Chương 47b
Luyện binh

    
hích Kế Quang tủm tỉm cười, gật đầu, Vương Như Long ra vẻ sốt ruột, lớn tiếng hỏi: "Công tử gia, hãy mau chọn cho mình một món binh khí, rồi chúng mình nhập trận!". Lục Tiệm lắc đầu, bảo: "Ta hãy khoan dùng binh khí đã, để xem trận pháp biến hoá uy lực lớn nhỏ ra sao?"
Nếu là người khác nói câu đó, Vương Như Long tất nhiên sẽ thấy khoa trương lớn lối, nhưng nghe Lục Tiệm nói thế, gã trong lòng càng chắc mẩm hơn nữa, tự nhủ: "Đúng thế, cách dùng binh khí, quả nhiên là phong phạm truyền nhân Kim Cương môn!" Gã bèn hỏi: "Thích đại nhân, vậy thì định đọat hơn thua ra sao đây?" Thích Kế Quang vui vẻ bảo: "Hễ ngươi chạm được vào mình Lục huynh đệ, là kể như thắng!", Vương Như Long cười ầm. quát lên một tiếng lớn, điều động cái Lang Tiển, tấn công thẳng vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm khi thấy hai cây Lang Tiển xáp lại, khoa tay một vòng, rùn mình, chợt nghe tiếng gió phía dưới, đó là hai đao thủ và bài thủ đã lăn vào, huơ đao chém vào hai chân gã. Lục Tiệm vừa đóan được lang tiển tuy hung mãnh, nhưng thật sự chỉ là hư chiêu, dùng làm hoa mắt đối thủ, để cho hai đao thủ lẻn nhập nội tấn công, gã bèn lập tức tung mình, đá song cước ra nhằm vào chính diện hai tấm thuẫn bài, song thủ cùng lúc vươn ra, xuất ra hai quyền đánh vào hai lang tiển.
Lập tức gió ào ạt tới, hai luồng hồng quang đỏ như máu, hai cây trường thương ngù đỏ đã vụt mạnh vào, hai đầu thương chia ra làm hai đường trên dưới kích tới. Lục Tiệm né mình tránh trường thương, mắt nhìn thấy hai cây lang tiển quá đà, chưa thu về kịp, bèn xông xáo vào sát hai cây lang tiển, chẳng dè hai cây địa đường đao đã dùng thuẫn bài đưa ra chặn trước, đao thủ nhắm vào hướng tấn công của Lục Tiệm mà chém hai cây đao ra, vung ngược đao lên như một đường kiếm, nhắm vào ngực của Lục Tiệm. Lục Tiệm búng ngón tay ra, nghe soạt soạt hai tiếng, đúng vào đường đi của đao, nơi hổ khẩu tay hai đao thủ bỗng dưng đau buốt lên, nếu LụcTiệm mà không nhẹ đòn, đao đã bị đánh bay vuột mất khỏi tay rồi.
Lúc khẩn cấp, Lục Tiệm phải sử Đại Kim Cương thần lực, trong lòng gã có hơi ngường ngượng, trước mắt bỗng chớp loé lên hai luồng hắc quang từ hai cây đinh ba đang chia ra làm hai đường trên dưới tấn công vào. Lục Tiệm lui lại một chút, đôi chân rùn xuống, một đầu quyền vung ra giữa không trung, gã chợt nổi hiếu thắng, bèn quát nhẹ lên một tiếng, song quyền hai bên tả hữu vung ra, hai luồng kình phong sầm sập như núi đổ ào tới, quét vào đỉnh đầu cả toán quân lập trận.
Gã cứ tưởng khi quyền kình phát ra rồi, mọi người bên địch sẽ bị đánh ngã, gã chỉ dùng có nửa lực đạo, không dè kình phong vưà xuất ra, đã nghe Vương Như Long hô lên một tiếng "Phân" (Tẽ ra). Trận thế chợt biến chuyển, hai cây lang tiển tách ra, chia toàn trận ra làm hai bên tả hữu. Quyền kình của Lục Tiệm đánh hụt, chạm vào đất đá, tung bụi bay lên mù mịt. Trận đội né một chút, tiến ngang qua hai bên mình Lục Tiệm, đồng lúc, lang tiển, thuẫn bài xuất ra, khoá kín đường lui của Lục Tiệm, bốn phía các mũi nhọn của đao thương dưạ theo mấy cây tre, cùng lúc đâm vào, hai bên tả hữu cùng tập kích.
Cái chuyển biến này thật là lăng lệ, Lục Tiệm không kịp tránh né, trong lúc cấp bách, gã bèn sử "Thiên Kiếp Ngự binh pháp", hai cánh tay chập lại, trước cản mấy mũi trường thương, rồi định trằn mình né xuống, chợt thấy đao thủ đã sáp vào nhanh như điện, hươi đao chém vào trước mặt. Tâm niệm Lục Tiệm chuyển biến thật nhanh, gã nghĩ thầm: "Nếu ta mà không đoạt mấy cây thương để thủ thắng, khó lòng ra khỏi cái trận này, nhưng mà đã bó buộc được ta phải sử đến 'Thiên Kiếp Ngự Binh pháp', cái trận này quả thực có lợi hại!" Lập tức tách hai cây trưòng thương ra, né mình tránh hai cây đao, chẳng dè, lang tiển, đinh ba đã vòng ra phía sau lưng, rồi hai cây trước, hai cây sau, hai mũi nhọn đâm vào, lang tiển vung lên, cành lá mù mịt, như nhiều đám mây mù sa xuống, ào ạt tấn công. Đang lúc tay chân Lục Tiệm bối rối, hai cây đinh ba đã lén lút quật tới.
Lúc ấy, người quan chiến chỉ thấy Lục Tiệm thân hình di chuyển phiêu hốt, như quỷ như ma, gã có ý định xuất thủ cực nhanh, khiến đối thủ giữ trận không phản ứng kịp, trận Âm Dương vì lẽ đó sẽ bị phá tan, không ngờ, chưa kịp thi hành, trận đã phân ra rồi hợp lại, quay qua, biến thành hai đội, quay lại, đã thấy hoá ra làm ba, vụt một cái, mặt chính diện tấn công theo chiều ngang, vụt một cái nữa, người đang tẽ ra bỗng dưng họp lại, lang tiển trông vào hỗ trợ của thuẫn bài, song thương phối hợp trợ cho lang tiển, đoản đao che chắn cho trường thương, đinh ba lén lút đánh ngược, mỗi lúc mỗi thứ binh khí đóng vai trò sát thương, năm thứ binh khí lần lượt thay nhau công thủ, hỗ trợ cho nhau, mỗi lúc mỗi sinh ra một thế biến hoá bất ngờ, không những đã tránh né được các đòn phản công sát thủ của Lục Tiệm, mà còn phản công lại bằng những đòn phối hợp lăng lệ.
Bọn tướng sĩ nhìn diễn tiến trận đánh mà bị hoa mắt, trong lòng vừa mong trận đừng bị phá, vừa nể phục thần thông của Lục Tiệm, chỉ e gã sơ ý bị quệt phải, mất đi cái oai phong tuyệt thế. Nhìn song phương giao tranh, trong lòng sinh ra bất định, cuối cùng, không biết nên ủng hộ bên nào!
