Vô Kỵ thấy Không Tín nói như vậy, vừa trù trừ vừa suy nghĩ:- Viên chân đã bị giết chết, đáng lẽ là một việc đáng mừng, vì kẻ thủ lớn đó đã bị báo ứng rồi. Nhưng từ đây trở đi, không còn có người nào để đối chất với ta. Như vậy càng khó làm cho mọi người hay rõ thị phi phải trái. Bây giờ ta biết phải làm sao đây? Chàng đang ngẫm nghĩ, thì Không Tín đã tiến lên một bước, giơ tay lên định chộp lấy đầu chàng. Chàng thấy từ cổ tay cho tới ngón tay của đối thủ, duỗi ra rất thẳng, kình lực mạnh vô cùng.Chàng đang nghĩ cách đối phó thì Thiên Chính đã quát lớn:- Ðây là Long Chảo Thủ, bạn nhỏ chớ nên coi thường. Vô Kỵ vội nhảy sang một bên tránh né. Mọi người không biết chàng dùng thân pháp gì mà tránh sang bên một cách nhẹ nhàng như vậy. Nhưng Không Tín Ðại Sư là một trong đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, và môn Long Chảo Thủ của y lại là một võ công thượng thặng của phái Thiếu Lâm. Nếu bị y chộp trúng thì đầu và óc sẽ bị vỡ nát liền Ðại Sư thấy cái chộp của mình không trúng, lại chộp luôn cái thứ hai. Thế sau của y còn mạnh và lợi hại hơn thế trước nhiều. Vô Kỵ lại né mình một cái, đã lướt sang được bên trái luôn. Ngờ đâu Không Tín liên tiếp chộp cái thứ ba, thứ tư, thứ năm và chỉ thoáng cái, thân hình của Không Tín như một con hạc xám bay lượn múa nanh múa vuốt, nhằm đầu Vô Kỵ chộp lia lịa, khiến Vô Kỵ không biết tránh né nơi nào cho phải. Mọi người bỗng nghe có tiếng kêu "soẹt", Vô Kỵ đã phi thân tà tà ra bên ngoài. Tay áo bên phải của chàng đã bị Không Tín chộp trúng cánh tay phải của chàng đã có năm vết thương thật dài, máu tươi rỉ ra không ngớt. Các Tăng Nhân của Thiếu Lâm đều vỗ tay khen ngợi. Trong những tiếng ồn ào đó có xen lẫn cả một tiếng thất thanh kêu la của một thiếu nữ. Vô Kỵ đưa mắt nhìn về phía có tiếng kêu ấy, mới hay người đó là Tiểu Siêu. Nàng đang tỏ vẻ hoảng sợ, mồm thì la lớn:- Trương công tử... công tử phải cẩn thận. Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:- Cô bé này tử tế với ta thật. Vừa rồi Long Chảo Thủ của Không Tín lợi hại phi thường, Vô Kỵ chưa hề thấy qua bao giờ, nên cứ cố hết sức tránh né. Không ngờ càng tránh, dối phương càng tấn công già thêm. Vì vậy chàng cuống quýt và để cho đối thủ chộp trúng cánh tay như vậy. Năm ngón tay của Không Tín còn sắc bén hơn dùi đục. Tuy Vô Kỵ bị cái chộp đó không bị thương gì đến gân cốt, nhưng da thịt cũng bị thương, chàng cảm thấy đau nhức vô cùng. Không Tín vừa thắng thế đó, đã tung mình tới tấn công tiếp, Vô Kỵ không tránh được thế đó, nên đành lui về phía sau mấy bước. Không Tín lại chộp hụt thế đó, vị thần tăng thấy chụp không trúng, lại nhảy tới chụp tiếp. Vô Kỵ cứ lui về phía sau tránh né. Thế là một người tấn công tới, một người thụt lùi. Thoáng cái đã được bảy tám thế chộp liền, nhưng Không Tín vẫn không sao chộp trúng chàng được. Những thế công của y quá nhanh, khiến Vô Kỵ không có dịp nào để nghỉ. Mọi người đứng xem đã phân biệt khinh công của ai hơn, ai kém rồi. Hơn nữa, cái lui nào của chàng cũng để cho đối thủ cách mình hai ba thước, như vậy mới thật là khó. Thoáng cái Không Tín đã sử dụng đến thế ba mươi sáu rồi. Những thế sau của y lợi hại hơn những thế trước nhiều. Lúc này Vô Kỵ đã nhận ra Long Chảo Thủ của Không Tín chỉ có ba mươi sáu thế chộp thôi. Nhưng, chàng tìm kiếm mãi vẫn chưa tìm ra được chỗ sơ hở của đối thủ. Chàng liền nghĩ thầm:- Bây giờ ta muốn giết chết lão Hòa thượng này thật không khó chút nào, nhưng y là một trong ba vị thần tăng của phái Thiếu Lâm tiếng tăm lừng lẫy trên khắp giang hồ. Nếu ta làm y thua trước mặt các anh hùng thiên hạ này thì sĩ diện của phái Thiếu Lâm không còn nữa. Như vậy tất cả tăng nhân của phái đó thể nào cũng thù hằn ta. Chi bằng ta chỉ cho y biết lợi hại má rút lui nhưng võ công của y giỏi hơn những người của phái Không Ðộng nhiều. Ta nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ được cách gì hoàn hảo để đối phó y. Chàng đang phân vân khó xử, đã nghe Không Tín quát lớn:- Tiểu tử, ngươi cứ đào tẩu hoài, như thế cũng gọi là tỷ võ ư? Vô Kỵ đáp:- Muốn tỷ võ... Nhân lúc chàng lên tiếng nói, chân khí không được duy nhất Không Tín liền tấn công luôn hai thế. Không ngờ Vô Kỵ vẫn tung mình thụt lui và mồm vẫn trả lời như thường:- Cũng được, nếu tiểu bối thắng được đại sư thì sao? Không Tín thấy vậy liền đáp:- Khinh công của ngươi cao siêu thật, nhưng về võ công ngươi đừng hòng thắng nổi ta.- Nếu là tỷ võ thì ai có thể đoán được sống chết thắng bại đâu. Tiểu bối ít tuổi hơn đại sư nhiều, võ nghệ của tiểu bối tuy kém hơn đại sư thật, nhưng hơi sức của tiểu bối lại thắng thế hơn.- Nếu đấu võ với nhau mà ta thua ngươi thì tha hồ ngươi muốn chém giết, muốn mổ bụng cũng được.