Chương 37

Vào buổi sáng sớm, họ được tin Maxime bị ô tô đâm tại quảng trường Concorde trong tình trạng chuếnh choáng hơi men.
Omar-Jo và Cheranne gặp ông ấy trong phòng hồi sức. Nằm trên tấm đệm bằng chất dẻo, nước da sạm lại, tái mét, mắt quầng và thở hổn hển.
Với tình trạng hiện nay, Maxime chỉ còn biết bấu víu vào tình bạn, những người biết thông cảm với nỗi khổ của ông ấy.
- Ban đầu, ông ấy như bị điên loạn, cô y tá nói. Ông ấy không ngừng gọi “Chaplin, Chaplin” và sau đó bị hôn mê luôn.
Một thời gian sau, chân ông ấy động đậy được, gương mặt có vẻ dữ tợn, sẵn sàng tranh cãi và đánh nhau. Tuy nhiên ông ấy cũng đã tự kiềm chế được bản thân mình.
Hôm kia, Maxime bị ô tô đâm khi đang cầm trong tay một chai rươụ sâm banh. Chiếc xe đã kéo ông vài mét nhưng may mắn thay các phương tiện giao thông khác đã kịp phanh lại. Và sau đó nhân viên y tế tìm thấy người chủ cửa hàng đang nằm trên một vũng máu lớn.
Đứng ở cuối giường, Omar-Jo chống tay lên lan can, mắt không rời bạn. Lần này, đã quá muộn. Từ khi ra đời, cái chết không ngừng rình rập cậu và những người quen của cậu.
Một sức mạnh vô hình nào đó đã xâm chiếm lấy đứa trẻ. Buổi tối, nó từ chối rời khỏi bệnh viện với lý do là người chủ cửa hàng chỉ sống được vài giờ nữa nên nhân viên y tế cho phép đứa trẻ ở lại.
Sau khi Cheranne đi khỏi, Omar-Jo lại gần Maxime và nghẹn ngào:
- Chú Max này, chúng tôi cần đến chú. Tất cả chúng tôi đều cần đến chú: Cheranne, Sugar, cháu và cả những người khác nữa. Chú cần phải khỏi bệnh, chúng ta sẽ chiến thắng.
Nó nhắc đi nhắc lại một số từ gì đó, đặt tay lên trán bạn, lên vai và vuốt ve mu bàn tay.
- Cháu sẽ chỉ rời khỏi đây với chú. Chú có biết là cháu đang ở trong tình trạng nào không?
Vào lúc bình minh sau một đêm rất dài, Omar-Jo trở dậy và bị máy mắt nhẹ. Sau đó, môi khô lại. Cậu ra hiệu gọi người y tá đến. Một lúc sau, hơi thở của người chủ cửa hàng ngày một rõ nét và thêm vào đó xuất hiện những âm thanh không phát ra tiếng từ cổ họng ông ta.
Hai ngày sau, ông chủ rời khỏi phòng cấp cứu và chuyển sang phòng khác của bệnh viện. Khi cô y tá chuyển giường của ông vào phòng, ông nhận ra ở góc của căn phòng có một vệt đỏ lớn bắn vào.
- Mỹ nhân! Đó là những lời đầu tiên của ông.
Hai má của đứa trẻ hõm vào, mắt mở to sáng rực như chưa bao giờ như vậy. Người chủ cửa hiệu gọi nó:
- Lại đây, Omar-Jo...
Nó nhảy một bước khỏi ghế và chạy lại.
- Gần nữa vào...
Ông mở miệng định nói rất nhiều nhưng không thể nói được.
- Đừng cố gắng nữa, chú Max! Chú không cần phải mệt mỏi thế đâu!
Người chủ cửa hiệu rùng mình, cựa quậy như thể rất muốn nói điều gì đó mà không thể chờ đợi được nữa.
- Hãy lại gần nữa đi! Cheranne gợi ý.
