Dằn lòng không ngó đến nó rồi, vậy mà đi ba vòng bẩy lối, ông Bằng lại thấy mình dừng chân trước nó, Chà! Mẫu mã trong ngầu quá, âm thanh nghe đã vô cùng, thế mới biết máy móc ngày càng hiện đại. Mới mua hôm qua, hôm nay đã lạc hậu rồi. Một trăm triệu. Hừ! giá hơi đắt, nhưng cái ông chần chừ, do dự Ở đây không phải vì tiền mà vì ở nhà ông hãy có rồi. Một dàn VCD hiện đại. âm thanh chất lượng tuyệt hảo chẳng kém gì dàn đang được bày bán trên giàn kia. Có phải lâu gì dàn âm thanh đó ông chỉ mới mua cách nay sáu tháng thôi. Thời gian bảo hạnh còn chưa hết. Đồ đạc nhà ông thường xuyên thay đổi, từ salon đến phòng màn, bàn ghế. Nhưng... thường xuyên nhất là các phương tiện giải trí nghe nhìn. Đầu máy VCD, amply, dàn loa... tất cả đều là đồ thượng hạng, modern tối tân nhất. Thế nhưng... mọi khi thị trường ra hàng mới, mẫu mã mới là chúng bị đem đổi ngay lập tức. Đôi khi có món xài chưa đầy một tháng. Chơi ngông đốt tiền chăng? Với một số người và chủ các cửa hàng kim khí điện máy thì đúng là như thế. Nhưng với ông, nó có một lý do chính đáng, tất cả cũng vì Huy Trần thằng con trai duy nhất của ông. Với tính khí thất thường, thâm trầm, độc tài và ích kỷ, lạnh lùng giấu kín tình cảm của mình, Huy Trần không có bạn. Người ta không thèm chơi với nó, và ngược lại, nó cũng chẳng thèm kết thân dù chỉ một người. Xong công việc ở công ty nó lại về nhà giam mình giữa bốn bức tường. Từ đó tưởng, bốn món ăn chơi đều không thích. Cả thuốc lá, nó cũng không buồn hút nữa. Những người bạn đồng liêu, ai gặp cũng khen ông tốt phước, sinh được thằng con chí thú làm ăn. Chẳng biết chơi..cũng chẳng biết phá tiền. Nhưng với ông đó lại là điều bất hạnh. Hơn ai hết, ông biết rõ cuộc sống của con là cuộc sống không lành mạnh, là cuộc sống của một người bất bình thường, như một tế bào tách rời guồng máy làm việc chung của cơ thể sống. Sớm muộn gì nó cũng tự hủy diệt, tự đào thải mình thôi Tất cả là bởi do mình. Nhìn đám bạn cùng trang lứa Huy Trần hồn nhiên cùng cuộc sống ông đau thắt ruột gan. Thèm muốn con mình trở về đúng bản chất một chàng trai mới lớn ai cũng bảo ông khùng khi nghe mong rằng Huy Trần có một lần say xỉn, một lần tranh giành gái đến đánh nhau u đầu sứt trán. Ảo vọng, tất cả chỉ là ảo vọng xa vời. Một tràng cười vô tư, một câu nói đùa cùng bạn bè Huy Trần còn không có được, thì nói đến chuyện viễn vông, xa vời ấy. Cố gắng lắm, ông cũng chỉ có thể tạo được cho nó thói quen nghe nhạc. Sáu năm về trước, trong lần sinh nhật thứ hai mươi, Huy Trần tình cờ nhận được chiếc máy headphone của người đồng sự tặng cho. Tò mò anh gắn thử vào tai và ông đã bắt gặp đôi mắt nó sáng rực lên thích thú. Ngón tay gõ nhịp, nó không hay mình vừa nhẩm lại câu hát của người ca sĩ. Thế là lập tức ngay sáng hôm sau, ông đã đến trung tâm điện tử lớn nhất thành phố Sài Gòn tìm mua cho con dàn âm thanh hiện đại. Huy Trần bắt đầu có thú vui nghe nhạc từ đó. Thấy