Đổng Kỹ Thượng chấm bút vào đĩa mực, rồi bước tới bức vách trước mặt đã phủ sẵn một tấm giấy hồng điều. Ngắm nhìn bức vách đó một lúc rồi mới phóng bút đề thơ.“Phượng Hoàng dài thượng phượng hoàng duPhượng khứ dài không gian tự lưuNgỗ cung hoa thảo mai u kínhTân đại y quan thành cổ khưuTam sơn bán lạc tuy thiên ngoạiNhị thủy trung phân Bạch Lộ ChâuTống vi phù vẫn năng bế nhậtTrường An bạt kiên sử nhân sầu”.Dịch:(Phượng Hoàng rong chơi Phượng Hoàng đài.Phượng đi đài trống sông chảy hoàiCung Ngô chìm khuất trong đường vắngÁo mão Tân triều đôi cổ nàyBa non phân nửa tận trời xanhBạch lộ cồn kia sông chảy quanhVì bởi mây trời che mặt nhậtNgười buồn không thấy Trường An thành).Nhìn Đổng Kỹ Thượng phong bút đề thơ mà Kim Tiêu, Ngọc Lan và Tống Thừa Ân phải nghĩ đến một họa nhân đang phát thảo ra một bức tranh vàng bút tự với thủ pháp cực kỳ uyển chuyển và chính xác đến từng nét, không có một chút khiếm khuyết nào.Đề xong bài thơ Phượng Hoàng Đài của Lý Bạch, Đổng Kỹ Thượng trả bút lại án thư rồi đi đến bên bàn của Kim Tiêu và Tống Thừa Ân. Kỹ Thượng bưng chén rượu của mình.Nhìn Thừa Ân và Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói:- Ngạn Kim Tiêu đệ và Tống bằng hữu có thể cho Đổng Kỹ Thượng một lời phán chứ?Thừa Ân đứng lên ôm quyền nói:- Trong thiên hạ và trong những thi nhân tài năng của Trường An cũng khó tìm được một người có bút pháp thần kỳ như Đổng huynh.Kỳ Thượng nhìn Thừa Ân từ tốn nói:- Tống bằng hữu lúc nào cũng cho Kỹ Thượng những lời khen quá lời, khiến cho ta áy náy và hổ thẹn đó. Nhưng dù sao một lời nói ta vẫn thích hơn một lời chê bai.Kỹ Thượng chỉ chén rượu mời trước:- Mời Tống bằng hữu!Thừa Ân nhìn qua Kim Tiêu:- Còn Ngạn Kim Tiêu?Kim Tiêu bưng chén nhìn Kỹ Thượng:- Đổng huynh có thể cho Kim Tiêu thốt một lời bình phẩm chứ?- Còn gì bằng nữa.Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng từ tốn nói:- Bút pháp của Đồng huynh đúng là có một không hai trên thế gian này. Kim Tiêu dám khẳng định, để tìm được một người có bút pháp như Đổng huynh không dễ chút nào, nếu không muốn nói là sẽ không tìm được.Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu mỉm cười, khẽ gật đầu.Kim Tiêu cũng đáp lại Kỹ Thượng bằng nụ cười mỉm rồi nói tiếp:- Nhưng có một điều này.Kim Tiêu ngưng lời giữa chừng.Kỹ Thượng ôn nhu nói:- Ta đang lắng nghe Kim Tiêu nói đấy.Kim Tiêu đặt chén rượu xuống ôm quyền thủ lễ rồi nói:- Theo ý của Kim Tiêu, bút pháp thì vẫn là bút pháp. Người ta có thể luyện thành bút pháp như Đổng huynh, nhưng sẽ không nói được một tứ thơ hay như Lý tiên sinh.Thiên hạ chỉ có một Lý Bạch chứ không thể có hai Lý Bạch, nhưng người ta sẽ có nhiều Đổng Kỹ Thượng chứ không chỉ có một Đổng Kỹ Thượng. Phải cho họa bút Phượng Hoàng Đài là của Đổng huynh thì huynh đúng là nhân tài kiệt xuất có một không hai.Còn như bài thơ kia là của Lý Bạch tiên sinh thì Đổng huynh mãi mãi vẫn chỉ là người chép thơ đề bút.Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói với Kỹ Thượng:- Đổng huynh... Lời thật khó nghe... Nếu như Ngạn Kim Tiêu thốt ra lời nói đó khiến cho Đổng huynh không vừa ý... Kim Tiêu rất mong huynh miễn thứ.Đổng Kỹ Thượng nhướng mày rồi phá lên cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Kỹ Thượng khiến Kim Tiêu và Thừa Ân không khỏi bối rối. Bởi hai người không hiểu Kỹ Thượng đang nghĩ gì mà phát ra tràng tiếu ngạo đó.Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Kỹ Thượng cao hứng nói:- Trước đây Đổng Kỹ Thượng có Tống Thừa Ân là hảo bằng hữu, một vị bằng hữu mà Đổng Kỹ Thượng vừa ngưỡng mộ vừa kính trọng, nhưng nay ta đã có thêm một hảo đệ hiểu ta và cho ta những lời bình phẩm chí tình, chí lý.Kỹ Thượng bưng vò rượu:- Ta, Thừa Ân và Kim Tiêu phải uống cạn vò rượu này. Có như vậy Đổng Kỹ Thượng mới cảm thấy thỏa mãn trong lòng.Nói dứt lời, Kỹ Thượng dốc vò rượu uống ừng ực.Thấy Kỹ Thượng uống rượu không ai nghĩ lại là một trang thư sinh chỉ biết cầm bút mà phải nghĩ y còn là con sâu rượu với tửu lượng không kém một ai.Kỹ Thượng trao vò rượu qua tay Thừa Ân:- Đến Tống bằng hữu.- Đổng huynh, Thừa Ân ngưỡng mộ.Thừa Ân dốc vò rượu tu luôn một hơi dài rồi đặt vào tay Kim Tiêu:- Đến lượt Ngạn Kim Tiêu.- Tống huynh cao hứng, Đổng huynh cũng cao hứng, Kim Tiêu sao để cho nhị vị đại ca mất hứng thú được.Kim Tiêu nói rồi dốc vò rượu uống cạn.Chàng đặt vò rượu xuống bàn trong khi Kỹ Thượng bước lại bên bức vách có bức họa bút Y xé toạt bức họa bút đó.Hành động của Kỹ Thượng khiến Kim Tiêu lẫn Thừa Ân không khỏi bối rối ngần ngại.Xé xong bức họa bút Kỹ Thượng quay lại bàn. Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói:- Tống bằng hữu và Ngạn Kim Tiêu đừng ngại vì hành động của Đổng Kỹ Thượng.Đổng Kỹ Thượng nghiệm ra câu nói của Kim Tiêu chí lý, chí tình nên mới có hành động này. Kể từ hôm nay, ta không còn là kẻ chép thư họa bút. Ta chỉ phóng bút những tứ thơ của mình.Kỹ Thượng nhướng mày:- Ngạn Kim Tiêu đệ... Tống bằng hữu... Đổng Kỹ Thượng nghĩ như thế có được không?Kim Tiêu ôm quyền:- Kim Tiêu chỉ còn biết ôm quyền nghiêng mình trước khí phách của Đổng huynh.- Ha... ha... ha... Quá lời, nhưng ta lại rất thích câu nói này của Ngạn Kim Tiêu.Như thể quá cao hứng, Kỹ Thượng dồn dã nói tiếp:- Cái lũ môn khách ngoài kia chẳng biết có được bao nhiêu người như Ngạn Kim Tiêu.Kỹ Thượng bưng chén rượu:- Chúng ta cùng uống cạn chén rượu này nữa.Ba người lại cạn chén.Kỹ Thượng bưng vò rượu chuốc ra chén nhưng chẳng còn giọt nào. Đôi chân mày Kỹ Thượng nheo lại nhìn Kim Tiêu và Thừa Ân.