Trời tối đen như mực. Gỉ Sắt có thể cảm nhận cái gì đó rất gần. Đôi mắt chàng mèo trẻ mở căng, khi chú quét khắp những bụi cây thấp dày đặc. Nơi này thật xa lạ, nhưng những mùi hương lạ đang hấp dẫn chú, kéo chú đi sâu vào những mảng tối. Cái bụng sôi ùng ục nhắc nhở chú về cơn đói cồn cào. Chú mở hé quay hàm ra cho mùi rừng ấm áp chạm vào miếng đệm khứu giác trên vòm miệng mình. Mùi lá cây mốc trộn lẫn với hương thơm quyến rũ của một sinh vật nhỏ có lông. Thình lình, một ánh chớp màu xàm sượt ngang qua chú. Gỉ Sắt đứng yên, lắng nghe. Nó đang trốn trong lá, cách chưa tới hai tầm đuôi. Gỉ Sắt biết đó là một con chuột-chú có thể cảm nhận xung động dồn dập của một trái tim nhỏ xíu sâu tận trong lông tai mình. Chú nuốt nước miếng, cố chặn cái bao tử đang đổ hồi của mình lại. Chẳng bao lâu cơn đói của chú sẽ được thỏa mãn. Từ từ chú hạ thấp thân mình, vào tư thế chuẩn bị tấn công. Chú đối diện với hướng gió từ phía con chuột. Chú biết nó không nhận ra chú. Kiểm tra lần cuối vị trí của con mồi, Gỉ Sắt dùn mạnh người ra sau, lấy đà và phóng tới, đá tung lá cây dưới mặt đất rừng khi chú búng lên. Con chuột lao đi tìm chỗ núp, hướng tới một cái hố trong lòng đất. Nhưng Gỉ Sắt đã vồ trúng nó rồi. Chú vớt con chuột lên, treo con vật bất lực trong những móng vuốt sắc nhọn của mình, và đá hậu cho nó tưng lên thành hình vòng cung và rớt bịch xuống mặt đất phủ đầy lá. Con chuột đáp xuống bất tỉnh, nhưng vần còn sống. Nó cố chạy nhưng Gỉ Sắt chụp nó lại. Chú quăng con chuột lên một lần nữa, lần này đi hơi xa một chút. Con chuột ráng chạy được vài bước thì bị Gỉ Sắt đuổi kịp. Thốt nhiên, một tiếng động nổi lên gần đó. Gỉ Sắt nhìn quanh, trong khi đó, con chuột thừa cơ lách khỏi móng vuốt của chú. Gỉ Sắt quay lại thì thấy nó đã chạy tọt vào bóng tối, giữa một bộ rễ cây rối bòng. Tức giận, Gỉ Sắt bỏ dỡ cuộc đi săn. Chú ngó dáo dắc, đôi mắt xanh lá cây sáng rực lên, sẵn sàng lùng sục cái âm thanh đã làm lỡ mất cuộc giết mồi của mình. Tiếng lách cách rõ dần, trở nên quen thuộc hơn. Gỉ Sắt nhướng mở choàng mắt ra. Khu rừng biến mất. Chú đang ở bên trong nhà bếp nóng nực, yếm khí, cuộn tròn trên giường của mình. Ánh trăng len qua ô cửa sổ, soi sáng vài mảng tối dưới nền nhà cứng, trơn láng. Tiếng động hồi nãy là tiếng những viên thức ăn khô được thả vào dĩa. Gỉ Sắt vừa mới mơ xong. Nhấc đầu lên, chú tựa cằm vào thành giường. Cái vòng cổ cạ khó chịu quanh cổ chú. Trong giấc mơ, chú đã cảm thấy không khí trong lành lùa vào mớ lông xù mềm mại chỗ cái vòng cổ hay thít chặt của mình. Gỉ Sắt lăn ngửa ra, thưởng thức giấc mơ thêm một chút nữa. Chú vẫn còn ngửi thấy mùi chuột. Đó là lần thứ ba chú mơ, kể từ khi trăng tròn, và lần nào con chuột cũng vuột khỏi móng vuốt của chú. Chú liếm mép. Từ giường của mình, chú có thể ngửi thấy mùi thức ăn nhạt nhẽo của chú. Chủ nhà luôn đổ đầy thức ăn vào dĩa cho chú trước