Về. Không về. Về. Không về. Về ……..Hà Yên vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm điệp khúc “về hay không” như thầy pháp đang ếm bùa. Cô nhất định phó thác số mệnh của mình cho trò may rủi này. Yên tính rằng nếu đèn đỏ ở ngã tư bật lên đúng …..chữ nào thì cô sẽ làm theo …..chữ đó. Khổ sao suốt con đường dài, cô qua đã bốn ngã tư, nhưng không lần nào đèn đỏ …..cháy lên hết, nên tới giờ Hà Yên vẫn chưa biết nên về hay không.- Về, không về. Về, không …Lẩm nhẩm chưa tròn câu, Yên đã nghe tiếng “kịt”. Chân đạp nhẹ tênh rồi cứng ngắc. Chiếc xe ỳ một chổ. Lại sút sên rồi. Đúng là ý trời. Cô sẽ không về. Hà, hà, hà. Tưởng tượng đến gương mặt nhăn nhó của dì Út, Hà Yên không thể nhịn cười. Cười xong, Yên nhìn chiếc xe và ngao ngán sự đời dù sự cố này giúp Hà Yên càng tin vào “ý trời” hơn nữa khi xe hư ngay công viên. Khom lưng bê xe lên lề, cô ngồi vào ghế đá rồi từ tốn nghĩ tới chuyện sửa dây sên. Đây quả là một việc khó quá sức với cô. Cái gatđơsên bít bùng, Yên chẳng biết phải cho tay vào đâu để sửa. Thôi thì cứ ngồi xả hơi, thư giãn, trời đã quyết cô đừng về kia mà.Nhưng chưa được thư giãn chút nào, Yên chợt nghe tiếng con nít khóc. Phải nói nó gào thì đúng hơn, rồi một đứa nhỏ, đúng nhất là một thằng nhỏ trạc ba tuổi, ăn mặc sạch sẽ, nhưng mặt mũi lem luốt nước mắt nước mũi, đang khóc ré lên. Vừa gào, nó vừa bước về phía cô.Đứng trước mặt Hà Yên, nó vừa nức nở vừa cà lăm.- Ba …..T…èo …Con ….m …..uốn …ba …..Tèo. Hu, hu ……Lúc Hà Yên trợn tròn mắt cố hiểu xem thằng nhóc nói gì thì nó đã nhào vào lòng cô. Hai tay nắm chặt cứng tay Yên, thằng nhóc nói rõ từng lời.- Con muốn ba Tèo. Kiếm ba Tèo cho con. Hu, hu …..Hà Yên đờ ra vì bất ngờ. Cô sực nhớ dì Út từng cảnh giác những trò lừa bịp, dàn cảnh gạt người để cướp của trong công viên nên giật mình đẩy vội thằng bé ra.Thái độ nhẫn tâm của Yen làm thằng bé nín khóc, nó ngơ ngác nhìn cô rồi mếu máo bước đi. Vừa đi, nó vừa nhìn quanh tìm kiếm trong thật tội nghiệp.Bỗng dưng Yên chạnh lòng. Cô ân hận vì hành động vừa rồi của mình. Ngoài cái xe đạp củ xì bị sút sên ra, cô có gì đâu mà sợ bị giật cơ chứ? Sự cảnh giác quá độ đã đánh ngã lương tâm của Hà Yên rồi.Bỏ mặc chiếc xe cạnh ghế đá, Hà Yên bước vội theo thằng nhóc.Ngồi xuống đối diện với nó, Yên nhỏ nhẹ y như cô giáo mẫu giáo thứ thiệt.- Bé ngoan, đừng khóc nữa, cô thương.Thằng nhóc mím môi lại, giấu nước mắt lưng tròng. Yên lấy khăn giấy ra lau mặt cho nó. Thằng bé thật sáng sủa, dễ thương.Vừa nhìn vẻ mặt rất đẹp của nó, cô vừa hơi:- Sao con khóc vậy?Thằng bé ngơ ngác ngó quanh:- Con đi tìm ba. Ba đi lạc rồi. Cô tìm ba Tèo cho con đi.Hà Yên bật cười vì cách nói của nó. Cô hạ giọng:- Con tên gì?Thằng bé dõng dạc như đang đứng trước lớp:- Lưu Đình Phúc Nguyên.- Mấy tuổi?Thay vì trả lời, Nguyên đưa bốn ngón tay bé xíu lên và nói tiếp:- Ba Tèo đi lạc trong siêu thị với mẹ rồi.Hà Yên nhíu mày:- Siêu thị nào, con biết không?Thằng bé nhanh nhẩu:- Coop Mark.Yên kêu lên:- Coop Mark nào mới được cơ chứ?Thằng bé không thể trả lời, nó bắt đầu i ỉ khóc và gọi ba Tèo của nó nghe thật thảm thiết.Gần công viên này, chả có siêu thị nào cả. Vậy tại sao Phúc Nguyên lại ở đây trong khi ông bố Tèo của nó ở trong siêu thị?Nghe lời con nít có mà điên. Tốt nhất, giao thằng nhỏ cho công an, người ta sẽ nhanh chóng tìm ra bố mẹ nó.Nghĩ như thế, Yên dắt thằng bé đi tới chỗ dựng xe đạp. Đợi nó ngồi xuống ghế đá xong, Yên mới nói:- Sửa xe xong, cô sẽ đưa Nguyên đi tìm ba Tèo nhe.Thằng bé hớn hở gật đầu. Yên bảo:- Ngồi ở đây chờ cô.Thằng Nguyên lại gật đầu. Hà Yên bậm môi khiêng cái xe ra chỗ sửa ở gốc cây gần đó, mắt không rời Phúc Nguyên. Cô vái sao ba mẹ nó trên đường đôn đáo đi tìm đứa con bị lạc sẽ đi ngang đây là trong thấy nó cho đờ mất công cô phải làm việc thiện.Nhưng lời van vái của Yên chả ứng chút nào. Bác thợ cắt bớt một đốt sên, ráp lại cái gạt che cũng hết độ mười phút, mà chả thấy có ông bố bà mẹ nào mất con chạy ngang qua công viên. Nhóc Nguyên vẫn ngồi ngoan trên ghế đá chờ Yên. Nhìn nó, cô có cảm giác chờ đợi là việc quen thuộc của thằng nhỏ. Chắc ba mẹ Nguyên vẫn hay để nó chờ như vậy ở trường mẫu giáo.Ngồi xuống cạnh Nguyên, Hà Yên bắt đầu một loạt câu hỏi:- Con học trường nào?