Về đến nhà, bà Vân rửa mặt qua loa, rồi im lặng đi thẳng lên phòng của bà trên gác trước sự ngạc nhiên của vợ chồng Vũ. Gần cả đêm bà trằn trọc không ngủ được. Những ý nghĩ lộn xộn như những đợt sóng tràn đến rồi lại ào đi. Bà chỉ lạ là những ý nghĩ về ông Long, về Diễm, về thằng Dũng, thằng Hưng lại có rất ít trong những giây phút ấy. Trái lại đầu óc bà chỉ toàn suy nghĩ về Chúa, về những khoảng khắc của đời mình, về đường phố, cả những ngưòi công nhân làm thuê cho nhà cậu Vũ, về vợ Vũ đứa em dâu núng nính với cặp mắt như luôn nhìn theo bà. Thỉnh thoảng trong lồng ngực bà lại đau thắt lại như có con gì chốc chốc lại giơ hàm răng có những chiếc răng thưa, lởm chởm cắn vào. Đến lúc nhìn đồng hồ để bàn chỉ ba giờ hai mươi nhăm phút bà gượng nhổm dậy. Nhìn qua làn vải của tấm ri đô hoa xanh nhạt bà thấy lấp loáng một thứ ánh sáng lờ mờ không rõ là đèn điện đường hay những vệt ánh sáng của một ngày mới đang rụt rè đến. Bà Vân quài tay tìm giấy và bút đặt trên bàn trang điểm. Có tiếng ôtô và tiếng xe máy cùng tiếng loẹt xoẹt hình như của ngưòi quét rác thì phải. Bà Vân ngồi lặng trước bàn nhìn chăm chú vào mặt gương lờ mờ. Trong làn thuỷ chập chờn ánh sáng hiện ra khuôn mặt ngưòi đàn bà đau khổ, cam chịu và chấp nhận sự thiệt thòi của thân phận. Hình như trời về sáng hơi lạnh. Sớm thế này mà nhà ai đã mở đài. ờ không phải. Tiếng này đâu phải đài, mà là một ngưòi nào đấy chăm chỉ, dậy sớm tập đàn dương cầm. Tiếng đàn tròn như giọt nước rơi vào không gian đang rạn vỡ bởi một ngày mới sắp đến. Giá cuộc đời cũng như một ngày mới sau mỗi đêm dài lại được bắt đầu từ đầu. Thì mọi sự sai lầm, mọi sự ngu ngốc mọi ngớ ngẩn sẽ có thời gian để sửa chữa, thay đổi và cả gột rửa để trở lại nguyên thuỷ, ban mai, tinh khôi. Bà Vân thở dài rồi cầm bút lên đặt xuống tờ giấy phảng phất mùi nước hoa trẻ trung một thời. Nhưng loay hoay mãi, những chữ đầu dường njhư vẫn ở nơi nào xa tít mù tắp vẫn không hiện ra. Bà không biết gọi người đàn bà sắp đối thoại bằng những dòng chữ viết lặng lẽ thế nào cho thuận. Cuối cùng sau nhiều lần suy tính, gạch xoá và vo tròn nắm giấy vứt đi bà mím miệng đặt bút xuống mặt giấy phẳng lỳ" Bà Diễm.Tôi biết chỉ vài dòng nữa bà nhận ra người viết thư này gửi tới bà là ai thì bà có thể vứt ngay mà không thèm đọc. Nỗi giận hờn, ghen ghét và tức giận sẽ nổi lên làm bà mờ hết sự tỉnh táo của suy nghĩ. Nhưng đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng tôi viết thư cho bà. Điều thứ nhất là bằng tất cả lòng chân thành và sự hối hận, tôi mong bà tha thứ cho tôi. Chính tôi, một ngưòi đàn bà xa lạ và có thể nói rất thừa, rất vô duyên dù chưa bao giờ đặt chân đến nhà bà nhưng đã làm gia đình và nhất là vợ chồng bà lục đục. Ngưòi đàn bà vô duyên, vu vơ từ đâu bất cợt đâm ngang đã làm mất đi tất cả sự bình yên và niềm hạnh phúc mà đáng ra một đôi vợ chồng có thể được hưởng. Còn đối với riêng bà chỉ ngay cái tên của tôi đã tạo ra một sự căm giận sâu xa và lâu dài trong