Dịch thuật: Cao Tự Thanh
Phần 4 (tt)

     hía sau cái mặt nạ cũng không có máu mà có một khuôn mặt hoàn chỉnh, một khuôn mặt xinh đẹp, một khuôn mặt nữ nhân.
Cái mặt nạ vừa toác ra, khuôn mặt ấy đã lộ ra.
Ánh mắt của Thẩm Thăng Y, Long Uyển Nhi bất giác đều dồn vào khuôn mặt ấy.
Họ không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Vì họ đã sớm biết phía sau cái mặt nạ ấy nhất định là bộ mặt của Vu Mỵ.
Vô Diện pháp sư này quả nhiên chính là hóa thân của Vu Mỵ.
Nàng đưa tay lên khẽ vuốt vuốt mặt, cười duyên dáng nói “Mang cái mặt nạ ma này vốn không phải là một chuyện thoải mái”.
Long Uyển Nhi nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nói “Ngươi vẫn còn cười được à?”
Vu Mỵ nói “Không cười thì làm gì, khóc sao?”
Long Uyển Nhi nói “Hiện tại ngươi không khóc, trở đi chỉ e không có cơ hội mà khóc đâu”.
Vu Mỵ nói “Vì có Thẩm Thăng Y phải không?”
Long Uyển Nhi nói “Ngươi cho rằng y không thể chế phục các ngươi à?”
Vu Mỵ nói “Có thể hay không thì nói bây giờ vẫn còn quá sớm”.
Hai tay nàng vuốt lại mái tóc, búi lại búi tóc.
Sau đó nàng cởi áo, trút bỏ tấm áo cà sa ra, cả đôi tăng hài cũng cởi ra.
Tư thế của nàng đẹp đẽ mà tự nhiên.
Thẩm Thăng Y không hề động tâm.
Long Uyển Nhi trong mắt chỉ đầy vẻ bi phẫn.

*

Bên trong tấm áo cà sa là một bộ xiêm y đỏ như lửa.
Dưới chiếc quần đỏ còn có một đôi hài thêu màu đỏ.
Vu Mỵ sửa sang quần áo xong, duyên dáng xoay người một vòng, nói “Bây giờ thì thoải mái lắm rồi”.
Nàng tựa hồ căn bản không coi Thẩm Thăng Y vào đâu.
Phó Thanh Trúc lại như gặp phải đại địch, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Thẩm Thăng Y.
Vu Mỵ nói tiếp “Cho dù không thể không tiến vào u minh ta cũng phải mặc bộ xiêm y này thật đẹp”.
Nàng lại xoay người một vòng, lần này thân hình nàng lại vù vù thành tiếng.
Thật ra đó không phải là thân hình nàng phát ra tiếng động, mà là ám khí.
Trong chớp mắt xoay người vù vù vù ba mũi ám khí đã từ tay nàng phóng ra, bắn tới Thẩm Thăng Y.
Là ba mũi phi tiêu.
Phi tiêu tẩm độc xanh biếc!
Thủ pháp ám khí của nàng rõ ràng cũng không kém.
Vả lại nàng còn biết nhân lúc bất ngờ đánh lén.
May mà kiểu đánh lén này thì Thẩm Thăng Y đã gặp không phải chỉ một lần.
Y ánh mắt sắc bén, thanh kiếm trong tay trái lại càng mau lẹ.
Ánh kiếm chỉ tóe lên một cái, keng keng keng ba tiếng, ba mũi phi tiêu đã bị kiếm của y đánh rơi xuống.
Vu Mỵ vỗ tay nói “Quả nhiên danh bất hư truyền!”
Thẩm Thăng Y hững hờ ứng tiếng “Công phu ám khí của bà so với Long phu nhân còn kém xa lắm”.
Vu Mỵ nói “Nếu ám khí của ta mà lợi hại như Tây Môn Bích, thì cần gì phải giả thần giả ma?”
Thẩm Thăng Y nói “Sở dĩ bà giả thần giả ma, chẳng lẽ chỉ vì Long phu nhân thôi sao?”
Vu Mỵ nói “Có thể nói như thế”. Nàng đưa tay lên hông kéo một cái vung một cái, trong tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm.
Ong một tiếng, thanh nhuyễn kiếm của nàng dựng thẳng lên như ngọn bút.
Thẩm Thăng Y nói “Động thủ ngay bây giờ sao?”
Vu Mỵ nói “Còn chờ gì nữa?”
