- Phượng ơi, sao bữa nay ta thấy nhà ngươi hiền thục hơn mọi bữa. Đang nhai trong miệng hạt bắp rang béo ngây. Hạ Dung cho8t. phán một câu. Cảnh giác, Cát Phượng nhăn nhăn sóng mũi giọng cô gái trong veo:- Lại muốn ám chỉ, xiên xỏ ta điều chi nữa vậy Dung. Trề môi, Hạ Dung dài giọng:- Ta thèm vào xiên xỏ nhà ngươi. Tại ta thấy hôm nay nhỏ ít nói ít cười, tính quậy phá lũ con trai nhỏ cũng quăng đâu mất, và tai nhỏ hoa. có đ... i... ê... c mới không nghe lũ con trai đang phát tin bình luận trên làn sóng truyền hình Việt Nam. Cát Phượng bật cười:- Trời đất, hôm nay Hạ Dung bày đặt nổi văn hoa há. Nói ta nghe coi, lũ con trai bẽm mép ba hoa phát tin chi vậy nhỏ? - Tụi nó phát sóng: Cát Phượng hôm nay nom âu sầu như tháng mưa dầm. Chắc trái tim Cát Phượng đã biết xôn xao một điều gì. Cát Phượng trợn mắt:- Cho ta xin đi mụ. Nhỏ cứ làm như ta còn trẻ trung như nhỏ không bằng. Dù gì ta cũng là hoa đã có chủ. - Có chủ thì sao nào? Bộ hoa có chủ là cấm không choa i được chiêm ngưỡng chắc. Mi mà cũng cổ hủ quá vậy.Đừng bảo với ta cha mẹ mi chính là... - Stop lại được rồi đó Dung. Ta chỉ muốn muôn đời cứ ngây thơ đùa vui. Chẳng nên bận bịu với đời, nhọc tâm khổ óc. - Ê! Trong giọng nóio của nhỏ, ta nghe có điều gì không ổn có phải không? - Hạ Dung nhìn bạn xét nét. Cát Phượng tỉnh bơ:- Hạ Dung ơi, đến khi nào nhỏ mới hết đa nghi, tra cứu về cuộc sống của ta đây. Dứ dứ ngón tay trên vầng trán bướng của bạn, Hạ Dung cũng trả treo. - Khi cnaonhà ngươi cho ra đời một hoàng tử hay công chúa lúc đó, ta mới yên tâm về nhỏ. Xúc động trước tấm chân tình cúa bạn. cPhượng mềm giọng:- Muốn thế, Dung đồng ý lấy anh Vũ đi, tụi mình là chị em, ở chung nhà cho vui. Và Pượng đợi Hạ Dung, cho con cái mình chung tuổi cho dễ thân nhau. Đỏ mặt, Hạ Dung nguýt bạn:- Còn lâu, Dung đâu xứng để người ta quan tâm, Phượng nên giữ miệng kẻo người ta nghe được lại coi thường Dung. Cát Phượng bặm môi:- Nè! Cho nhỏ nói lại lần nữa đó.- Giả bộ ngó nghiêng bạn Cát Phượng tủm tỉm - Dễ thương như Dung, anh Vũ mà chê có nước đi ngược dòng thời gian về đất Xích Thuỷ gì gì đó của thời Tây Du Ký mà tìm vợ. Hạ Dung lle lưỡi:- Thôi mà Phượng. Đừng có cãi ta tội nghiệp. với ta tình yêu phải đến từ hai phía. Ta không muốn bị kinh khi. - Được, vậy nhỏ nói thiệt lòng mình với ta xem, nhỏ có thương anh Vũ được chút chút nào không? Hạ Dung cắn cắn môi:- Ờ, thì ta... thấy anh Vũ cũng dễ mến, vui vẻ, dễ cảm thông với mọi người. Cát Phượng cười ngất:- Chúa ơi! Ta đâu có bảo nhỏ, làm văn tả người chứ. ta muốn biết, trái tim nhỏ có đau, có xôn xao mỗi khi gặp anh Vũ không. - Trời ạ, tự nhiên nhỏ trù ẻo ta mắc bệnh đau tim sao chứ. Hạ Dung làm bộ nhăn nhó - Kể ra... ta cũng hơi thấy thích ông anh họ chông mi. Cát Phượng thở phào:- Thế cũng đủ nhóm lên chút tình hy vọng trong anh Vũ rôi `. Hạ Dung tò mò:- Nói vậy. Phạm Vũ quan tâm tới ta thiệt há Phượng? Cát Phượng cong môi:- Tại sao không? Anh ấy cứ lo Hạ Dung ghét anh ấy. Nè Dung nếu nhỏ thiệt tình thương ảh thì hãy mau thố lộ đi. Nếu không ảnh bỏ Sài Gòn biệt tăm luôn đó. Hạ Dung giẫy nẫy:- Phượng ơi, sao xúi ta làm chuyện điên ngược kiếp thế. Ai đời con gái mà biểu đi tỏ tìh! Mi định biến con bạn mi thành trò cười rẻ rúng cho lũ đàn ông sao hả? - Ư! Cho ta vuốt giận nha. Tại ta lỡ miệng chớ bộ. Rồi, chuyện này ta dàn xếp, Đảm bảo ta kéo được nhỏ về ở chung nhà cho vui. Hạ Dung nguýt dài ban, phán một câu xanh dòm:- Rước ta về sống chung, nhỏ phải đo lại nhịp tim của Mạnh Vỹ kẻo rồi đổ thừa ta làm khổ bạn bè. Cát Phượng thôi cười, ánh mắt trở nên buồn hiu hắt. - Với ai ta sợ, chứ nhỏ thì ta tin. Hơn nữa, thể xác con người ta giữ được, chứ con tim thì ai giữ nổi nhỏ ơi. Hạ Dung tinh ranh:- Cát Phượng, này giờ ta thấy nhỏ buồn nên tìm cách nói chuyện cho vui. Ngờ đâu nhắc tới Mạnh Vỹ, ta thấy mi trở lại nét buồn phiền xa vắng. Có phải Mvỹ đã hết yêu thương mi? - Cát Phượng lắc đầu - Không, ta và anh Vỹ vẫn bình thường. - Vậy sao ảnh tới trường rước, nhỏ đều lẫn tránh. - Tánh ta không thích chuyện đón đưa. Càng, chẳng muốn bị lũ bạn chung trường chọc plhá. Ta đã có điều giao ước cùng ảnh. Tại anh cứ thích làm theo ý mình khiến ta tránh thôi. - Là vợ chồng, anh Vỹ lo cho mi trọn vẹn. Mi lại mới đau khỏi ảnh quan tâm tới nhỏ. Lẽ ra nhỏ cứ bình thường ra về cùng ảnh có sao đâu. Cát Phượng trầm tư:- Chuyện vợ chồng ăn đời ở kiếp bọn đàn bà con gái tụi mình không được tự đo bao lâu nữa. Ta muốn trước khi ràng buộc vào nghĩa vụ làm vợ, làm mẹ, ta phải kịp sống hết cho ta. Hơn nữa, còn năm học cuối này, ta muốn đuo8c. cùng Hạ Dung nhởn nhơ quậy phá. - Sao Phượng không nói thẳng với ảnh để ảnh đừng mất công tới rước, rồi khi Phượng tránh, ảnh thẩn thờ ta thấy bất mãn ghê. Cát Phượng cau mày:- Nói rồi chớ phải không đâu. Cả mẹ chồng ta cũng đồng ý, anh chẳng nên đón đưa ta. Tại ảnh thích, thì ảnh chịu, ta không có lỗi. - Chứ nhỏ không ngại, một khi bị tránh né hoài, anh Vỹ giận hờn tìm vòng tay khác cho đã ư? Tính đào hoa của anh Vỹ, thêm địa vị anh đang có, chán chê chi con gái sẵn sàng chạy theo, nhỏ đừng cứng quá, ta sợ có lúc nhỏ phải buồn thôi. Cát Phượng cười hiền:- Lo cho mi trước đi. Riêng ta, cảm ơn nhỏ đã thương ta hết tình. TA làm điều gì cũng đều có mục đích cả. Mâu thuận của ta chắc ngang VẠn Lý trường thành. Khỏi lo người con gái nào lọt vô. An tâm chưa Hạ Dung. Hạ Dung cười ngất:- Ừ há, Dung quên Phượng còn bà mẫu hậu quá tuệt vời. Uớc gì mai này, ta cũng gặp được người mẹ chồng như Phượng, thì cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao. Cát Phượng tủm tỉm:- Anh Pvũ ba mẹ đều mất sớm. Lấy ảnh Dung đâu phải làm dau, một mình một cõi, anh ấy còn có giang sơn riêng trên Đà Lạt. Hạ Dung cười ngặt nghẽo:- Nghe bạn quảng cáo, ta thấy bắt ham. Nhưng còn các o, các mê đứng dòng trưởng giả đất cố đô. Khó một cây số chứ dễ gì. - Ui chao miệng lưỡi nhỏ uốn cao cũng được. Vừa khen mẹ chồng ta đã lại rào ngăn dòng họ anh Vũ khó là sao? Mẹ Quân là thím của anh Vũ, nuôi ảnh bao năm, căn biệt thự ta đang ở, mẹ Quân vẫn bảo, cúa chung hai anh em anh Vũ. Nhỏ còn lo nữa thôi Dung. Hạ Dung nhăn nhăn vầng trán:- Hạ hồi phân giải, điều gì nói trước mất linh. Biết đâu sự rắc rối lại do từ phía mi thì sao? Cát Phượng trợn mắt:- Mi dám nghĩ xấu cho ta! Hạ Dung cười cười:- Gắp lữa bỏ tqay người, tội đày chín tầng địa ngục, chết khó lên thiên đàng đó Phượng. Ta chưa nói quá dáng nhỏ điều chi nha. Cát Phượng giận dỗi:- Ta không thèm nói chuyện với nhỏ nữa, ghét! Thấy bạn giận, Hạ Dung biết câu đùa của mình đã chạm tự ái bạn, Cát Phượng nghịch ngợm, bướng bỉnh nhưng lại rất ngoan đạo. Nói trây với Phượng cách chi Phượng vân! cười. Nhưng đụng tới sự tín ngưỡng thiêng liêng của Phượng, Hạ Dung sẽ bị Phượng giận ngay. Hạ Dung biết lỗi, ôm vai Phượng thì thầm. - Ta đùa nhỏ cho bớt căng thẳng đầu óc thôi mà. Ta xin lỗi nhỏ nha, đừng giận ta, lát về tội nghiệp con đường chịu trận mưa đơn côi. Cát Phượng bật cười:- Quỉ sứ! sắp rày đổ lên, chừa tật nói bậy nghe không. Hạ Dung gật đầu đáp lia:- Nhớ rồi thím Hai ơi! Hai cô bé cười vang. Có hay đâu bên quán cóc nơi cổng trường, hai anh em nhà họ Pham cũng đang đụng độ nhau một trận tơi bời. o0o Mạnh Vỹ dừng xe bên gốc cây. Gần đến giờ tan trường. NÊn dưới các gốc cây gần cổng trường đại học ngoại ngữ, những quán nước nhỏ, đầy nhóc những người did dón rước các cô cậu sinh viên. Mạnh Vỹ bước đến quán nước sinh tố quen thuộc. Anh ngồi đây đã thành khách quen của quán. Cô bán nước đon đả. - Mời anh vào bạn trong cho mát.- Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô nói tiếp - Khoảng mười lăm phút nữa mới tan trường. Mạnh Vỹ mỉm cười:- Cảm ơn chị. Cho tôi chai Coca và gói ba số năm Anh lững thững bước tới chiếc bàn quen thuộc anh thường ngồi.Một khách dã chiếm chỗ. Vỹ lúng túng. Bởi chỉ chiếc bàn ấy là điểm duy nhất để anh nhìn thấy bóng người con gái anh yêu thương. Song cô bé - Hay người vợ bé bỏng của anh, đã hơn mười ngày nay chẳng chịu cho anh được nói chuyện, hay đón đưa. Nỗi day dứt đi kèm theo tính đa nghi của đức ông chồng đa tình, lại giàu máu ghen, thường trực trong anh, khiến mỗi buổi trưa anh đã tìm tới quán này. Dù chẳng được đón Cát Phượng trên chiếc xe Drem ii nho nhã để anh được kiêu hãnh với thiên hạ, có cô vợ xinh, nhưng anh sẽ ngủ yên với nụ cười bình thản khi mỗi ngày đều thấy cô vợ trẻ bướng bỉnh, mỗi dịu hiền, lí lắc bên cô bạn gái Hạ Dung, trên chiếc xe mi ni bình dị. Phải công nhận hai cô bé thân nhau dễ sợ. Họ cũng khéo chọn để thi vô một trường. Cũng xinh đẹp như nhau. Đôi lúc Mạnh Vỹ phát ghen khi thấy Hạ Dung luôn hiện dioện quấn quýt bên vợ anh mỗi ngày. Ôi! PhẢi chi luật pháp cho phép anh cưới luôn cả hai cô nh? cho họ khỏi xa nhau. Vu vơ suy nghĩ, Mạnh Vỹ còn lưỡng lự tìm bàn, thì một giọng nói quen thuộc vang lên:- Kìa! Mạnh Vỹ chú cũng ghé đây uống nước sao? Mạnh Vỹ giật mình, anh nhìn người khách độc chiếm chổ anh. - Là anh sao, anh Vũ? - Chú nghĩ anh chẳng khi nào ghé chân bên các quán hàng chứ gì? - Phạm Vũ thân mật. - Ngồi xuống đi, chú uống gì để anh gọi. - Cảm ơn anh, em kêu Coca rồi. Vừa khi người phục vụ bưng khay nước ra. Mạnh Vỹ chìa gói thuốc về phía Phạm Vũ. - Anh Vũ rãnh rỗi quá ha Phạm Vũ cười nhẹ:- Ờ thì sau ca trực, đi lòng vòng cho thư giản đầuqu óc chút đỉnh. Cũng như chú vậy mà. Mạnh Vỹ nhả khói thuốc, mắt anh nhìn Vũ soi mmói:- Chớ không phải đây là điểm hẹn lý tưởng của anh với một cô bé sinh viên ngoại ngữ ư? Phạm Vũ nước đôi:- Anh chú cỗ lỗ sĩ rồi, đâu dám đèo bồng sinh viên. Chú có vợ là sinh viên trường này, bữa nào nhớ mai mối cho anh một cô nha. Mạnh Vỹ nhếch môi:- Anh thân với Cát Phượng, cư" nhờ cô ấy giúp. Thân em còn lo chưa xong, quen được ai đâu mà dám giúp anh. - Nhờ được thím ấy, chú tưởng dễ lắm ư? Vợ chú nom mong manh dễ vỡ, dịu hiền không khi ngồi ở đây anh tha hồ quan sát "người ta " mà không ngại người đời dòm ngó. Phạm Vũ vừa bực tức vừa phẫn nộ:- Mạnh Vỹ, chú nói năng lung tung gì thế hả? Tôi ngỡ chú cùng cánh đàn ông dễ thông cảm cho nhau nên tôi mới thật lòng cỡi mơ những. Ai dè chú cũng tầm thường như những tên đàn ông ti tiện khác - Cao giọng Phạm Vũ cũng khồng vừa - Nói cho chú biết, nếu chú là tôi, liệu Cát Phượng có được yên thân không. Dù tôi thương Cát Phượng như ngày trươc' tôi yêu Diep Nghi, nhưng tôi vẫn tôn trọng Cát Phượng. Khi hiểu ra cô ấy là vợ chú, tức là em dâu tôi, tôi đã chấp nhận thêm một nỗi đau trong đời. Chú coi thường tôi quá lắm thì thôi. Dù gì tôi vẫn là một thằng đàn ông biết hiểu đạo lý luân thường. Mạnh Vỹ gằn giọng:- Anh hiểu luân thường đạo lý. Vậy sao còn chọn nơi này hò hẹn với cô ấy. - Cái gì? Ai nói với chú tôi ra đây là để hẹn hò với Cát Phượng. - Phạm Vũ bất bình - Chú là chồng cúa thím Phượng mà không hiểu không tin thím ấy sao? Chú hồ đồ chẳng kém đàn bà vô học, lẽ nào cả cái trường đại học vơi" hàng ngàn sinh viên kia, tôi lại không thể tìm cho mình một người bạn ngoài vợ chú. Mạnh Vỹ vẫn ngoan cố:- Dò sông dò biến dễ dò. Đố ai lấy thước mà đo long người. Đời mà anh, thiếu chi cảnh trái ngang càn rỡ. Anh ở cùng tôi trong một nhà, biết vợ chồng tôi canh không ngọt cơm chẳng lành. Giữa khi tim anh vẫn vấn vương tình cô ấy. Trách ai cho được, nếu ta chẳng nhìn thấy kẻ phá hạnh phúc mình chính là người thân tộc. - Câm miệng! Tôi cấm chú không được xúc pham tôi, và càng không cho phép chú vui khống xúc pham tới Cát Phượng. Ta chẳng nhìn thấy kẻ phá hạnh phúc mình chính là người thân tộc. Câm miệng! Tôi cấm chú không được xúc phạm tôi, và càng không cho phép chú vu khống xúc phạm tới Cát Phượng. Phạm Vũ bừng giận, bàn tay anh đấm mạnh xuống bàn, khiến đám thực khách ngỡ ngàng cùng cô chủ quán lo ngại. Mạnh Vỹ càng điên tiết:- Anh ngon thật. Dám cấm cả tôi không được nói xấu vợ tôi ư? Tôi chỉ khuyên chú đừng ăn nói hồ đồ, gây tổn thương tới danh dự của vợ chú. Mà trong việc này thím ấy chẳng hề biết. Lẻo mép! Các người là một lũ ăn cháo đá bát. Tôi sẽ cho anh biết thằng Vỹ xử sự ra sao? Cả hai còn đang gầm gừ cãi lộn thì nơi cổng trường, Hạ Dung đang lúi ríu bên Cát Phượng. Tà áo dài trắng bay bay. Cát Phượng à, sang bên ấy với ta đi. Ông Vũ hẹn ta nơi ấy kìa - Đưa tay chỉ sang quán sinh tố bên đường, giọng Hạ Dung lúng túng. Ấy, đừng có bỏ ta nghe. một mình vô quán kỳ thí mồ à. Nếu nhỏ về ta cũng về luôn. Hạ Dung cuống quýt:- Đừng đùa kiểu đó, tội nghiệp người ta chờ dài bên quán Dung ơi. Cát Phượng thấy Hạ Dung năn nỉ cô đành xuôi xị:- Chìu lòng nhỏ một lần thôi nha. Ai đời hẹn hò người yêu mà bắt người ta tò tò đi theo. Chán Dung ghê vậy.Thôi đi, để ta còn về nữa chứ! Cát Phượng vô tư cùng Hạ Dung băng qua đường. Nhìn trước ngó quanh những quán cóc đầy nhóc người. Cát Phượng le lưỡi:- Quán nào đây Dung? Đứng đây ít phút, ta chết ngợp luôn. Hạ Dung cũng đưa cặp mắt nhìn dáo dác. Chúa ơi! Hắn ta trốn đâu mất tiêu vầy trời. Liệu khi nào hắn cho Dung leo cây không nữa? Cát Phượng bỗng nhăn tết cặp chân mày. Cặp mắt cô gái tròn thật tròn