Chương V
Bí mật chợ trời

    
 ỗi thị trấn trên thế giới đều khoác một bản sắc riêng. Bản sắc đầy thi vị của Mađờrít là chợ trời lộ thiên Rát tờ rô (1).
Nó nằm chềnh ềnh trong khu thành cổ, gần công trường Thị sảnh, nghĩa là giữa trung tâm thành phố, bất chấp xã hội văn minh với những bin đinh tân tiến cao ngất, những căn phòng điều hòa khí hậu, những đại lộ rộng thẳng xe cộ chạy nườm nượp. Nó choán gần trọn những hẻm ngang dọc, gập ghềnh chung quanh đường Ribero. Đông nhất là ngày chủ nhật, từ sáng sớm tinh sương các lều vải mọc lên như nấm sau cơn mưa rào, hàng hóa được bầy la liệt, lưu thông kẹt cứng. Thượng vàng hạ cám, tất cả những gì có mặt đều hiện diện, đặc biệt là đồ xưa, xưa thật cũng như xưa giả, hàng năm số thương vụ trong chợ được ước lượng khoảng 300 triệu peseta.
Bận đến mấy Văn Bình cũng không quên tạt qua chợ trời nếu công vụ hoặc việc tư cho phép chàng ghé thủ đô Tây ban nha.
Lý do thứ nhất : ông Hoàng yêu cầu. Một bạn thân của ông thừa hưởng một tủ đồ sứ Tàu giá trị, và giữ gìn cẩn thận làm gia bảo, nhất định không bán tuy nhiều nhà sưu tập quốc tế trả giá rất cao. Không dè một thằng con phá gia chi tử được sự súi giục của bọn con buôn gian manh lén lút đã khuân những món đẹp nhất đem bán tống bán táng. Đến khi người cha đau khổ phăng ra thì thằng con đã điên loạn vì ma túy, các đồ mất cắp chuồn ra khỏi biên giới từ lâu. Người cha than thở với ông Hoàng, cậy ông tìm kiếm để mua lại. Do đó nơi nào có chợ trời đều in dấu chân lãng tử của điệp viên Z.28.
Lý do thứ hai ; chàng không ham lợi, không cần tiền song chàng không cưỡng lại được cơn ghiền … đồ cổ. Chợ trời Rát tờ rô được chàng chiếu cố đặc biệt vì nó là nơi có nhiều món hời. Một nhiếp ảnh viên xỉa 175 peseta –nghĩa là trên 2 mỹ kim- mua chơi một bức tranh lem luốc với hai thiếu phụ già ăn củ cải. Khi về nhà, rửa ráy lại sạch sẽ thì trời đất ơi, bên dưới là một họa phẩm của Rubens. Mà danh họa nước Bỉ này có rẻ cho cam!  Xêm xêm từ 5 đến 10 triệu peseta một bức.
Của đáng tội, trong số ba chục ngàn du khách mỗi ngày chủ nhật thả bộ vào chợ trời thì kẻ mua được món hời rất ít, người bị bịp luôn luôn rất nhiều. Và Văn Bình  từng bị dân bán đồ xưa Rát tờ rô bịp một vố đau hơn hoạn. Chàng ưa quay lại đó hệt như hung thủ ưa quay lại phạm trường. Thật ra chàng muốn gặp lại tên bịp láu liến hồi nọ để tặng một chầu … húp cháo loãng. Số là chàng mua tặng Quỳnh Loan -người vợ có con với chàng mặc dầu chàng không bao giờ cưới- một đôi bông tai nói là của một nữ hoàng Tây thuộc hậu bán thế kỷ 15. Bông tai này bằng bạc, trạm trổ tinh vi. Nó quý ở chỗ nó là vật sở hữu của một giai nhân lịch sử. Văn Bình trả gần 3.000 mỹ kim. Đó là chàng mặc cả ráo riết, đi đi lại lại nhiều lần. Nếu chàng hấp tấp, chàng phải trả gấp đôi, hoặc gấp ba vì người bán nói thách một tấc đến trời. Chàng hí hửng mang về Sàigòn, chắc mẩm Quỳnh Loan sẽ mừng rỡ và sẵn sàng bỏ quên những xì căn đan ái tình của chàng từng làm nàng buồn bực từ năm này qua tháng khác.
Nàng mừng rỡ, đúng. Chỉ phiền là nàng mừng rỡ không lâu. Một chủ tiệm kim hoàn cho biết đôi bông tai lịch sử này là đồ giả trăm phần trăm. Thực giá của nó chưa đến 10 đô. Úi chao, 10 đô mà điệp viên  hào hoa của chúng ta trả những 3.000 đô… Tức muốn  thổ huyết như đô đốc Châu Du. Chàng  thót lên phi cơ, ăn dầm ở dề cả tuần ở Mađờrít, ngày nào cũng đóng đô ở chợ trời từ sáng đến tối mà tên bịp có lối chào hàng giẻo như kẹo kéo tuyệt vô âm tín.
Văn Bình đến khu chợ trời quá nhiều lần, riết thành quen các cửa hàng, quen luôn các đường nhỏ nhằng nhịt. Tuy nhiên, chàng vẫn bối rối khi được yêu cầu tới gặp Luliô trong khi chợ trời. Thiếu gì nơi gặp an toàn lại léo hánh đến đó?
Bị rơi vào ổ phục kích là hết đường sống. Địch có thể núp rình ở bất cứ chỗ nào. Phương chi nơi hẹn lại là một lữ quán hạng nhì, vô danh và khả nghi không kém.
Lữ quán này mang tên “Lưỡi Dao “. Một cái tên tiền định. Vì năm 1655, năm khu Rát tờ rô được ghi vào bản đồ thành phố thì nó là nơi giết heo bò. Một lò sát sinh bình dân. Lò sát sinh tất có nhiều lưỡi dao (2).
-Mày quay lại đẹt nó một phát để trừ hậu họa.
Thoạt tiên địch không chủ ý giết chàng. Địch thay đổi ý định vì nàng buột miệng tuôn ra một bí mật “báo tin giùm cha tôi, Luli...”. Chìa khóa quay nửa vòng, máy xe nổ ròn, Văn Bình giứt chiếc “Điên tàng” xinh xẻo ra lề đường. Chàng chỉ còn đủ minh mẫn lái xe đến đó rồi bóp kèn ầm ỹ. Chiếc Điên tàng được gắn kèn đặc biệt khả dĩ đánh thức một thành phố gồm toàn bệnh nhân điếc.
Pum pum... pum pum...
Ba tên địch chui vào chiếc Authi. Trong nháy mắt chúng biến mất vào bóng tối.
Nhân viên cảnh sát tất tưởi chạy đến bên Văn Bình.
Chú thích:
(1) bãi Plaza ở Mexico City, thủ đô Mễ, chứa được 48.000 khán giả, còn bãi đấu Plaza Momumental ( Madrid) nơi Z.28 có mặt, chỉ chứa được 23.663 khán giả.
Được vờn muleta ở đây đâu phải là việc tráng sĩ nào cũng làm nổi. Chưa đầy 50 người được hưởng quyền ấy (2), và muốn thế phải trải qua cả chục, cả trăm phen chết hụt.
(2) tổng số matađo hành nghề tại Tây ban nha là 190 người. Từ năm 1700 đến nay, 42 tráng sĩ hữu danh đã bị thiệt mạng
(3) tỉ lệ chính thức.
(4) Juan Belmento ( 1862 – 1932 ). Rafael Molina, tức Lagartijo ( 1841 – 1900 ).
