Dịch giả: Phan Tất Đắc
Những Bức Thư
CHẶNG ĐƯỜNG HÀNH QUÂN
(Ô-lếch gửi Số Không)

    
ố Không thân mến!
Cậu thấy bọn mình giữ đúng lời hứa chưa? Có điều là bọn mình sẽ thay phiên nhau viết cho cậu. Lúc đầu đã định viết chung, nhưng suýt nữa thì cãi nhau to.
Chẳng là xưa nay bọn mình chưa viết chung thư bao giờ. Cho nên cuối cùng phải thỏa thuận với nhau là cứ viết riêng thôi. Nhưng lại xảy ra chuyện tranh cãi là để ai viết trước bây giờ. Đành rút thăm vậy. Kết quả là mình trúng đầu tiên.
Bây giờ mình kể cho cậu nghe từ đầu nhé.
Đường hầm hẹp và dài dằng dặc. Mới đầu bọn mình còn soi đường bằng đèn pin, nhưng chẳng mấy chốc đèn cũng tắt ngấm vì Xê-va quên không thay pin. Biết làm thế nào được, ai cũng có lúc vô tâm…
Thật thà mà nói, bọn mình đứa nào cũng hoảng. Tối như hũ nút, cứ phải dò dẫm từng bước một.
Chẳng biết đi mò như thế bao nhiêu lâu. Nhưng mình có cảm giác như là lâu vô tận. Và cậu có thể hình dung bọn mình mừng đến chừng nào khi thấy phía xa xa lóe lên ánh sáng ban ngày rực rỡ.
Trong khoảnh khắc, một trận cuồng phong khủng khiếp nổi lên. Bây giờ bọn mình không phải là đi nữa, mà chạy như bay. Bọn mình bị đẩy xềnh xệch về phía trước, tưởng chừng như bọn mình đang lao vùn vụt trong lòng một cái ống khổng lồ, và sau lưng, ở phía cuối ống có một người khổng lồ - như người khổng lồ trong truyện cổ tích “Chú bé với cây gậy thần” ấy mà - đang phùng mang trợn mắt thổi thật lực.
Mình nghe nói người ta cũng thử máy bay như vậy đấy: người ta giữ chặt máy bay trong một cái ống khổng lồ, rồi thổi một luồng không khí cực mạnh qua ống. Nếu máy bay không bị gãy thì tức là khi nó bay thật sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao, bọn mình cũng đã chịu được thử thách: bọn mình được thổi bật ra ngoài đường hầm bình yên vô sự. Không nói chắc cậu cũng hiểu bọn mình vui mừng như thế nào khi lại thấy được lên mặt đất. Ánh nắng ban mai làm bọn mình nheo mắt lại, chẳng phân biệt được cái gì nữa. Nhưng rồi sau thì…
Chẳng phải mình muốn làm cậu thất vọng đâu, nhưng rồi sau thì bọn mình cũng vẫn chẳng thấy cái gì đặc biệt cả. Thậm chí, bọn mình đã tưởng trong lúc dò dẫm dưới đường hầm tối om không chừng bọn mình đã đi lạc mà quay trở lại nước Tí hon. Trước mắt bọn mình là một con đường rất giống con đường từ A-ra-ben-la dẫn đến cửa hang.
Nhưng bỗng Xê-va (cậu cũng biết cậu ta thích đọc các biển như thế nào rồi đấy!) ngẩng đầu lên và xướng to:

