Chương 8

Đang gân cổ hét: "I love you more than I can't say... " Gia Uyên chợt nghe giọng bà Năm cất lên:
- Dạo này coi bộ con vui ra mặt. Có chuyện gì vậy?
Uyên tủm tỉm:
- Nhiều chuyện vui lắm! Không thực tập chỗ của Hoàng, không phải gặp mặt ông ta là một chuyện vui. Tới chỗ mới quen thêm nhiều người mới cũng là chuyện vui.
- Nhưng đó chưa phải là chuyện vui nhất phải không?
- Sao dì Năm biết?
Bà Năm nói:
- Dì đoán đại vậy mà. Thế chuyện vui nhất là gì?
Gia Uyên lưỡng lự không trả lời. Rồi bất ngờ cô chuyển đề tài:
- Dì biết hết bạn bè của ba mẹ con không? Bạn hồi còn trẻ ấy!
Bà Năm ngạc nhiên:
- Chi vậy?
Uyên dẩu môi:
- Dì chưa trả lời con mà.
Bà Năm ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Bạn thân thì dì có biết vài người.
Gia Uyên vội vã hỏi:
- Dì còn nhớ ai tên Vân Huyền không?
Bà Năm ồ lên:
- Vân Huyền là mẹ thằng Hoàng mà!
Gia Uyên lại hỏi:
- Dì biết ông Phu không?
Bà Năm gật đầu:
- Biết! Nhưng sao con hỏi về họ?
Uyên hỉnh mũi:
- Tại con đã gặp 2 người đó.
Bà Năm ngạc nhiên:
- Ở đâu? Tại sao lại gặp?
Gia Uyên nói:
- Công ty con đang thực tập là của ông Phú đấy.
- Ủa! Chớ không phải của bồ Tuệ My à?
- Dạ phải! Duy là con ông Phú đấy!
Bà Năm gật gù:
- Thì ra là vậy! Cuối cùng con cái vợ chồng cũng được đoàn tụ.
Nhướng mắt lên, Uyên tò mò:
- Dì Năm nói vậy nghĩa là sao?
Xốc lại mấy quyển tạp chí nằm bừa bãi trên bàn, bà Năm bảo:
- Dì muốn nói rằng Vân Huyền rồi cũng đoàn tụ với Phu, với con của hai người.
Uyen nhíu mày:
- Hai người làm gì có con riêng! Anh Duy và anh Khanh là con người vợ đã mất của bác Phu mà.
Bà Năm quả quyết:
- Trước khi lấy ông Phong, Vân Huyền đã có con với ông Phú. Không tin, con cứ hỏi ba mình xem. Chuyện tình của họ cũng ly kỳ lắm đó. Dì không nhớ lộn đâu!
Gia Uyên háo hức:
- Ly kỳ như thế nào? Dì kể cho con nghe với.
Bà Năm nạt ngang:
- Thôi đi! Dì không muốn ba con bảo là nhiều chuyện.
Rồi bà te te đi xuống bếp:
- Dì phải làm việc đây!
Gia Uyên lẽo đẽo theo sau:
- Ăn nửa bữa, nói nửa chừng là điều dì ghét nhất mà. Sao hôm nay dì lại... lại..
Bà Năm bình thản:
- Con khỏi phải khích, dì không nói gì đâu! Muốn biết chuyện của họ con cứ hỏi ba.
Gia Uyên xịu mặt:
- Nội việc con tới công ty Rạng Đông thực tập ba đã không thích, nói chi hỏi chuyện tình của họ. Nhưng tại sao từng là bạn thân mà bây giờ ba lại trở mặt với bác Phú và dì Huyen kia.
Dì Năm gắt:
- Đã nói cứ đi hỏi ba con sẽ được giải đáp. Con đứng đây lẩm bẩm tới mai cũng vô ích thôi.
Gia Uyên chưa kịp mè nheo đã nghe chuông điện thoại reo ầm ĩ. Giận dỗi cô cố tình kéo dép lệt xệt ra tới phòng khách.
Quạo cọ, cô gầm gừ vào máy:
- à... lô..
Và nghe bên kia giọng Khanh nhỏ nhẹ đến mức làm cô hơi hẫng:
- Gia Uyên đấy hả! Dường như Uyên đang mệt?
Nuốt cục quê xuống, Uyên ấp úng:
- Sao.. sao anh lại nói thế?
