc Lưu đưa ra lời mời. Thành Cương thở phào, vụ làm ăn này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
2
Phía dưới là nhà hàng sang trọng. Giám đốc Lưu gọi mấy cuộc điện thoại, căn phòng rộng lớn sang trọng bỗng chốc chật kín người.
– Vị này là chủ nhiệm Mã của công ty chúng tôi. Vị này là giám đốc Quan. Đây là … đây là trưởng phòng Thành của tòa soạn, còn có phóng viên xinh đẹp Tiểu Tình. – Giám đốc Lưu vắt chéo chân, giới thiệu từng người một. Những người được giới thiệu, ai cũng bật cười giả tạo:
– Nghe danh đã lâu, hân hạnh, hân hạnh!
Đây chính là cuộc tiếp khách điển hình của Trung Quốc: Trương Tam, Lí Tư, Vương Ngũ, Triệu Lục, không ai quen ai, lát nữa cùng uống vài li rượu, tất cả đều trở thành anh em chị em.
– Uống gì? Vang hay trắng? – Giám đốc Lưu tỏ vẻ rất hứng thú, không đợi mọi người đáp lời đã vẫy tay gọi nhân viên phục vụ – Cho bốn chai Thủy Tinh Phường! – Sau đó quay sang, cười cười hỏi Tiểu Tình – Cô gái của chúng ta uống gì?
Trong số khách mời chỉ có Tang Tiểu Tình là nữ. Cô vẫn chưa kịp nói gì thì Thành Cương đã tranh nói trước:
– Giám đốc Lưu mời, sao Tiểu Tình của chúng ta có thể không uống được? – Vừa nói vừa nháy mắt với Tang Tiểu Tình – Đúng không Tiểu Tình, lát nữa phải mời rượu giám đốc Lưu.
Tang Tiểu Tình chỉ có thể gượng cười:
– Vâng ạ, vâng ạ!
Đồ ăn đã được bưng lên, rượu cũng được rót đầy, mọi người cùng chạm cốc. Bữa tiệc này được coi là chính thức mở màn.
Giống như tất cả những bữa tiệc khác, lúc bắt đầu không khí vẫn thân thiện, hài hòa. Khi đã ngà ngà say, mặt ai cũng đỏ bừng, giọng nói to hơn, khua chân múa tay, lời nói bắt đầu lệch lạc. Giám đốc Lưu nói:
– Trưởng phòng Thành, chúng ta là người có văn hóa. Tôi thích nhất là uống rượu với những người có văn hóa!
Thành Cương mập mờ nói:
– Giám đốc Lưu…nâng…nâng ly. Tôi đâu phải người có văn hóa, cùng lắm là lưu manh có văn hóa mà thôi.
Mọi người bật cười.
Giám đốc Lưu xua tay:
– Tôi…tôi mới là lưu manh.
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, không hiểu ý ông ta.
– Tôi họ Lưu, mọi người gọi là Lão Lưu. Lão Lưu rất bận, gọi tắt là “Lão lưu manh!”[1] – Giám đốc Lưu đắc chí giải thích.
Tất cả những người có mặt ở đó, muốn cười hay không muốn cười đều chỉ có thể cười theo, còn có người vỗ tay ca ngợi. Giám đốc Lưu rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nâng cốc và nói:
– Nào! Uống rượu!
Là cô gái duy nhất trong phòng, Tang Tiểu Tình dễ dàng trở thành tiêu điểm bị chuốc rượu.
– Nào, nào, nào, Tiểu Tình, tôi mời cô một ly, uống cạn rồi ngày mai chúng ta kí hợp đồng quảng cáo… Hahaha, được, Tiểu Tình đúng là hào kiệt. Trưởng phòng Thành, tướng giỏi không có quân yếu! Hai người nhảy sang chỗ tôi làm đi, đảm bảo lương rất cao, hahaha. – Giám đốc Lưu nói.
