Ra tới Trung Lương, Long tấp xe vào một quán ăn và đến bàn kê sát bên trong nơi có người đàn ông đang ngồi. Long kéo ghế và nói: - Xin lỗi cháu tới trễ. Người đàn ông cười dễ dãi: - Chú cũng mới vừa xuống xe. Lấy trong túi ra một phong thư gấp đôi, ông ta hạ giọng: - Anh Luỹ gởi cho cháu. Long đọc hết lá thư rồi ngồi thừ ra thật lâu. Một lát sau, anh nói: - Chú về thưa lại dùm rằng tuần sau cháu sẽ lên Long Khánh vì ở Mỹ Tho cháu còn một số việc chưa giải quyết xong. Người đàn ông thở ra: - Vậy sao. Anh Tư Luỹ trông cháu từng ngày đó. - Cháu biết. Nếu xong việc sớm cháu sẽ đi sớm. - Đây là lần thứ hai cháu nói như thế rồi. Long từ tốn: - Lần nầy cháu sẽ đi. Chắc chắn mà. Người đàn ông vỗ vai anh: - Chú tin tưởng cháu. Anh Tư dạo nầy yếu sức rồi. Cháu cứ hẹn lần lựa mãi, rồi sẽ ân hận đấy. Long thẫn thờ nhìn ông ta ra khỏi quán, lòng chùng xuống vì hai từ "ân hận", cứ xoáy trong hồn. Đúng là anh đã khất lần hồi chuyện đi Long Khánh. Anh đã để ba mình phải chờ trong tình trạng sức khoẻ ngày một suy sụp. Có lẽ bây giờ đã tới lúc anh phải đi thật rồi. Vì anh có ở lại Phượng Hy cũng chẳng để ý tới anh đâu. Phóng xe về nhà, anh gõ cửa phòng bà Phụng và đưa cho bà bức thơ của ba mình. Anh đốt thuốc hút trong lúc bà đọc thơ. Giọng bà Phụng gấp rút: - Mẹ không đồng ý cho con đi. Long hơi lớn tiếng: - Tại sao mới được chứ? Ở đây co mãi mãi là một thằng con hoang, là một đứa ăn bám, không bao giờ ngóc đầu lên được. Long bảo: - Con thích được ba ruột của mình lo cho hơn. Con muốn thoát khỏi mặc cảm con hoang mà bao nhiêu năm nay phải mang nặng trên vai. Con phải đi thôi mẹ ạ. Bà Phụng chùi nước mắt: - Mẹ không cãi nữa. Chừng nào con đi? - Có lẽ vài ba ngày nữa, nhưng trước khi con đi, con muốn mẹ hứa với con một chuyện. Bà Phụng ngập ngừng: - Nói đi. Long liếm môi: - Mẹ phải đối xử tốt với Phượng Hy. Bà Phụng khó chịu: - Hừ! Nó với mình chả có máu mủ ruột rà gì. Sao con lại quan tâm nhỉ? Long thản nhiên trước thái độ của mẹ: - Hoàn cảnh của Hy chẳng khác con mấy, rất tội nghiệp. Bà Phụng bĩu môi: - Chả nên tội nghiệp cái thứ như nó con ạ! Trong di chúc nó có phần còn mày thì không đó. Long chua chát: - Con là gì trong dòng họ nầy mà đòi hỏi cơ chứ? Bà Phụng cao giọng: - Đúng là vậy. Nhưng về mặt pháp luật, con là con của Hai Thọ, là cháu đích tôn của bà Bảy Thương. Con phải được hưởng quyền lợi. Giọng Long đanh lại: - con không cần. Nó không phải là của con. Bà Phụng vội vàng nói: - Sao lại không, khi suốt hai mươi năm nay mẹ đã đổ mỗ hôi, sôi con mắt làm giàu cho họ. Long rành rọt: Công sức của mẹ, Ánh Vy sẽ hưởng, chớ con không nhận đâu. Điều con quan tâm là mẹ có hứa đối xử tốt với Phượng Hy hay không? Bà Phụng soi mói: - Mày mê con Hy rồi hả? Long chắt lưỡi: - Bộ không được sao? Khi vừa rồi mẹ bảo con va Hy chả có máu mủ ruột rà gì! Bà Phụng há hốc mồm nhìn Long: - Mày điên à? Thiên hạ sẽ nghĩ sao về chuyện lộn xộn nầy? Rồi bà lồng lộn lên: - Cái con quỷ nhỏ ấy dám dụ dỗ con trai bà. Đúng là khốn kiếp! Long khổ sở: - Phượng Hy không thèm để mắt