Thẩm Thăng Y nói “Ít nhất cũng chờ các ngươi nói rõ sự tình đã”.
Vu Mỵ nói “Rõ hay không rõ cũng có quan hệ gì? Chẳng lẽ nói rõ xong ngươi sẽ bỏ qua cho bọn ta à?”
Thẩm Thăng Y hững hờ cười nói “Cho dù nói rõ thì đối với các ngươi cũng không mất mát chút gì, cũng không mất bao nhiêu lời lẽ mà”.
Vu Mỵ nói “Như thế cũng là một sự mất mát rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Có điều ít nhất các ngươi cũng có thể nhờ đó mà tạm thời bớt khẩn trương một chút, như thế chưa chắc đã không phải là một sự thu hoạch”.
Vu Mỵ nói “Ủa?”
Thẩm Thăng Y lập tức xòe tay ra một cái “Mọi người tạm thời cứ biến thù làm bạn, ngồi xuống nói chuyện một lúc thì thế nào?”
Y là người đầu tiên ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
Vu Mỵ và Phó Thanh Trúc nhìn nhau một cái, rốt lại cũng ngồi xuống ghế.
Thẩm Thăng Y chờ họ ngồi xong mới hỏi “Chuyện này rốt lại là thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Hai chuyện, rốt lại ngươi muốn hỏi chuyện nào trước?”
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện Long trang chủ thất tung”.
Phó Thanh Trúc nói “Chuyện đó phát sinh ba năm trước đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Vô Diện pháp sư xuất hiện trước trang viện ba năm trước đây rốt lại là người hay là ma?”
Phó Thanh Trúc nói “Người”.
Thẩm Thăng Y nói “Người nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Vốn là một tiêu sư”.
Thẩm Thăng Y nói “Tên gì?”
Phó Thanh Trúc nói “Không biết”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi còn biết gì nữa?”
Phó Thanh Trúc nói “Chỉ biết hơn mười năm về trước, y vì một lúc nổi lòng tham lấy trộm cái mình phải giữ, lấy trộm một số châu báu liên thành, số châu báu ấy lại là sở hữu của mấy tên đại đạo”.
Thẩm Thăng Y nói “Thật ra chỉ e là của cải ăn cướp được”.
Phó Thanh Trúc nói “Đúng thế, mấy tên đại đạo ấy vì bị quan phủ truy nã quá ráo riết nên mới cải trang làm khách thương buôn bán châu báu, giao số châu báu ấy cho tiêu cục của y, lợi dụng y để vận chuyển đi”.
Thẩm Thăng Y nói “Y lấy trộm số châu báu ấy, đương nhiên mấy tên đại đạo kia không bỏ qua cho y rồi”.
Phó Thanh Trúc nói “Đương nhiên, họ vừa biết chuyện ấy, không những ngay trong đêm phóng hỏa đốt tiêu cục của y, mà còn ráo riết điều tra, tìm ra chỗ y chuẩn bị từ trước để giấu diếm, giết luôn cha y, đến lúc y biết là đã đắc tội với mấy tên đại đạo lòng dữ tay độc thì đã hối hận không kịp”.
Thẩm Thăng Y nói “Mấy tên đại đạo ấy hoàn toàn không vì thế mà thôi à?”
Phó Thanh Trúc nói “Không, họ tiếp tục ráo riết điều tra, nhất định muốn giết y, lấy lại số châu báu ấy mới chịu thôi”.
Thẩm Thăng Y nói “Đương nhiên y cũng biết như thế”.
Phó Thanh Trúc cười nụ nói “Cho nên y bắt đầu chạy trốn, sau mấy tháng y trốn tới đây, lúc ấy trang viện này bắt đầu xây dựng, một đêm y vào ẩn núp trong trang viện này, vì mang số châu báu ấy trong người bất tiện, lại sợ có ngày rơi vào tay mấy tên đại đạo ấy thì cũng sẽ bị lấy lại, nên chôn số châu báu ấy ở trang viện chưa xây dựng xong này”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó y lại tiếp tục chạy trốn à?”
Phó Thanh Trúc nói “Không chỉ chạy trốn mà còn tìm cơ hội báo thù - y vốn là một đứa con có hiếu”.
Thẩm Thăng Y nói “Y thành công không?”
Phó Thanh Trúc gật đầu nói “Ba năm trước, sau cùng y đã lần lượt giết hết mấy tên đại đạo kia, lúc ấy mới trở lại đào số châu báu ấy lên”.
