Chương 5

Thôi thôi. Chẳng dám mó tay vào, Tịnh Nghi đẩy tất cả ra xa, trong khi nội lại cười bảo gói tất cả lại cho bà. Bà muốn tặng cho cô cháu dâu làm đẹp.
Thật mừng, thật thích, nhưng Tịnh Nghi thích nhất là mái tóc vừa được cắt của mình. Đơn giản với cái tên "tóc bồ câu " song nó làm cho gương mặt cô khác hẳn. Không dà, không nhọn như khi cô để tóc le hoe, dài xọc xõa trên vai nữa. Mái tóc bồ câu với những đường tỉa thật khéo ôm sát vào tai đã khiến cô trông trẻ ra, nhí nhảnh hơn và đặc biệt là... mập lên một chút. Mái tóc hợp với đôi bông kim cương lấp lánh trên trái tai đã khiến cô trông quý phái, sang trọng lên rất nhiều.
Hôm đó, Hữu Bằng đã dắt cô vào một shop thời trang nổi tiếng nhất SG. Nhìn bảng giá mà mắt Tịnh Nghi cứ hoa lên. Bấy lâu quen với những món áo quần "sida" gía không quá bốn chục ngan`, cô thật không ngờ chiếc áo thun trông đơn giản vậy mà gía hơn ba bốn trăm ngàn. Trời ơi! Đúng là nhà giàu có khác. Chẳng trả giá, cũng chẳng so đo, Hữu Bằng đưa tay chỉ nhanh lên kệ treo quần áo mà không cần biết là cô mặc có vừa không.
Bước vào cửa hàng bán nữ trang, tim Tịnh Nghi đập loạn cuồng. Trời ơi! Đẹp và sang trọng quá. Bao lần đi ngang đây cô chỉ biết ngước nhìn thèm muốn. Hữu Bằng đã mua cho cô một bộ nữ trang sang trọng bằng bạch kim, trông mảnh khảnh và tao nhã lắm. Cả một ngày trời, Tịnh Nghi cứ ngồi yên ngắm nhìn vẻ lấp lánh của kim cương mà tự hỏi: Mình đang mơ hay tỉnh?
Cuộc đời thường có những may mắn bất ngờ, nhưng may mắn như cô thì quả là hi hữu lắm. Đời thuở có công việc nào mà nhàn hạ thế này, suốt ngày được ăn toàn cao lương mỹ vị, được ở nhà biêt. thự, được ông bà chủ yêu thương hết mực. Nói không phải khoe chứ ông Thái vừa mới mua cho cô một bàn trang điểm đẹp như bàn của công nương trong phim La Mã. Lúc nãy đi mỹ viện với nội về, bước vào phòng nhìn thấy nó, Tịnh Nghi đã phải reo to mừng rỡ.
Chỉ có Hữu Bằng là hơi khó chịu thôi. Suốt ngày cứ lầm lì, gã không buồn nói với cô lời nào cả, dù cô đã mua đền lại chai dầu cạo râu mới tinh rồi. Sự cau có lạnh lùng của gã làm cô nghe ngột ngạt, khó chịu làm sao. Nhưng không phải nói riêng một mình cô đâu, bác Ba bếp trưởng đã kể rồi, tính gã xưa nay vốn kỳ cục vậy, không ưa con gái. Mà trách làm gì,cũng tại gã kỳ khôi, khó chịu nên cô mới có được môt. nghề kỳ lạ thế.
Thôi, đừng thèm quan tâm tới gã nữa. Bà nội và bác Thái tốt với mình như vậy cũng đủ rồi. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, Tịnh Nghi thầm nhủ: sẽ hết lòng hầu hạ, làm vui lòng hai người bằng tình cảm chân thật của mình.
Cửa phòng bật mở, Hữu Bằng đột ngột bước vào với nét mặt đầy căng thẳng và mệt mỏi. Không nói một lời, anh thả người buông xuống ghế salon, hai tay ôm lấy đầu mình. Quay đầu lại, Tịnh Nghi nhìn anh lo lắng:
- Hữu Bằng! Anh sao thế? Không được khỏe à?
Ngẩng đầu lên, đôi mắt anh nhìn Tịnh Nghi không chớp, dường như rất ngạc nhiên trước sự thay hình đổi dạng của cô.
- Nội của anh dắt tôi đi mỹ viện đó. - Với cảm giác của một người con gái biết mình đẹp lên trước mắt gã con trai, Tịnh Nghi cúi thấp đầu bẽn lẽn - Anh thấy có được không?