tới con đâu. Mẹ đừng la lối như vậy, khó coi quá. Bà Phụng hất hàm: - Mày với Bích Đào thế nào rồi? Long nhăn nhó: - Mẹ cũng có thích nó đâu mà hỏi. Làm ơn đừng xen vào chuyện riêng tư của con. Bà Phụng bực bội đi tới đi lui trong phòng, giọng giận dỗi: - Mày có người chấp cánh rồi nên cần gì mẹ nữa. Nuôi mày bao nhiêu năm cực khổ, để bây giờ mày về với ông ấy. Long thở than: - Ôi mẹ ơi là mẹ! Nếu không sống vì mẹ, con đã phá tanh banh ngôi nhà này từ lâu rồi. Nhưng mẹ phải tôn trọng tình cảm riêng của con chứ. Bà Phụng nghiêm nghị: - Lâu nay con quen ai, bỏ ai mẹ chả ý kiến gì, nhưng Phượng Hy thì không được. Dứt khoát không được. Long ương ngạnh: - Nếu vì lý do Hy là cháu của ông Hai Thọ, cha ghẻ của con thì không đủ sức thuyết phục. Bà Phụng nói: - Ba Phượng Hy là một người chả ra gì, mẹ nó xưa kia tánh tình ngỗ ngáo, ngang ngược, bây giờ nó cũng chẳng khác. Nó có coi ai trong nhà này ra gì đâu. Mày vướng vào nó là tàn đời con ạ. Long phản ứng ngay: - Mẹ chỉ suy diễn bằng cảm tính không thôi. Với dượng Nhân, Phượng Hy và cô Huyền là nạn nhân đáng thương. Còn tính ngỗ ngáo ngang ngược ấy hả...con lại thích đấy! Bà Phụng rên rỉ: - Mày nuốt phải bùa mê rồi... Long cười buồn: - Chỉ khổ là Hy xem con như anh trai.... Bởi vậy mẹ không phải lo gì cả. Trái lại nên cảm ơn Hy. Bà Phụng ồ lên: - Mày đi Long Khánh vì thất tình nó à? Long lắc đầu: - Con đâu uỷ mị dữ vậy. Nhưng chính tính cách tự lập mạnh mẽ của Hy đã khiến con có cái nhìn khác về mình. Con muốn Hy phải suy nghĩ lại để không xem con như anh trai. Bà Phụng lẩm bẩm: - Lạy trời sẽ không có ngày đó... Nhìn Long đang trầm tư, bà hỏi: - Bao giờ con đi? - Tuần sau hoặc ngày mai cũng không chừng. Nhưng nhất định con sẽ đi. Bà Phụng ca cẩm: - Đã nah61t quyết sao mẹ thấy con lưỡng lự sao ấy. Đây là việc quan trọng nhưng dường như con xem đi Long Khánh như đi nghỉ hè không bằng. Long nói: - Đầu con nghĩ gì, mẹ đâu có biết. Bà Phụng hừ trong miệng: - Tao cá rằng mày đang tìm cách trò chuyện vớì con Hy trước khi đi. Nó chẳng cần cuộc chia tay này đâu. Long lặng thinh. Anh thắt thỏm trong lòng vì những lời của mẹ. Bà lại tiếp tục phát thanh: - Dạo này nó và lão Ba Tâm quấn quít như hình với bóng. Bộ nó định thế chỗ mẹ nó hay sao ấy. Long kêu lên: - Mẹ độc miệng quá. Dứt lời, anh dằn bước ra đi. Muốn xoá ác cảm của bà đối với Hy không dễ chút nào. Nhưng những lời của mẹ đâu phải vô căn cứ. Hôm trước thấy Hy và ông Ba Tâm thân thiết đi bên nhau trong sân nhà, Long đã khó chịu. Cái cảm giác ghen khiến anh tức thở đến mức phải lên xe phóng vút đi. Khi đã rời khỏi nhà, Long mới thấy mình hồ đồ, khi ghen với một người đáng tuổi cha chú. Bây giờ nghe mẹ mai mỉa, cảm giác tức thở ập đến nữa. Anh không là gì cả để có quyền ghen khi Phượng Hy vui vẻ bên người khác. Hơn nữa, cô đã phân định rõ ràng tình cảm của mình. Long đau đến mức ngơ ngẩn cả tuần, vì lời Phượng Hy nói. Nhưng sao tới bây giờ, anh vẫn không chịu tin Hy đã thật lòng. Anh vẫn tin tưởng mãnh liệt rằng Hy có nghĩ tới anh, Hy chưa chấp nhận