bà. Vài chục năm qua tên tôi đã trở thành nỗi ám ảnh về sự phá vỡ niềm hạnh phúc đáng ra bà và các con bà được tận hưởng. Tôi đúng là một cái gai của số phận luôn luôn đâm vào một cách dai dẳng, khó chịu. Một cái dằm cần phải nhanh chóng nhổ ra để trở lại sự thanh thản mà bất kì ai trong kiếp ngươì dù hoàn cảnh khốn khó, vất vả bao nhiêu cũng từng mong ước. Song thật đáng tiếc vì sự trớ trêu của số phận, vì sự nhút nhát, không quyết liệt, không muốn mổ sẻ không muốn cầm lấy cái kìm nhọn, dài để dứt khoát nhổ nó ra, loại nó đi dể đổi lấy sự thanh thản nhẹ nhàng, thành thử cái dằm ấy vẫn nằm trong lòng bàn tay, làm day dứt, làm cấn cá cảm giác, tạo ra nỗi khó chịu thường trực suốt năm tháng của cuộc đời. Chúa đã dậy trên đời này điều tối kị nhất là tranh vợ cướp chồng, là vi phạm vào niềm hạnh phúc lứa đôi mà định mệnh cao cả và thần bí đã gắn ngưòi dàn ông và ngưòi đàn bà vào với nhau. Nhưng đáng thương và đáng giận thay chính tôi đã vì sự mù quáng và cả sự yếu mềm khiến tôi vi phạm những điều răn dậy của đáng tối cao. Vì thế tôi đã bị trừng phạt đích đáng. ở tuổi tôi, người đàn bà bình thường nào cũng đáng được hưởng niềm hạnh phúc đơn sơ và vô cùng cao quí của cuộc sống gia đình với sự chăm bẵm, lo toan cho những đứa con ngoan được hưởng niềm vui khi chứng kiến chúng lớn lên dần dần để dựng vợ gả chồng cho chúng để rồi hân hoan đón những đứa cháu ngoan ngoãn lần lượt ra đời cùng niềm kiêu hãnh về một ngưòi chồng giản dị, chung thuỷ đủ sức làm chỗ dựa cho vợ con. Còn với tôi đã ở lứa tuổi của một mẹ chồng, của bà nội bà ngoại tôi vẫn thui thuỉ một mình. Ai làm ngưòi chả có phút mê say dại dột, thầm chí lầm lỗi. Nhưng những phút mê say dại dột đó phải nhanh chóng chấm dứt để con ngưòi trở về nghĩa vụ làm vợ, làm mẹ, làm bà. Đáng tiếc thay. Tôi đã không có sự chấm dứt đó nên Chúa đã trừng phạt tôi. Gần trọn một cuộc đời tôi càng hiểu sự lầm lẫn đó đã đẩy tôi đến thung lũng khốn khổ của sự bất bình thường, ở đó chỉ có sự thiệt thòi lớn lao. Tôi chỉ là một ngưòi đàn bà bình thường nhưng đã thành bất bình thừơng vì tôi đã thay thế phút mê say chốc lát thành lẽ sống cả đời, đổi sự cuồng nhiệt thời trẻ trung thành niềm an ủi mẫi mãi. Điều đáng tiếc và ân hận lớn nhất của tôi giờ đây là hậu quả của sai lầm của tôi làm tôi cô đơn trong những tháng năm cuối đời đã đành một nhẽ và tôi đáng để chịu sự thiệt thòi đó đã đành, nhưng buồn thay và có thể nói giận thay khi lầm lỗi của tôi đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình bà, đến những đứa trẻ. Vì tôi mà cháu Dũng, cháu Hưng xa ngã. Xin lỗi bà tôi thật rất tình cờ mới biết sự đau khổ này. Sự đau khổ mà bất kì ngưòi đàn bà làm mẹ nào cũng không bao giờ múôn nhìn thấy, muốn chứng kiến. Trong sự trượt ngã đáng tiếc của hai cháu có nguyên nhân sâu sa và cả trực tiếp từ tôi. Vì mối quan hệ của tôi với chồng bà, với bố các cháu đã làm cho các cháu mất đi lòng tin đối với bố mình. Ngưòi cha đáng kính, chỗ dựa tinh thần