(5) bộ trưởng Bồ Pombal (thế kỷ 18) ban luật cấm sự giết bò viện lẽ mạng người rất quý, không thể lấy việc đổ máu người làm vui, do đó cuộc đấu bò ở Bồ mang nặng ý nghĩa hòa bình.
(6) Carlos Arruza đấu ở Malaga từng được thưởng toàn con bò. Tráng sĩ lãnh nhiều tiền nhất lại không phải Arruza mà là El Cordobes: ngày 15-5-1988 lãnh 25.000 mỹ kim một  trận ở Madrid.
(7) đúng. Xin bạn đọc đừng mặc sọt (nhất là quý bà, quý cô ) như ở Sàigòn. Thế mới biết xứ mình còn tự do hơn họ về khoản ăn mặc và phô trương đùi vế.
(8) thể thức nộp phạt tại chỗ này hiện được áp dụng tại Tây. Đi bộ ẩu, không tuân lệnh đèn giao thông là 5 peseta. Hoảng chưa!
(9) tức chiếc Sierra Crazy ( crazy là điên tàng ), chế tạo tại Tây, cốt máy của chiếc MG-1300, mui trần.
(10) gracias: cám ơn.

Truyện Tây Ban Nha - 200 Tấn Vàng Đẫm Máu Lời chú thích quan trọng của tác giả Chương I Chương II Chương III Chương IV Chương V Chương VI Chương VII Chương VIII Chương IX Chương X
  • Đã xem 28055 lần. --!!tach_noi_dung!!--


    Chương VII
    Z.28 hết thời …

    --!!tach_noi_dung!!--
        
    ông trường Nhật môn là ranh giới giữa hai khu tân tạo và cổ xưa của thành phố Mađờrít. Bên phải mở rộng đại lộ Alcalà, dài như vô tận, với rừng đèn nê ông muôn màu, tất cả những gì tráng lệ nhất, cửa hàng lớn, trụ sở công ty, ngân hàng, công thự, giáo đường và … đàn bà lượn lên lượn xuống như đèn kéo quân. Bên trái, đường Arênal nhỏ hơn, và đâu đây là đường Thị sảnh, đầu giây mối nhợ bất đắc dĩ của Điệp vụ Muleta.
    Muốn thoát khỏi sự níu kéo của  công  chúng hâm mộ và sự bắt bớ của cảnh sát, Văn Bình phải chạy về hướng đường Thị sảnh. Dầu muốn dầu không, chàng cũng hãnh diện: từ xưa đến nay mọi biến cố lịch sử đều phát xuất từ Nhật môn, khởi nghĩa cũng như biến động, các tay giang hồ hảo hán và chính trị gia mưu đồ đại sự thường gặp nhau tại đó để tính chuyện đội đá vá trời …
    Đêm nay, Z.28 cũng làm một chuyện chưa từng thấy: « đơn thương độc mã » phá tung vòng vây.
    Chàng hất cánh tay. Một đống người đè chặn lên nhau. Cái éttăncô bằng gỗ bị xô nghiêng, sách báo văng vãi tung tóe. Đám đông gồm gần hai chục người. Một số ùa vào ôm chàng mà không hiểu lý do. Họ đinh ninh chàng phạm tội hành hung đàn bà con gái. Chàng quất cả bọn lăn chiêng xuống lòng đường.
    Hai xe díp cảnh sát đậu lại. Nhân viên công lực túa xuống như đàn ong vỡ tổ. Trong loáng mắt, họ xán đến gần Văn Bình. Bắt buộc chàng phải dùng thăng thiên cước quét thành vòng tròn, mọi người lần lượt xẹp xuống  như đụn rạ.
    Văn Bình  chọn con đường gần nhất: vắt giò lên cổ vọt như bay. Giòng xe cộ lưu thông bị tắc  nghẽn bất thần, xe hơi tư nhân, xe gắn máy, xe buýt nhất là xe buýt to nghênh ngang - dồn cục chung quanh công trường. Tiếng máy nổ và tiếng kèn pin pin che lấp tiếng kêu la rượt đuổi đã giúp Văn Bình tàng hình dễ dàng.
    Những con đường nhỏ không tên hoặc mang những tên dễ quên phía sau công trường Nhật môn họp thành một bát quái trận đồ nhằng nhịt bí hiểm. Vì vậy, Văn Bình chỉ chạy 200 mét là được an toàn. Bồ hôi đầm đìa, chàng mệt ứ hơi, phải dừng chân, dựa tường để thở. Chàng đang ở đoạn cuối một con hẻm nửa tối nửa sáng. Mùi rượu thơm ngào ngạt mơn man khứu vị của chàng. Ngay cuối hẻm là giẫy quán nhậu lộ thiên, dân nhậu xúm đông xúm đỏ quanh những cái bàn lót kẽm bầy la liệt jambón serrano, một món giồi bản xứ gọi là giồi núi vì nó được phơi nắng cho khô trên đỉnh núi phủ tuyết. Màu đỏ sậm, nó được cắt thành khoanh mỏng trong veo rồi chiên với xẹtvêza thì tất cả những ưu phiền của cõi đời này đều tiêu tan như có phép quỷ thuật.
    Tuy rệu nước miếng, Văn Bình phải quay đi. Là vì những tờ báo in hình chàng, hình « thiên thần matađo vô danh » đang được lũ trẻ ong ỏng rao bán và nhiều tửu khách mua đọc, khề khà bình phẩm, Không riêng khu này, mọi xó xỉnh trong thành phố đều trở thành cấm địa đối với chàng. Và không riêng đêm nay, ngày mai, ngày mốt chàng đừng hòng chường mặt trên đường phố.
    Không hẹn mà nên, hai chân của Văn Bình đưa chàng trở lại những bậc đá mòn vẹt từ công trường Thị sảnh dẫn xuống đường Thợ Rèn Dao. Chàng gặp Diane tại đó hồi chiều. Nàng là con riêng của vợ Lulio. Nàng là hy vọng cuối cùng của Văn Bình. Tuy nàng bị bắt cóc, chàng vẫn hy vọng tràn trề. Hy vọng này có thể được tìm thấy trong nhà hàng El Botin.
    Tiếng đàn ghi ta xen lẫn tiếng phách và tiếng nhịp từ một hộp đêm bên đường vẳng ra, thúc hối, náo nhiệt, làm Văn Bình bồi hồi. Trong hộp đêm, thiên hạ đang mê man với bản fờlamencô (1).
    Fờlamencô là điệu vũ dân tộc, bất cứ du khách nào cũng phải nghe ca và nhảy fờlamencô một lần. Con đường Thợ Rèn Dao bé tí và âm u này là nơi tập hợp của các nghệ sĩ fờlamencô nổi danh.
    Lòng Văn Bình nao nao. Năm xưa, người đẹp móc túi bôhêmiêng từng rủ chàng đến đây nhiều lần để biểu diễn cho chàng thưởng thức. Lúc nàng đàn tây ban cầm, lúc nàng vũ và ca. Trời ơi, bài hát luôn luôn mở đầu bằng tiếng rên dài lên bổng xuống trầm tương tự như nhiều tiếng than thở của trai gái thất tình cô đọng lại rồi đâm xuyên da thịt vào tận tạngó miệng súng côn bốc kh.ói khét lẹt bằng cặp mắt kinh hoàng. Đoàng … lại một viên đạn được bắn trúng chỗ. Hai thi thể nằm chặn lên nhau. Bình hoa giấy đặt trên quầy tiền bị tiếng động lớn giốc đổ, những đóa hồng rớt phủ lên lưng họ.