– Người đẹp Tang, chúng ta uống một ly… Không được à? Đàn ông không thể nói không, phụ nữ càng không thể nói không. Nể mặt đi, hợp tác lâu như vậy rồi, uống với nhau một ly cũng không được sao? Không nói nhiều nữa, cạn ly. – Giám đốc Quan nói.
– Cô Tang, tôi mời cô. Tửu lượng là phải luyện, tôi cùng cô luyện! Nào, tôi cạn trước! – Một người không nhớ họ tên nói.
Mỗi ly rượu đều có lí do đầy đủ bắt bạn uống, còn có lí do đầy đủ bắt bạn uống cạn. Tang Tiểu Tình không ngừng nâng ly, uống đến dạ dày sôi lên ùng ục.
– Xin lỗi, tôi phải vào nhà vệ sinh. – Tiểu Tình vùng đứng dậy, loạng choạng lao ra ngoài, ngồi trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Những gì vừa mới ăn đều trở về với thiên nhiên.
Nôn xong, vã nước lạnh vào mặt, hít một hơi thật sâu rồi loạng choạng đi vào. Khoảnh khắc ấy, Tang Tiểu Tình chỉ thấy hoảng hốt, anh mắt mơ hồ, hai má nóng rát. Tâm lí sợ rượu hoàn toàn tan biến, cô mang trong mình quyết tâm và dũng khí, tiếp tục nâng ly.
Một bữa cơm từ năm rưỡi chiều đến mười giờ tối, giám đốc Lưu cũng uống say, cuối cùng nâng ly nói:
– Rượu trong cốc rồi.
Tang Tiểu Tình thật sự đã uống rất nhiều, nắm chặt ly rượu trên tay:
– Uống, chỉ cần không chết thì cứ uống! – Cô ngửa đầu, uống hết nửa ly rượu.
Mọi người ra sức đập bàn:
– Phóng viên xinh đẹp, được! Có tiềm năng!
Tang Tiểu Tình mượn men rượu nhìn giám đốc Lưu và nói:
– Giám đốc Lưu, tiền thưởng cuối năm của tôi ở trong tay ngài!
Giám đốc Lưu bỗng chốc cảm thấy hãnh diện, bật cười:
– Nói hay lắm, ngày mai sẽ kí!
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, ăn xong, mười mấy người mời nhau ra khỏi nhà hàng rồi nhường nhau vào thang máy, đứng ở cửa bắt tay, kính lễ, ôm tạm biệt… làm ra vẻ rất lưu luyến.
Cuối cùng cũng tàn tiệc, giống như ống kính máy quay, chỉ nháy một cái, đám người một phút trước vẫn còn lưu luyến khách sáo, một phút sau đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tiểu Tình cô đơn đứng bên đường bắt xe. Ánh đèn vàng nhạt khiến bóng cô đổ dài. Dáng vẻ quạnh vắng, cảm giác mệt mỏi rã rời chưa từng có giống như sóng biển ập tới, cô chỉ thấy cô đơn trống trải.
Ngày hôm sau thức dậy, Tiểu Tình không còn nhớ mình rời khỏi nhà hàng bằng cách nào, về nhà bằng cách nào, nằm vật xuống giường như thế nào. Điều duy nhất in đậm trong tâm trí của cô là: Giám đốc Lưu nói uống cạn ly này sẽ kí hợp đồng quảng cáo, sau đó mình ngửa cổ uống cạn.
Đầu đau như muốn nổ tung, chân tay dường như không nghe theo sự điều khiển của bộ óc, Tang Tiểu Tình vẫn bò dậy đến tòa soạn, phác thảo hợp đồng, đóng dấu quảng cáo, một phút cũng không bỏ lỡ rồi lao như ngựa phi đến công ty bất động sản Kim Thành.
Giám đốc Lưu đang ngồi trước bàn làm việc nói chuyện điện thoại. Nhìn thấy Tiểu Tình, chỉ gật đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiểu Tình thấy lòng nhói một tiếng, thầm nghĩ “không xong rồi”.
Quả nhiên, giám đốc Lưu cúp máy, làm ra vẻ rất nghiêm túc:
– Chuyện gì?
Tiểu Tình mỉm cười đưa hợp đồng quảng cáo. Giám đốc Lưu chỉ liếc nhìn rồi hỏi:
– Để bàn sau.
– Giám đốc Lưu, chẳng phải hôm qua chúng ta đã bàn xong rồi sao? Ông nói hôm nay sẽ kí hợp đồng với chúng tôi! – Tiểu Tình toát mồ hôi.
– Cô Tang, những lời nói trên bàn ăn có tin được không? Hôm qua tôi uống hơi nhiều, hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì. Cô hỏi thư kí của tôi, quả thực chi phí quảng cáo năm nay của chúng tôi đã dùng hết rồi. – Giám đốc Lưu làm ra vẻ khó xử.
Tiểu Tình hận là không thể vò nát ông ta rồi ném xuống từ tòa nhà ba mươi mấy tầng này, nhưng vẫn cười và nói:
– Giám đốc Lưu, vẫn hi vọng ông có thể suy nghĩ, kế hoạch quảng cáo của chúng tôi năm nay nhờ cả vào quý công ty.
Giám đốc Lưu xua tay:
– Biết rồi, tôi rất bận, không tiễn nhé.
Cuối cùng Tang Tiểu Tình quay người, chậm rãi bước ra khỏi văn phòng của giám đốc Lưu. Bên ngoài tiếng xe cộ ầm ầm khiến người ta muốn bỏ trốn.
Điện thoại đổ chuông, Thành Cương chỉ đạo từ xa:
– Tiểu Tình, thế nào?
– Chẳng thế nào cả, lão hồ ly kia trở mặt rồi. – Tiểu Tình bực tức nói.
– Hả? – Thành Cương lập tức hét lên, – Em làm việc thế nào thế?
Tang Tiểu Tình nghe thấy câu nói ấy, bỗng chốc nổi giận lôi đình, tắt máy không chút do dự.
Đây chính là lãnh đạo, họ không phân rõ trắng đen, không hỏi nguyên nhân hậu quả, chỉ quan tâm đến kết quả. Kết quả không tốt, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cấp dưới. Kết quả tốt, công lao thuộc về họ.
Thành Cương lại gọi điện cho Tiểu Tình, Tiểu Tình quyết không nghe máy. Thế là Thành Cương nhắn tin: “Lúc nãy anh nóng quá, xin lỗi em, chỗ giám đốc Lưu xảy ra vấn đề gì? Mau liên lạc với anh”.
Tiểu Tình nghĩ một lúc, gọi điện thoại lại:
– Xin lỗi trưởng phòng Thành, chuyện bên giám đốc Lưu em không làm được, xem ra anh phải đích thân ra tay.
– Thử lại xem, thử lại lần nữa xem nào! – Đầu dây bên kia rất lo lắng.
– Hôm qua uống nhiều, em đau đầu lắm, không đi được.
– Tiểu Tình à, đừng có thấy bình thường anh đối tốt với em mà em có thể lơ là công việc! – Thành Cương tỏ vẻ tức giận. – Nếu anh đi gặp giám đốc Lưu, người ta đồng ý đăng quảng cáo, vậy thì điều đó chứng minh…
– Chứng minh năng lực của anh giỏi, vì thế anh là trưởng phòng, còn em là nhân viên quèn! – Tang Tiểu Tình cướp lời.
Câu nói ấy khiến Thành Cương bật cười:
– Em chỉ được cái lẻo mép. Hôm qua vất vả rồi, cho em nghỉ nửa ngày, để anh đi tìm lão Lưu nói chuyện!
3
Tang Tiểu Tình về nhà ngủ, mơ thấy mình kết hôn với Trương Hải Châu. Khách khứa đã đến hết cả rồi, đột nhiên chú rể Trương Hải Châu mất tích. Tiểu Tình luống cuống gọi điện cho anh nhưng lại bấm nhầm số… Mẹ Tiểu Tình tức giận:
– Chú rể ở đâu rồi? Không có cưới xin gì hết.