XIN MỜI ĐẾN THĂM AN-GIÉP

Thế là mình với Ta-nhi-a cũng nhìn lên dòng chữ kỳ lạ đó. Những chữ cỡ lớn nhiều màu sắp xếp theo hình cầu vồng trên không trung mời khách đến thăm cái nơi An-giép khó hiểu nào đó. An-giép là gì? Một thành phố hay một nước? Và bọn mình sẽ đến đó bằng cách nào nếu trong tay không có lá bùa thần?
Thật tội nghiệp cho cái vỏ đậu đáng thương! Bọn mình đã nói những câu bất nhã về nó. Nhưng chỉ phí hơi vô ích, vì suốt thời gian ấy cái vỏ đậu vẫn nằm gọn trong túi mình. Mình mừng rỡ biết bao khi sờ thấy nó cùng với bức thư mật mã trong túi!
Bây giờ có thể nghĩ đến Người Mặt Nạ Đen và khởi công tìm kiếm nhưng Pôn-sích chạy đằng nào rồi? Bọn mình gọi nó mãi, sục tìm khắp các bờ bụi mà vẫn không thấy. Chẳng lẽ nó chui xuống đất sao? Xê-va thì cứ khăng khăng cho là Pôn-sích còn ở dưới đường hầm và suýt nữa bọn mình đã nghe theo cậu ấy trở lại tìm.
Nhưng vừa quay gót thì cái vỏ quả đậu trong túi mình cựa quậy dữ lắm. Khi mình thò tay vào túi định giữ cho nó nằm yên thì nó dùng cái cuống nhọn châm vào tay mình một cái. Hình như nó không ưng đề nghị của Xê-va và chỉ chực bỏ đi. Làm thế nào bây giờ đây?
Bọn mình bàn nhau cứ tiếp tục đi nữa. Thế mà đúng, vì cái vỏ đậu lập tức nằm yên ngay. Có lẽ nó đã biết trước rằng, không đầy năm phút sau Pôn-sích từ đâu dưới một cái rãnh nhoi lên, phóng đến chỗ bọn mình và liếm lấy liếm để hết người này đến người khác.
Số Không ơi, cậu thấy đấy, không việc gì phải sốt ruột cả. Lát nữa, anh chàng đưa thư của cậu sẽ ba chân bốn cẳng chạy đi hoàn thành công vụ đầu tiên của nó. Bây giờ thì tạm biệt nhé. Anh em gửi lời chào cậu.

Ô-lếch.

Truyện Người Mặt Nạ Đen Ở Nước An-Giép Vài lời giới thiệu Đoạn Mở Đầu Truy Tìm Những Bức Thư Những Người Phàm Ăn Con Đường Một ray Lơ Lửng Trên Không Mở Trường Học Ở Quảng Trường Số Các Quy Tắc Vận Hành Vườn Hoa Tring Tâm "Khoa Học Và Nghỉ Ngơi " Vụ Ấu Đả Giữa Hai Số Không Chật chội thật, nhưng không phiền ai Người Quai Búa Số không - Anh lính Biên Phòng Hội Giả Trang Vòng Danh Dự Những Chiếc Mũ Nồi Sặc Sỡ Tường Thuật Từ Sân Vận Động Những Người Thợ Làm Bánh Kiêm Nghệ Sĩ Tung Hứng nếu nó lấy a hạt thì nó đã trả lại      
hạt, - Ô-lếch lập luận.  Mình bèn nói luôn
                                           