- Tôi chỉ thấy tiếc tiền thôi. - Hữu Bằng cộc lốc - Có phải cô đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ nội của tôi không? Lại mua cả bàn trang điểm nữa. Dễ cô tưởng mình là thành viên chính thức trong gia đình này rồi chắc. Đừng quên mối quan hệ giữa cô và tôi chỉ tạm bợ, nhất thời thôi.
Như rơi từ trên trời xuống, Tịnh Nghi bàng hoàng lặng người đi trong xấu hổ. Cô mà là kẻ lợi dụng lòng tin của người khác hay sao?
- Tôi không thèm dụ nội của anh, cũng không bao giờ mơ tưởng mình là thành viên chính thức trong gia đình này cả. - Trừng trừng nhìn thẳng vào mặt Hữu Băng, Tịnh Nghi gằn giọng - Anh đừng xem thường tôi như vậy. Tất cả những chi phí này, tôi sẽ trả lại cho anh.
- Tốt... - Không để ý đến vẻ bị xúc phạm của cô, Hữu Bằng đứng dậy - Cứ liệt kê tổng chi phí ra giấy. Tôi nhất định sẽ trừ vào lương tháng này của cô.
Nói rồi, anh thản nhiên bước vào toilet, mặc Tịnh Nghi giận run người. Dễ... con nhỏ này sợ hay sao. Vội chạy đi tìm tờ giấy, Tịnh Nghi liệt kê từng chi phí thật rõ ràng.
Một triệu sáu rồi ư? Cộng tất cả những con số lại, Tịnh Nghi nghe ruột mình thót lại một cái đau trong bụng. Thật là tiếc quá! Chỉ một ngày đi mỹ viện đã mất từng ấy tiền rồi. Vậy là... vậy là lương của cô chỉ còn lại ba triệu tư thôi. Không ngờ gã Hữu Bằng nhỏ mọn tính toán từng ly như vậy. Từ nay, cô phải để ý dè chừng, dè sẻn trong việc chi tiêu mới được.
Đdã liệt kê rõ ràng tất cả chưa? - Hữu Bằng đã tắm xong, anh bước ra hỏi với vẻ bề trên - Nhớ đừng quên món gì nhé.
- Xì! Chẳng ai tham lam như anh tưởng.
Trao tờ giấy cho Hữu Bằng, Tịnh Nghighi trề dài môi khinh bỉ. Hữu Bằng cầm lấy tờ giấy liếc qua, gật đầu:
- Một triệu sáu. Chà! Đi mỹ viện cũng tốn kém quá hả? - Rồi như chợt nhớ, gã kêu lên - Này, số nữ trang tôi mua, chỉ là cho cô mượn đeo thôi nhé, không phải cho luôn đâu.
Lại thêm một lần tức nghẹn người, Tịnh Nghi nghe ức lòng muốn khóc. Dù bao lâu nay cô không hề đinh ninh, cũng chẳng bao giờ kỳ vọng gã cho mình số nữ trang kia. Cô vẫn biết là mình đang tạm đeo nhờ, nhưng hắn đâu cần nói huỵch toẹt ra như vậy. Nổi điên lên, cô tháo vội nữ trang ra khỏi người mình.
- Trả đây, tôi không thèm.
- Không trả được đâu... - Lắc đầu. Hữu Bằng bình thản nói - Nếu cô vẫn muốn tiếp tục công việc này. Đừng quên lương một tháng những năm triệu đồng, còn được tha hồ ăn ngon mặc đẹp.
Trong một phút,Tịnh Nghi chỉ muốn ném tất cả vào mặt Hữu Bằng. Nữ trang, công việc, tiền lương và tất cả tiện nghi hắn vừa mới kể. Đúng là vì thích được ăn ngo, mặc đẹp, nhưng không phải vì thế mà gã được quyền xem thường, rẻ rúng cô. Cô không thèm cũng chẳng cần đâu. Bao lâu nay nghèo khổ có sao đâu.
Bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn... nhưng rồi cô dằn lại. Hình ảnh mẹ được chửa lành bệnh và em Nhật Hạ cười hớn hở trên chiếc xe gắn máy đã làm lòng Tịnh Nghi dịu đi cơn giận. Thời buổi khó khăn, tìm được một việc làm với mức lương cao đâu có dễ. Vì mẹ, vì em, ráng nhịn đi. Những nơi khác ông chủ cũng thường mắng nhân viên vô cớ lắm. Hữu Bằng là chủ của cô, gã có quyền mắng cô mà. Buồn làm gì, cứ xem như gío thoảng mây trôi.
