TRÍ NHỚ

 

Một anh chàng lấy vợ miền núi, về thăm quê vợ, được mẹ vợ đãi cho món kisen ăn ngọt thỉu. Ăn mãi không biết chán, anh chàng quyết định về nhà sẽ bảo người nhà làm món đó. Trên đường trở về nhà, anh ta luôn mồm nhắc “kisen, kisen” để không quên món ăn. Nhưng đường xa, đi một thôi nữa anh ta quên béng tên gọi món ăn đó là gì. Anh ta tự nhủ; Phải quay lại chỗ ta quên tên gọi đó thôi.

Nói là làm, anh ta quay ngựợc trở lại một thôi đường dài và tìm ra chỗ mà anh ta đã quên mất tên gọi món ăn đó. Anh ta lùng sục ven đường, đi quanh đi quẩn khắp mọi xó xỉnh, vạch cây lá để tìm ra cái tên món ăn. Nhưng nào có thấy?

Một Ông Lão từ trong làng đi ra, thấy vậy hỏi:

– Cậu tìm cái gì mà từ đường làng ra đây xa thế, tôi vẫn thấy cậu nhớn nhác làm vậy. Này, cỏ cây cậu dẫm nát nhừ như bát chè “kisen” cá. Hẳn đánh rơi cái gì nhỏ lắm hả?

Nghe tiếng kisen, anh chàng a reo lên!

– Thấy rồi! Thấy rồi! Cháu đã bảo là đánh rơi cái tên ở đúng đây mà? Không dưng tự nhiên lại quên đi mất kisen. Ôi, kisen.

Ông Lão ngẩn ra, chẳng hiểu thế nào.