- Trường mầm non 25.- Lớp gì?- Dạ lớp chồi B của cô Thư.- Nhà con ở đâu?Thằng bé nói số nhà, tên đường và số điện thoại vanh vách, khiến Hà Yên trố mắt khâm phục. Vậy thì khỏe rồi. Tốn vài ngàn điện thoại công cộng gọi về nhà nhắn ba mẹ Nguyên ra đón nó là xong chuyện. Yên có lý do chính đáng để không về nhà đúng giờ đã định mà cũng không bị mắng.Chở Nguyên sang quầy điện thoại công cộng bên kia đường, cô nhấn đúng số máy nó đọc và thất vọng vì gọi mãi chả ai nhấc máy.Nguyên càu nhàu như ông cụ:- An Na không bao giờ chịu nghe điện thoại, thiệt là hư.Hà Yên xụ mặt:- Vậy cô chở con về nhà nghen?Phúc Nguyên chớp mắt:- Không kiếm ba Tèo cho con sao?- Cô đâu có biết ba Tèo đi lạc ở đâu mà tìm.Giọng Phúc Nguyên sụt sịt:- Ba Tèo đi siêu thị với mẹ Tâm.Hà Yên hơi gắt gỏng:- Vậy tại sao con ở đây?Thằng nhóc bắt đầu khóc:- Mẹ Tâm đem con bỏ ở công viên để một mình mẹ đi siêu thị với ba.Hà Yên chép miệng. Cô chả hiểu đầu cua tai nheo gì hết, tốt nhất đưa nó về nhà thay vì đưa tới công an thì tội nghiệp. Dầu gì địa chỉ nhà Nguyên cũng gần nhà cô. Chỉ sợ trên đường đưa nó về, lỡ bố mẹ nó gặp, tưởng Yên là mẹ mìn thì hóa ra làm ơn mắc oán.Nhưng hổng lẽ người có lòng từ bi bồ tát như Hà Yên lại xui đến thế? Đã có gan làm việc thiện thì cũng nên gan tới cùng.Thế là cộc cà cộc cạch, cô đèo thằng nhỏ về nhà của nó. Khu này toàn những ngôi nhà biệt lập, sang trọng kín cổng cao tường, không ngờ tiểu thiếu gia lại đi lạc như dân bụi. Con nhà giàu sao ba mẹ nó bỏ bê thế nhỉ?Dừng xe đúng địa chỉ, Yen hỏi:- Phải nhà con không?Phúc Nguyên gật đầu, Hà Yên chưa kịp mừng đã tiếp tục thất vọng vì thấy cánh cổng bị khóa ngoài bằng một ống khóa to đùng.Cô buột miệng:- Trời đất! Không có ai ở nhà hết.Nguyên cãi:- Có An Na. Để con gọi nó.Tới sát rào, thằng nhóc gào lên:- An Na! An Na!Một con chó đốm ốm, cao y như con chó đốm trong phim hoạt hình “Một trăm lẻ một con chó đốm” nhào ra phía cổng. Nó sủa toáng lên khi thấy người lạ rồi lại rên ư ư? khi Nguyên cho bàn tay nhỏ xíu vào những song sát xoa đầu nó.Thằng bé vỗ về:- An Na ngoan, nói cho tao biết ba Tèo đâu đi?Đáp lời nói là tiếng chó ư ư?. Thằng Nguyên ngồi bẹt xuống đất, tiếp tục sự nghiệp khóc, khiến Hà Yên nẫu cả ruột.Cô dụ dỗ y như quảng cáo trên tivi:- Bé Nguyên ngoan, cô mua bánh snack tơm thơm ngon, snack bò giòn giòn cho Nguyên ăn nghen.Làm như chả nghe, chả thấy, chả biết Hà Yên ở đó, Phúc Nguyên nhề nhệ khóc khiến cô sốt cả ruột. Bên trong cổng sát, con chó đốm An Na cũng rên rỉ phụ họa nghe muốn điên được.Chẳng biết làm sao, Yên đi tới đi lui như đuyệt binh trước cửa nhà Nguyên, mồm lẩm nhẩm hú ba hồn bảy vía thằng cha Tèo về với con trai Phúc Nguyên.Yên vừa ….hú vừa rủa như thế chừng vài ba lần thì thấy một chiếc xe tấp vào cổng. Rồi một gã đàn ông trên xe nhảy xuống.Ôm Phúc Nguyên vào lòng, gã kêu lên:- Sao con lại ở đây Beo.Không thèm trả lời gã ta, Phúc Nguyên tấm tức khóc. Còn trong nhà, con An Na lại nhảy cỡn đầy mừng rỡ.Bế thằng bé lên, gã tò mò nhìn cô. Hà Yên cao giọng:- Anh là ba của thằng bé à?Người đàn ông gật đầu:- Vâng. Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?Hà Yên lúng túng khi ánh mắt hắn chăm chú hướng vào mình. Dúng là hai bố con. Thằng bé Nguyên có đôi mắt lì giống y bố, cả cái mũi cao và mái tóc hớt ngắn nữa. Nói chung là trong rất phong độ. Nhưng tại sao Yên phải nhận xét người ta cơ chứ?Lấy lại bình thản, cô nói:- Thằng bé đi lạc ……Hà Yên chưa nói hết, gã ….ba Tèo đã ngạc nhiên lẫn hốt hoảng ngắt ngang lời cô:- Đi lạc? Trời ơi! Nó đi lạc ở đâu?Yên nhún vai kể một hơi trước vẻ cau có, nhăn nhíu của Tèo. Anh ta hỏi con mình:- Mẹ Tâm đâu? Mẹ không rước con sao Beo?Nguyên mếu máo vì ba nó hơi to tiếng:- Mẹ đi siêu thị với ba mà.Tèo vội vỗ về nó:- Beo ngoan. Ba Tèo thương.Phúc Nguyên vẫn chưa thôi tấm tức:- Thương mà bỏ con một mình.Tèo gượng gạo cười vì câu trách móc đó, anh lảng đi bằng cách nói với Yên:- Cám ơn em rất nhiều. Nếu không gặp em, không biết thằng bé đã ra sao. Mời em vào nhà ….Hà Yên lắc đầu:- Trễ lắm rồi, tôi phải về kẻo mẹ tôi lại tưởng tôi đi lạc.Tèo bật cười vì câu nói đùa của Yên. Nụ cười của anh ta mới quyến rũ làm sao, khiến cô ngẩn ngơ mất mấy giây.Anh ta dịu dàng:- Dầu sao, tôi cũng phải mời em vào nhà uống một ly nước để bé Beo nói lời cám ơn cô. Xin lỗi, tôi vẫn chưa được biết tên em.Hà Yên ngập ngừng:- Cứ gọi tôi là Hà Yện Còn tên anh, tôi đã nghe bé Nguyên gọi khàn cả tiếng suốt trên đường về nhà rồi.Tèo xuề xòa:- Một cái tên dễ nhớ phải không?