Mùa giáng Sinh sắp đến,trong căn phòng nhỏ,bên lò sưởi ấm áp,bốn cô gái ngồi,lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi ngòai cửa số."Noên sẽ không còn ýnghĩa khi chẳng có lấy món quà nào cả!"Jo thốt lên."Nghéi thật bất hạnh biết bao!"Meg vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống chiếc váy đã cũ của mình. Amy xen vào:"Theo em thật bất công khi nhiều đứa khác lại có nhiều đồ đẹp,còn chị em mình lại chẳng có gì cả".Beth lên tiếng:"nhưng mình lại có bố mẹ...!""Mình đâu có bố và cũng còn lâu lắm bố mới về".Jo đáp.Đó là những lời mở đầu cho câu chuyện về bốn chị em nhà March,những cô bé vốm không thích cuộc sống nghèo khó.Họ sống ở thị trấn Concord-Mỹ. Bấy giờ đang nổ ra cuộc chiến tranhgiữa hsi miền Nam,Bắc; cha của các cô gái này đã lên đường nhập ngũ, và hiện làm việc tại khoa chăm sóc thương bệnh binh.Đã một thời ông là người giàu có nhưng trong một lần hết lòng gíup đỡ ngươi bạn thân, người cha ấy đã đánh mất hết gần tiền bạc của mình. Meg, người chị cà, vẫn còn nhớ rất rõ cảnh sống sung túc,dư dật của gia đình dạo ấy.Bây giờ cô đã tròn 16 tuổi, rất xin đẹp với mái tóc màu nâu sáng,đôi mắt to tròn và tay chân thon thả. Jo,cô em gái 15 tuổi với dáng người mảnh khảnh,dong dỏng cao và tuy chưa duyên dáng lắm,song trông cô thật dễ mến với cặp mắt xám nhạt và mái tóc màu nâu đỏ đáng yêu của mình.Jo luôn mơ ước mình là con trai,vì thế cô chẳng buồn để ý đến hình thức bên ngòai.Cô rất thích chạy nhảy,trèo cây và những việc lũ con trai vớn ưa làm.Beth năm nay 13 tuổi,đôi mắt sáng long lanh trên khuôn mặt tròn trịa như một bông hồng lúc nào cũng dịu dàng,trầm tư,thế nhưng cô bé này rất nhát nói chuyện với người lạ.Về mặt này,Beth không giống tí nào với Amy,cô em út mới 12 tuổi đầu mà lúc nào cũng cho mình là nhân vật quan trọng.Amy rất tự hào về những lọn tóc vàng óng,làn da trắng và đôi mắt xanh biếc của mình.Dẫu biết rằng cái mũi hơi tẹt,nhưng cô bé vẫn hy vọng sau này sẽ trở thành thiếu nữ xinh đẹp và có được một vi hôn thê giàu có.Dạo này,mẹ của các cô gái,bà March,suốt ngày bận bịu săn sóc,may áo quần cho những người lính.Các cô con gái cũng đã tự nguyện nhường phần quà Giáng Sinh gửi tặng cho họ.Chính vì thế,Jo đã có lần thốt lên:"Noên sẽ chẳng còn ýnghĩa khi chẳng có lấy món quá nào cả."" Mẹ sắp về rồi đấy." Beth nhắc,khẽ đặt tay lên đôi giày của mẹ xuống trước lò sưởi.Jo cầm lấy hơ trên ngọn lửa cho chóng khô.:"Giày của mẹ đã sờn hết rồi.Mẹ cần một đôi mới!"." Em có một đôla. Với số tiền này,em sẽ mua cho mẹ một vài thứ gì đó."Beth nói." Không,em mua cho!"Amy kêu lên.Jo đứng dậy vể trịnh trọng:"Bố gọi chị là Người Đàn Ông Của Gia Đình và dặn chị phải đặc biệt săn sóc mẹ.Vì thế chị sẽ là người mua giày."Meg bây giờ mới lên tiếng:"Chúng mình mỗi người hãy tặng mẹ một món quà nhân ngày lễ Giáng Sinh và đừng mua gì cho mình cả." Jo bắt đầu chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng giống y như một cậu con trai,nói:"Phải làm sao cho mẹ tưởng là mình đang sắm đồ riêng và sau đó sẽ dành cho mẹ một món quà thật bất ngờ."Vừa bước chân vào đến của bà March đã thốt lên:"Mẹ bận đến nỗi không kịp về ăn tối."Bà cởi áo khóac ngòai đã thấm ước rồi ngồi xuống bên lò sưởi.Meg và Jo đã dọn sẵn bàn ăn.Beth đang lúh húi sau bếp còn Amy thì ngồi đó, tay chống hông,hết ra lệnh cho người này đến người khác còn chính mình thì chẳng làm gì cả.Khi mọi người đã ngồi quây quần quanh lò sưởi,bà March khẽ nói:"Mẹ có cái này hay lắm cho các con- một lá thư"." Thư của bố!"Jo reo lên,"Ôi,! ước gì con là một người lính để được gíup sức trong trận chiến này nhỉ"."Em chả thích đâu."Amy nói,"ở đó chẳng có gì vui vả"."Chừng nào bố về hả mẹ?" Beth hỏi."Nếu bố vẫn khỏe thì không lâu đâu.Thôi,lại đây xem bố víêt gì cho các con nào!".Bức thư khá dài và ở đọan cuối ông March viết cho các cô gái:"Các con yêu của bố.Bố lúc nào cũng nghĩ về các con và cầu nguyện cho các con!Còn thêm một năm nữa bố mới về,nhưng các con của bố đừng lãng phí thì giờ mà hãy ráng siêng năng làm việc. Bố bíêt,các con sẽ giúp đỡ mẹ và hòan thành nhiệm vụ của mình.Bố tin rằng mỗi đứa sẽ nổ lực khắc phục những nhược điểm của mình để khi trở về bố có thể tự hào về những người phụ nữ bé nhỏ của bố."