MỘT MÌNH BÀ LÃO LÀ NGƯỜI

 

Nhà bên cạnh có đám cưới, người đến dự rất đông. Ông hàng xóm tò mò muốn biết xem có bao nhiêu người tham dự đám cưới, bèn gọi người giúp việc đến và bảo:

– Anh sang nhà bên xem có bao nhiêu người dự đám cưới rồi về nói cho tôi hay.

Người giúp việc ra đi. Anh ta để bên ngưỡng cửa ra vào của nhà có đám cưới một khúc gỗ to và ngồi lại bờ tường chờ khách khứa ra về. Mọi người dự cưới xong lần lượt ra về. Tới ngưỡng cửa, vì tối ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, họ văng ra chửi tục và lại đi tiếp. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, ngã bổ chửng. Bà lão đứng dậy được, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang một bên đường.

Người giúp việc trở về, thì người chủ hỏi ngay:

– Ở bên đám cưới có nhiều người dự không?

Người giúp việc trả lời:

– Chỉ có mỗi một người, mà lại là một bà lão.

– Tại sao vậy?

Người giúp việc đáp:

– Tôi để khúc gỗ bên ngưỡng cửa, tất cả ai đi qua đều vấp phải. Họ chỉ cằn nhằn hoặc văng tục nhưng chẳng có ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm được như vậy. Có một bà lão vấp gỗ và ngã, nhưng bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên đường để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.