Đám đập bàn giận dữ với tôi à? Có phải muốn nghĩ không?
Lần đầu tiên có nhân viên dám đập bàn trước mặt mình, Hữu Bằng hét lên giận dữ. Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí:
- Xin lỗi anh, tôi không muốn nghỉ.
- Vậy thì làm ơn biến khỏi nơi này đi. - Khoát tay, Hữu Bằng ra lịnh - Đợi tôi ngủ say rồi hãy vào nhé. Nên biết sự có mặt của cô làm tôi khó chịu lắm.
- Vâng.
Gật đầu đứng dậy, giấu đôi mắt đỏ hoe vì tủi phận. Tịnh Nghi lầm lũi bước ra ngoài. Ranh giới đã phân định rõ ràng, cô là nhân viên, còn gã là ông chủ. Nhớ nhé.
Có rất nhiều tiệm bán há cảo, nhưng chỉ mỗi tiệm "Minh Châu" là ngon nhất, nên... hầu như tất cả những ai sành ăn đều tập trung về đây thưởng thức. Muốn mua một hộp về cho nội thật chẳng dễ chút nào.
Chen lấn, xô đẩy hơn nữa giờ, cuối cùng Hữu Bằng cũng mua được một hộp. Mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo, nhưng anh nghe vui lắm. Nội rất thích món há cảo này.
Chín giờ rưỡi mất rồi. Hữu Bằng tăng tốc chiếc Mercedes, vì nội sẽ ngủ vào lúc mười giờ. Cũng như anh, nội có một số thông lệ bất di bất dịch.
Sự đời thường trái ý người. Càng nôn càng chậm. Quái! Hôm nay sao nhiều đèn đỏ thế này? Lại thêm nạn kẹt xe, thật là tai họa! Mười giờ mười lăm. Không còn hy vọng nữa, Hữu Bằng tiu nghỉu ôm hộp bánh bước vào nh`a. Có thể đặt nó vào tủ lạnh, ngày mai hâm lại, nhưng anh vẫn thích nội thưởng thức ngay khi bánh còn nóng hôi hổi thế này.
- Bằng về đó hả cháu?
Đang bước, Hữu Bằng bỗng giật mình nghe giọng nội khe khẽ hỏi. Nội vẫn chưa ngủ ư? Anh vui mừng ngẩng nhanh đầu dậy. Đôi mắt chợt mở tròn trước một hình ảnh vô cùng kỳ lạ. Trên nền gạch nhà bếp, nội đang ngồi nấu cái gì đó trên một bếp than rực lửa hồng. Sao nội không sai con Sen làm nhỉ? Có bếp ga, sao nội phải ngồi quạt than chi cho cực khổ, cho mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng khắp mặt mũi thế kia.
- Bằng lấy cho bà cái chén mau.
Thấy Hữu Bằng sững người ra tr`on mắt ng''o mình, bà mỉm cười đưa tay vẫy. Hữu Bằng lấy môt. cái chén bươc'' lại gần, hoang mang hỏi:
- Bà nấu gì thế? Sao không bảo con Sen? Sao không dùng bếp ga hở bà?
- À... - Múc từ trong nồi ra một chút nước đen thui khó ngửi, bà vui vẻ - Bà tiềm gà cho Tịnh Nghi ăn đấy. Món này khó lắm, con Sen không biết nấu, cũng không biết canh lửa, phải tiềm bằng than mới ngon được cháu à.
Bà nội đích thân nấu cho Tịnh Nghi ăn? Hữu Bằng nghe nóng mũi. Thật là quá lắm! Nội từng tuổi này rồi lại phải tốn công nhọc sức nấu cho con nhãi ranh ấy ăn ư? Ả đâu phải vợ anh, mà dù là vợ anh cũng không đời nào chấp nhận.
- Nấu cho Tịnh Nghi ăn ư? Thế cô ả đâu rồi?
Hữu Bằng lớn giọng. Con Sen vừa đi xuống, nghe nói vội đáp thay bà:
- Dạ, cô chủ đã ngủ từ lúc chín giờ.
- Lại còn như thế nữa?
Hai hàm răng nghiến chặt, Hữu Bằng rít lớn. Bà Thanh vội kéo tay anh:
- Đừng la lớn thế! Mau theo bà vào phòng ép Tịnh Nghi ăn hết chén gà tiềm này rồi ngủ. Khuya lắm rồi.
- Nội không phải bưng, cứ đưa cho con.
Hữu Bằng giằng lấy chiếc chén trên tay bà, nhưng bà đã kéo nó về phía mình:
- Không được. Con đem vào, lỡ Tịnh Nghi hổng chịu ăn, có phải phí công sức của bà không.