khi họ đi ngủ. Cái mùi khăn khẳn này xóa sạch những mùi hương mê ly trong giấc mơ của chú. Nhưng cơn đói óc ách trong bụng, vì vậy Gỉ Sắt duỗi thẳng tứ chi ra cho tỉnh ngủ và nhảy xuống sàn nhà bếp để ăn tối. Món đồ ăn khô khốc và chẳng có vị gì nơi đầu lưỡi chú. Gỉ Sắt uể oải nuốt thêm một miếng nữa. Rồi chú quay khỏi dĩa thức ăn và chui qua lỗ cửa dành cho mèo ra ngoài, hy vọng mùi khu vườn sẽ đưa hương vị giấc mơ trở lại với chú. Ngoài trời, trăng sáng vằng vặc. Mưa bay lất phất. Gỉ Sắt chạy lon ton trong khu vườn nhỏ xíu, dọc theo lối mòn rải sỏi ngập ánh sao, cảm thấy sỏi lạnh và nhám dưới chân mình. Chú đại tiện bên dưới một bụi cây lớn có lá xanh ngắt và hoa nặng nề màu đỏ tía. Mùi oi nồng, chán ngắt đầy ắp trong bầu không khí ướt át xung quanh. Chú chun môi lên để xua đuổi cái mùi đó ra khỏi lỗ mũi mình. Sau đó, Gỉ Sắt ngồi yên trên nóc thùng thư bên trong hàng rào đánh dấu ranh giới khu vườn nhà chú. Đây là chỗ chú ưa thích nhất, bởi vì chú có thể nhìn thẳng qua những khu vườn lân cận, cũng như vào trong khu rừng xanh ngan ngát ở phía bên kia hàng rào khu vườn. Cơn mưa đã tạnh. Đằng sau chú, bãi có được cắt sát rạt tắm đẫm ánh trăn, nhưng phía bên kia hàng rào nhà chú, khu rừng vẫn chìm trong bóng tối. Gỉ Sắt vươn đầu ra trước để hít thở không khí ẩm ướt. Da chú ấm và khô bên dưới bộ lông dày nhưng chú có thể cảm thấy sức nặng của những hạt mưa vướng trên bộ lông vàng hoe của mình. Chú nghe tiếng chủ nhà gọi chú lần cuối cùng từ phía cửa sau. Nếu chú lại với họ bây giờ, chắc chắn họ sẽ đón chào chú bằng những lời nựng nịu, vuốt ve và vui mừng cho chú lên giường chung với họ, ở đó, chú có thể cuộn mình, rù rừ, ấm áp trong đầu gối bẻ gập lại của họ. Nhưng lần này Gỉ Sắt phớt lờ tiếng gọi của chủ nhà và hướng ánh mắt chăm chăm trở vào rừng. Mùi rừng khô giòn, mát lạnh, vừa tươi mới hơn sau cơn mưa. Đột nhiên, dải lông dọc theo xương sống chú dựng lên. Có cái gì đó di chuyển ở đằng kia chăng? Cái gì đó đang dòm chú? Gỉ Sắt ngó trừng trừng ra trước, nhưng không thể thấy, hay ngửi thấy, bất cứ cái gì trong khoảng không tối đen, đầy mùi lá. Chú ngổ ngáo ngóc cằm, đứng lên và vươn mình, mỗi chan túm chặt một góc thùng thư trong khi chú duỗi thẳng chân và cong lưng lên. Chú nhắm mắt lại, hít mùi rừng vào buồng phổi một lần nữa. Dường như nó hứa hẹn với chú một điều gì đó, cám dỗ chú tới những mảng tối đang thầm thì. Cơ bắp gồng lên, chú thụp người một lúc. Rồi chú nhẹ nhàng nhảy xuống bãi cỏ nham nhám ở bên kia hàng rào. Khi chú đáp xuống, chiến chuông trên vòng cổ của chú rung lên giữa bầu không khí tĩnh mịch. “Bồ đi đâu vậy, Gỉ Sắt?” một giọng quen thuộc meo lên đằng sau chú. Gỉ Sắt ngước lên. Một chú mèo trẻ đen trắng đang đứng chênh vênh trên hàng rào. “Chào Vết Ố”, Gỉ Sắt đáp. “Bồ không đi vào rừng đấy chứ?” đôi mắt màu hổ phách của Vết Ố mở to thồ lố. “Chỉ nhìn chút thôi”, Gỉ Sắt hứa, lúc lắc mình lúng túng. “Mình không đi cùng với bồ đâu. Nguy hiểm lắm!” Vết Ố nhăn cái mũi đen lại vẻ gớm ghiếc. “Henry nói cậu ta đã vào rừng một lần rồi”. Con mèo nghếch đầu lên và nhíu mũi qua nhưgx cây cọc hàng rào về phía khu vườn nơi Henry sống. “Cái thằng mèo mướp mập ú đó mà vào rừng hồi nào!” Gỉ Sắt chế nhạo. “Nó hầu như không ra khỏi hàng rào nhà nó kể từ khi nó đi tới thú y. Tất cả những gì nó muốn làm chỉ là ăn và ngủ mà thôi”. “Đâu có! Nó đã bắt được một con chim cổ đỏ ở đó đấy!” Vệt Ố khăng khăng. “Ừm, nếu thế thì đó là trước khi nó đi thú y. Giờ nó lảm nhảm về chim là vì chúng phá bĩnh giấc mơ màng của nó”. “Mà này”, Vết Ố tiếp, lờ tịt vẻ khinh miệt trong tiếng meo của Gỉ Sắt. “Henry nói với mình là có vô số loài thù nguy hiểm ở đằng đó. Những con mèo hoang to đùng ăn điểm tâm bằng thịt thỏ sống và mài móng vuốt trên những khúc xương cũ”. “Mình chỉ định đi xem xét tí chút”, Gỉ Sắt meo. “Mình sẽ không ở lâu đâu”. “Hừm, đừng nói là mình không cảnh báo bồ đấy nhé”, Vết Ố gừ lên. Con mèo đen trắng quay đầu và nhảy xuống khỏi hàng rào, trở về với khu vườn nhà nó. Gỉ Sắt ngồi xuống bãi cỏ thô bên kia hàng rào khu vườn. Chú kiếm vai một cái vẻ lo lắng và tự hỏi không biết lời huyên thuyên của Vết Ố là thật đến cỡ nào. Thình lình, chuyển động của một sinh vật nhỏ đập vào mắt chú. Chú nhìn nó chạy hối hả dưới những bụi mâm xôi. Bản năng khiến chú dùn ngay người xuống. Chầm chậm từng chân một, chú đẩy toàn thân về phía bụi cây. Tai vểnh lên, lỗ mũi loe ra, mắt không chớp, chú di chuyển về phía con vật. Bây giờ chú có thể thấy nó rõ ràng, đang ngồi lẫn trong những cành gai, đang nhần một cái hạt lớn cầm giữa hai tay. Đó là một con chuột. Gỉ Sắt đu đưa hông từ bên này qua bên kia, chuẩn bị vồ. Chú nín thở phòng hờ cái chuông lại rung lên lần nữa. Sự phấn khíc chạy rần rật khắp người chú, làm cho tim chú đập thình thịch. Cái này thậm chí còn khoái hơn những giấc mơ nữa! Thế rồi tiếng cành khô lắc rắc và lá xào xạc đột ngột vang lên khiến chú giật mình. Cái chuông của chú rung lên đầy bội bạc và con chuột chạy biến vào bụi mâm xôi rậm rạp nhất. Gỉ Sắt đứng im thật im và nhìn xung quanh. Chú có thể thấy cái chỉm trắng của một túm đuôi đỏ lùm xùm quét qua một bụi dương xỉ cao ở phía trước. Chú ngửi thấy mùi lạ, hăng nồng, đích thị là của loài thú ăn thịt, nhưng không phải mèo hay chó. Mải quá, Gỉ Sắt quên béng con chuột đi và tò mò nhìn cái đuôi đỏ. Chú muốn nhìn rõ hơn. Tất cả mọi giác quan của Gỉ Sắt đều vươn tới, khi chú đi lơ thơ về phía trước. Sau đó chú dò tìm được một tiếng động nữa. Tiếng động này đến từ phía sau, nhưng nghe câm lặng và xa xăm. Chú xoay tai ra sau để nghe cho rõ hơn. Những bước chân? Chú tự hỏi, nhưng mắt vẫn gắn chặt vào chùm lông đỏ lạ hoắc ở đằng trước, và tiếp tục bò tới. Chỉ khi tiếng sột soạt lờ mờ đằng sau chú biến thành một tiếng chân giẫm lên