Tống Hàn Giang thều thào nói:
- Lâm đệ, chắc ta không sống được đâu.
Lâm Thanh Tử lắc đầu:
- Không, đệ sẽ cứu Tống huynh.
Lâm Thanh Tử vừa nói vừa tỷ mỷ rút từng cây châm đoạt hồn.
Mặt Tống Hàn Giang bây giờ không còn nhìn ra được nữa bởi độc châm làm cho da mặt Tống Hàn Giang phù dộp lên.
Lâm Thanh Tử lo lắng vô cùng, nhưng chỉ biết nhổ kim châm đoạt hồn mà chẳng còn biết làm gì khác hơn.
Tống Hàn Giang thở dài nói:
- Lâm đệ, đối với Tống Hàn Giang sống chết không là gì đâu. Nếu ta chết thì sẽ theo Kha Bạc Kim và Mộng Đình Hoa, chỉ lo Lãnh Nhật Phong bây giờ không biết ra sao.
Để Lâm Thanh Tử đưa Tống huynh đi tìm đại phu. Nhất định đại phu sẽ có thuốc trục độc ra khỏi mặt huynh.
- Nếu Tống mỗ không chết bởi độc châm thì cũng đui mù tàn phế rồi. Ta sống cũng bằng thừa. Lâm đệ, Tống huynh có một nguyện vọng.
- Tống huynh nói đi.
- Ta chết thì Lâm đệ hãy tặng cho ta một nén vàng đặt lên bụng nhé.
- Việc đó không khó với Thành Tử nhưng Tống huynh sẽ không chết đâu.
- Có ai không chết bao giờ. Điều thứ hai ta muốn nhờ Lâm đệ là đến kỷ lâu ở Dương Châu hỏi xem các nàng Cúc Cúc, Xuân Xuân, Phùng Phùng dùm Kha lão đệ.
Lâm Thanh Tử bật khóc mếu máo. Y vừa nức nở vừa gật đầu:
- Lâm Thanh Tử sẽ đến Dương Châu.
Tống Hàn Giang thở gấp từng cơn một:
- Còn một miếng da của huynh, đệ hãy giữ lấy. Nếu có thể được thì tìm Lãnh Nhật Phong. Theo Tống huynh, Lãnh Nhật Phong không chết yểu đâu.
- Thành Tử sẽ tìm Lãnh Nhật Phong.
- Tống huynh tin vào Lâm đệ.
Tống Hàn Giang nắm tay Thành Tử từ từ bóp lại:
- Tống huynh tin vào lão đệ.
Sau câu nói đó hồn Tống Hàn Giang liền lìa khỏi xác.
Lâm Thanh Tử nấc nghẹn một tiếng:
- Tống huynh...
Y gục đầu vào ngực Tống Hàn Giang:
- Tại sao chúng ta về đến Trung Nguyên rồi lại tan tác tả tơi như thế này?
Lâm Thanh Tử than xong rồi bật khóc thổn thức. Y gượng lắm mới đào được một cái huyẹt chôn cất Tống Hàn Giang. Lâm Thanh Tử quỳ trước nấm mồ vừa đắp xong mà cảm nhận một nỗi buồn mênh mông dâng trào, để biến thành những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên khóe.
Thành Tử quệt nước mắt, thở dài rồi nói:
- Tống đại ca... Mới hôm nào đây Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng muội muội cùng với Lãnh đại ca và Lâm Thanh Tử còn ở bên nhau. Tất cả đều mang đến cho Thành Tử tình huynh đệ gắn bó, nặng như sơn, sâu như biển, thế mà tại sao giờ đây chỉ còn lại có mỗi một mình Thành Tử.
Lâm Thanh Tử lắc đầu:
- Chẳng lẽ Thành Tử sinh ra trên cõi đời này chỉ có mỗi một việc là phải tiễn các vị đại ca và Mộng muội muội trở về âm cảnh thôi sao.
Y vừa than vừa cào đất trước mặt mình:
- Tống đại ca, Thành Tử sẽ làm tròn những lời đã hứa với đại ca rồi sẽ xum họp với nhau dưới cửa Tử Thành.
Thành Tử đứng lên nhìn nấm mồ của Tống Hàn Giang:
- Tất cả đều bỏ đi hết rồi, để lại mình ta trên cõi đời cô độc này.
Nói xong câu đó, Thành Tử mới quay lưng thả bước đi, đột ngột y dừng bước rồi quay đầu nhìn lại nấm mộ của Tống Hàn Giang một lần nữa.
Thành Tử thở dài một tiếng rồi trổ thuật Triển Xi Phi Vân băng đi nhanh như một cánh chim cắt, chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng. Không gian tĩnh lặng, thê lương, chỉ còn lại một nấm mộ của Tống Hàn Giang. Một nấm mộ trong chốn hoang sơ, tiêu điều, đâu ai biết được dưới nấm đất kia một người đã từng là hảo hán của đất Hàm Dương.