- Tiểu bối đâu dám vô lễ như thế. Nếu tiểu bối thua, tha hồ đại sư muốn xử trí ra sao cũng được. Nhưng nhờ may mắn tiểu bối thắng được một thế nửa thức, thì yêu cầu phái Thiếu Lâm rút lui xuống Quang Minh đỉnh ngay.- Việc của phái Thiếu Lâm, do sư huynh ta chỉ huy, ta chỉ biết lý đến việc của ta thôi. Ta không tin Long Chảo Thủ ta thua mi. Vô Kỵ vừa nghe Không Tín nói vừa sực nghĩ ra một kế, liền đáp:- Ba mươi thế Long Chảo Thủ của phái Thiếu Lâm không có một chỗ nào sơ hở cả. Quả thật là một tuyệt kỷ thiên hạ vô song, nhưng phải nỗi đại sư chưa luyện tới nơi tới chốn thôi. Không Tín nổi giận quát lớn:- Thôi được, nếu ngươi phá được Long Chảo Thủ của ta, ta sẽ về ngay chùa Thiếu Lâm, suốt đời không ra cửa chùa nửa bước.- Ðại sư không nên nóng tính như thế. Trong lúc hai người đối đáp, mọi người đứng chung quanh đều vỗ tay khen ngợi, kêu vang như sấm động. Thì ra trong khi hai người đối đáp, vẫn kẻ tấn công người lùi bước như trước và càng lúc càng nhanh hơn. Hai người nói có mấy câu chuyện như thế, Không Tín đã tấn công luôn bốn thế liền, và Vô kỵ đều tránh được cả, nên mọi người mới khen ngợi như vậy. Ngay cả Thanh Dực Bức Vương xưa nay vẫn tự phụ khinh công của mình giỏi nhất thiên hạ, lúc này thấy khinh công của Vô Kỵ lẹ như vậy, cũng phải gật đầu khen ngợi. Vô Kỵ vừa hạ chân xuống đất đã nhảy tới trước mặt Không Tín. Nhân lúc đối thủ chưa kịp tấn công, chàng lớn tiếng hỏi:- Chúng ta bắt đầu tỷ thí nhé? Không Tín đáp:- Ngươi muốn thế nào cũng được.- Nếu vậy xin đại sư hãy tấn công đi.- Ngươi còn nhảy lùi như trước không?- Nếu tiểu bối còn nhảy lùi nửa bước thì coi như tiểu bối đã thua cuộc. Dương Tiêu, Lãnh Khiêm, Chu Ðiên, Nói Không Ðược các người của Minh Giáo, chân tay mình mẩy không sao cử động được, nhưng mắt vẫn nhìn thấy, tai vẫn nghe được. Mấy người đó nghe Vô Kỵ nói như vậy đều giật mình kinh hãi thầm. Vì họ biết oai lực Long Chảo Thủ của Không Tín lợi hại vô cùng. Muốn tiếp đỡ một thế của hòa thượng đó cũng không phải là chuyện dễ. Tuy họ biết võ công của Vô kỵ cao siêu thật, nhưng dù có thắng nổi Không Tín thì ít nhất cũng phải đấu hơn trăm hiệp và trong hơn trăm hiệp đó, hoặc tấn công hoặc bảo thu, hoặc tránh né không khó chút nào, riêng không lùi nửa bước mới thật là khó. Mọi người nghe Vô Kỵ nói như thế, đều cho chàng quá tự phụ như vậy, ắt phải bại trận. Không Tín không muốn chàng làm như thế nên lên tiếng nói liền:- Ngươi khỏi cần phải chịu bó buộc như vậy. Lão tăng muốn trận đấu này dù thắng hay bại cũng phải công bằng thì người thua mới khỏi tấm tức không phục. Y vừa nói dứt, đã lớn tiếng quát bảo Vô Kỵ ngay:- Hãy tiếp thế võ này của ta. Y giơ tay đánh hờ một thế, và tay phải đã nhanh như gió chộp vai của Vô Kỵ ngay. Vô Kỵ thấy đ6ói thủ giơ tay trái ra tấn công, biết ngay thế đó là thế hư, nhưng chàng cũng bắt chước giơ tay trái ra tấn công luôn một htế hờ như vậy, và tay phải cũng nhằm đầu vai của địch chộp luôn. Thế võ của hai người y như nhau, không khác một ly một tý nào, nhưng Vô Kỵ ra tay tấn công sau mà lại đánh tới thân địch sớm hơn tay của Không Tín. Tay phải của Không Tín thiếu hai tấc nữa mới chộp trúng đầu vai của đối thủ, mà tay của Vô Kỵ đã chộp tới đầu vai của y rồi. Không Tín thấy đầu vai của mình bị tê tái, tay phải mất hêt kình lực tức thì. Nhưng may cho y, Vô Kỵ chỉ khẽ chộp một cái đã rút tay lại ngay.Không Tín đứng ngẩn người ra giây phút, rồi hai tay cùng đưa ra một lúc, nhằm hai huyệt thái dương của đối thủ tấn công luôn. Ngờ đâu, Vô Kỵ cũng xử dụng một thế võ như của y mà tay chàng lại đụng vào hai yếu huyệt ở Thái Dương của y trước. Thủ pháp Càn Khôn Ðại Nã Di của chàng quả thật thần diệu vô cùng, tùy theo ý thích của mình, muốn sao được vậy. Yếu huyệt trên Thái dương là yếu huyệt rất quan trọng, hễ bị địch đánh trúng là chết ngay tức thì, không còn phương pháp nào cứu chữa được. Hai tay của Vô Kỵ vừa đụng tới hai huyệt ở hai bên thái dương, chàng đã vội co ngón tay lại khẽ phát một cái, và xoay ra phía sau ót của địch, biến ra thế võ khác, chộp hờ Phong Phủ huyệt ở sau ót Không Tín ngay. Lúc bị địch thủ khẽ phất hai huyệt ở Thái Dương của mình, Không Tín đã ngẩn người ra rồi. Sau y lại thấy đối thủ biến thế võ định chộp Phong Phủ huyệt của mình, lại càng hãi sợ thêm, y vội nhảy ra xa nửa trượng để tránh né, mồm thì quát lớn:- Sao... ngươi lại học lỏm Long Chảo Thủ của phái Thiếu Lâm của chúng ta như thế? Vô Kỵ mỉm cười đáp:- Võ công của thiên hạ bất cứ của môn phái nào cũng đều xuất xứ bởi một nguồn gốc hết. Nhưng người ta cứ cố phân biệt ra phái này phái nọ đấy thôi., cũng như môn Long Chảo Thủ này chẳng hạn, chưa chắc đã là võ công độc hữu của quý phái. Không Tín cúi đầu ngẫm nghĩ, nhưng lão hòa thượng cứ nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nguyên do ấy. Vì y biết môn Long Chảo Thủ này đến như sư huynh y là Không Tiến, Không Văn cũng không sao giỏi bằng y được. Sao thiếu niên này đấu với mình hai thế, đều ra tay sau mà lại tấn công được mình trước, vả lại, thế võ của y vừa nhanh vừa vũng chắc. Hình như y đã khổ luyện mấy chục năm môn võ này vậy? Y cứ ngẩn người ra, không nói năng gì cả, mấy trăm người đều nhìn thẳng vào mặt y. Vừa rồi, hai người đấu võ với nhau, chỉ đấu hai miếng rồi cùng lui ra liền. Trừ những tên cao thủ hạng nhất ra thì những người khác không sao thấy được ai thắng ai bại cả. Chúng chỉ thấy Vô Kỵ ung dung coi như không có chuyện gì xảy ra cả, còn Không Tín thì cau mày nghĩ ngợi, hiển nhiên là lép vế hơn đối thủ rồi. Long Chảo Thủ của phái Thiếu Lâm trải qua mấy trăm năm mấy mươi đời hảo thủ nghiên cứu và điêu luyện đã trở nên một võ công không thể nào bại được. Nếu Vô Kỵ không dùng Long Chảo Thủ đối địch mà dùng võ công khác để đấu, thì khpông thắng được Không Tín. Ðột nhiên Không Tín quát lớn một tiếng, tung mình nhảy tới, hai tay như vũ, như bão tấn tấn công luôn tám thế liên hoàn một lúc. Thế công của y nhanh không thể tưởng tượng được, nhưng Vô Kỵ vẫn ung dsung như thường, cứ theo từng thế một của địch mà tấn công lại liên hoàn tám thế. Thế võ nào của chàng cũng trúng đối thủ. Không Tín thần tăng ra tay nhanh nhẹn vô cùng và liên miên bất tuyệt, y như một thế võ mà có tám thế biến hóa vậy. Ngờ đâu, y càng đánh nhanh bao nhiêu, Vô Kỵ lại nhanh bấy n hiêu và thế võ nào của chàng cũng chiếm phần thắng cả. Không Tín bị đối thủ dồn ép cứ lui bước về phía sau. Khi y lui đến bước thứ bảy, liền đứng tấn vững như quả núi, hai thế cuối cùng này là thế ba mươi lăm và ba mươi sáu trong Long Chảo Thủ. Mới thoáng trông ai cũng tưởng người xử dụng hai thế võ đó đã hở rất nhiều chỗ trống, chân tay còn làm ra vẻ cuống quýt và hầu như kiệt lực chống đỡ không được vậy. Nhưng sự thật hai thế võ này lợi hại vô cùng và sở dĩ y làm ra vẻ mệt nhọc như thế là để làm cạm bẫy để đón địch thủ vào tròng. Mọi người bỗng thấy Vô Kỵ rú lên một tiếng thật thanh thót và tiến lên từ từ tấn công thẳng vào phía giữa mặt địch. Không Tín thấy vậy cả mừng nghĩ thầm: - Phen này thì mi đã lọt vào cạm bẫy của ta rồi. Y nghĩ tới đó, đã thấy cánh tay phải của Vô Kỵ đã sa vào trong vòng vây không thể nào rút ra được nữa rồi, y liền múa tít song chưởng nhắm cánh tay của địch đánh luôn. Thì ra, Không Tín là một cao tăng hữu đạo, y thấy Vô Kỵ tinh thông võ công của Thiếu Lâm như vậy, y sợ đối thủ là người có liên can đến bổn môn chăng. Huống hồ mấy thế trước, y rõ ràng thấy những yếu huyệt của mình đã bị đôi thủ chộp trúng. Nhưng đi thủ lại nương tay, không tấn công mạnh nữa, cũng vì thế mà thế võ này y cũng không hạ sát đối thủ thôi. Ngờ đâu, song chưởng của y vừa đụng tới cánh tay phải của Vô Kỵ, bỗng thấy một kình lực nhu hòa và mạnh vô cùng ở cánh tay đối thủ phát ra chống đỡ song chưởng của y đánh xuống. Ðồng thời năm ngón tay phải của Vô Kỵ đã ấn vào yếu huyệt trước ngực mình rồi. Lúc ấy Không Tín nản chí vô cùng, vì y đã khổ luyện công này mấy chục năm định đem ra sử dụng trên giang hồ mong xưng hùng, xưng bá một phen, nhưng bây giờ giấc mộng đó đã tan vỡ nên y gật đầu mấy cái và thủng thẳng nói:- Tăng thí chủ cao minh hơn bần tăng nhiều lắm. Nói xong, y dùng tay trái nắm năm ngón tay phải của mình, định dùng sức bẻ gãy luôn. Y đột nhiên thấy cổ tay trái tê tái, không sao vận sức ra được. Thì ra yếu huyệt ở cổ tay của y đã bị mấy ngón tay của Vô Kỵ khẽ phớt qua. Y lại nghe thấy đối thủ lớn tiếng nói:- Tiểu bối dùng Long Chảo Thủ của phái Thiếu Lâm đã thắng Ðại sư, như vậy phái Thiếu Lâm có mất tiếng tăm gì đâu. Nếu Tiểu bối không dùng tuyệt kỷ đối địch với Ðại sư thì trên thiên hạ này không còn môn võ công nào thắng được Ðại sư nửa thế. Vì phẫn uất nhất thời, Không Tín định bẻ gãy năm ngón tay của mình và suốt đời không nói đến võ công nữa. Sau y nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy, y cảm thấy lời nói và hành sự của đối phương đều bênh vực bổn môn bằng không oai danh của Thiếu Lâm đã gây được hàng gnhìn năm nay, vừa rồi đã do mình làm mất hết. Nghĩ tới đó, y cảm ơn Vô Kỵ, lòng cảm động đến ứa nước mắt và chắp tay nói rằng:- Tăng thí chủ, nhân nghĩa hơn người, bần tăng vừa cám ơn vừa kính phục. Vô Kỵ cũng vái chào và lễ phép đáp:- Mong Ðại sư thứ lỗi cho Tiểu bối cái tội bất kính và phạm thượng. Không Tín mĩm cười vội trả lời:- Không ngờ môn Long Chảo Thủ do Tăng thí chủ sử dụng lại có oai lực như thế.Thật trước kia bần tăng nằm mơ cũng không tưởng tượng môn võ công này lại lợi hại như vậy. Sau này nếu có rảnh mong thí chủ giáng lâm tệ chùa để