Tiểu Tình giật mình tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, ngây người một lúc rất lâu mới nhận ra đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ này không tốt, Tiểu Tình nghĩ.
Lúc ấy, Hải Châu như có thần giao cách cảm gọi điện cho cô:
– Tiểu Tình, em không muốn nói chuyện với anh thật sao?
Thì ra, thông qua điều tra kiểm chứng, cuối cùng Trương Hải Châu đã chứng thực, trong nền kinh tế thị trường, cầm đồ được coi là một ngành mới nổi và bắt đầu thịnh hành. Tanh Tiểu Tình đặt xe ô tô, hoàn toàn có thể vay được bốn vạn.
– Chúng mình đừng cãi nhau nữa được không? Tháng sau anh về nước rồi, sau này ngày nào chúng mình cũng ở bên nhau.
Phụ nữ đúng là nước, cho dù bị đóng thành băng, chỉ cần vài lời nói dịu dàng của đàn ông là tan chảy. Huống hồ Tang Tiểu Tình đang gặp khó khăn trong công việc, đang phải chịu ấm ức. Trương Hải Châu chủ động gọi điện, cô giống như tìm được người tâm sự, cũng không bận tâm là điện thoại đường dài, kể hết cho bạn trai nghe về tất cả những chuyện về giám đốc Lưuở công ty Kim Thành.
Trương Hải Châu nghe xong cũng thấy tức lây, sau đó anh nói với Tiểu Tình:
– Công việc này không phải việc của mình, bỏ việc đi cho xong.
Tiểu Tình ngạc nhiên, những chuyện ấm ức như thếnày cứ dăm ba hôm là cô lại phải trải qua. Mặc dù lần nào cũng hầm hầm quát tháo không làm nữa nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ miếng cơm manh áo của mình.
– Em bỏ việc rồi ai nuôi em? Anh nuôi em? – Cô nửa đùa nửa thăm dò.
– Anh không nuôi em thì ai nuôi em! – Trương Hải Châu nói rất hùng hồn.
– Đừng có nói khoác. – Tiểu Tình lập tức nghĩ đến chuyện vay tiền.
– Yên tâm, Tiểu Tình, nhất định sau này anh sẽ cho em sống sung sướng, không thích đi làm thì đừng đi nữa, chẳng có gì to tát cả. – Trương Hải Châu hứa hẹn.
– Hải Châu, em có nhiều tật xấu lắm.
– Anh có thể chịu đựng.
– Em tiêu rất nhiều tiền.
– Anh đi kiếm.
– Em hay cằn nhằn.
– Anh thích nghe.
…
– Em bị lãnh cảm.
– Vậy anh …
…
Hai người đang đùa cợt trong điện thoại thì Diệp Thuần đi làm về. Nhìn thấy Tiểu Tình ôm điện thoại cười rất ngọt ngào, Diệp Thuần lại gần, đập đầu vào cô, tỏ ý có chuyện muốn nói.
Tiểu Tình lưu luyến cúp máy, cô nghe được một tin không hay qua lời kể của Diệp Thuần: Thành Chương nói xấu cô trước mặt lãnh đạo.
Diệp Thuần nói với Tiểu Tình:
– Buổi chiều mình đến văn phòng của sếp đưa báo cáo, nghe thấy trưởng phòng Thành của các cậu nói gì mà… Lần này không mời được công ty bất động sản Kim Thành chủ yếu là vì Tang Tiểu Tình. Hôm trước lúc ăn cơm đã nói rất rõ ràng rồi, kết quả ngày hôm sau cô ta vừa đến là làm hỏng chuyện, cũng không biết vì lí do gì. Thành Cương nói với sếp: “Lần này em phải đích thân ra tay, xem xem có thể cứu vãn được không. Cho dù chỉ có một tia hi vọng em cũng phải giành lấy”. Sếp nghe mà vô cùng cảm động, thấy tên xấu xa Thành Cương vừa anh minh vừa uy vũ. Hơn nữa không cần có biết cứu vãn được tình thế hay không, dáng vẻ ấy, tinh thần ấy của hắn cũng đủ khiến người ta cảm động, vì thế lập tức tỏ ý cuối năm sẽ không để cho hắn phải thiệt thòi.