Đang dùng thuật Triển Xi Phi Vân, Thành Tử chợt thấy thấp tháng phía trước có người đang khệ nệ cõng chiếc giỏ bội thật to trên lưng. Chiếc giỏ bột kia thỉnh thoảng lại nhúc nhích khiến Lâm Thanh Tử tò mò.
Thành Tử trổ khinh công nhanh hơn, bám sát sau lưng người đó. Với thuật Triển Xi Phi Vân, Thành Tử như con chim sáo bước nhẹ sau lưng người cõng giỏ bội mà người này chẳng hề hay biết. Đến lúc bây giờ Thành Tử mới nhận ra, người này là một trong những trưởng lão của Cái Bang đại phái.
Chiếc bội lại nhúc nhích khiến Thành Tử lại ngỡ trong đó đang dấu một con chó rất to liền nghĩ thầm:
- Thế là mình sẽ có cái gì bỏ bụng, trước khi đến Dương Châu Thành.
Gã Cái Bang chẳng hề hay biết có người đi sau lưng, khi đến cổ miếu, gã tiến thẳng vào trong cổ miếu đó luôn. Thành Tử đi phía sau chỉ một cái lắc vai, thân pháp cắt một đường cầu vồng lướt lên nóc cổ miếu.
Gã Cái Bang vào trong cổ miếu. Bên trong cổ miếu bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng đã chờ sẵn tự bao giờ rồi. Trước mặt Bá Tùng là một mâm tiệc đầy ắp thức ăn ngon và hảo tửu. Bá Tùng cũng đang ngất ngưởng với chén rượu trên tay.
Khi gã Cái Bang cõng chiếc giỏ bước vào, Trần Bác Tùng đứng lên nhìn cái giỏ:
- Ngươi có mang có món đó về cho ta không?
Gã Cái Bang khúm núm nói:
- Dạ thưa bang chủ có ạ. Thuộc hạ nghĩ món này nhứt định bang chủ sẽ vừa mắt, không còn chỗ chê nữa à.
Trần Bá Tùng gật đầu:
- Tốt lắm. Nếu Trần mỗ vừa mắt thì ngươi sẽ được trọng thưởng xứng đáng.
Bá Tùng uống một ngụm dài rồi bước đến mở nắp giỏ bội. Gã Cái Bang vội cản y lại:
- Bang chủ!
Bá Tùng nheo mày quay lại:
- Sao ngươi lại cản ta?
Y hất mặt:
- Tại sao vậy?
- Dạ... Thuộc hạ không dám dấu bang chủ, vị cô nương mặc dù đẹp nhan sắc, nhưng rất cương cường, sợ cô ta sẽ khiến bang chủ bực bội thôi.
Trần Bá Tùng ngửa mặt cười sằng sặc. Y vỗ đầu gã Cái Bang thuộc nhân:
- Ngươi đúng là một tên Cái Bang trung thành đáng khen đó, nhưng đây là chuyện của Trần mỗ, ngươi lo như thế được rồi, hày ra ngoài miếu canh chừng cho ta. Khi nào xong việc, Trần mỗ sẽ nhường cho ngươi.
- Bang chủ đã nói vậy, thuộc hạ ra ngoài.
Trần Bá Tùng gật đầu:
- Tốt lắm, ra ngoài đi.
Gã thuộc hạ quay bước ra bên ngoài cổ miếu. Trong khi đó Lâm Thanh Tử trên nóc cổ miếu dí mắt nhìn xuống. Thành Tử không nhìn cái giỏ bội mà nhìn cỗ tiệc chằm chằm. Y cảm tưởng nước bọt sắp nhểu cả ra ngoài và cái đói cồn cào như xé bụng.
Trần Bá Tùng mở nắp bội.
Một thiếu nữ khoảng mười tám đôi mươi bật đứng lên. Nàng có một khuôn mặt thật đoan trang và tuyệt đẹp, đôi thu nhãn đen lay láy mở to nhìn Trần Bá Tùng:
- Thả tôi ra để về nhà. nghe giọng nói của nàng quá khẩn thiết, Thành Tử mới dời mắt khỏi cỗ tiệc để nhìn nàng và Trần Bá Tùng.
Thiếu nữ nói xong toan bước ra cỗ miếu, nhưng Trần Bá Tùng đã thộp trảo vào tay nàng:
- Sao nàng vội đi như vậy? Nàng không có chút tình với Trần mỗ à?
Bá Tùng vừa nói vừa kéo thiếu nữ lại gần mình.
Nàng hoảng hốt giật mạnh tay lại.
Xoạt...
Ống tay xiêm y của nàng bị rách toạt, nằm gọn trong tay bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng.
Nàng hoảng hốt, run rẩy:
- Ngươi... ngươi...
Bá Tùng nghiêm giọng nói:
- Nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời Trần mỗ rồi ta sẽ đưa nàng về nhà.
