Đan Châu ngồi bất động. Cô không thể nào ngờ Lưu Khải lại yêu mình đến thế. Nếu như cô không còn yêu Tử Khiêm nữa, thì Khải chính là cái phao vững chắc cho cô bám vào. Cô phải vì giọt máu mình đang mang mà quên lời hứa đợi Tử Khiêm ư? Mẹ của Tử Khiêm đã buộc không có mối quan hệ nào với Tử Khiêm nữa, mà ta đã khinh bỉ cô là loại gái hư thân mất nết, cô còn trông mong gì nơi Tử Khiêm nữa.Nước mắt Đan Châu chảy ra lặng lẽ. Lưu Khải xót xa:– Đừng khóc nữa, Đan Châu! Đan Châu có khóc mấy cũng đâu có giải quyết được gì. Chẳng lẽ Đan Châu muốn đợi Tử Khiêm? Người đi xa rồi muốn có sự chung thủy cũng khó, huống chi môi trường Tử Khiêm sống hoàn toàn khác với môi trường Đan Châu đang sống. Hãy tin vào Khải! Khải yêu Châu, Khải sẽ lo cho Châu.Đông Ngân nắm tay bạn:– Hãy để cho Khải lo cho Châu. Nếu Tử Khiêm yêu Đan Châu thật sự, ảnh đâu có để cho Đan Châu phải khổ như thế này.Đan Châu cúi đầu. Cô còn biết làm gì hơn là đi vào con đường chọn Lưu Khải, nhưng sao lòng cô đau đớn quá.Cô gật nhẹ đầu:– Cám ơn tình cảm của Khải dành cho Đan Châu.Lưu Khải vui mừng:– Đan Châu bằng lòng rồi, phải không? Chiều nay về nhà, Khải sẽ thưa mọi chuyện với gia đình.Khải đang nghĩ đến bà nội của mình, bà sẽ là người ủng hộ Khải mạnh nhất.Ghé sạp trái cây, Khải mua một ký nho sữa, xong đi về nhà và đến ngay phòng bà nội.– Nội! Con có cái này cho nội nè!Khải đưa ra bọc nho sữa chín mọng, loại nho mắc tiền nhất. Bà Phú nhìn bọc nho sữa rồi nhìn Khải:– Sao hôm nay mua nho sữa cho bà vậy? Nho này mắc lắm đó con.– Có sao đâu, con mua biếu nội. Nội ăn đi!– Có phải là định nhờ nội giúp cho cái gì, đúng không?Khải vờ gãi đầu:– Nội thiệt... không có chuyện gì qua mắt được nội.– Nào, muốn nội giúp cái gì đây?– Nội ơi! Con lấy nho ra cho nội ăn nghen!– Một lát nội sẽ ăn. Nào, nói đi cháu của bà!– Nội ơi! Nếu con cưới vợ.... mà năm nay con cũng sắp sang hai mươi rồi đó nội.– Đang đi học mà muốn cưới vợ sao con? Tuổi của con cưới vợ còn sớm lắm.Phải năm năm nữa có sự nghiệp rồi mới cưới vợ được chứ con.– Nhưng làm sao đợi năm năm nữa cho được hả nội?Bà Phú bật cười:– Mày muốn cưới vợ dữ vậy sao con?Khải đỏ mặt:– Tại... cô ấy có mang rồi nội ạ. Đã hơn ba tháng. Cổ đòi bỏ, con rối quá nội ơi!Bà Phú mừng rỡ:– Con nói con bé đó có mang hơn ba tháng?– Dạ, cổ bị gia đình đuổi đi nên khóc hoài, đòi tự tử chết. Cổ mà chết là con cũng chết theo, nội ơi.Bà Phú xua tay:– Cái gì mà chết! Có con rồi thì phải cưới nhau chớ.Khải cúi đầu giấu nụ cười:– Nhưng sợ ba mẹ con không cho.– Cho nên nhờ nội giúp phải không?– Dạ, nội nói với ba mẹ con giùm nghe nội.– Được rồi.Được lời hứa, Lưu Khải muốn nhảy cẫng lên vì mừng. Việc còn lại là đưa Đan Châu về nhà để thú tội.