Khanh cười thật khẽ:
- Tại tôi nghe giọng Uyên khào khào như khản tiếng.
Gia Uyên cắn môi ậm ừ:
- Có chuyện gì không?
- Sao hôm nay Uyên không đến công ty?
- Hôm nay tôi phải về trường, tôi có nói với anh Duy rồi mà!
Khanh đẩy đưa:
- Vậy sao! Tôi không nghe Duy bảo lại nên phải điện thoại hỏi thăm để tìm hiểu lý do.
Uyên tằng hắng:
- Chà! Anh quan tâm hay quản lý tôi thế?
Khanh đáp:
- Uyên nghĩ sao cũng được. Nhưng đại để là tôi đang cần nhập một số tài liệu vào vì tính. Nếu cô bé giúp dùm thì thật là hay!
Uyên cười thàm... Hừ! Lúc muốn nhờ vả ta thì ngọt lắm. Cô bé này, cô bé nọ nghe muốn rụng tim, nhưng hổng dễ đâu.
Gia Uyên lơ lửng:
- Tôi nhớ anh có thư ký riêng mà.
- Đúng là vậy! Nhưng bữa nay tôi ưu tiên cho Uyên thực tập làm thư ký của giám đốc. Không thích à?
Uyên im lặng. Cô chợt xốn xang vì câu hỏi ỡm ờ đầy khiêu khích của Khanh. Đành rằng, không thể dối lòng để tự nhủ mình rất ghét hắn, nhưng nếu bảo thích thì không bao giờ.
Liếm môi, Uyên lạnh lùng trả lời:
- Rất tiếc tôi không có rảnh lúc này.
Khanh quyền hành:
- Tôi có nói là bây giờ đâu! Sáng mai tôi sẽ đợi cô bé ở phòng giám đốc. Nhớ đến đấy!
Không nghe Uyên lên tiếng, Khanh trầm giọng:
- Đang tìm lý do để từ chối à? Tôi không nghĩ là Uyên sợ tôi.
Uyên buột miệng:
- Sợ à! Hổng dám đâu! Có điều tôi ghét ai ra lệnh lắm.
Khanh ngọt ngào:
- Vậy tôi năn nỉ nhé.
Anh tằng hắng giọng:
- Gia Uyên ơi! Sáng mai tôi đợi Uyên ở phòng giám đốc. Xin đừng quên nhé. Tôi chờ cô bé đấy. Cho đến khi nào gặp mặt mới thôi.
Gia Uyên nói:
- Khá lắm! Cứ y như một kịch sĩ. Chắc trước kia anh cũng từng diễn như thế đối với... với...
Uyên để tay lên miệng. Cô biết mồm mình đã quá trớn nên không nói tiếp.
Đầu máy bên kia Khanh hỏi tới:
- Với ai?
Uyên lấp liếm:
- Với nhiều cô gai khác.
- Làm gì có! Tôi là người không biết đùa, lại thiếu số đào hoa.
- Nếu nói thật mà như thế thì sến lắm.
Khanh độp lại:
- Tại Uyên thích sến mà.
- Tôi thích hồi nào?
- Mới tức thời khi Uyên bảo rất ghét nghe ra lệnh.
- Nhưng... nhưng...
- Nhưng gì nào bé?
Gia Uyên vân vê đuôi tóc. Cô nghe tim mình thổn thức vì giọng thì thầm của Khanh. Anh ta thật khó hiểu. Có lúc thì lạnh tanh, gặp mặt cô không thèm hỏi, lúc như bây giờ thì ngọt ngào đưa đẩy. Anh ta làm cô muốn khùng vì rối trí.
Nhỏ My từng cảnh báo. Yêu một người có nội tâm bất ổn sẽ rất khổ. Nhưng Uyên đã yêu hắn đâu nào. Chẳng qua cô tò mò quan tâm đến số phận hắn thôi.
Khanh lại hỏi:
- Sao im lặng lâu thế? Chả lẽ Uyên muốn nghe một trường đoạn sến nữa?
Cô bật cười:
- Nếu anh có khiếu về thể loại này, tôi rất sẵn lòng.
Khanh cũng cười theo:
- Tôi không có khiếu đâu. Nhưng Uyên này, Uyên đang làm gì mà không rảnh vậy? Có hẹn đi chơi với Hoàng à?
Gia Uyên lơ lửng:
- Chắc là như vậy.