Đặt con trai xuống đất, Tèo nói:- Nào Beo! Mời cô Yên vào nhà chơi.Phúc Nguyên nhào tới nắm tay Yên:- Cô vào nhà con chơi. Con có nhiều rôbốt lắm. Con sẽ cho cô người điện quang.Bẹo má thằng nhỏ, Yên cười:- Cô phải về. Bé Nguyên ngoan, có đi chơi với ba mẹ, nhớ nắm tay hai người cho chặt nhé.Nguyên gật đầu, nó nhìn ba mình rồi lại nài nỉ- Mời cô vào nhà chơi.Hà Yên chợt mềm lòng vì ánh mắt cả hai cha con. Thằng nhóc rất dễ cưng, cô thấy mến nó, nhưng vào nhà lỡ người ta nghĩ Yên chờ hậu tạ thì không gì mất mặt bằng.Cô nhỏ nhẹ song cương quyết:- Cô phải về, mẹ cô đang chờ ở nhà.Phúc Nguyên bỗng nói:- Mẹ con chả hề chờ con. Thiệt buồn ghê.Tèo xoa đầu Nguyên:- Thì vẫn còn ba. Hai cha con chơi với nhau cũng vui vậy.Hà Yên liếc vội Tèo, cô thấy dường như anh ta đang nghĩ ngợi gì đó. Chắc hai vợ chồng Tèo cơm không lành, canh không ngọt rồi. Chỉ tội nghiệp thằng nhỏ, nó bé teo thế kia mà đã là nạn nhân. Nhở như hồi chiều có chuyện xảy ra cho nó thì sao nhỉ?Chắc Tèo cũng đang nghĩ như Hà Yên, nên bỗng dưng anh ta xóc Phúc Nguyên lên siết chặt nó trong tay với tất cả yêu mến.Nhìn Yên với cái nhìn cảm kích, Tèo nói:- Nếu em bận quá, tôi không dám ép, nhưng cha con tôi có thể ghé nhà em một ngày nào đó. Được chứ?Hà Yên ra vẻ phật lòng:- Anh không cần phải nghĩ xa xôi như vậy. Bé Beo thông minh, dạn dĩ và rất xinh xắn. Anh chị nên giữ cháu kỹ hơn. Nếu là mẹ mìn, tôi không mang trả nó đâu.Tèo trầm giọng:- Cám ơn lời nhắc nhở chân tình của Yên. Đây là lần đầu, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cháu đi lạc, tôi không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa đâu.Hơi ngập ngừng, anh bảo:- Có điều tôi sẽ ân hận nếu không biết địa chỉ hay số điện thoại của em.Hà Yên chớp mi vì cái nhìn quá ư nồng nàn của Tèo. Hắn ta đa tình quá, ý là có thằng con đèo một bên. Hừ! Với ánh mắt đó Tèo khiến Yên thấy bất an.Cô xẵng giọng:- Không cần đâu. Giống như dân gian vẫn nói: “Giúp kẻ qua đường ”. Tôi vui vì giúp được anh và bé Phúc Nguyên.Dứt lời, Yên hấp tấp leo lên xe đạp. Thằng nhóc Nguyên vẫy tay theo sự chỉ đạo của ba nó:- Báy bay cô Yên.Hà Yên cười và nghe hồn cô chút gì rưng rưng. Đúng là đa cảm. Nếu dì Út ở đây, chắc chắn Hà Yên đã nghe mắng. Mà thế nào cô cũng bị mắng. Tối nay bị mắng cỡ nào, Hà Yên cũng thấy vui. Cô đã thoát được rồi. Cuộc mai mối của dì Út cho Yên với gã đồng nghiệp nào đó ở công ty xem như thất bại. Hít một hơi dài với tất cả sảng khoái, Yên giậm pê đan xe thật mạnh.
°°°°°°
Lãm uể oải nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia có tiếng ngập ngừng nhưng anh vẫn thừa biết là ai.Lãm nhỏ nhẹ:- Tâm hả?- Vâng.Phải gần một phút sau cô mới nói tiếp:- Anh chở em về được không?Lãm trả lời:- Được. Nhưng anh phải rước bé Beo rồi mới tới chở em.- Em chờ mà. Anh không phải vội. Thôi nhé.Gác máy, Lãm đứng dậy vươn vai. Cuối cùng Tâm cũng gọi cho anh trước. Điều này có nghĩa là cô đã chịu thua. Thế là anh sẽ khỏi đau khổ, ray rứt như suốt thời gian vừa rồi.Lãm thật lòng không muốn mất Mỹ Tâm, dầu sao tình cảm hai người cũng quá sâu đậm khó thể chia tay.Đốt điếu thuốc, Lãm nhớ lại những lời nặng nề Mỹ Tâm đã nói với anh trước khi giận. Anh chợt lo vì nghĩ, biết đâu chừng những lời đó sẽ được Tâm lập lại nhiều lần mỗi khi hai người có chuyện mâu thuẫn. Nếu nguyên nhân gây mâu thuẫn là từ bé Beo thì suốt cuộc đời còn lại, Mỹ Tâm sẽ không bao giờ để anh yên. Suy cho cùng, Tâm khá ích kỷ, yêu một người ích kỷ thì khổ lắm.Nhìn đồng hồ, anh tắt máy vi tính, đóng cửa phòng làm việc. Rời khỏi công ty, anh tới trường mầm non 25 rước Phúc Nguyên.Vừa lên ngồi phía trước, nó đã hỏi ngay:- Mình đi xem múa nước nghe ba Tèo?Lãm nói:- Đi rước mẹ Tâm trước đã.Nguyên giẫy nẩy lên:- Con không chịu …..Mẹ Tâm xấu. Con không đi siêu thị với mẹ Tâm.Lãm lắc đầu:- Beo không ngoan rồi. Sao lại bảo mẹ Tâm xấu hả?Phúc Nguyên đập thật mạnh lên tay lái xe:- Mẹ Tâm sẽ đem con bỏ ở công viên để đi siêu thị một mình với ba Tèo nữa.Lãm nhíu mày:- Không được nói như thế. Hôm đó mẹ và ba quên rước con, con đã trốn cô giáo ra công viên chơi rồi bị lạc.