Thẩm Thăng Y nói “Bao nhiêu cay đắng mới có được số châu báu ấy, đương nhiên y không cam tâm vứt bỏ”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng lúc y trở lại nghe ngóng, thì phát giác ra trang viện này đã đổi chủ”. Y hắng giọng một tiếng, nói tiếp “Qua mười năm chạy trốn, truy sát, y đã trở nên rất cẩn thận, hoàn toàn không lập tức lén tiến vào đào lên, mà trước tiên điều tra rõ ràng về chủ nhân mới của trang viện này”.
Thẩm Thăng Y nói “Quả thật rất cẩn thận”.
Phó Thanh Trúc nói “Y thậm chí còn làm quen với Long Lập, chuốc rượu cho Long Lập say để hỏi dò”.
Thẩm Thăng Y nói “Kết quả là y biết à?”
Phó Thanh Trúc gật đầu nói “Cho nên y không dám lén vào”.
Thẩm Thăng Y nhịn không được hỏi “Thật ra các ngươi là ai?”
Phó Thanh Trúc nói “Cũng là đại đạo, chẳng qua hoàn toàn không hoành hành trên đất liền”.
Thẩm Thăng Y nói “Trên biển à?”
Phó Thanh Trúc nói “Không sai”.
Long Uyển Nhi bên cạnh lập tức quát khẽ “Nói bậy, cha ta là thương nhân đường hoàng, làm sao lại là cướp biển?”
Phó Thanh Trúc nói “Nếu cô không tin, có thể hỏi Long Lập hoặc Tây Môn Hạc, họ đều có thể trả lời cho cô rõ ràng”.
Long Uyển Nhi trầm mặc hẳn.
Thẩm Thăng Y nói “Lý do nào khiến các ngươi lên đất liền?”
Phó Thanh Trúc nói “Một nữ nhân”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Phó Thanh Trúc nói “Cũng chính là Tây Môn Bích”.
Thẩm Thăng Y nói “Bà ta có phải là cướp biển không?”
Phó Thanh Trúc nói “Không”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Vậy thì lai lịch thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Bà ta là con gái một thương nhân Tây Dương”. Ánh mắt y chợt xa xăm, đầu óc cũng trở lại với chuyện hơn hai mươi năm về trước, trầm giọng nói “Năm ấy bọn ta đánh cướp một chiếc thuyền buôn Tây Dương trên biển, Tây Môn Bích cũng trên chiếc thuyền ấy, bà ta và Long Thê Vân vừa gặp nhau đã như cố nhân, cũng chính vì bà ta mà Long Thê Vân thủ tiêu ý niệm đốt thuyền, thậm chí còn đình chỉ việc tàn sát”.
Y thở dài một tiếng, nói tiếp “Suy nghĩ của nữ nhân nước ngoài quả thật rất khó hiểu, Tây Môn Bích không những không trách móc y, ghét bỏ y, mà lúc y rời thuyền còn tự động cùng anh đi theo y”.
Thẩm Thăng Y nói “Đó chắc chính là cái gọi là duyên phận”.
Phó Thanh Trúc nói “Có lẽ”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Sau đó không lâu họ trở thành vợ chồng, sau khi họ trở thành vợ chồng, Long Thê Vân quả thật biến thành một con người khác, không bao lâu thậm chí còn rửa tay không ăn cướp nữa, Rắn không đầu không đi được, đám cướp biển bọn ta cũng vì thế mà giải tán”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Đó chưa chắc đã không phải là một chuyện hay”.
Phó Thanh Trúc nói “Ta và Tư Mã Hiên vốn chỉ là thủ hạ của y, lúc ấy vì không có chủ ý gì nên quyết định theo vợ chồng y lên đất liền, y đại khái cũng vẫn coi trọng hai người bọn ta, cũng quyết định kết nghĩa anh em với bọn ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Té ra các ngươi hoàn toàn không phải đã kết nghĩa anh em lúc còn hoành hành trên biển”.
Phó Thanh Trúc nói tiếp “Nhưng cũng không bao lâu, Tây Môn Bích lại mắc bệnh bán thân bất toại, Long Thê Vân vô cùng đau lòng, mang bà ta đi khắp thiên hạ, tìm kiếm tất cả các danh y”.
Thẩm Thăng Y khẽ thở dài, nói “Người này cũng có thể gọi là đa tình”.