Thích Kế Quang vốn biết Lục Tiệm công phu đã đến mức tuyệt diệu, lúc ban sơ, y chỉ e sợ cái trận pháp mà y đã khổ công nghiên cứu và sáng chế dễ dàng bị đối phương phá tan, giờ đây xem tình hình, thấy có cơ thủ thắng, bèn từ trên suý đài giải thích, đàm luận cùng Cốc Chẩn về biến hoá của trận pháp, Ông bảo: "Cái trận này dùng năm thứ binh khí, dài ngắn tượng như âm dương, số năm ẩn về ngũ hành, thương là kim. tiển là thuỷ, thuẫn là thổ, đao là mộc và đinh ba là hoả. Nễu triển khai đúng cách thức, thì sẽ như ngũ hành tương sinh, không thể phá được, nếu sai đường lối, sẽ như ngũ hành tương khắc, chẳng chờ đối thủ tấn công mà đã tự mình hại mình rồi. Những biến hoá tương sinh, tương khắc bên trong đó, khó có thể chỉ một vài câu mà giải thích cho hết được. Mà các binh khí lại đi cặp đôi, nếu đụng cường địch, sẽ có thế phân ra làm hai mặt âm dương lưỡng nghi, một cương một nhu, tả hữu hai nhánh, rồi thì ứng biến thành Tam tài, hợp lại bao vây, như vậy sẽ làm cho đối thủ tay chân luống cuống, đến lúc bị mỏi mệt, tam tài sẽ hợp nhất, chuyển qua tấn công."
Cốc Chẩn gật gù, bảo: "Âm Dương, Tam tài, Ngũ hành biến hoá, ai nấy đều rành, nhưng từ xưa đến giờ, học cho thông rồi ứng dụng cho giỏi, đến nay, đếm chẳng được bao nhiêu người!" Nói đến đấy, gã cười xoà, bảo: "Thích tướng quân, xin lỗi tiểu tử ta đây lắm mồm, cái trận pháp rất tuyệt, nhưng cái tên thì lại không hay!"
Thích Kế Quang hơi sựng, hỏi: "Sao lại không hay?" Cốc Chẩn đáp: "Âm Dương là hai từ đã bị lạm dụng nhiều, chẳng hiểu đã do ai bầy đầu ra, trừ phi Thích huynh làm lốc cốc tử, hay làm đạo sĩ vẽ bùa, đã không nhầm lẫn dữ lắm khi đặt cái tên đó!" Thích Kế Quang không nhịn dược cười, bèn hỏi: "Vậy thì nên đổi tên trận như thế nào?"
Cốc Chẩn đáp: "Ta thấy trận đó chia làm hai cánh, mở, đóng bất định, giống như cánh chim lượn, lướt, theo gió mà đổi hướng, đổi cao thấp. Vậy chi bằng tìm tên chim mà đặt cho trận, cứ tìm thứ chim nào có đủ cặp âm dương, thư hùng... tỉ như hoặc Phượng Hoàng, hoặc Uyên Ương. Tướng quân vừa mới bảo đó, nếu đẹp đẽ quá thì sẽ vô dụng, nếu thực dụng thời không cần đẹp mã. Phượng hoàng là vua các loài chim, lông cánh thật hoa lệ, dùng đặt trên cho trận không hợp cái thực dụng, chỉ còn đôi Uyên Ương, loài chim tầm thường, nhưng tình ý với nhau thật là sâu đậm, bền chặt."
"Tên thật hay!", Thích Kế Quang vỗ tay khen, "từ giờ trở đi trận pháp đó sẽ mang tên 'Uyên Ương trận'!"
Trong lúc họ đang đàm luận, Lục Tiệm đã nhìn ra cái ưu cũng như khuyết điểm của trận, cái hư và cái thực của nó, bèn chuyển sang phản công, thi triển Đại Kim Cương thần lực, quyền cước tung ra, có kèm theo kình lực ồ ạt, quân sĩ thủ trận bị quét trúng, đều bước chân loạng choạng, cử động mất trầm ổn, chợt nghe gã quát lên một tiếng, một cây trường thương đã bị Lục Tiệm quét mạnh trúng, bay tuốt ra ngoài, Thích Kế Quang trợn ngược hàng lông mày, lớn tiếng hô: "Lý Đồng Tiên, đội của ngươi hãy tiến vào tiếp viện từ mé đông đi!"