Thiếu nữ thối lùi một bước:
- Tôi phải nghe những gì ông nói?
Thiếu nữ bối rối hỏi:
- Tôi là con gái quê, ông muốn gì ở tôi?
Bá Tùng mỉm cười:
- Nàng tên gì?
- Tôi tên là Hà Như Bình.
- Tên nàng đẹp lắm. Như Bình muốn biết Trần mỗ thích gì ở nàng không?
Như Bình chớp đôi mắt to, ôn nhu nói:
- Trần đại hiệp đã biết tên tôi rồi thì để tôi về nghe.
Như Bình vừa nói vừa thối ra sau hai bước nữa. Nàng toan quay lưng ra thì Bá Tùng đã xộc tới ôm lấy bờ vai thon thả của nàng.
Như Bình giẫy nảy:
- Ông... ông làm gì vậy... Buông tôi ra đi... Buông tôi ra...
Nàng vừa thét vừa cố đẩy bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng. Nhưng gã bang chủ mặc nhiên với sự phản kháng của nàng. Y vẫn ôm cứng đôi vai vủa Như Bình, miệng thì nói:
- Ta thích nàng lắm. Nàng cứ ở lại đây với ta.
Y dí mặt mình vào má Như Bình.
Đột ngột Như Bình há miệng cắn vào tay Trần Bá Tùng. Bang chủ Cái Bang nhăn mặt, thốt lên:
- Ôi cha...
Gã buông tay khỏi đôi vai thon thả của Như Bình, hừ nhạt một tiếng, trợn mày trợn mắt nhìn Như Bình:
- Tiện nữ... Ngươi dám giở trò cắn Trần mỗ ư?
Như Bình hoảng hốt:
- Tại ông ôm tôi.
Nàng nhăn nhó như muốn khóc:
- Ông để tôi về đi... tôi sẽ mời đại phu đến chữa cánh tay của ông.
Bá Tùng nạt ngang:
- Trần mỗ không cần mấy tên đại phu chết tiệt của nàng. Nàng đã cắn ta thì phải chữa cho ta.
- Tôi đâu phải là đại phu.
Bá Tùng đổi giọng lại thật ôn tồn:
- Nàng còn giỏi hơn cả đại phu nữa. Vết cắn này đối với ta thì có gì đâu. Chỉ cân nàng ngoan ngoãn thì ta vui rồi.
Bá Tùng giang rộng hai tay trông thật là bỉ ổi:
- Nàng hãy ngoan ngoãn đến với Trần mỗ đi.
Bá Tùng vừa dứt lời, cặp trên mày xếch ngược đột ngột chau hẳn lại. Y từ từ rút tay lại chìa ra trước mặt mình. Hành động của gã trông thật ngơ nghệch và nực cười. Đến ngay cả Như Bình cũng không khỏi ngạc nhiên bởi hành động quái gỡ của Trần Bá Tùng.
Trần Bá Tùng nhìn vào bàn tay phải của mình mãi một hồi, rồi từ từ ngẩng mặt nhìn lên nóc cổ miếu.
Gã gằn giọng nói từng tiếng:
- Tiểu cẩu nào dám phun nước miếng vào tay Trần mỗ, mau ra mặt đi.
Lâm Thanh Tử từ trên cây xà ngang của ngôi cổ miếu lướt xuống, vừa gãi vừa nói:
- Lâm mỗ lỡ mà thôi.
Trần Bá Tùng nhìn Thành Tử chằm chằm:
- Thì ra là ngươi, Lâm Thanh Tử.
Bá Tùng nghiến răng ken két. Y nhìn vào lòng bàn tay mình:
- Ngươi dám phun nước miếng vào tay Trần mỗ.
Thành Tử lắc đầu:
- Đâu có phun... Đâu có phun.
- Không phải ngươi thì ai?
Thành Tử chỉ cỗ tiệc sau lưng Bá Tùng, rồi bất ngờ bước đến cỗ tiệc thộp lấy một chiếc đùi gà tròn ửng.
Y nhìn cái đùi gà:
- Tại cái đùi gà này.
Bá Tùng nhăn mặt:
- Ngươi nói nghe nực cười quá, chẳng lẽ cái đùi gà có thể phun nước bọt được ư?
- Lâm mỗ không nói như vậy. Chight:10px;'>
Tống Hàn Giang vừa nói vừa băng đến Lập Ái.
Lập Ái lão công công cười khảy một tiếng, và chờ cho chiếc bàn tính còn cách một gang tay mới lắc vài đảo bộ tránh né trong gang tấc.
Lão vừa tránh đòn công của Hàn Giang, vừa phất mạnh ống tay áo trường y. Những mũi kim châm đoạt hồn bắn ra tua tủa tập kích trực diện Tống Hàn Giang.
Trước mặt Hàn Giang đột nhiên lóe lên một bức màn lân tinh “Đoạt hồn châm”, nhưng Tống Hàn Giang vẫn bất kể đến chuyện sinh tử của mình mà vẫn tiếp tục thế công tập kích thẳng vào mặt Lập Ái công công.