Phó Thanh Trúc cũng thừa nhận, gật đầu nói “Nhưng kết quả đều không ích gì cho việc, sau cùng y chỉ còn cách hy vọng vào Tư Mã Bất Quần”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc ấy các ngươi tới chỗ này phải không?”
Phó Thanh Trúc gật đầu nói “Chính là lúc gặp con cháu của viên quan họ Lâm kia bán tòa trang viện này, Long Thê Vân vừa thấy hợp ý liền mua ngay, đó là chuyện ba năm về trước”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc ấy các ngươi hoàn toàn không phát giác ra trong tòa trang viện này có chôn số châu báu kia”.
Phó Thanh Trúc nói “Hoàn toàn không, con cháu của viên quan họ Lâm kia cũng không phát hiện ra, nếu không họ cần gì bán nhà”.
Thẩm Thăng Y nói “Vô Diện pháp sư biết được chuyện kín của các ngươi, tự nhiên lại càng không dám vọng động”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng bất kể thế nào y cũng không chịu thôi”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó thì không khó tưởng tượng”.
Phó Thanh Trúc nói “Y tốn hết tâm tư, sau cùng nghĩ ra hai kế hoạch”.
Thẩm Thăng Y nói “Hai kế hoạch thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Một là giả thần giả ma, hy vọng mượn đó dọa nạt bọn ta dời ra khỏi tòa trang viện này, thứ nữa là giết chết từng người, khi giết hết bọn ta rồi sẽ vào đào số châu báu ấy lên”.
Thẩm Thăng Y nói “Té ra người ấy cũng lòng dữ tay độc”.
Phó Thanh Trúc nói “Y hai đòn cùng ra, hai kế hoạch đồng thời triển khai”.
Thẩm Thăng Y nói “Triển khai thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Trước tiên y lấy hình dáng Vô Diện pháp sư xuất hiện trước mặt Long Thê Vân, dự báo chuyện máu ma giáng lâm, nhưng Long Thê Vân hoàn toàn không vì thế mà sợ hãi”.
Thẩm Thăng Y nói “Y có thể tung hoành trên biển, đương nhiên phải can đảm”.
Phó Thanh Trúc nói “Vả lại y còn nghi đó là kẻ thù năm xưa tìm tới, dốc lòng bắt y”.
Thẩm Thăng Y nói “Vô Diện pháp sư đã không dám xung đột với y, thì chỉ có cách tháo chạy phải không?”
Phó Thanh Trúc nói “Việc tháo chạy của y là bắt đầu kế hoạch giết chết từng người của y”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy là y cố ý dụ Long Thê Vân đuổi theo à?”
Phó Thanh Trúc nói “Y dụ Long Thê Vân tới một ngôi chùa cổ trên cánh đồng hoang ngoài thành, trong đó đã bố trí cạm bẫy, Long Thê Vân vừa vào là rơi vào bẫy, rốt lại chết dưới tay y”.
Thẩm Thăng Y nói “Mười năm rèn luyện, quả thật y đã có thể trở thành một sát thủ lợi hại”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng trước khi chết Long Thê Vân cũng phản kích đánh y trọng thương”. Y cười nhạt một tiếng, nói “Y bị thương quả thật rất nặng, căn bản không thể rời khỏi ngôi chùa cổ ấy, gặp phải ta cũng chỉ có cách bó tay chịu chết thôi”.
Thẩm Thăng Y nói “Tại sao y gặp phải ngươi?”
Phó Thanh Trúc nói “Vợ chồng ta là vì truy tìm nơi hạ lạc của Long Thê Vân, lúc vô ý tìm tới đó”.
Thẩm Thăng Y nói “Rồi lúc ấy các ngươi bức bách y nói ra bí mật chôn giấu châu báu phải không?”
Phó Thanh Trúc nói “Chữ bức bách ấy của ngươi dùng rất hay”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc chắn nhất định ngươi đã cho y nếm không ít mùi đau khổ”.
Phó Thanh Trúc nói “Đúng là không ít, nên y chỉ còn cách nói ra”.
Thẩm Thăng Y nói “Thật không ngờ ngươi còn có bản lãnh như thế”.
Phó Thanh Trúc nói “Chỉ đáng tiếc là y đến chết cũng không chịu nói ra nơi chôn số châu báu ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Kết quả là ngươi nổi giận, quyết định đưa y vào đất chết”.
Phó Thanh Trúc nói “Là y tự chết thôi”.
Thẩm Thăng Y nói “Tự sát à?”