con có niềm vui, ông mừng hơn bắt được vàng. Tất cả các băng, dĩa nhạc nội ngoại đông tây, cái nào mới, cái nào hay,vông cũng mua về cả. Và... Huy Trần rất lọ Nó nghe nhạc không kén chọn, cũng chẳng có sở trường vàng, đến ráp, rock gì cũng thích. Mở lên rồi nằm nghe quên cả thời gian. Sợ lâu ngày con nhàm chán, sẽ bỏ mất thời gian này, ông phải thường xuyên thay đổi Huy Trần dường như cũng thích sự đổi thay này. Mọi lúc đi làm về, anh thấy dàn máy của mình đổi khác, đôi mắt to long lên sáng rực. Rồi lại nằm nghe cho đến sáng. - Này ông chủ! Với những ý nghĩ trên, ông không còn do dự nữa, quyết định ngay - Lát chiều cho chuyên gia đến nhà lắp ráp dàn máy này cho tôi nhé. Chở dàn củ về, thiếu đủ bao nhiêu, tính tiền sau. - Dạ - Qúa quen với sự ngông cuồng của vì khách từng đem đến hàng chục triệu lợi nhuận cho cửa hàng của mình, ông chủ vui vẽ gật đầu ngay, sốt sắng. - Dạ được, dạ được ạ. Mỉm cười gật đầu chấp nhận giao dịch, ông vừa toan bước sang quầy khác, bỗng nghe sau lưng mình vang giật giọng một cô gái quen quen. - Ông chủ ơi cho hỏi. Tivi màn hình hai mươi inch này có cái nào đời cũ thật cũ không? Đã đời cũ, còn thật cũ. Đòi hỏi lạ lùng của cô gái làm ông ngạc nhiên nhiều. Với quay đầu nhìn lại, ông nhận ra cô là người quen cũ. - Ồ! là bác hả? - Cô gái cũng nhận ra ông lập tức. Không xa lạ, cô chính là Khả Doanh, cô gái một lần làm con ông bối rối. Hôm qua, Huy Trần đưa Khả Doanh đi mua đất. Mau lắm, không đầy một tiếng, ông đã thấy con trở về rồi. Điều đó không làm ông ngạc nhiên. Đám cò con trong nghề địa ốc, gặp Huy Trần khác chi chuột gặp mèo. Có mồi ngon nào không ói ra ngay chứ. - Xong rồi hả? - Ông hỏi. - Xong rồi - Huy Trần cụt ngủn, không quan tâm lắm - Một miếng đất ngang năm, dài bốn mươi. Giá chỉ ba mươi triệu. Xa thành phố nhưng hợp về phong thủy. - Thế à! - Mắt ông long lanh sáng- Thế cô bé ấy không cảm ơn, không mời con ly nước nào à? - Có - Huy Trần hơi ngẩng đầu lên - Cô ta cám ơn con rối rít, rồi còn mời con đi ăn nữa. - Sao con không đi? - Ông hỏi và thừa biết câu trả lời của Huy Trần. - Vô bổ, con cần gì bữa cơm của cô ta mời chứ? Con không có tiền để ăn sao? - Con có nói câu đó với cô ta không? - Ông cảm thấy buồn buồn. Huy Trần gật đầu: - Từ nay đừng làm phiền con nữa. Tất cả đã kết thúc sòng phẳng rồi. - Thế cô ấy trả lời sao? - Ông hồi hộp. Huy Trần nhún vai: - Nói sao, còn nói sao nữa. Tất nhiên là gật đầu rồi. Vậy là xong. Ông thở dài ra trách mình vội mừng thầm. Tất cả đã chấm dứt sớm hơn ông tưởng. Chim trời cá nước, giữa thành phố hàng triệu người này làm sao ông có cơ hội gặp lại cô ấy. Thế mà chỉ một đêm, sáng nay ông đã gặp lại cô rồi. Nói không duyên cũng không được nữa. - Bác không nhận ra con hả? - Thấy ông ngẩng người ra nhìn mình lâu quá, ngỡ ông quên mất mình rồi, Khả Doanh lên tiếng nhắc - Con là Khả Doanh, là cô gái mà hôm qua bác bảo con trai dắt đi mua giùm lô đất