Dịch giả: Chúc Linh
Chương 81 & 82 & 83 & 84 & 85

Becker mệt mỏi, anh đang đứng cạnh bốt điện thoại ở khu sân bay đông đúc. Mặc dù mặt đỏ bừng bừng và hơi buồn nôn nhưng anh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Vậy là đã kết thúc, kết thúc thật rồi. Anh đang trên đường trở về nhà. Chiếc nhẫn trên tay anh là vật mà mấy hôm nay anh tìm kiếm. Anh duỗi bàn tay ra dưới ánh sáng và liếc nhìn chiếc nhẫn. Lúc này anh không đủ tập trung để đọc ra hàng chữ nhưng rõ là lời đề tặng không phải bằng tiếng Anh. Ký tự đầu tiên là Q, O hay 0 gì đó, mắt anh đau đến mức anh không thể phân biệt nổi. Becker nhìn mấy kí tự đầu tiên, chúng chẳng có nghĩa gì cả. Liệu đó có phải là mật khẩu an ninh quốc gia không nhỉ?
Becker bước vào buồng điện thoại và gọi cho Strathmore. Trước khi anh ấn xong phần mã quốc tế, anh nghe thấy giọng nói trong điện thoại: "Hãy cúp máy và gọi lại sau" - Becker nhau mày và gác máy. Anh quên mất rằng kết nối điện thoại quốc tế ở Tây Ban Nha giống y như trò cò quay. Rất tốn thời gian và phụ thuộc nhiều vào may rủi. Anh phải gọi lại một vài phút sau nữa.
Becker cố gắng quên đi những dấu hiệu làm mắt anh cay xè.
Megan đã dặn anh rụi mắt chỉ làm chúng đau hơn; anh ta đã không tưởng tượng được. Nóng lòng, anh lại gọi điện thoại. Vẫn không kết nối được. Becker không thể đợi thêm nữa. Mắt anh như có lửa, anh cần rửa mặt. Strathmore sẽ phải đợi thêm một hai phút nữa. Becker cảm thấy mình chẳng nhìn thấy gì nữa, anh đi về phía phòng tắm.
Anh lờ mờ thấy chiếc xe ngựa sạch sẽ vẫn đứng trước phòng dành cho đàn ông, anh quay sang phòng có chữ DAMAS. Anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng động phía bên trong, anh gõ cửa và hỏi:
- Hola?
Im lặng.
Có thể là Megan, anh nghĩ. Cô còn năm tiếng nữa mới đến giờ bay. Và cô có nói cô sẽ đi rửa tay.
- Megan?
Becker lại gọi. Và anh gõ cửa. Không có tiếng đáp lại Anh đẩy cửa vào.
- Có ai ở đây không?
Anh vừa hỏi vừa đi vào. Phòng tắm trống trơn. Becker nhún vai rồi đi đến bồn rửa. Chiếc bồn rất bẩn thỉu nhưng nước thì lại mát lạnh. Becker thấy từng lỗ chân lông của mình co lại khi anh vốc nước lên mắt. Anh nhìn mình trong gương. Trông anh cứ như đã khóc rất nhiều ngày.
Anh lấy tay áo lau khô mặt, và bỗng dưng anh sực tỉnh. Trong lúc hào hứng anh chợt quên mất mình đang ở đâu. Anh đang ở sân bay. Ngay ngoài kia, tại một trong ba khu máy bay đỗ, một chiếc Learject 60 đang đợi đưa anh về nhà. Viên phi công đã nói rất rõ, tôi nhận được lệnh sẽ ở đây cho đến khi anh quay trở lại.
Thật khó mà tin được. Becker nghĩ, sau tất cả những chuyện này anh quay lại vạch xuất phát. Anh đang làm gì ở đây nhỉ? Anh cười. Mình chắc rằng viên phi công có thể nhắn cho Strathmore rồi.
Cười một mình, Becker nhìn vào gương, anh sửa cà vạt ngay ngắn. Anh toan bước đi thì qua gương anh thấy một vật gì ngay sau mình. Anh quay lại. Đó là một đầu chiếc khăn của Megan.
- Megan!
Anh gọi. Không có tiếng đáp lại.
- Có phải là Megan không nhỉ?
Becker bước đi. Anh nói một mình khi bước qua bên kia vách ngăn. Không ai trả lời lời nói của anh. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Cửa mở toang.
Becker ghìm lại không hét lên hãi hùng. Megan đang ở trong nhà vệ sinh, mắt cô trợn ngược. Máu đang rỉ ra từ một lỗ đạn ngay ở giữa trán của cô.
- Ôi Chúa ơi! - Becker kêu lên sửng sốt.
- Está muerta! - một giọng rền rĩ thốt lên ngay sau Becker - Cô ấy chết rồi.
Như trong một giấc mơ, Becker quay lại.
- Senor Becker - Giọng kì quái hỏi.
Bối rối, Becker thấy người đàn ông đang đi vào phòng vệ sinh.
Trông hắn quen quen.
- Soy Hulohot- kẻ giết người nói - Tôi là Hulohot - Những lời nói phát ra như từ đáy dạ dày hắn. Hulohot chìa tay ra - El anillo. Chiếc nhẫn.
Becker thờ ơ.
Người đàn ông đưa tay vào túi, lấy ra khẩu súng. Hắn giơ vũ khí lên, nhắm vào trán Becker.