    Hung thủ có vẻ mặt và dáng dấp khoan thai, chững chạc của cấp chỉ huy. Hắn trạc tứ tuần. Phục sức khiêm nhường mà sang trọng. Trên miệng chễm chệ cái ống tẩu hình thù kỳ lạ, mùi thuốc thơm ngát.
    Đối với người già dặn trong nghệ thuật nuốt khói thì ống tẩu này là công trình đẽo gọt bằng tay của hãng làm điếu Charatan (3) nổi tiếng trên hoàn vũ. Một bộ luôn luôn gồm 7 cái, mỗi cái giành cho một ngày nhất định trong tuần.
    Ống vố người lạ đang phì phèo là ống vố của ngày chủ nhật.
    Hôm nay là chủ nhật. Một chủ nhật có quá nhiều xác chết.
     ***
    Đêm chủ nhật có quá nhiều xác chết ấy nghiễm nhiên Văn Bình trở thành thượng khách của viên đại úy trưởng cuộc cảnh sát.
    Gác đìện thoại, hắn thót ra sân, nhảy lên xe díp. Hắn thuộc thành phần trẻ, tếu, hăng, nên giật vô lăng đuổi tài xế xuống đất. Hắn lái xe một mình đến khu chợ trời Rát tờ rô. Không thuộc viên nào được đi theo. Trong cơn hấp tấp hắn quên phắt Văn Bình. Chàng có thể lợi dụng cơ hội chuồn thẳng một lèo. Song chàng chẳng dại gì. Chàng đang cần đến chợ trời và lữ quán Lưỡi Dao hiện bị lực lượng an ninh cô lập. Chàng bèn tỉnh khô, leo lên ngồi cạnh viên đại úy dễ tính.
    Xe chạy một quãng xa hắn mới nhớ đến ông khách thần tượng đấu bò. Là người Tây ban nha thuần túy có khác, hắn không coi sự hiện diện của chàng là trở ngại nghề nghiệp. Hắn rú kèn, đạp lút ga, phóng băng băng trên con  đường đột nhiên rộng thênh thang vì mọi loại xe đều nép sang bên.
    Sự sợ hãi của dân chúng trước tiếng kèn cứu cấp trên xe làm viên đại úy khoái trí. Hắn ưỡn ngực, xả thêm ga xăng. Hắn chọn những đại lộ chạy qua trung tâm thành phố mặc dầu lộ trình này dài gấp đôi. Khu này đông người và xe, hắn cảm thấy oai hơn.
    Trong chốc lát, xe díp đến Gran Via, Phố Lớn, con đường lớn hạng nhì, chỉ đứng sau Calle de Alcalà, có thể ví với đường Tự Do ở Sàigòn. Kể ra, Văn Bình cũng khoái không kém viên đại úy. Chưa bao giờ chàng được phép phóng với vận tốc trăm cây số giờ giữa sự hoảng hốt của hàng trăm tài xế và khách bộ hành sợ xanh máu mặt. Góc đường, ở dưới hầm một tiệm kim hoàn đồ sộ, là nơi Văn Bình thường ghé để chiêm ngưỡng viện bảo tàng tí hon đồng hồ xưa giá trị của một tư nhân (4).Tuy nhiên, chàng không thích nó bằng viện bảo tàng cũng tí hon và cũng tư nhân (5) ở bên phải. Nó là viện bảo tàng độc nhất trên thế giới về … Lưu linh. Đủ loại rượu từ đông sang tây, từ cổ chí kim, đựng trong ve chính cống của nó, còn nguyên nhãn, đủ màu sắc, đủ hình thù, đủ kích nước …
    Két, két … rột, rột … Viên đại úy dộng hết chân thắng. Một chiếc díp từ đường ngang vèo ra, phóng nhanh như tên bắn, và kéo kèn cứu cấp bi ba bi bô. Vỏ quýt dầy móng tay nhọn… Ban đêm ở Mađờrít, không riêng ông đại úy trưởng cuộc cảnh sát trẻ tuổi của Văn Bình thèm “hù “ thiên hạ bằng kèn báo động.
    Nhờ trời, viên đại úy còn cứng tay lái, phản ứng chưa đến nỗi bị ma men làm hư cùn nên tai nạn không xảy ra. Tổn thất gần như vô nghĩa: một xe mép vè, xe kia vỡ nát đèn lái. Cả hai đều không dừng lại để kiểm kê. Tiếng máy ầm ầm, tiếng thủy tinh loảng xoảng che lấp những tiếng chửi thề tục tĩu.
    Viên đại úy quẹo vào đường Đại sứ (6), bắt đầu địa phận chợ trời.
    Hắn rú còi điếc tai hơn trước nhưng không dám duy trì sức nhanh hồi nãy. Nền đường chật hẹp đã đành, công chúng trong khu chợ trời lại mắc chứng bệnh bất trị: bệnh tỉnh bơ.
    Cách lữ quán Lưỡi Dao 50 mét, tình hình lưu thông được cải thiện rõ rệt nhờ sự hiện diện của vòng đai an ninh. Nhân viên điều tra lăng xăng chạy tới chạy lui với đủ đồ nghề chụp hình, đo đạc, lấy dấu tay, và thu thập lời khai chớp nhoáng của một số nhân chứng.
    Ba thi thể phủ vải trắng được đặt thành hàng trên băng ca, sửa soạn được khiêng ra xe Hồng thập tự. Viên đại úy quen mặt hầu hết mọi người. Hắn bông rua, chào hỏi loạn xạ. Hắn đi đâu, Văn Bình đi đó. Hắn không giới thiệu chàng. Cũng chẳng ai quan tâm đến chàng.
    Một người mặc thường phục vỗ vai hắn, vồn vã:
    -Lẽ ra chúng tớ chuồn về từ nãy. Ông giám đốc kêu điện thoại ra lệnh cho chúng tớ chờ cậu. Được xếp cưng thật sướng. Chúng tớ phát ghen với cậu.
    -Đừng lỡm nữa bồ. Chẳng qua thằng cha chánh sở điều tra bị bệnh, nằm bẹp trong nhà thương, chỉ còn tớ võ vẽ đôi chút chuyên môn, lại tốt nghiệp khóa điều tra hình cảnh tại Hoa Kỳ nên ông giám đốc gọi tớ.
    -Sướng rồi.
    -Sướng gì bồ. Đêm nay tớ có công chuyện làm ăn tối quan trọng, bị ông giám đốc triệu thỉnh bất thần là xôi hỏng bỏng không. Bồ ơi, tớ có cảm tưởng đời tớ sắp tàn đến nơi. Tớ nghi có thằng nào thối mồm mách lẻo với xếp.
    -Mách lẻo?
    -Ừ. Chắc bồ chẳng lạ gì tớ ngấm nghé cô cháu của ông giám đốc. Lát nữa, tớ có hẹn với nàng.
    -Chết cha!
    -Dĩ nhiên. Ông ấy bắt tớ đến đây, tớ sẽ bận tíu tít cả đêm, nàng đợi tớ cả đêm khóc hết nước mắt, nàng sẽ ngờ tớ lăng nhăng này nọ và cho tớ “de “.
    -Ông tổng giám đốc không thích cậu?
    -Thích chớ. Nhưng ông chê tớ bay bướm. Ông ấy sợ cô cháu khổ. Tớ lại khoái đấu bò. Ông ấy sợ sớm muộn tớ bị bò chém chết, cô cháu trở thành góa bụa. Thôi, bồ ơi, càng nói càng làm tớ đau ruột. Nạn nhân là Lulio. Lulio nào? Bồ có đủ hồ sơ lý lịch của Lulio và hai xác chết kia chưa?