vì đã quen nếp nghĩ... anh em họ hàng rồi. Nhất định tối nay Long phải gặp Hy lần nữa. Anh chưa cam lòng đâu! Long đi tới đi lui trước hiên nhà như đang duyệt binh. Đã quá giờ rồi từ lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hy đâu. Lòng Long nóng như có lửa. Anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên phóng xe tới vựa trái cây. Người ta bảo Hy vừa về với Bằng. Lầm lì Long vọt thẳng vào sân nhà anh ta, mặc bầy chó dữ như sói bâu quanh sủa điếc tai. Bà Bê lạch bạch chạy ra: - Ủa Long! Có chuyện gì vậy? Anh cố ghìm bực bội xuống: - Tối quá rồi nhưng không thấy nhỏ Hy về, nội cháu sai đi tìm con bé. Bà Bê kêu lên: - Mới tám giờ mà tối gì. Mấy bữa kia chín giờ mấy Phượng Hy vẫn còn ở đây. Long hơi hẫng, anh nói: - Vì giờ giấc như thế, nên nội cháu mới lo. Bà Bê nhíu mày: - Bác Bảy lẫn rồi! Lần nào về trễ Phượng Hy cũng điện thoại xin phép, sau đó cậu Bằng đưa tới tận nhà. Có gì đâu phải lo chứ! Hôm nay cũng vậy, chính dì điện thoại hộ Phượng Hy kia mà! Long lúng túng: - Vậy mà cháu chẳng nghe bà nội nói tiếng nào. Bà Bê nhấn mạnh: - Tóm lại, cháu lo hay bà Bảy lo? Long cười ruồi: - Dì muốn nghĩ ai lo cũng được cả. Làm ơn báo với Hy có cháu chờ để đưa con bé về. - Hy vừa ngồi vào bàn với ông Ba Tâm và Bằng. Trời đánh còn tránh bữa ăn đấy. Hay sẵn bữa, cháu vào nhà chung vui. Long từ chối: - Cháu ăn rồi. Quay đầu xe ra, Long bảo: - Cháu sẽ chờ vậy. Bà Bê đon đả: - Vào phòng khách ngồi chờ đi Long. Long lắc đầu: - Cháu đứng ngoài cổng hút thuốc thoải mái hơn. - Vậy dì không dám ép. Long dựng chống xe, lên yên ngồi và đốt thuốc. Anh thấy mình lạ lẫm khi lần đầu phải chờ đợi một người con gái như vậy. Nhưng có đợi chờ, sốt ruột mới thấm thía thế nào là yêu. Đúng là Long yêu Hy mất rồi. Anh chịu không nổi khi nghĩ cô sẽ thuộc về người nào khác. Cảm giác này Long chưa bao giờ có với bất cứ ai. Những cô gái anh từng quen, yêu rồi... lẩn mất, đều không để lại cho anh nỗi buồn đau nào. Thương một người, đó là điều thiêng liêng nhất. Đứa bạn khá thân của Long đã từng nói thế. Anh cười chê nó cải lương, để bây giờ lại thấy đúng. Bỗng dưng Long huýt sáo nhè nhẹ một khúc ca nổi tiếng: "Thương ai về ngõ tối, sương rơi ướt đôi môi. Thương ai buồn, kiếp đời lạnh lùng ánh sao rơi... " Bài ca Long từng chê cổ lỗ sĩ này bỗng dưng như nhập vào anh, ngọt ngào, say đắm. Thương một người phải chăng là thương cả ngõ tối ướt sương mỗi ngày người ấy đi về. Thương màu áo trắng như ánh sao băng, thương những chiếc lá rơi làm rối bước chân người qua. Long không phải là nhạc sĩ để có thể viết những bài ca dùng từ quá đẹp, quá hay như Trịnh Công Sơn, nhưng anh là người đang yêu nên thấm từng lời, từng nốt nhạc của bài ca ấy, để thấy thương một người đúng là thiêng liêng. Anh kiên nhẫn đốt thuốc. Từ tốn, chậm chạp thả từng ngụm khói và chờ nó tan trong đám lá u tối. Long đếm từng nhịp thời gian cho đến khi nghe tiếng Phượng Hy cười. Cô không bước ra một mình ma đi giữa hai người đàn ông. Thấy Long, ông Tâm lên tiếng trước: - Bác Bảy kỹ lưỡng quá