Tang Tiểu Tình nghe mà tức sôi máu, không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình, cô nhíu mày rất lâu, chỉ thốt ra một câu:
– Khốn nạn!
Sau khi Tang Tiểu Tình thuê nhà chuyển ra ngoài sống, mẹ Tiểu Tình mất đi một đối tượng đả kích, bỗng chốc cũng thấy hụt hẫng. Để xua đi cảm giác cô đơn, bà bắt đầu cùng bác Trương hàng xóm kết bạn tham gia buổi gặp mặt do đài truyền hình tổ chức, tìm bạn đời cho cô con gái “quá lứa lỡ thì” của mình.
Cuối tuần, Tang Tiểu Tình đang họp, mẹ nhắn tin, chỉ có đúng một chữ: “Về”.
Cần phải nói thêm, mẹ Tiểu Tình mới mua điện thoại, vẫn chưa biết dùng nên hay thử gửi cho con gái những tin tầm phào như: “Tao là mẹ mày”, “Mẹ mày là tao”.
Tiểu Tình đọc rồi, không bận tâm mà xóa đi. Nhưng chẳng bao lâu sau lại nhận được một tin: “Nhà cơm”. Họp xong, Tiểu Tình gọi điện thoại về mới biết ý mẹ muốn nói là: “Buổi tối về nhà ăn cơm”.
Sau khi tan ca, Tiểu Tình về nhà. Trên đường còn mua khoai nướng, vừa đi vừa ăn. Gần về đến nhà, gặp nhiều người quen hơn, chị nhà bác Lý, cô nhà bà Vương, người nào cũng rất nhiệt tình:
– Tiểu Tình, về rồi à? – Mọi người hỏi han khiến Tiểu Tình thấy lòng ấm áp, nơi mình đã sống bao nhiêu năm, dù gì vẫn thấy thật thân thuộc.
Vừa vào nhà, Tiểu Tình đã hét lên:
– Ăn cơm ăn cơm, đói sắp chết rồi. – Vừa nói dứt lời thì thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sofa. Tiểu Tình thầm nghĩ đó là bạn đánh bài của bố nên dịu dàng nói:
– Cháu chào chú.
Người đàn ông trung niên như bị kim châm, bỗng chốc vẻ mặt trở nên rất kì lạ, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Tiểu Tình thấy trên bàn đã bày thức ăn, lập tức ngồi xuống, gắp miếng vịt nướng đưa lên miệng, không quên khách sáo nói:
– Chú ăn đi, đừng ngại, nhà cháu không câu nệ đâu.
Mẹ Tiểu Tình nghe thấy tiếng động, cầm đũa lao ra khỏi phòng bếp, vụt vào tay Tiểu Tình làm rơi cả miếng đùi vịt:
– Con ranh này, không có chút phép tắc nào cả? – Sau đó quay sang mỉm cười với người đàn ông kia:
– Ngại quá! Ngại quá!
Người đó tỏ vẻ ngượng ngùng, khẽ xua tay và nói:
– Không có gì, không có gì.
Tiểu Tình luống cuống không biết phải làm thế nào: Rốt cuộc có chuyện gì đây? Lẽ nào người này là lãnh đạo của mẹ? Không đúng, nếu mà quen được lãnh đạo nào thì mẹ cũng không thể thất nghiệp ở nhà bao nhiêu năm thế này?
Cuối cùng, cả nhà cùng người đàn ông trung niên ngồi vào bàn ăn. Mẹ Tiểu Tình nói với giọng vô cùng hòa nhã:
– Tiểu Tình à, đây là cháu trai lớn nhà bác Triệu, làm ăn buôn bán ở Hồng Kông, mới về quê hương, muốn tìm kiếm hạng mục đầu tư.