    Gã mặc thường phục bước lại quầy két, nơi một nam thư ký gương mặt sáng sủa, thông minh, đang ngậm cán bút, hất hàm:
    -Viết xong rồi chứ?
    Người thư ký khúm núm:
    -Dạ, ng phủ và những đáy sâu thầm kín của tế bào thần kinh. Nó không còn là lời ca nữa. Mà là muôn ngàn tiếng nấc. Muôn ngàn tiếng thở dài. Những cái váy nhiều lớp vải màu sặc sỡ lòe xòe như bươm bướm. Những bắp chân thon đều. Những tấm thân nẩy nở tròn trịa. Trời ơi … Văn Bình cảm thấy tứ chi rời rã. Chàng bước không nổi nữa. Chàng muốn ghé ngay hộp đêm bên đường để hòa trộn với quá khứ đầy âm hưởng bôhêmiêng và nhạc fờlamencô.
    Bỗng chàng rợn gáy.
    Một chiếc xe gắn máy từ phía trong đường Thợ Rèn Dao quanh co, gập ghềnh, chạy tới, từ từ, chầm chậm, với hai gã đàn ông ngồi trên. Từ từ, chầm chậm như thể chờ đợi một cái gì.
    Văn Bình rợn gáy vì chiếc xe gắn máy còn cách chàng đứng 10 thước là hiện thân của tử thần. Hai gã đàn ông ngồi trên xe không xa lạ đối với chàng. Chúng từng dí súng, bắt chàng giữ vị thế bất động tại nơi đậu xe gần đấu trường. Chúng từng bắt cóc Diane ngay trước mũi chàng. Khi ấy, chúng gồm ba tên. Giờ này còn hai. Nhận ra chúng không mấy khó khăn. Chúng thuộc thành phần độc đáo về khuôn mặt cũng như lề lối phục sức. Nhét chúng giữa đám đông nhung nhúc chúng vẫn không thể lẩn trốn thành công. Đặc điểm của chúng là thẹo và mụn. Tối thiểu mỗi tên mang hai vết thẹo trên mặt. Vết nào cũng dài và sâu. Thêm vào những chứng tích ghê tởm này là từng đám mụt cóc lổm ngổm đen sì. Áo quần chúng theo sát thời trang trong năm, áo đuôi bầu, quần ống rộng, dây lưng da to bản tuy nhiên sắc mặt vẻ dáng ngổ ngáo, hung hãn và đáng ghét. Chỉ trông diện mạo và kiểu ăn mặc câng câng ấy người hiền lành cũng nổi sùng, tát cho mỗi tên một cái.
    Do đó, Văn Bình nổi sùng là chuyện dĩ nhiên. Hồi xẩm tối, chúng dám vuốt râu hùm. Không may chúng gặp lại chàng. Chàng quyết không nương tay.
    Chiếc xe gắn máy tốp sát lề đường, đối diện nhà hàng Botin. Hai tên thót xuống, nhìn lơ láo tứ phía. Một tên dựng xe, móc thuốc lá hút phì phèo. Hắn giữ phận sự canh chừng bên ngoài. Bạn hắn xốc lại áo che khẩu súng cồm cộm dưới nách, đoạn xô cửa bước vào tiệm ăn.
    Nếu là Sàigòn thì trời đã hơi khuya, nhưng ở đây lại còn quá sớm. Con đường Thợ Rèn Dao chứa đầy màu sắc bản xứ ; tiệm ăn ngon rẻ, fờlamencô được trình diễn mê say và quyến rũ từnng đêm nên khách dạ lạc rất đông.
    Các cặp trai gái choàng vai bá cổ hoặc những chàng trai cô đơn, vượt qua nơi đậu chiếc xe gắn máy của địch, trò chuyện huyên thiên ầm ỹ hoặc lầm lũi, cúi đầu. Ai lo việc nấy, không quan tâm đến hai gã mặt thẹo mũi lõ mắt xanh.
    Ngoại trừ Văn Bình.
    Một trong hai tên khuất sau cửa nhà hàng Botin. Tuy không theo sát hắn, chàng vẫn đoán thấy sự việc sắp xảy ra. Hai tên mặt thẹo với bọn sát nhân tại lữ quán Lưỡi Dao chỉ là một. Chúng đều là thành viên của một cơ quan điệp báo quốc tế. Hiện thời Văn Bình chưa phăng ra xuất xứ của chúng. Song le chàng gần như chắc chắn chúng không phải là điệp viên KGB sô viết.
    Rầy rà ghê! Chàng đinh ninh chỉ có một kẻ thù duy nhất, KGB sô viết. Té ra những hai. Đương đầu với hai kẽ thù trong tình trạng ẩn danh đã khó khăn, giờ đây chàng bị lộ diện hoàn toàn, sự khó khăn gia tăng gấp chục lần.
    Cửa tiệm ăn mở hé, Văn Bình nhìn thấy lão quản lý trán hói khệnh khạng bước xuống vỉa hè. Mặc dầu tuổi lão chưa đến 50 nghĩa là còn lâu mới đáng tuổi ông lão.
    Việc Văn Bình tiên liệu đã đến. Chóng vánh. Êm thấm. Như thể trò đùa. Bên này đường, gã mặt thẹo đứng gác cạnh chiếc xe gắn máy nâng cao bàn tay phải. Trong tay hắn lấp loáng nòng thép xanh biếc của khẩu súng trái khế. Khẩu HR.922 (2).
    Một trong các kiểu súng ngắn thông dụng trong làng điệp viên hành động vì kích thước gọn gàng, bá nhỏ mà không tuột, cối nó chứa được 9 viên đạn. Nó rất nhẹ, giới trong nghề gọi nó là “súng lông”, ấy thế đường bắn lại chính xác tối đa.
    Đầu khẩu “súng lông” được lắp ống hãm thanh bằng nhựa giẻo, tiếng bụp thật dịu dàng không thua âm thanh dịu dàng của chai sâm banh được khui đúng phương pháp. Hung thủ không phải tay mơ: khẩu súng giơ lên là nạn nhân loạng choạng rồi ngã ngồi, lưng dựa vào tường. Lão trán hói bị giết chết một cách lặng lẽ. Văn Bình không dám khinh địch vì trong khoảng xa 5 mét, hắn có thể bắn trúng tim không cần nhắm.
    Bắn xong, hung thủ ung dung đạp cho xe gắn máy nổ. Bạn hắn cũng ung dung từ vỉa hè ra. Nếu không có sự phá đám đột ngột của một anh chàng say rượu thì cuộc hạ sát được kết thúc trơn tru như tấm ván thoa xà bông.
    Phải, một anh chàng say rượu từ hẻm tối gần đó vèo tới như cơn gió, nhè đâm sầm vào ghi đông xe gắn máy. Nó đổ nghiêng, hai tên mặt thẹo đứng cùng một phía bị bánh xe đè chặn. Nhờ chúng giỏi võ nếu không ống chân khó tránh khỏi bó bột. Anh chàng say rượu lăn kềnh trên mặt đường. Từ xe hắn máy, ét xăng đổ ra lênh láng.
    Hai tên mặt thẹo văng tục tùm lum rồi kéo nhau dậy dựng xe ngay ngắn.
    Điều chúng không dè là anh chàng say rượu nghe rõ tiếng chửi. Chẳng thèm đáp lễ bằng miệng, hắn lục túi lấy quẹt máy. Xòe … ánh lửa bật cháy. Anh chàng say rượu quăng quẹt máy xuống vũng xăng. Trong nháy mắt, chiếc xe gắn máy vô tội chìm ngập trong đống lửa đỏ. Anh chàng say rượu vỗ tay reo hò thích thú. Hai tên mặt thẹo không dám lần khân để chữa cháy cũng như trừng trị anh chàng say rượu bạo ngược. Chúng vứt chiếc xe, kéo nhau tháo về phía công trường Thị sảnh.