mức, làm phiền đến cháu. - Phượng Hy là cháu ngoại duy nhất, nên bà cháu kỹ là điều không trách được ạ. Bằng cười: - Nhưng trẻ tuổi như cậu em đây mà cũng kỹ như bà cụ, thì nên trách đấy. Phượng Hy lãng đi khi thấy mắt Long tối sầm lại: - Em xin phép về đây. Long máy móc gật đầu chào hai người rồi chở Hy đi. Ngồi sau lưng anh, cô nhấp nhỏm: - Ngoại bảo anh tới đón em thật hả? - Không, trái tim anh bảo đó. Phượng Hy chép miệng: - Mai mốt, anh đừng làm thế nữa. Long lơ lững: - Sẽ không có mai mốt đâu. Anh sắp đi xa rồi. Hy bật cười: - Lại điệp khúc cũ. Anh đi xa tận đâu? Tới ngã ba Trung Lương hay ngã tư Lương Phú? Không trả lời cô, Long khen: - Chà! Mới ở Mỹ Tho chưa bao lâu mà em biết nhiều địa danh ghê? Hy bĩu môi: - Mấy chỗ nầy nằm trên đường về Sài gòn, ai lại không biết. Nhưng anh muốn gì ở em? Nói đại đi, đừng viện cớ đi xa nữa, nhàm tai lắm. Long trầm giọng: - Anh muốn được có em kế bên, được nói chuyện riêng với em. Chúng ta vào một quán nào đó đi. Phượng Hy phản đối: - Không được đâu. Giờ này khuya rồi. Long năn nỉ: - Cho anh nửa tiếng thôi. Phượng Hy cắn môi khổ sở, cô biết mình sắp bị thuyết phục nữa rồi. Khoảng thời gian qua, cô cố tình tránh mặt, dù Long tìm đủ cách để gặp riêng Hy, nhưng không được. Cô luồn lặn thật nhanh mỗi lúc...đụng anh trong nhà, để sau đó cứ khổ sở âm thầm khi anh vắng bóng. Hy không thích chơi cút bắt, nhưng giữa cô và anh đúng là trò cút bắt vừa vớ vẩn vừa tốn thời gian, nhưng chả đi tới đâu. Cô đã khẳng định là chỉ xem Long như anh trai, vậy thì có gì để ấm ức, khi có lần thấy Long chở một cô gái với vẻ tình tứ hết sức? Rõ ràng Hy chẳng giữ lập trường gì hết. Ở cạnh Bằng, cô cũng vui khi anh bỗng chăm sóc mình hơn trước, rồi cũng bực bội mỗi khi anh nghe điện thoại của Kim Mỹ. Chẳng lẽ Phượng Hy yêu một lúc cả hai người con trai? Mặt Hy nóng bừng khi từ "yêu" vừa thoáng qua hồn. Nhìn lại con đường, cô thảng thốt: - Chở em đi đâu vậy? Long quay mặt ra sau: - Tới một chỗ để nói chuyện. Phượng Hy yếu ớt: - Em muốn về. - Anh sẽ đưa em về, chớ không bắt cóc em đâu. Hy phụng phịu: - Về liền bây giờ kìa. - Vậy thì không được. Anh sắp đi thật rồi. Em nỡ nào...kẹo kéo với anh thế? Hy thở dài: - Vâng. Thôi thì rộng rãi với anh lần cuối. Long phấn chấn hẳn lên. Anh tăng ga, chiếc xe như chồm lên, khiến Hy hoảng hồn ôm anh bằng cả hai tay. Hy tức tối: - Đừng chơi trò đểu này với em lần nữa nghe. Long mồm mép: - Xin lỗi. Anh mừng quá nên đã mạnh tay ga, chớ không hề cố ý. Hy vẫn chưa thôi giận, cô chì chiết: - Anh diễn có tay nghề lắm. Chắc đã rút kinh nghiệm bao nhiêu lần rồi. Long phân bua: - Làm gì có. - Xì! Em từng thấy anh chở người ta mà. Trông tình còn hơn phim. Long cười, khoả lấp: - Em chỉ tưởng thế thôi, chớ không có gì đâu. Phượng Hy vặn vẹo: - Không có gì là không có gì? - Là những điều em nghĩ đấy. - Anh biết những điều em nghĩ à? Tấp xe vào một quán nhỏ, Long bảo: - Biết chớ. Đưa Hy vào bàn khuất sau những bụi cau kiểng. Long gọi nước rồi say sưa nhìn cô. Phượng Hy chớp mắt bối rối vì cái nhìn nồng