đó. - À.. à... vờ như mới nhớ ra, ông gật đầu nhìn cô gái kỹ hơn. Ăn mặc thật gọn gàng, quần jean, áo thun. Không sang trọng, nhưng lịch sự. Có vẻ như vừa đi siêu thị xong, tay còn xách lỉnh kỉnh túi to, túi nhỏ. - Bác đi mua máy hả? Bước đến nắm tay ông, Khả Doanh cười thân mật: - À... ừ... đến coi thôi. Tự nhiên nghe gần gũi, ông gật đầu cười đôn hậu. - Hôm qua con và Huy Trần có mua được đất không? - Dạ được. - Khả Doanh cười tươi rói, giọng giòn ríu rít như chim - Anh Huy Trần đã giúp con mua được miếng đất thật tốt lắm bác ạ. Nhưng anh ấy thật là lạ, không cần tiếng cám ơn cũng không chịu cho con đãi một bữa cơm đền ơn nữa. - Thế ta là cha nó có đáng được mời một ly cà phê không hả? - Đột nhiên có ý nghĩ tìm hiểu về cô, ông gợi ý. Khả Doanh gật đầu nhanh: - Dạ được chứ ạ. Cháu còn đang định mời bác ăn hủ tiếu đấy. - Vậy bác cháu mình vào quán kia dùng nước chứ? Chỉ tay vào quán trước mặt, ông rủ rê: - Đưa bác xách phụ cho. Cháu mua gì mà nhiều thế? - Dạ - Không khách sáo, Khả Doanh chia bớt cho ông hai cái túi,cũng bước nhanh vào quán, cô ríu rít kể ông nghe, buổi chiều nay của mình dành cho tất cả mọi người trong nhà trọ Văn Lai.Binh boong... Binh boong Chiếc đồng hồ trên tường thong thả buông đều mười hai tiếng. Nửa đêm rồi, vậy mà... trăn trở trên chiếc giường rộng thênh thang, ông Bằng không tài nào chợp mắt, cũng không biết sao. Chỉ biết lòng hiện thời trăm mối ngổn ngang. Ông đã phải nghĩ nhiều... nhiều lắm về tất cả chuyện mình làm. Rồi lại như một cụ già lẩm cẩm cứ lặp đi, lặp lại mỗi một câu... Đúng hay sai? Những điều ông đã làm và suy nghĩ trong quá khứ? Sao trời cho ông gặp Khả Doanh muộn thế? Giá như ông được gặp cô từ hơn hai mươi năm trước, thì chuyện đâu đến nỗi... Chà! Nghĩ rồi lại phì cười, ông thấy mình ngớ ngẩn làm sao. Hai mươi năm trước, Khả Doanh hãy còn là đứa bé đi chưa vững, sao có thể cho ông những lời khuyên chí tình, chí nghĩa. Dù sao thì ông cũng nên cám ơn trời đã khiến xui ông gặp cô bé ấy. Như ánh hồng sáng tỏ, cô giúp ông soi rõ lòng mình. Thì ra... Bao lâu nay, ông chỉ biết trách Huy Trần chỉ biết bảo con sống cô đơn, khép kín, ích kỷ với cái tôi quá lớn. Ông không ngờ, chính bản thân mình mang một cái tôi còn lớn hơn con nữa. Ông đã làm khổ Hạnh Cầm. Phải, trời ơi, sao bao lâu nay, ông không sớm nhận ra điều này chứ? Oán trách, thù ghét Hạnh Cầm trong khi, nàng chỉ là một nạn nhân đáng thương thôi. Khả Doanh đã nhận xét đúng. Ông không hiểu, thật không hiểu vì sao mình lại kể tất cả với Khả Doanh khi chỉ mới gặp cô có một lần như vậy. Bao năm rồi, âm thầm với nỗi nhớ thương sầu muộn, ông chưa hề kể với bất kỳ ai. Hạnh Cầm và ngay cả với Huy Trần cũng thế. Trước lúc cưới Hạnh Cầm, ông từng có một mối tình nên thơ và mãnh liệt, đã ba mươi năm có dư rồi, trái tim của ông không một giây nguôi ngoai khắc khoải nhớ nhung. Nơi phương trời xa nào, người tình cũ của ông có êm đềm, hạnh phúc, hay