- El anillo.
Rõ ràng chỉ trong một giây, Becker thấy một cảm giác lạ mà trước kia anh chưa bao giờ biết đến. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tất cả các thớ thịt trên cơ thể anh căng lên tức thởi. Bay qua không khí khi viên đạn phát ra, anh ngã xuống gần đầu của Megan.Viên đạn làm bức tường phía sau nổ tung.
- Mierda! - Hulohot tức tối. Bằng cách nào đó, David Becker lao ra khỏi cửa ngay khoảnh khắc cuối cùng có thể. Tên giết người bám sát theo anh.
Becker băng qua cơ thể bất động của Megan. Có tiếng chân phía sau. Tiếng thở. Tiếng súng đang lên đạn.
- Tạm biệt! - người đàn ông nói nhỏ khi hắn ta nhào tới như con báo, hắn chĩa súng vào phía vách ngăn.
Súng nồ. Có ánh sáng màu đỏ. Không phải máu. Đó là một vật gì khác. Một vật hiện ra từ đâu vướng vào chân hắn, ngực hắn đập mạnh xuống đất làm súng nổ sớm hơn một khắc. Đó là chiếc khăn của Megan.
Becker nhảy ra từ vách ngăn. Anh dùng vai của mình đầy người đàn ông về phía bồn. Một cuộc va chạm đến rợn người. Chiếc gương vỡ tan. Khẩu súng rơi xuống. Hai người đàn ông đổ xuống nền nhà. Becker đẩy người mình ra, lao ra ngoài. Hulohot quờ quạng tìm khẩu súng, hướng theo Becker và bắn. Viên đạn găm vào cánh cửa phòng tắm vừa sập lại.
Khoảng không mở rộng của khu sân bay đông đúc đã lờ mờ hiện ra trước Becker như một sa mạc không thể vượt qua. Đôi chân guồng vội vã, nhanh hơn cả anh nghĩ.
Khi anh trượt qua cánh cửa xoay tròn, một tiếng đạn vang lên ngay phía sau anh. Mảng kính thuỷ tinh trước mặt vỡ vụn. Becker dùng vai đẩy mạnh khung cửa, chiếc cửa xoay tròn về phía trước.
Một khắc sau anh loạng choạng trên vỉa hè bên ngoài.
Một chiếc taxi đang đợi.
- Déjame entrar! - Becker hét lên, và anh đấm vào cửa kính, anh nói - Cho tôi vào!
Người lái xe lắc đầu: người khách kính gọng kim loại đã trả tiền để anh ta đợi ở đây. Becker quay lại và thấy Hulohot tay cầm súng, đang chạy rất nhanh qua đám đông. Becker nhìn thấy chiếc Vespa nhỏ của mình bên vệ đường. Mình tiêu rồi, anh nghĩ thế.
Hulohot đi qua cánh cửa đang quay tròn đúng lúc Becker đang đạp nổ chiếc Vespa của mình một cách tuyệt vọng. Hulchot mỉm cười và đưa súng lên.
- Chết tiệt! Becker lóng ngóng với cái cần khởi động. Anh lại đạp nổ lần nữa. Máy hộc lên rồi chết.
- Elanillo. Chiếc nhẫn - Giọng nói đã gần hơn.
Becker nhìn lên. Anh thấy nòng súng đang xoay. Anh lại đạp nổ.
Phát súng của Hulohot trượt qua đầu Becker khi chiếc xe của anh khởi động được và chồm lên phía trước. Becker ghì chặt chiếc xe lúc nó nảy lên xuống trên khu đường đắp cao đầy cỏ dành cho xe lửa và loạng choạng của khỏi góc toà nhà vụt ra cầu tàu.
Hulohot tức giận chạy về phía chiếc taxi đang đợi mình. Vài giây sau, người lái xe nằm chỏng gọng trên vỉa hè, sững sờ nhìn chiếc xe của mình lao ra khỏi đám bụi.
Chương 82
Sau khi đã bớt choáng váng bởi những lời ám chỉ của ngài chỉ huy với đội An ninh, Greg Hale thấy mình trở nên yếu ớt vì sự sợ hãi. Đội An ninh đang đến. Susan bắt đầu trượt ra khỏi tay hắn.
Hale bừng tỉnh, anh ta bám chặt lấy hông cô, kéo cô lại.
- Để tôi đi! - Cô kêu lên, qua mái vòm giọng nói của cô vang vọng lại.
Đầu óc Hale trong trạng thái căng thẳng. Anh ta hoàn toàn ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của ngài chỉ huy. Strathmore đã gọi cho đội An ninh! Ông ta chấp nhận hi sinh những kế hoạch của mình với Pháo Đài Số.
Có đến hàng triệu năm nữa thì Hale cũng không thể tưởng tượng nổi Strathmore để Pháo Đài Số trôi qua như thế. Cánh cửa sau cài vào Pháo Đài Số là cơ hội cả đời ông ta.
Khi sợ hãi, tâm trí Hale như đang chơi trò bịp bợm vớị chính anh ta. Hale thấy nòng khẩu Beretta của Strathmore ở mọi nơi. Anh ta bắt đầu quay cuồng, giữ chặt Susan, cố tránh phát bắn của Strathmore. Sợ hãi, Hale kéo lê Susan tới phía cầu thang. Chỉ năm phút nữa, nơi này sẽ tràn ngập ánh sáng, cửa sẽ mở, và đội SWAT sẽ tràn vào.