    Chưa bao giờ Văn Bình hên bằng khi ấy. Anh chàng say rượu là cứu tinh kỳ diệu của chàng. Giá không có hắn, Văn Bình chắc phải bó tay, bất lực nhìn hai tên mặt thẹo khơi khơi cưỡi xe thoát khỏi phạm trường, biến nhòa vào bóng đêm của khu phố cổ xưa.
    Văn Bình không gặp trở ngại nào trên lộ trình rượt đuổi. Tắc xi ở đây hơn 4.000 chiếc, hệ thống chuyển vận công cộng khá bành trướng và tân tiến nên các bác tài rất chiều khách. Văn Bình ném tờ bạc trăm cho tài xế mặc dầu tiền trả tối thiểu mỗi lần lên xe chỉ 5 peseta. Tài xế hỏi đi đâu, chàng hất hàm về phía hai tên mặt thẹo đang vẫy tíu tít một chiếc tắc xi Seat chạy ngang.
    Tài xế hiểu liền, miệng cười tủm tỉm, tắt đèn “cốt” thu mình chờ đợi. Khi chiếc tắc xi chở hai mặt thẹo giựt khỏi lề, bác tài mới nói ;
    -Buenas noches (3), ngài yên tâm, tôi sẽ bám thật sát mà họ không thấy.
    Chiếc Seat của địch tương đối nhỏ và gọn hơn chiếc tắc xi của Văn Bình, do đó nó luồn lỏi dễ dàng trong đám xe cộ ngược xuôi hai chiều. Bác tài của Văn Bình thuộc hạng cừ khôi nếu không đã bị bỏ rơi trên siêu đại lộ Alcalà.
    Đến công trường Cibeles, bác tài bật tiếng cười khẩy ngạo mạn:
    -A, nó kiểm soát!
    Đúng, hai tên mặt  thẹo rà rà tắc xi vòng quanh  công trường để kiểm soát mặt hậu. Bác tài của Văn Bình khôn ngoan nhường hai chiếc xe hơi nhỏ làm trái độn. Giữa công trường là hồ nước phun với bức tượng nữ lưu mát da mát thịt, nữ thần Xiben (4), con gái của Trời theo thần thoại Hy lạp, được Trời giao nhiệm vụ cai quản tạo vật. Mỗi lần qua đây, Văn Bình đều hít hà … lo ngại. Nữ thần ngồi ngả trên xe, tấm thân đồ sộ của nàng dường như làm nền đất rung rinh.
    Xe hơi vượt qua Bưu điện Trung ương, thẳng đại lộ Prađô về hướng nam, nơi có viện bảo tàng mang cùng tên, được coi là lớn nhất thế giới với những họa phẩm độc nhất vô nhị. Tình cờ Văn Bình thấy đại khách sạn Ritz nằm khuất bên trái. Tất cả những ai tự nhận là quyền quý và giàu có đều hẹn nhau tại lữ quán 5 ngôi sao này. Chàng cũng lấy phòng ở đó. Lấy phòng nhưng chỉ để gửi hành lý. Từ khi đặt chân xuống trường bay Baraját đến giờ, chàng vù thẳng một lèo, chưa hề có một phút rỗi rãi để buông mình trên nệm giường êm ái của lữ quán Ritz.
    Ban đêm, viện bảo tàng đóng cửa, một lực lượng an ninh vô hình canh chừng tòa nhà màu hồng gồm hơn trăm phòng với hơn 7.000 siêu phẩm mỹ thuật cổ kim. Không hiểu sao Văn Bình lại có cảm giác nó còn mở. Tâm thần chàng xốn xang như hồi chàng đôi mươi, mới nếm hương vị yêu đương thật sự lần đầu. Niềm xốn xang này nhú dậy trong lòng khi chàng ghé thăm Prađô. Chàng dự định tạt qua một buổi vì chàng còn một lô việc chưa làm. Một buổi được kéo dài thành một tuần. Ngày chàng từ giã, chàng vẫn chưa hết bịn rịn. Trong nhiều đêm, chàng nhìn thấy trong mơ những bức tranh mỹ nhân khỏa thân của Ruyben, Titiên và Goya, các bậc thầy của nền hội họa thế giới.
    Đàn bà lõa thể không còn là vật lạ đối với thanh niên 30, huống hồ Văn Bình là thanh niên 30 quá giàu kinh nghiệm. Vậy mà chàng say mê. Một phần vì bút pháp kỳ diệu của họa sư, phần khác có lẽ vì chàng giống họ. Cũng như họ, chàng mắc bệnh hào hoa, luôn luôn ham trái cấm, suýt bị mất đầu (5).

    Bức họa của Goya:
    -La Maja không quần áo.

     

    -La Maja có quần áo.
    iêng. Nữ hoàng không ngai về khoa móc túi.
    Cô gái trả cái bót phơi còn nguyên tiền bạc và giấy tờ cho Văn Bình rồi ù chạy ra cửa. Chàng rượt theo giữ lại. Nàng òa khóc. Dỗ dành mãi  nàng mới nói. Hai mẹ con nàng chuyên hành nghề ở những đô thị lớn châu Âu. Nàng ưa Mađờrít vì khí hậu ở đây hợp với nàng. Mẹ nàng rón được cái ví dầy cộm của chàng trong lúc nàng quay ra chỗ khác. Nàng phản đối mẹ. Mở ra thấy có quá nhiều tiền, bà mẹ không muốn trả. Nàng dùng đến nước mắt bà mẹ mới chịu. Mẹ nàng đã hiểu lý do khiến nàng chê hơn chục ngàn mỹ kim, số tiền khả dĩ giúp gia đình nàng tậu một căn nhà, chấm dứt nếp sống cầu sương điếm cỏ. Lý do này là ái tình.
    Tiếng sét ái tình đã thay đổi hoàn toàn. Văn Bình cũng cảm động không kém. Chàng gác hết công việc, chung sống với nàng, hòa trộn cùng sinh hoạt bô hê miêng. Có lúc chàng tưởng như chàng trở thành người bô hê miêng chính cống, chàng không còn là người Việt con cháu vua Hùng nữa.
    Đùng một cái, nàng bỏ chàng. Sau một dêm sánh vai tình tự trên đại lộ Castellana có nhiều cây trinh nữ. Nàng bỏ chàng mặc dầu nàng vẫn còn yêu. Nàng mang máu hồ hải trong người, nàng không thể dừng chân ở đây được lâu. Nàng không đòi hỏi gì ở chàng. Không tơ hào một xu, tuy nàng nghèo mạt rệp, nàng phải tiếp tục hành nghề lắt túi. Thậm chí nàng giống chàng ở nhiều khía cạnh. Yêu bất thần. Yêu vũ bão. Yêu trọn vẹn. Yêu toàn diện như thể ngày mai mình chết, mình không còn dịp yêu nữa. Thế rồi bất thần chia tay mà không phản bội. Chia tay mà không ai giận ai …
    Từ bấy đến nay, chàng không hề gặp lại nàng. Mặc dầu mỗi lần ghé Mađờrít, chàng đều lui tới những nơi gia đình nàng và các nữ quái bô hê miêng khác hành nghề … móc túi.
