Bài học nổi danh

  Bố tôi là một thợ nguội cơ khí chính xác. Một thợ giỏi có đôi bàn tay khéo léo tinh xảo. Trong một cuộc thi tay nghề cấp cao,bố tôi được giải nhất và được tôn vinh là người có “Đôi bàn tay vàng”. Bố tôi nổi danh,đã trở thành niềm tự hào của gia đình và những người dân thành phố. Đối với tôi,còn hơn thế nữa, ông là tấm gương để tôi noi theo.
Chỉ sau một thời gian ngắn,bố tôi được đề bạt làm lãnh đạo. Từ đấy, đôi bàn tay khéo léo bẩm sinh, đôi bàn tay vàng của bố tôi bỗng trở nên thất nghiệp. Với sự thay đổi đột ngột này,lúc đầu,bố tôi có vẻ buồn. Nhưng bỗng chốc thành lãnh đạo,bổng lộc tự nhiên ùa đến. Chung quanh kẻ dạ người vâng như một phép lạ. ông cũng quen và thay đổi nhanh như phép lạ. Đôi bàn tay tài hoa của ông giờ đây đã mềm nhũn bởi công việc của nó chỉ là kí, ấn phong bì vào túi,cầm ly “nhấc lên,hạ xuống”…cái công việc mà một đứa trẻ cũng làm được. Còn cái bụng của ông thì ngày càng phưỡn ra như một bà mang bầu. Có lần,mẹ tôi cũng eo sèo về chuyện này,nhưng với bản tính đơn giản của một người thợ,thay vì lời thanh minh,bố tôi bảo: “Đời người được mấy giấc mơ!?”…
Thấy bố tôi nhờ nổi danh mà bỗng trở thành lãnh đạo,tôi cũng muốn được như vậy. Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ,tôi đã tìm ra một phương pháp riêng cho mình. Tôi thầm nghĩ,nếu thành công thì chắc hẳn cái chức của bố tôi  hiện giờ cũng là nhỏ.
Một hôm,nhân lúc bố tôi đang ngồi xỉa răng. (Từ ngày là quan chức,bố tôi mới có thói quen này)…Tôi thưa chuyện:
Từ ngày mai,con bắt đầu tập phần một của chương trình “Nổi danh”!
Bố tôi gật gù hỏi lại:
Nó là cái gì vậy?
Đó là…Đi bằng tay và bắt tay bằng chân ạ!
Bố tôi trợn tròn mắt kinh ngạc:
Đang yên đang lành,tại sao mày phải làm thế?
Thưa bố, để nổi danh ạ!
Nổi danh để làm gì?
Để làm lãnh đạo giống bố ạ!
Trên đời này,có người cha nào lại không muốn con của mình giống mình chứ!? Có vẻ như ông đã quan tâm đến ý đồ của tôi, ông bảo:
Nhưng đã khối người “Trồng cây chuối”… đi bằng tay,chân chổng lên Trời đó sao,chuyện có gì lạ nữa đâu!
Tôi vội nói:
Còn phần hai nữa cơ bố ơi!
Phần hai là gì?
Dạ…là phần tập: ngồi bằng đầu và cạo mặt bằng mông ạ!
Tôi vừa dứt lời, ông liền thổi phì cái tăm từ mồm xuống đất rồi nhìn tôi chăm chú. Khi biết chắc là tôi vẫn “bình thường”, ông nói:
Kê đầu xuống ghế thay đôi mông thì tao cũng thấy khối người làm được rồi, Có gì ghê gớm lắm đâu!
Cái đầu non trẻ của tôi đã hơi cảm thấy mất hứng. Nhưng vẫn hy vọng rằng đến “chiêu” tập thứ ba của tôi,chắc ông hết chê. Tôi kiên trì nói:
Thưa bố…còn phần thứ ba nữa cơ!
Không hiểu tự lúc nào, ông đã lại ngậm chiếc tăm trên miệng. Ông hỏi tôi mà không biểu lộ cảm xúc:
Phần thứ ba là cái quái gì thế,con trai?
Phần này “căng” lắm bố ơi! con sợ không chắc đã luyện nổi.
Bố tôi nặng nhọc đứng lên,vỗ vai tôi như để vừa động viên vừa truyền thêm cho tôi thêm sức mạnh của đàn ông:
Không sao đâu con! Trong cuộc sống,phải có lúc căng lúc chùng. Vấn đề là sự quyết tâm vượt khó. Xem bố đây này…từ một anh thợ,tót một cái,nhảy lên làm lãnh đạo!...”căng” không?... ấy thế mà cũng đâu vào đấy cả. Phải mạnh dạn lên chứ!? Nào con hãy nói tiếp cái phần ba ra đi!
Thú thực,rất hiếm khi ông cởi mở với tôi như vậy. Có lẽ, đây là điềm may cho tôi!? Tôi nói:
Thưa bố,phần tập thứ ba là: Uống bằng…mông và thải ra bằng mồm ạ!
Tôi giật mình bởi ông quát:
Thôi im đi! Mày có điên không đấy?! Thật là quái đản hết chỗ nói!
  Tôi không ngờ chuyện lại diễn biến xấu đến như vậy. Bố tôi đã nổi cơn tức giận. Ông đi lại trong phòng,mồm tuôn ra những lời lẽ nặng nề trên cả mạt sát. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ông như vậy. Tôi cảm thấy sợ. Nỗi sợ cứ dâng lên theo từng bước chân và giọng điệu của ông. Từ sợ hãi,tôi bỗng nhận thấy có thêm cả nỗi hoang mang dao động…đầu óc tôi chao đảo…những hình ảnh,màu sắc, âm thanh,những ngôn từ sắc lạnh cứ quấn lấy tôi như một lũ ong…
Tôi chợt bừng tỉnh khi tiếng của bố tôi đã đã dịu đi:
…Mọi thứ sinh ra trên đời này đều có chỗ của nó…tay có việc của tay
…chân có chỗ của chân…mồm,mông,mắt,mũi cũng thế! Không thể đổi chỗ cho nhau được. Đó là trật tự mang tính qui luật,mày hiểu chưa!?
Nói đến đây,tôi thấy ông nhổ phì cái tăm qua cửa sổ rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế. Có vẻ, ông vừa qua một cơn xúc động quá mức. Ông ngồi thở hổn hển. Có lẽ bố tôi đã yếu hơn tôi tưởng. Một niềm thương cảm vụt trào dâng trong tôi khiến cổ tôi nghẹn lại. Tôi không ngờ,những điều tôi vừa nói xúc phạm đến ông. Tôi là người có lỗi. Tôi thấy hối hận vô cùng. Bố tôi chợt ngả người ra ghế mắt lim rim nửa thiền nửa ngủ. Tôi lặng lẽ đến gần. Tôi muốn nhân cơ hội này để ngắm nhìn rõ người cha kính yêu và hoàn hảo của tôi…Tôi chợt giật mình khi thấy bố tôi đi dép trái chiều!...
Một tháng sau, bố tôi xin từ chức. Ông quyết định quay về với nghề thợ nguội quen thuộc với đôi "Bàn tay vàng" của mình.