Khóe miệng Lãnh Nhật Phong rịn máu bởi uất ức tột cùng.
Trong lúc đó mặt của Tống Hàn Giang đã bị “Đoạt hồn châm” đâm thủng máu tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tống Hàn Giang nghiến răng ken két, ôm mặt lảo đảo.
Lập Ái cười mỉm, rồi từ từ vươn trảo thủ toan bổ xuống đầu Hàn Giang.
Lâm Thanh Tử thấy vậy, không màng đến sống chết, trổ luôn khinh công Triển Xi Phi Vân, thân pháp lướt đến như một con chim cắt. Nhưng Lâm Thanh Tử không nhằm Lập Ái lão công công tập kích mà lại cắp ngang hông Tống Hàn Giang.
Lập Ái cau mày:
- Ngươi cũng muốn tự tìm cái chết đến với ngươi.
Lập Ái nói dứt lời vận động nội công tu vi tống ra một chưởng kình di sơn đảo hải. Lão đoán chắc Lâm Thanh Tử hứng trọn thế chưởng này thì da thịt có bằng sắt bằng đồng cũng tan ra từng mảnh một.
Nhưng chưởng kình vừa ập đến Thành Tử, thì họ Lâm lại trổ thuật Triển Xi Phi Vân đạp lên sóng chưởng kình nương theo đó mà lướt đi. Nhờ luồng chưởng kình của Lập Ái mà Lâm Thanh Tử cắp Tống Hàn Giang vượt ra khỏi vòng vây của những cỗ chiến xa khiến cho Lập Ái đứng nghệt mặt mà nhìn.
Lâm Thanh Tử thoát được ra ngoài, trổ luôn thuật Triển Xi Phi Vân chẳng khác nào cánh chim sắt quắp Tống Hàn Giang lướt đi thoáng chốc đã mất dạng.
Nhật Phong nhìn theo bóng của Lâm Thanh Tử thở phào, lẩm nhẩm nói:
- Ít ra ông trời cũng cho một người trong chúng ta còn sống.
Lập Ái lão công công bước đến trước mặt Lãnh Nhật Phong:
- Lãnh công tử muốn được chết như thế nào?
- Chết như thế nào, hay chết bằng cách nào đối với Nhật Phong không để tâm đến. Nhật Phong chỉ hận mình đã đưa bằng hữu đến chỗ chết mà thôi. Lập Ái lão công công ra tay đi.
Lập Ái mỉm cười nhìn Nhật Phong nói:
- Giết Lãnh công tử thì dễ rồi, nhưng lão phu còn muốn trọng dụng ngươi giúp lão nữa.
Nhật Phong lắc đầu. Trên khóe môi của chàng vẫ còn rịn hai vệt máu tươi vì uất hận. Chàng lạnh lùng nói:
- Nhật Phong sẽ nhận cái chết thôi, chứ lão đừng hy vọng ta sẽ phục vụ lão đâu.
- Lão phu không bắt Lãnh công tử phục vụ lão, mà lão sẽ cho Lãnh công tử dùng loạn thần tán để sai bảo người. Lãnh công tử sẽ là một sát thủ vô tiền khoáng hậu của lão phu.
Lập Ái quay sang Chu Thể Loan:
- Loan nhi chăm sóc cho Lãnh công tử nhé.
Chu Thể Loan gật đầu.
Bốn tên thuộc hạ của Thần Long hội bước đến khiêng Lãnh Nhật Phong đặt vào cỗ xa gông tù. Chúng gông chàng thật cẩn thận rồi mới đẩy đi.
Nhật Phong thở dài não lòng. Chàng miên man nghĩ đến Kha Bạc Kim, Mộng Đình Hoa, Tống Hàn Giang và Lâm Thanh Tử mà thầm trách mình.

Đánh máy: Trúc Nhi
Hồi 54
THẦN KIẾM NHỨT CHIÊU

Tất ả những vị trưởng lão của các đại phái đều bị những cao thủ Thần kiếm giáo khống chế đứng thành hàng dọc trước một chiếc lư đồng bốc khói trầm nghi ngút.
Kiều Vĩ Hồ trong bộ tang y trùm kín từ trên đầu xuống đến tận dưới chân, đứng trên một cái đài cao.
Khi tất cả những vị trưởng lão võ lâm gồm Võ Đang Thái Ất chân nhân, Tuệ Tĩnh đại sư, Mông Thiền đại sư, và cả Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ cùng Đông Phong Điểu Khinh được dẫn ra đứng trước Lư đồng đó thì bọn thuộc hạ của Kiều Vĩ Hồ lại xướng lên:
- Thần kiếm giáo oai vũ. Thần kiếm Nương Nương thần công tái thế, chủ tôn võ lâm.