khi nhìn thấy chiếc Dream ii màu nho với biến số quen đập vào mắt. Mạnh Vỹ hay Phạm Vũ đi chiếc xe này. Đầu óc nhạy bén của cô làm nhanh một bài toán. Cát Phượng phạm sai lầm khi nghe Mạnh Vỹ hứa quân tử không bao giờ đến trường cô kia mà. Tự tin vào sự quyết đoán của mình. Cát Phượng đưa tay khều Hạ Dung. Người gì u mê dễ sợ, có một nơi hẹn hò cũng chẳng rõ ràng. Nhỏ ơi, đến cái quán có chữ "Trang" kia coi thử. Ui da, làm sao ta dám vô đó chứ - Hạ Dung lắc đầu, cô kéo mạnh tay bạn - Thôi về Cát Phượng. Ta cóc thèm gặp hắn nữa đâu. Đã sang bên này thì cứ thản nhiên bước vô coi thử. Không có anh Vũ thì tụi mình uống nước rồi về. Miệng nói, Cát Phượng dắt xe tới dựng kế bên chiếc Dream ii, mà cô biết chắc nó là xe nhà mình. Khoá xe cẩn thận, Cát Phượng ôm cặp bình thản bước vào quán. Hạ Dung cũng đành lặng lẽ đi theo. Nhạc từ máy cassette đã át đi tiếng ồn ào cự cãi của hai anh em nhà họ Phạm. Chỉ đến khi bước chân tới bàn tiếp tân, Cát Phượng mới sững sờ chết lặng bởi trước mắt cô, cả Mạnh Vỹ lẫn Phạm Vũ bằng xương bằng thịt đang hầm hè nhau điều gì ghê gớm. Cô nghe loáng thoáng tên mình. Phượng,hắn ta kìa. Ơ! Có cả anh Vỹ nữa. Hạ Dung mừng rỡ nét ngập ngừng biến mất nơi cô. Ơ! Sao nhỏ không đi - Hích nhẹ vào lưng bạn, Hạ Dung giục. Cát Phượng vẫn đứng chôn chân, mặt tái nhợt. Đất trời như quay lộn, khi bên tai cô lời Mạnh Vỹ lạnh lùng:- Sự thật kìa anh Vũ. Khen thay cho các người giỏi đóng kịch. Anh chồng thì hẹn hò cùng em dâu. Nói bậy! Phạm Vũ gầm lên và Hạ Dung chưa kịp nhận ra sự việc thì Cát Phượng đã từ từ gục ngã xuống đất. Trời! Anh Vỹ, Cát Phượng nó xỉu rồi - Hạ Dung la thật nhanh. Nhanh như cắt, Phạm Vũ bậc khỏi ghế, mặc cho Mạnh Vỹ lải nhải, anh lo lắng cho tính mạnh Cát Phượng, vết thương rất dễ biến chứng, đưa cô gái về vùng u mê, vô thức. Lần này cả anh và Mạnh Vỹ phải trả một giá thật đắt... Anh Vũ, Cát Phượng lạng cứng hết rồi, mau cứu nó - Hạ Dung ôm bạn mếu máo. Xô nhẹ Hạ Dung ra, Phạm Vũ cúi người cầm tay Cát Phượng xem mach.. Anh nhíu mày, giọng anh khô như ngói:- Chú còn đứng trơ mắt nhìn ư? Đem cô ấy tới bệnh viện mau. Mạch yếu quá. Mạnh Vỹ đang lừng khừng, vẻ bất cần quan tâm tới ai. Vừa nghe tiếng quát của Vũ, anh chàng đâm hoảng. Nghiêm trọng thế ư? Và anh lao nhanh đến bên Cát Phượng bế xốc cô lên tay. Vẫn không quên hằn học. Cô ấy có bề gì, tội do anh tất cả. Nãy giờ nín thinh, miệng mếu máo, Hạ Dung quên phắt bao cặp mắt tò mò đang chiếu tướng cô. Nghe Mạnh Vỹ đe doa. Phạm Vũ. Hạ Dung lờ mờ đoán ra sự việc. Bất mãn, cô gạt nước mắt:- Tại anh thì có. Mắc mớ gì đến anh Vũ vô đây. Người gì gàn gỡ. Cát Phượng mà bất bình thường tôi thề vì bạn trả thù anh, biết anh cũng khùng kkhùng điên khờ dại. Mạnh Vỹ chỉ còn biết câm nín bế vợ lao nhanh ra cửa quán. Đức mẹ lòng thành hãy cứu con nhỏ thêm lần nữa. Và nhận được điện thoại Mạnh Vỹ gởi về từ trung tâm cấp cứu của bệnh viện Chợ Rẫy. Bà đã lên xe đến ngay bệnh viện.Cát Phượng vẫn hôn mê. Nét mặt cô gái hằn lên nét đớn đau chua xot, cặp mắt nhắm nghiền được che bởi rèm mi cong. Nhìn Cát Phượng lòng bà thắt nỗi đau. Dù chô bé không là huyết thống, chỉ là con dâu của bà. Nhưng chẳng biết từ đâu, bà yêu thương Cát Phượng còn hơn cả con trai bà. Bà đã định