    Ánh đèn sáng quắc và giòng xe cộ lưu thông ồn ào lôi kéo Văn Bình ra khỏi cơn mơ dĩ vãng. Mới đó chàng đã ra đến Puerta del Sol, Nhật môn, công trường rộng nhất của thị trấn, 9 con đường phát xuất từ Nhật môn. Hầu hết lộ trình vận chuyển công cộng đều chạy qua đó.
    Chàng đã hoàn toàn ra  khỏi khu chợ trời và vòng vây của cảnh sát. Chàng có thể nhẩn nha cười duyên với các cô gái bản xứ phục sức sặc sỡ đang uốn éo trên vỉa hè. Và trước hết, chàng cần một gói Salem.
    Cách chàng mấy thước là một ki ốt bán báo, bánh kẹo và đồ vặt vãnh. Người bán có khuôn mặt trẻ, miệng cười lẳng lơ và cặp mắt lá răm ướt át. Không đẹp song dễ thương. Dẫu nàng xấu như ma mút, chàng vẫn phải tạt vào mua thuốc lá bạc hà. Huống hồ nàng thuộc loại sạch nước cản. Con số éttăncô (7) dọc đường phố lên đến hàng trăm, nhưng năm thì mười họa mới vớ được một nhan sắc mặn mòi. Nàng cười với Văn Bình. Cười thân mật như thể quen chàng từ … khuya.
    Các tờ báo mới ra lò treo lủng lẳng hai bên ki ốt. Chẳng hiểu Mađờrít có độc giả … cọp hay không, Văn Bình chỉ thấy một đống người cúi đầu, dí mắt sát đống báo đọc tin tức sốt dẻo.
    Chàng xỉa tiền mua Salem, cô gái xinh xắn ngồi giữa ki ốt, không nghĩ đến việc lượm tờ bạc để thối lại tiền lẻ. Nàng cũng không mở nắp tủ kiếng lấy cho khách gói thuốc. Nàng cứ ngó chàng trân trân. Ngó rồi nàng so sánh với xấp hình đen trắng đặt trước mặt nàng.
    Văn Bình liếc xấp hình, nước da của chàng bỗng xanh mét như bệnh nhân thiếu hồng huyết cầu. Thật là đại nạn đối với chàng. Xấp hình đen trắng lớn bằng hai bàn tay là hình của chàng. Phải, hình của chàng được một nhật báo lớn in thành phụ bản phát không. Bên trên có hàng chữ đậm nét « Thiên thần matađo vô danh». Bức ảnh được chụp tại đấu trường, nhiếp ảnh viên dùng ống viễn kính và chụp toàn thân với vận tốc nhanh, sau đó đem phóng lớn và in ốp sết. Dầu vậy, nó khá giống. Sở dĩ cô gái éttăncô ngó chàng trân trân, quên hết mọi việc là vì ông khách mua thuốc lá giống « Thiên thần matađo vô danh » như đúc cùng khuôn.
    Điệp vụ bí mật của Z.28 tại Tây ban nha đã bị bật mí hoàn toàn. Hồi tối, viên đại úy trưởng cuộc cảnh sát đã nhận diện được chàng. Giờ đây đến lượt một cô gái bán hàng ngoài phố. Dân chúng ở đây sùng bái tráng sĩ đấu bò hơn chục lần thanh niên đợt sống mới sùng thượng tứ quái bít tơn. Chàng chưa đi được một bước là bị họ vây bọc, níu kéo. Người dân … nhà lành còn biết mặt chàng, không lẽ các điệp viên KGB, GRU, Quốc tế Tình báo Sở khôn như ranh lại mù tịt?
    Tam thập lục kế dĩ đào vi thượng. Trong hoàn cảnh trớ trêu này, chàng phải rút dù cấp tốc. Chàng bỏ luôn tờ bạc, không chịu lấy gói thuốc lá, quay mặt ra đường, sửa soạn phóc qua công trường rộng thênh thang đầy nghẹt xe cộ.
    Chậm rồi.
    Bên trái có người. Trước mặt có người. Sự đời oái oăm thay: thiên hạ yêu mình té ra vô tình giết mình. Cô gái bán hàng chồm dậy, nắm áo Văn Bình, kêu lớn:
    -Tráng sĩ đấu bò vô danh hồi chiều, bớ bà con ơi!
    Liền khi ấy, đoàn xe cảnh sát  từ  khu chợ trời, nơi vừa  xảy ra loạt án mạng thê thảm, chạy xẹt qua công trường Nhật môn.
    Văn Bình chết chẹt.
    Chú thích:
    (1) quán cà phê Léon trên đường Alcalà, tổ ấm của ký giả và y sĩ. Còn họa sĩ và diễn viên thì tụ họp ở tiệm Gijon (đọc là Riron) ở Paseo de Castellana.
    (2) Tolède, Toledo, một thị trấn ở gần Mađờrít.
    (3) bộ ống điếu 7 cái này mang tên là Crown Achievement, bán cả bộ trên 10 ngàn mỹ kim của hãng Charatan ở Luân đôn. Ống điếu Charatan được làm bằng rễ của một thứ gỗ tên là Erica arborea rất hiếm, mọc dọc bờ biển Địa trung hải ở Hy lạp. Mỗi năm hãng này chỉ làm được 3, 4 bộ. Làm đến đâu bán hết đến đó.
    (4) chủ nhân của viện bảo tàng này là ông Grassay, người Pháp, chuyên viên kỹ thuật đồng hồ.
    (5) chủ nhân là Perico Chicote. Khách chỉ được ngắm không được nếm. Nếu khách quá thèm thì chủ nhân biếu một ly xérès.
    (6) đường Embajadores.
    (7) ki ốt bán báo ở vỉa hè.
    --!!tach_noi_dung!!-- cá hai hàm răng. Văn Bình hất ngược cùi trỏ. Chẩu quyền của chàng trúng cằm bác tài. Nạn nhân ngã ngửa xuống nệm. Chàng cẩn thận bồi thêm một atémi bằng đầu ngón tay. Bác tài sẽ mê man ít nhất nửa giờ. Chàng đánh bất tỉnh chẳng phải vì tiếc tiền mà vì chàng vừa bắt chợt một thoáng mắt của nạn nhân. Thoáng mắt có vẻ gian.
    Văn Bình giật đứt dây đề ma rơ và dây kèn, nhét chìa khóa công tắc vào ví, đoạn men chân tường lại gần tòa nhà 15 tầng đồ sộ. Chàng không đột nhập cửa trước. Chàng đoán đây là sào huyệt tạm của địch, thế tất địch phải đặt nhân viên canh gác.
    Chàng kiếm ra lối lên lầu không mấy khó khăn bằng cầu thang trôn ốc chữa lửa ở hông bin đinh. Chàng biết hai tên mặt thẹo đang ì ạch lên lầu 10. Vì từ một căn ở lầu 10 có tia sáng le lói. Nơi này chưa gắn điện. Chắc là ánh đèn cầy.
    Thức ăn hồi chiều đã tiêu hóa hết, bao tử rỗng không, Văn Bình mệt rừ. Mệt rừ mà không dám nghỉ khỏe. Lên đến nơi, chàng cũng không dám thở mạnh. Chàng hít thật nhiều dưỡng khí rồi nhảy qua cửa sổ. Căn phòng có ánh đèn ở chính giữa lầu 10, cách nơi chàng núp gần hai chục căn. Chàng không thể dùng hành lang phía trước. Chàng phải bám song sắt của bao lơn phía sau bin đinh, quăng mình từ phòng này sang phòng khác như tài tử đu bay trong rạp xiếc.
