Sáng hôm sau,bữa điểm tâm dọn rất sớm.Các cô gái không quen dậy sớm như vậy.Trước khi đi bà March căn dặn:"Các con của mẹ,ở nhà mẹ đã nhờ bé Hannah coi sóc các con,cụ Laurence tốt bụng thế nào cũng sẽ là người bạn đáng tin cậy của các con.Cứ tiếp tục học hành các con nhé,đừng đánh mất hy vọng.Làm việc bao giờ cũng là cách tốt nhất giúp ta quên những giây phút buồn phiền.""Vâng,thưa mẹ."'Meg con,con hãy trông nom các em thay mẹ.Khi nào gặp khó khăn gì,con nhờ bác Hannah và cụ Laurence con nhé...Jo yêu của mẹ,siêng viết thư con mẹ nhé và hãy luôn là cô gái can đảm sẵn sàng gíup đỡ mọi người trong nhà.Mẹ tin như vậy...Beth này,âm nhạc sẽ giúp con quên đi những buồn phoền,gắng làm tròn bổng phận của mình,Beth nhé!Còn Amy bé bỏng của mẹ,mẹ biết thế nào con cũng sẽ ngoan,biết giúp đỡ các chị và bác Hannah,đúng không?""Chúng ocn hứa sẽ làm theo lời mẹ dặn.!Chúng con hứa!"Họ nghe xa xa tiếng ngựa lăn bánh trên đường dù tim ai cũng nặng trĩu nhưng họ cố không khóc.Bốn chị em nhắn gửi cha những lời yêu thương,tốt lành nhất dú trong lòng họ ý thức được có thể cha không còn kịp nghe những gì họ nói nữa.Các cô gái lặng lẽ hôn mẹ và làm ra vẻ vui khi vẫy tay tiễn biệt mẹ ra đi.Đúng giờ phút chia tay ấy,mặt trời ló dạng.Ngóai nhìn lại ngôi nhà mình,bà March trông thấy các con gái bà đứng ở cỗng với cụ Laurence,Laurie và bác Hannah tốt bụng,ánh mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên khẽ mơn man trên những mái tóc."Mọi người tốt với gia đình mình quá!"Bà March thì thào quay sang Brooke đang ngồi cạnh bà trên xe."Tất nhiên mọi người đều tốt vì ai cũng yêu mến gia đình bác".Brooke đáp tự nhiên.Bà March cảm thấy sự tử tế của chàng trai ngồi bên cạnh sẽ giúp bà rất nhiền trong hành trình dài trước mắt.Khi chiếc xe đã đi khuất,các cô gái chạy vào nhà và không cầm được nước mắt.Bác Hannah nhanh nhẹn lui ra,để họ lại trong phòng một lúc.Lát sau bác mang lên một ấm cà phê rồi nói:"Này các cháu yêu của ta,hãy nhớ lấy những ợiime dặn.Thôi đừng khóc nữa,lại đây uống một tách cà phê rồi thì mỗi người lại bắt đầu công việc của mình như chúngta đã hứa với mẹ."Họ ngồi vào bàn,Jo nói:"Hy vọng và luôn bận rộn côn việc,đó là nhửng gì chị em ta phải làm.Xem thử ai nhớ điều đó nhất."Nhìn sang Meg,Jo tiếp:"Em sẽ lại đi giúp việc nhà cho dì March.""Chị đi dạy lại cho con bà Kinh."Meg nói,thầm mong mắt mình đừng quá đỏ để có thể đi được,"nhưng..... chị nên ở nhà để trông nom nhà cửa chăng?""không cần đâu."Amy ngăn lại,"chị Beth và em có thể tự dọn dẹp nhà cửa.Bác Hannah sẽ chỉ vẽ cho bọn em.KHi chị về,chị sẽ thấy mọi thứ đều tươm tất cho mà xe."Câu nói nhanh nhảu xí phần của Amy làm cho mấy chị em tự dưng bật cười và họ cảm thấy nỗi buồn như vơi đi.Vài ngày sau,họ vui mừng nhận được một lá thư của mẹ báo tin khá khả quan.Cha còn bệnh như đã khỏe hơn và sẽ bình phục.Mấy ngày tiếp theo ngày nào Brooke cũng viết thư về và tuần lễ cứ trôi đi,tình trạng sức khỏe của bố ngày càng tốt lên.Meg,người chủ trong gia đình,đại diẹn đọc thư,rồi