- Vò rượu không còn giọt nào, nhưng trong Đổng phủ không bao giờ thiếu rượu. Kỹ Thượng ngồi xuống bàn, rồi phán lịnh:- Người đâu?Một ả cung nữ hối hả bước vào:- Đại thiếu gia cần gì?- Đưa vò rượu Trung Nguyên nhất tửu vào đây.- Dạ...Ả cung nữ quay bước trở ra. Một lúc sau quay vào với vò rượu bằng thạch ngọc ửng màu xanh biếc. Ả đặt vò rượu xuống bàn.Kỹ Thương nhướng mày:- Sao không chuốc rượu ra.Kim Tiêu nói:- Để đệ chuốc rượu cho huynh và Tống đại ca.- Nếu đệ cảm thấy không cần đến thị.- Kim Tiêu hầu phục Đổng huynh cũng được mà.Kỹ Thượng gật đầu, xua tay. Ả cung nữ rời bước bỏ ra ngoài. Kim Tiêu chuốc rượu vào ba chén.Kỹ Thương bưng chén:- Ta và Kim Tiêu cùng Tống bằng hữu uống thật say nhé.Thừa Ân cao hứng nói:- Mời!Kỹ Thượng dốc chén rượu uống cạn.Kim Tiêu và Thừa Ân cũng theo bước Kỹ Thượng.Thừa Ân nói:- Trung Nguyên đệ nhất tửu đúng là có một không hai, chỉ có Đổng gia mới có.Kỹ Thượng cười khẩy rồi nói:- Ngay tại Đổng gia cũng chỉ có một vò duy nhất mà không có thứ hai.Kỹ Thượng vừa nói dứt câu thì mặt nhíu lại.Thừa Ân cũng cau mày, Kim Tiêu thì căng thẳng cực độ.Kỹ Thượng miễn cưỡng nói:- Tống bằng hữu... Ngạn Kim Tiêu... Lạ quá... Bụng của Đổng huynh có cảm giác rất lạ.Kỹ Thượng nói dứt câu thì tái mặt mồ hôi xuất hiện ra đầm đìa, rồi ôm lấy vùng Đan điền. Hai cánh môi Kỹ Thượng mím lại.- Trong rượu có độc.Nói dứt câu Kỹ Thượng đổ nhào xuống sàn gạch.Kim Tiêu vội chồm tới đỡ lấy Kỹ Thượng.Tống Thừa Ân cách không điểm chỉ vào các đại huyệt quanh vùng Đan điền của Đổng Kỹ Thượng.Thừa Ân nói:- Ta và Kim Tiêu cũng bị trúng độc.Vừa nói Tống Thừa Ân vừa vận công khống chế độc tửu.Kim Tiêu nói:- Đệ cũng bị trúng độc ư?Thừa Ân gồng người, vùng Đan điền phình to lên, và rồi phun ra số rượu vừa mới uống.Thừa Ân nhìn Kim Tiêu, rồi ngồi xuống sau lưng Đổng Kỹ Thượng. Thừa Ân trang trọng nói:- Kim Tiêu hãy vận công dồn độc tửu lại và phun ra ngoài.Kim Tiêu lắc đầu:- Kim Tiêu không làm được như Tống đại ca.- Ngươi phải làm được. Thừa Ân chỉ có thể giúp cho Kỹ Thượng mà thôi. Kỹ Thượng không có nội lực dễ bị độc công xâm phạm hơn. Ngươi phải ráng tự lo cho mình.Nói rồi Thừa Ân áp tay vào lưng Đổng Kỹ Thượng vận công truyền lực hóa giải chất độc. Kim Tiêu đi tới đi lui.Chàng vừa vuốt cằm vừa làu bàu nói:- Ta phải làm sao đây.Một cái đau quặn nhói từ Đan điền, Kim Tiêu ôm lấy vùng Đan điền ngồi bệt xuống sàn gạch, chịu đựng. Mồ hôi tuôn ra như ướt đầm người Kim Tiêu.Chàng vừa ôm Đan điền chịu