vì một giây nông nổi nhất thời của gã trai mới lớn mà dở dang duyên nợ. Ôi... mỗi lúc nghĩ đến người xưa, trái tim ông đau thắt nghẹn. Lương tâm cắn rứt rã rời. Ông thầm hỏi: nàng có biết tấm chung tình ông dành tặng cho mình, ông đã không thể yêu ai khác ngoài nàng, kể cả Hạnh Cầm người chung chăn gối, người đã sanh cho ông một đứa con trai thông minh tuấn tú. Bao nhiêu năm chôn kín trong lòng, bỗng đem trút hết trong một phút. Liệu Khả Doanh có giữ đúng lời giữ kín cho ông? Hay rồi lại đem kể cùng tất cả. Ông nghe hồi hộp quá, thầm trách mình đã yếu lòng trước nụ cười cởi mở của cô. Cởi mở, hồn nhiên, thân mật, Khả Doanh là cô gái dể dàng chiếm được cảm tình người khác qua một vài lần giao tiếp. Sự chân tình, gần gũi và sẵn sàng chia sẻ của cô khiến người ta khó giấu được lòng cũng như khó dùng lời giận dỗi, ông không ngần ngại trút hết niềm tâm sự cũng như đã đặt hết niềm tin vào cô vậy. Một cô gái nhân từ, độ lượng nhìn đời bằng đôi mắt lạc quan và luôn biết quan tâm đến mọi người như cô thì không là người xấu được. Qúa cả tin chăng? Không đâu, một đời dọc ngang giữa thương trường, hạng người nào cũng đã gặp qua, ông không dễ bị người lừa lọc. Càng không dễ tin vào lời người khác để cao ánh giá mình. Suốt buổi nói chuyện, Khả Doanh không một lần nói về mình, cái tôi trong cô nhỏ đến nói không trông thấy được. Lúc nào cô cũng chỉ biết quan tâm đến người khác. Thậm chí nghĩ bằng suy nghĩ của người khác nữa nhỏ nhặt, vô tình thôi, cô không biết lời nói của mình đã làm lay động cả một tâm hồn băng giá. -Cho một ly cà phê. Yên vị xong, ông gọi cho mình thức uống khoái khẩu của mình: -Ậy! Bác đừng uống cà phê. Anh bồi chưa kịp quay lưng đã giật bắn người trước tiếng hét lanh lảnh của Khả Doanh. -Cho bác ấy một ly cà phê sữa thật ngon đi. Nhớ cho nhiều sữa đó. -Ồ... nhưng mà... bác thích... - Sợ ngọt, ông xua tay gọi vòng theo anh bồi. Khả Doanh đưa tay cản: -Không sao, bác đừng sợ con có tiền mà. Đừng sợ, có tiền... Phải hơn một phút ngớ ra, ông mới hiểu ý Khả Doanh muốn nói. Trời ơi! Không nhịn nói ông bật lên cười ngất. Thì ra cô bé này ngỡ ông uống cà phê đen vì sợ tốn tiền đây. Vui thật, cô bé không biết mình đang ngồi đối diện với nhà tỷ phú Huy Bằng. -Con nói thật - Con có tiền mà - Vẫn không hiểu ý nghĩa nụ cười của ông. Khả Doanh vỗ bồm bộp vào chiếc túi đeo lủng lẳng bên hông. -Không... - Vừa cười, ông giải thích - Ta không sợ tốn tiền, chỉ vì thích uống cà phê thôi. -Thích uống cà phê - Đôi mắt nhướng lên Khả Doanh tang ông thêm một bất ngờ - Không được đâu, bác nên bỏ cái thói quen không tốt ấy. Uống cà phê thường xuyên không có lợi cho sức khỏe của bác đâu. Nhất là những người bị chứng cao áp huyết như bác vậy. -Sao cháu biết bác bị chứng cao áp huyết? - Ông giật mình đánh thót. Quả thật, ông mắc chứng bệnh này, nhưng... không đến nổi nghiêm trọng lắm. Ông chưa từng nói với ai bao giờ cả. -Thì nhìn mặt