Phó Thanh Trúc nói “Đời nào y lại cam tâm tự sát”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy chắc là ngươi xuống tay quá nặng, y chịu không nổi nên chết”.
Phó Thanh Trúc nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó ngươi làm gì?”
Phó Thanh Trúc nói “Ta lột da mặt của Long Thê Vân”.
Long Uyển Nhi gào lên “Tại sao ngươi lại làm như thế?”
Phó Thanh Trúc nói “Vì ta nghĩ có thể có một ngày cần dùng tới bộ mặt của y để dọa người khác”.
Long Uyển Nhi đau xót gầm lên một tiếng, đang định nhảy xổ tới, nhưng bị Thẩm Thăng Y giữ lại.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Đương nhiên ngươi cũng không bỏ qua cái mặt nạ của Vô Diện pháp sư”.
Phó Thanh Trúc ánh mắt rơi lên cái mặt nạ rách nát dưới đất, nói “Cái mặt nạ này ta đã giữ ba năm, ai ngờ giá trị lợi dụng chỉ có bấy nhiêu”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó ngươi thu thập chôn kỹ xác hai người bọn họ phải không?”
Phó Thanh Trúc gật đầu nói “Không chôn kỹ không xong, ta đào cho họ một cái hầm ít nhất cũng sâu hơn một trượng”.
Thẩm Thăng Y nói “Đó chính là câu đố về việc thất tung của Long Thê Vân?”
Phó Thanh Trúc nói “Không sai”.
Thẩm Thăng Y mỉm cười nói “Bây giờ có thể nói qua chuyện xuất hiện của máu ma rồi”.
Phó Thanh Trúc nói “Chuyện đó cũng phải bắt đầu nói từ lúc ba năm về trước”.
Thẩm Thăng Y nói “Xin cứ nói”.
Phó Thanh Trúc nói “Sau khi vợ chồng ta về tới trang viện thì bắt đầu tìm nơi chôn giấu số châu báu kia”.
Thẩm Thăng Y nói “Cuộc tìm kiếm ấy mất gần ba năm, các ngươi tìm khắp mọi xó xỉnh, dùng hết mọi phương pháp, nhưng thủy chung vẫn không có chút manh mối nào”.
Phó Thanh Trúc thở dài một tiếng, nói “Tòa trang viện này quả thật quá rộng lớn”.
Thẩm Thăng Y nói “Chẳng trách gì ba năm nay ngươi vẫn phản đối việc bán tòa trang viện này”.
Phó Thanh Trúc nói “Không phản đối mà được à?”
Thẩm Thăng Y nói “Kết quả đã tìm được chưa?”
Phó Thanh Trúc nói “Tìm được rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Làm thế nào mà tìm được thế?”
Phó Thanh Trúc nói “Đó quả thật cũng rất bất ngờ, chiều tối hơn một tháng trước, ta theo lệ vào phòng Tây Môn Bích hỏi thăm, lúc vô ý phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Phó Thanh Trúc nói “Ta nhìn thấy một con nhện từ góc tường bò ra, bò một mạch vào gầm giường Tây Môn Bích”.
Thẩm Thăng Y nói “Thế thì có gì kỳ lạ?”
Phó Thanh Trúc nói “Con nhện ấy vừa bò tới gầm giường Tây Môn Bích là ngừng lại không bò tới nữa, đột nhiên ngừng lại”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Phó Thanh Trúc nói “Nó lại bò ngược trở ra, nhện vốn thích nơi tối tăm, tại sao lại như thế? Ta thấy kỳ lạ, lén dùng chân hất con nhện ấy vào gầm giường”.
Thẩm Thăng Y nói “Rồi sao nữa?”
Phó Thanh Trúc nói “Con nhện ấy lập tức lộ rõ vẻ vô cùng đau đớn lật ngửa bụng lên, không ngừng giãy giụa, sau đó như phát điên bò rối lên chung quanh”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó có liên quan gì tới số châu báu kia?”
Phó Thanh Trúc nói “Vô Diện pháp sư kia từng nói lộ ra là trong số châu báu ấy có một viên Tỵ Độc châu!”
Thẩm Thăng Y ánh mắt di chuyển, nói “Như thế xem ra số châu báu ấy chỉ e là chôn dưới gầm cái giường này”.
Phó Thanh Trúc ánh mắt lộ ra vẻ thèm khát, nói “Không sai đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc ấy ngươi tính toán thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Tự nhiên là nghĩ cách xem làm thế nào đào số châu báu ấy lên”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi nghĩ ra cách gì?”