– Ồ, thương gia Hồng Kông? – Tiểu Tình cười rất vô tư – Quảng cáo ở tòa soạn chúng cháu đi. Không có quảng cáo thì dễ phá sản lắm.
– Nói lung tung gì thế! – Mẹ Tiểu Tình lườm con gái, sau đó lại cười tươi như hoa nói với người đàn ông trung niê – Con gái tôi thích đùa, cậu đừng giận.
– Đâu có, đâu có, người trẻ tuổi nên như vậy. – Người đàn ông trung niên nói tiếng Quảng Đông.
– Nào, mời chú Triệu ăn cơm! – Tiểu Tình xưng hô như thế làm bố mẹ tái cả mặt. Mẹ Tiểu Tình đặt đũa xuống, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mẹ Tiểu Tình nháy mắt với bố Tiểu Tình. Bố Tiểu Tình lấy cớ vào bếp lấy muôi múc canh, rời khỏi bàn ăn.
– Tiểu Tình à, sao con có thể gọi người ta là chú chứ? Người ta chỉ hơn con mười mấy tuổi thôi mà. – Mẹ Tiểu Tình tỏ ý trách mắng con gái, thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên không chút biểu cảm, lập tức quay sang thì thầm với con gái:
– Con ranh, đây là đối tượng mẹ giới thiệu cho mày!
Tiểu Tình kinh ngạc, bắn cả cơm ra ngoài:
– Mẹ, mẹ bị bênh à?
Mẹ nhíu mày, gườm gườm nhìn con gái, ý muốn nói là mày đừng nói lung tung, sau đó khách sáo nói với người đàn ông trung niên:
– Ăn cơm, ăn cơm đi!
Người đó vội nói:
– Rau xào nấm, ngon mà mát.
Đúng lúc ấy bố Tiểu Tình mang muôi ra, thấy khách khen thức ăn ngon, ông đắc chí nói:
– Hôm nay mua rau xanh một tệ hai, ngon đúng không?
Kết quả là mẹ Tiểu Tình lập tức trở mặt, tìm thấy chỗ để trút nỗi bực dọc trong lòng:
– Vì sao không mua loại tám hào? Mua rau đắt như thế làm gì? Ông kiếm được bao nhiêu tiền? Kiếp này tôi lấy ông đúng là xui xẻo, ông là đồ bỏ đi, là đồ phá hoại…
4
Sắp đến cuối năm mà Tiểu Tình vẫn còn mười vạn tệ tiền quảng cáo chưa hoàn thành. Nếu không hoàn thành kế hoạch quảng cáo thì sẽ không có tiền thưởng cuối năm. Không có tiền thưởng cuối năm thì không thể đi chuộc xe. Không chuộc được xe có nghĩa là mỗi tháng Tiểu Tình phải trả hai nghìn tệ tiền lãi.
Tiểu Tình lo lắng bất an, chạy khắp nơi kiếm tiền, lo lắng đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, phòng quảng cáo xảy ra chuyện lớn: Thành Cương được giám đốc của công ty bất động sản Kim Thành mời sang làm giám đốc phòng kế hoạch. Người ta dám từ chức vào dịp cuối năm, có thể thấy điều kiện mà lão Lưu đưa ra không thấp. Tiểu Tình thầm nghĩ: Thì ra đích thân tìm giám đốc Lưu nói chuyện là để có được kết quả hại người hại mình này!
Thành Cương đi rồi không nói làm gì, lại còn có ý định lôi kéo theo Tiểu Tình, buổi tối hẹn Tiểu Tình đi ăn cơm, khuyên Tiểu Tình sang chỗ giám đốc Lưu.
– Bây giờ bất động sản Kim Thành hot như vậy, sang Kim Thành chắc chắn sẽ không thiệt. Em nhìn anh này, bao nhiêu năm công tác và cái chức trưởng phòng này cũng không cần… – Thành Cương nói rồi đặt tay lên vai Tiểu Tình.