cứ để cho Cát Phượng tự do, kể cả cho cô được phép quan hệ với bạn trai. Mục đích của bà chỉ nhằm vào đứa con trai bất trị. Bà cũng thừa biết Mạnh Vỹ yêu thương Cát Phượng nhiều. Song bản tính đa đoan thê thiếp của nó cứ dai dẳng, mà điều đó một cô gái có tâm hồn trong sáng như Cát Phượng không bao giờ chấp nhận được. Muốn êm cửa ấm nhà, muốn con trai chí thú làm ăn, vui một hạnh phúc bà chỉ còn một nước cờ. Bà giả lơ cho con trai, cứ như giữa Cát Phượng và Mạnh Vỹ chẳng có điều gì ràng buộc, bà cho Cát Phượng được tiếp bạn trai ngay tại nhà. Là muốn con trai bà, vì sự háo thắng vốn có phải day dứt đau khổ phải nếm mùi chua xot đơn côi may ra tới mức ấy nó mới tỉnh ngộ, để tìm về với người con gai đích thực của nó. Nghe mẹ trách móc, Mạnh Vỹ vẫn ngoan cố:- Mẹ! Nếu mẹ là con trong trường hợp ấy, liệu mẹ có bình tĩnh để xét suy, hay mẹ cũng kết luận giống con. Bà Quân lắc vai con:- Con thiếu cẩn thận và quá ích kỷ. Ta chua xót khi thốt lời nói đó với con. BBởi con thấy một mà không biết hai. Con chỉ bo bo sống cho mình, mà không một lần để mắt tới người thân. Phạm Vũ nó thương Hạ Dung, điều đơn giản như thế con cũng không biết ư? Mạnh Vỹ kinh ngạc:- Anh Vũ yêu Hạ Dung!Mẹ không gạt con chứ! Sự thật rành rành như thế, con còn chưa muốn tin? Hay con muốn vợ mình khùng điên con mới vừa lòng? Mạnh Vỹ buông thỏng hai cánh tay, anh chua xót:- Đừng nha P. Con người sống là để hưởng thụ, là để biết yêu thương thù ghét. Anh sai rồi, mong em hay sống mãi cùng anh. Anh sẽ chẳng dại khờ thêm một lần day dứt nữa đâu. Bà Quân định nói tiếp thì bác sĩ trưởng khoa cầm tập hồ sơ bệnh án bước tới. Bà Quân lo âu nhìn từng cữ chỉ của bác sĩ đối với Cát Phượng. Liệu cháu có nặng lắm không bác sĩ? Vẻ trầm tư, nghiêm nghị, người bác sĩ tóc điểm muối tiêu từ tốn:- Chúng tôi còn hối chẩn. Nếu cô ấy cứ trong tình trạng hôn mê kéo dài, có nghĩa là thần kinh cô ấy có vấn đề và cô ấy sẽ bị mất trí nhớ. Mất trí nhớ! - Mạnh Vỹ kinh hoàng - Bác sĩ, tôi van ông bằng mọi giá hãy thức tỉnh cô ấy. Tôn kém bao nhiêu chúng tôi vẫn lo đầy đủ. Bác sĩ đăm đăm nhìn vào khuông mặt Cát Phượng. Ông nói khẽ:- Cô ấy bị một cú sốc nặng nề về tình cảm.Nếu tôi đoán không lầm, chỉ có tình cảm yêu thương mới biến con người trở nên tật nguyền nhanh thế. Mạnh Vỹ cúi đầu:- Lỗi do tôi tất cả. Nên giờ tôi muốn vợ tôi trở lại bình thường. Cô ấy còn quá trẻ. Hy vọng phục hồi trí nhớ quá mong manh. Y học vẫn có thể làm được song chủ yếu nhờ vào gia đình. Không ít trường hợp y học bó tay, nhưng nhờ lòng vị tha, sự hy sinh vô bờ bến của người thân yêu, bệnh nhân trở lại bình thường. Người bác sĩ thở dài - Dù sao còn nước còn tát. Tôi không đành tâm để một cô gái còn quá trẻ đẹp như vợ anh bị bóng tối bóp chết. Mạnh Vỹ cúi đầu. Phạm Vũ khoác áo blu trắng bước vào.KHuôn mặt cương nghị của anh hằn nét khắc khổ ưu tư.Vũ thì thầm với bác sĩ trưởng điều gì đó thật căng thẳng sau đó anh chàng sang ân cần thưa với bà Quân. Dù gì chuyện lờ rồi.Thím đừng trách phiền chú Vỹ nữa.Số mệnh con người đôi khi còn phụ thuộc vào phần số nữa. Con tin rằng, Chúa không nỡ lòng bỏ mặc Cát Phượng. Thím nghe con về nghỉ ngơi cho khoẻ, ở đây đã có anh em con rồi. Bà Quân. buồn bã:- Suốt từ bữa Cát Phượng bị