– Chị Hai về, ba ơi!Vừa thấy Đan Châu, ông Nguyên bật dậy giận dữ. Nhưng vì Đan Châu không về một mình, cho nên ông dịu xuống, tuy nhiên giọng vẫn xẵng lè:– Mày sợ tao hay sao mà phải cầu viện đến mấy người này theo mày về nhà?Bà Phú ôn tồn:– Cháu Đan Châu đến nhà chúng tôi, tôi là bà nội của Lưu Khải đến đây để ngỏ lời xin cưới cháu Đan Châu cho Lưu Khải. Đan Châu lỡ dại có mang, thôi thì cậu cũng nên bằng lòng cho hai đứa nó cưới nhau.Lưu Khải rụt rè đặt quà lên bàn. Biết ông Nguyên tham tiền nên Lưu Khải cố ý để bì thư tiền lên bàn cho ông thấy. Quả thật, đôi mắt ông Nguyên sáng lên trước những tờ giấy bạc một trăm mới tinh. Song ông vẫn gầm gừ:– Nó đã hư hỏng, tôi cho nó cưới, ai giữ nó làm gì, có điều tôi thật không dám tưởng tượng là hai đứa nó lại như vậy.Lưu Khải mừng rỡ nháy mắt với Đan Châu. Cô cúi đầu để cho giọt nước mắt của mình rơi mau. Sao người đi cưới cô không phải là Tử Khiêm? Em đã phụ anh rồi, Khiêm ơi!Để cho Khải ở dưới nhà, Đan Châu lên gác. Cô đóng cửa phòng mình lại, nằm vùi mặt xuống gối. Cô mang ơn Lưu Khải nhưng không sao tránh khỏi đau đớn, vì từ nay cô mãi mãi phụ Khiêm rồi. Xin hãy hiểu cho em, Khiêm ạ. Em đã không chờ đợi anh, đành phải phụ bạc anh, bởi vì em không còn con đường nào để lựa chọn.Không ai trả lời thư của Tử Khiêm. Người Tử Khiêm mong nhất, vậy mà cũng không có một cánh thư hồi âm.Gọi được điện thoại cho Tường Vi, Tử Khiêm mừng rỡ:– Vi ơi! Hãy làm ơn nói cho anh biết về Đan Châu đi! Có phải Đan Châu không được đi học đại học rồi buồn quá nên không biên thư gì cho anh cả.Tường Vi cười khẽ, châm biếm:– Tốt nhất là anh Khiêm nên chuyên tâm học đi.– Thì anh cũng học chớ có xao lãng đâu.– Anh biết Tường Vi vừa đi dự lễ cưới của ai về không? Đám cưới của Lưu Khải và Đan Châuy thành thật nói đi. Tại sao Đan Châu phải gấp rút đám cưới với Lưu Khải? Mình đi chưa được bốn tháng kia mà. Tường Vi còn nói bác Hoàng gái ghét Đan Châu ra mặt, mắng Đan Châu là hư hỏng không vị nể trước mặt cô ấy.Thái Sơn cố tránh né:– Có thể họ có tình cảm với nhau từ khi cậu chưa đi du học.– Không lý nào! Cô ấy đã trao thân cho mình, đêm bọn mình ra Vũng Tàu chơi. Thật ra, lúc đi rồi, mình có ân hận. Lẽ ra mình không nên để tình cảm vượt qua lý trí. Năm năm mà bắt Đan Châu chờ đợi cũng thiệt thòi cho cô ấy. Mình có dặn Đông Ngân, nếu như Đan Châu có gì khó khăn thì đến gặp mẹ mình, nhưng tất cả đau đớn thật...Thái Sơn không biết nói gì hết, chỉ biết ôm vai bạn:– Họ đã là vợ chồng, cậu nên vì tình cảm bạn bè của cậu và Lưu Khải mà đừng khuấy động họ. Lưu Khải là người tốt và rất yêu Đan Châu.Cả hai uống rượu cho đến khuya mới chia tay nhau. Tử Khiêm có vẻ đau khổ, một sự đau khổ đầy cam chịu.Bây giờ, nhìn Lưu Khải vui vẻ, Thái Sơn không biết mình nên buồn cho ai và vui cho ai, tất cả đều là bạn bè, một tình bạn vui vẻ.– Cậu nghĩ gì vậy? Hay lên lầu luôn nghen?– Ừ.Thái Sơn gật đầu bước theo Lưu Khải. Bé Bòn Bon được đặt nằm trên bộ ván, bé được lót nằm bằng tấm nệm mỏng sang trọng. Thằng bé đẹp quá!Đông Ngân kêu lên:– Đáng yêu quá! Đan Châu ơi! Mày sinh ra nó được mấy ký vậy?– Ba ký lô rưỡi!