Chương 4

Họ phải rời ngôi nhà cũ để chuyển đến sống trong một khu nhà ở quận 13. Căn hộ mới này họ mua chịu, ở tầng dưới, đẹp và rộng hơn căn hộ trước, nên họ dành cho đứa bé một phòng riêng.
Omar-Jo khéo kéo cởi chiếc ba lô trên lưng xuống rồi chú lôi ra một đống nào là rau mùi, bạc hà khô, quế rồi cà phê xay Thổ Nhĩ Kỳ và cả chai rượu arac được gói trong một tờ giấy cácton lượn sóng.
- Ông gửi cho chú và dì tất cả những thứ này đấy ạ!
Rosie đã chuẩn bị sẵn lá nho với những chiếc đùi cừu và một miếng pho mát trắng tẩm dầu ôliu. Cô cũng làm những chiếc bánh kẹp nhân đào, lạc có rắc đường lên trên cho chú bé vì cô biết chú chưa ăn gì sau chuyến đi dài. Omar-Jo ăn một cách ngon lành.
Nó tự gắp thức ăn vào bát và sử dụng bộ đồ ăn một cách thành thạo. Nó bóc vỏ đào bằng hàm răng của mình rồi đề nghị sẽ tự rửa bát và tách cà phê. Nó nói:
- Cháu vẫn thường làm như vậy ngay cả khi cháu chỉ còn một tay!
Nó cố làm ra vẻ tự nhiên để an ủi hai người thân của mình.
Trong bữa tráng miệng, nó kể lại những giai thoại về ngôi làng, về cuộc sống của nó và về người ông đã cùng nó chia xẻ những khó khăn, vui buồn trong những năm tháng kể từ khi vụ tai nạn đó đã cướp đi của nó một cánh tay.
Liệu thằng bé có nói về cái ngày bi kịch đó không nhỉ? Cái ngày đã buộc nó và ông Joseph phải rời thành phố lên sống trên núi. Mặc dù rất muốn biết chi tiết, nhưng cả Antoine và Rosie không dám gợi lại cho đứa trẻ nỗi khiếp sợ về những ký ức đau buồn đó.
- Chú và dì đã đăng ký cho cháu học ở một trường gần đây nên cháu có thể đi bộ đến đó. Dì Rosie sẽ chỉ cho cháu biết ngôi trường đó ở đâu.
- Cháu có thể tự xoay sở một mình được không? Dì Rosie hỏi nó.
Không trả lời, nhưng bằng một cử chỉ tinh nghịch, nó chộp lấy chiếc bút thòi ra ở túi quần Antoine rồi thọc tay vào túi mình lôi ra một quyển sổ đã được viết kín một nửa. Sau đó, nó bắt đầu viết một cách nắn nót lên trang giấy trắng tên mình bằng thứ tiếng ả rập và tiếng Pháp.
Sau bữa ăn, họ giới thiệu với nó những tấm ảnh của gia đình. Chúng được đặt ở khắp nơi trong nhà: nào là ở dưới tấm khăn trắng bằng đăng ten trải bàn hay trong những quyển sách.
- Cháu có nhận ra mình không? Đây này, cháu đang nằm trong vòng tay của mẹ Annette đấy. Còn đây là ông Josphe, bên này là hai đứa em họ Henri, Samir cùng với đứa em gái Leila. Ngày hôm đó cháu vừa tròn tám tuổi.
Thằng bé cố gắng tìm trong ánh mắt của hai người hình ảnh của người cha Omar. Nhưng nó đành thất vọng vì không khám phá được gì hơn.
Rosie vô tình hỏi nó:
- Có phải trong ngày xảy ra tai nạn ấy, bố cháu muốn mẹ Annete tội nghiệp của cháu bỏ trốn với mình phải không?
Im lặng. Ngoài cảm giác bị tổn thương nó không nói được gì thêm. Vậy là tối hôm đó đã trôi qua không như cả ba mong muốn.