đựng vừa nghĩ thầm:- “Ai có thể hạ độc công vào rượu. Người có thể hạ độc công vào trong rượu chỉ có thể là ả cung nữ kia mà thôi. Tại sao ả lại làm như vậy, không lẽ trong Đổng gia có người muốn giết Đổng huynh Kinh Tiêu và cả Thừa Ân. Kẻ đó là ai?”Một cái quặn đau từ Đan điền khiến Kim Tiêu nhăn mặt, nhưng rồi từ từ chàng không còn cảm giác đau nữa mà trở lại bình thường như cũ. Kim Tiêu thở ra nhè nhẹ.Hình như độc chất không tác động đến mình.Chàng nhìn qua Đổng Kỹ Thượng và Tống Thừa Ân. Toàn thân Kỹ Thượng ướt đẫm mồ hôi, bốc mùi độc thảo.Thừa Ân từ từ rút đôi bản thủ lại, sắc diện nhợt nhạt.Kỹ Thượng mở mắt nhìn Thừa Ân:- Chuyện gì đã xảy ra vậy?Thừa Ân nói:- Đổng huynh không sao chứ?- Kỹ Thượng vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Ta vừa mới bước qua cầu nại hà và quỷ môn quan nhưng cuối cùng thì vẫn ở trong sảnh phòng của mình.Kỹ Thượng dùng ống tay áo lau mặt:- Kỹ Thượng không biết chuyện gì nữa.Thừa Ân nói:- Chúng ta vừa mới trúng Vô ảnh chi độc.Nói rồi Thừa Ân quay lại Ngạn Kim Tiêu:- Kim Tiêu, ngươi không sao chứ?Kim Tiêu mỉm cười:- Hình như thần chết còn chê cái mạng nhỏ lưu linh của Ngạn Kim Tiêu.Thừa Ân nói:- Ngươi ở lại bảo vệ cho Đổng huynh.Nói rồi Thừa Ân bước nhanh ra khỏi cửa đại sảnh. Một lúc sau Thừa Ân chợt quay vào:- Đổng huynh, Kim Tiêu đi theo Thừa Ân.Thừa Ân đưa Kim Tiêu và Đổng Kỹ Thượng đến gian tiểu phòng của ả cung nữ vừa mới đem vò rượu Trung Nguyên nhất tửu vào hầu ba người.Ả cung nữ nằm dài trên sàn gạch, trên người chẳng một dấu thương tích nhưng hồn đã lìa khỏi xác.Thừa Ân nhìn ả cung nữ:- Lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, nhưng không có dấu tích gì để lại. Người có thể giết người bằng tà công thế này phải là người có nội lực cao thâm vô lường. Không chỉ có nội lực cao thâm mà còn dụng dược thuật phát tác nội lực theo ý của mình.Kim Tiêu nhíu mày.Chàng nghĩ thầm:- “Trong Đổng phú ai có thể phát tác được nội lực theo ý của mình”.Chàng nghĩ tới điều đó, đồng thời liên tưởng đến lão Ngoan Đổng Nhi.Kim Tiêu vuốt cằm. Kim Tiêu nhìn Đổng Kỹ Thượng.- Đổng huynh! Trong Đổng phủ này ai là người có võ công như Tống huynh nói.Đổng Kỹ Thượng lắc đầu:- Đổng huynh không thể trả lời câu hỏi này của Ngạn Kim Tiêu được. Bởi Đổng huynh không biết về võ công. Nếu muốn biết ai là người có võ công cao nhất trong Đổng gia thì phải hỏi Đổng thúc thúc.Thừa Ân buông tiếng thở dài nhìn ả cung nữ, rồi nhìn lại Đổng Kỹ Thượng:- Đổng huynh! Ai là người muốn giết chúng ta?- Làm sao ta biết được, nhưng có một điều ra khẳng định. Đổng gia đã không còn là chốn an toàn rồi.Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân với ánh mắt cực kỳ trang trọng:- Tống bằng hữu! Có khi nào...Kỹ Thượng bỏ lửng câu nói giữa chừng. Thừa Ân nghiêm mặt, đôi chân mày nhíu lại.Suy nghĩ một lúc Thừa Ân mới nói:- Đổng huynh nghi ngờ người có ý định giết Tổng Thừa Ân, Ngạn Kim Tiêu và Đổng huynh là Sát thủ vô điện.Kỹ Thượng gật đầu:- Có thể là y không? Vậy trong chúng ta ai là người y muốn sát tử.Kim Tiêu chen vào:- Nếu kẻ vừa luộc hạ Đổng huynh, Tống huynh và Kim Tiêu là Sát Thủ Vô Diện thì người đầu tiên y không để tâm đến chính là Ngạn Kim Tiêu rồi. Để nghi kẻ y muốn giết chính là Đổng huynh. Hoặc Tống huynh.Thừa Ân nhìn Kim Tiêu:- Tại sao đệ nghĩ vậy?- Đơn giản thôi Bời Ngạn Kim Tiêu là người vô danh tiểu tốt, sống hay chết chẳng liên can gì đến Sát Thủ Vô Diện. Còn Đổng huynh đại thiếu gia của Đổng phủ, huynh là Tiêu Diêu Khách. Cả hai người đều có danh phận tất rơi vào tầm mắt của y.- Thừa Ân không nghĩ như Kim Tiêu.- Huynh nghĩ gì?- Sát hủ vộ diện ngắm vào Đổng huynh thì đúng hơn.Thừa Ân nhìn lại Đổng Kỹ Thượng:- Nếu Đổng huynh chết, ai là người có lợi trong Đổng gia.Kỹ Thượng nhíu mày:- Nói như Thừa Ân thì có người đã bỏ ngân lượng thuê Sát Thủ Vô Diện giết ta.Kim Tiêu gật đầu:- Không loại trừ điều đó, nên Tống huynh mới hỏi Đổng huynh câu vừa rồi.Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi lắc đầu:- Tống bằng hữu, Ngạn Kim Tiêu đệ! Ta không thể nói hay trả lời câu hỏi này được.Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Kỹ Thượng nói tiếp:- Đổng Kỹ Thượng có thể chết, ta cũng sẵn sàng chết nhưng không muốn có hiềm kích, mâu thuẫn và hoài nghi trong Đổng gia. Đổng gia chỉ có hai người là Ngọc Lan xá muội và ta. Ta không tin xá muội Ngọc Lan lại có ý giết ta. Còn nói về Đổng thúc thúc, ta càng không tin nữa. Bởi thúc thúc đã cưu mang huynh đệ ta từ lúc còn để chỏm.Kim Tiêu gật đầu.Nhìn lại Thừa Ân, Kim Tiêu nói:- Đúng rồi, Tống huynh không thể để Đổng huynh và sự khó xử, tạo ra mối hoài nghi trong “Đổng gia”.Thừa Ân buông tiếng thở dài nhìn Kỹ Thượng:- Thừa Ân lo cho Đổng huynh.- Sau chuyện này ta sẽ cẩn thận hơn.Kỹ Thượng nói rồi nhìn lại xác ả cung nữ. Buông một tiếng thở dài, Kỹ Thượng lắc đầu nói:- Ai nhẫn tâm sát hại Vân Vân. Cô ấy là người hiện thực, rất mực lo cho ta.Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng:- Huynh có hối tiếc thì Vân Vân cô nương cũng không sống lại được.Thừa Ân nghĩ đến Dương Đình Tuyết Anh.Chân diện Thừa Ân đanh lại. Một cảm giác nặng nề pha trộn căm phẫn lan tỏa khắp người Thừa Ân. Hai cánh môi Thừa Ân mím lại với ý niệm một ngày nào đó sẽ đối mặt với con người vô tâm máu lạnh này.Thừa Ân không kìm chế được mình, buông miệng nói:- Y là ai?