Đứa trẻ cúi đầu xuống, tai nó ghé sát miệng của người chủ cửa hiệu.
- Điều ngạc nhiên, Omar-Jo! Điều bí mật...
Ông lấy hơi để tuyên bố một tin:
- Bây giờ cháu gọi chú là Omar-Jo Chaplin-Lineau... Lineau giống như họ của cháu ý...
- Vô lý - đứa trẻ không tìm thấy từ nào khác.
- Chú nhận nuôi cháu, tất cả các giấy tờ đều đã được ký. Còn nữa, bữa tiệc rượu hôm nọ là để...
Nhưng lúc đó, cô y tá bước vào, cau mặt lại, ý là bắt ông ta im lặng.
Ngay sau khi cô ấy đi khỏi, Maxime gọi đứa trẻ lại:
- Còn một từ nữa, chỉ một từ nữa thôi.
- Duy nhất một từ nữa thôi nhá. Chú có hứa không?
- Hứa.
- Thôi được, cháu nghe chú.
- Tất cả điều chú muốn nói là “Gratis!”°
- Gratis, đứa trẻ nhắc lại như thể họ đã tìm được từ đồng cảm.
- Gratis, gratis, gratis, ông nhắc đi nhắc lại và lần đầu tiên người chủ hiệu cười sau vụ tai nạn.
Từ hôm đó, Cheranne để ý hơn đến bề ngoài của mình. Hôm trước, Steve đi Pháp và anh ấy sẽ ở lại Paris cả tuần. Cô gặp lại ông ấy khi ra khỏi bệnh viện, trong một nhà hàng cạnh l'Etoile. Chưa bao giờ Cheranne cảm thấy vui đến như vậy. Người chủ hiệu nhận ra tóc cô ấy ngắn hơn, xoăn hơn, chiếc kính áp tròng bây giờ được thay bằng một chiếc kính khác có lắp mắt. Mùi nước hoa thơm mát và đầy ấn tượng.
- Tối nay, tôi sẽ thay cậu! Cô ấy nói với Omar-Jo và thay đổi kế hoạch đột ngột.
Cô ấy nằm dài trên giường, lại gần và hôn lên trán Maxime. Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng luồn tay vào tóc ông.
- Em sẽ ở bên cạnh anh tối nay, Maxime ạ. Em thực sự muốn ở lại bên anh.
- Khi trở về, anh đã nhận ra màu sắc quen thuộc của em.
- Chiếc váy đỏm dáng của em ư? Em biết là anh sẽ thích mà! Em mặc nó vì anh đấy, Maxime ạ. Và bỗng nhiên cô ấy cảm thấy những lời nói của mình trở nên rất thật và chân thành.
Vừa rồi cô ấy có gọi cho Steve và tìm lời xin lỗi. Liệu họ có thể gặp nhau vào ngày hôm sau hoặc một ngày khác? Có thể họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Cô ấy chần chừ một lúc và nhận ra rằng có lúc mình cũng đã mong muốn chạy về phía anh ấy; nhưng đã quá muộn để rút lại quyết định của mình.
Hằng ngày, Sugar đều qua bệnh viện xem có tin gì mới không. Đêm hôm đó, anh trở về muộn bởi câu chuyện quay xung quanh chủ đề về c cho chúng ta...
Nhưng tự nhiên cảm thấy xấu hổ trước thái độ ghê sợ đó của mình, cô cúi xuống kéo đứa cháu vào ngực. Trong một tâm trạng cực kỳ hổ thẹn, cô siết chặt nó vào lòng hơn nữa. Rồi cô hôn lên tóc, lên má cậu bé và thì thầm:
- Ôi đứa cháu nhỏ bé của cô, đứa cháu yêu quý của cô...