bần tăng được tiếp rước và mong thí chủ chỉ giáo cho nữa. Trong võ lâm nói đến hai tiếng chỉ giáo là có ý khiêu chiến, nhưng khi Không Tín nói đến hai chữ đó với thái độ rất thành khẩn, quả thật y có vẻ kính phục đối phương chứ không có vẻ gì khiêu khích cả. Vô Kỵ thấy Không Tín nói như vậy vội đáp:- Tiểu bối không dám.Không Tín ở trong phái Thiếu Lâm có một địa vị rất cao. Võ công và nhân phẩm của y xưa nay được tăng chúng kính phục. Phái Thiếu Lâm từ Không Tín Ðại sư trở xuống ai nấy thấy thái độ của Không Tín với Vô Kỵ đều biết ngay, ngày hôm nay bổn môn không tiện ra tay đấu với Vô Kỵ nữa. Lần này Không Tín Ðại sư là thủ lãnh của sáu đại môn phái vây đánh Minh Giáo. Nay vị Ðại sư lãnh tụ đó thấy vậy,trong lòng thật khó xử vô cùng, vì y thấy Ma Giáo sắp bị tiêu diệt tới nơi, bỗng có một thiếu niên vô danh ra tay cản trở. Nếu vì thế mà phải ngừng chiến để rút lui thì thế nào cũng bị hào kiệt trên thiên hạ mỉa mai chê cười. Nên nhất thời, Không Trí không biết quyết định thế nào cho phải, y đưa mắt nhìn người chưởng môn của phái Hoa Sơn là Thần Toán Tử Tiên Vu Thông là người túc trí đa mưu và cũng là quân sư của sáu đại môn phái vây đánh Minh Giáo lần này. Y thấy Không Trí Ðại sư đưa mắt hỏi ý kiến mình. Vô Kỵ thấy Vu Thông là một văn sĩ tuổi trạc trung niên, mày thanh mục tú trông rất tuấn nhã. Mới thấy mặt, chàng đã có thiện cảm với đối phương ngay, liền chắp tay chào và hỏi:- Không hiểu vị tiền bối định chỉ giáo tiểu bối điều gì thế? Vu Thông chưa kịp trả lời, Hân Thiên Chính đã xen lời vội nói:- Người này là chưởng môn của phái Hoa Sơn họ Tiên tên là Vu Thông, võ công rất bình thường nhưng nhiều diệu kế lắm. Vô Kỵ nghe Thiên Chính nói đến cái tên Tiên Vu Thông liền nghĩ thầm:- Cái tên này quen lắm, không biết ta nghe thấy ai đã nói cho ta hay thế? Chàng vừa nghĩ tới đó, đã thấy Vu Thông đi tới cách mình một trượng, ngừng chân lại chắp tay chào và trả lời liền:- Xin chào Tăng thiếu hiệp. Vô Kỵ đáp lễ:- Tôi không dám. Chào Tiên Vu Thông chưởng môn. - Võ công của Tăng thiếu hiệp quả thật cái thế. Vừa rồi thiếu hiệp đã đánh bại chủ lão của phái Không Ðộng, thậm chí thần tăng của phái Thiếu Lâm cũng phải chịu lép vế với thiếu hiệp. Tại hạ kính phục thiếu hiệp vô cùng. Không hiểu vị tiền bối cao nhân nào đã may mắn có một môn hạ như thiếu hiệp. Thiếu hiệp là một thiếu niên anh hiệp, võ công cái thế, quả thật hiếm có trên thế gian này. Vô Kỵ vẫn còn nghĩ ngợi xem ai đã nói với mình cái tên Tiên Vu Thông này, nên chàng không kịp trả lời đối phương. Vu Thông thấy vậy ngẩng mặt lên trời ha hả cả cười một hồi, rồi lại lớn tiếng hỏi tiếp:- Không hiểu Tăng thiếu hiệp có điều gì mà cứ không cho chúng tôi biết sự thực và lai lịch như vậy. Vô Kỵ nhớ lại, hồi năm trước, khi còn ở Hồ Ðiệp Cốc, Thanh Ngưu đã nói với chàng rằng: "Tên Tiên Vu Thông khả ố lắm, nếu sau này y không bị báo ứng thì thật ông trời không có mắt". Chàng chỉ nghĩ ngợi giây phút đã nhớ hết lại những lời nói mấy năm về trước của Thanh Ngưu: "Một thiếu niên bị chém mười bảy lát dao, sắp chết đến nơi, ta đã ba ngày ba đêm quên ăn quên ngủ tốn bao nhiêu tâm huyết mới cứu được y thoát chết. Sau còn kết nghĩa anh em với y nữa. Ngờ đâu, sau đó y đã giết hại người em gái của ta... Hà, em gái ta tội nghiệp thật. Anh em chúng ta mồ côi cha mẹ từ hồi còn nhỏ nên rất thương nhau. Thanh Ngưu nói tới những lời đó, nước mắt đã ràn rụa, Vô Kỵ thấy vậy cũng mủi lòng. Sau vợ của Thanh Ngưu là Vương Nạn Cô đã nấm ngầm dùng thuốc độc giết Vu Thông để trả thù cho em chồng. Ngờ đâu Thanh Ngưu thấy Thông tội nghiệp như vậy lại ra aty cứu chữa cho. Cũng vì thế mà hai vợ chồng Y Tiên đã cãi lộn nhau rồi thầy lang quái dị đó còn chịu đựng rất nhiều đau khổ nữa. Sau cùng, cả hai vợ chồng đều chết một cách bất đắc kỳ tử, cũng do bởi tên gian tặc này gây nên. Vô Kỵ nghĩ tới đó liền trợn trừng hai mắt nhìn thẳng vào mặt Vu Thông, chàng lại nghĩ tới Vu Thông đã có một đệ tử họ Tiết tên Công Viễn, bị Kim Hoa bà bà đả thương sau lại được mình cứu cho khỏi chết. Ngờ đâu, sau đó tên phản bội ấy còn định cắt tiết mình để nấu ăn. Hai thầy trò y đều là những kẻ lấy ơn báo oán và cũng là những kẻ đê tiện vô sỉ, nhưng Công Viễn đã chết rồi bây giờ chỉ còn thầy y là Tiên Vu Thông ở đây thôi, nên chàng quyết định thế nào cũng phải trừng phạt tên ác tặc này một phen cho hả dạ. Chàng liền mỉm cười và đáp:- Trên người tôi chưa hề bị chém mười bảy nhát dao và tôi cũng không giết hại người em gái của người anh kết nghĩa với tôi. Như vậy tôi có gì khó nói như ai đâu? Tiên Vu Thông thấy Vô Kỵ nói như vậy, giật mình kinh hãi lưng toát mồ hôi lạnh. Thì ra năm mà y bị người ta chém mười bảy nhát thoi thóp sắp chết, sau y được Thanh Ngưu cứu