Phó Thanh Trúc nói “Thực hiện lời dự báo của Vô Diện pháp sư”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì thế máu ma xuất hiện phải không?”
Phó Thanh Trúc gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi đã từng làm cướp biển, ít nhiều cũng biết về thuốc trật đả kim sang”.
Phó Thanh Trúc nói “Vả lại còn qua một phen khổ công, nên có thể chế ra loại máu ma ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Tư Mã Bất Quần tuy đọc khắp sách thuốc, nghiên cứu sâu về dược vật, nhưng chưa từng bước qua lãnh vực thuốc trật đả kim sang, nên ngươi hoàn toàn không sợ bị y nhận ra”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng ta lại biết ngươi giỏi về môn ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Cho nên lúc Long Uyển Nhi đi tìm ta tới, ngươi không những không cản trở, mà còn vô cùng tán thành”.
Phó Thanh Trúc nói “Vì ngươi mà tới, nhất định sẽ nhận ra cái gọi là máu ma ấy thật ra là cái gì, nhất định sẽ nghi ngờ Tư Mã Bất Quần”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì bề ngoài ở đây chỉ có một mình y nghiên cứu dược vật, biết cách chế tạo ra loại máu ma ấy”.
Phó Thanh Trúc nói “Huống hồ ta còn đem những lá thuốc để chế tạo máu ma ấy bỏ vào chỗ y”.
Thẩm Thăng Y nói “Lại thêm cái nón trúc kia, còn có ảnh hưởng của việc hạ độc vào cái siêu thuốc, nhất định ta sẽ đưa y tới nha môn, sau đó ngươi lại bố trí ra việc Long Uyển Nhi chịu không nổi sự khích liệt nên treo cổ tự tử hoặc tuốt kiếm tự vẫn, như thế thì không những số châu báu kia, mà cả tòa trang viện này cũng sẽ là của các ngươi”.
Phó Thanh Trúc nói “Ta quả thật rất thích tòa trang viện này”.
Thẩm Thăng Y chép miệng nói “Độc ác thật”.
Phó Thanh Trúc nói “Ta vốn chỉ muốn giả thần giả ma, dọa cho họ tạm thời dời ra để vợ chồng ta có thể lấy số châu báu ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi lại không dọa được họ, nên sau khi Long Uyển Nhi tìm được ta tới, ngươi đã thu xếp độc kế này”.
Phó Thanh Trúc nói “Đáng tiếc đắp núi cao chín nhận mà còn thiếu một sọt đất nên không thành công”.
Thẩm Thăng Y nói “Biện pháp ấy của ngươi vốn không phải là một biện pháp tốt”.
Phó Thanh Trúc nói “Nếu không phải là ngươi thì ta đã thành công rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta rất ngạc nhiên”.
Phó Thanh Trúc nói “Ngạc nhiên chuyện gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ cần ngươi giết chết Tây Môn Bích thì chuyện này thật ra đã có thể như thân tre Theo đao vỡ đốt, dù sao ngươi cũng phải giết bà ta thì cần gì phải giở ra lắm trò như thế?”
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi đã thấy qua ám khí của Tây Môn Bích chưa?”
Thẩm Thăng Y gật đầu.
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi cho rằng vợ chồng ta có thể đón đỡ được ám khí của bà ta à?”
Thẩm Thăng Y chợt hỏi “Một thân bản lãnh ám khí ấy của bà ta là học được ở đâu thế?”
Phó Thanh Trúc nói “Là do Long Thê Vân dốc lòng dạy bảo, chủ yếu nhất còn là bà ta trời sinh có một đôi mắt sắc bén, một đôi bàn tay khéo léo”. Y thật lòng ca ngợi “Bà ta đúng là một kỳ tài luyện ám khí trời sinh”.
Thẩm Thăng Y cũng gật đầu thừa nhận.
Phó Thanh Trúc chép miệng nói tiếp “Hai tai của bà ta cũng rất thính, nên lúc ta rưới máu ma cũng không dám tới quá gần phòng của bà ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Chẳng trách ngoài cửa phòng bà ta không có giọt máu ma nào”.
Phó Thanh Trúc nói “Một người như thế, ta quả thật không dám mạo hiểm hạ thủ trước mặt bà ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Té ra ngươi cũng là một con ma”.
Phó Thanh Trúc sửng sốt, nói “Ma à?”
Thẩm Thăng Y nói “Không sai, một con ma nhỏ gan”.