- Anh đang làm đau tôi! - Susan nghẹt thở kêu lên. Cô hổn hển, loạng choạng vấp phải những ngón chân xoay xở một cách tuyệt vọng của Hale.
Hale cân nhắc giữa việc thả Susan ra và việc lao điên cuồng vào chiếc thang máy của Strathmore, nhưng như thế là tự sát. Anh ta không có mật khẩu. Hơn nữa, một khi ra khỏi NSA mà không có con tin anh ta sẽ không làm được gì cả. Ngay cả chiếc Lotus của anh ta cũng không thể chạy thoát khỏi một đội máy bay của NSA.
Susan là người duy nhất sẽ giúp anh ta không bị Strathmore giết chết
- Susan! - Anh ta thốt lên, kéo lê cô về phía cầu thang. - Đi với tôi! Tôi sẽ không làm cô đau!
Khi Susan chống cự lại anh ta, Hale nhận ra hắn đang gặp thêm những rắc rối nữa. Ngay cả khi bằng cách nào đó đi chăng hắn có thể làm cho thang máy của Strathmore mở cửa, và kéo Susan đi với mình, chắc chắn cô ta sẽ chống cự lại suốt chặng đường họ đi ra khỏi toà nhà. Và Hale biết rõ rằng thang máy của Strathmore chỉ dùng lại ở một điểm duy nhất: Khu cao tốc dưới tầng hầm. Đó là một đường dẫn bị cấm qua lại, chỉ có một số nhân viên của NSA được đi lại bí mật. Hale không muốn bị lạc trong hành lang của trụ sở NSA với một con tin chống cự. Đó quả là một cái bẫy chết người.
Ngay cả khi anh ta ra được bên ngoài, anh ta cũng không có một khẩu súng nào trong tay. Làm sao anh ta có thể đưa Susan qua chỗ đậu xe? Làm sao anh ta có thể lái xe được?
Và rồi anh ta đã tìm thấy câu trả lời khi nhớ lại câu nói của một trong những giáo sư chiến lược quân sự khi anh ta còn ở Hải quân. Đó là: "Ép buộc một người, người ta sẽ chống cự lại anh, nhưng thuyết phục một người nghĩ theo cách anh muốn, anh sẽ có một đồng minh".
- Susan - Hale nghe mình nói - Strathmore là một kẻ giết người. Cô đang gặp nguy hiểm ở đây!
Dường như Susan không nghe. Hale biết đó là điều kì cục vì dù gì Strathmore cũng sẽ không bao giờ làm Susan đau, và cô ấy biết điều đó.
Hale căng mắt trong bóng tối, băn khoăn không biết ngài chỉ huy đang trốn ở đâu. Bỗng nhiên Strathmore im lặng, điều này làm cho Hale thấy hoảng hốt hơn. Anh ta nhận thấy thời gian của mình đã hết. Đội An ninh có thể đến bất cứ lúc nào.
Với một sức mạnh dâng trào, anh ta vòng tay qua người Susan, kéo cô lên phía cầu thang. Cô móc gót giầy vào nấc thang đầu tiên và kéo người lại nhưng chẳng có tác dụng gì, Hale khoẻ hơn.
Anh ta cẩn thận lôi Susan lên cầu thang. Đẩy cô lên sẽ dễ dàng hơn nhưng đầu cầu thang được máy quan sát vi tính của Strathmore chiếu rọi. Nếu Susan đi trước, Strathmore sẽ bắn vào lưng Hale. Kéo Susan phía sau mình, anh ta có thể dùng cô đỡ đạn.
Leo đến một phần ba cầu thang, Hale thấy có sự chuyển động dưới cuối cầu thang. Strathmore đang di chuyển! Anh ta rít lên.
- Ngài chỉ huy, đừng cố! Ông sẽ chỉ làm cô ta chết thôi!
Hale chờ đợi. Nhưng chỉ có sự im lặng. Anh ta lắng nghe.
Không có gì cả. Phía dưới cầu thang hoàn toàn tĩnh lặng. Có phải là anh ta tự nghĩ ra không nhỉ? Điều đó không quan trọng.
Strathmore sẽ không bao giờ liều mạng bắn khi Susan đang ở giữa anh ta và tầng Crypto thế này.
Nhưng khi Hale dựa vào cầu thang kéo lê Susan thì có điều bất ngờ xảy ra. Có tiếng động phía trên đầu cầu thang phía sau. Anh ta dừng lại, mặt nóng lên. Liệu Strathmore có trượt trên tầng? Linh tính mách báo với Hale rằng Strathmore đang ở dưới cầu thang.
Nhưng khi đó, tiếng động lại vang lên. Lần này to tiếng động to dần lên. Tiếng bước đi rõ ràng trên phía đầu cầu thang.
Hale hoảng sợ nhận ra sai lầm của mình. Strathmore đang ở trên đầu cầu thang ngay phía sau mình. Ông ta ngắm trúng lưng mình. Anh ta tuyệt vọng quay lưng Susan lên phía trên và bắt đầu lùi lại phía dưới.
Khi xuống dưới cầu thang, anh ta nhìn đến man dại lên phía đầu cầu thang, hét lên.