- Hổng phải. Mẹ Tâm đưa con ra công viên mà.Lãm bỗng hoang mang lẫn bực mình vì những lời Phúc Nguyên nói. Tại sao lâu nay nó vẫn khăng khăng như thế. Lý nào Mỹ Tâm lơ đễnh tới mức mang thằng nhỏ ra công viên chơi rồi bỏ quên nó? Vô lý.Lãm cố nhớ lại. Hôm đó anh bận hợp, nên bảo Tâm đón con, đến khi về tới nhà mới biết Phúc Nguyên đi lạc còn cô thì mất dạng. Tức mình, Lãm điện thoại tìm Mỹ Tâm thì mới hay cô bị nhức đầu. Tâm đã điện vào công ty nhờ đồng nghiệp của Lãm báo lại để anh đi rước con, nào ngờ cuộc hợp kéo quá dài, gã đồng nghiệp đễnh đoảng lại quên khuấy …..Mà gã đồng nghiệp Tâm nhắn gởi ấy là ai? Lãm có hỏi, nhưng Tâm bảo cô không hỏi tên, còn những người làm chung với anh thì khẳng định mình chẳng nhận được lời nhờ nhắn nào.Lãm rất giận hành dộng vô trách nhiệm của Mỹ Tâm, dù cô đã rất ân hận. Nhìn gương mặt đẹp đầm đìa nước mắt của cô, Lãm lại chạnh lòng, anh cho qua tất cả vì hạnh phúc chung của hai người. Hôm đi ăn món trứng lộn chiên, Phúc Nguyên đã trở chứng, nó lu loa đòi đủ thứ và te te bỏ sang bàn của Hà Yên. Thế là Mỹ Tâm nổi điên lên, cô đùng đùng bỏ đi sau khi nói: “Không thể nào chịu đựng nổi thằng bé”.Hôm nay chắc Tâm đã nguôi,nhưng xem ra chuyện củ sẽ lập lại vì thằng bé đang trở chứng, anh phải “dập” cái trò của nó ngay mới được.Tấp xe vô lề, Lãm bắt đầu “làm việc”.- Dạ Beo!- Dạ!- Không được nói mẹ như thế nữa nghe chưa? Con nít không ngoan sẽ khong ai thương hết. Biết chưa?Phúc Nguyên nấc lên:- Biết.- Không được khóc.Lấy khăn giấy đưa cho nó, Lãm ra lệnh:- Lau mặt cho sạch đi. Con trai sao mít ứơt vậy? Khóc nhè là không phải con trai ba Tèo. Nín ngay!Thằng nhỏ im re. Lãm hỏi:- Một lát gặp mẹ Tâm thì sao nè?Phúc Nguyên cau có:- Hun hai cái, không được quậy.- Tốt. Con trai nói thì phải làm nghe chưa?- Dạ nghe.Lãm cho xe ngừng trước nơi Mỹ Tâm làm việc. Không phải chờ lâu, cha con anh đã thấy cô uyển chuyển bước xuống từ những bực tam cấp cao.Cúi người cho Nguyên thơm hai cái vào má, Tâm đưa cho thằng nhỏ bịch chocolate.Phúc Nguyên nói như máy:- Cám ơn mẹ Tâm.Lên ngồi sau Lãm, Tâm ôm siết lấy anh, giọng sụt sùi như sắp khóc:- Em nhớ anh.Lãm tự mãn:- Anh biết, nhưng cứ …..cho em nhớ tha hồ để bỏ tật kiêu căng.Mỹ Tâm véo hông anh:- Em mà kiêu căng? Hổng dám đâu!Lãm hớm hỉnh:- Vậy thì anh cao ngạo. Em thua rồi. Về nhà nấu cơm cho ba con anh đi.Mỹ Tâm úp mặt vào vai Lãm:- Em chỉ nấu cơm thôi. Còn thức ăn do anh đảm trách nghen.- OK.Lãm tăng ga, lòng vui phơi phới. Ngồi phía trươc, Phúc Nguyên tì tì xơi chocolate.Tới nhà, Mỹ Tâm mở cổng, Phúc Nguyên chạy vào nhà tìm con An Na và đổ chocolate xuống đất cho nó ăn.Mặt Mỹ Tâm xụ xuống khi thấy con chó ngậm viên chocolate.Co đanh giọng:- Sao con hoang phí vậy Beo?Thằng nhỏ tiếp tục thẩy kẹo cho chó:- Con ghét chocolate.Mỹ Tâm giật phắt bịch kẹo:- Đưa đây.Phúc Nguyên giẫy nẩy:- Của con.- Con không ngoan, mẹ Tâm lấy lại.- Hổng chịu. Hổng chịu đâu. Hu, hu …..Lãm nạt:- Beo! Nín ngay!Thằng nhóc im thin thít. Nó tự cởi giày đem tới kệ để rồi lủi thủi chui vào phòng của mình ngồi phịch xuống trước thùng đồ chơi nhiều thật nhiều.Lãm nuốt tiếng thở dài. Với anh, hạnh phúc vẫn quá mong manh, đúng là quá mong manh. Khi Mỹ Tâm và thằng nhóc Nguyên vẫn chưa hòa hợp với nhau. Mỹ Tâm thật trẻ con, cô không nhịn Nguyên, đã vậy còn ganh tỵ với nó thì làm sao trong ấm ngoài em cho được.Mỹ Tâm bước ra với cái váy ngắn mặc trong nhà, nhìn vừa mắt vừa gợi tình.Mặt vênh lên đầy thách thức, cô hỏi:- Đẹp khong …..Tèo?Lãm dí cô vào vách tương rời háo hức hôn. Vừa hôn, tay anh vừa vuốt ve khắp người Tâm.- Coi chừng …….nó thấy.- Vào phòng anh …..Rồi không cần đợi nghe ý Tâm, anh bế thóc cô lên mang về phòng mình. Lấy chân đóng mạnh cửa lại, anh đè ập Tâm trên giượng Hai người ôm nhau với tất cả yêu thương sau những ngày giận. Lãm đang hứng khởi vì sự đáp lại nồng nàn của Tâm thì có tiếng Nguyên gọi. Anh hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không buông cô. Mỹ Tâm xụ mặt, đạp mạnh Lãm rồi lăn sát vào tường khi giọng thằng nhóc mỗi lúc một thản nhiên hơn:- Ba Tèo ơi! Chơi với con.Lãm nằm ngữa nhìn trừng trừng lên trần nhà, anh hơi gắt giọng:- Ba ra ngay mà.Nói là nói thế, nhưng Lãm vẫn không động đậy.Anh nghe giọng Tâm chua ngoa:- Xéo ra với quý tử đi. Nó làm như em giành ba của nó không bằng.Lãm vội vuốt giận cô bằng cách lì lờm lăng xả vào kế bên, môi anh mơn man trên cô Tâm. Vừa hôn, anh vừa thủ thỉ:- Tối nay ở lại với anh.