họ thi nhau gửi thư cho bố,mẹ và Brooke.Hết một tuần,những tin lành trong ngôi nhà của bốn chị em đã có thể đem loan báo cho các làng giềng thân cận.Tuy nhiên,khi biết cha đã đỡ bệnh mấy chị em không còn thật sự chăm chỉ như trước nữa và dần dà quay về thói quen cũ.Jo bị cảm nặng vì quên trùm khăn trên đầu cho ấm sau những ngày mới cắt tóc.Dì March cho phép Jo nghỉ làm đến khi nào khỏi bệnh vì bà không muốn nghe một người bị cảm cúm đọc sách.Meg mỗi sáng vẫn đi dạy,nhưng khi về nhà cứ nhênh nhang đọc qua đọc lại những lá thư Brooke gửi rồi lại viết thư sang cho anh ta và bố mẹ.Amy cũngquên làm việc nhà như đã hứa,lại ngồi vẽ thay vì phải giúp đỡ bác Hannah.Chỉ có Beth vẫn làm những công việc của mình.Ngòai ra cô còn cố gắng làm hộ những việc mà chị và em mình bỏ bê.Một ngày kia Beth nhắc Meg:"Em..muốn chị đi thăm mấy đứa trẻ gia đình nhà Hummel một lúc.Chị biết không,mẹ dặn chị em mình không được quên chúng đấy.""Chiều nay chị thấy uể ỏai không muốn đi đâu cả."Đang ngồi tựa lưng nghỉ ngơi trong chiếc ghế bành bên lò sưởi,Meg quay sang trả lời.'Chị đi được không,Jo?"Beth hỏi."Nội bị cảm lạnh chị đã mỏi mệt lắm rồi...còn đi đâu được nữa.""Em nghĩ chị gần lành rồi mà.""Đi chơi với Laurie thì được,chứ đến nhà Hummel chị chưa đủ sức đâu."Vừa nói Jo vừa cười."Tại sao em không tự mình đi xem?"Meg hỏi."Ngày nào em cũng đến với bọn chúng cả...em bé bị bệnh,em không biết phải làm gì cho nó nữa.Bà Hummel phải đi làm suốt,chỉ có Lottchen trông nom nó nhưng bệnh nó ngày càng trầm trọng.Em nghĩ các chị hay bác Hannah nên đến thăm nó một lát.""Được rồi...mai chị đi."Meg trả lời miễn cưỡng."Hôm nay chị muốn đi lắm..."Jo nói,"Nhưng chị muốn viết cho xong cái này đã...sao em không hỏi bác Hannah xem có gì đem cho chúng không,tiện thể em ra ngòai hít thở không khí trong lành.Như thế rất tốt cho em,Beth à."Beth đáp lại vẻ buồn rầu:"Em mệt quá...vì thế em muốn chị nào đi giùm em.""Chốc nữa Amy vào,nó sẽ đi thay mấy chị em mình.""Thôi...em ngồi nghỉ một lát đợi nó luôn."Beth ngả người vào ghế.Mọi người lại trở lại với công việc đang làm và chẳng ai nhắc đến gia đình Hummel nữa.Một giờ sau,lúc bác Hannah đang ngủ bên bếp,beth lặng lẽ bỏ đầy thức ăn ngon vào giỏ ê3 xách cho mấy đứa bé khốn khổ nhà Hummel.Cô mặc áo khóac rồi lầm lũi ra khỏi nhà,ngòai trời lạnh giá,đầu cô nặng trịch,ánh mắt buồn rầu...Cô trở về nhà rất muộn,không ai để ý Beth thểu não đi nhanh lên lầu,vào phòng mẹ rồi đóng cửa lại.Nửa tiếng sau Jo mới tìm thấy Beth đang ngồi thừ ra trên giường,trông rã rời."Em làm sao thế?"Jo thốt lên,nhưng Beth đưa tay ra hiệu đừng lại gần."Chị đã từng bị sốt phát ban phải không Jo?"Beth hỏi."Ư`. lâu lắm rồi hồi chị Meg bị ấy.Nhưng tại sao em lại hỏi vậy Beth?""Thôi được,em sẽ kể cho chị nghe."Beth nghên lại và khóc tức tưởi rồi cô tiếp."Ôi,Jo ơi!Em bé chết rồi!""Em bé nào?""Em bé con bà Hummel ấy.Nó chết trong tay em...Bà Hummel không kịp về.""Trời ơi!Em tôi!