– Trưởng phòng Thành, sắp phát thưởng cuối năm rồi, em là người tầm nhìn thiển cận, nói gì cũng không đi vào lúc này. – Tang Tiểu Tình điều chỉnh tư thế ngồi, tránh móng lợn của Thành Cương, thầm chửi rủa: “Anh chạy đến chỗ sếp nói xấu tôi, nói xong rồi còn lôi kéo dụ dỗ tôi, coi tôi là con ngốc chắc?”
– Tiểu Tình! – Thành Cương nhấn mạnh – Không phải anh đã nói với em rồi sao, vài vạn tiền thưởng có gì phải tính toán? Làm mấy năm ở Kim Thành sẽ có cơ hội được chia hoa hồng, lúc ấy đối với em, vài vạn chỉ là con muỗi.
– Nhưng bây giờ em đang thiếu vài vạn “muỗi” ấy, hay là anh cho em vay trước? – Tiểu Tình kích Thành Cương. Thấy sắc mặt Thành Cương thay đổi thất thường, Tiểu Tình cười thầm trong bụng: “Đấy, anh đâu có muốn cho tôi vay. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây chờ số tiền “muỗi” ấy vậy”. – Trưởng phòng Thành, sau này anh đến Kim Thành, xin hãy quan tâm chiếu cố nhân viên cũ của mình! Nếu muốn đăng quảng cáo thì phải nghĩ đến em đầu tiên đấy.
Tang Tiểu Tình nhanh chóng chiếm ưu thế trong cuộc tranh luận này. Cô đắc chí bắt xe về nhà, lắc đầu nói với Diệp Thuần:
– Suy cho cùng tà không thắng chính.
Diệp Thuần cười:
– Trong công việc làm gì có tà với chính. Nếu người ta trả cho cậu mười vạn, để xem cậu có đi không?
– Đừng nói mười vạn, trả mình bốn vạn là mình đã đổ rồi. – Tiểu Tình thở dài.
Ngày hôm sau, Tang Tiểu Tình xách túi đi làm, theo thói quen mang báo cáo ngày hôm ấy đến cho Thành Cương. Đi đến cửa phòng làm việc, nhìn thấy cái ghế trống trơn mới nhớ ra sau này không cần phải làm việc này nữa, bỗng chốc trong lòng cảm thấy hụt hẫng, giống như có chiếc răng sâu trong miệng, khi nhổ đi rồi lại thấy chưa quen.
Về bàn làm việc, Tang Tiểu Tình mở tập danh thiếp, dự định “giăng lưới” trong thời điểm quan trọng này, đi sâu vào trọng điểm, xem xem có doanh nghiệp nào muốn đăng quảng cáo không.
Lúc ấy điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình mới biết là điện thoại bàn ở nhà.
– Alô – Tang Tiểu Tình tỏ vẻ khó chịu.
– Buổi tối nhớ về nhà đấy. – Mẹ Tiểu Tình ra chỉ thị.
– Về nhà làm gì?
– Có việc.
– Không có thời gian, có gì mẹ nói đi.
– Trong điện thoại không nói rõ được, buổi tối mày về nhà rồi nói.
– Hứ, lần trước mời ông chú thương gia Hồng Kông đến ăn cơm, không phải lần này lại mời ông thương gia Mỹ đấy chứ? Tiếng Anh của con gái mẹ không tốt đâu đấy! – Tang Tiểu Tình khó chịu nói.
– Con ranh này, đúng là không biết tốt xấu. Xe của mày đặt ở hiệu cầm đồ mày vẫn thấy vui lắm đúng không? Mày nhiều tiền, mỗi tháng trả hai nghìn tệ tiền lãi, chỉ bằng mang đến biếu mẹ mày.