Một hán tử cao lớn cất tiếng nhận lệnh, thống lĩnh tiểu đội của hắn kết Uyên Ương trận, tiến sát vào Lục Tiệm. Hai tiểu trận Uyên Ương tả hữu qua lại, kết hợp thành một Uyên Ương đại trận, biến hoá vô hình, quay vòng, hư thực bất định, làm uy lực trận pháp gia tăng gấp bội.
Trận pháp trở thành cương mãnh, Lục Tiệm cũng cường mãnh theo, thần lực như sấm sét không ngớt tung ra, ẩn hiện Kim Cương pháp, quyền chưởng đều lồng theo "Thiên Kiếp Ngự binh pháp", đấu không bao lâu, tả thủ giáng ngang ra một quyền, đánh gục hai cây Lang Xiển xuống, dính chặt theo đôi thương tùm hụm một mớ vào nhau. Thích Kế Quang thấy tình hình như vậy, tự y đái lĩnh một đội khác tham chiến, sau một lúc, thành ra tình thế ba đội Uyên Ương hai trước một sau, kế!!!13407_52.htm!!! Đã xem 202179 lần.

dịch:Cổ Kiếm Hùng, StormRaider, livan
Nguồn: Tangthuvien.com, 4vn.eu
Được bạn: Mọt sách đưa lên
vào ngày: 25 tháng 11 năm 2011

Lục Tiệm mệt mỏi rã rời, khó địch được ngựa chạy, bèn dứt khoát đứng yên, cầm đao đứng thẳng.
“Thật là ngươi?”. Kiều Bổn Nhất Ba ghì ngựa lại, thần sắc kinh ngạc: “Ngươi làm sao thoát ra khỏi đại lao được?”.
Lục Tiệm xoay chuyển tâm niệm nhanh chóng, đột nhiên kêu: “Kiều Bổn Nhất Ba, ngài muốn cứu công chúa không?”.
Kiều Bổn Nhất Ba cười lạnh nói: “Nói hoảng, làm sao không muốn cứu?”.
Lục Tiệm nói: “Ta đưa ngài đi”.
Kiều Bổn Nhất Ba lấy làm lạ nói: “Ngươi biết công chúa ở đâu?”.
Lục Tiệm nói: “Ta biết, ngài dám đi không?”.
Thần sắc của Kiều Bổn Nhất Ba hơi biến, đột nhiên ha hả cười lớn: “Rất tốt, ta chính đang muốn gặp Thiên Thần Tông kia”.
Võ sĩ đi cùng nói: “Kiều Bổn sư phụ, không quay về kiếm người giúp sao?”.
Kiều Bổn Nhất Ba cười lạnh nói: “Người nào sợ đều có thể quay về”.
Ba võ sĩ nhìn nhau một cái, lớn tiếng nói: “Tình nguyện cùng chết đi theo Kiều Bổn sư phụ”.
“Được”, Kiều Bổn Nhất Ba quát hỏi: “Công chúa ở đâu?”.
Lục Tiệm vui mừng nói: “Năm mưới dặm hướng Đông Nam”.
Kiều Bổn Nhất Ba ha hả cười lớn: “Tên tiểu tử ngươi biết tinh tường như vậy, thật là gian tế rồi, cho dù ngươi có mai phục, trường thương trong tay của lão tử, thì có gì sợ?”. Hắn giơ tay ra, tóm Lục Tiệm lên yên ngựa, quất ngựa chay như bay.
Không bao lâu, trong khu rừng dày đặc trước mặt xuất hiện ánh lửa, tiếng đàn sáo, cùng với tiếng cười nói của con gái, theo gió bay đến. Lục Tiệm nói: “Đến rồi”.
“Trước mặt là một toà thần xã phế nát”. Một tên võ sĩ nghi hoặc nói: “Làm sao lại có người chứ?”.