- Nhưng nội già rồi... - Hữu Bằng bực dọc - Con không muốn nội phải bận tâm vào mấy chuyện cỏn con này. Việc gì phải tiềm thức ăn bổ cho ả chứ? Thức ăn thường ngày cũng đủ dinh dưỡng lắm rồi.
- Con đi cả ngày chẳng biết gì cả. - Bà lắc đầu như chê trách - Tịnh Nghi lại là đứa con gái chu toàn, không muốn chồng phải bận tâm lo lắng nên cứ giữ mồm giữ miệng. Mấy ngày nay không biết nó bệnh gì mà ít ăn, ít nói hẳn đi, nét mặt lúc nào cũng dàu dàu buồn bã, làm bà và cha cháu lo lắng biết bao. Suy nghĩ mãi bà mới nhớ ra phương thuốc gia truyền này. Ngày trước có thai ba cháu, bị hành không ăn uống được, bà đã từng được ăn món tiềm này.
- Đúng là bà hốc hác đi nhiều. Hữu Bằng nghe lo lắng. Cứ để bà bận tâm hao sức vì cô ả Tịnh Nghi này, không khéo sẽ vướng bệnh mất. Thật là bực mình quá. Bệnh sao không biết tự mua thuốc uống, làm phiền bà như vậy.
- Tịnh nghi! Cháu ngủ chưa? Dậy đi nào, bà có tiềm gà cho cháu ăn đây.
Đẩy cửa phòng nhẹ bước vào, bà cất giọng thân thương đầy trìu mến. Không có tiếng trả lời, bà đưa mắc nhìn lên giường và lo lắng hỏi:
- Ủa!Tịnh Nghi đi đâu mất tiêu rồi? Hữu Bằng! Con mau vào toilet tìm nó xem. Coi chừng do mất sức, nó té xỉu luôn trong đó.
- Nội à! Đừng cuống như thế... - Hữu Bằng nhăn mặt – Chẳng phải tìm đâu, cô đã ngủ say rồi, đang nằm dài trên ghế salon đó.
- Trên ghế salon? –Hướng mắt về salon, bà chưa kịp thở phào đã lạ lùng –Sao lại ngủ trên ghế co như con tôm cho khổ vậy?
- Vì đó là chỗ của cô ta mà.
Hữu Bằng trả lời theo quán tính. Bà Thanh trợn mắt:
- Con nói sao? Chỗ ngủ của Tịnh Nghi là trên ghế salon à?
Biết mình lỡ lời, Hữu Bằng vội quẹo ngay:
- À! Không phải. Ý con muốn nói là những khi chưa ngủ, cô ấy vẫn thường nằm trên salon như vậy. Chắc hôm nay cũng thế, vì mệt mõi ngủ quên đi...
- À!
Bà gật đầu vỡ lẽ. Hữu Bằng lại nắm tay bà:
- Nội à! Tịnh Nghi ngủ rồi, cứ để cô ta ngủ đi, nội ra đây với cháu. Bảo đảm nội sẽ thích lắm.
Lúc lắc hộp há cảo trên tay, Hữu Bằng cười hí hửng. Há cảo “Minh Châu” là món bà vẫn ưa thích nhất.
- Không được. –Lắc đầu, bà chẳng buồn để tâm đến lòng hiếu thảo của thằng cháu nội- Đằng nào Tịnh Nghi cũng phải dậy để lên giường ngủ. Hữu Băn`g! Con mau đánh thức nó dậy, ăn cho kịp nóng.
Thấy Hữu Bằng đứng yên, bà giục:
- Mau đi nào! Sao cháu chẳng quan tâm đến vợ chút nào vậy? Chẳng bù cho ba cháu ngày xưa, cưng vợ như trứng mỏng.
- Bà đừng nhắc chuyện ba cháu ngày xưa,cháu chẳng thích nghe đâu.
Nét mặt càng trở nên lầm lỳ khó chịu. Hữu Bằng nắm tay Tịnh Nghi lay mạnh:
- Dậy mau!
- Coi kìa cháu! –Bà Thanh vội hốt hoảng kêu lên –Từ từ thôi, kẻo kinh động đến thai nhi không tốt.
- Ôi! Gì thế này?
Tiếng động đã làm Tịnh Nghi thức giấc. Lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Hữu Bằng đứng cạnh bà Thanh nét mặt hầm hầm, cô sợ quá kêu lên:
- Lộ rồi à?
- Cháu nói lộ... mà lộ c''ai gì?