- Câu trả lời thật ngộ.
- Tôi hoc được khi thực tập ở công ty của anh đó.
Khanh khen:
- Ứng dụng hiệu quả lắm! Đúng là làm đau đầu đối thủ. Nhưng lẽ nào Uyên coi tôi là đối thủ?
Uyên hỏi mỉa mai:
- Tôi đâu dám có đối thủ cao tay như anh.
Khanh thì thầm:
- Sao lại chua chát thế! Không là đối thủ chúng ta sẽ là bạn nhé?
- Bạn với giám đốc à! Chà! Oai thật! Chỉ sợ khi vui thì giám đốc xem mình là bạn. Khi buồn giám đốc quát mình phải biến trong vòng một giây thì khổ thân mình.
Giọng Khanh thật hiền từ:
- Vẫn còn giữ trong lòng chuyện đó à? Tôi xin lỗi cô bé thêm một lần nữa vậy. Đừng giận nữa để mình còn là bạn tốt của nhau chứ.
Gia Uyên cắn môi. Cô không hiểu hắn đang tung đòn hỏa mù gì mà bỗng dưng ngọt ngào thế kia. Hừ! Chắc chắn hắn muốn ngọt để khai thác chuyện của Huệ Linh.
Nhưng cũng không đúng. Muốn biết về Huệ Linh hắn có thế hỏi thẳng Tuệ My mà. Lẽ nào Duy kín miệng đến mức giấu cả chuyện nhỏ My rất rành về Huệ Linh?
Mà thắc mắc làm chi những riêng tư của người ta. Có thêm bạn vẫn tốt hơn có thêm đối thủ. Hắn đã ngỏ lời trước, mình ngại gì mà không OKhanh nhỉ! Nhưng phải có cách trả lời mới được.
Gia Uyên vẫn lém lỉnh:
- Tôi vẫn còn trong thời gian thực tập ở công ty anh, do đó đâu ngại gì khi trong nội dung thực tập có thêm phần thực tập làm bạn với giám đốc.
Khanh chép miệng:
- Tôi chịu thua cô bé rồi. Chừng nào chúng ta bắt đầu cái trò tập làm bạn đây?
- Có lẽ càng sớm càng đạt kết quả tốt.
- Sáng mai tôi mời Uyên đi dùng điểm tâm, chúng ta sẽ làm lễ khai mạc đợt thực tập lý thú này. OKhanh chứ?
Uyên buột miệng:
- OKhanh!
- Chúc Uyên và Hoàng một buổi tối vui vẻ! Bye nha!
Gia Uyên bâng khuâng gác máy. Cô nhí nhảnh nhảy chân sáo ra sân và thấy Hoàng ngồi trên ghế đá phì phèo thuốc.
Uyên ngạc nhiên:
- Anh tới hồi nào vậy?
Hoàng nhếch môi:
- Hồi em đang say sưa ôm điện thoại. Nói chuyện với ai mà vui thế!
Uyên đỏng đảnh:
- Nói với ai em cũng vui như thế hết.
- Phải không đó?
- Nếu hổng phải thì chỉ riêng anh là em quạo quọ thôi.
Hoàng lắc đầu:
- Lại dỗi.
- Ai bảo anh chì chiết em làm chi.
Búng đầu thuốc vào góc sân, Hoàng nhỏ nhẹ:
- Anh có nói sao cũng chả làm em vừa lòng.
- Làm như em khó chịu lắm không bằng.
Hoàng xốn xang vì cái liếc mắt có đuôi của Uyên. Anh hỏi:
- Sao không hỏi xem anh tới đây làm gì?
Gia Uyên cong môi:
- Em cũng định hỏi chứ! Vậy anh trả lời luôn đi.
Hoàng nói:
- Vợ chồng anh Dân, con bác anh vừa ở Mỹ về. Ba anh có mời cơm anh chị. Em đến dự cho vui nha?
Uyên chớp mat:
- Đó là bữa cơm gia đình, em có mặt sẽ lạc lõng lắm.
- Cũng đâu có ai. Với lại em đang thắc mắc về Huệ Linh mà. Sao không nhân cơ hội này tìm hiểu người em từng cho rằng đã chết.
Những lời Hoàng nói bỗng nhen lên trong lòng Uyên một ngọn lửa tò mò. Hôm trước Tuệ My đã nói Huệ Linh sẽ về Việt Nam. Thì ra cô ta về tới rồi. Vậy nếu đây là cơ hội, sao Uyên không tiếp cận để biết rõ hơn con người thật của Huệ Linh.
Đầu suy nghĩ thế, nhưng ngoài miệng Uyên vẫn đẩy đưa:
- Em thấy ngại lắm. Lỡ người ta nghĩ mình thích làm quen với việt kiều thì quê độ.
Hoàng tỏ vẻ phật ý:
- Sao lại nghĩ hạn hẹp thế. Có rất nhiều lý do chính đáng để em được mời cơm mà. Thứ nhất hai ông bố là bạn thân, anh Dân cũng biết bác Đạt, thứ hai em là bạn anh lại là chủ nhân mới của ngôi nhà chị Linh trước kia, chị ấy muốn làm quen với em.
Uyên nghiêm mặt:
- Anh đã nói gì với chị Linh?
Hoàng vội vã trả lời:
- Có nói gì đâu ngoài những lời khen không dứt.
Uyên lườm Hoàng:
- Tự nhiên cái khen người ta. Đúng là lãng nhách.
Hoàng hạ giọng:
- Em nhận lời nha Uyên?
Cô lấp lửng:
- Chưa biết ý ba thế nào. Em không dám hứa đâu.
Mặt Hoàng tươi rói:
- Anh sẽ xin phép bác Đạt. Em khỏi phải lo.
Gia Uyên gắt:
- Sao em lại phải lo. Anh nói kỳ thật.
Hoàng xun xoe:
- Xin lỗi! Anh lỡ lời!
Gia Uyên tủm tỉm cười khi nhận ra bao giờ ở ben Hoàng, cô cũng được chiều chuộng, săn đón. Chả bù với những phút giây hiếm hỏi Uyên ở bên Khanh.
Nhưng sao lại nghĩ tới hắn vào lúc này chứ! Chẳng phải vừa rồi hắn chúc cô và Hoàng có một buổi tối vui vẻ đó sao.
Chút giận dỗi rất trẻ con bỗng bừng dậy trong hồn Uyên. Cô buột miệng đầy cố ý:
- Ôi buồn quá! Chán quá! Tối nay chả biết làm gì cho hết thời gian đây.
Mắt Hoàng sáng lên:
- Chúng ta đi hát Karaoke đi.
Uyên nhõng nhẽo:
- OKhanh! Đề nghị hấp dẫn. Nhưng em đang rất đói bụng và đang thèm ăn bún bò Huế.
Hoàng mau mắn:
- Tưởng em thèm món gì, chớ bún bò Huế chỉ là chuyện nhỏ thôi bé con à!
Gia Uyên xụ mặt:
- Không được gọi em là bé. Em ghét cái tiếng bé ấy lắm!
Hoàng mồm mép:
- Sẽ không gọi nữa đâu nhỏ ạ! Anh sẽ gọi Uyên là nhỏ. Nghe vừa đặc biệt vừa lãng mạn như kiểu... Tình nhỏ làm sao quên ấy.
Gia Uyên trừng mắt:
- Anh nói em mad giống nhân vật nữ trong phim đấy hả?
Hoàng nhăn nhó:
- Đâu có! Anh muốn nói là "tình em anh làm sao quên".
Gia Uyên dậm chân:
- Anh lộn xộn là nghỉ chơi đó!
Hoàng đưa hai tay lên như đầu hàng:
- Anh không dám... Thật sự không dám!
Uyên đứng dậy:
- Ngồi đó chờ em 5 phút!
Chạy vội vào bếp, Uyên nói với bà Năm:
- Con đi ăn bún bò Huế với Hoàng rồi đi karaoke, đúng 9 giờ sẽ có mặt ở nhà.
Bà Năm nhíu mày:
- Sao hôm nay con lại đi với nó? Dì chẳng an tâm chút nào.
Gia Uyên bước lên cầu thang:
- Không sao đâu! Nếu di lo thì cứ ra răn đe Hoàng trước hộ con.
Bà Năm nói ngay:
- Phải đấy! Nếu không no sẽ lộng.
Nghe giọng nghiêm nghị của bà, Uyên phì cười. Cô vừa líu lo hát vừa chọn cho mình một cái váy sọc caro màu đen vừa trẻ trung nhí nhảnh vừa kín đáo mà nhỏ Tuệ My vẫn khen là hợp với cô.