- Hổng dám đâu!Dứt lời, cô bước xuống mở cửa phòng. Lãm vội hỏi:- Em đi đâu vậy?- Nấu cơm ăn.Lãm thản nhiên:- Để anh phụ.Lãm lẽo đẽo theo sau Tâm như người có lội Anh cũng chẳng hiểu phải đó là lỗi không nếu như Mỹ Tâm giận anh vì thằng Beo.Huýt gió điệu nhạc thật nhộn như để xoa lấp những bực dọc trong lòng, Lãm mở tủ lấy thịt bò ra.Trong thời gian chờ thịt rã đông, Lãm rửa xà lách, cà chua. Anh nấu nước tắm cho Beo. Thằng nhóc nghịch nước văng tung tóe, cười ha hả trước ánh mắt lạnh như băng của Mỹ Tâm. Nó không bao giờ chịu Tâm săn sóc nó. Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã biết thằng nhỏ ghét mình. Nhưng Tâm tin sẽ có ngày thu phục được nó. Ai ngờ lực bất tòng tâm, cô không làm Phúc Nguyên yêu quý mình. Thằng quỷ nhỏ ấy rất ranh ma, nó đeo Lãm cứng ngắc, Tâm không có được phút riêng tư nào với anh. Bởi vậy, những ý tốt Tâm dành cho Nguyên ngày càng vơi bớt, thay vào đó là những suy nghĩ làm sao để Lãm chọn cô và trả thằng quỷ nhỏ về cho mẹ nó vì Tâm biết chắc mình hẹp hòi, ích kỷ, khó mà là bà mẹ kế tốt.Ngực Tâm nhức nhói vì từ “mẹ kế”. Thật không gì khổ bằng làm dì ghẻ. Ý là đang ở thế dự bị chớ chưa phải chính thức, song Tâm vẫn thấy nhột nhạt vì sự sắp xếp của số phận. Hừ! Sao không là ai khác mà chính cô phải là dì ghẻ nhỉ? Tiếng Việt mới thật dễ sợ. Từ dì ghẻ y như một định kiến muôn đời nói về quan hệ giữa vợ sau và con riêng của chồng. Tâm yêu Lãm thật lòng, nhưng cô vẫn chưa vượt qua khỏi mình để xóa đi định kiến số phận đã dành cho cô.Chuông điện thoại reo khiến Tâm giật mình. Lãm nhác máy, trán nhíu lại, ngạc nhiên rồi vui mừng.Anh nói như reo:- Thật bất ngờ vô cùng. Tôi sẽ gọi bé Nguyên ngay. Em chờ máy nhé.Mỹ Tâm hơi nhếch môi khinh bỉ. Chắc là mẹ nó gọi. Cô không ưa nổi người phụ nữ đó, vậy mà khi nói về cô ta, lúc nào Lãm cũng bênh vực. Anh đúng là ngốc.Phúc Nguyên chễm chệ ngồi dựa vào chiếc ghế bành, tay cầm cái điện thoại gọn hơ. Giọng nói ríu rít:- Alô. Con là Phúc Nguyên. Con chào cô ……Thấy Lãm tủm tỉm cười, Tâm không ngăn được tò mò:- Ai vậy?- Hà Yên.Tâm ngờ ngợ đã từng nghe qua, nhưng chẳng nhớ là ai, cô gằn:- Yên nào? Sao em không biết?Lãm trả lời:- Cô gái đã đưa Beo về nhà hôm nó lạc ngoài công viên. Em đã gặp Yên một lần hôm đi ăn đây.Mỹ Tâm quắc mắt lên:- Môt cô gái đẹp. Nhưng nó gọi điện tới đây làm chi?Lãm nói:- Thăm bé Nguyên. Yên có vẻ mến thằng nhỏ thất tình.Mỹ Tâm bắt bẻ ngay:- Còn em là giả vờ phải không?- Anh không hề nói thế.- Nhưng anh nghĩ thế, nên hôm đó anh trách em.Lãm khoát tay:- Không nhắc chuyện củ nữa mà.Mỹ Tâm làm thinh. Nhìn Phúc Nguyên mặt hớn hở vừa nói vừa cười đầy vui sướng, tự nhiên Tâm chịu không nổi.Cô ghen ra mặt:- Tại sao con nhỏ Hà Yên đó lại điện thoại cho thằng Beo?Lãm giải thích:- Thằng nhỏ muốn có người trò chuyện.- Lý do không chính đáng. Ba nó muốn có người trò chuyện thì đúng hơn. Hừ! Nếu không có em ở đây thì người nghe điện nãy giờ là anh chớ đâu phải thằng Beo.Lãm tủm tỉm:- Anh cũng muốn thế lắm chứ. Tiếc là đây là lần đầu Yên gọi tới, mà lại có em ở cạnh.Mỹ Tâm bậm môi véo mạnh vào bắp vế Lãm:- Anh còn dám nói hả.Gồng mình lên chịu năm ngón tay móng đỏ của Tâm, Lãm thừa cơ kéo cô xuống bếp. Khuất vách tường, anh tha hồ hôn cô mà không ngại …..tai mắt thằng Beo. Mỹ Tam lả người đi trong vòng tay Lãm. Cô vừa tận hưởng cảm giác do Lãm mang tới, vừa vẩn vơ nghĩ …..Giá mà đừng có thằng quỷ nhỏ chuyên phá bỉnh ngoài kia thì tuyệt biết mấy.Giọng Phúc Nguyên vang lên:- Ba Tèo ơi! Cô Yên gọi ba.Lãm ngẩn người ra, anh liếc vội gương mặt xụ xuống của Tâm rồi bảo:- Có mặt ngay.Mỹ Tâm tức điên lên. Cô lẽo đẽo bước theo anh. Đợi Lãm cầm điện thoại, Tâm ngồi xuống kế bên Nguyên, tay bấu vào đít nó. Thằng bé ré lên.Mỹ Tâm nói thật to:- Ôi cha! Sao vậy Beo? Ba đang gọi điện, con không được làm ồn.Phúc Nguyên bậm môi làm thinh, nó nhìn Tâm với