Bà Thanh không hiểu. Hữu Bằng quát lớn:
- Lộ... lộ cái gì! Làm gì mà mấy bửa nay không chịu ăn uống hả?
Vậy là chưa lộ. Ôi! Thật là may mắn. Tịnh Nghi ôm ngực thở phào ra. Bà Thanh ngồi xuống cạnh bên, vẻ quan tâm:
- Cháu nói lộ... lộ cái gì hả?
Tim Hữu Bằng thót lại. Tịnh nghi vẫn tỉnh queo:
- Dạ, lộ chuyện cháu và anh Hữu Bằng giận nhau. Chúng cháu sợ nội buồn nên dặn lòng giấu kín.
- Giận nhau? Thảo nào. –Bà gật đầu chợt hiểu. Thì ra thế nên nãy giờ thái độ thằng Bằng mới kỳ quặc quá.- Nhưng chuyện gì, ai giận ai trước hả?
- Dạ, anh Bằng giận cháu, chứ cháu nào đâu dám giận. –Tịnh Nghi cúi đầu- Phận cháu nghèo hen, được vào đây là phước phận nhất đời, cháu làm sao dám.
- Đừng nói vậy cháu. –Cắt ngang lời Tịnh Nghi, bà Thanh yêu thương vuốt tóc cô.
- Giàu nghèo chẳng là gì cả, con người mới là vốn quý.
- À quên! Nội có tiềm gà cho cháu ăn đó. Món này bổ lắm,giúp ăn ngon, ngủ khỏe đấy. Nội phải nấu gần hai giờ mới được.
- Nội nấu cho con ăn ư? –Tịnh Nghi giật mình hốt hoảng- Ôi! Như vậy sao được. Con không dám ăn đâu, nội ăn đi.
- Ta già rồi, ăn món này làm gì? –Bà bật cười vui, đưa cái chén lại gần –Ăn đi cháu, ngon lắm đấy.
- Nhưng... Đưa mắt nhìn Hữu Bằng một cái, Tịnh Nghi lắc đầu- Cháu không ăn được. Mùi thuốc bắc này, xin lỗi nội, cháu rất dị ứng từ nhỏ nên mỗi lần nghe thấy, cháu buồn nôn lắm.
- Vậy à?
Mặt bà Thanh lộ vẻ thất vọng:
- Vậy là công sức của ta đổ sông, đổ biển rồi. À! Phải rồi... - Mắt bà lại sánh lên –Còn một món, cháu nhất định ăn được đấy. Hữu Bằng! Hộp há cảo của con đâu mau đem cho Tịnh Nghi ăn.
- Cái gì? –Hữu Bằng nắm chặt hộp há cảo- Cái này cháu mua về cho nội ăn mà.
- Nhưng nội không ăn nữa. Cháu mau đem mời Tịnh Nghi ăn, coi như làm hoà với nó. Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường huề. Hơn nữa, Tịnh Nghi đang mang thai, cháu không nên chọc giận nó đâu.
- Nội à... - Tịnh Nghi vội kêu lên- Hộp há cảo đó anh Bằng cố tình mua cho nội, con làm sao ăn được.
- Con phải ăn. –Bà Thanh nghiêm giọng.- Không th`i ta giận đấy, Hữu Bằng! Cháu có nghe bà nói gì không?
- Dạ –Thở mạnh một cái, Hữu Bằng giận dỗI đặt hộp há cả xuống trước mặt Tịnh Nghi –Ăn giùm đi.
- Ăn đi cháu. –Bà Thanh vui vẻ mở hộp- Ăn rồi lên giường ngủ cho khỏe. Cháu mang thai, không nên nằm co rút trên ghế salon như vậy.
- Dạ. –Tịnh nghi cầm hộp há cảo lên, ngần ngừ - Nội ơi! Nhiều quá, con ăn không hết. Hay là bà cháu mình ăn chung vậy.
- Được lắm.
Bà Thanh đồng ý ngay. Rồi như quên mất sự hiện diện của Hữu Bằng, hai bà cháu cùng vui vẻ ăn há cảo, tiếng cười vui rộn rã.
Bà như quên mất mình rồi.Tự nhiên nghe hờn dỗi. Hữu Bằng bỏ ra cửa sổ đứng ngắm trăng. Môt. nỗi ghen hờ, ganh tỵ xâm chiếm vào người. Anh không thích nội thân mật, vui vẻ cùng Tịnh nghi như thế? Cô có phải cháu của bà đâu, sao tối ngày sáng đêm cứ quấn lấy cô chuyện trò vui vẻ vậy, còn lo lắng thương yêu cô nữa. Liệu rồi bà có thương cô hơn thương mình không nhỉ? Sao anh thấy lo trong lòng quá.