Bôi chút son mùi trái cây không phai lên môi, Uyên nghiêng đầu ngắm mình trong gương và thấy cũng điệu đàng ra phết.
Vớ cái ví nhỏ và cái khăn tay nhét vào cái túi áo to đùng, Uyên nhí nhảnh bước ra sân.
Chẳng biết dì Năm đang giảng về vấn đề gì mà Uyên thấy Hoàng ngồi nghe thật nghiêm túc.
Thấy cô ra tới, bà Năm gằn giọng kết luận:
- Tóm lại là như thế! Đúng 9g Gia Uyên phải có mặt ở nhà!
Hoàng ngoan ngoãn tuân lệnh:
- Cháu sẽ đưa Uyên về đúng giờ.
Bà Năm dặn thêm:
- Đi chơi cho đàng hoàng đó nghen! (bà này khó còn hơn lão phật gia)
- Vâng ạ!
Ngồi phía sau lưng Hoàng, Uyên vờ vịt hỏi:
- Dì Năm nói gì với anh thế?
Hoàng chép miệng:
- Dì ấy giảng về đạo đức học. Nghe phê thật! Chỉ còn thiếu tách trà nữa là anh thấy mình thành cậu học trò được mời lên phòng giám thị.
Gia Uyên tủm tỉm cười. Cô thấy hơi tội nghiệp Hoàng nên nhỏ nhẹ:
- Tính dì Năm là thế đó. Mọi lần em ra khỏi nhà, dì ấy căn dặn đầy nhóc hai tai.
Hoàng lên giọng:
- Những lời dặn dò ấy đâu phải vô bổ. Nhất là với một cô bé dễ tin như em.
Tằng hắng như để chứng tỏ mình quan trọng, Hoàng hỏi tiếp:
- Dạo này cái gã cù bơ cù bất kia đã hết đứng dưới cửa sổ nhà em rồi chứ?
Uyên ngắn gọn:
- Hết!
- Vậy anh yên tâm. Hừ! Nếu hôm đó anh không hăm he làm dữ, nó chưa thôi lảng vảng ở đây đâu! Ít ra nó cũng biết sợ anh.
Uyên buột miệng:
- Anh nghĩ hắn sợ anh à?
Hoàng bật cười:
- Chớ chẳng lẽ sợ em?
Uyên im lặng. Nghe giọng chủ quan của Hoàng tự dưng cô hết muốn cho anh biết sự thật về con người Khanh. Nếu Hoàng biết Khanh là con của ông Phú, người đã quyến rũ mẹ mình chắc Hoàng càng ghét Khanh hơn nữa.
Ngập ngừng một chút, Uyên hỏi:
- Sao anh lại nghĩ rằng hắn sợ anh?
Giong Hoàng thật chủ quan:
- Kẻ gian lúc nào chả sợ người ngay. Trông nó cứ như thằng ăn trộm.
Uyên nói ngay:
- Anh đánh giá người khác quá thấp. Hắn không tệ như anh nghĩ đâu!
Hoàng ngỡ ngàng:
- Sao em biết?
Uyên ỡm ờ:
- Nói làm chi? Chả lẽ em phải khai với anh điều gọi là bí mật?
Hoàng nóng nảy:
- Em có gì bí mật với thằng đó chứ!
Uyên thích thú vì Hoàng đã nổi cáu, cô lơ lửng:
- Những gì anh chưa biết đều là bí mật, và những điều đó khá thú vị nếu anh thích tìm hiểu.
Hoàng làm thinh nhấn ga, Uyên ỏn ẻn:
- Chạy chầm chậm thôi! Hồi nãy dì Năm dặn đi chơi phải đàng hoàng. Anh quên rồi à?
Hoàng hơi khựng lại:
- Anh vẫn đàng hoàng đó chứ!
Gia Uyên cười thầm. Một lần nữa cô thấy tự ái được vuốt ve, nhưng cô chả thích thú gì khi người chiều ý cô là Hoàng. Giá mà.. Uyên vội xua suy nghĩ vừa manh nha lóe trong đầu đi ngay lúc Hoàng dừng xe trước quán.
Anh nhiệt tình giới thiệu:
- Quán bình dân nhưng nổi tiếng lắm. Bún bò Huế ở đây khỏi chỗ chê!
Uyên nheo nheo mắt:
- Chắc anh là khách thường xuyên?