tất cả dè chừng.Vẫn giọng oang oang đầy cố ý, Tâm nói tiếp:- Mẹ đút cơm cho con nhe. Hôm nay cơm ngon lắm. Toàn những món con thích.Nghe tới chuyện “đút cơm”, Phúc Nguyên đập hai chân đùng đùng lên salon:- Con ăn một mình hà.Tâm gật đầu ngay:- Rồi. Con ăn một mình. Xuống bép với mẹ, để ba nói chuyện.Vừa nói, Tâm vừa khoái chí khi thấy gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Lãm.Anh gác máy:- Đúng là lòng dạ đàn bà. Vừa hẹp hòi, vừa gian xảo.Mỹ Tâm trợn mắt:- Anh nói vậy là sao?Lãm nhún vai:- Là vậy chớ sao. Em thừa thông minh để hiểu mà.Vào bàn cơm, nhóc Nguyên bắt đầu yêu sách. Nó đòi ăn bằng đủa như người lớn và làm đổ tóe ra bàn.Mỹ Tâm cố kiềm để khỏi mắng khi cơm văng lên cả tay cô. Lãm cười, bắt thằng “quỷ nhỏ” xé giấy vệ sinh ra chùi bàn chớ chẳng hề rầy nó một tiếng.Tâm buột miệng:- Anh dạy con ….hay thật, chẳng dám nói động dù một lời.Lãm từ tốn:- Lần đầu nó cầm đủa, dĩ nhiên phải rơi vãi, không động viên thi thôi, sao lại rầy? Nếu mắng mỏ, lần sau nó sẽ không sử dụng đủa nữa.Phúc Nguyên lên tiếng:- Không được cãi nhau khi ăn cơm, cô giáo bảo như vậy.Lãm búng tay:- Giỏi. Biết giải vây cho ba đúng lúc.Mỹ Tâm liếc Lãm:- Cha con anh bao che cho nhau hay lắm.Lãm cười khi Phúc Nguyên thắc mắc:- Bao che la gì hả ba?Lãm lừ mắt:- Con hỏi nhiều quá, coi chừng sặc đó. Buông đũa, Nguyên mở tủ lạnh rót nước uống. Mỹ Tâm cũng đứng dậy theo. Cô mang lê ra gọt vỏ. Bữa cơm tối coi như xong khi trên bàn còn mỗi mình Lãm.Anh thắc mắc:- Sao em ăn ít vậy?- Em thích trái cây hơn món thịt bò của anh.Đợi Nguyên ra xem phim hoạt hình xong, Mỹ Tâm mới hỏi:- Mẹ bé Beo dạo này thế nào?Lãm ngập ngừng:- Anh không biết. Sao em lại quan tâm tới Phương Dung chứ?- Vì em không nghĩ anh phải nuôi bé Beo suốt đời.- Anh sẽ nuôi đấỵ Em nên chuẩn bị tinh thần nếu yêu anh.Mỹ Tâm liếm môi:- Điều này với em thật là khó. Có lẽ anh phải lựa chọn giữa em và thằng nhỏ thôi.Lãm nhíu mày:- Lựa chọn? Em nói gì lạ vậy? Dẫu sao nó cũng mang họ của anh mà.- Nghĩa là anh đã dứt khoát không cần em?- Anh không nói vậy vì anh yêu em. Mong em hiểu cuộc sống của anh và bé Beo là một. Ba người chúng ta sẽ là một gia đình êm ấm nếu chúng ta biết hy sinh vì thằng bé.Mỹ Tâm nhếch môi:- Hy sinh vì Phương Dung thì đúng hơn. Cô ta là một người mẹ vô trách nhiệm, vô lương tâm.Lãm nhỏ nhẹ:- Anh không phủ nhận điều này.- Em không muốn hy sinh vì một người như cô tạĐốt điếu thuốc, Lãm ray rứt:- Nếu cứ thế mãi, chuyện của mình cũng chẳng đi tới đâu.Mỹ Tâm nhếch môi:- Anh cũng nhận ra điều đó sao?Lãm không trả lời. Mỹ Tâm bỏ vào trong. Lãm ngồi lại với điếu thuốc trên taỵHai người đã có bao nhiêu cuộc nói chuyện như vậy rồi? Chắc không dưới năm cuộc, và lần nào Mỹ Tâm cũng bỏ đi. Chắc chắn cô sẽ về nhà và đêm nay Lãm lại khó ngủ. Dầu ngán đến tận cổ, Hà Yên vẫn phải lịch sự đứng nghe gã thanh niên, bạn đồng nghiệp của dì út lải nhải khoe khoang về những thành tích của mình trong quá trình làm việc. Vừa nghe, Yên vừa nhóng cao đầu tìm dì út. Bà dì lanh chanh biến đâu mất rồi không biết.Yên bỗng đâm bực bội khi mình bị dì "mang cháu bỏ chợ" như vậy. Giữa hội chợ người đông như kiến, muốn kiếm cho ra dì út, đúng là khó hơn mò kim đáy biển.Giọng Sáng vang lên bên tai Yên:- Nghe chị Loan bảo Yên còn một năm nữa là tốt nghiệp, công ty sẵn sàng nhận Yên ngay khi thi xong. Anh sẽ dành một công việc thích hợp với khả năng của em.Hà Yên mỉm cười:- Nếu được vậy thì còn gì bằng. Chỉ sợ em không đủ khả năng, suốt ngày bị anh Sáng mắng ấy chứ.- Ai lại nỡ mắng một cô bé dễ thương như Hà Yên. Em chưa hiểu cái gì, anh sẵn sàng hướng dẫn cái đó. Không tính công.Điện thoại di động tít tít liên tục, khiến Sáng phải stop. Lợi dụng lúc anh ta nghe điện, Hà Yên biến ngaỵ Thoát được gã nhiều lời, cô nhẹ cả người.Thì ra gã mà dì út khen dễ thương, đẹp trai, giỏi việc là như thế. Dì nhất định vun vào cho cô và Sáng mơi đáng sợ chứ. Nghĩ tới việc suốt ngày phải nghe Sáng ra rả nói về bản thân. Hà Yên đã hải lòng, khiếp vía.Cô sợ nhất đàn ông hợm hĩnh, khoe khoang. Sáng không những khoe khoang, hợm hĩnh mà còn khoác lác, tự cao nữa. Nếu so sánh, Thạch dễ thương hơn gã này nhiều. Phải lúc nãy, Yên điện thoại rủ Thạch cùng đi nhỉ? Có anh ta, chắc cô vui hơn.Nghĩ thế thôi, chớ sức mấy dì út Loan chịu cho Yên rủ Thạch, khi ý dì muốn giới thiệu Sáng với cô.Bỗng dưng Hà Yên thở dài nhớ đến bầu không khí nặng nề trong nhà mình mấy hom naỵ Giữa ngoại và dì út đang có chiến tranh. Yên hớm hỉnh gọi là "chiến tranh giữa hai thế hệ". Kết quả thắng bai ra sao không biết, nhưng thế hệ thứ ba như cô đang bị ….văng miểng mới khổ thân. Ngoại còn nắm được chuyện đi dự khai mạc hội chợ hàng Việt Nam chất lượng cao để mối mai Yên cho bạn đồng nghiệp, chắc chắn dì út khó yên thân với bà.