Đang ngủ ngon, Hữu Bằng bỗng có cảm giác râm ran khắp cả người.. Dường như có một đàn côn trùng đang lúc nhúc bò trên da thịt anh. Gì thế nhỉ? Trong tiềm thức mơ màng, Hữu Bằng tìm bắt một con bóp mạnh. Ui da! Ngón tay anh đột nhiên đau điếng. Giật mình, anh bừng tỉnh dậy ngay.
Kéo chiếc đèn ngủ đến gần, Hữu Bằng bỗng bật ngồi lên kinh hãi. Có một đàn kiến lửa to đùng đang hành quân hàng dọc trên giường ngủ của anh. Con nào cũng vắt trên đầu một cục mồi to tướng.
Kiến ở đâu ra thế nhỉ? Hữu Bằng nghe lạ lẫm. Tính anh sạch sẽ xưa nay, làm gì có chuyện kiến bò trên giường làm tổ được? Lần ngược đoàn hành quân của kiến đến sát góc giường lần tay xuống nệm, Hữu Bằng bỗng gầm lên một tiếng to đầy giận dữ.
Thủ phạm chính là một gói xôi mè ai đó đã ác độc nhét xuống giữa hai làn nệm. Còn ai vào đây được nữa? Bước vội xuống giường đến cạnh ghế salon, Hữu Bằng giật mạnh chiếc chăn ra khỏi người Tịnh Nghi, hét lớn:
- Tịnh Nghi! Cô lập tức dậy mau.
- Hả? - Bị hét lớn, Tịnh Nghi hốt hoảng bật ngồi ngay dậy. Gương mặt còn ngáy ngủ, nhìn quanh ngơ ngác- Làm gì mà anh la lớn vậy?
- Tịnh Nghi! Có phải ban ngày cô vẫn thường lên giường tôi ngủ không?
Tưởng chuyện gì. Đưa tay che miệng ngáp. Tịnh nghi gật đầu ngay không suy nghĩ. Thái độ vô tình của cô càng khiêu khích cơn tức giận của Hữu Bằng:
- Ai cho phép cô lên giường tôi chứ?
Gãi tóc, giương cặp mắt chưa minh mẫn của mình lên, Tịnh Nghi cười biết lỗi:
- Không ai cho phép cả, nhưng tôi thích nằm trên giường của anh quá, nó êm và mát hơn ghế salon nhiều. Tôi tưởng nằm lên anh không biết, nên... Xin lỗi anh, từ nay tôi sẽ không lên giường anh nằm nữa đâu.
Nói rồi, cô ngã nằm ngay xuống salon toan ngủ tiếp. Hữu Bằng giằng mạnh gói xôi xuống mặt bàn kính, hét lớn:
- Cái này có phải của cô không?
- À! Phải rồi - Tịnh Nghi nhận ngay - Của tôi đó. Anh tìm thấy ở đâu mà hay vậy?
- Còn ở đâu nữa? Cô nhét nó ngay đầu nằm của tôi. Có phải muốn kiến lên cắn chết tôi không?
- Thì ra nó lọt xuốgn kẽ giường à? Tịnh Nghi vỡ lẽ - Vậy mà tôi cứ tìm dưới gầm giường, hèn gì không thấy... - Rồi cô chợt ngập ngừng - Anh bị kiến cắn à? Có nhiều không? Có đau lắm không? Để tôi xức dầu cho.
- Cô giễu cợt tôi đó phải không?
Hữu Bằng chau đôi mày lại. Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy:
- Không đâu. Không phải tôi cố tình nhét gói xôi xuống nệm cho kie6''n cắn anh đâu. Tuy ghét anh, tôi cũng đâu đến nỗi ác tâm như vậy. Với lại, mất gói xôi, tôi cũng đói bụng từ chiều đến giờ đây.
Đói bụng? Gói xôi? Lại thêm một phát hiện. Cô ả Tịnh Nghi này ghê thật, vờ bỏ cơm cho nội và ba anh lo lắng, rồi lén ra ngoài mua xôi về ăn. Hừ!
- Tịnh Nghi! T.ai sao lại giả vờ bệnh hoạn không ăn được,trong lúc có thể ăn bình thường? Cô muốn giở trò gì. - Tịnh Nghi hạ giọng - Chỉ không muốn bị người khác coi thường, cũng như không muốn bị trừ lương một cách oan uổng thôi.