Kiều Vĩ Hồ chấp tay sau lưng nhìn xuống hàng trưởng lão võ lâm. Thị cất tiếng eo éo:
- Hôm nay bản tòa lập đài phong thần này để tiễn đưa các vị về cõi diêm phủ để vĩnh viễn võ lâm chỉ còn duy nhất Thần kiếm của bản tòa độc tôn. Sau khi Thần kiếm độc tôn, bản tòa mới cùng tất cả thuộc nhân Thần kiếm giáo khai thiên lập đỉnh cùng với bức họa đồ lăng cấm ở Long hoa đảo.
Kiều Vĩ Hồ giở một cánh tay phủi xuống, thét lớn:
- Mở đại kỳ.
Một ngọn đại hắc kỳ có thêu những vầng kiếm sinh động từ từ được kéo lên.
Khi ngọn đại hắc kỳ đã được kéo lên tới đỉnh, Kiều Vĩ Hồ lại buông mệnh lệnh:
- Tế cờ.
Hơn năm mươi nhân mạng của Thần Long giáo cùng với Tạ Đình Côn được dẫn ra dưới ngọn đại hắc kỳ đó. Tất cả môn hạ Thần Long giáo lẫn Tạ Đình Côn đều vận tang y trắng. Tạ Đình Côn mặt không còn chút máu.
Y được dẫn đến trước đài phong thần. Tạ Đình Côn vội quỳ thộp xuống:
- Tạ Đình Côn biết tội của mình, xin Thần kiếm Nương Nương khoan dung tha tội.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng gằn giọng nói:
- Cái gì đã không thuộc về bản tòa, bản toà giữ nó làm gì.
Cùng với lời nói đó, Kiều Vĩ Hồ phẫy tay quay mặt vào trong đài.
Liền ngay sau động tác của nàng thì từ bên phải đài một gã hộ pháp lực lưỡng vác đại đầu đao bước ra.
Tạ Đình Côn khẩn trương hơn:
- Nương Nương hãy tha cho tôi.
Tuệ Tĩnh đại sư niệm phật hiệu:
- A di đà Phật!
Tiếng niệm phật hiệu còn đọng trên miệng Tuệ Tĩnh đại sư thì thanh đại đầu đao đã phập thẳng xuống cổ Tạ Đình Côn.
- Phập!...
Thủ cấp của gà rơi xuống đất lăn lông lốc. Cùng lúc với chiếc thủ cấp của họ Tạ thì những tiếng khóc bật lên từ những thân quyến của Tạ Đình Côn.
Võ Đang Thái Ất chân nhân nhăn mặt.
Vạn Dược Thần Y thở dài:
- Đến ngay cả người tâm phúc mà Thần kiếm giáo chủ cũng không nương tình. Khi Thần kiếm giáo độc tôn, giang hồ sẽ như thế nào. Đúng là thời khắc tàn mạt của võ lâm.
Kiều Vĩ Hồ quay lại. Không biết ả đang soi nhãn quang về người nào nhưng cả cục trường đều im phăng phắc, nặng nề. Sự khủng bố bao trùm lên tất cả những người có mặt tại cuộc tế cờ Thần kiếm này.
Tuệ Tĩnh đại sư tay lần chuỗi hạt bước ra, nhìn lên đài phong thần:
- Bần tăng miễn cưỡng cầu xin Thần kiếm giáo chủ ngưng tay đa sát để những người kia được toàn mạng. A di đà Phật.
Kiều Vĩ Hồ cười đùng đục. Thị cắt tràng cười đó, quát lớn:
- Tất cả đều phải chết, chỉ có một điều duy nhất các người được sống khi nào có người biết phương cách phục hồi lại nguyên trạng dung diện của ta.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa lột luôn chiếc khăn trùm mặt.
Vừa nhác thấy diện mục của Kiều Vĩ Hồ, Tuệ Tĩnh đại sư phải niệm phật hiệu:
- A di đà Phật.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Thiếu Lâm cổ tự của lão có tàng kinh các, vậy trong Tàng kinh các đó có kinh thư nào chỉ cách phục hồi dung diện cho bản tòa không?
- A di đà Phật. Cái quy´ của con người ở cái tâm chứ không phải vẻ bề ngoài. Dù Thần kiếm Nương Nương biến đổi không còn như xưa, nhưng nếu cái tâm của người quảng đại bao dung thì cũng chẳng khác nào Bồ Tát trong lốt quỷ dạ xoa.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Im đi.
Thị chỉ tay vào mặt Tuệ Tĩnh đại sư:
- Tất cả đều là miệng lưỡi đa ngôn, giảo hoạt. Tế kỳ.
Một gã hộ pháp vừa chặt đầu Tạ Đình Côn lại bước đến bên Tuệ Tĩnh đại sư.
Đại sư thở dài:
- A di đà Phật. Dù Thần kiếm giáo chủ có phanh thây bần tăng thành trăm mảnh, nghìn mảnh thì bần tăng cũng nguyện độ thí chủ trong kiếp này.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt:
- Ta cần phục hồi dung diện của mình thôi.