Bất giác, cô nhận thấy một cảm giác kỳ lạ ngay dưới làn môi của mình. Một khoảng trống nhỏ. Đúng rồi, một vết lõm bên gò má phải. Như không hay biết gì, cô kín đáo xem xét vị trí trên gò má của cậu bé mà môi cô vừa lướt qua. Cô nhận thấy một vết sẹo lõm vào như vết tích của một vụ nổ để lại. Bên kia bờ Địa Trung Hải luôn luôn là địa ngục của trần gian. Họ sẽ phải làm gì đây? Chẳng làm được gì. Điều duy nhất mà họ có thể làm được là sẽ cố gắng không bao giờ nghĩ đến nó nữa.
Ngoại trừ cánh tay bị cụt ra, trông cậu
bé cũng khá điển trai. Mái tóc nâu xoăn tít rất hợp với khuôn mặt tròn của cậu. Chiếc mũi thẳng với hai cánh mũi phập phồng như được vẽ rất tinh tế, đôi mắt đen và sáng như hai quả ôliu. Đôi vai rộng chắc nịch, đôi chân thì cuộn cơ bắp cùng với làn da rám nắng. Tất cả như làm toát ra từ người cậu bé một thứ ánh sáng vô định.
- Đứa cáu bé bỏng của cô, đứa cháu bé bỏng của cô - Rosie nhắc đi nhắc lại.
Nước mắt vòng quanh, cô ôm sát đứa bé vào lòng chặt hơn nữa, như người mẹ đang ôm ấp, vuốt ve đứa con nằm trong bụng.
Toàn thân cô rung lên vì xúc động và vì một cảm xúc nào đó mà cô không thể lý giải nổi. Phải chăng chính tình mẫu tử đang trỗi dậy trong cô đã làm cho cô có những tình cảm như vậy trong thời lúc này? Giữa dòng người hối hả và những tiếng ồn ào náo nhiệt cứ đeo đẳng mãi trên sân ga, chỉ đứng đó cách hai bước, trong khi Antoine cảm thấy sốt ruột thì cô vẫn chìm đắm trong sự xúc động, trong những cái vuốt ve, lướt nhẹ ngón tay lên mái tóc dầy của chú bé.
Đứa trẻ cũng cảm thấy những tình cảm thân thương, trìu mến đó đang truyền sang người mình. Lúc này, hình ảnh người mẹ và sự dịu dàng của bà lại in đậm trong tâm trí cậu. Từ một năm nay, nó chỉ sống một mình với ông nên cho đến bây giờ nó mới tìm lại được cái cảm giác thân thương đó.
- Joseph, đứa con bé bỏng của mẹ!...
- Cháu không phải là Joseph, cậu bé nói nhỏ. Cháu tên là Omar-Jo. Dì Rosie ạ.
Quá xúc động, cô không nghe thấy những gì mà cậu bé đã nói. Bây giờ đối với cô, chỉ còn lại những lời ngọt ngào như tiếng ru từ lòng mẹ mà cô cứ nhắc lại không nhàm chán:
- Joseph yêu dấu, đứa con bé bỏng của mẹ...
Lần này, thoát khỏi vòng tay ôm chặt của dì Rosie, chú bé đứng thẳng trước mặt hai người và nói dõng dạc:
- Tên cháu là Omar-Jo.
Thấy hai người không phản ứng gì, cậu bé lại nhấn mạnh lần nữa:
- Tên cháu là Omar-Jo. Omar là tên bố, còn Jo là tên ông Joseph.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, xa dần và xóa mờ những kỷ niệm của quá khứ. Rosie bất giác nhớ đến cái “đám cưới bất hạnh” ấy. Nó cũng giống như cuộc hôn nhân của người chị họ “Annette tội nghiệp”. Với cô, có niềm tin vào tôn giáo sẽ làm cô trở nên cứng rắn hơn. Nhưng đối với Antoine thì như ngược lại. Lòng tin của anh chỉ giới hạn trong khuôn khổ thị tộc. Cô thần nghĩ, không biết thằng bé kỳ lạ này theo giáo lý nào, tín ngưỡng nào nhỉ?