bác thôi - Rút vai, Khả Doanh cười khúc khích - Và tướng người bác nữa. -Tinh tế lắm - Ông gật gù công nhận. Khả Doanh nhẹ đặt tay lên vai ông. -Bác không nên uống cà phê, không được ăn mặn và nhiều mỡ. Mỗi lần thấy chóng mặt là lập tức chặt một trái dừa rồi nặng chanh vào uống. Ăn rau cần cũng có thể làm hạ huyết áp đó bác à. Nhìn mặt Khả Doanh đầy khẩn trương và lo lắng, ông không khỏi chạnh lòng. xưa nay... ngoài Thục Nhàn ra, ông chưa được ai quan tâm, lo lắng chân tình như cô vậy. - Được rồi, đừng cằn nhằn nữa - Ông cười trong hạnh phúc - Ta nhật định sẽ nghe lời cháu. Còn bây giờ cháu giải thích đi. Bác hãy còn đang thắc mắc, tại sao mua tivi, cháu không mua hàng mới, cứ đòi mua đời cũ là sao? -Vì... - Bỗng mím môi bẽn lẽn rồi không giấu giếm, Khả Doanh kể ông nghe những dự định của mình. Ôi chao! Có chuyện như thế sao? Thật là không tin nổi. Đi đứng đã nhiều, chuyện đời ly kỳ từng gặp. Nhưng chẳng bao giờ ông được nghe, được gặp một chuyện, một người như Khả Doanh đây. Đó là chuyện một cô công nhân nghèo khổ, lương tháng chưa đến một triệu đồng. Bỗng dưng một ngày được trời thương cho trúng lô độc đắc. Không giống như bao suy nghĩ hạn hẹp tầm thường khác, số tiền chín mươi triệu trời cho kia, được cô phân chia một cách hợp tình hợp lý. Mười triệu đầu tiên cô cho mẹ, mười triệu để tiếp hào phóng tặng cho bà cụ Thìn đã ban cho mình vận may kia. Sau khi tổ chức một bữa tiệc linh đình đãi hết nhà trọ nơi mình ở và mua tặng cho họ một chiếc tivi làm kỷ niệm, cô đem tất cả số tiền còn lại dự định thành lập công ty. Ôi, nghe câu chuyện, lòng ông bỗng dấy lên niềm xúc động bồi hồi. Như một kẻ lâu ngày đắm chìm giấc u mê bừng tỉnh mộng, ông bàng hoàng hổ thẹn. Năm mươi mấy tuổi đầu ông đã không biết nghĩ bằng một cô gái trẻ. Sống một cuộc sống thừa, không ích lợi. Suốt ngày chỉ biết buồn rầu, chán nản với tình yêu. Và... thế là ông thấy buồn thấy thèm được giải bày tâm sự. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình ông kể. -Bác sai rồi. Nghe ông kể xong, Khả Doanh lắc đầu ngay. Bằng lý luận của một đứa trẻ chưa vào đời, nhưng vô cùng nhân bản, cô phân tích cho ông thấy. Sự buồn rầu, chán nản của ông thật ra chẳng ích lợi gì, cho ông và cả Thục Nhàn nói phương trời xa nữa. Nó chỉ làm khổ ông và liên luỵ đến nhiều người. Tội nghiệp nhất là Hạnh Cầm, người mà ông khinh ghét. Nghe cô phân tích, khắp người ông đẫm mồ hôi. Trời ơi! Hồ đồ quá! Ông sai. Quả thật đã sai rồi. Tại sao ông khinh ghét Hạnh Cầm? Nàng có lỗi gì? Ngày cha mẹ ép duyên, nàng đâu biết trái tim ông đã có Thục Nhàn. Càng đâu phải kẻ làm tình duyên ông tan dỡ. Tất cả là tại cha mẹ Ông chê Thục Nhàn nghèo khổ. Tại ông nhu nhược, yếu hèn không bảo vệ được tình yêu sâu đậm của mình. Thục Nhàn bỏ ra đi, lỗi tại ông. Sao ông lại đỗ trút lên đầu Hạnh Cầm như vậy? Bao năm mang tiếng vợ chồng, ông chưa một lần mặn mà chồng vợ. Không một tiếng yêu, không