Gã hộ pháp lực lưỡng lại giơ đại đầu đao.
- Chát...
Cùng với ánh chớp bạc đó Khư Giã Đạt Ma cùng Lâm Thanh Tử phiêu diêu hạ thân xuống bên cạnh Tuệ Tĩnh đại sư.
Lâm Thanh Tử chỉ gã hộ pháp:
- May là Lâm mỗ đến kịp, nếu không thì kiếp này ngươi phải chui xuống chín tầng địa ngục.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Lâm Thanh Tử... ngươi thỉnh thị cao thủ Tây Vực để đối phó với bản tòa đó à?
Lâm Thanh Tử khoát tay:
- Lâm mỗ không ngờ chỉ sau thời gian ngắn luyện võ công Vô minh kiếm khí mà từ một mỹ lệ giai nhân như Kiều Vĩ Hồ lại tàn tạ như vậy.
Lâm Thanh Tử chặc lưỡi:
- Nữ nhân thì trọng cái sắc, nhưng người chẳng coi sắc ra gì. Thật là tai hại. Ta tiếc cho người.
Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng bước xuống đài phong thần:
- Ta thích một kẻ ngông nghênh như ngươi đó. Phải chi bản tòa còn dung diện cũ thì sẽ đưa ngươi lên thế vào chỗ Tổng quản hộ pháp, nhưng rất tiếc, lúc này ta chỉ muốn san bằng tất cả võ lâm thôi. Ngươi có thể tỷ đấu với bản tòa chứ.
Lâm Thanh Tử khoát tay:
- Không không. Lâm mỗ đâu phải là đối thủ của Mông Diện thần nữ.
- Vậy lão già Tây Vực kia.
- Lão cũng không phải.
- Vậy người muốn ấn chứng võ công với ta là ai?
Lãnh Nhật Phong từ phía cổng chính đi vào. Chàng vừa đi vừa thổi một khúc tiêu ai oán.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Lãnh Nhật Phong.
Đi sau lưng Lãnh Nhật Phong là Kha Cát Cát. Tay nàng bưng một cái mâm đồng trên đó phủ một tấm vải điều.
Tiếng tiêu vừa dứt thì Nhật Phong cũng đứng trước mặt Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Nhật Phong không chớp mắt:
- Lãnh Nhật Phong... ngươi mang đầu của A di đà Phật đến.
Cát Cát thay lời Lãnh Nhật Phong nói:
- Đúng vậy!
Nàng mở tấm vải điều.
Thủ cấp của A Tú vẫn còn tươi, hai mắt mở trừng trừng hướng về Kiều Vĩ Hồ.
Đông Phong Điểu Khinh vừa thấy chiếc thủ cấp của A Tú mặt xanh rờn tái nhợt. Lão run rẩy bước đến trước mặt Cát Cát:
- Tú nhi.
Đông Phong Điểu Khinh rít lên bằng giọng căm hờn:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi đúng là kẻ vô tâm tàn nhẫn.
Lão gào lên bằng tất cả sự phẫn uất của mình:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi là một con quỷ sống. Ngươi không có trái tim, mới nhẫn tâm giết Tú nhi, chặt đầu Tú nhi. Đông Phong Điểu Khinh òa khóc tức tưởi. Lão vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt Lãnh Nhật Phong:
- Nhật Phong, ngươi không biết Tú nhi thương yêu ngươi ư. Nó có thể quên tất cả hận thù, đã hy sinh vì ngươi, thế mà ngươi nỡ xuống tay chặt đầu nó. Ngươi là một con quỷ.
Cát Cát nhìn Đông Phong Điểu Khinh mà cầm lòng không đặng. Nàng muốn truyền âm nhập mật nói với lão nhưng kịp bình tâm bỏ y´ niệm đó.
Nhật Phong nói:
- Trưởng bối, tại hạ sau khi thanh toán mọi việc trên giang hồ sẽ tìm Tú muội.
Cát Cát lên tiếng:
- Trưởng bối, đây là sự tự nguyện của Tú cô nương để giúp võ lâm tránh đại họa thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Kiều Vĩ Hồ nghe Kha Cát Cát nói, bật lên tràng cười đùng đục. Thị cắt tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt và quái gở đó lạnh lùng lên tiếng:
- Lãnh Nhật Phong, dù ngươi có lấy thủ cấp của Vũ A Tú cũng chỉ đến đây làm con thiêu thân mà thôi.
Thị bước đến đối mặt Lãnh Nhật Phong:
- Ta không ngờ ngươi cũng là kẻ vô tâm tán tận như vậy.
Kiều Vĩ Hồ liếc qua chiếc thủ cấp của Vũ A Tú rồi khoát tay:
- Ta không thích đôi mắt đầy căm hờn đó.
Cát Cát phủ tấm vải điều lại.