    Trăng sao không có, đèn đóm cũng không nhưng Văn Bình không tuột tay lần nào nhờ các chấn song mới sơn còn óng ánh màu sắc giúp chàng nhìn thấy rành rẽ trong bóng đêm bất khả xâm phạm.
    Trong chốc lát, chàng đến sát căn phòng có ánh đèn khả nghi. Chàng mừng rơn: bên trong có tiếng người nói. Tiếng báo cáo của thuộc viên với thượng cấp.
    -Đúng theo kế hoạch, tôi kêu hắn ra ngoài đường. Hắn đi ngay, không ngờ vực. Anh em tôi chỉ đét một phát.
    -Chết liền?
    -Vâng.
    -Không ai nhìn thấy?
    -Dĩ nhiên là không. Duy có một trục trặc nhỏ sau khi công tác được thi hành thông suốt. Chiếc xe gắn máy bị cháy, đành bỏ lại.
    -Nguy to. Cảnh sát chận bắt?
    -Không. Bình xăng bị chảy, gặp tia lửa bu gi phựt cháy, bọn tôi cứu không kịp. Vả lại, đây là xe bọn tôi “cầm nhầm” nên không sợ bị cảnh sát truy nguyên tông tích.
    -Tưởng gì chứ như vậy thì chẳng sao. Chúng mày chịu khó ở lại đây.
    -Canh giữ con nhỏ?
    -Ừ. Có gì mà canh giữ. Con nhỏ bị trói và bit miệng bằng băng keo, cứng đét như khúc giồi ở căn bên, chúng mày khỏi lo. Một thằng ngủ, một thằng thức. Chia phiên nhau đến sáng mai.
    -Tại sao chưa chở con nhỏ đi?
    -Còn đợi lệnh xếp. Vả lại, lực lượng an ninh đã đặt nút chặn trên các đường vào thành phố. Thong thả mà làm, không có gì phải hấp tấp. À, từ đó lên đây, chúng mày có mở mắt thật rộng không?
    -Rộng như biển Đại tây dương. Một con kiến rượt theo, bọn tôi cũng biết.
    -Tao rất ghét tính nói ẩu.
    -Thưa anh, em không ba hoa chích chòe. Em xin mang đầu ra bảo đảm. Bí mật trăm phần trăm.
    -Giỏi, tao sẽ trình xếp lớn thưởng công cho chúng mày. Thôi tao về. Hátta manana…
    Hátta manana nghĩa là « đến mai ». Hai tên mặt thẹo sẽ ở lại trong tòa nhà 15 tầng bát ngát và vắng vẻ này cho đến mai. « Con nhỏ  » tức là Diane. Văn Bình có thể giải thoát nàng dễ ợt như trở bàn tay.
    Tiếng chào nhau rồi tiếng giày lệt sệt tiến về phía cầu thang. Thượng cấp của hai tên mặt thẹo bắt đầu trò chuyện.
    -Mày sang bên kia ngủ. Lát nữa tao gọi dậy. Mỗi đứa được nghỉ 2 giờ.
    -Hừ, 2 giờ ngủ chưa đã.
    -Theo ý mày, phải ngủ suốt đêm mới đã?
    -Đay nghiến nhau làm gì tội nghiệp. Thế này nhé, tao đề nghị: cả hai thằng cùng thức.
    -Mày thích thức thì cứ thức một mình. Đừng rủ rê tao.
    -Để yên tao nói nốt. Tao thèm ngủ thấy mồ. Sở dĩ tao nói đến vấn đề thức vì … vì trên bàn có mấy chai rượu chát và một núi đồ ăn.
    -Của con nhỏ, không phải của mày. Đụng vào, anh hai đánh gẫy răng.
    -Thì mình báo cáo là con nhỏ nó ăn. Pexebê (9) ngon có thể chết được, mày chê thì thôi.
    Một xâu tiếng chửi tục tĩu văng ra. Tiếp theo là tiếng kéo ghế, tiếng chai cốc lanh tanh, tiếng khui nút, tiếng rượu rót vào ly. Văn Bình phát rệu nước miếng. Bao tử đang lép kẹp của chàng sẵn sàng đón nhận mọi thức ăn, huống hồ món pexebê từng được dân bản xứ coi là hấp dẫn số một.
    Pexebê là loại nghêu độc đáo chỉ tìm thấy dọc bờ biển Tây bChỉ tập hồ sơ đề chữ “33” ngoài bìa đặt ở góc bàn, ông tổng giám đốc KGB nói:
    -Từ ngày toán 33 được thành lập để theo dõi vụ vàng đến giờ, ta chưa tiến được bao nhiêu. Ta mới nắm vững được hai điều: thứ nhất, chắc chắn số vàng là 200 tấn vàng hiện nằm tại một nơi an toàn nào đó trên lãnh thổ Tây. Thứ hai, ngoài ta ra ít nhất một cơ quan khác xía vào, đó là CIA Hoa Kỳ, như vậy nghĩa là ta sẽ đụng đầu với nhiều đối thủ hóc búa. Thứ ba, Lulio chưa hề thật tình với ta, hắn cố ý giấu ta nhiều điều quan trọng. Tôi đã đọc kỹ những báo cáo về hắn từ hơn 20 năm nay. Hắn có trí nhớ bền bỉ, những lời hắn nói năm 1947 tại Pháp hắn đã lặp lại gần giống mươi mười lăm năm sau đó tại Tây ban nha. Tuy nhiên, trên một số chi tiết vẫn có sự tiền hậu bất nhất. Các cuộn băng ghi âm đều cho thấy giọng hắn rụt rè, sặc mùi giả dối, xảo quyệt, mỗi khi vụ vàng được nhắc tới.
    Dầu muốn dầu không, Lulio là con bài tẩy định đoạt cho điệp vụ của ta. Ta chuẩn bị 20 năm nay với bao tâm cơ, ta không thể để nó vuột vào tay người khác.
    Ông tổng giám đốc lấy từ hộc bàn ra cái chai bằng pha lê trắng muốt đựng một chất nước cũng trắng muốt, từ tốn rót đầy ly cho Navarô:
    -Tôi mến anh vì anh giống tôi ở điểm, nhất là điểm uống nước suối, quanh năm uống nước suối, không màng đến rượu. Bót zom (10) anh uống hôm nay được đóng chai riêng cho đồng chí thủ tướng. Tôi trình báo về vụ vàng, đồng chí thủ tướng truyền tặng anh một két với lời cầu chúc thành công.
    Về phần tôi, tôi nghĩ rằng con người sắt thép, thông minh, tài ba tuyệt vời như anh, rượu không thèm uống, thuốc lá không thèm hút, tất cả sinh lực đều dồn vào nhiệm vụ, con người ấy luôn luôn thành công. Nào, ta cùng uống bót zom để mừng sự thành công sắp tới của đại tá Navarô.
     
    Tối chủ nhật ấy, cái đinh của tấn tuồng tranh chấp điệp báo giữa Nga và Mỹ, Lulio ngồi uống nước suối một mình trong tiệm cà phê trong khu chợ trời.
    Chẳng hiểu sao Lulio sinh trưởng ở vùng sản xuất rượu nho thượng hạng, và hiện kiếm sống bằng nghề bán rượu nho ra ngoại quốc lại kị hơi men. Kị ở đây không có nghĩa là uống rượu thì mặt đỏ như gấc chín hoặc say bí tỉ. Ngược lại, càng uống thì mặt Lulio càng xanh. Xanh đến độ trắng bệch như tờ giấy. Ông không hề say. Ông không uống rượu vì ông không thích, chỉ có thế thôi.
    Lulio thờ thẫn hồi lâu trước ly insalút (11).
    .
