Sau cái chết của Beth,Jo rất đau buồn.Cô thấy nhớ đứa em gái bé nhỏ của mình da diết,cô đã từng thương yêu Beth đến dường nào và cả những ngày cuối đời của Beth,Jo vẫn luôn luôn bên cạnh chăm sóc em.Cô cố làm lịng giúp mẹ và chăm nom con cho chị Meg để lấp đi khoảng thời gian trống vắng trong lòng.Cô biết chị Meg và anh John sống với nhau rất hạnh phúc và giờ đây niềm hạnh phúc ấy được nhân đôi khi Meg vừa là người vợ hiền đảm đang vừa là người mẹ dịu hiền của hai đứa bé kháu khỉnh."Rõ ràng hôn nhân đã mang lại niềm hạnh phúc cho chị ấy."Jo thầm nhỉ."Còn mình chẳng biết sẽ ra sao,hay mình cứ sống như thế này suốt đời như mình vẫn nghĩ...?Có lẽ mình chỉ được ngắm nhìn cuộc sống đầm ấm của những thành viên khác rồi viết thành truyện còn cuộc sống thật sự của bản thân mình thì không..."Nhận được thiệp hồng báo tin lễ cưới Laurie bà March lo ngại không biết rồi Jo sẽ xử xự ra sao khi đón nhận tin mừng này.Cuối cùng bà quyết định nói điều băn khoăn ấy với cô..."Ôi,mẹ!"Nghe xong những gì mẹ nói,Jo thốt lên,"Làm sao mẹ có thể nghĩ con là ích kỉ, và ngu ngốc đến mức ghen tuông với đám cưới của em Amy với Laurie khi chính con đã từ chối tình yêu của anh ấy?"Song bấy nhiêu công việc nhà giúp mẹ và chị Meg không sao khiến Jo được khuây khỏa.Thế là cô quyết định trở lại việc sáng tác văn chương.Cô lại đi lên căn phòng nhỏ sát mái nơi những ngày thơ ấu,cô và Meg cùng nhau vui đùa."Ôi...Những kỷ niệm tưởng như lâu lắm rồi".Cô nghĩ,"Ngày ấy chị em mình còn bé xíu,thế mà bây giờ Meg đã có chồng,hai con,Beth đã qua đời,Amy sắp cười Laurie còn mình...ở lại cô đơn."Cô nghĩ ra việc đọc lại những truyện mình đã viết và đang viết dở dang trước đây..."Mình đã lớn hơn,cả không ngoan lên nữa,vì mình đã nếm trải qua niềm vui và nỗi buồn.Nếu bắt đầu lại,có thể mình sẽ viết được những cái đáng viết hơn."Cô với tay,kéo chiếc thùng lớn đựng tất cả những mẫu chuyện và thư từ mà cô gần như quên bẫng tự lúc nào.Trong đống giấy tờ vụn vặt,cô tình cờ bắt gặp một mảnh giấy nhỏ ông Bhaer nhắn gửi cô vào một buổi tối ở New York,hôm ông hứa dạy tiếng Đức cho cô,nhưng lại đến trễ:"Cô bạn nhỏ của tôi,đợi một một lát nhé! Tôi có thể đến hơi trễ,nhưng thế nào tôi cũng sẽ đến.""Ôi!Phải chi mà giờ này ông đến nhỉ!"Jo tự thốt lên với chính mình,"Ông ấy tốt bụng và đáng yêu làm sao!Bây giờ mọi người đã bỏ mình hết rồi,mình sẽ sung sướng biết bao nếu được gặp lại ông ấy...!"