tai nạn đến nay, con bé không hề gặp mẹ, gặp chị. Hay để thím xuống thưa chuyện với mẹ con Phượng. Biet6' đâu sự có mặt của chị ấy sẽ giúp Cát Phượng tỉnh lại. Khoan đã thím. Trước sau gì cũng phải cho gia đình Cát Phượng biết, song con muốn chờ vài ngày nữa.Biết đâu thím ấy tỉnh lại. Mạnh Vỹ ân hận:- Anh Vũ, tha lỗi cho em. Vì tình yêu của anh em mình. Em mong anh hay đưa Cát Phượng trở về cuộc sống bình thường. Phạm Vũ nén tiếng thở dài, anh vỗ vai Vỹ:- Chuyện gì đã qua, hãy cho nó qua đi Vỹ. Ăn thua mình có hiểu lòng nhau để mà sống không thôi. Thật ra anh quen Cát Phượng từ dạo em đưa thím ấy lên Đà Lạt kìa.Lúc nào rảnh anh sẽ kể tường tận lại cho chú nghe. Bây giờ Vỹ cứ đưa thím Ba về nghỉ ngơi đã. Việc chăm sóc Cát Phượng đòi hỏi phải kiên trì, có nghị lực. Không như vết thương do dao búa chém vào chỉ dăm mũi chích, vài vết khâu là lành đâu. Muốn cứu sống tâm hồn Cát Phượng, tất cả chúng ta cùng cố gắng may ra. Em hiểu ý anh rồi. Mạnh Vỹ buồn tênh. Em đưa mẹ về nhà xong sẽ quay lại đây ngay. Phiên anh lo cho cô ấy giùm em. Bà Quân miễn cưỡng theo Mạnh Vỹ về nhà. Anh VŨ ơi!Tình hình Cát Phượng ra sao rồi anh? Hạ Dung buồn xo:- Tương đối trầm trọng đó Dung. Vết thương trên đầu Phượng chưa ổn, thần kinh cô ấy sẽ bị chi phối khi gặp điều bức xúc. - Lắc mạnh mái đầu, giọng Phạm Vũ buồn buồn làm sao. Nếu y học chịu bó tay, thì tội cho Cát Phượng vô cùng. Thà rằng đau đớn bệnh tật, hoặc chết luôn cho rảnh tấm thân.Còn hơn sống lay lắt, vui buồn lẫn lộn. Hạ Dung oà khóc trên vai Vũ:- Cứu nó! Em làm sao sống nổi khi thấy nó sống tật nguyền tàn tạ. Lỗi này tất cả tại em mà ra. PHải chi em đưa nó về, đừng bắt nó đi theo em, thì làm chi nên nổi. Chuyện dở lỡ rồi,đâu ai muốn thế. Em đừng có tự hành hạ lương tâm mình.Kẻo em bệnh xuong6' lúc này sẽ không có ai giup anh cứu P. đâu nha. Nói vậy, nghĩa là anh đã tìm ra phương cách cứu nhỏ Phượng? - Hạ Dung lấy tay áo quẹt nước mắt, giọng cô bé hơi vui. Ừ! Anh đã nhớ lại cách chữa trị những người bị lạc dây thần kinh như P. muốn thực hiện điều này phải chờ xem Cát Phượng có tỉnh không đã. Nắn nắn nhừng ngón tay mềm của Hạ Dung. Phạm Vũ trìu mến:- Dung à, em nhận lời làm bạn với anh nhé. Kèm theo điều kiện cơ. Hạ Dung nũng nịu. Điều kiện gì anh cũng chịu hết, miễn sao mỗi ngày anh mỗi nhìn thấy em là được. Phạm Vũ chân tình:- Anh phải cố gắng cứu cho được Cát Phượng. Để... em còn có nó làm dâu phụ chứ - Phạm Vũ hóm hỉnh - Em thương và lo cho Cát Phượng hơn cả anh sao? Nếu thế anh chả ngu gì cứu Cát Phượng nữa. Để cho anh đucợ có em mãi mãi. Đã ba ngày kể từ buổi Cát Phượng ngất té đến nay. Cô bé cứ thiêm thiếp chìm tròng giấc ngủ vô tư.Cát Phượng nào hay biết 72 tiếng đồng hồ qua đi, sự im lìm nơi cô càng làm cho bác sĩ, y sĩ và người nhà cô thất vọng. Hạ Dung dường như bị đóng đinh cột chặt xuong6' chân giường có cô bạn thân nằm.Cắp mắt sưng mọng, khuôn mặt hốc hác. Cả cô và Phạm Vũ đều buồn bả lo sợ. Chẳng ai giục được cô tới trường. Tới trường ư? - Cô lắc đầu nước mắt lại tuôn rơi - Không có Cát Phượng làm sao em học lại được kia chứ. Phạm Vũ xót xa, anh dỗ dành:- Nghe anh chút đi Dung. Em cứ thế này, vài bữa em bệnh nằm một chỗ, lấy ai săn sóc cho Cát Phượng. Hạ Dung mếu máo:- Em