chữa cho khỏi chết. Y quyến rũ em gái của Thanh Ngưu là Thanh Dương. Thấy y đã nhận lời lấy mình làm vợ, Thanh Dương liền hiến thân cho Vu Thông đến nỗi mang bầu. Ngờ đâu, Thông tham muốn ngôi chưởng môn của phái Hoa Sơn đã bỏ rơi Thanh Dương mà kết hôn với đứa con gái duy nhất của người chưởng môn của phái đó. Vì thế mà Thanhh Dương đã hổ thẹn tử tự chết gây nên một tấm thảm kịch một xác hai mạng. Việc đó là một việc rất xấu hổ cho nhà họ Hồ, nên Thanh Ngưu không hề nói cho ai biết cả. Tất nhiên Vu Thông càng giữ kín hơn ai hết. Không ngờ câu chuyện đó đã trải qua mười mấy năm rồi, nay thiếu niên này bỗng tiết lộ chuyện bí mật này ra trước mặt mọi người như thế. Như vậy làm sao mà y không kinh hãi? Nhưng Tiên Vu Thông là một người đa mưu lắm kế, chỉ trong phút chốc y đã nghĩ ra một kế độc, liền nghĩ thầm: - Không hiểu tại sao thiếu niên này lại biết chuyện bí mật này của ta như vậy. Ta phải dùng thủ đoạn ác độc để diệt trừ y mới được, bằng không y sẽ tiết lộ chuyện cũ của ta, thì đời ta sẽ tiêu tan mất. Nghĩ đoạn, y liền làm ra vẻ trấn tĩnh và nói:- Tăng thiếu hiệp không chịu cho chúng tôi biết lệnh sư là ai và thuộc môn phái nào, thì tại hạ đành phải giở hết võ nghệ hèn mọn của phái Hoa Sơn ra lãnh giáo mấy thế võ cao siêu của Tăng thiếu hiệp vậy. Thiết nghĩ, tài ba như Không Tín thần tăng còn không địch nổi thiếu hiệp thì võ nghệ thô sơ của tại hạ đây có nghĩa lý gì với thiếu hiệp đây? Tại hạ chỉ mong thiếu hiệp nương tay đấu đến mức được thua thôi. Nói xong y múa chưởng tấn công vào Vô Kỵ liền, mồm thì lớn tiếng nói:- Mời thiếu hiệp ra tay cho. Nhưng y không để cho Vô Kỵ kịp trả lời đã tấn công tới tấp rồi, Vô Kỵ biết thâm ý của đối thủ, chỉ thuận tay giơ chưởng lên khẽ gạt một cái, mồm trả lời:Võ nghệ của phái Hoa Sơn cao minh lắm. Có lãnh giáo hay không cũng thế thôi. Riêng có Vu chưởng môn mang ơn trả oán, cái tài vong ơn trả oán của ngài mới thật là cao siêu không ai bì kịp. Tiên Vu Thông không để cho chàng nói hết, đã giở hết tài ba của y ra, tấn công tới tấp. Y sử dụng một thế tuyệt kỹ trong bảy mươi hai miếng Ưng Xà Công của phái Hoa Sơn. Y cụp quạt giấy lại nắm trong chưởng phải, chỉ lộ một khúc cán quạt ra dùng làm đầu xà, tay trái của y chĩa năm ngón ra làm như bàn chân con chim Ưng. Hai tay sử dụng hai thế võ khác nhau, tấn công rất lợi hại. Môn võ công Ưng Xà Sinh Tử Bất của Vu Thông sử dụng trên đây là một môn tuyệt kỹ của phái Hoa Sơn đã truyền lại hơn trăm năm nay do Hoa Sơn Ðại hiệp Văn Bá Thiên sáng tạo. Một hôm, đại hiệp đang dạo chơi trên núi Phục Ngưu thấy một con chim Ưng với một con độc xà đang đấu chí tử, rồi đại hiệp mới sáng tạo nên pho võ công này. Nhưng vì pho võ công này cả hai tay cùng tấn công cùng một lúc, tuy sức lực thế nào cũng phải yếu hơn, nhưng có thể khiến cho địch thủ không biết chống đỡ ra sao cho phải, đỡ được đông, không tránh được tây. Vô Kỵ chỉ tiếp được vài hiệp đã biết rõ hết pho võ công ấy rồi, chàng liền thủng thẳng nói:- Tại hạ có một việc này muốn thỉnh giáo Tiên Vu chưởng môn. Năm xưa ngài đã bị chém mười bảy dao, đã thập tử nhất sinh rồi, người ta không quản mệt nhọc, cố hết sức chạy chữa cho ngài ba ngày ba đêm liền, sau người ta lại kết nghĩa kim lang với ngài và coi ngài như ruột thịt. Vậy tai sao ngài độc tâm nỡ giết chết em gái người ta vậy. Tiên Vu Thông không biết trả lời ra sao, liền trợn mắt nhìn chàng quát mắng:- Hồ... Tuy y là người rất khôn ngoan và bẻm mép nhưng nhất thời y cũng không nghĩ ra lời nói để biện bạch lại. Nhưng y chỉ muốn trêu tức Vô Kỵ cho chàng phẫn nộ, rồi nhân lúc chàng phân trần thừa dịp hạ độc thủ ngầm để giết chàng. Nhưng không ngờ, y nói được một câu như vậy, y đã tức tối và phẫn nộ trước. Nên y cứ phải vận nội lực để chống đỡ. Tai y vẫn nghe rõ lời nói của Vô Kỵ. - Phải... phải... thế ra là ngài vẫn còn nhớ là họ Hồ đấy à? Sao ngài không nói nốt Hồ tiểu thư bị ngài hãm hại chết một cách tang thương. Chẳng lẽ trong bấy nhiêu năm nay, ngài không thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Tuy Vô Kỵ vẫn biết đối thủ định bảo là mình ăn nói hồ đồ nhưng chàng cố ý bẻ quẹo để chọc cho đối thủ tức thêm. Tiên Vu Thông tức tối đến ngạt thở, y vội tấn công liền ba thế. Vô Kỵ thấy vậy phải nhảy lùi về phía sau để cho y có dịp được thở, bằng không sẽ ngạt thở mà chết giấc ra tại chỗ ngay. Vô Kỵ lại hỏi tiếp:- Ðại trượng phu đã làm thì phải có can đảm tự chịu. Phải là phải, trái là trái, tại sao ngài ngập ngừng không trả lời được như thế. Năm xưa Hồ Thanh Ngưu tiên sinh ở Hồ Ðiệp Cốc đã cứu ngài khỏi chết phải không? Em gái của Hồ tiên sinh đã bị ngài hãm hại chết phải không? Vô Kỵ không biết em gái Thanh Ngưu bị giết hại ra sao, mà chàng chỉ biết Tiên Vu Thông