    Tuy mê nước suối, ông chỉ uống mỗi hiệu này. Không phải vì nước suối insalút có lợi cho sự tiêu hóa, hoặc phát xuất từ một rặng núi gần quê ông. Mà vì bản tính ông mơ mộng, ly nước trắng xóa, nổi bọt lăn tăn, nhìn xuyên qua pha lê ông luôn luôn có cảm tưởng đó là trái cầu được nhà chiêm tinh sử dụng để nhìn số mạng con người.
    Tuy con nhà giòng dõi, ông lại long đong từ thuở hoa niên. Long đong vì ông muốn làm một cái gì cho đất nước. Bị thua thiệt, phỉnh phờ, ông muốn thoát khỏi vòng lưới nhưng nó cứ quấn lấy ông, ngày này qua tháng khác. Gần 20 năm trời, ông ôm trong lòng một bí mật ghê gớm. Nhiều lần, ông tưởng có thể nói ra được hết. Rốt cuộc ông phải ngậm miệng.
    Lần này, liệu ông có nói ra được không?
    Lulio rời mắt khỏi ly nước suối và quan sát chung quanh. Mađờrít là nơi làm ăn lý tưởng của các quán cóc. Dân chúng địa phương dường như mắc một bệnh bất trị, bệnh khát. Họ khát cả ngày. Họ uống từ sáng đến tối, từ tối đến sáng. Quán uống được mở nhan nhản, những khu phố càng cổ xưa, càng quanh co, càng thiếu ánh sáng, càng có nhiều tiệm giải khát.
    Bàn nào cũng đầy người. Thiên hạ ngồi sát nhau như cá mòi đóng hộp. Lề đường bị choán phân nửa. Đối diện cũng là một quán cóc chuyên bán hótsata, sữa hạnh nhân ướp lạnh, khách còn đông đúc và hỗn độn hơn. Lòng đường chỉ còn vừa đủ cho một tắc xi nhỏ chạy qua. Khốn nỗi các yêng hùng xe hai bánh lại ưa tụ họp trên quãng đường này nên tuy là đường hai chiều, nó đã biến thành ngõ cụt.
    Cuối ngõ cụt, cách nơi Lulio uống nước suối 20 mét là khách sạn Lưỡi Dao. Cái tên sắc bén này không do ngẫu nhiên mà có. Xưa kia khu chợ trời còn là nơi hạ thịt thì khách sạn Lưỡi Dao được giới anh chị dùng làm sào huyệt. Các cuộc thanh toán bằng dao thường diễn ra, lâu dần danh từ “lưỡi dao “được đi vào lịch sử.
    Gọi nó là khách sạn có vẻ lạm dụng. Hệ thống khách sạn ở Mađờrít được định lượng bằng sao. Sang trọng bậc nhất mang 5 sao như Ritz, từ 2 sao trở xuống là hạng tồi. Lữ quán  Lưỡi Dao này còn tồi hơn hạng tồi nhiều nấc. Nó chỉ được cái đồ sộ vì nó là tòa nhà bốn tầng duy nhất trong hẻm, mặt tiền bề thế không kém bề cao. Từ thời ông bành tổ còn sống đến giờ có lẽ người ta quên quét vôi thành thử màu vàng của tường và cửa biến ra một lô màu khác nhau. Phòng ốc và đồ đạc bên trong ít xập xệ hơn vì nghe đâu chủ nhân mới cho sửa chữa và thay thế một phần. Nhưng tóm lại, nó chỉ có thể được gọi là “nhà ngủ “. Loại nhà ngủ thường thấy tại các thị trấn lớn, giá phòng rẻ mạt, chuyên cho gái giang hồ thuê.
    Nó chỉ có một cửa ra vào ọp ẹp. Sau cửa là giẫy bàn của nhân viên lữ quán. Họ không cần hỏi tên khách. Họ chỉ cần khách trả tiền, rồi họ quăng cho chiếc chìa khóa có miếng bìa cứng ghi số phòng buộc tòng teng bằng sợi giây kẽm. Một gã bồi cười toe toét dẫn khách lên phòng.
    Lầu nhất và nhì cho thuê buổi, thuê giờ. Hai phòng còn lại giành cho khách thuê thường trực. Khách thuê đều là những ông hoặc bà muốn giấu “phòng nhì “. Thỉnh thoảng họ lén tới, xong xuôi, ai về nhà nấy. Bởi vậy, tiếng là có người thuê mà trên thực tế nhiều phòng ở lầu ba và lầu tư trống trơn.
    Lulio có phòng ở lầu tư. Có phòng ở đó mặc dầu ông không lập “phòng nhì “. Ông đang chơi trò đi dây cực kỳ nguy hiểm. Hớ hênh, vụng về một phần trăm tích tắc đồng hồ là rớt. Tài tử đi dây trong rạp xiếc có thể rớt xuống lưới bên dưới. Trong nghề này thì không. Bên dưới là vực thẳm. Là nghĩa địa. Là tử thần.
    Lulio sắp có hẹn với một nhân viên cao cấp CIA. Hẹn đúng 8 giờ. Lát nữa. Trong nhà ngủ Lưỡi Dao.
    Lulio xỉa tiền trên mặt bàn. Ông sửa soạn đứng dậy. Còn 30 phút nữa đến giờ hẹn.
    Đột nhiên toàn thân ông ớn lạnh. Vực thẳm không đáy. Nghĩa địa âm u. Tử thần tàn bạo … Từ nhiều năm, nhiều tháng, nhiều ngày đi dây với mật vụ sô viết, lần đầu Lulio cảm thấy gần cận cái chết hơn bao giờ hết.
    Cái chết đang nhìn ông bằng cặp mắt ốc lồi đầy tia máu đỏ ngang dọc.

    Bản đồ Tây ban nha và vị trí của thủ đô Mađờrít.(Madrid)

    Chú thích:
    (1)  El Rastro, đường Robino de Curtidores.
    (2) từ năm 1740, chợ trời Rastro mới được thành lập. Hiện nay, khu chợ này có thể bị san bằng trong khuôn khổ của kế hoạch chỉnh trang đô thị.
    (3) companero nghĩa là “đồng chí”.
    (4) Nicolai Kuznetsov, sau lên tướng, và là bộ trưởng hải quân Liên sô trong thế chiến thứ hai.
    (5) mật vụ sô viết NKVD, sau đổi thành MVD, rồi KGB, tác giả xin gọi chung là KGB cho tiện.
    (6) tức Broken Arrows. Hoa Kỳ từng báo động Broken Arrow 11 lần cho đến 1966, lần rớt bom ở nam bộ Tây là lần Broken Arrow đầu tiên ở hải ngoại.
    (7) tức William S. Guest, tư lệnh hải quân Mỹ, nam bộ châu Âu hồi ấy.
    (8) tàu Alvin là vật sở hữu của viện Hải học Mỹ ( Oceanographic Institute ) ở Woods Hole, tiểu bang Massachusetts. Gọi Alvin để nhắc nhở tiến sĩ Allyn Vine, người đã nghĩ ra nó.
    (9) tàu Aluminaut của công ty Reynolds Tnternational, Mỹ.
    (10) borzhom, một thứ nước suối nổi tiếng ở Nga.
    (11) insalus, một thứ nước suối Tây ban nha, có đặc tính sủi bọt nhưn Perrier của Pháp
     
  • --!!tach_noi_dung!!--

    scan : coithienthai
    Đánh máy: Trandartrau
    Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
    Được bạn: Ct.Ly đưa lên
    vào ngày: 26 tháng 10 năm 2014

    --!!tach_noi_dung!!--
    --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--