lá vỡ vụn và phóng nhanh tới, thì Gỉ Sắt mới nhận ra mình đã rơi vào vòng nguy hiểm. Sinh vật nọ xông vào chú như một tiếng nổ và Gỉ Sắt bị quật nằm nghiêng vào một bụi cây tầm ma. Giẫy giụa và ngao lên, chú cố thoát ra khỏi kẻ tấn công vừa mới quặp chặt lưng chú. Rồi nó cào chú bằng những móng vuốt sắc không thể tưởng tượng được. Gỉ Sắt cóthể cảm thấy những cái răng nhọn hoắt chọc vào cổ mình. Chú quằn quại và giẫy giụa từ ria tới đuôi, nhưng không thể thoát ra được. Trong tích tắc, chú cảm thấy buông xuôi, nhưng rồi chú gồng cứng người lại. Suy nghĩ nhanh, chú búng mình nằm ngửa ra. Bản năng cho chú biết phô bày phần bụng mềm ra là nguy hiểm như thế nào, nhưng đó là sự lựa chọn duy nhất của chú. Chú gặp may-chiến thuật này xem ra có hiệu nghiệm. Chú nghe một tiếng “hhựựự” bên dưới mình khi kẻ tấn công bị nghẹt thở. Quẫy thật mạnh, Gỉ Sắt vùng lách ra được. Không hề nhìn lại, chú lao bắn về phía nhà mình. Đằng sau, tiếng bước chân huỳnh huỵch nói cho Gỉ Sắt biết kẻ tấn công đang đuổi theo. Mặc cơn đau quặn từ những vết rạch nhoi nhói dưới lông, Gỉ Sắt quyết định thà quay lại chiến đấu con hơn là bị vồ từ phía sau một lần nữa. Chú dừng phắt, quay đầu lại, và đối mặt với kẻ truy đuổi. Nó là một tên mèo con khác, với bộ lông xám dày, bờm xờm cẳng chân chắc khỏe, và khuôn mặt rộng bành. Trong một nhịp tim đập, Gỉ Sắt đánh hơi thấy nó là một thằng mèo được, và cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đôi vai rắn chắc dưới lớp lông mềm mại của nó. Bỗng tên mèo con đâm sầm vào Gỉ Sắt. Quá bất ngờ vì Gỉ Sắt quay lại đột ngột, nó ngã ngửa ra thành một đống, choáng váng. Cú va chạm tống hết hơi thở ra khỏi Gỉ Sắt, và chú loạng choạng. Chú nhanh chóng đứng vững lại và cong lưng, xù hết bộ lông cam của mình lên, sẵn sàng lao vào thằng mèo con kia. Nhưng kẻ tấn công chú điềm nhiên ngồi dậy và bắt đầu liếm chân trước, tất cả mọi dấu hiệu hung hăng đều biến mất. Gỉ Sắt cảm thấy thất vọng một cách kỳ lạ. Tất cả mọi phần thân thể của chú đều căng lên, sẵn sàng chiến đấu. “Ê, chào mèo kiểng!” thằng mèo xám meo lên hớn hở. “Cậu hoàn nhập trận đấu cừ đấy, so với một con mèo được thuần hóa!” Gỉ Sắt vẫn đứng nhón gót chừng một giây, đắn đỏ xem có nên tấn công nữa hay không. Chợt chú nhớ lại sức mạnh mình vừa cảm thấy trong móng vuốt của tên mèo con này, khi nó ghìm chú xuống đất. Chú hạ đêm chân xuống, thả lỏng cơ bắp và duỗi thằng xương sống ra. “Tao sẽ đánh mày nữa nếu bị bắt buộc”, chú gừ. “À, tên tôi là chân Xám”, thằng mèo con xám tiếp, mặc kệ giọng đe dọa của Gỉ Sắt. “Tôi đang luyện tập để trở thành chiến binh của bộ tộc Sấm”. Gỉ Sắt vẫn im lặng. Chú không hiểu tên mèo xám bá vơ này đang meo về cái gì, nhưng chú cảm thấy sự đe dọa đã trôi qua. Chú cúi xuống liếm bộ ngực phập phồng của mình để che giấu vẻ bối rối. “Một con mèo kiểng như anh làm gì ở trong rừng? Anh không biết là nguy