hãm hại nàng thôi. Còn Vu Thông lại tưởng lầm chàng đã biết hết cả chuyện xấu của mình, cho nên y cứ tái mét mặt ra. Các người có mặt tại đó, xưa nay vẫn biết Tiên Vu Thông có tài hùng biện, ăn nói rất giỏi, lúc này chỉ thấy y có vẻ bẽn lẽn, nghe thấy đối phương chất vấn như vậy mà không sao trả lời được, nên ai nấy đều tin lời nói của Vô Kỵ là thật, thì ra Vô Kỵ đã dùng tuyệt đỉnh thần công dồn ép cho đối thủ thở không được, khiến y tựa như thằng câm không sao nói nên lời được. Người ngoài chỉ thấy Vô Kỵ múa động song chưởng cứ tưởng chàng đỡ thế công của đối thủ, chứ có biết đâu chàng đã dùng mẹo làm cho đối thủ không nói được. Các tay cao thủ của phái Hoa Sơn thấy người chưởng môn của mình bị một thiếu niên bêu xấu ở trước mặt đông người như vậy mà không biện bạch được nửa lời, nên những người đó càng hổ thẹn thêm. Ngoài ra còn có một số ít xưa nay vẫn biết Thông là người đa mưu kế, chúng tưởng lầm Thông nhẫn nhục như vậy chắc đang nghĩ một độc kế gì để trả thù đây. Mọi người lại nghe thấy Vô Kỵ nghiêm nghị trách mắng tiếp:- Chúng ta người trong võ lâm cần phải chú trọng có ơn báo ơn, có oán báo oán. Y Tiên là người trong Minh Giáo, ngài đã thụ đại ơn của Minh Giáo như vậy, trái lại ngày hôm nay ngài lại đem người trong môn phái đến đây vây đánh Minh Giáo. Người ta đã cứu ngài thoát chết trái lại, ngài lại giết chết thân nhân của ân nhân đó. Như vậy ngài không bằng cầm thú chút nào, mà mặt mũi nào ra làm chưởng môn của một đại môn phái. Chàng mắng chửi Tiên Vu Thông một hồi như vậy và trong lòng nghĩ thầm: - Nếu Hồ tiên sinh nghe thấy ta minh oan huết hận cho ông ta như vậy, chắc thế nào ông ta cũng hài lòng lắm. Nếu ngày hôm nay ta không đả thương hay giết chết tên cầm thú này, thì sau này khó tìm được y. Nghĩ đoạn, chàng vội thâu chưởng lực lại và nói tiếp:- Hôm nay ngươi đã tự biết hổ thẹn rồi, ta hãy gởi tạm cái đầu ở trên cổ ngươi. Tiên Vu Thông thấy ngực không bị đè nén và dễ hô hấp rồi, liền quát mắng:- Tiểu tặc, mi chỉ được cái ăn nói hồ đồ... Y vừa nói vừa múa quạt song lại tấn công vào mặt Vô Kỵ một cái rồi lại nhảy sang bên luôn. Vô Kỵ đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Chàng liền cảm thấy đầu óc choáng váng bước đi loạng choạng, mắt nổ đom đóm... Chàng bỗng nghe thấy Tiên Vu Thông quát lớn:- Tiểu tặc, bây giờ để cho mi biết môn võ Ưng Xà Sinh Tử Bất của phái Hoa Sơn ta lợi hại như thế nào. Nói xong, y tung mình nhảy đến giơ tay trái ra định chụp vào yếu huyệt ở hông bên trái của Vô Kỵ. Ngờ đâu, y thấy Vô Kỵ không phản kháng gì cả, mà chỗ yếu huyệt chàng trơn trượt như da cá vậy, không sao bóp vào được. Lúc ấy y nghe thấy các đệ tử của phái Hoa Sơn đang vỗ tay đồng thanh khen ngợi:- Ngày Hôm nay môn võ công Ưng Xà Sinh Tử Bất đã dương danh trên thiên hạ. Tiên Vu chưởng môn của phái Hoa Sơn tài ba thật kinh người...Ðể cho tên tiểu tặc nhận thức võ nghệ chân thật. Vô Kỵ chỉ mỉm cười thổi một hơi thật mạnh vào mồm, mũi Tiên Vu Thông một cái, tên vô ơn phụ nghĩa đó liền ngửi thấy một mùi thơm đầu óc choáng váng ngay. Lúc này, y hoảng sợ đến mất hết hồn vía, há mồm định kêu la cầu cứu. Vô Kỵ dùng tay áo trái khẽ phất vào hai đầu gối của y một cái. Thế là Tiên Vu Thông ngã quỵ xuống quỳ ngay ở trước mặt chàng tựa như vái lạy vậy. Sự biến chuyển đột ngột ấy khiến ai ai cũng ngạc nhiên vì họ rõ ràng trông thấy Vô Kỵ bị thương nặng loạng choạng như sắp té, ngờ đâu chỉ thoáng cái đã biến ra Tiên Vu Thông quỳ ở trước mặt chàng nên ai cũng tưởng chàng có yêu thuật. Mọi người lại thấy chàng cướp luôn cái quạt trong tay Vu Thông, rồi cả cười nói:- Phái Hoa Sơn tự phụ là một danh môn chính phái, khôn ngờ lại có môn tuyệt kỹ thả trùng, phóng độc như thế này. Mời các vị thử xem đây. Nói xong chàng khẽ phẩy một cái, cái quạt xoè ngay ra, trên quạt một mặt vẽ núi Hoa Sơn, một mặt viết sáu câu thơ, chữ viết rất đẹp. Chàng xếp cái quạt lại và nói tiếp:- Có ngờ đâu cái quạt phong nhã như thế này, mà bên trong lại có máy móc đê tiện âm độc. Chàng vừa nói vừa đi tới cây hoa, chỉ cán quạt vào cây hoa. Giây lát sau, những hoa trên cây đều héo hết và những lá cây cũng úa vàng luôn. Mọi người thấy như vậy đều kinh hãi và nghĩ thầm:- Không hiểu Tiên Vu Thông giấu thuốc độc gì ở trong cái quạt này mà lợi hại như thế. Lúc ấy mọi người lại nghe thấy Tiên Vu Thông nằm dưới đất kêu la thảm khốc như heo kêu lúc bị chọc tiết, khiến ai nấy cũng phải hoảng sợ. Mọi người càng thắc mắc: - Với một tay cao thủ như Tiên Vu Thong dù có bị dao kề cổ cũng phải gượng chịu nhịn, chứ có bao giờ lại kêu đau để mất sĩ diện như thế. Mỗi tiếng kêu của Tiên Vu Thông, các môn hạ của phái Hoa Sơn như bị người ta lột một lằn da trên mặt vậy. Tiên Vu Thông kêu rú vài tiếng và gượng nói:- Mau... Giết ta đi... Mau đánh chết ta đi... Vô Kỵ liền trả lời:- Ta có cách cho ngươi khỏi đau khổ, nhưng không biết thuốc độc ở trong quạt của ngươi là loại gì, thì ta biết dùng thuốc gì mà chữa cho ngươi chứ. Vậy ngươi phải cho ta biết thuốc độc đó là thứ thuốc gì đã. Ðó là...là Kim Tầm...Kim Tầm trùng độc...mau đánh chết ta đi...