- Này cháu, cháu theo tôn giáo nào vậy?
- Cháu theo Chúa. Thằng bé đáp.
- Cháu muốn nói gì cơ?
- Nghĩa là cháu theo tôn giáo của mẹ và cha cháu... và tất cả những tôn giáo khác nếu như cháu cũng biết về chúng.
Rosie cắt ngang sự im lặng của nó và nói:
- Cháu có nghĩ là chúng có thật không?
- Nếu như Chúa tồn tại..., cậu bé đáp.
- Giá như có Chúa nhỉ! Antoine hốt hoảng nói. Anh chưa bao giờ thực hiện bổn phận của mình với Chúa, nhưng rồi bức tượng Đức Chúa - con trai của nhà thờ La Mã đã an ủi anh.
- Nếu như có Chúa trên đời, chú bé nói với giọng bình thản, Người sẽ yêu quý tất cả chúng ta. Chính Người đã tạo ra thế giới này, vũ trụ này và con người này. Người sẽ lắng nghe mọi lời cầu nguyện của chúng ta.
Thật không đúng lúc khi nhớ đến Chúa trong cảnh lộn xộn, huyên náo dưới cơn mưa bất thần ập đến, trút những hạt mưa xuống mái kính của nhà ga rồi lại biến đi một cách kỳ lạ.
- Đây không phải là nơi chúng ta nói về Chúa đâu. Rosie nói. Chúng ta về thôi.
- Chúa có mặt ở khắp mọi nơi... Cậu bé vừa nói nhỏ vừa tìm kiếm một cách vô ích dấu hiệu đồng tình trên khuôn mặt hai người.
Im lặng, Rosie nắm lấy cánh tay còn lại của thằng bé và dắt nó đi theo chồng về phía bãi xe.
 

Truyện Cậu bé lắm chuyện Lời của tác giả Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 cửa hàng đua ngựa gỗ.
Omar-Jo cũng ở đó.
Sau khi anh ta thông báo rằng Maxime đã thoát khỏi nguy hiểm, họ đã cùng quyết định về việc hoãn lại buổi diễn, giảm giờ diễn do tai nạn, trưng tấm biển ấn định ngày khánh thành cửa hàng, ấn định lịch hoạt động trở lại của vòng đua.
Hơn hai giờ sáng, để mừng sự trở về của Maxime, Sugar và Omar-Jo cùng nhau cất vải bạt, thắp đèn và trang trí lại sàn diễn. Sau đó, không ai bảo ai, một người thì nhảy, còn người kia chơi đàn saxo, họ đi một vòng quanh khu vườn nhỏ hoang vắng.
Hôm nay không có trăng nhưng điều đó không quan trọng. Sugar và Omar-Jo chơi và nhảy hoàn toàn trong bóng tối vì Maxime, Joseph, Omar, Annette và Cheranne, vì tất cả các bạn đã quen và chưa quen sống trên hành tinh. Vì tất cả những gì tốt đẹp và xấu xa mà cuộc sống mang lại. Vì cuộc sống đã luôn luôn và không ngừng làm sống lại và thức tỉnh con người.
Omar-Jo và Sugar hát, nhảy theo nhịp. Tuy nhiên rất hiếm có người đi chơi đêm trong công viên nhỏ để nghe và cổ vũ họ.
Những giọt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi.
Mùa đông đang đến gần. Mọi vật trở nên lạnh, ảm đạm, đầy không khí chết chóc, hoàn toàn ngược với mùa hè của sự sống và hòa bình.
-------------
(°) Gratis: Chúc mừng.
--!!tach_noi_dung!!--

Nguyên văn tiếng Pháp: L'enfant multiple
Người dịch: Lê Thu Lam
Nhà xuất bản: Castor Poche Flammarion - 1991
Nguồn: tieuboingoan
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 1 tháng 6 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!--