hiểm lắm sao?” chân Xám hỏi. “Nếu anh là thứ nguy hiểm nhất mà rừng mang đến, thì tôi nghĩ tôi có thể xử lý được”, Gỉ Sắt bốc phét. Chân Xám ngước nhìn chú một thoáng, nheo đôi mắt vàng bự của nó lại. “Ồ, tôi còn lâu mới là nguy hiểm nhất. Nếu tôi chỉ cần là một nữa chiến binh thôi, thì chắc hẳn tôi đã biếu cho kẻ đột nhập như anh vài vết thương thật sự để mà nghĩ tới rồi”. Gỉ Sắt cảm thấy một thoáng sợ hãi trước những lời cảnh báo điềm xấu này. Tên mèo kia có ý gì khi nói “kẻ đột nhập”? “Vả lại”, chân Xám meo, dùng bộ răng sắc của mình để dứt một búi cỏ ra khỏi móng vuốt, “tôi nghĩ không đáng phải làm anh bị thương. Rõ ràng anh không phải là một trong những tên thuộc bộ tộc khác”. “Bộ tộc khác?” Gỉ Sắt kêu vang, không hiểu gì. Chân Xám phì ra một tiếng rút nôn nóng. “Chắc hẳn anh đã nghe về bộ tộc chiến binh hay săn mồi ở quanh đây! Tôi thuộc về bộ tộc Sấm. Những bộ tộc khác luôn cố săn trộm trong lãnh địa của chúng tôi, nhất là bộ tộc Bóng Tối. Chúng dợ tợn đến mức chắn chắc chúng đã xé anh ra từng mảnh rồi, không hỏi han gì hết”. Chân Xám ngưng lại để phun nước miếng giận dữ rồi tiếp: “Chúng đến cướp mồi, vốn chính đáng là của chúng tôi. Sứ mạng của những chiến binh bộ tộc Sấm là đuổi chúng ra khỏi lãnh địa của mình. Chừng nào tôi được huấn luyện xong, tôi sẽ trở nên rất nguy hiểm, tôi sẽ khiến cho bọn bộ tộc khác phải run rẩy trong bộ da bị bọ chét cắn của chúng. Khi đó chúng sẽ không dám lại gần chúng tôi nữa!” Gỉ Sắt híp mắt lại. Đây đúng là một trong những con mèo hoang mà Vết Ố đã cảnh báo chú! Sống hung tợn trong rừng săn mồi và đánh nhau để giành từng miếng ăn. Tuy nhiên Gỉ Sắt không cảm thấy sợ hãi. Thật tình, khó mà không thán phục tên mèo con tự tin này. “Thế anh chưa là chiến binh à?” chú hỏi. “Sao lại hỏi vậy? Bộ anh tưởng tôi là chiến binh à?” chân Xám rừ lên tự hào, rồi lắc cái đầu chành bạnh, đầu lông của nó. “Còn lâu tôi mới là một chiến binh thực thụ. Tôi cần phải tập luyện trước đã. Mèo con phải được sáu mùa trăng mới bắt đầu được huấn luyện. Đêm nay là đêm đầu tiên tôi ra ngoài với tư cách là một lính nhỏ”. “Sao anh không tìm cho mình một người chủ với một mái nhà ấm cúng có hơn không? Cuộc sống của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều”. Gỉ Sắt meo. “Có rất nhiều chủ nhà sẽ nhận mèo con như anh. Tất cả những gì anh cần làm là ngồi ở chỗ họ có thể trông thấy anh và tỏ ra đã đói lả một hai ngày…” “Và họ sẽ cho tôi ăn những viên thức ăn trông như phân thỏ nhão nhoẹt!” Chân Xám ngắt ngang. “Không đời nào! Tôi không nghĩ được cái gì tệ hại hơn là làm một con mèo kiểng! Chúng chẳng là gì ngoài đồ chơi của Hai Chân! Ăn những thứ chẳng giống thức ăn tí nào, ỉa trong một cái hộp sỏi, chỉ thù mũi ra ngoài khi Hai Chân cho phép, đúng không? Đó chẳng phải là cuộc sống! Ở ngoài này hoang dã và tự so. Chúng tôi muốn đi đâu thì đi”. Nó kết thúc bài diễn văn