- Lùi lại, ngài chỉ huy! Lùi lại nếu không tôi sẽ bẻ cổ cô ta…
Khẩu Berreta trượt qua không khí, xuống chân cầu thang và đập vào đầu Hale.
Khi Hale nẳm vật xuống dưới sàn. Susan đã thoát khỏi anh ta nhưng lúc này đầu óc cô lại quay cuồng bối rối. Strathmore chộp lấy Susan, ôm và vỗ về cơ thể đang run rẩy của cô.
- Suỵt! - Ông trấn tĩnh – Là tôi đây. Cô ổn rồi!
Susan vẫn run rẩy:
- Sếp… - Cô thở hổn hển - Tôi nghĩ… tôi đã nghĩ ông ở trên kia… tôi nghe thấy….
- Thư giãn đi nào! - Ông thì thầm. - Cô nghe thấy tôi kéo lê tên đó trên đầu cầu thang chứ?
Susan thấy mình trong tình thế khóc dở mếu dở. Strathmore đã cứu cô.
Đứng trong bóng tối, cô thấy tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy có lỗi. Đội An ninh đang đến. Cô đã ngốc nghếch để cho Hale bắt mình, và anh ta đã dùng cô để chống lại Strathmore. Susan biết chỉ huy đã trả một giá đắt để cứu cô.
- Tôi rất tiếc - cô nói.
- Vì sao?
- Những dự định của ông với Pháo Đài Số … chúng đã tan tành.
Strathmore lắc đầu.
- Không sao đâu.
- Nhưng… Nhưng đội An ninh thì sao? Họ sẽ ở đây ngay bây giờ. Chúng ta sẽ không có thời gian để..
- Đội An ninh không đến đâu, Susan. Chúng ta có thời gian để thực hiện công việc của mình.
 Susan bối rối. Không đến. Nhưng ông đã gọi điện…
Strathmore cười khoái trá.
- Kế xưa nhất trong sách. Tôi giả vờ đấy!
Chương 83
Rõ ràng là chiếc Vespa của Becker là phương tiện nhỏ nhất đi với tốc độ như phá hỏng đường băng Seville. Nó đang đi với tốc độ lớn nhất- 93km/h, tiếng rền rĩ phát ra từ động cơ nghe giống tiếng cưa xích hơn là tiếng xe máy. Rủi ro là nó đang chạy dưới công suất cần thiết để đến được chiếc máy bay.
Qua gương chiếu hậu, Becker thấy chiếc taxi đã đi được hơn một trăm mét. Nó đánh võng ra khỏi khu đường băng tối tăm.
Ngay lập tức chiếc xe lấy lại thăng bằng. Becker nhìn về phía trước.
Dưới bầu trời đêm, anh thấy những bóng khu chứa máy bay ở phía xa, cách đó khoảng 900 mét. Anh tự hỏi không biết liệu từ đây đến đó thì chiếc taxi có vượt xe anh không. Anh biết Susan trong hai giây có thể làm phép toán cho anh. Đột nhiên Becker thấy sợ hãi, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Anh cúi đầu, vặn hết ga. Chiếc Vespa đang đi hết tốc độ. Becker đoán chiếc taxi đang đi với tốc độ 170 km/h, gấp đôi xe anh. Anh nhìn ba khu chứa máy bay lờ mờ hiện ra ở phía xa. Chiếc Learjet ở khu thứ hai. Một phát đạn vang lên.
Viên đạn rơi xuống đường cách Becker một vài mét. Anh nhìn lại, kẻ ám sát đang thò đầu ra ngoài cửa, ngắm vào mục tiêu. Becker bất thình lình đổi hướng đi, chiếc gương xe của anh vỡ tan. Anh có thể thấy tác động của viên đạn trên phía tay cầm. Becker nằm sạt người xuống xe. Anh kêu lên: "Chúa hãy giúp con!"
Phần đường trước mặt Becker trở nên rõ hơn. Chiếc taxi đang tiến gần anh hơn. Ánh đèn taxi chiếu đường như những hình bóng ma quái. Lại một phát đạn nữa. Viên đạn trượt qua thân xe.
Becker cố không để xe bị đổ. Mình phải đến nơi để máy bay.
Anh tự hỏi không biết liệu viên phi công có thấy họ đang đến không Liệu anh ta có vũ khí không nhỉ? Anh ta có mở cửa đúng lúc không? Nhưng khi Becker tiến đến khu để máy bay, anh nhận thấy một vấn đề nghiêm trọng đang xảy ra. Anh không thấy chiếc Learjet nào cả. Anh nhìn mờ mờ và cầu nguyện rằng mình đang bị ảo giác. Nhưng không phải. Khu để máy bay trống trơn. Ôi lạy Chúa, chiếc máy bay!
Khi hai chiếc xe lao thẳng vào khu để máy bay trống trơn,
Becker tìm lối thoát một cách tuyệt vọng. Bức tường sau của toà nhà làm bằng kim loại lượn sóng, chẳng có cửa hay cửa sồ nào cả.
Chiếc taxi gầm lên ngay bên cạnh Becker. Anh nhìn sang bên trái, thấy Hulohot đang giơ súng lên.
