Chương 14

Ông tìm thấy đứa cháu tại một bệnh viện. Sau nhiều tuần đợi cho nó bình phục, ông mới đón nó về.
Cũng vào buổi tối xảy ra tai nạn ấy, để tìm kiếm vết tích của Omar và Annette, ông và Edouard đã quay trở lại.
Thoát khỏi sự kiểm soát của cảnh sát, ông len lỏi trong đám đông và bắt đầu tìm kiếm.
Ông nhặt tất cả những gì còn sót lại và bỏ vào trong chiếc hộp trên tay Edouard: mảnh váy màu da cam, vài mảnh vải vụn của chiếc áo sơ mi màu be, của chiếc quần bò xanh, chiếc ví... tất cả đều vương lại những mẩu thịt của họ.
Sau đó, cùng với Edouard, ông đi về phía nghĩa trang của thành phố.
Asma là người trông coi khu nghĩa trang này. Bà ta rất thất thường và hống hách. Ngoài việc phải chăm sóc phần mộ, bà còn hay ra nghĩa trang để tìm kiếm đức ông chồng.
Đó là một người đàn ông, theo như bà than vãn chỉ biết ăn cho sướng bụng. Chỉ tội cho tám đứa con của bà. Sau khi đánh chén no nê, ông ta thường rúc vào một cái hầm nhỏ để ngủ cho đã đời. Rộng rãi và toàn là nến, lại còn mát mẻ về mùa hè, ấm áp về mùa đông, nhà mồ này có đủ mọi lợi thế cho ông ta. ở đó ông sẽ tranh được những tiếng la hét của mụ vợ và những công việc nặng nhọc mụ giao cho ông.
Để mụ vợ Asma không tìm được mình, ông ta luôn thay đổi địa điểm. Cuối cùng thì bà ta cũng đành chịu thua và chỉ còn biết đứng ở nghĩa trang mà cầu cứu những người chết và những vị thánh hay gọi những đứa con cũng tìm cách lẩn trốn bà.
- Bố chúng mày là một kẻ lười biếng thối tha chỉ biết ăn tranh bánh mỳ của các con, những đứa trẻ tội nghiệp của tôi. Còn các ngài nữa, những hồn ma, các ngài cũng trở thành những kẻ tiếp tay cho lão ấy.
Edouard và ông già đã nhìn thấy bà bảo vệ từ đằng xa. Vẫn như mọi ngày, bà ta lại nổi giận. Bà ta mặc một chiếc váy đen rộng thùng thình đến mắt cá chân, mái tóc màu hung rối bù, khuôn mặt có vẻ rất hiếu chiến. Xác định trước sẽ không gây sự với bà, ông Joseph đưa ngay cho bà ta một số tiền như thường lệ trước khi bị yêu cầu. Không cưỡng lại được sức mạnh của đồng tiền, bà ta đưa ngay cho ông những chiếc vé trong túi quần hai đáy được chế tạo bởi ông chồng vô lại của bà.
Ông chỉ chiếc hộp trên tay Edouard và xin một khoảng đất trống để chôn nó. Bà ta chỉ cho ông góc phía bức tường đổ gần cánh đồng, nhìn ra biển phía xa xa.
- Họ có quan hệ thế nào với ông? Bà ta hỏi.
- Bị chết trong một vụ nổ ô tô. Con gái và chồng nó.
- Những đứa con của Chúa chỉ còn lại có vậy ư?
- Chỉ có vậy.
- Con rể của ông cũng theo tôn giáo với ông chứ.
Bà ta chỉ hỏi thế thôi chứ cũng không nghĩ anh ta lại theo tôn giáo khác.
- Một con chiên của Chúa, ông lẩm bẩm.
- Đây là tất cả những gì chúng ta làm cho những con chiên của Chúa trên đất nước này! Bà ta rên rỉ và đồng thời sờ những đồng tiền trong túi một cách thỏa mãn.
Với sự giúp đỡ của Edouard, ông chôn cẩn thận chiếc hộp xuống đất. Để thay vòng hoa, ông quấn miếng vải hoa màu da cam quanh chiếc cọc rồi cắm nó xuống.
Ông phát hiện ra một miếng đá cẩm thạch trắng ở trong chiếc hố gần đó. Cắm nó lên trên chỗ đất vuông vừa đắp, ông dùng con dao nhíp vẫn mang bên người để khắc hai chữ A và O lồng vào nhau.
Khi Omar-Jo đã hoàn toàn bình phục, ông chỉ cho nó nơi ông đã chôn chiếc hộp.
Sau đó, ông trao nốt cho nó chiếc nhẫn có khắc hình con bọ hung màu cát của cha nó.