bằng một cú nhổ nước bọt đầy kiêu hãnh, rồi meo lên ranh mãnh. “Chừng nào anh chưa nếm được vị chuột mới bị giết, chừng đó anh chưa sống. Anh đã bao giờ ăn chuột chưa?” “Chưa”, Gỉ Sắt thú nhận, hơi hơi thủ thế. “Chưa thôi”. “Tôi đoán là anh sẽ không bao giờ hiểu đâu”, chân Xám thở dài. “Anh không sinh ra trong hoang dã. Cái đó rất khác. Anh cần phải sinh ra với dòng máu chiến binh chạy trong huyết quản mới cảm nhận được gió trong từng sợi ria của anh. Mèo sinh tỏng những cái ổ của Hai Chân không bao giờ có thể cảm nhận được điều đó”. Gỉ Sắt nhớ lại cái cảm giác chú cảm thấy trong những giấc mơ của mình. “Không đúng!” chú bưởng bỉnh meo lên. Chân Xám không đáp. Nó thình lình ngưng liếm giữa chừng, một tay vẫn còn giơ lên, và hít hít không khí. “Tôi đánh hơi thấy mèo từ bộ tộc tôi”, nó xuỵt soạt. “Anh nên đi đi. Họ sẽ không vui khi thấy anh săn mồi trên lãnh địa của họ đâu”. Gỉ Sắt nhìn quanh, thắc mắc làm sao mà chân Xám biết có con mèo nào đó đang tới gần. Chủ chẳng ngửi thấy gì khác trong luồng gió đẫm mùi là cây. Nhưng lông chú dựng lên theo giọng điệu cấp bách của chân Xám. “Lẹ lên!” Chân Xám giục lần nữa. “Chạy!” Gỉ Sắt chuẩn bị phóng vào bụi rậm, nhưng không biết lối nào an toàn để mà nhảy. Chú đã quá trễ. Một tiếng mèo đằng sau chú, đanh thép và đầy đe dọa. “Có chuyện gì ở đây?” Gỉ Sắt quay lại thì thấy một bà mèo to lớn màu xám đang lừng lững chạy ra khỏi bụi cây thấp. Trông bà thật uy nghi, những vệt lông trắng điểm quanh mõm bà, một vết sẹo xấu xí trụi lông vắt qua vai bà, nhưng bộ lông xám của bà lóng lánh như bạc dưới ánh trăng. “Sao Xanh!” ở bên cạnh Gỉ Sắt, chân Xám thụp xuống và nheo mắt lại. Nó thụp xuống còn thấp hơn nữa khi một con mèo thứ hai – một ông mèo mướp tuyệt đẹp, màu vàng óng – đi theo mào xám ra trảng trống. “Chân Xám! Trò không nên ở quá gần nơi Hai Chân”, ông mèo mướp vàng gừ lên giận dữ, nheo đôi mắt xanh lá cây của ông lại. “Con biết, thưa Tim Sư Tử, con xin lỗi”. Chân Xám nhìn tiếp xuống tay nó. Gỉ Sắt bắt chước chân Xám và cũng quỳ mọp xuống nền đất rừng, tai chú giần giật sợ hãi. Những con mèo này toát lên sức mạnh mà chú chưa bao giờ thấy ở lũ bạn mèo trong khu vườn của chú. Có lẽ những gì Vết Ố cảnh báo chú sắp trở thành sự thật. “Ai đây?” bà mèo cái hỏi. Gỉ Sắt co rúm khi ánh mắt bà quay qua nhìn chú. Đôi mắt xanh da trời dữ tợn của bà khiến chú cảm thấy mình càng bé nhỏ hơn nữa. “Anh ta không đe doạn”, chân Xám meo nhanh. “Anh ta không phải là chiến binh của bộ tộc khác, chỉ là thú kiểng của Hai Chân, ở bên ngoài lãnh địa của chúng ta”. Chỉ là thú kiếng của người Hai Chân! Những lời này làm Gỉ Sắt nóng mặt, nhưng chú ngậm tăm. Cái nhìn cảnh cáo của Sao Xanh nói cho chú biết rằng bà đã quan sát thất nét mặt giận dữ trong mắt chú, và chú ngoảnh đi chỗ khác. “Đây là Sao Xanh, tộc trưởng của chúng tôi!” Chân Xám thì thào trong hơi thở với Gỉ Sắt. “Và