ái! Ái! Mọi người nghe thấy bốn chữ "Kim Tầm trùng độc" đều sợ hãi đến biến sắc. Còn những người chính trực hữu đức không sao chịu nhịn được đã lớn tiếng mắng nhiếc ngay! Thì ra, Kim Tầm trùng độc xuất xứ ở khu người Mèo tại tỉnh Quý Châu là một độc dược lợi hại nhất thiên hạ. Nó không có hình, cũng không có sắc. Kẻ bị trúng độc tựa như bị nghìn vạn con tằm cắn khắp người, đau đớn không sao chịu nổi! Người trong Võ Lâm hễ nghe nói đến thứ trùng độc này là ai cũng ghét, vì nó` không có hình, không có sắc, biết đâu mà phòng bị tránh né. Dù mình võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nào địch nổi thứ độc vật ấy, dù người bỏ độc vật là đàn bà hay trẻ con mình cũng cam đành chịu thất bại ngay! Những thứ trùng độc này khó kiếm lắm nên người ta chỉ nghe độc danh của nó thôi, chứ ít ai đã được trông thấy. Ngày hôm nay mọi người mới thấy Tiên Vu Thông trúng phải trùng độc đó, và đau đớn một cách khổ sở. Vô Kỵ lại hỏi tiếp:- Ngươi dấu Kim Tầm trùng độc ở trong cái quạt sao ngươi lại bị trùng độc đó hại như vậy?- Mau...giết tôi đi! Tôi không biết...Tôi không biết... Nói đến đó, y đưa tay cào cấu khắp mình mẩy và cứ lăn lộn ở trên mặt đất hoài. Vô Kỵ lại hỏi tiếp:- Ngươi bấm cơ quan ở cái quạt thả Kim Tầm trùng độc sang hại ta nhưng bị ta dùng nội lực dồn nó trở lại nên ngươi mới bị như vậy, chẳng hay ngươi còn nói gì nữa không? Tiên Vu Thông lớn tiếng kêu la:- Tự tôi làm nên tội ác... làm nên tội ác... Y vừa nói vừa giơ hay tay lên bóp cổ định tự tử nhưng đã trúng phải Kim tầm trùng độc rồi thì chân tay không còn hơi sức gì nữa nên tha hồ y bóp và cấu xé, da y cũng không bị suy suyển chút nào. Thứ độc vật này lợi hại đến thế khiến người trúng phải độc của nó dù muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong. Ðầu óc rất tỉnh táo, trong mình mẩy nơi nào bị đau đớn cũng đều hay rõ hết. Vì vậy nó còn độc ác hơn những thứ độc dược khác hễ trúng phải là chết ngay tức thì.. Thì ra, năm xưa khi Tiên Vu Thông giết hại Hồ Thanh Dương em gái của Thanh Ngưu, cô bé ấy biết y là người bạc tình bạc nghĩa nhưng nàng vẫn không sao dứt được ân tình với y, lúc sắp chết nàng còn yêu cầu người anh che chở cho người yêu bạc bẽo ấy. Vợ Thanh Ngưu là Nạn Cô thấy vậy bực mình không sao chịu được liền dùng Kim Tầm trùng độc giết hại Tiên Vu Thông. Thanh Ngưu thấy vậy nhớ việc mình đã hứa với người em gái trong lúc nó đang hấp hối, nên y lại cứu sống kẻ bạc tình ấy. Tiên Vu Thông khôn ngoan vô cùng, nhân lúc dưỡng thương nằm ở nhà Thanh Ngưu, y đã lén lấy trộm một đôi Kim Tầm trùng độc của Nạn Cô rồi y theo phương pháp của Nạn Cô mà nuôi đôi trùng độc ấy. Sau y biến nó thành bột độc dấu ở cái quạt. Cái quạt của y có máy móc, chỉ khẽ bấm cáo chốt nhỏ, thuốc độc Kim Tầm đã bắn ngay vào người đối phương liền mà kẻ địch không hề hay biết gì cả. Vừa rồi, y đã thả trùng độc làm cho Vô Kỵ khó thở, nội lực hầu như mất hết, y yên chí thế nào cũng hại được đối thủ rồi. Cũng may mà nội lực của Vô Kỵ thâm hậu vô cùng, trong lúc lâm nguy chàng còn nín hơi vận sức được dồn khí độc ra khỏi người và thổi luôn trùng độc đó bắn trở lại người Tiên Vu Thông. Nhưng tên bạc tình phụ nghĩa ấy nội lực kém hơn nên bị trúng ngay Kim Tầm trùng độc đó. Thế là người kêu la rên xiết không phải là Vô Kỵ mà lại là Tiên Vu Thông, người đã thả Kim Tầm trùng độc ra hại Vô Kỵ. Vô Kỵ đã học thuộc lòng cuốn độc kinh của Nạn Cô, biết rõ Kim Tầm trùng độc lợi hại như thế nào rồi nên chàng ngấm ngầm vận thử chân khí để đẩy dư độc ra ngoài. Chàng thấy trong người không có gì khác lạ cả, lúc ấy chàng mới thật yên tâm. Sau chàng lại thấy Tiên Vu Thông chịu đau khổ thảm khốc như vậy liền động lòng thương và nghĩ:- Ta có thể cứu y thoát nạn được, nhưng y phải xưng hết tội lỗi năm xưa thì ta mới ra tay giải cứu cho y. Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng nói tiếp:- Ta có thể chữa cho ngươi khỏi được, nhưng ta hỏi điều gì ngươi cũng phải thật thà trả lời, nếu có nửa lời gian dối thì ta buông tay ngay, để mặc cho ngươi chịu khổ sở như thế này bảy đêm ngày liền rồi sau đó mới tắt thở, đau đớn như thế ngươi có đủ sức chịu đựng hay không? Tuy mình mẩy chân tay bị đau đớn không thể chịu nổi được, Nhưng Tiên Vu Thông đầu óc vẫn sáng suốt, nghe thấy Vô Kỵ hỏi như vậy y liền nghĩ thầm:- Năm xưa khi ta bị trúng phải thứ trùng độc này, lúc ấy Nạn Cô cũng bảo ta bảy ngày sau mới chết y hệt như lời thằng nhỏ này nói vậy! Tuy y nghĩ như vậy, nhưng y vẫn không tin Vô Kỵ có thể trị khỏi cho y, nên y vội nói:- Bạn...không cứu được tôi đâu! Nghe y nói thế Vô Kỵ mỉm cười và dùng cái cán quạt khẽ điểm vào yếu huyệt ở ngang lưng của đối thủ một cái rồi nói:- Rạch nơi đây ra một chút, đổ ít thuốc vào trong đó, lấy kim chỉ khâu lại, thế là xua đuổi trùng độc ngay! Tiên Vu Thông thấy chàng nói như vậy vội xen lời:- Phải...phải! Ðúng là chữa như thế đấy...Bạn làm ơn chữa ngay cho tôi đi!