Phó Thanh Trúc cười gượng nói “Nếu ta không phải là một con ma nhỏ gan thì tại sao lại phải nương tựa người khác?”
Thẩm Thăng Y nói “Thật ra đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn, hiện tại không phải ngươi rất dễ dàng hạ độc giết chết bà ta sao?”
Phó Thanh Trúc nói “Đó là một sự may mắn”.
Thẩm Thăng Y nói “May mắn à?”
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi cũng biết mà, trước khi đưa thuốc nhiều lần Tư Mã Bất Quần đều nếm thử, Xuân Mai lại càng là một thị nữ trung thành, ta hoàn toàn không có nhiều cơ hội hạ độc, còn nữa, biện pháp hạ độc ấy ta cũng chỉ mới nghĩ ra gần đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Hạ độc lúc nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Trước bữa cơm chiều”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi biết nắm chắc cơ hội, cũng biết nắm chắc thời gian, gần như có thể đạt tới mục đích rồi”.
“Gần như à?”, Phó Thanh Trúc cười gượng, y chợt hỏi “Thiết Đảm Trương hoàn toàn không phải thực sự muốn mua trang viện này để mở sòng bạc phải không?”
Thẩm Thăng Y nói “Không”.
Phó Thanh Trúc nói “Là ngươi bảo Thẩm Thương nói thế à?”
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Ta bảo y cứ tùy tiện tìm một người, y thấy Thiết Đảm Trương là tốt nhất”.
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi đã sớm nói cho Long Uyển Nhi biết chuyện này rồi à?”
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi cho rằng quả thật cô ta muốn bán tòa trang viện này sao?”
Phó Thanh Trúc nói “Cũng là ngươi bảo cô ta một mình ở lại trong phòng này?”
Thẩm Thăng Y nói “Đúng thế”.
Phó Thanh Trúc nói “Tại sao ngươi làm như thế?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta thủy chung vẫn cho rằng những sự tình phát sinh ở đây hoàn toàn là vì có người muốn có trang viện này, người ấy rất có khả năng là người sống trong trang viện này”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Tại sao người ấy trăm phương ngàn kế muốn có được trang viện này? Tất nhiên là vì trong trang viện này có ẩn chứa một bí mật gì đó”.
Phó Thanh Trúc không nói gì.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Trang viện to lớn thế này, bí mật rốt lại giấu ở chỗ nào thì ta vốn mờ mịt không có đầu mối, nhưng đến lúc Tây Môn Bích bị hạ độc giết chết thì ta biết ắt là trong gian phòng này, vì trừ phi Tây Môn Bích là một chướng ngại, nếu không thì bà ta không có lý do gì mà bị hạ độc giết chết, mà Tây Môn Bích bán thân bất toại, nằm trong gian phòng này, sở dĩ bà ta trở thành chướng ngại thật ra chỉ là chướng ngại trong gian phòng này, nên ta dặn cô ta đêm nay bất kể thế nào cũng phải ở lại trong gian phòng này”.
Phó Thanh Trúc nói “Tại sao ngươi cho rằng đêm nay bọn ta sẽ xuất hiện?”
Thẩm Thăng Y nói “Thẩm Thương đã hẹn với Uyển Nhi ngày mai sẽ dắt Thiết Đảm Trương tới gặp, nếu vạn nhất thỏa thuận được thì ngày mai nơi này sẽ trở thành thế nào rất khó mà tưởng tượng, bất kể mục đích là cả trang viện hay chỉ là gian phòng này thì đêm nay thủ phạm thực sự ẩn núp trong trang viện này nhất định cũng phải tới kết liễu Uyển Nhi mới có thể giữ được sự tình yên ổn không bị mất mát”.
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi đặt ra cạm bẫy này là bức bách bọn ta phải xuất hiện trong đêm nay phải không?”
Thẩm Thăng Y nói “Đúng thế”.
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi dặn dò Thẩm Thương xong thì lập tức quay lại tìm cơ hội lẻn vào gian phòng này núp trên trần nhà, chờ bọn ta tự đâm đầu vào lưới”.
Thẩm Thăng Y nói “Quả nhiên các ngươi tự đâm đầu vào lưới”.
Phó Thanh Trúc nói “Có một chuyện ta vẫn không hiểu rõ”.
Thẩm Thăng Y nói “Xin cứ nói”.
Phó Thanh Trúc nói “Ngươi vẫn nghi ngờ Tư Mã Bất Quần, về sau tại sao lại thay đổi chủ ý?”