Đan Châu cười nói tiếp:– Đau bụng dễ sợ, cứ như xé cả da thịt mình vậy. Anh Khải thấy mình đau quá cứ cuống cả người lên.Tường Vi mím môi ngắm đứa bé. Nó giống... Tử Khiêm! Cô đã hiểu những giọt nước mắt đau khổ của Tử Khiêm ngày hôm qua, sau khi anh đi uống rượu với Thái Sơn và đi tìm cô:– Tại sao cô ấy phải vội vã đi lấy chồng? Tại sao cô ấy không chờ anh? Cô ấy đã hứa đợi anh kia mà. Đàn bà là một sinh vật máu lạnh và mau quên...Nếu là bình thường, Tường Vi đã phản đối Tử Khiêm vì đã xúc phạm đàn bà, mà đàn bà con gái có cả cô. Cô không thể tưởng tượng được Tử Khiêm đau khổ vì Đan Châu đến khóc như thế. Họ đã từng là của nhau cả tâm hồn lẫn thể xác.Tường Vi vờ bẹo má thằng Bòn Bon, đùa với Đan Châu:– Đan Châu! Mày có nhớ Tử Khiêm không mà sao tao thấy nó giống Tử Khiêm hơn là giống mày và Lưu Khải?Đông Ngân giật nảy người, cô bụm miệng Tường Vi:– Mày nói điên cái gì vậy? Con của Lưu Khải sao giống Tử Khiêm cho được.Mày nói bậy, bác Hoàng nghe được thì sao?Tường Vi nhún vai gạt tay Đông Ngân ra:– Tao nhạy miệng nói thôi mà, mày làm gì quát nạt rồi bụm miệng tao lại.Mày có nghe câu “giấy không gói được lửa” không?Đông Ngân nghiến răng:– Mày đến đây thăm vợ chồng Đan Châu hay là làm cho gia đình người ta sóng gió nổi lên vậy?Lưu Khải, Thái Sơn và nhiều người nữa lên tới, cho nên Đông Ngân kéo Tường Vi ra xa:– Mày không nói, không ai nói mày câm đâu.Còn Đan Châu, mặt cô tái đi. Cô chỉ biết cụp mắt xuống. Chưa chịu thôi, Tường Vi bước lại nói với Lưu Khải:– Anh Khải có mời Tử Khiêm ăn đầy tháng bé Bòn Bon không? Tử Khiêm vừa từ Matxcơva về đấy.Lưu Khải cau mày:– Thái Sơn! Cậu có gặp Tử Khiêm chưa?Thái Sơn đáp nhỏ xíu:– Rồi, mình gặp tối qua.– Sao nãy giờ cậu không nói?– Cũng đâu có gì quan trọng đâu.Kiểu nói của Thái Sơn xụi lơ, nhưng với Đan Châu và Lưu Khải lại như là quả bom nổ chấn động.Đông Ngân nghiến răng ken két. Giá như tát được vào mặt Tường Vi, cô cũng không từ. Nó muốn cái gì vậy?Cô lôi Tường Vi ra ban công:– Mày nói Tử Khiêm về nước chi vậy? Mày có ý gì đây?Tường Vi rụt vai ra vẻ thản nhiên:– Tao có ý gì đâu! Hồi nào giờ, bọn mình sáu đứa. Mày với Thái Sơn, Đan Châu với Tử Khiêm và tao với Lưu Khải, ba cặp đẹp đôi quá phải không? Đùng một cái, Lưu Khải và Đan Châu cưới nhau mới năm tháng đã sinh con, tao phải thắc mắc chớ.– Liên quan gì đến mày mà mày thắc mắc? Chưa bao giờ Lưu Khải nói yêu mày kia mà, cho nên mày thôi cái trò quậy quạng của mày đi. Bạn bè đừng chơi xấu nhau.Tường Vi lạnh lùng:– Ai tốt với tao, tao tốt lại. Ai chơi xấu với tao, tao xấu lại.Đông Ngân nhìn bạn tóe lửa, cô không thể tưởng tượng Tường Vi có thể là một con người như vậy.– Hai người làm gì ở ngoài này vậy? Vào phụ một chút đi chớ, đến đây làm kiểng hay sao?Thái Sơn kéo cả hai co vào. Bây giờ họ chỉ bằng mặt với nhau mà trong lòng thầm căm giận nhau.Buổi tiệc đầy tháng rôm rả vui vẻ...– Í! Tử Khiêm đến kìa!Tường Vi vờ ngạc nhiên và mừng rỡ chạy đến đón Tử Khiêm:– Cả bọn vừa nhắc đến anh đó.Tử Khiêm tiến vào bắt tay Khải:– Chúc mừng mày lên chức ông bố.Khải cười gượng:– Cám ơn. Mày về hồi nào vậy?