Tim Sư Tử. Ông ấy là mèo bảo trợ tôi, tức là ông ấy đang huấn luyện tôi trở thành chiến binh”. “Cảm ơn vì đã giới thiệu, chân Xám”. Tim Sư Tử lạnh lùng meo. Sao Xanh vẫn nhìn Gỉ Sắt chằm chằm. “Cậu chiến đấu giỏi, đối với một vật kiểng của Hai Chân”, bà meo. Gỉ Sắt và chân Xám trao đổi cho nhau vài cái liếc hoang mang. Làm sao bà biết? “Chúng tôi đã theo dõi cả hai cậu”, Sao Xanh tiếp, như thế bà đọc được ý nghĩ của chúng. “Chúng tôi muốn xem cậu đối phó với kẻ đột nhập như thế nào, chân Xám. Cậu tấn công anh ta thật dũng mãnh”. Chân Xám lộ vẻ hài lòng trước lời khen của Sao Xanh. “Ngồi lên đi, cả hai!” Sao Xanh nhìn Gỉ Sắt. “Cả cậu nữa, mèo kiểng”. Chú ngồi lên tắp lự và nhìn trân trân vào Sao Xanh trong khi bà nói. “Cậu đã phản xạ tốt với với cú tấn công, mèo kiểng à. Chân Xám mạnh hơn cậu, nhưng cậu đã dùng trí thông minh của cậu để tự vệ. Và cậu đã quay lại khi chân Xám đuổi theo. Ta chưa từng thấy con mèo kiểng nào hành xử như vậy”. Gỉ Sắt ráng gật đầu cảm ơn, sửng sốt vì tán dương này. Những lời tiếp theo của bà thậm chí còn khiến chú ngạc nhiên hơn nữa. “Ta luôn tự hỏi cậu sẽ xử sự như thế nào đây, ở bên ngoài nơi ở của Hai Chân. Chúng tôi thường xuyên đi tuần vùng biên giới này, vì vậy ta hay thấy cậu ngồi trên đường ranh của cậu, và nhìn mông lung vào trong rừng. Và bây giờ, rốt cuộc thì cậu cũng dám đặt chân vào đây”. Sao Xanh nhìn Gỉ Sắt đầy tư lự. “Cậu tỏ ra có khả năng săn mồi tự nhiên. Mắt tinh. Lẽ ra cậu đã bắt được con chuột ấy nếu cậu khôgn chần chừ lâu đến vậy”. “Th-thật-à?” Gỉ Sắt lắp bắp. Đến lúc này Tim Sư Tử lên tiếng. Giọng meo trầm của ông đầy tôn kính nhưng dứt khoát. “Sao Xanh, đây là mèo kiểng. Cậu ta không nên săn mồi trong lãnh địa của bộ tộc Sấm. Đưa cậu ta về nhà với Hai Chân đi!” Gỉ Sắt cảm thấy nhoi nói trước những lời lẽ thôi bạo của Tim Sư Tử. “Đưa tôi về nhà ư?” chú meo một cách thiếu kiên nhẫn. Những lời nói của Sao Xanh đã khiến chú kiêu hãnh. “Nhưng tôi chỉ đến đây săn một hay hai con chuột thôi mà. Tôi chắc chắn là có đủ để phân phát cho tất cả”. Sao Xanh vừa quay đầu để lĩnh hội những lời nói của Tim Sư Tử. Giờ mắt bà quay ngoắt lại nhìn Gỉ Sắt trừng trừng. Đôi mắt xanh da trời của bà long lên giận dữ. “Không bao giờ có đủ để phân phát cho tất cả”, bà quát. “Nếu cậu không sống nhẹ nhàng, được cho ăn thừa mứa, thì hẳn cậu đã biết điều đó!” Gỉ Sắt bối rối vì cơn thịnh nộ bất ngờ của Sao Xanh, nhưng một cái liếc qua cũng thấy nét sợ hãi hiện trên gương mặt chân Xám đủ cho chú biết mình vừa nói quá bạt mạng. Tim Sư Tử bước đến bên tộc trưởng của mình. Bây giờ cả hai chiến binh đều sừng sững nhìn xuống chú. Gỉ Sắt nhìn vào ánh mắt đầy đe dọa của Sao Xanh và niềm kiêu hãnh trong chú tan biến. Đây không phải là những con mèo bên lò sưởi ấm áp mà chú hay gặp-họ là những con mèo dữ tợn, đang đói, chắc chắn sẽ làm nốt công việc mà chân Xám đã bắt đầu.