Ra là chuyện trừ lương hôm nọ, Hữu Bằng như vỡ lẽ. Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà cũng biết thù dai nữa.
- Cô định làm reo, chờ tôi nài nỉ đó phải không?
- Tôi không làm reo, cũng chẳng cần anh nài nỉ - Tịnh Nghi hất mặt lên - Tôi chỉ muốn chứng minh cho anh biết, ngoài việc thích ăn ngon mặc đẹp ra, tôi còn có lòng tự trọng rất dễ bị tổn thương.
- Tự trọng?
Hữu Bằng như ngạc nhiên. Tịnh Nghi gật đầu:
- Không chỉ lòng tự trọng, còn là nhân cách, sĩ diện của một người con gái nữa. Tôi là nhân viên, anh là chủ. Tôi chấp nhận bị khiển trách khi không tròn phận sự. Chứ tôi không thể để anh vìmiếng ăn mà chà đạp lên danh dự. Từ hôm bị mắng oan, bị anh trừ lương, tôi đã hứa sẽ không ăn cơm cũng không xài bất cứ vật dụng gì trong nhà anh nữa. Nghèo, không đủ tiền mua cao lương mỹ vị, tôi vẫn có thể tự nuôi mình bằng xôi, bằng bắp.
Có phải Tịnh Nghi vừa nhắc đến lòng tự trọng không nhỉ? Hữu Bằng thấy khó tin, thấy buồn cười quá. Một cô gái chuyên đi ăn đám cưới lậu như cô mà dám dạy anh về lòng tự trọng à?
- Những danh từ cao thượng, hoa mỹ kia chỉ có thể gom lại một từ thôi. - Quẹt tay lên mũi một cái, Hữu Bằng cười khẩy- Đừng tưởng tôi không biết nhé, đó chính là từ cay cú.
- Cay cú ư?
Tịnh Nghi bàng hoàng hỏi. Hữu Bằng nhịp nhịp chân trên ghế:
- Phải. Cô đang cay cú vì bị tôi trừ mất tiền lương. Thấy ba và nội tôi nhẹ dạ, cả tin lại giàu lòng nhân hậu, cô định nhân cơ hội này trả đũa tôi.
- Tại sao tôi phải trả đũa anh cơ chứ?
Tịnh Nghi uất ức. Hữu Bằng vẫn thản nhiên:
- Vì cô thừa biết họ là nguồn quan tâm lớn nhất đời tôi. Cô muốn tôi hạ mình năn nỉ, trả lại cho cô số tiền lương bị trừ hôm nọ.
- Không có, tôi không có. - Tịnh Nghi lắc đầu nhanh. Thật không ngờ Hữu Bằng lại nghĩ cô tồi tệ đến thế - Xin thề, nếu tôi có ý muốn thừa cơ hội trả thù anh thì cho trời đánh tôi đi.
- Không cần thế đâu. - Hữu Bằng đưa một ngón tay lên - Tất cả những thủ đoạn mánh khóe của cô đều không thể làm tôi mảy may động lòng chuyển ý. Tôi sẽ không trả cho cô số tiền lương bị trừ hôm trước, cũng như không hề hạ mình xin lỗi cô, vì xin lỗi cô vì đó là xúc phạm đến lòng tự trọng đáng kính của cô. Chỉ có một lời thôi, đó là lịnh. Tôi ra lịnh cho cô, ngày mai hãy dẹp bỏ tất cả những trò sĩ diện lố lăng kia. Không được để ba và nội tôi phải bận lòng lo lắng về cô nữa. Nghe rõ chứ?
Còn gì khó chịu, đau tức hơn khi bị nghĩ xấu, nói oan mà không thể nào tranh cãi. Tịnh Nghi cắn chặt môi, cố kềm lòng không hét lớn vào mặt Hữu Bằng. Có nói cũng vậy thôi, gã không bao giờ tin, không bao giờ chịu hiểu. Nếu muốn tiếp tục làm thì ráng nhịn, ráng dằn lòng làm một pho tượng đá trơ trơ không xúc cảm. Nhưng việc này xem ra với Tịnh Nghi chẳng dễ chút nào, vì ngày thường cô vốn bướng bỉnh, độc tài. Ở nhà, mỗi lời nói, mỗi ý kiến của cô đều được mẹ và em Nhật Hà nhất nhất nghe theo.
- Tôi hỏi nghe rõ chưa?