– Về hai ngày rồi. Tối qua, Tường Vi nói tao mới biết nên đến thăm và chúc mừng mày với Đan Châu.Đan Châu ngồi thu người lại. Sự xuất hiện của Tử Khiêm quả thật giống như một cơn bão, khiến Đan Châu sợ hãi. Cô nghe ngực mình nằng nặng, đầu váng vất hoa lên, tay chân lạnh ngắt, mặt xám ngoét.Đông Ngân để ý thấy ngay, cô ôm vang Vi lăn vào người Tử Khiêm, cố cấu xé anh:– Em không cho anh yên ổn đó. Chẳng thà anh đừng cưới em, cưới em rồi anh bỏ mặc em, em làm sao chịu cho nổi.Tường Vi khóc nấc lên. Tử Khiêm thở dài:– Anh xin lỗi. Nhưng mà tại anh nhớ... Tử Lăng, nó đáng yêu quá, phải không?Không thể vịn vào cớ nào để gây với Tử Khiêm, Tường Vi bệu bạo:– Em là vợ anh mà. Anh không ngó ngàng đến em, em tủi lắm.– Nín đi em. Hay là bây giờ em thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài chơi.– Phải đó!Tường Vi chùi nước mắt, cô biết mình có làm dữ hay khóc lóc cũng vậy thôi.Tại cô biết Tử Khiêm không yêu mình mà cứ cố vun vào, bây giờ người khổ là cô.Ngồi dậy đi rửa mặt, Tường Vi cười hớn hở:– Em mặc áo màu xanh nghe anh?Tử Khiêm gật đầu miễn cưỡng:– Ừ.Anh đã cố gắng lắm rồi, tâm hồn anh cứ điên đảo đảo điên vào cái đêm cuối trước ngày cưới ấy, anh đã ôm Đan Châu trong vòng tay mình và hôn cô cuồng nhiệt, nụ hôn thương nhớ. Anh nhớ lúc đó Đan Châu run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt cô trào ra. Đó là giọt nước mắt ăn năn hay hạnh phúc?– Anh Khiêm! Sao không thay quần áo đi?– Ờ...Tử Khiêm đứng lên, bây giờ anh mới thấy hôn nhân không có tình yêu quả là đau khổ, nó giống như một cực hình vậy.Cả hai người rời khách sạn. Tường Vi đi nép vào Tử Khiêm nồng nàn:– Khí hậu Đà Lạt lạnh giống như mùa hè ở Matxcơva, Khiêm nhỉ? Mùa đông bên ấy còn lạnh kinh khủng hơn, đi như thế này em nhớ những ngày mình ở bên ấy.Tử Khiêm cảm động. Dù sao Tường Vi cũng là vợ của anh, cô đã yêu anh như thế kia, anh còn trông hình bắt bóng làm gì, hãy cố quên đi một người làm tan nát trái tim mình. Ôm quàng qua người vợ, Tử Khiêm cố dịu dàng:– Em lạnh không?– Không lạnh lắm. Những lúc được anh quan tâm, em thật hạnh phúc Khiêm ạ. Lúc anh xa vắng suy tư buồn khổ, em thấy mình đau khổ vô cùng.– Sau này anh sẽ không như thế nữa, anh sẽ quan tâm đến em.– Anh nói phải nhớ đó, ngoéo tay với em đi.Tử Khiêm phì cười:– Vợ chồng mà cũng ngoéo tay sao, em trẻ con thật.– Em thích anh hứa với em, lúc nào anh cũng quan tâm và yêu thương em.Lời hứa danh dự đó!Tường Vi nũng nịu bắt Tử Khiêm đưa tay ra, Tử Khiêm đành chiều ý. Cả hai đi ăn và sau đó thuê xe chạy vòng vòng, ngắm Đà Lạt về đêm.– Ngày mai anh muốn về Sài Gòn. Anh mới vào nhận công tác, không nên nghỉ lâu quá.– Thì tùy anh. Có điều vài tháng nữa mình dọn ra riêng được không anh, em muốn ở riêng tự do hơn.