Phản xạ. Becker nhấn mạnh vào phanh xe. Anh đi chậm lại. Sàn khu để máy bay đầy dầu trơn. Chiếc Vespa trượt dài. Bên cạnh anh, tiếng taxi rít lên chói tai khi phanh và bánh xe trượt dài trên bề mặt trơn tuột. Chiếc xe quay tít quanh đám khói và những miếng cao su đang cháy lên chỉ cách chiếc Vespa vài mét.
Ngay bên cạnh nhau, hai chiếc xe ngoài sự kiểm soát lướt qua đề tránh đụng phải phía sau khu nhà. Becker tuyệt vọng dậm phanh nhưng chiếc xe không có khả năng bám đất, như là lái xe trên băng vậy. Trước mặt anh, bức tường kim loại hiện ra. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Khi chiếc taxi quay tròn điên cuồng bên cạnh anh, Becker đối mặt với bức tường và chờ đợi hậu quả.
Có tiếng va chạm inh tai nhức óc giữa thép và bức tường kim loại Nhưng anh không cảm thấy đau đớn. Becker thấy mình vẫn cưỡi trên chiếc Vespa, nảy lên nảy xuống trên đồng cỏ. Cứ như thể là bức tường đã biến mất trước mắt anh. Chiếc taxi vẫn ở bên cạnh anh, lật nghiêng trên cánh đồng. Một màng kim loại khồng lồ từ phía sau bức tường khu nhà để máy bay đổ xuống mui chiếc taxi, mồi nảy lên lướt qua đầu Becker.
Tim đập mạnh, Becker rồ chiếc Vespa và biến mất trong đêm.
Chương 84
Khi hoàn thành những lỗ hàn cuối cùng, Jabba thở nhẹ nhõm.
Ông ta tắt mỏ hàn, đặt chiếc đèn nhỏ xuống và nằm một lát trong bóng tối dưới gầm chiếc máy chủ. Ông mệt mỏi. Cổ ông đau nhức.
Công việc bên trong các thiết bị luôn bị cản trở, đặc biệt là với khổ người của ông. Và họ thì cứ làm chúng ngày càng nhỏ hơn, ông nghĩ.
Khi Jabba nhắm mắt lại để tận hưởng giây phút thư giãn, nhưng có ai đó phía bên ngoài kéo ủng của ông.
Midge tìm thấy mình rồi. Ông rên rỉ.
- Jabba, ra đi!
Ông miễn cưỡng trượt ra.
- Chúa ơi, Midge! Tôi đã bảo với bà…
Nhưng đó không phải là Midge. Jabba nhìn lên ngạc nhiên.
- Soshi?
Soshi Kuta là một cô gái gầy nhẳng chỉ nặng 45kg. Cô ta là cánh tay phải của Jabba, một chuyên viên An ninh hệ thống giỏi, tốt nghiệp MIT(1). Cô ta thường làm việc khuya cùng với Jabba và là nhân viên duy nhất không bị ông quát nạt. Cô ta nhìn thẳng vào ông, hỏi:
- Vì lí do quái quỷ gì mà ông không trả lời điện thoại hay tin nhắn của tôi?
- Tin nhắn của cô - Jabba nhắc lại.
- Tôi nghĩ đó là…
- Thôi đừng bận tâm, có điều gì rất lạ đang xảy ra trong cơ sở dữ liệu chính.
Jabba kiểm tra đồng hồ.
- Lạ à - Giọng ông trở nên quan tâm hơn đến lời của Sohsi Kuta.
- Cô nói cụ thể hơn xem nào? - Ông nói.
Hai phút sau, Jabba lao xuống sảnh đi về phía phòng dữ liệu.
Chú thích:
(1) MIT học viện công nghệ Massachusett.
Chương 85
Greg Hale nằm cuộn tròn trên sàn nhà Node 3. Strathmore và Susan đã kéo hắn qua Crypto và trói chân tay hắn lại với những đoạn dây cáp 12 ly lấy từ các máy in trong Node 3.
Susan vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì sếp vừa làm. Ông ấy đã giả cuộc gọi. Bằng cách nào đó Strathmore đã bắt được Hale, cứu Susan và có đù thời gian để viết lại Pháo Đài Số.
Susan nhìn kẻ vừa bắt cô đang bị trói một cách bất động. Hale đang thở nặng nhọc. Strathmore ngồi trên ghế với khầu Berreta được chống vụng về trên lòng, Susan lại để tâm vào máy tính của Hale và tiếp tục cuộc tìm kiếm các ký tự ngẫu nhiên của mình.
Cô tiến hành cuộc tìm kiếm thứ tư và vẫn không thấy gì.
- Vẫn chưa may mắn - Cô thở dài và nói với chỉ huy - Có lẽ chúng ta phải chờ David tìm bản copy của Tankado.
Strathmore nhìn cô với vẻ không hài lòng. Ngài chỉ huy đặt ra giả thiết xấu nhất:
- Nếu David không tìm được và mật mã của Tankado rơi vào tay kẻ xấu…
Strathmore không cần nói hết. Susan vẫn hiểu. Cho đến khi file Pháo Đài Số trên Internet được thay bằng phiên bản đã thay đổi của Strathmore thì mật khẩu của Tankado mới không còn nguy hiểm nữa.
- Sau khi chúng ta tạo ra sự thay đổi! - Strathmore nói thêm. - Tôi không cần quan tâm có bao nhiêu mật khẩu đang trôi nổi, càng nhiều càng thú vị - Ông ra hiệu cho Susan tiếp tục tìm kiếm - Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta đang chơi trò tính thời gian - Strathmore nói.