Hoàng gật đầu:
- Ngoài bún bò, họ còn có bò 7 món dành cho dân nhậu. Thỉnh thoảng buồn anh và đám bạn cũng ghé đây lại rai.
Gia Uyên bỗng đổi ý:
- Em không ăn bún bò nữa đâu!
Hoàng ngạc nhiên:
- Sao lại thế?
Uyên cong môi vòi vĩnh:
- Em muốn... nhậu bò 7 món với anh! Nhậu với bia đàng hoàng à nha!
Hoàng lắc đầu nguây nguậy:
- Không được! Nhậu rồi làm sao đi karaoke?
- Thì khỏi đi!
Nhìn Uyên chăm chăm, Hoàng nói:
- Bữa nay em thật lạ, nhưng anh không chiều em được. Dì Năm đã dặn rồi..
Gia Uyên hơi dỗi:
- Anh không chiều thì thôi. Cần gì phải đem dì Năm ra dọa em.
Hoàng mềm mỏng:
- Anh không có ý đó. Nhưng em nghĩ xem, ai lại đưa bạn gái vào quán để nhậu. Bọn đàn ông trong đó sẽ nhìn em ra sao?
Gia Uyên im lặng. Sau cùng cô ngoan ngoãn theo Hoàng vào quán.
Vừa keo ghế cho Uyên ngồi, anh vừa giải thích:
- Quán này chia làm hai. Bên trong là của các bợm nhậu. Anh đưa em tới bàn này là đúng chỗ rồi, đừng tò mò liếc vào trỏng làm chi.
Gia Uyên nhún vai:
- Tò mò là tính cách của em. Lẽ ra anh đừng đưa em tới cái quán đa chức năng này để rồi ngăn này cấm kia. Phiền quá!
Hoàng lắc đầu nhìn Uyên. Anh chúa ghét con gái đỏng đảnh, nhưng sao lại không ghét được Gia Uyên mới khổ.
Anh chống tay đắm đuối nhìn Uyên. Cô nhỏ ngông nghênh lạ, trông thật muốn véo. Vừa lúc ấy Hoàng thay đổi mắt Uyên bỗng tròn xoe và nhìn đăm đăm vào bên trong. Cái nhìn bằng tất cả hồn vía của Uyên khiến anh phải nhìn theo và thấy gã đàn ông từng đứng dưới cửa sổ nhà Uyên.
Máu nóng trong người Hoàng chợt bốc lên hừng hực. Anh cố ghìm sự bất bình xuống bằng một câu đừa:
- Dường như ở đâu có em xuất hiện là có hắn. Hữu duyên thật! Nhưng hãy chú ý coi chừng cái ví để chúng móc mất lúc nào chả hay đấy!
Gia Uyên mỉm cười. Nhưng không cười vì câu đùa của Hoàng mà cười với Khanh. Nụ cười rạng rỡ của cô làm Hoàng hẫng.
Anh tức điên lên khi thấy anh ta đỏng đảnh bước về phía mình. Rồi bằng giọng kẻ cả, anh ta lên tiếng:
- Hai người trông thật hạnh phúc!
Hoàng đang khó chịu vì giọng điệu như đã quen biết nhau lắm của hắn, thì lại nghe tiếng Gia Uyên ngập ngừng:
- Anh cũng thích bún bò Huế à?
Khanh đáp:
- Khi có người yêu đi cùng, tôi sẽ chọn món đó. Còn sô lô thế này thì phải chọn bảy món bò cho không cô đơn.
Uyên khảng khái:
- Nếu là con trai, tôi sẵn sàng cùng anh chén bò 7 món cho có bạn rồi..
Mắt Khanh ánh lên một tia ấm áp khác thường. Anh mỉm cười lich lãm:
- Cám ơn sự nhiệt tình đó! Không làm phiền hai người nữa.
Khanh chưa quay đi, Hoàng đã đứng dậy giọng hằn học:
- Anh đúng là mất dạy nên mới bám theo Gia Uyên. Hừm! Anh không có cơ hội đâu!
Miệng Khanh hỏi nhếch lên đầy ngạo mạn:
- Giữa chúng ta đã có quá nhiều chuyện không hay, tôi không muốn kết thêm thù hận nữa. Nhưng anh nên nhớ, cái gì cũng có giới hạn, đừng chọc tôi nổi nóng đấy.
Hoàng cười khảy:
- Anh là cái thớ gì mà hăm dọa tôi?