– Để xem đã! Anh xa nhà mấy năm, về đến là cưới vợ, cho nên anh muốn ở gần mẹ anh thêm một thời gian nữa.Tường Vi giận dỗi:– Chớ không phải là anh không nỡ xa Tử Lăng? Em không hiểu anh sao chớ con nít mới năm tuổi mà khôn quá, coi chừng nữa lớn nó thành... quỷ quyệt.Tử Khiêm cau mày:– Tử Lăng còn nhỏ, em không nên nói như vậy.– Được, em không nói! Sau này em sinh cho anh mấy đứa luôn.Tử Khiêm bâng khuâng nhìn ra màn đêm, như có một lớp sương mờ đục.Sao anh nhớ tha thiết ngày ấy trên thành phố biển, bộ sáu Lưu Khải, Thái Sơn, anh, Đan Châu, Tường Vi, Đông Ngân, vậy mà bây giờ tất cả đã thành kỷ niệm, một kỷ niệm nhớ để ngậm ngùi.– Mẹ ơi! Ba đi Đà Lạt chừng nào mới về hả mẹ?Tử Lăng lắc tay Đan Châu hỏi. Đan Châu lắc đầu:– Mẹ đâu có biết! Sao con không hỏi bà nội?– Bà nội nói ba đi hưởng tuần trăng mật phải cả tuần mới về. Tuần trăng mật là gì hả mẹ?Đan Châu cắn môi, lòng cô đau đớn vô cùng, những câu hỏi của con càng khiến cô đau khổ hơn.– Mẹ! Tuần trăng mật là gì vậy, mẹ giải nghĩa cho con hiểu đi!Đau khổ thành nổi giận, Đan Châu xô mạnh con ra:– Con đừng có làm phiền mẹ nữa có được không?Bị xô mạnh, mặt con bé méo xẹo:– Con nghỉ chơi với mẹ. Khi nào ba về, con méc ba mẹ nạt con.Nó lảng ra đi về phòng đóng cửa. Đan Châu muốn gọi con nhưng rồi lại thôi.Lẽ ra cô phải giải thích cho con hiểu chớ sao lại cáu gắt với nó. Cô đã chuẩn bị tâm lý đón nhận sự chia tay của Tử Khiêm, còn đau đớn tủi hờn chi nữa. Những ngày qua, Đan Châu có cảm giác như mình đi trên lớp sương khói bồng bềnh, cả thế giới chừng như ảm đạm theo nỗi buồn của cô. Một ý nghĩ đi xa và buông trôi tất cả chợt đến trong đầu Đan Châu. Người ta hạnh phúc, còn mình sao lại đắm chìm trong nỗi đau mất mát...Mấy đêm không ngủ khiến Đan Châu muốn bệnh, mặt cô bơ phờ hốc hác.Nhìn mình trong gương, Đan Châu giật mình. Cô hốc hác đến như thế này sao?Hai mươi ba tuổi mà Đan Châu có cảm giác như mình già đi vậy.Cho Tử Lăng ăn sáng xong, Đan Châu đưa nó đến trường và đến hiệu sách.Thái Sơn đón cô, anh kêu lên:– Bệnh hay sao vậy, Đan Châu?Đan Châu cười gượng:– Đâu có, tại em mất ngủ.– Em buồn vì Tử Khiêm à? Nó đã bỏ em đi cưới vợ, em còn buồn làm gì cho sinh bệnh, rồi ai lo cho Tử Lăng?– Em không sao đâu. Sáng sớm anh tìm em có chuyện gì vậy?– Anh và Đông Ngân dự định làm đám cưới, tổ chức đám cưới tập thể ở Nhà văn hóa, đỡ tốn tiền.Đan Châu ái ngại:Suýt một chút nữa Tử Khiêm buông máy, anh hét to lên:– Tường Vi vừa nói cái gì vậy?– Vi nói Lưu Khải cưới Đan Châu, họ mới đám cưới ngày hôm qua. Anh đừng mong Đan Châu gửi thư cho anh nữa, cũng như Tường Vi vậy, không mong có Lưu Khải cho cuộc đời mình nữa.– Tường Vi! Có phải em đang đùa cho anh lo không, chớ sự thật không phải như vậy, đúng không Tường Vi?– Nếu anh không tin, vài hôm nữa Vi gặp họ xin xem ảnh cưới, Vi sẽ gởi cho anh.Tử Khiêm buông máy. Có sự thật như thế sao? Anh vừa xa Đan Châu không bao lâu, cô đã đám cưới với Lưu Khải. Lưu Khải, thằng phản bạn, nó biết anh yêu Đan Châu mà.Matxcơva và Sài Gòn xa vạn dặm, chưa lúc nào Tử Khiêm thấy mình bất lực và muốn về nhà như lúc này.