– Hả? Mẹ yêu quý của con, mẹ định cho con tiền? Buổi tối con về, à … không, bây giờ con về, mẹ chờ con! – Tang Tiểu Tình nhảy lên sung sướng, cầm túi xách lao thẳng ra ngoài, đi đến thang máy còn quay đầu lại nói – Diệp Thuần, sếp có hỏi thì bảo mình ra ngoài bàn chuyện quảng cáo.
Về đến nhà, chỉ thấy mẹ buồn rầu ngồi trước bàn ăn. Trên bàn xếp ngay ngắn bốn tập tiền đỏ chót.
Tiểu Tình nhìn thấy tiền, lập tức sà vào, miệng không ngừng xuýt xoa:
– Mẹ ơi! Con xúc động quá, ngạc nhiên quá, bối rối quá, cảm kích quá! Nhân gian ắt có chân tình, đúng là cùng chung dòng máu.
– Khoan đã! – Mẹ Tiểu Tình đánh vào bàn tay đang giơ ra lấy tiền của con gái. – Trong nhà chỉ còn từng này tiền tiết kiệm thôi, mày để mẹ nhìn thêm đã, nhìn thêm đã.
– Được rồi, có gì đáng nhìn đâu! – Tiểu Tình nhét tiền vào túi. – Con nói mẹ nghe này, con nợ cầm đồ bốn vạn, mẹ nói với con trong nhà chỉ có bốn vạn. Nếu con nợ người ta tám vạn, có phải mẹ nói với con là trong nhà cũng chỉ có tám vạn không?
– Con ranh này, tao đẻ mày ra, nuôi mày lớn bằng ngần này, mày đúng là con sói mắt trắng. Mày tính xem, mày học đại học, tau phải bỏ ra bao nhiêu tiền, bốn năm đấy, cho dù mỗi năm một vạn thì bốn năm cũng bốn vạn! Con nhà bác Hồ, con bé Hồ Tuyết ấy, năm ấy chỉ học cao đẳng, thế mà đã sớm ra ngoài kiếm tiền rồi! Nhân lúc còn trẻ mà đã lấy được một ông chồng tốt, bây giờ có con trai đã biết đi rồi! Mày thì được lắm, chỉ mong mày tốt nghiệp đại học có thể rạng danh tổ tông, nào ngờ từ sáng đến tối chỉ nghĩ đễn tiền của nhà! – Mẹ Tiểu Tình nói rồi bắt đầu lau nước mắt:
– Khó khăn lắm mới tìm được cho mày đối tượng thích hợp để xem mặt, kết quả mày gọi người ta là chú. Mày tưởng mày mới mười sáu mười bảy à? Mày hai sáu, hai bảy rổi đấy! Tang Tiểu Tình, tao nói cho mày biết, cái thằng tây không ra tây, tàu không ra tàu kia của mày tao không đồng ý đâu. Tao nói trước rồi đấy, đến lúc ấy đừng trách mẹ mày trở mặt không nhận.
Mẹ Tiểu Tình bắn như súng liên thanh, pằng pằng nã đạn không ngừng. Quả thực Tiểu Tình không thể nghe được nữa, vừa chuẩn bị co cẳng chuồn, vừa ngắt lời mẹ:
– Được rồi, được rồi, dù sao mẹ sinh con cũng là buôn bán thua lỗ, đầu tư thất bại! Mẹ có giỏi thì cũng đẻ Hồ Tuyết đi. Mẹ đẻ ra con thì chỉ có thể trách số mẹ khổ thôi.
– Con ranh này… Haizzz… mày đừng đi, mẹ có chuyện muốn nói, bốn vạn này là đầu tư đấy. Căn nhà của mày mẹ cũng có cổ phần. Mẹ không tin lúc nào cũng bị lỗ. – Mẹ Tiểu Tình đuổi theo sau.
Tang Tiểu Tình không để lỡ một phút, lập tức đến hiệu cầm đồ chuộc xe.
Lái chiếc xe đầy bụi về nhà, bật nhạc to hết cỡ, Tang Tiểu Tình vô cùng vui sướng: Mình coi như là có nhà có xe rồi!