Kiều Vĩ Hồ nhìn lại Lãnh Nhật Phong:
- Lần hội diện này, ngươi chịu được bao nhiêu chiêu của ta.
- Không phải ba chiêu mà nghìn chiêu.
Nhật Phong rút từ thắt lưng ra thanh đoản kiếm, vừa thấy thanh đoản kiếm đó Kiều Vĩ Hồ đã cau mày:
- Thanh Long kiếm.
- Nhật Phong đã mài nó lại thành đoản kiếm. Chỉ có người của Kiếm môn mới hạ sát người của Kiếm môn.
- Nói hay lắm. Nghĩa là chỉ có cái chết của ta hoặc của ngươi mới tạo lập sự bình yên cho giang hồ:
- Có lẽ đó chính là số phận sắp xếp của ông trời. Ngày xưa cũng từ một cuộc tỷ kiếm mà giang hồ dậy sống, hôm nay kết cuộc cũng phải từ một cuộc tỷ kiếm.
- Ta thích như vậy. Nếu Kiều Vĩ Hồ giết được ngươi xem như ta đã hoàn thành được cái hận của gia phụ.
Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:
- Tụ thành kiếm đạo tuyệt luân chỉ có thể ở những con người vô tình.
Kiều Vĩ Hồ đã trở thành một kẻ biến thái hay sao mà bỗng đưa tay vê chùm râu bạc dị hoặc trên má thị.
- Nếu lần nữa ta thắng ngươi thì sao?
- Tại hạ đến hội diện lần này với Thần kiếm giáo chủ không phải đi tìm sự thất bại như lần trước. Vũ A Tú vì cuộc tỷ thí hôm nay mà không tiếc mạng mình.
- A Tú rất nghĩa khí, nhưng Nhật Phong thì lại vô tình.
- Bởi tại hạ là kẻ luyện kiếm.
- Được lắm. Hy vọng hôm nay Kiều Vĩ Hồ không phải là Độc cô cầu bại năm xưa.
Hai người sau những câu đối đáp đó. Kiều Vĩ Hồ khoát tay. Sau cái khoát tay của Kiều Vĩ Hồ, bọn môn hạ Thần kiếm giáo đồng loạt thành một vòng tròn rộng trên hai mươi trượng, để tạo một khoảng trống cho hai người.
Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:
- Nhật Phong, ngươi chuẩn bị rồi chứ.
Nhật Phong bình thản nhìn lên đài phong thần:
- Thần kiếm Vô minh giáo chủ cứ ra tay.
- Ngươi không thèm nhìn bản tọa à?
- Không cần thiết.
- Ngươi xem thường bản tòa quá. Một kẻ đã từng thảm bại bởi Vô minh kiếm khí mà lại coi thường Vô minh kiếm khí, quả là nực cười. Hay ngươi cố y´ đến đây để tìm cái chết hội mặt với Vũ A Tú.
- Tại hạ đến không phải để tìm cái chết. Thần kiếm giáo chủ cứ tự nhiên ra chiêu.
- Bản tòa không khách sáo.
Sau câu nói của Kiều Vĩ Hồ, cục trường trở nên im lặng cực kỳ. Chính sự im lặng đó tạo thành không gian khủng bố rờn rợn. Các vị trưởng lão đều lo lắng cho Lãnh Nhật Phong đến ngay cả Kha Cát Cát cũng không yên lòng. Nàng nghĩ thầm:
- Nếu trời đất có linh thiêng, xin phò trợ cho Lãnh Nhật Phong, bởi cuộc tỷ thí này liên quan đến vận mạng của bao nhiêu sinh mạng, Nhật Phong thất bại thì thây sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông.
Lời khẩn nguyện của Kha Cát Cát vừa dứt thì Kiều Vĩ Hồ thét lớn:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi cũng chết như Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Cùng với tiếng thét tràn ngập sát khí đó thì Kiều Vĩ Hồ đã kết tạo chung quanh mình màn sương mờ nhạt. Màn sương đó chính là lớp thần công hộ thể của kiếm khí.
Tất cả mọi người có mặt tại cục trường ngỡ như chung quanh Kiều Vĩ Hồ có những đạo kiếm khí tạo thành những bức tường che chắn mà không một thứ võ công nào có thể xuyên phá được.
Một âm thanh vi vu rít lên.
Cùng với âm thanh đó thì Lãnh Nhật Phong cũng nhích động thân ảnh. Ngọn đoản kiếm Long hoa đâm thẳng tới trước. Khoảng cách giữa Nhật Phong và Kiều Vĩ Hồ không hề rút ngắn lại, nhưng Nhật Phong không ngừng vũ lộng đoản kiếm lúc thì đâm tới trước, lúc thì hoành kiếm chắn ngang trước ngực, nhìn Nhật Phong thi triển kiếm pháp liên tục mà các vị trưởng lão võ lâm ngỡ như chàng đang tỷ đấu với một kẻ vô hình.