Điện thoại cho mẹ, Tử Khiêm van lơn:– Mẹ! Con muốn về nhà vài hôm, mẹ có thể lo giùm vé máy bay cho con?Bà Nam gắt:– Con về nước vì con bé Đan Châu phải không? Con đừng có khờ! Nếu con bỏ về nước là tự con hủy đi tương lai của mình. Lưu Khải bạn của con đã cưới Đan Châu. Một đứa con gái như vậy xứng đáng cho con hủy hại tương lai của mình hay sao? Mẹ đã nói với con, nếu Đan Châu yêu con, nó sẽ đợi con. Đàng này, con đi không bao lâu, nó đã lấy chồng. Con phải biết suy nghĩ và xem công ơn cha mẹ hơn một đứa con gái không ra gì chứ. Con nghe mẹ nói không?Tử Khiêm đau khổ dạ khẽ. Anh hiểu một sự thật đắng cả lòng:Đan Châu đã phụ bạc anh. Sao em không chờ anh? Có phải vì năm năm dài quá và khi người ta xa mặt dễ xa cách lòng?Tưởng có nhau, ai ngờ vẫn xa nhau.Em ác quá! Lòng anh như tự xé...Lưu Khải ái ngại nắm cánh tay của Đan Châu, bàn tay cô lạnh ngắt. Giọng Lưu Khải lo lắng:– Châu có mệt lắm không?Đan Châu gật khẽ:– Mệt lắm.– Nếu như vậy, anh đưa Châu vào phòng nghỉ.– Thôi anh ạ, còn khách đông như thế kia. Châu chịu được mà.– Đừng cố gắng quá sức, trông mặt thấy bơ phờ lắm. Để anh nói với bà nội và ba má rồi đưa Châu đi nghỉ.Khải dắt tay Châu lại chỗ bà nội và cha mẹ mình:– Nội! Ba mẹ! Đan Châu không khỏe lắm, con đưa Đan Châu vào phòng nghỉ một chút ạ.Bà Phú vui vẻ:– Được mà, nó có thai dĩ nhiên phải mệt mỏi rồi. Vào trong nghỉ đi con!– Dạ.Bà Hoàng nhìn theo con trai, vẻ mặt không vui. Đây là cuộc hôn nhân bà chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng. Khải lấy vợ sớm quá, trong lúc còn đang đi học.Bà không ngại nuôi con dâu hay cháu nội, người phải chấp nhận cô con dâu nhà nghèo, bà không cam lòng chút nào. Đã như vậy, ông bố dượng kia lại đòi hỏi tiền bạc quá đáng. Đã ghét Đan Châu, giờ bà còn có ác cảm hơn.Bắt gặp cái nhìn của bà vợ, ông Hoàng ôm qua vai vợ:– Bề nào chúng nó cũng lỡ rồi, vài tháng nữa, bà có cháu nội không thích sao?– Thích gì mà thích! Đồ con gái hư, vừa đám cưới chưa được một ngày đã mang thai ba tháng.Ông Hoàng nhăn mặt:– Kìa mình...Bà Phú cau mày:– Bọn chúng còn trẻ, lửa gần rơm phải cháy thôi. Thật ra, mẹ vừa ý con bé lắm. Nó dịu dàng, biết kính trên nhường dưới. Mấy ngày trước, nó có đến đây xem ra cũng giỏi việc trong nhà lắm.– Con không cần thứ đàn bà giỏi bếp núc. Con muốn một cô vợ sau này giúp Lưu Khải làm nên sự nghiệp kìa.– Mẹ nghĩ có lẽ Lưu Khải không cần điều này. Nó chỉ cần cô vợ biết lo cho nó và nấu bữa ăn ngon cho nó thôi.Biết mẹ chồng muốn ám chỉ mình không biết chuyện bếp núc, bà Hoàng hậm hực quay đi và tự hẹn với lòng có một ngày bà sẽ dằn mặt cô con dâu mới.Lưu Khải dắt Đan Châu vào phòng. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết mình nên cư xử thế nào với Đan Châu, cũng như chưa quen được với cách xưng hô gọi Đan Châu bằng em. Đám bạn của Khải chiều nay trong tiệc cưới cứ quậy tưng lên:“Sáng dậy đi học, không cần má mày đánh thức mày dậy nữa. Có vợ rồi...”