Susan há miệng như nuốt từng lời Strathmore vừa nói nhưng những lời đó trôi tuột ra ngoài bởi một âm thanh chói tai xuất hiện đột ngột. Sự tĩnh lặng của Crypto bị phá vỡ bởi tiếng còi báo động từ phía trên. Susan và Strathmore giật mình nhìn nhau.
- Cái gì thế - Susan hét lên khi có khoảng lặng giữa hai hồi tiếng nổ.
- TRANSLTR! - Strathmore trả lời, giọng lo lắng.
- Nó quá nóng.
Có lẽ Hale đã đúng khi nói về chiếc máy phát nguồn không đủ chất làm lạnh.
- Bộ phận huỷ tự động thì sao?
Strathmore nghĩ một lát rồi kêu lên.
- Có cái gì đó vừa vỡ vụn.
Một luồng ánh sáng báo động màu vàng quay quanh sàn nhà khu Crypto và lướt qua khuôn mặt của chỉ huy.
- Ông nên huỷ nó đi! - Susan nói.
Strathmore gật đầu. Chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ba triệu con chíp xử lí silicon quá nóng và bốc cháy. Strathmore phải đi lên tầng, tới chỗ làm việc của mình và huỷ bộ phận dùng để chạy Pháo Đài Số đặc biệt là trước khi có ai đó bên ngoài phát hiện thấy rắc rối này và gửi quân vào.
Strathmore nhìn qua Hale, anh ta vẫn đang nằm bất tỉnh. Ông đặt khẩu Berreta lên trên bàn và nói át tiếng còi báo động.
- Tôi sẽ quay trở lại ngay! - Khi biến mất qua cái lỗ trên tường Node 3, Strathmore nói với lại - Hãy tìm cho tôi cái mật khẩu đó!
Susan nhìn lại những kết quả tìm kiếm không hiệu quả của mình và cảm thấy thất vọng. Cô hi vọng Strathmore sẽ làm nhanh và trở lại đây. Tiếng động và ánh sáng ở Crypto lại phát ra nghe như cuộc phóng tên lửa.
Trên sàn, Hale bắt đầu cựa quậy. Cứ mỗi lần chiếc còi báo động rú lên, hắn ta lại nhăn mặt. Susan thấy ngạc nhiên với chính mình khi cô chộp lấy khẩu Berreta. Hale mở mắt nhìn Susan Fletcher đứng với khẩu súng chĩa vào đũng quần hắn.
- Mật khẩu đâu? - Susan hỏi, giọng ra lệnh.
Hale vẫn đang khổ sở với tư thế bị trói của mình. Anh ta hỏi cô:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Anh đã ra tay. Đó là tất cả những gì đã diễn ra. Nào, mật khẩu đâu?
Hale cố di chuyển cánh tay nhưng rồi hắn nhận ra hắn đã bị trói Gương mặt hắn trở nên căng thẳng.
- Thả tôi ra! - hắn gào lên.
- Tôi cần mật khẩu - Susan nhắc lại.
- Tôi không có. Hãy thả tôi ra! - Vừa gào anh ta vừa cố đứng dậy nhưng hắn hầu như không thể lăn được.
Susan hét lên giữa hai tiếng rú của còi báo động.
- Anh là North Dakota và Ensei Tankado đã đưa bản sao mật khẩu của anh ta cho anh. Tôi cần nó ngay bây giờ.
- Cô điên rồi! - Hale thở hổn hển quát lại.
- Tôi không phải là North Dakota!
Hắn ta cố giãy giụa.
Susan giận dữ buộc tội hẳn ta.
- Đừng có nói dối tôi. Tại sao toàn bộ email của North Dakota lại ở trong hòm thư của anh?
Tôi đã nói với cô rồi! - Hale khẩn khoản thanh minh khi tiếng còi lại vang lên - Tôi đã theo dõi Strathmore! Những email trong hòm thư của tôi, tôi đã sao từ email của Strathmore - email COMIN lấy trộm từ Tankado!
- Chết tiệt! Anh không bao giờ có thể theo dõi hòm thư của ngài chỉ huy.
- Cô không hiểu - Hale hét lên - Trong hòm thư của Strathmore đã có cài máy theo dõi.- Hale nói trong lúc tạm ngưng ngắn ngủi giữa các hồi còi.
- Có ai đó đã đặt máy theo dõi ở đó. Tôi nghĩ đó là Giám đốc Fontaine. Tôi chỉ sao các email thôi. Cô phải tin tôi. Đó là lí do tại sao tôi phát hiện ra kế hoạch viết lại Pháo Đài Số của ông ta. Tôi đã đọc được các bản phần mềm BrainStorm của Strathmore.
BrainStorm? Susan ngưng lại suy nghĩ. Rõ ràng Strathmore đã viết kế hoạch của mình về Pháo Đài Số lên phần mềm BrainStorm. Nếu ai đó theo dõi hòm thư của ngài chỉ huy thì bây giờ thông tin hẳn đã lan rộng.
- Viết lại Pháo Đài Số là một công việc điên rồ! - Hale kêu lên - Cô biết thừa là điều đó có ý nghĩa như thế nào - NSA có thể truy nhập toàn bộ các máy tính!