Vầng kiếm quang vần vũ không ngừng che chắn Kiều Vĩ Hồ và Nhật Phong cũng không ngừng thi triển thân pháp tuyệt luân của mình.
Lại một âm thanh rít lên vi vút.
Âm thanh đó vừa dứt thì Lãnh Nhật Phong cũng ngã bật về phía sau.
Kha Cát Cát biến sắc buột miệng nói:
- Lãnh đại ca.
Tuệ Tĩnh đại sư xuất mồ hôi niệm phật hiệu:
- A di đà Phật!
Vạn Dược Thần Y thì biến hẳn sắc diện.
Võ Đang Thái Ất chân nhân cũng không kềm được tĩnh tâm toan bước qua vòng cao thủ Thần kiếm giáo.
Khoảng khắc sau cùng khi mọi người ngỡ Lãnh Nhật Phong đã bị kiếm khí vô hình của Kiều Vĩ Hồ lấy mạng thì một đạo huyết quang đỏ rực từ tay chàng thoát đi, cắt thành một đường thẳng tập kích bức tường kiếm khí bảo vệ Kiều Vĩ Hồ.
Đạo huyết quang đó là thanh Huyết Hận kiếm tạo thành khi Nhật Phong thi triển đến tuyệt thức phi kiếm. Khi đạo huyết quang vừa chạm vòng kiếm khí che chắn Kiều Vĩ Hồ thì tự dưng tách làm hai.
Kha Cát Cát giật mình bởi nghĩ những đạo kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ có thể chẻ đôi thanh Huyết Hận kiếm, vì cùng lúc với thanh Huyết Hận kiếm bị chẻ làm đôi, bạt ra hai phía thì bức tường kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Kiều Vĩ Hồ đứng xoạc hai chân sừng sững nhìn Lãnh Nhật Phong không chớp mắt.
Nhật Phong bật người đứng lên. Hai người đối nhãn với nhau.
Kha Cát Cát không rời mắt khỏi Lãnh Nhật Phong.
Trong khi các vị trưởng bối thì chú nhãn vào Kiều Vĩ Hồ. Tất cả mọi người không biết cuộc đấu đã kết thúc hay chưa và sự phân định thắng bại thuộc về ai.
Kiều Vĩ Hồ bước đến một bộ:
- Bản tòa không tin.
Kiều Vĩ Hồ nói xong lời nói sau cùng đó đưa tay ôm lấy ngực trái mình. Đến lúc này Vạn Dược Thần Y mới nhận ra chuôi thanh đoản Long kiếm trên ngực Kiều Vĩ Hồ.
Lão mừng quá reo lên:
- Nhật Phong đã thắng rồi.
Kiều Vĩ Hồ bặm mội, bước đến một bộ nữa rồi mới ngã xuống đất. Mặc dù vậy, Kiều Vĩ Hồ vẫn rút được thanh đoản Long kiếm ra khỏi ngực mình, và đặt nằm ngang đan điền.
Nhật Phong bước đến bên thị:
- Chiêu phi kiếm vừa rồi, Nhật Phong chỉ dành riêng cho Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười:
- Nhật Phong mới đúng là Thần kiếm. Có bại như thế này và chết như thế này mới đúng là cái chết xứng đáng. Ta phục Lãnh Nhật Phong. Nhật Phong sẽ chôn Kiều Vĩ Hồ chứ?
- Tại hạ sẽ lo hậu sự cho giáo chủ trước khi gặp người dưới tử thành.
Kiều Vĩ Hồ gượng mỉm cười, nói:
- Ta muốn được thiêu xác mình.
- Tại hạ sẽ thiêu xác Nương Nương.
- Trước khi chết, ước gì ta được hoàn nguyên dung diện cũ của mình. Nhật Phong, Vĩ Hồ đi trước đây.
Kiều Vĩ Hồ nói xong mấy lời sau cùng đó, nghẻo đầu sang bên để hồn giã biệt cõi trần phù phiếm đi vào chốn hư vô.
Nhật Phong thở dài một tiếng.
Đông Phong Điểu Khinh lướt ra:
- Nhật Phong, giờ thì đến lúc ngươi phải trả nợ cho lão phu.
Khư Giã Đạt Ma phi thân đến chặn ngang trước mặt Đông Phong Điểu Khinh:
- Trước khi lão đòi nợ Lãnh công tử thì hãy xem chiếc thủ cấp của A Tú cô nương.
Kha Cát Cát bước lại bên Nhật Phong:
- Lãnh huynh, có người đang chờ Lãnh huynh tại tửu xá để đòi mạng Lãnh huynh đó. Lãnh huynh hãy đến đó kẻo người ta chờ.
Nhật Phong cau mày.
Cát Cát mỉm cười, trao luôn chiếc mâm đồng có thủ cấp của A Tú qua tay chàng:
- Cát Cát gửi chiếc thủ cấp này cho người đó.