và cũng là niềm tự hào của mỗi đứa trẻ thì vì mối quan hệ với tôi(Cho dù tôi muốn bao biện thế nào thì mối quan hệ đó cũng thật đáng trách trong mắt những đứa trẻ. Vì sự ham muón lộn xộn của người lớn mà những đứa trẻ chính mình sinh ra nó không còn niềm tin đáng ra luôn luôn chúng nó theo lẽ tự nhiên là phải có giờ đây đã mất hết trước ngưòi sinh thành và dưỡng dục mình. Bởi mối quan hệ không trong sáng, bất thường của ngưòi bố đã xoá đi tất cả sự tôn trọng, sự kính yêu trong lòng các cháu. Các cháu đã mất hết niềm tin và điều đáng nó, đáng sợ hơn là các cháu muốn trốn chạy niềm thất vọng đó để đi tìm sự quên lãng trong khói thuốc. Tôi hết sức mong bà tha thứ và xin nhận tất cả mọi lời trách móc và cả sự trừng phạt mà bà muốn tôi phải gánh chịu. Tôi biết những lời xám hối của tôi là muộn mằn nhưng tôi cũng vô cùng hy vọng sự xám hối này sẽ làm dịu bớt ở bà niềm cay đắng mà bà phải gánh chịu bao nhiêu năm trời. Tối hôm qua với mục đích muốn chuộc lỗi sửa chữa tất cả mọi lỗi lầm của mình, tôi dũng cảm đến xin bà tha thứ cho lần cuối cùng mà cũng là lần đầu tiên để sau đó nếu mọi sự thuận lợi tôi và bà hai người đàn bà cùng yêu thương một ngưòi đàn ông có thể trở thành hai ngưòi thông cảm, cùng gắng chịu mọi nỗi bất hạnh mà số phận đã buông xuống chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành đồng minh để ngăn chặn tất cả mọi điều mà ông chồng bà, bố các cháu, bạn của tôi đang diễn ra. Vòng vo quá phải không bà. Tôi xin lỗi sự vòng vo đó có thể làm bà rối trí, không hiểu rõ những điều đáng buồn tôi sắp nói ra đây. Xin bà hết sức bình tĩnh để đón nhận sự thật mà tôi vô tình biết được. Đó là việc ông Long đã từng và hiện còn đang tiếp tục có những mối quan hệ với những cô con gái làm những nghề không lấy gì làm tốt đẹp ở các quán ka rao kê, trong các nhà nghỉ. Tôi nói điều này không chỉ vì tôi bởi vì tôi xin hứa với bà, từ giờ phút này, cho dù thế nào thì tôi đã khẳng định dứt khoát là sẽ hoàn toàn chấm dứt quan hệ với ông Long, cho dù quan hệ đó được phủ bằng hình thức nào và nó tồn tại ra sao. Vì thế tôi nói với bà điều này hoàn toàn không phải là biểu hiện của sự ghen tuông mà chỉ đơn thuần muốn cùng bà tìm mọi cách ngăn chặn ông lại, giữ cho ông Long chồng bà, bố các cháu tránh khỏi những điều không đáng có. Xin bà hiểu rằng tôi nói ra điều này và muốn cùng bà tìm ra cách ngăn ông lại chỉ vì tình cảm của tôi đối với các cháu những đứa trẻ mà ít nhiều tôi cũng có mối cảm tìnhvới tấm lòng chân thật. Điều đó chỉ có bà mới có quyền. Một thứ quyền chính đáng mà bất kì ai trong cuộc sống cũng ủng hộ. Tôi buộc lòng nói với bà thực trạng đau khổ này và hi vọng bằng sự quyết liệt, hợp lý của mình bà sẽ ngăn được ông nhà tách ông ra khỏi những người con gái làm cái nghề mà tôi không muốn nhắc lại. Một nghề nhơ nhớp. Ngay bây giờ khi ngồi viết cho bà tôi vẫn đang mường tượng ra câu chuyện tình cờ tôi nghe đựoc giữa bà và cháu Dũng. Vì quan hệ với tôi, cháu Dũng và cả