- Nếu vậy ngươi phải nói thật ra đi! Trong đời người, ngươi đã làm những việc gì trái với lương tâm?- Không!...không có...- Nếu vậy tôi xin cáo lỗi và ngươi cứ việc nằm ở đây bảy ngày bảy đêm đi!- Không nên... bạn không nên đi vội! Tôi...tôi xin nói... Nhưng trước mặt đông người như vậy bảo y phải kể những chuyện đã làm trái với lương tâm của mình như vậy thì quả thật là một việc rất khó, cho nên y ngập ngừng một hồi vẫn không dám nói ra. Ðang lúc ấy bỗng có hai tiếng rú lên rất lớn ở phía Hoa Sơn đang đứng vọng tới, đồng thời có hai người tay cầm đao, phi thân tới trước mặt Vô Kỵ. Một người cao và một người lùn, tuổi chừng năm mươi. Ông già lùn, lớn tiếng quát mắng:- Họ Tăng kia! Người phái Hoa Sơn chúng ta đành chịu chết chứ không thể nào chịu nhục như vậy! Ngươi đối phó với chưởng môn chúng ta như vậy, hành vi của ngươi không phải là bậc anh hùng hảo hán. Vô Kỵ chắp tay chào và hỏi:- Chẳng hay hai vị quý tính đại danh là gì? Ông gìa lùn vẫn tức giận đáp:- Ngươi chưa xứng hỏi đến danh sư huynh của chúng ta! Nói xong y cúi mình xuống giơ tay trái ra định ẳm Tiên Vu Thông lên, Vô Kỵ vội đánh một chưởng đẩy lui ông già đó và nói:- Người y dính đầy những trùng độc, bạn chỉ khẽ va chạm vào người của y một cái thì cũng sẽ bị tai hại như y liền! Ông già lùn ấy ngơ ngác nhìn chàng, y lại nghe thấy Tiên Vu Thông kêu la:- Mau cứu tôi...mau cứu tôi...! Bạch Bồn, Bạch sư ca! Tôi...dùng Kim Tầm trùng độc này giết y chết đấy. Ngoài ra không còn có gì nữa và cũng không có việc gì trái lương tâm cả! Thấy y nói như vậy, hai ông già cao lùn và các đệ tử của phái Hoa Sơn đều kinh ngạc. Ông già lùn lại nói tiếp:- Thế ra ngươi đã giết chết Bạch Bồn đấy à? Việc có thật không? Sao ngươi lại bảo Bạch Bồn chết trong tay Minh Giáo? Tiên Vu Thông lại la lớn:- Bạch...Bạch sư ca...tha thứ cho tôi... Y vừa nói vừa vái lạy van lơn, mồm lại nói tiếp:- Bạch sư ca...sư ca chết thảm thương lắm! Nhưng ai bảo lúc bấy giờ sư ca cứ dồn ép tôi hoài... Sư ca bảo se đem chuyện của Hồ tiểu thư công bố cho mọi người hay. Nếu sư phụ mà biết thì thế nào cũng không tha thứ cho tôi... bắt buộc tôi phải giết sư ca để diệt hậu hoạn. Bạch sư ca, tha thứ cho tôi... Y hai tay vừa bóp cổ vừa tiếp tục nói:- Tôi giết hại sư ca để giá họa Minh Giáo, nhưng... tôi đã đốt rất nhiều vàng mã và cũng rất nhiều lần giải oan cho sư ca rồi! Sao sư ca còn tới đây đòi mạng tôi làm chi? Vợ con và gia đình của sư ca cũng đã được tôi trông nom chu đáo. Tuy lúc bấy giờ mặt trời đang chiếu sáng, trên quảng trường đâu đâu cũng có bóng người, nhưng mấy lời kêu van của Tiên Vu Thông tực như gío âm u, ảm đạm khiến ai nghe thấy cũng phải rùng rợn như oan hồn của Bạch bồn đã hiện ra trước mắt mọi người. Nhất là những người của phái Hoa Sơn quen biết Bạch bồn lại càng hoảng sợ thêm! Vô Kỵ nghe thấy Tiên Vu Thông nói như vậy cũng phải ngạc nhiên vô cùng! Vì chàng chỉ muốn tên vô ân bội nghĩa này tố cáo việc giết hại em gái Thanh Ngưu ra thôi, ngờ đâu chàng lại nghe tên Vu Thông đã xưng tội là đã giết hại sư huynh của y. Thì ra, tuy Thanh Dương vì y mà chết, nhưng cái chết của nàng là tự tử, còn Bạch Bồn mới do tay y giết chết! Mà cái chết của Bạch Bồn cũng chết bởi Kim tầm trùng độc này, và cũng đã phải lăn lộn kêu gào thảm khốc như vậy. Ngày hôm nay chính bổn thân y cũng chịu đựng như thế nên trong đầu óc y mới tưởng ra Bạch Bồn! Và hình như y trông thấy có oan hồn của Bạch Bồn hiện ra trước mắt vậy. Vô Kỵ không biết Bạch Bồn là ai cả, nhưng nghe thấy lời nói của Tiên Vu Thông chàng mới hay y ám hại Bạch Bồn rồi vu tội cho Minh Giáo. Vì vậy phái Hoa Sơn mới theo năm môn phái kia lên trên Quang Minh Ðỉnh này vây đánh Minh Giáo là thế! Chàng suy nghĩ giây lát liền lớn tiếng nói:- Các vị của phái Hoa Sơn đã nghe thấy chưa? Cái chết của Bạch Bồn không phải do Minh Giáo giết hại. Như vậy quý vị đừng có trách lầm ngườikhác nữa! Ông già cao lớn lẹ tay múa đao chém luôn vào đầu Tiên Vu Thông một nhát. Vô Kỵ thấy vậy vội chìa chiếc quạt ra điểm vào con dao của ông già đó một cái, con đao ấy liền bị hất bắn sang một bên và chém xuồng mặt đất kêu đến "bốp" một tiếng, lưỡi đao đã cắm sâu xuống đất hơn một thước!