học không vô đâu. Thà Cát Phượng bỏ em đi. Em đau một lần và tự tay em cầm viên đất lấp mộ cho nó. Còn nó cứ lơ mơ giữa sống và chết, làm sao em dám bỏ đi đâu. Lỡ khi tỉnh dậy không thấy em, nó giận em luôn. Tình bạn giẵu hai cô bé này khiến ngay Mạnh Vỹ càng xót xa, ân hận.Anh âm thâm ngồi bên giường cô, không ăn uống, chỉ hút thuốc và im lặng. Mới ba ngày thôi, anh đã bơ phờ tóc tai rũ rượi, gương mặt đẹp trai bất cần đời, nay hằn nét đau tê tái. Cát Phượng thở hắt ra thật dài, điều đó làm Vỹ kinh hoàng. Anh nắm bàn tay vợ, miệng thì thầm tha thiết:- Tỉnh lại đi P. Anh sẽ đưa em đi du lịch nước ngoài.Anh sẽ chẳng một lần ngu ngốc làm đau em đâu. Em nghe anh không P. Bạn em, Hạ Dung luôn thương em đang chờ em thức giấc để hai cô bé lại dành nhau từng lát ổi cay cay nè. Lời thì thầm như kinh cầu nguyện như một hồi chuông nhất báo giờ lên nhà thờ làm lễ trước đức chúa thiêng liêng. Hàng mi Cát Phượng khẽ lay nhẹ. Mạnh Vỹ như bị thôi miên vào khuôn mặt vàng vỏ của vợ. Cát Phượng mớ nắt sau một giấc ngủ không thuốc mê dài tới ba ngày. Lời đầu tiên bậc thốt trên đôi môi run rẩy của cô:- Mẹ Ơi! Mạnh Vỹ oà vui:- Em tỉnh rồi ư Phượng? Cặp mắt Cát Phượng đang lơ ngơ bỗng trở nên sợ hãi thảng thốt. Là một bác sĩ, chỉ một khoảnh khắc đó thôi, Phạm Vũ đã nhanh như chớp đẩy Mạnh Vỹ ra, kèm theo một câu nói lạnh băng:- Mạnh Vỹ tránh xa cô ấy, và im lặng giùm. Rồi cũng bằng một cái đẩy nhẹ, anh xô Hạ Dung tới trước Cát Phượng. Hạ Dung rối rít, ôm chầm bạn khóc nức:- P. Ơi, dậy theo ta về đi hoc nghe P. Cặp mắt P. trở nên vô cảm sợ hãi. Cô bé cứ co quắp lại với một câu nói nghe buốt đau:- Phuông không có thế. P. chỉ là của anh mà Vỹ. Sao nỡ làm P. đau. Câu nói đọng hoài trên làn môi xinh, như lời van xin rên rỉ. Mạnh Vỹ chết điếng. Phạm Vũ ân hân.Lẽ ra anh không đucợ cho Mạnh Vỹ túc trực bên vợ. Anh quên mất, khi tỉnh lại, Cát Phượng vẫn mang nỗi sợ hãi và nét mặt chồng mình trong đau đớn dảng dai. Đúng ra đừng để cô bé kinh hoàng đối mặt vối người đã đến giục cô khi cô vừa tỉnh lại. Bây giờ thì sao đây. Nét sợ hãi thất thần, lời nói lảm nhảm của Cát Phượng đã khiến anh lo lắng. Bác sĩ trưởng khoa được mời tới. Sau khi khám xet thật kỹ lưỡng toàn bộ cơ thể cô gái, ông thở phào:- Giai đoạn đáng sợ nhất qua rồi.Cô ấy tỉnh lại, đã biết nhìn nhận người thân.Triệu chứng ấy đáng mừng.Bây giờ chúng ta phải tận tâm vực tỉnh trí nhớ của cô ấy. Xin lỗi anh nha.Anh muốn cô bé được trở lại như ngày xưa thì bây giờ mong anh vui lòng tránh xa cô ấy.Tiềm thức và cú sốc khiến cô ấy loạn lạc suy nghĩ là do anh. Sự có mặt của anh càng làm cô ấy sợ mà thôi. Mạnh Vỹ nuốt nước miếng đắng chát vào miệng.Anh thẫn thờ nhìn Cát Phượng thêm lần nữa rồi âm thầm cất bước ra khỏi phòng đang nắm giữ tâm hồn anh trái tim anh. Cát Phượng ơi, nhận ra mẹ không? Bà Quân đau xót nhìn con trai ủ rủ. Hiện tại bà không muốn con mình đau đớn thêm, bà thương Cát Phượng. Nỗi đau của cô gái là nỗi đau bop nghẹt con tim bà. Cặp mắt Cát Phượng mở to. Cặp mắt vốn tròn xoe, càng tròn vo vô cảm. Nụ cười trên môi P. mới ngô nghê làm sao:- Mẹ ư? Đúng rồi, mẹ hay cho con đeo vòng vàng, nhẫn đẹp chứ gì - Cát Phượng cười cười - Trả lại mẹ này, con không thích nữa đâu. Nặng tay con quá à.