Đáng lẽ chị phải đi mới phải."Jo kêu lên vẻ ân hận,ôm chầm lấy Beth,rồi ngồi xuống chiếc ghế của mẹ."Thế em làm gì lúc em bé chết?""Em chỉ biết ngồi đấy... ôm nó thật nhẹ,,,đến khi bà Hummel gọi bác sĩ về.Ông ta nói nó chết rồi...nhìn hai đứa trẻ kia,ông nói chúng cũng bị ban.Ông bảo đáng lẽ bà Hummel phải gọi ông đến sớm hơn.Bà Hummel trả lời"Tôi nghèo quá,tôi ráng tự chữa trị cho chúng nhưng giờ thì muộn mất rồi!Được sự giúp đỡ của người khác tôi mới đủ tiền trả cho ông."Bác sĩ mỉm cười trông hiền lắm...rồi ông nhìn em,cho em mấy thứ thuốc,bảo em phải uống phòng bị sốt."'Không...Em kh6ong thể bị được!"Jo khóc,ôm chặt em mình vào lòng,"Ôi,Beth ơi,nếu em có điều gì,chị sẽ không bao giờ tha thứ cho mình đâu!""Đừng sợ chị Jo à,chắc em không bị nặng đâu.Em vừa uống thuốc rồi và em thấy đã đỡ hơn."Beth nói,cố tỏ vẻ khỏe khoắn để Jo yên lòng."Ước gì mẹ ở nhà!Chị đi gọi bác Hannah đây.Bác ấy hiểu nhiều về bệnh tật.""Đừng cho Amy vào chị nhé.Nó chưa bị bao giờ em không thích lây bệnh sang cho nó đâ....Nhưng chị có chắc là chị và Meg không bị nữa chứ?""Chị nghĩ là không.Nhưng nếu bị,chị cũng không thèm quan tâm"Jo nói,"Vì chị đã cho em đi đến nhà Hummel như thế này đây trong khi chị thì chúi mũi ở nhà viết lách!"Khi bác Hannah vào,lập tức mọi người đều cảm thấy vui hơn:"Ai cũng bị ban một lần cả."Bác an ủi,"Chẳng ai chết vì bệnh ấy nếu chữa trị kịp thời."Jo tin lời bác,vội đi gọi chị Meg.Khi hai chị em đến bên Beth,bác Hannah bảo:"Giờ bác nói cho các cháu biết mình phải làm gì.Đầu tiên đi gọi bác sĩ Bangs đến thăm bệnh cho Beth.Rồi các cháu xem,mìnhđã xử lý đúng...sau đó gửi Amy sang nhà dì March một thời gian để tránh lây bệnh.Còn,một cháu nào ở nhà giúp bác ít ngày.""Cháu!Vì cháu là chị cả."Meg nói."Cháu ở nhà cho!vì nếu cháu chịu làm nhiệm vụ của mình thì Beth đây đến nỗi như vậy."Jo giành."Cháu chọn ai Beth?Chúng ta chỉ cần một người thôi.""...Chị Jo ạ."Beth trả lời.Thế là công việc được quyết định.Meg hơi tự ái nói:"Chị..đi với Amy đây."Khi Amy biết chuyện,cô bé rất tức tối.:"Em không thích ở với dì March đâu!Em không mốn bị đuổi ra khỏi nhà như thế chính em gây ra chuyện.""Như vậy chỉ để giữ sức khỏe cho cháu thôi mà."Bác Hannah dỗ dành."Cháu không muốn bị sốt phát ban chứ?""Không,cháu không muốn,nhưng cháu biết mình bị rồi vì cháu đã chơi với chị Beth suốt."Vừa lúc đó Laurie bước vào,mấy chị em kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra.Khi biết Amy không muốn sang nhà dì March,anh bắt đầu nói với Amy vẻ thân thiện:"Amy này,nếu em,vốn là một cô bé dễ thương ngoan ngõan,chịu ở nhà dì March một thời gian để dỡ đần cho các chị và bác Hannah,thì anh ngày nào cũng sẽ sang chơi với em,dẫn em đi chơi này,và chúng ta sẽ có những giờ phút thú vị."Cuối cùng sau một hồi kể chi tiết những trò vui họ sẽ chơi,Laurie đã thuyết phục được Amy.Cô vui vẻ hôn anh và hứa sẽ đi."Giờ tôi làm gì nữa?"Laurie hỏi.Meg phân công:"Bạn gọi bác sĩ Bangs đến giùm tôi.Chúng tôi chưa quyết định được gì bây giờ cả.""Anh ấy nhiệt tình quá."Jo nói khi nhìn thấy Laurie nhảy băng qua hàng rào,vội vàng chạy đi.