Trong trường học đang lan truyền bệnh cảm.Trên lớp học của Mã Tiểu Khiêu không biết vì sao có hơn nữa lớp đang sổ mũi, hắt hơi tiếng nói khò khè khọt khẹt, ngay cả cô giáo Tần cũng đã bị cảm, lúc giảng bài, cô ấy liên tục dùng khăn giấy chùi mũi, chùi đến cái mũi đỏ lên giống như củ ca rốt. Tiếng nói của cô giáo Tần vốn đã giống vịt, bây giờ bị cảm, cổ họng bị khàn, càng giống tiếng vịt kêu hơn. Mao Triệu cũng đã bị cảm, bình thường hắn là kẽ chân không dừng, tay không yên, giống như con khỉ trong sở thú, cho nên, mọi người đều gọi hắn là “con khỉ Mao Triệu”. Thầy cô giáo dạy qua lớp này, đều nói con khỉ Mao Triệu có chứng “đa động”, má hắn đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra qua nhiều lần, bác sĩ lại nói hắn không có chứng “đa động”, chỉ có điều là sức lực dồi dào mà thôi, bây giờ hắn cũng đã bị cảm, chiếc khăn lông dài dài đang quấn mấy vòng trên cổ của hắn, hai dòng nước mũi vừa đặc vừa dính, giống như đôi rồng thò ra khỏi động, đang thập thò trong hốc mũi, liền bị con khỉ Mao Triệu hít vào. Hắn ngồi yên một chổ không nhúc nhích, lúc tan học, cũng lười nhác không động đậy. “Bị cảm có phải rất khó chịu không?” Mã Tiếu Khiêu rất đồng cảm với con khỉ Mao Triệu. “Không có gì khó khịu.” Con khỉ Mao Triệu khụt khịt nói, “tôi thích bị bệnh.” Trời ạ lại có người thích bệnh! Con khỉ Mao Triệu nhất định là bị bệnh làm cho lú lẫn rồi. “Tôi chính là thích bị bệnh! Con khỉ Mao Triệu vẫn đang khụt khịt nói, “lúc bị bệnh, tôi muốn cái gì, người lớn đều mua cho tôi cái đó.” Bị bệnh lại còn có chổ này sao! Mã Tiểu Khiêu quyết định bị bệnh. Buổi chiều tan học, Mã Tiểu Khiêu về đến nhà, nó trước tiên giả thành một người bệnh. Nó muốn giống như người bệnh trên truyền hình, trên đầu quấn một chiếc khăn lông. Mã Tiểu Khiêu cũng dùng một chiếc khăn lông quấn ở trước trán, sau đó nằm lên trên giường, chỉ đợi ngài Mã Thiên Tiếu về nhà đến cùng nó chơi trò chơi giả bệnh. Hôm nay, ngài Mã Thiên Tiếu về nhà tương đối sớm, vì ông ta có mua thức ăn cho Mã Tiểu Khiêu. “Mã Tiểu Khiêu! Mã Tiểu Khiêu!” Mã Tiểu Khiêu rên lên một tiếng thật giống, sau đó bóp mũi uể oải nói: “Cha, con bị bệnh rồi.” “Bệnh rồi sao?” Ngài Mã Thiên Tiếu chạy vào phòng của Mã Tiểu Khiêu, “buổi sáng còn khoẻ mạnh mà, sao bây giờ đã bệnh rồi?” Mã Tiểu Khiêu nói, trường học đang lan truyền bệnh cảm, trong lớp có phân nữa bạn học đều đã bị cảm, ngay cả cô giáo Tần đều đã bị cảm. Ngài Mã Thiên Tiếu vội vàng lo lắng, ông ta nắm chặt vai của Mã Tiểu Khiêu, ra sức lắc. “Có phải con bị đau họng không?” Mã Tiểu Khiêu nói có. “Mũi con có bị nghẹt không?” Mã Tiểu Khiêu nói có. “Đầu con có bị choáng váng không?” Mã Tiểu Khiêu nói có. “Đúng là con đã bị cảm rồi.” Người cha gào lên, tay chân cuống quýt, “bệnh cảm không phải là bệnh nặng, nhưng cũng rất là phiền, rất nhiều món ăn đều không thể ăn.” Ngài Mã Thiên Tiếu giống như làm trò ảo thuật, biến ra hai cái bánh ham bu ger. “Con xem, cha mua cho con bánh ham bu ger, cũng không được ăn.” “Con ăn được!” Mã Tiểu Khiêu bật người ngồi dậy trên giường. Nó nhìn thấy bánh Ham buger thì bất chấp tất cả, làm sao mà còn muốn giả bệnh! “Không được ăn! Không được ăn!” Ngài Mã Thiên Tiếu nói, “người bệnh cảm bắt buộc không được ăn thịt gà, bánh hôm nay mua là bánh nhân thịt gà, cho nên con không được ăn, bắt buộc không được ăn!” Mã Tiểu Khiêu nhớ lại lời con khỉ Mao Triệu nói với nó: “người bị bệnh, không phải là muốn ăn gì thì có thể được ăn cái đó sao?” Ngài Mã Thiên Tiếu lại nói, người bệnh có rất nhiều món ăn không thể ăn, đặc biệt là thịt gà. Lúc nhỏ, ông ta cũng bị một lần bị bệnh cảm, mẹ ông ta, cũng chính là bà nội của Mã Tiểu Khiêu, cho rằng người bị bệnh thân thể yếu, bắt buộc phải bồi bổ, liền hầm một con gà để cho ngài Mã Thiên Tiếu ăn, kết quả ăn con gà này, không chỉ không có bồi bổ cơ thể của ngài Mã Thiên Tiếu, mà còn làm cho bệnh nặng thêm. Cho nên, ngài Mã Thiên Tiếu cả đời không thể nào quên: bị bệnh cảm là nhất định không được ăn thịt gà. Mã Tiểu Khiêu vẫn nuôi một tia hy vọng: “thế con ăn cái gì đây?” “Uống nước, uống nhiều nước vào.” Ngài Mã Thiên Tiếu đi lấy một ly nước to đến, đó là chiếc ly to nhất trong gia đình họ, xem ra thật giống một chiếc xô nhỏ. “Bánh ham bu ger này phải ăn lúc còn nóng mới ngon.” Ngài Mã Thiên Tiếu mở chiếc hộp giấy mùi thơm toả ra khắp nơi, lấy chiếc bánh ham bu ger từ bên trong ra, “nguội rồi, thật ăn không ngon.” Ngài Mã Thiên Tiếu cắn một cái, gần như không nhìn thấy ông ta nhai, đã nuốt mất đi, lại một cái cắn nữa…..Mã Tiểu Khiêu nhìn thấy rất rõ, ngài Mã Thiên Tiếu chỉ cắn có 4 lần, đã đem chiếc bánh ham bu ger nhân thịt gà đó nuốt mất vào bụng. Mã Tiểu Khiêu nhìn ngài Mã Thiên Tiếu một cách căm hận, lại một lần nữa nhấn mạnh: “con không có bệnh!” “Người có bệnh đều thích nói mình không có bệnh. Ngài Mã Thiên Tiếu vừa nói, vừa lấy ra chiếc bánh ham bu ger từ trong cái hộp thứ hai ra, “giống như người uống say rượu, khăng khăng nói là mình không có say.” Ngài Mã Thiên Tiếu cầm lấy chiếc bánh ham bu ger, làm bộ dáng khó nuốt: “quả thực ăn không nổi nữa, nhưng vẫn phải ăn thôi. Ô, không còn cách nào khác, ai biểu con bệnh làm chi?” Mã Tiểu Khiêu cố gắng nuốt nước miếng, mắt nhìn một cách chăm chăm vào ngài Mã Thiên Tiếu vừa than thở, vừa đau khổ ăn mất chiếc bánh ham bu ger nhân thịt gà thứ hai. Mã Tiểu Khiêu hối hận quá đi: “tại sao ta lại giả bệnh?” Hôm sau là ngày cuối tuần, Mã Tiểu Khiêu đòi ngài Mã Thiên Tiếu đưa nó đến công viên chạy xe đụng. Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “con đang bệnh, còn chạy xe đụng sao được?” Mã Tiểu Khiêu lại nhớ lại những lời nói của con khỉ Mao Triệu. Nó dùng giọng điệu nũng nịu, cho rằng có thể làm cha cảm động cho nó: “cha, đối với một đứa trẻ đang bệnh, lẽ nào một chút xíu yêu cầu nhỏ thế này, cha không thể đáp ứng được sao?” Ngài Mã Thiên Tiếu không có chút gì cảm động. Ông ta nói yêu cầu của Mã Tiểu Khiêu là yêu cầu vô lý, nếu như đáp ứng yêu cầu của nó, bệnh của nó mãi mãi cũng sẽ không khỏi. Ngài Mã Thiên Tiếu lại giống như nhà ảo thuật, móc ra từ trong túi áo hai tấm vé xem đá bóng. “Con xem, trận đá bóng chiều nay, con không thể đi, cha cũng không thể đi được. Cha cùng con ở nhà dưỡng bệnh vậy!” Ngài Mã Thiên Tiếu nhảy lên trên giường, đắp chăn cho nó. “Con không có bệnh! Con không có bệnh! Con không có bệnh!” Mã Tiểu Khiêu tung chăn ra, ở trên giường nhảy điên cuồng. “Người có bệnh đều thích nói mình không có bệnh.” Ngài Mã Thiên Tiếu lại ấn Mã Tiểu Khiêu nằm xuống giường, đắp chăn cho nó, “giống như người uống rượu say, khăng khăng nói là mình không say.” Ngài Mã Thiên Tiếu đem hai tấm vé xem đá bóng tặng cho người khác, ở trong nhà giữ Mã Tiểu Khiêu một ngày, rót nước sôi cả ngày, còn ép nó uống một đống thuốc to bông bông xanh xanh, đắng đến nỗi Mã Tiểu Khiêu muốn nhổ đi. Mã Tiểu Khiêu hối hận quá đi, nếu như trên thế giới này có bán thuốc hối hận, nó sẽ uống hết tất cả thuốc hối hận. Đương nhiên, nó phải trách con khỉ Mao Triệu, tất cả là đều bị nó hai. Bước hối hận đã qua, Mã Tiểu Khiêu ở trong lòng thầm thề: sau này không giả bệnh nữa, trò chơi giả bệnh không có chút gì vui.