một cử chỉ ngọt ngào. Huy Trần ra đời... có phải ý của ông? Chỉ là một lần say không kiềm chế... Bao năm rồi, ông bỏ mặc Hạnh Cầm phòng không lạnh lẽo. Ông ích kỷ, đúng là ích kỷ. Hai mươi mấy năm rồi không một lần ông để ý đến cảm nhận của Hạnh Cầm. Càng không quan tâm đến nổi khổ nàng gánh chịu. Từ một cô gái hồn nhiên, yêu đời dệt bao mộng đep, tội tình gì nàng phải đánh mất tuổi xuân thì trong cô đơn lạnh lẽo. Nay tuổi đã xế chiều, sắp đến lúc từ giã cuộc đời, vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc. Tội của ông lớn dường bao, nếu Khả Doanh không kịp thời nhắc nhở, có lẽ ông sẽ ôm sai lầm này đến suốt đời rồi. -Vẫn chưa muộn lắm đâu, nếu bác quay đầu lại. Thấy ông cứ thừ người ra trong ân hận, Khả Doanh nhẹ vuốt tay ông, nói lời an ủi Chưa muộn lắm ư? Ông lẩm bẩm rồi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Đôi mắt nhắm lại ngủ ngày, ông biết phải làm gì trong nữa cuộc đời còn lại của mình rồi.Đưa mắt nhìn đồng hồ thêm lần nữa, ông Bằng quyết định dọn tất cả lên bàn. Chà! nhìn lại công trình hì hục suốt buổi sáng của mình, ông mỉm cười thầm khen mình tài giỏi quá. Cũng năm bảy món chẳng thua kém nhà hàng một chút nào Đẹp mắt,lịch sự sang trọng lắm, những món ăn đều tươm tất, bày trí sang trọng rất ngon miệng. Chẳng hiểu mùi vị nêm nếm thế nào thôi, cảm thấy không yên tâm lắm,,ông cho cái thìa nhỏ vào từng món nêm nếm lại Tuyệt hảo, vừa ăn lắm, cả Jan Can Cook cũng nể mặt. Mỉm cười một cách hài lòng, ông đưa mắt nhìn lại cách trang trí căn phòng lại một lần. Hoàn chỉnh, không một sơ xuất nhỏ. tư giá cấm nến, lẳng hoa tươi, khăn ăn đến bộ đồ ăn bằng bạc ánh sang' mờ ảo của ngọn đèn pha lê treo giữa phòng đều gợi lên một cảm giác êm đềm, lãng mạn. Hạnh Cầm hẳn sẽ bất ngờ và thú vị lắm đây Bà sẽ còn phải ngẩn người ra bàng hoàng xúc động khi được ông lòng vào tay tặng chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, và sau đó là một lang hoa voi nhưng bong hong đo. Thu hoa mà bà yêu thich nhat Bà sẽ còn hạnh phúc dường bao khi biết được tất cả những món ăn hôm nay đều do một tay ông tự nấu. Để chuộc lại lỗi lầm, từ hôm nay ông quyết định dốc toàn tâm ý yêu thương săn sóc bà. Nửa cuộc đời còn lại của bà sẽ ngập đầy hạnh phúc trong vòng tay ân ái mặn nồng của người chồng tội lỗi này Binh... Boong... Chuông cửa ngân vang thánh thót như tiếng nhạc. Trống tim ông đập nhanh trong lòng ngực. Nét mặt hân hoan, bước chân vội và ông bước ra mở cổng với tâm trạng một người yêu mong đợi một người yêu. bà đâu biết tất cả những người làm đêm nay đều bị Ông cho nghĩ cả. Cánh cửa bật mở, gương mặt Hạnh Cầm hiện ra ngơ ngác. bà không ngờ người mở cửa cho mình là ông. Càng không tin nổi khi thấy ông nở nụ cười rạng rỡ chìa ra trước mặt mình một lảng hoa to -Sinh nhật vui vẻ.. Sinh nhật? Hôm nay sinh nhật của mình ư? Đôi mắt bà mở to trong nổi ngạc nhiên dâng cao cực điểm. Hai mươi bảy năm làm vợ Ông rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời bà nghe ông nhắc đến -Vào đi! Vào nhà đi! Thấy bà cứ đứng thừ ra,ông khoác tay lên vai bà thân mật kéo vào. Hồn lơ lửng, Hạnh Cầm bước theo ông như cái máy, chuyện gì đã xay ra? Sao bổng nhiên ông thay đổi, trở nên ân cần và quan tâm bà như thế? -Anh biết, em ngạc nhiên lắm Để bà ngồi vào ghế,ông cất giọng nghiêm trang -Nhưng không có điều gì lạ lùng,khó hiểu ở đây đâu. Tất cả anh chỉ muốn nói cùng em lời xin lỗi. Bao năm qua, anh vì mãi nhớ thương người tình cũ bỏ mặc em trong lạnh lùng đơn lẽ. Buổi tiệc hôm nay anh muốn cầu mong em một lời tha thứ. Anh sẽ dành nữa cuộc đời còn lại của mình chăm sóc, lo lắng cho em Nói xong, không cho bà kịp có phản ứng gì. Ông bật nắp chai champagne cầm sẳn trên tay. Bốp, dòng rượu trắng vọt lên cao trong ánh mắt ông sáng ngời hạnh phúc -Nào, nâng ly mừng sinh nhật em và mừng cho ngày đoàn tựu của chúng mình Rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh để cao, ông hào hứng. Hạnh Cầm đưa tay cầm ly rượu, nhìn ông rồi bỗng oà lên khóc, Trời ơi! phút giây này bà đã đợi ông những hai mươi bảy năm dài đăng đẳng. Vậy mà... hôm nay... khi nó đến, lòng bà dửng dưng không mảy may xúc động -Huy Bằng... muộn màng, tất cả đã muộn màng rồi Đặt ly rượu xuống bàn, bà lắc đầu nức nơ? -Không hẳn là muộn lắm đâu - Cầm ly rượu lên đặt vào tay bà, ông trầm giọng - Em uống đi, uống rồi tha thứ cho anh. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. À, phải rồi - Ông lại kêu lên, chợt nhớ, anh có món quà tặng cho em đây Bật mở nấp hộp nhẫn kim cương, ông nắm tay bà, khẽ khàng lồng vào nhưng bà đã co tay mình lại -Em sao thế? -Ông nhìn bà đau khổ - Không tha thứ cho anh à? Anh biết tội của mình lớn lắm, nên không trách em đâu, cũng như sẽ không bỏ cuộc. Anh tin rằng với tình yêu chân thật của mình, một ngày không xa lắm, em sẽ tha thứ,sẽ lại yêu anh như trước Giọng ông chân tình, ánh mắt ông tha thiết quá. bà cắn môi ngăn tiếng khóc. Hơn lúc nào hết, bà thấy lòng căm hận. Tại sao?? Tại sao ông không nói với bà những lời ngọt ngào này trước khi trái tim bà băng giá? Tại sao mãi đến hôm nay ông mới nói với bà lời yêu thương chung thủy Bà là một người bằng xương, bằng thịt, cũng như bao cô gái khác trên thế gian này. là mơ ước được yêu thương,hạnh phúc bên người chồng tốt Vậy mà ngay đêm tân hôn, bà đã phải khóc thầm tủi phận. Hai mươi bảy năm rồi, bà vẫn nhớ như in cảm giác hụt hẫng xót xa của mình khi nghe ông gọi tên người con gái khác. Thục Nhàn, người con gái ấy là ai? bà không biết mặt, nhưng vẫn phải hờn ghen, đau khô? Một tháng liền sau ngày cưới, ông vẫn không buồn chạm đến bà chiếc gối lạnh lùng làm ranh giới ngăn chia. Cho đến một hôm, say mèm không tự chủ được mình, ông mới vụt nó đi một cách vô tình. Đời con gái của bà mất đi một cách phũ phàng như vậy đó Những lần tiếp theo cũng thế, cũng chỉ trong những cơn say vô ý thức, ông