ôi dào! Thân này ví xẻ làm hai. Ai cũng lo cô ế độ, không tìm được một gã ra hồn vì cú sóc đầu đời quá nặng, nên cứ lo mối mai hết người này tới người khác cho Yên. Mới hai mươi hai tuổi đầu, cô vẫn còn trẻ lắm mà. Lẽ ra dì út nên tự lo cho mình thì hơn.Chen chúc giữa đám đông chật như nem, Hà Yên vừa giữ chặt túi xách, vừa đảo mắt nhìn. Gian hàng nào cũng nghẹt cứng người ơi là người, đông nhất vẫn là các gian hăng vải sợi, quần áo may sẵn.Là phụ nữ, đương nhiên Hà Yên cũng đâu thể bỏ qua những cơ hội này.Vừa đặt tay lên nền lụa Thái Tuấn mát rựơi, em như nhung, cô bỗng nghe một giọng đàn ông hết sức quen thuộc:- Màu lụa này rất hợp với em.Tim đập mạnh như muốn rời khỏi lồng ngực, cô quay lại và đụng ngay gương mặt của Dân, mốt tình đầu một thuở của cô. Đúng là Dân vừa nói những lời ngọt ngào đó, nhưng không phải nói với Yên.Kế bên Dân là một cô nàng xinh xắn, cô ta đang giữ kè kè tay Dân, hai người đi sát vào nhau giữa đám đông như muốn khoe tình yêu với thiên hạ.Không cần biết Dân có nhận ra mình không, Hà Yên vội chen ra ngoài, người đẫm mồ hôi. Cô lơ láo bước, mặc cho những người xung quanh xô đẩy.Lâu lắm rồi, Hà Yên không gặp Dân và cô cũng đã quên khuấy anh ta, dầu mối tình đó vẫn là một vết thương trong lòng cô. Nói ra thật mâu thuẫn, nhưng đúng là vậy. Vết thương ấy hiện diện như một thất bại đầu đời khiến Yên mặc cảm với đàn ông nói chung, còn đối với Dân, tất cả chẳng còn gì.Vậy mà vừa gặp lại anh ta, Hà Yên đã bị sốc. Nếu Thạch chứng kiến cảnh này, anh ta sẽ không bảo cô bướng bỉnh gan lì nữa.Môi nhếch lên đầy chua chát, cô quay trở lại gian hàng công ty của dì út.Vừa trong thấy Yên, dì đã nhằn:- Đi đâu vậy?- Con đi vòng vòng xem có gì đáng mua không?- Sao không đợi Sáng cùng đi cho vui? Nó đang tìm con đó.Hà Yên càu nhàu:- Con có đi lạc đâu mà tìm. Mình về được rồi, út ơi. Con còn một đóng bài phải học.Dì Loan trợn mắt:- Giỡn hoài! Dì hứa đưa hai đứa đi ăn lẩu bò. Tự nhiên con đòi về ngang xương là sao?Hà Yên công môi:- Lẩu bò dành cho dân nhậu chớ đâu phải dành cho con.Cẩm Loan đấu dịu:- Thôi thì ăn món khác.Yên rầu rĩ:- Không ăn hổng được sao dì?Dì Loan phẩy tay:- Nếu vậy vào quán cà phê nghe nhạc cho nó trữ tình. Mày không được bàn ra nữa đó. Tao tốn công tốn sức vì mày chơ" đâu phải vì tao.Cẩm Loan định nói tiếp thì Sáng bước tới. Anh ta …..làm một hơi:- Em quay lại rồi thật là maỵ Anh sợ em lạc mất thì dì Loan …..đì anh tới chết. Sao? Bây giờ tới mục gì đây dì Loan?Cẩm Loan ngọt ngào:- Uống cà phê nghe nhạc sống hợp gu Hà Yên hơn món lẩu bò. ý Sáng thế nào?Sáng mau mắn:- Dĩ nhiên OK cả hai taỵ Nhưng đợi ….cháu bảo ban sắp nhỏ đã.Vừa nói, anh chàng vừa bước vào quầy giới thiệu hiệu điện thoại di động nổi tiếng thế giới. Sáng vung tay chỉ trỏ đám nhân viên với vẻ sếp lớn một hồi mới trở ra.Mặt giãn ra đầy vẻ tự mãn, Sáng xoa hai tay vào nhau:- Chúng ta đi. Nhưng chị Loan và em Yên định tới quán nào ạ?Cẩm Loan dễ dãi:- Quán nào thuận đường là được.Sáng quyết ngay:- Vậy đến Suối Mơ đi. Ở đó có nhạc sống khá lắm. Chị Loan biết quán đó mà.Quay sang Hà Yên, Sáng thật lịch sự:- ý em ra sao hở Yên?Cô cắn môi và bật ra quyết định thật nhanh:- Em thấy hơi mệt trong người, nếu được về nhà nghĩ thì không gì bằng.Mặt Cẩm Loan một đống, còn mặt Sáng thì tối sầm. Cả hai người đều hết sức giận Yên. Nhưng lỗi đâu phải tại cô, Yên hoàn toàn bị áp đặt từ đầu, cô có quyền từ chối những gì mình không thích chứ. Tại sao hai người tỏ thái độ với cô dữ vậy?Sáng khá nhạy bén, anh ta xông xáo:- Tiếc thật. Em mệt anh sẽ xin phép dì Loan đưa em về.Hà Yên nói:- Em về với dì Loan được mà.Giọng Cẩm Loan cộc lốc:- Dì chưa về đâu. Con về với Sáng đi.Hà Yên ngậm