Tiếng còi báo động lại kêu lên, như muốn át tiếng Hale đi nhưng hắn vẫn tiếp tục nói:
- Cô nghĩ là chúng ta đã sẵn sàng chịu trách nhiệm chưa? Cô nghĩ là ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Cực kì thiển cận. Cô nói chính phủ quan tâm tới lợi ích của mọi người à? Tuyệt! Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chính phủ trong tương lai không hề quan tâm đến quyền lợi của chúng ta. Công nghệ này sẽ tồn tại mãi mãi!
Hầu như Susan chẳng nghe thấy anh ta nói gì bởi tiếng động ở Crypto thật đinh tai nhức óc.
Hale bắt đầu cố xoay xở để thoát ra. Hắn nhìn vào mắt cô và lại tiếp tục hét lên.
- Làm sao mà những người dân có thể tự bảo vệ mình khỏi nhà nước, cảnh sát khi người đứng đầu có thể tiếp cận mọi đường dây liên lạc?
Susan đã nghe cái luận điệu này bao nhiêu lần rồi. Những chính phủ tương lai luôn là đề tài để EFF phàn nàn.
- Cần phải ngăn chặn Strathmore lại! - Hale hét lên khi tiếng còi rú - Tôi thề tôi sẽ ngăn chặn ông ta. Đó là những gì tôi đã và đang làm ở đây - theo dõi hòm thư của ông ta, chờ ông ta có bất kì nhất cử nhất động gì để tôi ghi lại việc tiến triển của việc thay đổi Pháo Đài Số. Tôi cần bằng chứng cho thấy ông ta đã viết cửa hậu. Đó là lí do tại sao tôi sao tất cả email của ông ta về hòm thư của tôi. Đó là bẳng chứng ông ta đã theo dõi Pháo Đài Số. Tôi dự định sẽ đưa thông tin này đến cho báo chí.
Tim Susan đập mạnh. Có đúng là cô đã nghe thấy thế không nhỉ? Có thể lắm chứ. Nếu Hale biết về kế hoạch của Strathmore sẽ phổ biến phiên bản Pháo Đài Số đã sửa đổi, hắn sẽ đợi đến lúc cả thế giới đang sử dụng phiên bản đó và đưa ra thông tin chết người này với đầy đủ chứng cớ.
Susan nghĩ đến cái tít trên báo: Nhân viên mật mã Greg Hale tiết lộ kế hoạch bí mật kiểm soát thông tin toàn cầu của Mỹ!
Đó chẳng phải là một vụ Skipjack nữa sao? Khám phá một "cửa hậu" khác của NSA lần thứ hai sẽ khiến Greg Hale trở nên nồi tiếng hơn cả trong những giấc mơ điên dại của anh ta. Điều này cũng có thể nhấn chìm NSA. Tự dưng Susan băn khoăn không biết những điều anh ta nói có thật không. Không! Cô quyết định. Dĩ nhiên là không rồi.
Hale tiếp tục năn nỉ.
- Tôi dừng chương trình của cô vì nghĩ là cô đang tìm tôi. Tôi nghĩ cô nghi ngờ Strathmore đang bị theo dõi. Tôi không muốn cô tìm ra chỗ hở và phát hiện ra tôi.
Điều đó nghe hay đấy nhưng có vẻ là không như vậy.
- Tại sao anh giết Chartrukian - Susan chớp lấy.
- Tôi không giết! - Hale gào lên át cả tiếng ồn. Strathmore đã đẩy cậu ta. Tôi nhìn thấy toàn bộ sự việc! Chartrukian định gọi cho đội An ninh hệ thống và phá huỷ kế hoạch với cửa hậu của Strathmore!
Hale khá lắm. Anh ta có một mắt xích cho mọi chuyện.
- Thả tôi ra! - Hale van xin - Tôi không làm gì.
- Không làm gì à - Susan quát lên, cô tự hỏi không biết tại sao Strathmore lại lâu thế.
- Anh và Tankado đã bắt giữ con tin của NSA. Ít nhất anh đã chơi trò hai mặt với anh ta. Hãy nói đi - Cô nhấn mạnh - Tankado chết vì đau tim hay do anh đã cho người giết anh ta?
- Cô thật mù quáng! - Hale hét to - Cô không thấy là tôi chẳng có dính dáng gì đến việc đó à? Cởi trói cho tôi trước khi đội An ninh đến.
- Đội An ninh sẽ không đến đâu - Cô nói luôn.
Mặt Hale trắng bệch và gào lên:
- Cái gì?
- Strathmore giả cuộc gọi.
Mắt Hale trở nên điên dại. Anh ta như tê liệt trong giây lát. Sau đó anh ta nhăn nhó một cách khổ sở.
- Strathmore sẽ giết tôi! Tôi biết ông ta sẽ giết tôi. Tôi quá biết!
- Thoải mái đi nào, Greg!
Tiếng còi rú lên khi Hale hét.
- Nhưng tôi vô tội!
- Anh nói dối. Và tôi có bằng chứng! Anh có nhớ chương trình anh đã dùng không - Cô hỏi, và đi tới chỗ làm việc của mình.
- Tôi đã gửi nó lại! Chúng ta sẽ xem nó đã ở đây chưa.