muốn bà làm kẻ thế thân. Dập vùi bà bằng bản năng không tình cảm. Huy Trần là kết quả của những cơn say vô ý thức đó Bao năm trời bà sống như hình nhân vô cảm.Mỗi lúc cùng chồng gần gũi, bà không đạt được cái khoái cảm tuyệt vời mà tạo hoá tặng ban, chỉ có đớn đau, tủi nhục,căm hờn. tình yêu ngày nào dành cho ông không còn nữa, bà cảm thấy ghét ông Ba tuyệt vọng, bế tắc và bị stress trầm trọng. Trên môi không nở nụ cười, bà thù hận, cáu bản cùng tất cả mọi người trên thế gian này. Ngay cả Huy Trần, đứa con bà rút ruột sinh ra, bà cũng không thương được. Mỗi lần nhìn thấy nó, nghĩ đến nó là đứa con được sinh ra ngoài ý muốn, là máu trong người bà lại sôi lên, và bà quát mắng,chửi trút hết căm hờn bằng những trận đòn thập tử nhất sinh vào người nó. Và bà sẽ thật sự trở nên điên loạn nếu một ngày kia bà không gặp được … Kinh Koong... Chuông cửa chợt reo cắt ngang phút trầm lặng của hai người. Cái thằng... Tặc lưỡi mắng con, ông chậm rãi ra mở cửa. Vừa thẹn, vừa lo không biết trả lời nó thế nào về bữa tiệc long trọng và lãng mạn của mình Cửa mở, không phải Huy Trần. Trước mặt ông là một thiếu phụ tuổi trung niên và một cô gai trẻ. Cả hai đều rất đẹp rất modern. Nhất là cô gái, vẻ đẹp kiêu sa như một hoa hậu vậy Xin lỗi, bà tìm ai? - Mừng hú vía, ông cất giọng khẩn khoản, chắc là lầm địa chỉ. -Tôi muốn tìm một người tên Huy Bằng - Giọng người thiếu phụ quen quen Ông nhướng cao cặp lông mày -Tìm tôi ư?- Rồi bất chợt kêu lên mừng rỡ - Phụng Kiều! Có phải là Phụng Kiều không? Người thiếu phụ nhoẻn môi cười nói -Tưởng anh quên em luôn rồi chứ? -Quên! ông mỉm cười buồn -Làm sao tôi quên được khi Phụng Kiều chính là người bạn gái thân nhất của Thục Nhàn. Cả ba một thời đã gắn bó với nhau như hình với bóng -À! Phụng Nhi, đến chào bác đi con Một giây ngập ngừng trong xúc động, Phụng Kiều bỗng kéo cô gái trẻ ra trước mặt, tự hào giới thiệu -Là con của em đó - Dạ chào bác - Phụng Nhi cúi thấp đầu chào lễ đô. Ông cười độ lượng -Ồ... Lớn quá rồi. Xinh đẹp nữa. Hệt như em lúc tre? -Thế bây giờ em già lắm sao? Phụng Kiều như hờn dỗi. Ông lắc đầu ngay -Không... không già, Phụng Kiều vẫn còn đẹp lắm. À!, vào nhà, vào nhà đi Cánh cửa được nới rộng ra. Phụng Kiều tự nhiên bước vào nhà. Đôi mắt đảo một vòng rồi dừng lại trước Hạnh Cầm -Chào. không hỏi cũng biết rồi. Chị đây chắc là vợ của Huy Bằng -Phải rồi Hạnh Cầm là vợ của anh, hôm nay là sinh nhật của cô ấy -Chà, chà! Phụng Kiều kêu to thích thú. nào nến, nào hoa, lãng mạn đa tình quá. Huy Bằng bao nhiêu năm gặp lại anh vẫn nguyên phong độ ấy. Hạnh Cầm thật là hạnh phúc Có chút gì chua cay, ganh tỵ trong lời nói. Hạnh Cầm thoáng nhận ta. Tự nhiên bà nghe ác cảm với người đàn bà tên gọi Phụng Kiều. Cả cô con gái của bà ta nữa. Đôi mắt soi mói như muốn vạch trần tâm sự của người đối diện. Một linh cảm bổng đến với bà như tiếng sấm gầm xa đâu đó báo hiệu cơn bão lớn sẽ đến trong chốc lát.