Thẩm Thăng Y nói “Có hai nguyên nhân”.
Phó Thanh Trúc nói “Nguyên nhân thứ nhất là gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Chứng cứ quá rõ ràng”.
Phó Thanh Trúc nói “Ủa?”
Thẩm Thăng Y nói “Y có thể làm ra chuyện này tất nhiên là một người thông minh, một người thông minh lẽ nào lại để lại chỗ sơ hở lớn như thế?”
Phó Thanh Trúc nói “Còn nguyên nhân thứ hai là gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Thiếu mất động cơ”.
Phó Thanh Trúc nói “Động cơ à?”
Thẩm Thăng Y nói “Y không có động cơ giết người”.
Phó Thanh Trúc nói “Ít nhất cũng có một động cơ”.
Thẩm Thăng Y nói “Là ma quỷ xui khiến à?”
Phó Thanh Trúc nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Có một chuyện nhất định ngươi phải biết”.
Phó Thanh Trúc nói “Chuyện gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta tuyệt nhiên không tin có cái gọi là hồn ma, vì trước nay ta chưa từng tới u minh, cũng chưa từng nhìn thấy hồn ma!”
Phó Thanh Trúc không nói gì.
Thẩm Thăng Y cũng không nói gì nữa.
Qua một lúc lâu.
Phó Thanh Trúc chợt thở dài một tiếng, nói “Chắc ngươi cũng không phủ nhận rằng kế hoạch này của ta vô cùng kín đáo chặt chẽ”.
Thẩm Thăng Y gật đầu.
Phó Thanh Trúc nói tiếp “Nếu nói ta làm sai thì chỉ sai một chuyện”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Phó Thanh Trúc nói “Ta nên cản trở Uyển Nhi tìm ngươi”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng.
Phó Thanh Trúc hỏi tiếp “Ngươi định làm gì vợ chồng ta?”
Thẩm Thăng Y nói “Giải tới giao cho quan phủ”.
Phó Thanh Trúc nói “Nếu bọn ta không ưng thuận thì sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Thế thì chỉ đành đắc tội thôi”.
Phó Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, nhìn qua Vu Mỵ nói “Nương tử, xem ra hôm nay chúng ta không liều mạng không xong rồi”.
Vu Mỵ gật đầu nói “Giết người đền mạng, có tới nha môn cũng là một con đường chết, đã như thế thì chẳng bằng cứ liều mạng ở đây thôi”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng võ công của người này quả thật không phải tầm thường đâu”.
Vu Mỵ nói “Cho dù đánh không thắng y nhưng nếu muốn chạy trốn chắc cũng không thành vấn đề”.
Phó Thanh Trúc nói “Không sai”.
Y thong thả rút trong áo ra cái bàn tính sắt đứng lên.
Vu Mỵ cũng đồng thời đứng thẳng người lên, nói “Trước sau giáp công dường như hay hơn”.
Phó Thanh Trúc nói “Nhưng y hoàn toàn không phải đứng giữa chúng ta”.
Thẩm Thăng Y cười nói “Muốn ta đứng giữa các ngươi cũng rất dễ dàng”.
Phó Thanh Trúc nói “Dễ dàng thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Các ngươi chia ra hai phía, ta bước vào giữa là được”.
Y nói xong nhấc chân bước lên, Phó Thanh Trúc, Vu Mỵ vội vàng chia ra hai bên.
Vu Mỵ cười cười, nói “Chẳng lẽ đầu óc của người này lại có chuyện gì sao?”
Phó Thanh Trúc nói “Cho dù quả thật có chuyện gì thì cô vẫn có thể chữa trị cho y mà”.
Vu Mỵ nói “Chữa trị thế nào?”
Phó Thanh Trúc nói “Cô cứ một kiếm chém đầu y rơi xuống, thì chuyện gì cũng có thể chữa trị được”.
Vu Mỵ nói “Đó quả là cách hay”.
Nàng rung tay phải một cái, thanh nhuyễn kiếm ong một tiếng lại dựng thẳng như ngọn bút, một kiếm chém xuống giữa đầu Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y một kiếm tay trái gạt ra.
Phó Thanh Trúc không phối hợp với Vu Mỵ đồng thời tấn công Thẩm Thăng Y, y tay trái nắm cái bàn tính sắt, tay phải mò bên hông một cái, đã có thêm một vật hình dạng kỳ quái, y chĩa vật ấy vào Thẩm Thăng Y.