nàn ấy. Cô hỏi tới: - Em nghĩ gì, anh nói đi? Long tủm tỉm cười: - Em ấm ức vì sao cô nào đó không phải là mình chứ gì? Hy vung tay lên: - Cái anh này. Long nhanh nhẹn chụp tay cô và giữ chặt. Phượng Hy chợt giận mình không rút kinh nghiệm khi từng bị Long nắm tay như vầy một lần. Anh tha thiết: - Đừng rút tay lại, Hy. Phượng Hy ấp úng: - Không nên đâu. - Vì sao, khi anh tin chắc em thích anh. - Em không thích anh chút nào. Long thách thức: - Nếu thế, cứ nhìn thẳng vào mắt anh đi. Phượng Hy hất mặt lên: - Nhìn thì nhìn chớ sợ gì. Chả lẽ anh sẽ thôi miên em à? Long nghiêng đầu ngắm Hy: - Chữ yêu hiện lên rõ ràng trong mắt em kia kìa. Anh không từ chối đâu. Anh sẽ mang theo tình cảm này đi xa. Hy chợt nghe lòng rộn lên vì những lời của anh, cô nghe giọng mình yếu ớt: - Nhưng anh sẽ đi đâu mà hăm he hoài thế? Long nói thật nhanh: - Anh đi thật chớ không hăm he đâu. Anh sẽ đi Long Khánh vào tuần tới. Hy kêu lên: - Anh định làm gì ở đó? Long ngắn gọn: - Lập trang trại. Phượng Hy tròn xoe mắt: - Một mình hay với ai? Long trầm giọng: - Với ba ruột của anh. Hy ngỡ ngàng: - Vậy sao trước đây, anh bảo là mợ Phụng không cho anh biết ba mình là ai? Long vẫn chưa buông tay Hy ra, anh nói: - Thì đúng là vậy. Chính ông đi tìm anh, mẹ có muốn dấu cũng không được. Hy tò mò: - Bà ngoại và cậu Hai biết không? Anh lắc đầu: - Chắc không, vì anh nguỵ trang rất kỹ. Phượng Hy ngơ ngác: - Nguỵ trang là sao? Em không hiểu? Long đan những ngón tay mình vào tay Hy: - Nghĩa là đóng kịch cho khéo. Anh rất thường đi Long Khánh, nhưng trong nhà, kể cả mẹ, cứ tưởng anh đi quậy tận Long Hải, Vũng Tàu gì đó. Giật nhanh tay lại rồi dấu xuống bàn, Phượng Hy cong môi lên: - Đúng là đóng kịch khéo. Em cũng tưởng anh đi chơi từ đêm này qua đêm khác. Từ tỉnh này tới tỉnh nọ, không thèm làm việc nên em ghét anh lắm. Long nhìn cô không chớp mắt: - Bây giờ, chắc chắn hết ghét rồi. Hy khịt mũi: - Điều đó còn xét lại. Với anh, đi Long Khánh là chuyện thường ngày. Sao hôm nay lại làm ra vẻ quan trọng với em nhỉ? Long nghiêm nghị: - Lần này, anh ở trên đó luôn. Phượng Hy khựng lại, rồi cô ra vẻ bình thản: - Đâu ảnh hưởng gì tới em. Chồm người qua bàn, Long khổ sở: - Em giống mẹ anh ở điểm thích nói những lời độc ác làm đau lòng người khác. Hy so vai: - Không phải em thích, nhưng những lời nói thật lúc nào cũng ác. - Kể cả lời yêu sao? Im lặng mất mấy giây, Hy trầm giọng: - Đúng vậy, nếu đó là lời từ chối. Đã hết ba mươi phút, đưa em về đi. Mắt Long tối sầm lại, anh buồn bã: - Anh yêu em thật lòng, Hy à. Phượng Hy co người lại: - Em van anh đừng nói nữa. Tình yêu này, chẳng tới đâu đâu. Vả lại, em không thuộc tuýp các cô gái anh từng yêu. Chúng ta không hợp nhau đâu. Long nói: - Anh quen nhiều người, nhưng chưa từng yêu ai như yêu em. Phượng Hy cúi đầu: - Em có gì hay để anh yêu chứ? Long nồng nàn: - Anh không biết, nhưng yêu nghĩa là yêu, vậy thôi. Phượng Hy mím môi: - Còn em không yêu nghĩa là không yêu. Anh đừng làm phiền em nữa. Dứt lời, cô đứng dậy, Long thở dài, lẽo đẽo theo sau.