ngùi gật đầu. Cô biết dì út giận, nhưng giận cỡ nào cũng không nên ….xử ức cháu mình như vậy.Sáng cười thật tươi:- Em sẽ đưa em Yên về tận nhà. Chị cứ an tâm vui với các anh chị ở đây.Rồi thật tự nhiên, anh ta nắm tay Yên:- Mình về em.Yên muốn giật tay lại vô cùng, nhưng cố kèm vì sĩ diện của cả hai. Chen chút cả hơn mười lăm phút, cô và Sáng mới ra tới cổng khu hội chợ.Bảo cô đợi, Sáng đi lấy xe. Giá mà Yên bỏ về ngang được nhỉ và giá mà Yên mở rộng trái tim ra để thấy Sáng đẹp trai, hoạt bát, giỏi việc như lời dì út vẫn khen nhỉ?Khổ sao hình ảnh Dân hạnh phúc bên cô bồ xinh xắn cứ vạt vờ trước mắt Yên dù cô không muốn nhớ chút nào. Dân là cả một thời quá khứ của cô, cái thời có ba ở cạnh mẹ và cô mới hạnh phúc làm sao. Giờ thi mẹ vò võ một mình, ba trắng tay phải sống bám vào người đàn bà khác, còn Yên thì mặc cảm tự tin với những thất vọng đầu đời.Mà tại sao cô không vựơt qua khỏi chính mình được? Hãy vứt bỏ những muộn phiền đã củ kỹ ấy để đi đón niềm vui mới chứ. Nhưng đón niềm vui mới với ai khác thì được, chớ với Sáng, coi bộ hơi khó.Hà Yên ngao ngán ngồi sau lưng Sáng, anh ta nói nhiều hơn thở thì phải. Yên mím môi lặng thinh để mặc Sáng đọc thoại cho đến khi về tới nhà.Sáng dặn dò:- Em vào nghĩ sớm. Sáng sẽ hết mệt ngaỵHà Yên ngoan ngoản gật đầu:- Em sẽ nghe lời anh.Sáng tình tứ:- Hôm khác anh sẽ đưa em đi nghe nhạc. Giờ thì ngủ ngon nhé.Hà Yên thở phào khi Sáng quay đầu xe. Cô chưa vào tới phòng khách đã nghe giọng bà Hảo xẵng lè:- Thằng nào vậy?Hà Yên lúng túng:- Dạ …..đồng nghiệp của dì út ạ.Bà Hảo lừ mắt:- Đồng nghiệp nào? út mày đâu mà để thằng đó chở về?Yên vuốt tóc:- Dì út con phải điều động nhân viên trong hội chợ, con về trước học bài.- Hừ! Biết mình có bài chưa học mà còn ham đi chơi. Bạ thằng nào cũng cho chở, lỡ như bên nhà bà Bá trong thấy thì người ta sẽ đánh giá ngaỵHà Yên kêu lên:- Sao lại đánh giá. Con có làm gì sai đâu?Bà Hảo nói:- Không sai, nhưng đâu có nghĩa là đúng. Ngoại muốn con được sung sướng nên lựa cho con chổ đàng hoàng. Từ giờ trở đi, không được đi ngang về tắt với bất kỳ ai. Ngoại hứa với bà Bá và dì Ngọc Lan rồi. Con ưng thằng Thạch đúng là đúng duyên đúng phận. Thầy bói nói số hai đứa rất hạp, lấy nhau rồi chỉ từ khá dả tới sang giàu ….Hà Yên giẫy nẩy:- Trời ơi! Ngoại ơi, đã là năm hai ngàn lẻ một rồi, ngoại còn ép con cháu sao? Con chỉ xem anh Thạch như bạn bè, ngoài ra chả nghĩ gì hết. Làm sao lấy người như ảnh được chứ?Bà Hảo độc đón:- Đừng có cải tao. Hồi đó ngoại để mẹ mày tự do lấy người mình yêu nên bây giờ mới khổ cả con lẫn mẹ. Con phải biết hôn nhân quan trọng gấp mười lần tình yêu. Thất tình một tháng, thậm chí một năm buồn khổ rồi cũng quên, cũng quạ Nhưng lấy nhầm một thằng đàn ông khắc tuổi thì khổ cả đời mình lẫn đời con.Hà Yên gân cỗ:- Con không tin những chuyện tam hợp, tứ khắc gì gì đó đâu.Bà Hảo tỉnh queo:- Nhưng tao tin.Rồi ba cao giọng giảng giải một lèo về tử vi bói toán và phán chắc nịch:- Tóm lại, mày lấy thằng Thạch là hợp đủ hết, bằng không coi chừng phải làm vợ sau, mẹ kế người khác thì khổ con à.Hà Yên ngang ngang:- Chừng nào chuyện xui xẻo ấy xãy ra hãy hay, chớ con không ưng Thạch đâu.Mặc bà Hảo vỗ bàn quát như mội khi có chuyện không ưng ý, Yên chạy tuốt lên lầu. Vừa ngồi xuống xích đu ngoài ban công, cô đã nghe giọng mẹ hốt hoảng:- Con làm gi cho ngoại giận vậy?Yên bực bội:- Con không làm gì hết.- Vậy tại sao lại chạy lên đây ngồi, còn ngoại thì la lối ở dứơi? Nên nhớ con nhỏ nhất mà, không được cãi người lớn.Hà Yên nói một hơi:- Đó là cách dạy con của mẹ bao nhiêu năm naỵ Không được cãi lời, phải vâng lời. Con ngán cái điệp khúc ấy lắm rồi. Mẹ đừng bắt con nhu nhược như vậy nữa. Con đủ lớn để biết thế nào là đúng là sai. Con không muốn làm cái máy gật, nhất là phải gật đầu đồng ý lấy một người mình chả có chút tình cảm làm chồng cho vừa lòng bà ngoại.Rồi không đợi bà Tuyết nói thêm lời nào, Yên chui vào phòng, đống cửa lại.Sống trong ngôi nhà không phải của mình sao khó thế. Hết làm vừa lòng bà ngoại, Yên phải chiều ý dì út. Nhưng hôm nay cô cả gan làm cho hai người giận. Sự kiện này xem ra cũng khá trọng đại, song suy cho cùng, Hà Yên cũng đúng. Cô phải làm chủ đời mình chớ không để bất kỳ ai khác.