- Vậy bây giờ số hạt bị mất bớt đi được
 
- Và sau rốt, vỏ đậu lại cho đi hai hạt, còn lại một hạt cuối cùng bị gió thổi bay mất. Thế là mất thêm 3 hạt nữa, - Xê-va nhẩm.
Bọn mình bèn viết lại toàn bộ số hạt mà vỏ đậu bị mất từ đầu đến cuối:
Xê-va thở dài:
- Những cái ấy đều hay cả, nhưng mình vẫn chưa thấy phương trình đâu hết.
- Sao? - Ô-lếch ngạc nhiên. - Chẳng là gió thổi bay mất hạt đậu cuối cùng mà lị. Cho nên những điều chúng ta vừa viết ra chính là toàn bộ số hạt trong vỏ quả đậu chứ gì.
Xê-va mừng quýnh:
- A-ha! Số hạt ấy ta vừa kí hiệu là x đấy.
Ô-lếch bèn kết luận:
- Thành ra ta có
Và thế là đã lập xong phương trình! Bọn mình nhìn nhau và mỉm cười một cách ngượng nghịu. Bỗng Xê-va cất cao giọng vịt đực ngân nga: “Chỉ còn một chuyện cuối cùng. Biên niên pho sử nên công hoàn toàn”. Đúng là thằng rồ!
Bất giác bọn mình hốt hoảng ngước nhìn lên: có chuyện gì thế? Thì ra tứ phía đều có những cặp mắt cảm thông đang chăm chú theo dõi bọn mình. Chao ôi! Toàn là những người quen thuộc ở đây cả. Kia là bà mẹ Số Hai và hai cô bé sinh đôi của bà đang mỉm cười âu yếm. Đây là anh chữ D nghiêm nghị. Rồi cả chị chữ F dẫn đường cho bọn mình gần đây, cả nhà ảo thuật, ông cụ Trưởng phòng cân đo, Người Lập phương trình và ông cửa hàng trưởng quán cà phê “Úm ba la” nữa đều có mặt ở đây cả. Thậm chí cô bé Đơn vị Ảo khiêm tốn cũng tạm rời cái đu quay đến đây.
- Có chuyện gì thế? - Xê-va lo lắng hỏi.
- Các cháu đừng sửng sốt, - bà mẹ Số Hai đáp. - Ngay từ những ngày đầu tiên các cháu đến thăm nước An-giép này, chúng tôi đã dõi theo các cháu từng bước chân... Chúng tôi mong mỏi các cháu sẽ yêu quí đất nước chúng tôi, và những ngày sống ở đây sẽ làm cho các cháu trở nên khỏe mạnh hơn và giàu có hơn!
Ô-lếch xúc động nói:
- Xin cảm ơn các bác và các bạn! Nếu không có các bác và các bạn thì không bao giờ chúng tôi có thể lập được phương trình, không bao giờ chúng tôi khám phá được bí mật của Người Mặt Nạ Đen.
Chữ x đang đứng nấp một bên bèn khẽ giật tay áo Ô-lếch.
- Anh đừng quên rằng bí mật chưa khám phá xong đâu, - anh ta vừa thì thào vừa chỉ vào cái mặt nạ của mình.
Ừ nhỉ! Lập xong phương trình, bọn mình sướng quá quên béng mất là còn phải giải phương trình nữa.
- Bây giờ thì dễ như trở bàn tay, - Xê-va khoát tay. - Trước hết hãy mở dấu ngoặc đã.
Bọn mình mở dấu ngoặc, được:
- Các số hạng đồng dạng trong vế phải, ước lược! - mình ra lệnh.
Các số hạng đồng dạng được ước lược. Thế là hiện ra phương trình:
- Tuyệt chưa, chẳng còn a nào nữa! Chúng đi đâu hết thế nhỉ?
Ô-lếch nhìn Xê-va tỏ vẻ không vừa ý:
- Phải chịu khó suy nghĩ chứ! Ta có một a mang dấu dương và hai nửa a mang dấu âm. Nhưng hai nửa a chẳng qua là một a. Một a dương và một a âm phải triệt tiêu nhau. Hiểu chưa? Ta tiếp tục làm thôi. Bây giờ phải làm gì nào?
Mắt Xê-va sáng lên:
- Để mình nói, được không? An-giép! An-mu-ca-ba-Ia!
Bọn mình chuyển ẩn số cùng với hệ số của nó từ vế phải sang vế trái và đổi dấu đi được:
Hay
Mình nói ngay:
- Thành ra x gấp ba lần 3.
Ô-l Thư Của Số Không Gửi Riêng Cho Xê- Va “Úm Ba La” Tập Tầm Vông, Tay Nào Không, Tay Nào Có Gặp Lại Người Quen Biết Cũ Cánh Cửa Hàng Rào Cuối Cùng Đơn Giản Và Khó Tin Những Phát Hiện Mới Của Số Không Một Thực Tế Mầu Nhiệm Phòng Cân Đo AN-GIÉP! Vọt Lên Rồi Lại Tụt Xuống! Đu Quay Áo Gần Đến Đích Rồi Pôn- Sích Bị Mắc Câu Khám Phá Được Bí Mật Rồi! Vào Sâu Trong Đất Nước An-Giép