Gia Uyên đứng chen vào giữa, cô kéo tay Hoàng:
- Trời ơi! Anh cứ như vậy hoài, kỳ quá! Anh Khanh đây là giám đốc công ty Rạng Đông, nơi em đang thực tập đó!
Những lời Uyên nói khác nào đổ dầu vào lửa, Hoàng sôi máu lên khi nhớ tới mối hận cũ:
- Đúng là cha nào con nấy.
Kiểu mắng quơ đũa cả nắm của Hoàng xúc phạm nặng đến Khanh. Anh gằn từng tiếng:
- Chuyện nào ra chuyện đó. Tôi yêu cầu anh phải xin lỗi tôi vì câu xuyên tạc vừa rồi.
Hoàng mím môi:
- Tôi có nói sai đâu mà xin lỗi.
Khanh tái mặt nhào tới tống một cú đấm hết sức bình sinh về phía Hoàng. Gia Uyên la lên thất thanh. Trong một tích tắc hốt hoảng, chả hiểu sao cô lại lao tới trước và lãnh đủ miếng đòn thù sấm sét của Khanh.
Anh bàng hoàng vì bất ngờ và kinh hãi khi thấy Gia Uyên ngã vào người Hoàng. Quên cả hận thù, hai gã đàn ông cũng gào to tên Uyên. Hoàng rú lên khi thấy máu mũi cô chảy túa ra...
Nhiều người trong quán ào tới lăng xăng ồn ào. Người ta bắt Uyên nằm dựa vào ghế, mặt ngước lên trời rồi lấy khăn lạnh đắp lên trán cô.
Khanh xót xa nhìn gương mặt bắt đầu sưng lên của Uyên.
Giọng anh khản đặc vì ân hận:
- Tôi thành thật xin lỗi!
Hoàng gầm gừ:
- Anh cút đi! Nếu anh không xuất hiện thì đâu có chuyện gì.
Uyên rên rỉ:
- Đừng gây gổ nữa mà! Hay là em chết cho vừa lòng hả dạ cả hai người?
Khanh khổ sở:
- Uyên thấy trong người thế nào?
Không thèm nhìn tới Khanh, cô thút thít với Hoàng:
- Đau ở mũi, miệng.. chắc là mặt em sưng to lắm rồi! Hic... hic...! Hổng biết đâu... Hic!
Hoàng vội dỗ dành:
- Mặt em không có sưng, đừng khóc mà nhỏ..
Rồi như muốn chứng tỏ vị trí của mình, Hoàng nhẹ nhàng dùng khăn lau tí máu còn dính trên mặt Uyên, vuốt cho ngay những sợi tóc rối trên trán Uyên.
Cô có vẻ ngượng vì cử chỉ thân mật của anh, nhưng cũng không phản ứng.
Gượng ngồi dậy, Uyên nói:
- Em muốn về nhà!
Hoàng năn nỉ:
- Nằm nghỉ một chút nữa đã..
Uyên làu bàu:
- Cho người ta đi qua đi lại nhìn à?
Khanh nhỏ nhẹ:
- Tôi sẽ gọi tắc xi đưa Uyên về nhé!
Gia Uyên giận dỗi làm thinh. Cú đánh vừa rồi của anh làm có nổ đom đóm mắt, ù tai, choáng váng mặt mày đến mức té chúi vào người Hoàng. Tệ hại nhất là... lỗ mũi ăn trâd, đôi môi dập vào răng đã sưng vều lên rồi. Mặt mũi thế này trông chắc kinh lắm!
Vừa gượng đứng dậy, Uyên lại xiêu vẹo đổ vào Hoàng. Anh chàng được dịp đường hoàng choàng vai, ôm eo cô dìu đi.
Hoàng cao giọng cho Khanh nghe:
- Anh sẽ về bằng taxi với em. Không cần phiền tới hạng người đó!
Ra tới đường, Hoàng hiên ngang ngoắc chiếc taxi vừa trờ tới, chớ không thèm chiếc Khanh đã gọi sẵn.
Gia Uyên ngần ngừ rồi cũng chui vào xe, cô bắt đầu thấm mệt và ê ẩm khắp mặt nên cũng chả còn hơi sức đâu đòi hỏi. cô tựa người ra nệm xe, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn nghe giọng Khanh gào theo:
- Tôi sẽ đến thăm Uyên ngay...