Cô bấm chuột và mở tin nhắn. Dữ liệu này sẽ quyết định số phận của Hale, cô nghĩ thế. Hale là North Dakota. Hộp dữ liệu mở ra. Hale là…
Susan dừng lại. Chương trình dần hiện ra. Và Susan đứng lặng yên sững người. Không có nhầm lẫn. Chương trình đã phát hiện ra một kẻ khác - một người không ngờ nhất.
Susan đứng im gần bàn phím và đọc lại hộp dữ liệu trước mặt.
Đó vẫn là thông tin mà Strathmore đã nói với cô, ông nhận được khi cho chương trình hoạt động. Susan phát hiện Strathmore đã nhầm lẫn và cô biết mình sẽ làm cho chương trình hoạt động thật tốt. Thế nhưng thông tin hiện trên màn hình thật không thể ngờ được.
"ET" - cô tự hỏi, đầu óc cô chới với. "Ensei Tankado là North Dakota?".
Thật không thể nào tin được. Nếu dữ liệu đúng, Tankado và đối tác của anh ta chỉ là một, những suy nghĩ của Susan bỗng nhiên đứt đoạn. Cô ước gì tiếng còi báo động tắt đi.
- Tại sao Strathmore không tắt cái thứ quái quỷ ấy đi? - cô thầm nghĩ.
Hale quay người trên sàn, căng mắt ra nhìn Susan.
- Dữ liệu nói gì thế hả Susan? Nói cho tôi biết!
Nếu Tankado là North Dakota, vậy thì anh ta tự gửi thư cho mình… điều đó có nghĩa là North Dakota không tồn tại. Đối tác của Tankado chỉ là một trò xỏ lá.
North Dakota là một bóng ma. Cô tự nói với bản thân. Tất cả chỉ là số không.
Cái mánh khoé này quả là xuất sắc. Rõ ràng, Strathmore chỉ nhìn trận đấu tennis từ một phía. Bởi vì quả bóng cứ quay trở lại nên ông ta cho rằng hẳn là bên kia lưới phải có người. Nhưng Tankado đang chơi với một bức tường. Anh ta tuyên bố những tính năng của Pháo Đài Số trong những bức thư anh ta gửi cho chính mình, gửi cho một hòm thư nặc danh trả lời tự động và vài giờ sau, hòm thư đó sẽ trả lời thư anh ta ngay.
Bây giờ thì Susan đã nhận ra. Mọi chuyện thật rõ ràng. Tankado muốn Strathmore theo anh ta… anh ta muốn ông ấy đọc được những bức thư anh ta gửi cho chính mình. Ensei Tankado đã tạo ra một cách bảo hiểm tưởng tượng mà không phải tin tưởng bất cứ ai có mật khẩu của mình. Dĩ nhiên để trò khôi hài trở nên giống thật hơn, anh ta đã lập nên một hòm thư mật… chỉ đủ bí mật để thuyết phục được những ai nghi ngờ rằng mọi chuyện chỉ là một sự sắp đặt. Màn độc diễn.
Bỗng dưng Susan có một ý nghĩ thật đáng sợ. Tankado có thể đã dùng sự trao đổi giả mạo của anh ta để thuyết phục Strathmore bất cứ chuyện gì.
Susan nhớ lại phản ứng của cô khi Strathmore nói với cô về một thuật toán không có thuật giải. Cô đã thề rằng điều đó là không thể. Dần dần Susan cũng hiểu được sự nguy hiểm của tình hình. Họ không có bằng chứng nào cho thấy Tankado thực sự tạo ra Pháo Đài Số. Tất cả chỉ là những thổi phồng lừa gạt trong email của anh ta. Và dĩ nhiên… TRANSLTR. Chiếc máy tính đã bị khoá trong một chiếc vòng bất tận suốt hai mươi giờ đồng hồ. Tuy nhiên Susan biết có những chương trình khác dễ chế tạo hơn nhiều so với một thuật toán không thể phá vỡ, có thể làm TRANSLTR hoạt động lâu thế.
Virus chăng?
Toàn thân cô ớn lạnh.
Nhưng làm thế nào mà virus có thể xâm nhập TRANSLTR được?
Giọng Phil Chartrukian như vọng lên từ dưới mồ: "Strathmore bỏ qua Gauntlet!".
Sau cảm giác nôn nao khi khám phá ra điều bí mật, Susan đã biết được sự thật. Strathmore đã tải file Pháo Đài Số của Tankado và cố gửi file này vào TRANSLTR để phá huỷ nó. Nhưng Gauntlet đã từ chối file đó vì nó có nhiều đoạn mã nguy hiểm. Thường thì Strathmore sẽ rất quan tâm đến vấn đề này nhưng ông ta đã đọc những email của Tankado- đoạn mã chỉ là những những mánh khoé. Bị thuyết phục rằng Pháo Đài Số có thể được tải xuống một cách an toàn, Strathmore đã bỏ qua bộ lọc của Gauntlet và gửi file vào TRANSLTR.
Susan như câm lặng. Chẳng có Pháo Đài Số nào cả. Cô thấy nghẹn lại khi những tiếng còi hú vang lên. Chậm chạp, yếu ớt, cô dựa vào bàn phím. Tankado chỉ trêu chọc những kẻ ngốc… Và NSA đã dính mồi của anh ta.
Từ trên tầng, có tiếng kêu dài đau đớn. Đó là Strathmore.