.– Em nằm nghỉ đi, cứ ngủ ngon không phải lo gì cả. Em biết không, nhà anh có người làm, em mà lọ mọ xuống bếp, bà nội la cho đó.Đan Châu nắm tay Khải, ứa nước mắt:– Cám ơn Khải đã cho Châu một dám cưới rõ ràng.– Ngủ đi Châu!Khải vỗ nhẹ lên tay Đan Châu:– Thôi, anh ra ngoài nghen.Lưu Khải bước ra ngoài, không quên khép cửa lại. Đan Châu nhìn theo, cô thở dài. Cô hiểu Khải yêu mình và mình có bổn phận đáp lại với những gì Khải đã lo cho cô.Đan Châu giật mình thức giấc bởi nụ hôn rơi trên gương mặt cô. Cô mở mắt ra, Khải ngượng ngập:– Anh làm cho em thức giấc hả?Đan Châu nhìn quanh:– Khách về hết rồi hả Khải?– Ừ, về hết rồi. Mười một giờ rồi còn gì nữa.– Chết! Sao Khải không gọi Châu dậy? Mệt quá, định ngủ một chút, ai dè ngủ đến ba giờ đồng hồ luôn, chắc là ba mẹ....– Không sao đâu! Bà nội nói Châu mang thai mệt, phải để cho em ngủ.Đan Châu cảm động:– Bà nội tốt quá, làm Châu xấu hổ vì đã gạt nội.Lưu Khải hết hồn bịt miệng Đan Châu:– Suỵt! Em đừng nói ra chuyện này. Chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết là anh, em, Thái Sơn và Đông Ngân. Còn bác Nam gái, bà ta chẳng dại dột nói ra đâu. Châu cũng đừng ngại gì cả, anh yêu em và muốn có em, nhưng anh cũng biết trái tim em còn đầy hình bóng Tử Khiêm, muốn có một chỗ cho anh không phảe='height:10px;'>
– Anh không có quyền tâm sự hay ở bên con của anh hay sao vậy?– Không được! Từ nay em không muốn thấy nó xuất hiện ở đây.– Như vậy, em hãy nói với ba mẹ ở dưới nhà ấy. Em đừng có quá nhỏ nhen như vậy, đến con của anh, em cũng không cho gần gũi.– Bởi vì nó là con của Đan Châu, anh còn nhớ cái con người dơ bẩn đó.Tử Khiêm đưa tay ngăn lời Tường Vi, anh bảo con trai:– Con xuống dưới nhà với ông bà nội đi, một lát ba xuống.Chờ cho thằng bé đi xuống, Tử Khiêm mới đến trước mặt vợ:– Bây giờ tôi đã hiểu, thì ra em và mẹ tôi gieo vào lòng tôi sự nghi ngờ lòng chung thủy của Đan Châu. Em ác độc thật.Tường Vi sợ hãi, cô lùi ra sau một bước, mất đi vẻ hùng hổ, ấp úng:– Tôi đã làm cái gì nào, đừng quên anh thất vọng cô ta và dùng tôi làm vật thế thân. Anh tưởng một tuần lễ trăng mật tôi vui vẻ lắm hay sao?Tử Khiêm chán nản buông tay:– Là tôi, tôi đã sai. Tôi hồ đồ mất rồi.– Có phải bây giờ anh muốn bỏ em để trở lại với cô ta?– Không.Tử Khiêm mệt mỏi đi lại ghế ngồi xuống, một sự hụt hẫng trong lòng anh.Nếu Thái Sơn và Đan Châu, anh ta không bao giờ cưới Đông Ngân, tình bạn của Đan Châu và Đông Ngân không tốt đẹp như thế. Anh đã hồ đồ mất rồi.Tường Vi bệu bạo:– Nhưng anh lạnh lùng với em, em chịu không nổi.– Chẳng lẽ em luôn muốn anh nói yêu em hay lúc nào cũng âu yếm em. Em phải cho anh một chút tự do để anh thấy không quá bị bó buộc khi có vợ. Còn em, anh cũng sẽ tôn trọng những suy nghĩ tư riêng của em.– Em không có gì tư riêng hết.