“Kệ y là người hay quỷ”. Kiều Bổn Nhất Ba nói: “Tiến lên rồi nói”.
Lúc này ánh trăng thâm tàng, đêm tối như mực, sương mù dày đặc mù mịt dâng lên trên mặt đất, làm cho ánh nến cũng trở nên phiêu diêu.
Kiều Bổn Nhất Ba quất ngựa đến trước thần xã, vứt Lục Tiệm cho thuộc hạ, nghiêm giọng nói: “Coi chừng y. Công chúa không có ở đây thì chặt đầu y”. Hắn nghiêng người xuống ngựa, giơ thương lên trước.
Trong thần xã, mùi rượu say người, trải gấm chất lụa, vài nữ tử kiều mị phơi bày ngọc thể, áo lụa che một nửa, da thịt như hiện như ẩn, tay chân quấn lấy nhau như rắn, dâm mị mùi mẫn, làm cho đám võ sĩ trợn mắt nhìn.
Ánh lửa đỏ trước thần khám rực cháy, một chú nghé con mới sinh, lột da, bỏ nội tạng, quết một lớp tương dịch dày, nướng trên lửa phát ra tiếng xì xì.
Một người cao lớn ngồi trong khám, mặc dù là ngồi, cũng cao bằng một người, đội mũ đá, mặc áo giáp đá, kín kẽ vô cùng, nhìn thoáng qua, giống như một bức tượng đá, duy chỉ có hai điểm hồng sau mũ, lấp loáng bất định.
“A Thị công chúa!”. Lục Tiệm buột miệng kêu lớn. Trong đám người, duy chỉ có ý là không bị những cảnh đó mê hoặc, vừa nhìn thì đã thấy A Thị, mục quang của nàng đờ đẫn, nằm trên bàn cúng phía trước người mặc áo giáp đá, tay chân bày ra, bị dây xích sắt trói chặt vào bốn chân bàn, mái tóc xoã ra đằng sau, giọt nước từ ngọn tóc chảy xuống từng hạt, y phục bị dịch thể đỏ máu ngâm ướt đẫm.
Người cao lớn mặc áo giáp đá ha hả cười lớn. Tiếng cười vang dội, mái ngói đều bị chấn động. Hắn đột nhiên giơ một chiếc đấu to như cái bát bằng vàng, múc lấy dịch thể đỏ máu trong một chiếc vại lớn bằng đồng bên cạnh, nghiêng bát đổ nước, thấm trên mặt của A Thị. A Thị nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng khóc hinh hích.
Tóc của mấy tên võ sĩ dựng đứng, rút đao muốn xông lên. Kiều Bổn Nhất Ba quát: “Không phải lo lắng, đó chỉ là rượu Bồ Đào (nho)”. Kiều Bổn Nhất Ba cao giọng quát: “Ngươi là Thiên Thần Tông sao? Ta là người dạy thương thuật của nhà Chức Điền, Kiều Bổn Nhất Ba”.
Người mặc áo giáp đá cười nói: “Ngươi đến đây làm gì? Đến xem ta và công chúa nhà ngươi thân mật sao?”.
Sắc diện của Kiều Bổn Nhất Ba đại biến, quát nói: “Tên cuồng đồ!”. Giơ thẳng thương chực xông ra, hắn chợt thấy ánh sáng nhoáng lên, trong điện hơi có chút gió lướt qua. Bộp một tiếng vang lên, mũi thương rơi xuống đất, nửa đoạn cán thương vẫn nắm chặt trong tay của kbo. Kiều Bổn Nhất Ba hơi chút run sợ, y cúi đầu nhìn lại thân thương, lại nhìn nhìn sườn trái, đột nhiên cảm thấy cảnh vật trưa href="#phandau">Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44a Chương 44b Chương 45a Chương 45b Chương 46a Chương 46b Chương 47a Chương 47b Chương 48a Chương 48b Chương 48c Chương 49a Chương 49b Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 62 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70