Thấy Tịnh Nghi cứ ngồi ngây người không đáp. Hữu Bằng tức giận hét to:
- Nghe rõ. - Không dằn lòng được, Tịnh Nghi hét to đáp trả - Nhưng con người anh thật bất bình thưỜng, khi thế này, khi thế khác, tôi chẳng biết đâu mà lần cả. Vậy anh muốn tôi làm những gì, xin ghi rõ ràng ra giấy để sau này làm bằng chứng. Tôi không muốn bị trừ lương oan, khi vâng lời anh làm vui l`ong bà nội.
Hả Hữu Bằng giận run người. Tịnh Nghi này gớm thật, dám trả lời anh, lại còn dám sai anh ghi mệnh lệnh lên giấy nữa. Thật ngang ngạnh, thật trèo cao. Tức nhưng không trả lời được... Lý lẽ chắc chắn lắm. Không để thua cô, Hữu Bằng gằn giọng:
- Được. Ngày mai tôi sẽ ghi cho cô những việc nên làm. Vi phạm một điều nhỏ là tôi sẽ trừ lương ngay.
- Tôi chẳng dại gì phạm luật đâu.
Tịnh Nghi nói với vẻ tự tin - Còn bây giờ, thưa ông chủ, mời ông chủ trở về giường cho, tôi buồn ngủ lắm rồi.
- Đây là phòng của tôi, tôi muốn đứng muốn ngồi ở đâu tùy ý, cô không được quyền nhắc nhở.
Bị đuổi khéo, GB bực bội hét lên. Rồi để chứng minh mình luôn hành động ngược, anh đến ngồi vào chiếc ghế salon đối diện, châm môt. điếu xì gà:
- Đêm nay tôi không muốn ngủ.
- Tùy ông thôi,ông chủ.
Rùn vai, Tịnh Nghi thả người nằm xuống ghế kéo chiếc chăn lên đắp ngang người, cô nhắm mắt lại ngủ ngay như khiêu khích. Hữu Bằng bực bội hét lên:
- Này, ngồi dậy mau. Tôi chưa nói hết.
- Còn chuyện gì nữa chứ? - Chống tay ngồi dậy, Tịnh Nghi nhăn nhó - Nên nhớ, trong hợp đồng không có những khoản làm việc nửa đêm như thế này. Tôi sẽ đòi thêm lương đó.
- Đừng lải nhải nữa, nghe đây... - Hữu Bằng cắt ngang lời - Tôi muốn cái bào thai vô tích sự trong bụng cô ngày mai sẽ không còn tồn tại nữa.
- Thì thật sự nó co tồn tại đâu?
Tịnh Nghi tròn mắt ngây thơ. Hữu Bằng phà một hơi thuốc:
- Phải, nó đã tồn tại trong kịch bản thì cũng phải biến mất trong kịch bản. Ngày mai, cô hãy bịa ra một lý do làm biến mất nó đi. Tôi không muốn ba và nội tôi phải lo lắng, thương yêu cô nhiều như thế.
- Tôi hiểu rồi. - Gật đầu, Tịnh Nghi che miệng ngáp- Bây giờ thì hết chuyện bàn rồi phải không?
Ghét cay đắng cái lời nói như trêu ngươi, chọc tức của Tịnh Nghi, Hữu Bằng chỉ muốn lôi thật nhiều lý do để bắt cô ngồi đến sáng. Nhưng nghĩ mãi chẳng tìm được cớ gì, anh đành phải khoát tay.
- Hết rồi, ngủ đi.
- Cám ơn ông chủ.
Lại ngáp, Tịnh Nghi thả nằm ngay xuống ghế. Đôi mắt nhắm lại, cô như không muốn quan tâm đến sự hiện diện của anh trước mặt mình. Bực bội đứng lên trở về giường, nhưng vừa nằm xuốgn, anh đã phải nhỏn dậy ngay. Đàn kiến lửa - thủ phạm dứt anh ra khỏi giấc ngủ ngon lành vẫn còn ngang nhiên bò lổn ngổn khắp giường thế kia, làm sao anh ngủ được?
- Tịnh Nghi! Cô lập tức lên dọn sạch mấy con kiến cho tôi.
Hét một lầ, hai lần vẫn không đánh thức Tịnh Nghi khỏi giấ ngủ ngon, Hữu Bằng đành phải tự mình dọn lại chiếc giường. Vừa làm, anh vừa lầm bầm mắng:
- Đồ con gái vô tích sự. Tối ngày chỉ biết ăn với ngủ.
Hé một con mắt ra, nhìn Hữu Bằng hý hoáy cúi bắt từng con kiến, môi Tịnh Nghi nở một nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng, cô cũng "đì" được Hữu Bằng, cũng như đã có cách chọc hắn nổi nóng, làm gã tức điên lên