– Em hãy đi nghỉ đi. Anh cần tắm rửa và lo cho anh một chút.Tử Khiêm bỏ đi xuống nhà, Tường Vi tức giận nhìn theo, đôi môi cô mím chặc vào nhau trong giận dữ ghen hờn. Tử Lăng giống như một cái gai đâm vào chân Tường Vi nhức nhối mà Tường Vi cần nhổ đi.Tử Lăng nhảy chân sáo trên đường đi. Nó thích quá, vì được ăn một bụng bò viên chấm tương ớt ngon lành luôn, sau đó đi ăn kem, ba nó săn sóc từng chút một lấy khăn âu yếm lau miệng cho nó.– Ba ơi! Ba khỏi mua đồ chơi cho con đi, con có nhiều đồ chơi lắm.– Tử Lăng này, con yêu mẹ nhiều hay yêu ba nhiều?– Con yêu bn quá khứ...Cánh cửa bị xô mạnh vào. Đan Châu sợ hãi đứng lên:– Thưa mẹ....Đôi mắt sắc như dao của bà Hoàng quét lên người Đan Châu rồi dừng lại nơi mặt bàn, nơi có trái cây và cả bánh kẹo mà Lưu Khải đã mua cho Đan Châu ăn vặt.Đan Châu cúi gằm mặt khẽ giọng:– Dạ, mẹ có chuyện muốn dạy bảo?– Tôi mà dám dạy bảo cô khi cô có hậu thuẫn là bà nội. Cô biết nịnh lắm.Nhưng tôi cho cô biết, quyền ở trong nhà này là tôi nè. Cô mau thu dọn quần áo, xuống phòng dưới bếp mà ở. Đừng có làm hại tương lai của Lưu Khải, nó m chạy về hướng nhà Đan Châu. Đèn trong nhà bếp sáng, một cánh cửa khép hờ. Tử Khiêm dừng xe lại, anh bế con xuống xe, nó chạy lại lắc cửa hàng rào:– Mẹ ơi! Mở cửa cho con!Đan Châu bật ngọn đèn hiên, cô mở cửa đi ra, bất ngờ một chút khi nhìn thấy Tử Khiêm. Tuy nhiên cô chỉ mở cửa và im lặng:– Anh vào nhà một chút được không?Từ buổi tối “dữ dội ” ấy, rồi Tử Khiêm đám cưới và đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ hai người mới gặp nhau. Xác định cho mình một vị trí, Đan Châu chỉ mở rộng cánh cửa rồi quay lưng đi vào. Tử Khiêm đẩy xe vào trong sân nhà.Xong, anh đóng cửa rào lại đi vào.Tử Lăng đang tíu tít kể chuyện với Đan Châu:– Ba dẫn con đi ăn bò viên rồi ăn kem. Con nói ba mua bánh bía cho mẹ cùng ba Khải nữa.– Cám ơn con. Con đi nói vú thay quần áo cho con đi.– Dạ.Nó quay đi cười với Tử Khiêm:– Ba ơi! Tối nay ba ở lại đây với con nghe?Tử Khiêm lúng túng chưa biết trả lời làm sao. Đan Châu cau mày:– Ba không ngủ với con được đâu. Mau đi thay quần áo, rồi lấy vở ra học, một lát mẹ sẽ lên dạy con.Thằng bé xịu mặt tiu nghỉu bỏ đi. Tử Khiêm ngồi xuống ghế, lúc mày anh mới nhận rõ ra Đan Châu ốm quá. Chua xót đầy lòng, Tử Khiêm khe khẽ:– Tử Lăng nói em bệnh, đã bớt chưa?– Cảm xoàng thôi. Anh có chuyện gì muốn nói?– Anh vừa biết Thái Sơn và Đông Ngân sắp cưới nhau, tại sao anh hiểu lầm em, mà em vẫn không giải thích?Đan Châu cười buồn. Cho đến bây giờ anh vẫn có những suy nghĩ ấu trĩ như vậy sao? Lẽ ra anh phải tìm hiểu chớ.Đan Châu nhìn thẳng vào mắt Tử Khiêm:– Bây giờ anh muốn em giải thích, giải thích để làm gì?– Để cho anh không hiểu lầm em.– Không thay đổi được gì cả. Ngay từ lúc anh đi du học, em hiểu là đã có một sự kết thúc.– Vậy còn căn nhà đó, tại sao em không ở mà trả lại? Có những điều đã khiến anh nghi ngờ em, mà em thì lại không có một lời giải thích.– Anh về đi. Em nghĩ tất cả những quan hệ giữa 'height:10px;'>