cháu Hưng đã mất lòng tin với bố, trong lúc tuyệt vọng và bơ vơ không có bám víu vào đâu các cháu đã tìm đến nghiện hút. Vậy thì tôi càng lo sợ hơn khi sự xa ngã của ông(Vâng tôi xin bà thông cảm bởi vì tôi chưa chọn được tiếng nào hợp lý hơn)sẽ làm cháu hư hỏng, xa ngã hơn nếu cháu biết được sự thật này. Riêng tôi xin đoan quyết, nhắc lại với bà rằng. Khi bà đọc những dòng chữ này là lúc tôi hoàn toàn chấm dứt với ông nhà bất kì trên lĩnh vực nào, quan hệ nào. Thề có Chúa, xin bà hãy tin tôi. Tin mọi điều tôi đã cởi lòng cởi dạ với bà.. Mong ở bà sự tha thứ và cảm thông với tôi trên phương diện giữa những người đàn bà. Tôi thiển nghĩ dù mâu thuẫn giữa tôi và bà đến đâu nhưng đã là đàn bà thì dù bề ngoài, địa vị và hoàn cảnh có vẻ khác nhau nhưng thực ra lại rất giống nhau. Đó chính là sự đau khổ mà chỉ có giới chúng ta mới có, mới phải chịu đựng. Nhân danh mọi điều cao cả tôi nghĩ rằng đã đến lúc hai chúng ta cần bỏ qua mọi xung khắc, mọi sự không phải trong quá khứ để nương tựa lẫn nhau, cùng giúp đỡ nhau để bảo vệ niềm riêng tư của mình. Tôi năm nay cũng tự thấy mình đã già nua, yếu đuối. Chắc bà lại đang mỉm cười cho rằng sao vài chục năm qua khi sức khoẻ và tuổi trẻ vẫn còn, tôi không nói lên những lời xám hối như thế. Vâng đây chính là lỗi lầm của tôi, thứ lỗi lầm to lớn mà giờ đây tôi luôn ý thức được và cũng luôn luôn mong muốn được sửa chữa triệt để. Kể cả khi phải lấy tính mạng của mình làm phương tiện để khắc phục lỗi lầm này.Thưa bà. Niềm vui, niềm tự hào lớn lao và có thể là duy nhất của ngưòi đàn bà khi trưởng thành và nhất là khi về già là nhìn thấy sự trưởng thành của các con để nương tựa và trông mong. Sự bất hạnh của đời tôi là sự cô độc không có đứa con nào. Vậy bà có thể cho phép tôi được coi những đứa con bà là con tôi. Dù điều này chỉ trong tâm tưởng chứ không phải là thực tế Nhưng chỉ cần như thế thôi đã mang lại cho tôi niềm hạnh phúcĐiều cuối cùng tôi chân thành dâng lòng thành của tôi lên Chuá, cầu nguyện đứng tối cao phù hộ cho bà và các con bà. Cầu cho ông Long nhanh chóng tỉnh ngộ để thoát ra khỏi sự u mê của quỉ Sa tăng, trở về vị trí làm cha, làm chồng một cách xứng đáng".Thân bút.Ngưòi đàn bà mà bà từng ghét bỏ, miệt thị và căm thùBà Vân viết một mạch với tâm trạng như muốn trút bỏ tất cả để nhẹ nhàng thoát khỏi mọi giàng buộc. Đặt bút trên mặt bàn, bà nằm ngả ra giường và nhắm nghiền mắt lại. Ngoài ngõ nhà bà dòng người đã bắt đầu đi lại nhộn nhạo. Một ngày mới bắt đầu và mắt bà Vân thấy cay cay. Sự sót xa và nuối tiếc một thứ gì vô hình, dường như sắp hiển hiện ra trước mặt bà nhưng chính bà lại cảm thấy rất xa xôi. Nó ở đâu đó trong tâm tưởng hay đang lơ lửng ở quãng nào đó trong không gian. Ngưòi đàn bà già lắc đầu để xua đuổi ý nghĩ chán chường đó và bà nhận ra đầu bà đang rấm rứt đau và thật lạ kì là mái đầu phủ đầy thứ tóc hoa râm đã có một thời óng mượt mà đang có vẻ rất nặng đến độ bà cảm thấy như cổ bà không thể nâng lên được.